-“Ngươi… Các ngươi là ai?”
Vương Kim Sa nét mặt kinh hoàng nhìn đám nam nhân trước mắt. Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy một đám nam nhâm đứng trước mắt, cơ hồ có chút sợ hãi. Thập Công Chúa được yêu mến như cô, vốn trước nay suy nghĩ rất đơn giản. Ai Ai cũng là người tốt.
Thế nhưng, đám nam nhân này, nhìn ngang nhìn dọc không ra tốt chỗ nào.
Không sao. Có thể là vẻ ngoài không được đẹp đẽ nên mới thế.
-“Đại ca. huynh nghĩ nên đòi bao nhiêu?”
-“Ít nhất cũng 10 vạn. Đằng nào cũng là công chúa cơ mà”
-“Nếu lão hôn quân đó không chịu? 10 vạn… có vẻ hơi cao a.”
-“Vậy chúng ta chặt một ngón tay của con bé này. Nhất định khiến lão ta sợ hãi mà nôn ra. Nếu lão không thèm để tâm, xem như chúng ta mây mưa với con bé này cũng được.”
Oa… Cái này không gọi là người tốt đâu a. Cái gì mà muốn chặt ngón tay cô? Mây mưa là cái gì chứ? Mặc kệ là gì. Chặt ngón tay nhất định rất đau a. Kim Sa không kịp nghe thêm điều gì, chỉ nghe tới việc mình sẽ bị chặt tay, cư nhiên chỉ còn nghe loáng thoáng, nhanh chóng ngất đi.
………….
Mơ màng. Mơ màng.
Xung quanh Kim Sa độc một màu trắng. Cô mở mắt ra đã nhìn thấy màu trắng. Vừa ý thức được mình còn sống, Kim Sa nhanh chóng đưa tay lên, kiểm tra mấy ngón tay. Thở phào một cái. Tốt quá. Còn đủ 10.
-“Công chúa, người tỉnh rồi?”
Sau lưng truyền đến một tiếng nói thanh nhẹ. Kim Sa giật mình quay lại.
Phía sau lưng cô là một cô nương mặc áo màu trắng, xinh đẹp lay động lòng người. Kim Sa năm nay cũng chỉ mới 16. Khuôn mặt cũng rất đẹp. Thế nhưng nếu so ra cũng chẳng thể bằng cô nương này.
-“Tỉ tỉ. Tỉ là…”
Kim Sa tò mò dò hỏi. Tỉ Tỉ áo trắng chỉ cười hiền với cô một cái.
-“Công chúa. Tôi vốn là hồ li Bạch Sơn Cốc. Lúc xưa lạc vào kinh thành bị thương, được người cứu giúp. Người còn nhớ hay không?”
Kim Sa à lên một tiếng. Nhớ rồi a. Lúc đó cô còn chăm sóc nó hơn một tháng, lúc nó đi lạc mất đã rất buồn.
-“Vậy… tỉ tỉ, đây là đâu?”
-“A. Đây là giấc mơ của Công chúa.”
-“Giấc mơ? Vậy người tìm ta trong mơ, rốt cuộc có chuyện gì?”
-“Tôi tới cứu người.”
-“Cứu ta?”
-“Đúng. Tôi xem trộm được thiên cơ. Hôm nay là ngày chết của công chúa.”
-“Cái gì?”
Kim Sa hét to, kinh sợ. Chết a? Cô không muốn a. Còn chưa đi du ngoạn hết mà… còn chưa ăn hết tất cả các món ngon phụ hoàng làm cho… Còn chưa….
Chẳng biết chưa chưa cái gì. Chỉ vừa nghĩ tới đó, mắt Kim Sa đã lấp lánh nước.
-“Oa Oa. Hồ li tỉ tỉ. Ta còn chưa muốn chết a.”
