Ngày hôm sau..
Tiểu Á về nước sớm hơn dự định, cô bạn đến nhà Lâm Mạn Ninh chơi. Tiểu Á chào hỏi mẹ Lâm rồi đi lên phòng cùng Mạn Ninh.
- Sao thế? Mặt buồn hiu vậy?
Lâm Mạn Ninh bóc gói socola ra, bẻ một miếng rồi đưa vào trong miệng: Hôm qua bố anh ấy có hẹn gặp tớ.
- Cái gì? Vậy sao? Có phải là ông ấy đưa cho cậu rất nhiều tiền rồi nói: Hãy tránh xa con trai yêu quý của tôi ra không? Tiểu Á hỏi.
Lâm Mạn Ninh ngạc nhiên: Sao cậu biết?
- Đấy là cách thức sống của mấy người có tiền đấy, thật rẻ mạc. Tiểu Á không tránh khỏi khinh bỉ ông Hắc.
Lâm Mạn Ninh gật đầu: Ông ấy còn nhắc nhở tớ.
- Nhắc nhở cái gì? Tiểu Á vừa nghịch con gấu bông vừa hỏi.
Lâm Mạn Ninh thở dài: Ông ta nói nếu tớ không rời xa anh ấy thì ông ta sẽ khiến tớ và anh ấy âm dương cách biệt.
- Ha, cái quái gì vậy. Rồi cậu nói thế nào? Đừng nói là lo sợ rồi cúp máy đấy nhé! Tớ mà là cậu, tớ sẽ chửi lại một trận, dám hù người sao? Tiểu Á cau có nói.
Lâm Mạn Ninh lấy ngón tay ấn đầu cô bạn: Đấy là bố của anh ấy, làm như vậy rồi mọi chuyện sẽ thế nào?
Tiểu Á xoa xoa đầu, Mạn Ninh nói đúng, cô đã không đặt mình trong hoàn cảnh của bạn.
Tít..tít..tít.. Lúc này điện thoại của cô reo lên, Lâm Mạn Ninh nhấc máy lên nhìn: Là anh ấy gọi.
- Mau nghe đi.
Lâm mạn Ninh gật đầu rồi áp lên tai: Alô .
- Đang làm gì vậy? Giọng anh trầm thấp bên kia khiến tim cô khẽ rung lên.
Lâm Mạn Ninh lắc đầu: Không có, em không có làm gì cả.
- Tối nay Hàn Thiên Lãnh mời chúng ta đến ăn cơm tối, cùng đi nhé!. Hắc Bạch Lam nói.
Lâm Mạn Ninh gật đầu: Vâng.
- Vậy tối nay anh sẽ đến đón em, tạm biệt.
Lâm Mạn Ninh mỉm cười: Vâng, tạm biệt.
Hắc Bạch Lam tắt máy rồi nhìn thư kí Lê: Tối nay cô đi bàn chuyện hợp đồng đi, tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô.
Thư kí Lê ảo não, lần trước mà anh cũng phái người âm thầm bảo vệ cô thig hôm đó tên Hoắc biến thái đâu có cơ hội mà trả thù cô chứ! Nhắc đến chuyện này vẫn còn tức rõ mồn một.
- Hắc tổng, gần đây mọi hợp đồng đều do tôi đi..
Hắc Bạch Lam gật đầu: Ừ, thì sao?
- Không sao. Thư kí Lê nói rồi ôm hồ sơ đi ra ngoài, cô thề, ở đâu mà trả lương cao hơn ở đây là cô đi rồi, bóc lột sức lao động quá đó.
Bảy giờ tối, Hắc Bạch Lam đến đón Lâm Mạn Ninh, cô mặc một bộ váy rời màu xanh da trời, mái tóc cột lên, tô nhẹ một lớp son trông thật xinh xắn.
Xe dừng trước biệt thự nhà Hàn Thiên Lãnh, Hắc Bạch Lam khoác eo cô đi vào trong. Hàn Thiên Lãnh đang bế Tiểu Minh trên tay, bé đã được một tuổi hai tháng, rất ngoan ngoãn ngồi im trên tay anh.
Lâm Mạn Ninh thấy trẻ con liền yêu mến, cô đi đến vuốt nhẹ lên má bé: Ngày càng dễ thương.
Mộc Nhiên từ dưới bếp đi lên: Nếu em thích có thể nói anh Lam sinh một đứa.
Hắc Bạch Lam cười, anh cũng thích lắm chứ, chỉ là vật nhỏ này mới mười bảy tuổi, sinh sớm như vậy rất là hại sức khỏe của cô, nên anh không dám làm càn.Hàn Thiên Lãnh không quên dội gáo nước lạnh: Hắn chính là ngày trước quen nhiều phụ nữ, bị kiệt tinh rồi, không thể sinh đẻ.
