Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 116

/311


Hiện tại lời này cũng chỉ có thể nói ở trong lòng. Hai tay ôm thắt lưng của Hoàng Phủ Nam Ninh, cảm giác được ngựa đang chạy rất nhanh, cảnh sắc xung quanh đều nhanh chóng trôi về phía sau, Bộ Nhu Nhi ngồi vững, liền buông hắn ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước. 

Hoàng cung rộng lớn với những bức tường cao, chắc chắn, ngựa vẫn phi như bay về phía trước. Một cơn gió nhẹ lướt qua lay động sợi tóc, làm cho tâm tình nàng không khỏi tốt lên. 

Con ngựa rất nhanh liền lao ra khỏi cửa cung, đi thẳng ra đường cái bên ngoài. 

Đi rất lâu qua một ngã tư im ắng, Bộ Nhu Nhi mới thấy phía trước dần nhiều người lên. 

Hẳn là chợ đi? Chỉ thấy bên đường các cửa hàng, tiểu quán sớm đã mở, xung quanh tụ tập rất nhiều người. Kẻ qua người lại, ôn ào, đông đúc. Người đến người đi, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng của tiểu thương cò kè mặc cả, còn có gia cầm kêu to, cùng với các loại âm thanh, thật sự là náo nhiệt. Nàng cũng lâu không tiếp xúc với nhiều người như vậy, Bộ Nhu Nhi nghĩ muốn lại gần để quan sát. 

Nhưng là, khi trong lòng còn đang suy nghĩ, đột nhiên, nàng liền phát hiện có một ánh mắt dừng ở trên người bọn họ. 

Đôi mắt đầu tiên là dừng lại trên người nàng, sau một chút sửng sốt, mới chuyển qua người phía sau nàng là Hoàng Phủ Nam Ninh. Sau đó, sự thẫn thờ bên trong ánh mắt dần biến mất, thay vào đó là khuôn mặt sợ hãi. Rồi sau đó, sợ hãi dần dần tăng lên, càng ngày càng tăng lên, người kia sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, huyết sắc như đang mất dần. Hai chân dường như cũng lạnh run, chậm rãi lùi về phía sau. Lùi đến cuối cùng —— 

"Mau mau mau, chạy mau a? Minh vương gia đến đây?" 

Thật sự là hô to khàn cả giọng, lỗ tai Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa bị phá tan rồi. 

Hơn nữa, đang nói chuyện bình thường, người này tay chân cũng nhanh rồi, kêu xong liền hướng cái tiệm rượu gần nhất chui vào. Một đường chạy thẳng, vừa chạy lại vừa kêu to. 

Theo sau —— 

"Tránh mau a, Minh vương gia từ trong hoàng cung đi ra? Lại đi đến đây ư?" 

"Minh vương gia sắc mặt xem ra không được tốt lắm? Chạy mau đi chứ? Muộn là có họa đấy?" 

"A a a? Mọi người chạy nhanh như sắp chết thế?" 

Trên đường cái, bất luận nam nữ, nghe vậy —— hơn nữa sau khi nghe được câu sau —— mặt đều biến sắc, ôm đầu tán loạn. 

Nhất thời, tiếng bước chân hỗn độn, tiếng người già trẻ nhỏ thét chói tai, tiếng tiểu hài tử khóc nỉ non, tiếng chó sủa vang, một tiếng tiếp một tiếng, âm thanh lọt vào tai, liên miên không dứt, thật sự là phi thường náo nhiệt. 

Chớp mắt trên đường cái các cửa hàng đều đóng cửa, các nhóm hàng rong nhỏ rõ ràng ngay cả hàng họa đều không kịp thu thập liền nhanh chóng trốn chạy, trên đường cái nhân số giống như nhanh chóng cắt giảm. 

Hết thảy hết thảy, đều không đến ba mươi giây khi gian nội toàn bộ hoàn thành. 

Ách... 

Mắt thấy một màn như vậy diễn ra trước mắt mình, Bộ Nhu Nhi mắt mở to miệng há hốc. 

Nguyên bản cũng là nghe nói vị Vương gia đại nhân này tính tình quái đản, mấy lần trên đường cái nổi điên đánh người, cuối cùng biến thành người khiến người ta không rét mà run, mỗi lần vừa thấy hắn đến, chỉ cần thấy sắc mặt của hắn hình như không tốt, liền chạy trốn thật xa. Hắn xuất hiện, cùng với quái vật cơ hồ không có khác nhau. Nhưng là, nghe nói là nghe nói, hôm nay chính mắt vừa thấy, nàng vẫn là bị dọa đến kinh ngạc. 