Bạch hồ li toàn thân chấn động nhìn nữ tử đang khóc nhè trước mặt mình. Bối rồi không biết làm thế nào. Cô cũng chỉ là hồ tiên bé nhỏ. Có cứu cũng chỉ có thể giúp công chúa bảo toàn tính mạng, dịch chuyển tới chỗ khác. Công chúa ở triều đại này là không thể tồn tại. Vậy chẳng bằng cứ mang công chúa tới tương lai.
Bạch hồ li ngây ngốc một hồi, cố gắng giải thích cho tiểu công chúa. Thế nhưng công chúa dường như không nghe gì. Bất quá, Bạch hồ li đành đánh ngất tiểu công chúa. Cô trốn xuống trần, thời gian eo hẹp, phải nhanh chóng, nếu không sẽ không kịp.
………………
-“Này em từ đâu về đây… hức… vừa hay… hức…nhìn em là….hức… say. Này em…hức…từ xưa về nay…hức… vừa hay…hức…lòng ta thức dậy… Hức….Oh oh la la… hức… hức..”
Đứa con trai có vẻ say mèm, nghêu ngao hát trên đường. Bước chân lieu xiêu vô định. Dường như vẫn còn biết đường về. Thế nhưng đã say tới mức nhìn một hoá 3. Hắn ta vừa đi vừa hức, chính xác hơn là vừa đi vừa hát, bất quá vì say mà sinh nấc.
Hắn say. Quả thật rất say. Hôm nay là sinh nhật của bạn gái hắn. Bạn gái 23 của hắn. Cứ đánh số thế có khi lại chắc ăn. Chứ nhớ được hết tên của mấy nàng, chắc hắn chết vì bội thực trí nhớ mất. Bạn gái hắn một mực đòi hắn ở lại qua đêm. Cứ õng ẹo, nào là “Anh ơi ở lại giúp em mở quà với.”, nào là “Anh ơi, ở đây có nhiều quà lắm. Anh ở lại, thích gì cứ lấy.”. Vớ vẩn. Lại chẳng biết cái quà của cô nàng như nào. Cũng chỉ có lên giường. Hắn vốn đã sớm chán ngán con bé rồi. Cuối cùng vẫn là về.
Tới gần nhà, hắn vô thức chạy nấp vào một góc tường, tới tấp nôn. Mùi rác gần đó càng làm hắn buồn nôn hơn nữa. Thế nhưng….
-“Ư…”
Ư? Cái gì ư?
Hắn lắc lắc đầu, khó hiểu.
-“Cứu… cứu… tỉ tỉ….”
Tới lúc này, hắn có siêu phàm tới cỡ nào cũng không nén nổi tò mò. Lục tục bước tới, cố bịt chặt cái mũi, hắn thò đầu, nhòm vào cái thùng rác to oành bên cạnh.
Mắt bỗng sáng trưng, tinh thần tỉnh táo, tay cư nhiên thả xuống, bấu chặt lấy thành thùng rác, quên cả hít thở. Tất cả đều là phản ứng diễn ra tức thì của Vương Anh lúc đó.
Trong thùng rác là một cô bé chừng 16 tuổi. Khuôn mặt có chút lấm lem nhưng lại rất đẹp. Có vẻ như đang rất đau đớn. Cô bé mắt nhắm tịt, thút thít khóc. Hình như vẫn chưa tỉnh hẳn.
Diễn viên sao? Quần áo cổ trang kìa. Nhưng mà hình như có chút hở hang. Có vẻ như làm bằng tơ tằm chính hiệu. Cô nhóc này đi lạc sao? Nhưng mà không đúng. Nếu là diễn viên, hắn chắc chắn biết. Chẳng lẽ vừa tham dự lễ hội Cosplay sao?
Nhưng mà cô bé hình như bị thương. Mặc kệ. Cứu về trước đã. Gặp người khó khăn nhất định phải giúp đỡ. (>0
-“Ư.”
Kim Sa rên khẽ một tiếng, cả thân mình ê ẩm hết chỗ nói, tâm trí dần tỉnh lại.
Cảm nhận đầu tiên chính là độc một chữ đau.
Cảm nhận thứ 2 chính là đói.