Mặt Hắc Bạch Lam đen sì sì: Fuck, tôi đây có thể sinh cả đàn được, cậu đừng khích.
Mộc Nhiên huých nhẹ người Hàn Thiên Lãnh, Hắc Bạch Lam nói tiếp: Tôi chỉ sợ cậu đẻ một đứa xong, không còn sung sức nên giờ vẫn chưa có dấu hiệu của đứa thứ hai.
Mặt Mộc Nhiên bỗng chốc đỏ bừng, Lâm Mạn Ninh đánh vào người anh: Tên biến thái này, anh bớt biến thái đi được không?
Hắc Bạch Lam đành im lặng, Hàn Thiên Lãnh nhếch miệng, rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Mạn Ninh nói: Cho em bế Tiểu Minh đi.
- Được, Lãnh, anh đứa Tiểu Minh cho Mạn Ninh đi. Mộc Nhiên nói.
Hàn Thiên Lãnh đưa Tiểu Minh cho cô bế, rồi cả bốn người ngồi vào bàn ăn. Tiểu Minh ngồi trên tay Lâm Mạn Ninh cũng rất ngoan, bé chỉ mở mắt nhìn xung quanh.
- Tiểu Minh rất ít khi cười, chỉ có ở cạnh Thiên Lãnh, thằng bé mới biểu lộ cảm xúc nhiều. Mộc Nhiên giải thích.
Lâm Mạn Ninh gật đầu: Sau này chắc bé sẽ đẹp trai lắm, nếu em có con gái, em sẽ gả nó cho Tiểu Minh.
Mộc Nhiên mỉm cười: Được đó, chị cũng rất mong mình sẽ trở thành thông gia.
- Con trai tôi chẳng cần con gái của hắn.
- Con gái tôi chẳng cần con trai của hắn.
Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng rồi nhìn nhau, Lâm Mạn Ninh và Mộc Nhiên tiếp tục nói chuyện, chẳng thèm quan tâm dến họ. Hai người đàn ông mang tiếng là bạn thân, thế nhưng đôi lúc lại khiến cho người ta hiểu lầm họ chẳng khác nào kẻ thù.
Ăn tối xong, họ nói chuyện một lát rồi ra về, Lâm Mạn Ninh và Mộc Nhiên nói chuyện rất hợp, chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng lại thân thiết như chị em. Mộc Nhiên từ trước đến nay không có bạn bè thân thiết nên rất quý Lâm Mạn Ninh, xem cô như em gái mình.
- Thế nào? Tâm trạng hôm nay tươi tỉnh quá nhỉ? Hắc Bạch Lam vừa lái xe vừa hỏi cô.
Lam Mạn Ninh cười: Rất vui, không ngờ bạn anh lại có một người vợ dễ thương đến thế.
- Ngày xưa hắn dùng ba năm để hối hận mới có được cô ấy đấy. Nên giờ trân trọng, hứng cô ấy như hứng trứng mỏng vậy.
Lâm Mạn Ninh cau mày: Vậy sao? Lí do thế nào vậy?
- Hiểu lầm, mà chuyện cũ không vui đừng nhắc đến, thế nào? Giờ muốn về nhà anh hay về nhà em?
Lâm Mạn Ninh xoay người: Về nhà em, Hắc biến thái, đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
- Vậy theo em anh đang nghĩ gì trong đầu.
Lâm Mạn Ninh véo mạnh vào hông anh: Biến thái.
Nhà hàng MT, trong một căn phòng ăn sang trọng, Hoắc Thuyến nâng ly rượu mời một vị ở đối diện anh, kinh doanh không thể tránh khỏi tiếp khách như vậy, anh từ đầu đã nhận ra ý đồ của bọn họ, dẫn theo phụ nữ để cài anh. Hoắc Thuyến cười lạnh, bọn người này cũng thật ngu ngốc.
Một người phụ nữ tầm hai mươi ba tuổi, ăn mặc mát mẻ đi đến mời anh ly rượu, Hoắc Thuyến nhận lấy, tửu lượng của anh cũng khá tốt, đây chỉ là rượu nhẹ nên anh cũng không lo lắm, uống một hơi hết sạch.
Nhưng...
Ba phút sau, anh đã thấy toàn thân mình nóng ran, một cỗ cảm xúc ham muốn dâng trào trong anh, Hoắc Thuyến cau mày, cố giấu đi vẻ khó chịu rồi xin phép họ ra ngoài. Cánh cửa vừa mở ra, căn phòng đối diện có một người bước ra, là thư kí Lê.
Thư kí Lê nhìn thấy anh liền cười lạnh rồi quay người bước đi, Hoắc Thuyến nắm lấy cổ tay cô kéo cô lại.