Không thể không nói, nam nhân này, quả nhiên xứng đáng với cái tên ác bá a? Phong thái còn hơn cả người lãnh đạo đứng đầu quốc gia khi đi sang các nước khác ngoại giao, nàng thật sự là yêu đến chết mất? Xem ra, lúc trước mình lựa chọn cùng với hắn quả là chính xác? 

Đến lúc hai người đi đến, đường cái vừa còn đông đúc tấp nập người qua lại nãy đã thành trống rỗng, yên ắng cô cùng. Chỉ khi thấy đám bụi đường vừa bị cuốn lên vẫn đang bay trong gió, cùng với tiếng kêu thảm thiết của mấy con gà đang chờ cắt tiết mới nhắc nhở bọn họ: vừa rồi, nơi này thật sự có người đến. 

"Ha ha, tiểu bạch thỏ, chơi vui không?" 

Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay chạm nhẹ đầu nàng, đắc ý cười hỏi. 

Bộ Nhu Nhi khóe miệng ngắc ngứ, chậm rãi nâng mi: "Vương gia, này..." 

Nàng rất muốn gật đầu tỏ vẻ khẳng định? Nhưng hiện tại thân phận của nàng rất không thích hợp để nàng thể hiện việc này. 

"Nàng không nói, bổn vương cũng tự biết nàng khẳng định là rất thích?" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cười càng sâu, trong lời nói dào dạt sự đắc ý không chút nào che giấu, "Mỗi lần bổn vương tâm tình không tốt lúc, bổn vương sẽ làm như vậy.Nhìn đến những người này la to, loạn lên rồi chạy trốn trước mắt bổn vương, loại cảm giác này, thật sự là rất vui a?" 

Ngươi cái đồ biến thái? 

Đối với cách nói của hắn, Bộ Nhu Nhi chỉ có một câu như vậy muốn thốt lên. Tuy rằng, nàng biết rõ chính mình dường như cùng hơi biến thái. Nhưng là, tưởng rằng chính mình đã đủ biến thái, ai ngờ ở phương diện này, Hoàng Phủ Nam Ninh so với nàng còn cao hơn hẳn một bậc. Ân, chính mình phải hướng hắn học tập nhiều. 

"Vương gia, ngài như vậy... Chỉ sợ không được là không được tốt lắm a?" Nhẫn nhịn, nàng nhỏ giọng nói, "Dù sao, đây cũng là dân chúng vô tội bọn họ đều phải dựa vào việc mua bán ở chợ để sống?" 

"Việc đó thì có liên quan đến bổn vương sao? Là chính bọn họ muốn chạy, bổn vương đâu có bắt buộc họ." Khóe miệng nhếch lên, Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đễnh nói. 

Mấy người kia cũng do ngươi dọa nên mới sợ. Hiện tại, chỉ cần vừa nghe đến tên của ngươi, bọn họ theo bản năng đã nghĩ chạy? Bộ Nhu Nhi tự nhủ trong lòng. 

Ai? Nhịn không được trong lòng liền thở dài: người này, cư nhiên khinh địch còn làm chuyện khủng bố như vậy. Trái với nàng, kiếp trước cố gắng lâu như vậy, cũng chỉ có thể khiến cho những người đó ngoài mặt cung kính với nàng hơn một chút, trong lòng lại thầm trách, cũng không quá sợ hãi? Mình thật sự đã bị đánh bại sao? Nàng hận hắn sao? 

"Tiểu bạch thỏ, trước kia nàng chưa cưỡi qua ngựa sao?" 

Đột nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh lại hỏi. 

Bộ Nhu Nhi vội vàng lắc đầu: "Không có." Chủ nhân của thân thể này, thực sự chưa từng. 

"Bổn vương chỉ cho nhé." Cười lạnh một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh vỗ nhẹ mặt nàng. 

"Hôm nay, bổn vương đưa nàng đi hưởng lạc thú khi trên lưng ngựa nhé?" 

"A? Vương gia, ngài —— nha?" 

Hỗn đản a? Có thể hay không trước khi đi nói trước nàng một chút, tốt xấu cũng để cho nàng chuẩn bị a? Mỗi lần vừa nói xong hành động ngay, hắn nghĩ nàng cùng hắn tâm đầu ý hợp chắc, hắn nói cái gì nàng lập tức biết làm cái đó ngay sao? 