Còn nữa. Cái giường hình như hơi cứng. Phụ Vương cũng thật là, từ lúc nào đem đổi giường của cô chứ?
Kim Sa khó chịu lăn qua lăn lại trên giường. Cuối cùng, chịu không nổi bật dậy hét ầm lên, mắt vẫn cư nhiên nhắm tịt.
-“Nhũ mẫu. Giường của con tại sao lại cứng như vậy????”
Giọng thì đích thị là hét lên. Nhưng mà trong chất giọng có gì đó như nũng nịu, có gì đó như giận dỗi.
-“Cô bé. Không sao chứ?”
Một tiếng nói trầm ấm vang lên. Kim Sa ngay lập tức, giật mình mở mắt ra.
4 mắt nhìn nhau.
-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!”
Vương Anh kinh hoàng, đưa tay lên bịt chặt lấy 2 tai. Hét cái gì mà ghê thế không biết nữa.
-“NÀY! Không được hét nữa.”
Hắn gầm lên như sấm. Kim Sa cư nhiên không bật ra tiếng hét đinh tai nhức óc nữa. Thế nhưng miệng vẫn há hốc, mắt mở to hết cỡ.
Nhớ ra rồi. Cô nhớ ra rồi. Cô bị bắt cóc. Hồ li tỉ tỉ nói hôm nay là ngày chết của cô. Vậy…
-“Thúc thúc. Làm ơn đừng giết cháu. Cháu rất ngoan. Luôn nghe lời phụ vương. Không hề làm điều xấu. Cầu xin thúc thúc đại từ đại bi tha cho cháu.
Kim Sa mếu máo, bấu chặt lấy tay Vương Anh năn nỉ. Lần này, tới lượt Vương Anh đứng hình. Thúc… thúc thúc? Là thúc thúc sao? Cô bé này gọi hắn là thúc thúc?
Vương Anh nhìn chằm chằm vào cô bé, miệng không khép lại nổi. Hàm như sắp rơi xuống đất. Gọi hắn là thúc thúc?
-“Cô…”
Vương Anh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt giận dữ nhìn Kim Sa. Kim Sa ngay lập tức sợ tới đơ cả lưỡi. Thu tay về, lùi dần về một góc giường.
-“Thúc thúc. Đừng… đừng động thủ a. “
-“KHÔNG ĐƯỢC GỌI THÚC THÚC!”.Vương Anh gầm lên đợt hai. Hắn dí sát mặt mình vào khuôn mặt không còn một giọt máu nào của Kim Sa, gằn từng tiếng. “Nói cho em biêt. Công tử ta đây rất nhiều nữ nhân chết mê chết mệt. Khuôn mặt baby cute này của tôi chỉ có trẻ hơn tuổi, tuyệt đối không có già hơn. Cả đứa bé 5 tuổi cũng gọi một tiếng anh. Sao lại có cái thứ như em, gọi thúc thúc quái dị thế hả?”
Kim Sa nhắm tịt mắt lại, sợ hãi đến run rẩy. Bá đạo. Tên này đúng là độc một chữ bá đạo.
-“Thúc…”
-“Gọi anh.”
Vương Anh cắt ngang Kim Sa, trong lòng bực bội. Cậu thực chất cũng không muốn nổi nóng. Thế nhưng… cô bé này đúng là chọc cậu tức chết mà.
-“Anh… Có thể cho tiểu nữ hỏi, đây là ở đâu?”
Tiểu nữ?
Vương Anh lần này thật sự là kinh hoàng. Cô bé này xung tiểu nữ? Đúng rồi. Những ngôn ngữ thế này, chỉ có trong phim cổ trang mới dùng tới. Cô bé này sao lại nói thứ ngôn ngữ kì lạ như vậy?
Hắn giương mắt nhìn cô bé đang dùng cái bộ mặt hết sức ngây ngô ra nhìn hắn, trong lòng thầm chắc chắn. Cô bé này… đúng là điên rồi sao?
Hắn nuốt một ngụm nước miếng. Hay chỉ là một sở thích thôi?