Tiểu Á về nước sớm hơn dự định, cô bạn đến nhà Lâm Mạn Ninh chơi. Tiểu Á chào hỏi mẹ Lâm rồi đi lên phòng cùng Mạn Ninh.
- Sao thế? Mặt buồn hiu vậy?
Lâm Mạn Ninh bóc gói socola ra, bẻ một miếng rồi đưa vào trong miệng: Hôm qua bố anh ấy có hẹn gặp tớ.
- Cái gì? Vậy sao? Có phải là ông ấy đưa cho cậu rất nhiều tiền rồi nói: Hãy tránh xa con trai yêu quý của tôi ra không? Tiểu Á hỏi.
Lâm Mạn Ninh ngạc nhiên: Sao cậu biết?
- Đấy là cách thức sống của mấy người có tiền đấy, thật rẻ mạc. Tiểu Á không tránh khỏi khinh bỉ ông Hắc.
Lâm Mạn Ninh gật đầu: Ông ấy còn nhắc nhở tớ.
- Nhắc nhở cái gì? Tiểu Á vừa nghịch con gấu bông vừa hỏi.
Lâm Mạn Ninh thở dài: Ông ta nói nếu tớ không rời xa anh ấy thì ông ta sẽ khiến tớ và anh ấy âm dương cách biệt.
- Ha, cái quái gì vậy. Rồi cậu nói thế nào? Đừng nói là lo sợ rồi cúp máy đấy nhé! Tớ mà là cậu, tớ sẽ chửi lại một trận, dám hù người sao? Tiểu Á cau có nói.
Lâm Mạn Ninh lấy ngón tay ấn đầu cô bạn: Đấy là bố của anh ấy, làm như vậy rồi mọi chuyện sẽ thế nào?
Tiểu Á xoa xoa đầu, Mạn Ninh nói đúng, cô đã không đặt mình trong hoàn cảnh của bạn.
Tít..tít..tít.. Lúc này điện thoại của cô reo lên, Lâm Mạn Ninh nhấc máy lên nhìn: Là anh ấy gọi.
- Mau nghe đi.
Lâm mạn Ninh gật đầu rồi áp lên tai: Alô .
- Đang làm gì vậy? Giọng anh trầm thấp bên kia khiến tim cô khẽ rung lên.
Lâm Mạn Ninh lắc đầu: Không có, em không có làm gì cả.
- Tối nay Hàn Thiên Lãnh mời chúng ta đến ăn cơm tối, cùng đi nhé!. Hắc Bạch Lam nói.
Lâm Mạn Ninh gật đầu: Vâng.
- Vậy tối nay anh sẽ đến đón em, tạm biệt.
Lâm Mạn Ninh mỉm cười: Vâng, tạm biệt.
Hắc Bạch Lam tắt máy rồi nhìn thư kí Lê: Tối nay cô đi bàn chuyện hợp đồng đi, tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô.
Thư kí Lê ảo não, lần trước mà anh cũng phái người âm thầm bảo vệ cô thig hôm đó tên Hoắc biến thái đâu có cơ hội mà trả thù cô chứ! Nhắc đến chuyện này vẫn còn tức rõ mồn một.
- Hắc tổng, gần đây mọi hợp đồng đều do tôi đi..
Hắc Bạch Lam gật đầu: Ừ, thì sao?
- Không sao. Thư kí Lê nói rồi ôm hồ sơ đi ra ngoài, cô thề, ở đâu mà trả lương cao hơn ở đây là cô đi rồi, bóc lột sức lao động quá đó.
Bảy giờ tối, Hắc Bạch Lam đến đón Lâm Mạn Ninh, cô mặc một bộ váy rời màu xanh da trời, mái tóc cột lên, tô nhẹ một lớp son trông thật xinh xắn.
Xe dừng trước biệt thự nhà Hàn Thiên Lãnh, Hắc Bạch Lam khoác eo cô đi vào trong. Hàn Thiên Lãnh đang bế Tiểu Minh trên tay, bé đã được một tuổi hai tháng, rất ngoan ngoãn ngồi im trên tay anh.
Lâm Mạn Ninh thấy trẻ con liền yêu mến, cô đi đến vuốt nhẹ lên má bé: Ngày càng dễ thương.
Mộc Nhiên từ dưới bếp đi lên: Nếu em thích có thể nói anh Lam sinh một đứa.
Hắc Bạch Lam cười, anh cũng thích lắm chứ, chỉ là vật nhỏ này mới mười bảy tuổi, sinh sớm như vậy rất là hại sức khỏe của cô, nên anh không dám làm càn.Hàn Thiên Lãnh không quên dội gáo nước lạnh: Hắn chính là ngày trước quen nhiều phụ nữ, bị kiệt tinh rồi, không thể sinh đẻ.