-“này nhóc. Em là từ đâu tới?”
-“Hoàng cung.”
-“Là con cái nhà ai?”
-“Đương Kim Hoàng thượng.”
-“Tại sao lại ở đây?”
-“Em không biết. Chỉ nhớ là bị bắt cóc.”
Khẳng định một câu. Điên thật rồi. Vương Anh ngao ngán lắc đầu. Đáng tiếc. Là một đại mĩ nhân, vậy mà bị điên. Hắn đúng là xúi quẩy, tự nhiên lại vướng vào con bé này.
(Anh ca ca, cái này là ca ca tự nhiên bị sắc đẹp dụ dỗ đem về mà.T________T)
-“Vị sư huynh này. Cho hỏi sao lại ăn mặc kì lạ như vậy?”
Kim Sa nãy giờ trả lời câu hỏi, cuối cùng cũng bật ra một câu hỏi. Cô thật sự rất rất muốn biết. Ở chỗ cô, thái giám trong cung đều mặc rất nhiều lớp quần áo. Cớ sao nam nhân này lại mặc đồ lót chạy lung tung như vậy? Hình như có chút kì là.
Kim Sa chăm chú xem xét. Sợ hãi biến mất tăm. Nam nhân đang á khẩu trước mặt cô mặc dù có chút bá đạo, nhưng hình như vẫn là người tốt a. Có thể hay không đưa cô trở về hoàng cung vậy?
-“Nhóc mới là kì lạ đấy.”
Vương Anh nheo mắt nhìn lại Kim Sa.
-“Kì lạ sao? Mọi người đều ăn mặc như thế này mà.”
Kim Sá có chút phụn phịu, nhìn lại trên người. Đột nhiên phát hiện ra quần áo mình đã bị đổi từ lúc nào.
Quần áo bị đổi ? Không sao. Lúc cô nghịch ngợm chơi đùa mệt, ngủ thiếp đi, nhũ mẫu thường nhẹ nhàng thay y phục cho cô. Nhưng là…
Trên người cô, chỉ mặc độc một chiếc áo trắng dài, giồng y hệt chiếc mà nam nhâm kia đang mặc.
-“Vị sư huynh này…. Y phục này là của huynh sao?”
Vương Anh chẳng nói chẳng rằng, suy tính trong đầu. Cô bé này nói năng như một kẻ điên. Thế nhưng nhìn thì có vẻ không giống. Ánh mắt người điên chỉ toàn là mờ dại. Ánh mắt cô bé này lại chỉ trong veo. Có thể khẳng định là không điên. Thế nhưng tại sao lại ăn nói như thế chứ?
Trong đầu Vương Anh lúc này, đột nhiên lại loé lên một suy nghĩ quái dị.
-“Nhóc.” Vương Anh hấp tấp nắm chặt lấy 2 bờ vai nhỏ nhắn của cô bé kia. “Nói cho tôi biết. Cô bé sống ở triều đại nào?”
-“Triều đại? Là triều Vương.”
-“ở nơi nào?”
-“Xứ Bali.”
-“Năm bao nhiêu?”
-“980”
Vương Anh mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán. Chẳng lẽ đúng như cậu nghĩ? Chẳng lẽ lại là xuyên không sao? Tối qua hình như cậu có nằm mơ. Giấc mơ rất lạ. Tiên nữ áo trắng rất xinh đẹp tới trước mặt cậu, thỉnh cầu cậu chăm nom một cô công chúa nào đấy. Chẳng lẽ…”
-“Nhóc. Em có quen một tiên nữ áo trắng, rất xinh đẹp, khuôn mặt hình trái xoan nào không?”
Mắt Kim Sa bỗng nhiên loé sáng lên.
-“Hồ li tỉ tỉ. Vị sư huynh này cũng quen hồ li tỉ tỉ sao?”
Hồ li? Quả nhiên. Chỉ có hồ li mới xinh đẹp được đến mức đó. Cậu nuột một ngụm nước miếng. Hình như… sắp tới sẽ vất vả cho cậu rồi.
Vương Kim Sa nét mặt kinh hoàng nhìn đám nam nhân trước mắt. Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy một đám nam nhâm đứng trước mắt, cơ hồ có chút sợ hãi. Thập Công Chúa được yêu mến như cô, vốn trước nay suy nghĩ rất đơn giản. Ai Ai cũng là người tốt.
Thế nhưng, đám nam nhân này, nhìn ngang nhìn dọc không ra tốt chỗ nào.
Không sao. Có thể là vẻ ngoài không được đẹp đẽ nên mới thế.
-“Đại ca. huynh nghĩ nên đòi bao nhiêu?”
-“Ít nhất cũng 10 vạn. Đằng nào cũng là công chúa cơ mà”
-“Nếu lão hôn quân đó không chịu? 10 vạn… có vẻ hơi cao a.”
-“Vậy chúng ta chặt một ngón tay của con bé này. Nhất định khiến lão ta sợ hãi mà nôn ra. Nếu lão không thèm để tâm, xem như chúng ta mây mưa với con bé này cũng được.”
Oa… Cái này không gọi là người tốt đâu a. Cái gì mà muốn chặt ngón tay cô? Mây mưa là cái gì chứ? Mặc kệ là gì. Chặt ngón tay nhất định rất đau a. Kim Sa không kịp nghe thêm điều gì, chỉ nghe tới việc mình sẽ bị chặt tay, cư nhiên chỉ còn nghe loáng thoáng, nhanh chóng ngất đi.
………….
Mơ màng. Mơ màng.
Xung quanh Kim Sa độc một màu trắng. Cô mở mắt ra đã nhìn thấy màu trắng. Vừa ý thức được mình còn sống, Kim Sa nhanh chóng đưa tay lên, kiểm tra mấy ngón tay. Thở phào một cái. Tốt quá. Còn đủ 10.
-“Công chúa, người tỉnh rồi?”
Sau lưng truyền đến một tiếng nói thanh nhẹ. Kim Sa giật mình quay lại.
Phía sau lưng cô là một cô nương mặc áo màu trắng, xinh đẹp lay động lòng người. Kim Sa năm nay cũng chỉ mới 16. Khuôn mặt cũng rất đẹp. Thế nhưng nếu so ra cũng chẳng thể bằng cô nương này.
-“Tỉ tỉ. Tỉ là…”
Kim Sa tò mò dò hỏi. Tỉ Tỉ áo trắng chỉ cười hiền với cô một cái.
-“Công chúa. Tôi vốn là hồ li Bạch Sơn Cốc. Lúc xưa lạc vào kinh thành bị thương, được người cứu giúp. Người còn nhớ hay không?”
Kim Sa à lên một tiếng. Nhớ rồi a. Lúc đó cô còn chăm sóc nó hơn một tháng, lúc nó đi lạc mất đã rất buồn.
-“Vậy… tỉ tỉ, đây là đâu?”
-“A. Đây là giấc mơ của Công chúa.”
-“Giấc mơ? Vậy người tìm ta trong mơ, rốt cuộc có chuyện gì?”
-“Tôi tới cứu người.”
-“Cứu ta?”
-“Đúng. Tôi xem trộm được thiên cơ. Hôm nay là ngày chết của công chúa.”
-“Cái gì?”
Kim Sa hét to, kinh sợ. Chết a? Cô không muốn a. Còn chưa đi du ngoạn hết mà… còn chưa ăn hết tất cả các món ngon phụ hoàng làm cho… Còn chưa….
Chẳng biết chưa chưa cái gì. Chỉ vừa nghĩ tới đó, mắt Kim Sa đã lấp lánh nước.
-“Oa Oa. Hồ li tỉ tỉ. Ta còn chưa muốn chết a.”
Bạch hồ li toàn thân chấn động nhìn nữ tử đang khóc nhè trước mặt mình. Bối rồi không biết làm thế nào. Cô cũng chỉ là hồ tiên bé nhỏ. Có cứu cũng chỉ có thể giúp công chúa bảo toàn tính mạng, dịch chuyển tới chỗ khác. Công chúa ở triều đại này là không thể tồn tại. Vậy chẳng bằng cứ mang công chúa tới tương lai.