Mặt Hắc Bạch Lam đen sì sì: Fuck, tôi đây có thể sinh cả đàn được, cậu đừng khích.
Mộc Nhiên huých nhẹ người Hàn Thiên Lãnh, Hắc Bạch Lam nói tiếp: Tôi chỉ sợ cậu đẻ một đứa xong, không còn sung sức nên giờ vẫn chưa có dấu hiệu của đứa thứ hai.
Mặt Mộc Nhiên bỗng chốc đỏ bừng, Lâm Mạn Ninh đánh vào người anh: Tên biến thái này, anh bớt biến thái đi được không?
Hắc Bạch Lam đành im lặng, Hàn Thiên Lãnh nhếch miệng, rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Mạn Ninh nói: Cho em bế Tiểu Minh đi.
- Được, Lãnh, anh đứa Tiểu Minh cho Mạn Ninh đi. Mộc Nhiên nói.
Hàn Thiên Lãnh đưa Tiểu Minh cho cô bế, rồi cả bốn người ngồi vào bàn ăn. Tiểu Minh ngồi trên tay Lâm Mạn Ninh cũng rất ngoan, bé chỉ mở mắt nhìn xung quanh.
- Tiểu Minh rất ít khi cười, chỉ có ở cạnh Thiên Lãnh, thằng bé mới biểu lộ cảm xúc nhiều. Mộc Nhiên giải thích.
Lâm Mạn Ninh gật đầu: Sau này chắc bé sẽ đẹp trai lắm, nếu em có con gái, em sẽ gả nó cho Tiểu Minh.
Mộc Nhiên mỉm cười: Được đó, chị cũng rất mong mình sẽ trở thành thông gia.
- Con trai tôi chẳng cần con gái của hắn.
- Con gái tôi chẳng cần con trai của hắn.
Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng rồi nhìn nhau, Lâm Mạn Ninh và Mộc Nhiên tiếp tục nói chuyện, chẳng thèm quan tâm dến họ. Hai người đàn ông mang tiếng là bạn thân, thế nhưng đôi lúc lại khiến cho người ta hiểu lầm họ chẳng khác nào kẻ thù.
Ăn tối xong, họ nói chuyện một lát rồi ra về, Lâm Mạn Ninh và Mộc Nhiên nói chuyện rất hợp, chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng lại thân thiết như chị em. Mộc Nhiên từ trước đến nay không có bạn bè thân thiết nên rất quý Lâm Mạn Ninh, xem cô như em gái mình.
- Thế nào? Tâm trạng hôm nay tươi tỉnh quá nhỉ? Hắc Bạch Lam vừa lái xe vừa hỏi cô.
Lam Mạn Ninh cười: Rất vui, không ngờ bạn anh lại có một người vợ dễ thương đến thế.
- Ngày xưa hắn dùng ba năm để hối hận mới có được cô ấy đấy. Nên giờ trân trọng, hứng cô ấy như hứng trứng mỏng vậy.
Lâm Mạn Ninh cau mày: Vậy sao? Lí do thế nào vậy?
- Hiểu lầm, mà chuyện cũ không vui đừng nhắc đến, thế nào? Giờ muốn về nhà anh hay về nhà em?
Lâm Mạn Ninh xoay người: Về nhà em, Hắc biến thái, đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
- Vậy theo em anh đang nghĩ gì trong đầu.
Lâm Mạn Ninh véo mạnh vào hông anh: Biến thái.
Nhà hàng MT, trong một căn phòng ăn sang trọng, Hoắc Thuyến nâng ly rượu mời một vị ở đối diện anh, kinh doanh không thể tránh khỏi tiếp khách như vậy, anh từ đầu đã nhận ra ý đồ của bọn họ, dẫn theo phụ nữ để cài anh. Hoắc Thuyến cười lạnh, bọn người này cũng thật ngu ngốc.
Một người phụ nữ tầm hai mươi ba tuổi, ăn mặc mát mẻ đi đến mời anh ly rượu, Hoắc Thuyến nhận lấy, tửu lượng của anh cũng khá tốt, đây chỉ là rượu nhẹ nên anh cũng không lo lắm, uống một hơi hết sạch.
Nhưng...
Ba phút sau, anh đã thấy toàn thân mình nóng ran, một cỗ cảm xúc ham muốn dâng trào trong anh, Hoắc Thuyến cau mày, cố giấu đi vẻ khó chịu rồi xin phép họ ra ngoài. Cánh cửa vừa mở ra, căn phòng đối diện có một người bước ra, là thư kí Lê.
Thư kí Lê nhìn thấy anh liền cười lạnh rồi quay người bước đi, Hoắc Thuyến nắm lấy cổ tay cô kéo cô lại.
/98
|