Bạch hồ li ngây ngốc một hồi, cố gắng giải thích cho tiểu công chúa. Thế nhưng công chúa dường như không nghe gì. Bất quá, Bạch hồ li đành đánh ngất tiểu công chúa. Cô trốn xuống trần, thời gian eo hẹp, phải nhanh chóng, nếu không sẽ không kịp.
………………
-“Này em từ đâu về đây… hức… vừa hay… hức…nhìn em là….hức… say. Này em…hức…từ xưa về nay…hức… vừa hay…hức…lòng ta thức dậy… Hức….Oh oh la la… hức… hức..”
Đứa con trai có vẻ say mèm, nghêu ngao hát trên đường. Bước chân lieu xiêu vô định. Dường như vẫn còn biết đường về. Thế nhưng đã say tới mức nhìn một hoá 3. Hắn ta vừa đi vừa hức, chính xác hơn là vừa đi vừa hát, bất quá vì say mà sinh nấc.
Hắn say. Quả thật rất say. Hôm nay là sinh nhật của bạn gái hắn. Bạn gái 23 của hắn. Cứ đánh số thế có khi lại chắc ăn. Chứ nhớ được hết tên của mấy nàng, chắc hắn chết vì bội thực trí nhớ mất. Bạn gái hắn một mực đòi hắn ở lại qua đêm. Cứ õng ẹo, nào là “Anh ơi ở lại giúp em mở quà với.”, nào là “Anh ơi, ở đây có nhiều quà lắm. Anh ở lại, thích gì cứ lấy.”. Vớ vẩn. Lại chẳng biết cái quà của cô nàng như nào. Cũng chỉ có lên giường. Hắn vốn đã sớm chán ngán con bé rồi. Cuối cùng vẫn là về.
Tới gần nhà, hắn vô thức chạy nấp vào một góc tường, tới tấp nôn. Mùi rác gần đó càng làm hắn buồn nôn hơn nữa. Thế nhưng….
-“Ư…”
Ư? Cái gì ư?
Hắn lắc lắc đầu, khó hiểu.
-“Cứu… cứu… tỉ tỉ….”
Tới lúc này, hắn có siêu phàm tới cỡ nào cũng không nén nổi tò mò. Lục tục bước tới, cố bịt chặt cái mũi, hắn thò đầu, nhòm vào cái thùng rác to oành bên cạnh.
Mắt bỗng sáng trưng, tinh thần tỉnh táo, tay cư nhiên thả xuống, bấu chặt lấy thành thùng rác, quên cả hít thở. Tất cả đều là phản ứng diễn ra tức thì của Vương Anh lúc đó.
Trong thùng rác là một cô bé chừng 16 tuổi. Khuôn mặt có chút lấm lem nhưng lại rất đẹp. Có vẻ như đang rất đau đớn. Cô bé mắt nhắm tịt, thút thít khóc. Hình như vẫn chưa tỉnh hẳn.
Diễn viên sao? Quần áo cổ trang kìa. Nhưng mà hình như có chút hở hang. Có vẻ như làm bằng tơ tằm chính hiệu. Cô nhóc này đi lạc sao? Nhưng mà không đúng. Nếu là diễn viên, hắn chắc chắn biết. Chẳng lẽ vừa tham dự lễ hội Cosplay sao?
Nhưng mà cô bé hình như bị thương. Mặc kệ. Cứu về trước đã. Gặp người khó khăn nhất định phải giúp đỡ. (>0
-“Ư.”
Kim Sa rên khẽ một tiếng, cả thân mình ê ẩm hết chỗ nói, tâm trí dần tỉnh lại.
Cảm nhận đầu tiên chính là độc một chữ đau.
Cảm nhận thứ 2 chính là đói.
Còn nữa. Cái giường hình như hơi cứng. Phụ Vương cũng thật là, từ lúc nào đem đổi giường của cô chứ?
Kim Sa khó chịu lăn qua lăn lại trên giường. Cuối cùng, chịu không nổi bật dậy hét ầm lên, mắt vẫn cư nhiên nhắm tịt.
-“Nhũ mẫu. Giường của con tại sao lại cứng như vậy????”
Giọng thì đích thị là hét lên. Nhưng mà trong chất giọng có gì đó như nũng nịu, có gì đó như giận dỗi.
-“Cô bé. Không sao chứ?”
Một tiếng nói trầm ấm vang lên. Kim Sa ngay lập tức, giật mình mở mắt ra.
4 mắt nhìn nhau.
-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!”
Vương Anh kinh hoàng, đưa tay lên bịt chặt lấy 2 tai. Hét cái gì mà ghê thế không biết nữa.
-“NÀY! Không được hét nữa.”
Hắn gầm lên như sấm. Kim Sa cư nhiên không bật ra tiếng hét đinh tai nhức óc nữa. Thế nhưng miệng vẫn há hốc, mắt mở to hết cỡ.
Nhớ ra rồi. Cô nhớ ra rồi. Cô bị bắt cóc. Hồ li tỉ tỉ nói hôm nay là ngày chết của cô. Vậy…
-“Thúc thúc. Làm ơn đừng giết cháu. Cháu rất ngoan. Luôn nghe lời phụ vương. Không hề làm điều xấu. Cầu xin thúc thúc đại từ đại bi tha cho cháu.
Kim Sa mếu máo, bấu chặt lấy tay Vương Anh năn nỉ. Lần này, tới lượt Vương Anh đứng hình. Thúc… thúc thúc? Là thúc thúc sao? Cô bé này gọi hắn là thúc thúc?
Vương Anh nhìn chằm chằm vào cô bé, miệng không khép lại nổi. Hàm như sắp rơi xuống đất. Gọi hắn là thúc thúc?
-“Cô…”
Vương Anh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt giận dữ nhìn Kim Sa. Kim Sa ngay lập tức sợ tới đơ cả lưỡi. Thu tay về, lùi dần về một góc giường.
-“Thúc thúc. Đừng… đừng động thủ a. “
-“KHÔNG ĐƯỢC GỌI THÚC THÚC!”.Vương Anh gầm lên đợt hai. Hắn dí sát mặt mình vào khuôn mặt không còn một giọt máu nào của Kim Sa, gằn từng tiếng. “Nói cho em biêt. Công tử ta đây rất nhiều nữ nhân chết mê chết mệt. Khuôn mặt baby cute này của tôi chỉ có trẻ hơn tuổi, tuyệt đối không có già hơn. Cả đứa bé 5 tuổi cũng gọi một tiếng anh. Sao lại có cái thứ như em, gọi thúc thúc quái dị thế hả?”
Kim Sa nhắm tịt mắt lại, sợ hãi đến run rẩy. Bá đạo. Tên này đúng là độc một chữ bá đạo.
-“Thúc…”
-“Gọi anh.”
Vương Anh cắt ngang Kim Sa, trong lòng bực bội. Cậu thực chất cũng không muốn nổi nóng. Thế nhưng… cô bé này đúng là chọc cậu tức chết mà.
-“Anh… Có thể cho tiểu nữ hỏi, đây là ở đâu?”
Tiểu nữ?
Vương Anh lần này thật sự là kinh hoàng. Cô bé này xung tiểu nữ? Đúng rồi. Những ngôn ngữ thế này, chỉ có trong phim cổ trang mới dùng tới. Cô bé này sao lại nói thứ ngôn ngữ kì lạ như vậy?
Hắn giương mắt nhìn cô bé đang dùng cái bộ mặt hết sức ngây ngô ra nhìn hắn, trong lòng thầm chắc chắn. Cô bé này… đúng là điên rồi sao?
Hắn nuốt một ngụm nước miếng. Hay chỉ là một sở thích thôi?
-“này nhóc. Em là từ đâu tới?”
-“Hoàng cung.”
-“Là con cái nhà ai?”
-“Đương Kim Hoàng thượng.”
-“Tại sao lại ở đây?”
-“Em không biết. Chỉ nhớ là bị bắt cóc.”
Khẳng định một câu. Điên thật rồi. Vương Anh ngao ngán lắc đầu. Đáng tiếc. Là một đại mĩ nhân, vậy mà bị điên. Hắn đúng là xúi quẩy, tự nhiên lại vướng vào con bé này.
(Anh ca ca, cái này là ca ca tự nhiên bị sắc đẹp dụ dỗ đem về mà.T________T)
-“Vị sư huynh này. Cho hỏi sao lại ăn mặc kì lạ như vậy?”
Kim Sa nãy giờ trả lời câu hỏi, cuối cùng cũng bật ra một câu hỏi. Cô thật sự rất rất muốn biết. Ở chỗ cô, thái giám trong cung đều mặc rất nhiều lớp quần áo. Cớ sao nam nhân này lại mặc đồ lót chạy lung tung như vậy? Hình như có chút kì là.
Kim Sa chăm chú xem xét. Sợ hãi biến mất tăm. Nam nhân đang á khẩu trước mặt cô mặc dù có chút bá đạo, nhưng hình như vẫn là người tốt a. Có thể hay không đưa cô trở về hoàng cung vậy?
-“Nhóc mới là kì lạ đấy.”
Vương Anh nheo mắt nhìn lại Kim Sa.
-“Kì lạ sao? Mọi người đều ăn mặc như thế này mà.”
Kim Sá có chút phụn phịu, nhìn lại trên người. Đột nhiên phát hiện ra quần áo mình đã bị đổi từ lúc nào.
Quần áo bị đổi ? Không sao. Lúc cô nghịch ngợm chơi đùa mệt, ngủ thiếp đi, nhũ mẫu thường nhẹ nhàng thay y phục cho cô. Nhưng là…
Trên người cô, chỉ mặc độc một chiếc áo trắng dài, giồng y hệt chiếc mà nam nhâm kia đang mặc.
-“Vị sư huynh này…. Y phục này là của huynh sao?”
Vương Anh chẳng nói chẳng rằng, suy tính trong đầu. Cô bé này nói năng như một kẻ điên. Thế nhưng nhìn thì có vẻ không giống. Ánh mắt người điên chỉ toàn là mờ dại. Ánh mắt cô bé này lại chỉ trong veo. Có thể khẳng định là không điên. Thế nhưng tại sao lại ăn nói như thế chứ?
Trong đầu Vương Anh lúc này, đột nhiên lại loé lên một suy nghĩ quái dị.
-“Nhóc.” Vương Anh hấp tấp nắm chặt lấy 2 bờ vai nhỏ nhắn của cô bé kia. “Nói cho tôi biết. Cô bé sống ở triều đại nào?”
-“Triều đại? Là triều Vương.”
-“ở nơi nào?”
-“Xứ Bali.”
-“Năm bao nhiêu?”
-“980”
Vương Anh mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán. Chẳng lẽ đúng như cậu nghĩ? Chẳng lẽ lại là xuyên không sao? Tối qua hình như cậu có nằm mơ. Giấc mơ rất lạ. Tiên nữ áo trắng rất xinh đẹp tới trước mặt cậu, thỉnh cầu cậu chăm nom một cô công chúa nào đấy. Chẳng lẽ…”
-“Nhóc. Em có quen một tiên nữ áo trắng, rất xinh đẹp, khuôn mặt hình trái xoan nào không?”
Mắt Kim Sa bỗng nhiên loé sáng lên.
-“Hồ li tỉ tỉ. Vị sư huynh này cũng quen hồ li tỉ tỉ sao?”
Hồ li? Quả nhiên. Chỉ có hồ li mới xinh đẹp được đến mức đó. Cậu nuột một ngụm nước miếng. Hình như… sắp tới sẽ vất vả cho cậu rồi.
/27
|