Nhanh chóng lại ôm lấy thắt lưng của hắn, Bộ Nhu nhanh chóng thăng bằng cho thân thể của chính mình ngồi vững trên lưng ngựa. 

"Ha ha, tiểu bạch thỏ, nàng thật sự là nhát gan vậy sao?" 

Lập tức, từ trên đình đầu truyền xuống tiếng Hoàng Phủ Nam Ninh cười to. Bộ Nhu Nhi nghĩ muốn cắn ngay vào ngực hắn một cái? 

Nhưng là, không được. 

Bởi vì người này hai chân kẹp chặt bụng ngựa, một tay giữ dây cương, một tay cầm roi, một lát đã đem tốc độ con ngựa tăng lên không ít. Con ngựa quả thực chính là bão táp hóa thành sao? 

Cảnh vật xung quanh chỉ kịp lướt qua khóe mắt, nàng đều không kịp nhìn rõ, thân thể cũng theo đó lay động kịch liệt. 

Hơn nữa, Hoàng Phủ Nam Ninh còn toàn chọn mấy con đường phồn hoa ở kinh thành mà đi đến. Mỗi lần vừa nghe thấy tiếng vó ngựa, xa xa nhìn thấy bóng dáng của hắn, như vậy —— 

"Chạy mau chạy mau, Minh vương gia đến đâý?" 

Luôn luôn có một tiếng kêu to, sau đó, phong vân thay đổi, lòng người hoảng sợ. Không cần trống chiêng, lại càng không cần gươm giáo, một giây trước đường cái còn vô cùng náo nhiệt, giây tiếp theo đã biến mất sạch sẽ, hai người bọn họ cưỡi ngựa liền như bay mà qua. 

Loại cảm giác này, thực sự thật rất tốt? 

Dần dần, thích ứng được tốc độ của hắn, Bộ Nhu Nhi chậm rãi buông tay ra, thay vào đó là với lên dây cương, cũng tựa đầu hướng tới phía trước, trên mặt cũng dần dần lộ ra một chút cười nhợt nhạt. 

Đồng thời lúc này, ở trên các đường cái của kinh thành, một số ngườichốn ở tửu lâu liền tụ tập ở cửa sổ, nhìn qua mành tre hé mắt xuống xem. Vốn chính là muốn quan sát vị ôn thần kia một chút vì cái gì vừa đến một lúc đã liền rời đi, nhưng lại phát hiện trên lưng ngựa của hắn lại có thêm một người, bọn họ cực kì kinh ngạc. Hơn nữa, càng ngạc nhiên hơn là người này họ chưa từng thấy? 

"Người kia là ai?" 

Có người nhịn không được muốn hỏi. 

"Không biết." Mọi người đều lắc đầu. 

"Xem bộ dáng của nàng, hai mắt rưng rưng, cái mũi đỏ bừng, rõ ràng chính là vừa mới khóc qua—— nên sẽ không..." 

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, nhịn không liếc mắt nhìn nhau. 

"Này vị kia, là Minh vương phi sao?" 

"Không có khả năng đi? Ai chẳng biết Minh vương phi từ lúc bị Minh vương gia thú về trước sau vẫn luôn bị hờ hững. Huống hồ nàng còn bị Vương thái Hậu yêu cầu mỗi ngày vào cung học cung quy, Minh vương gia nào có thời gian cùng nàng đi chơi chứ?" 

"Cũng đúng. Như vậy, vị cô nương đó là ai?" 

"Không biết a? Xem dáng vẻ của nàng, hẳn là cũng là một thiên kim tiểu thư đi?" 

"Đó là tiểu thư nhà ai?" 

"Không biết." 

"Sẽ không phải là, là hắn trên đường nhìn thấy vị cô nương này xinh đẹp, sắc tâm nổi lên, liền trực tiếp bắt nàng lên ngựa đi?"

"Nhưng là, Minh vương gia không phải đối với nữ nhân vô cảm sao?" 

"Ai nha, nói là vô cảm, nhưng nói như thế nào cũng là một nam nhân hàng thật giá thật? Nam nhân cũng cần phát tiết không phải sao?" 

"Cũng là." 

"Cho nên..." 

Huyên thuyên huyên thuyên, đủ các loại chuyển thể, chỉ trong vòng nửa ngày liền truyền khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ, cũng dùng thời gian ngắn nhất truyền đi từng nhà trong kinh thành. Dù sao, mặc kệ nói như thế nào, này cũng là tin mới nhất về đương kim Minh vương gia? 

Nhưng mà, những người bàn luận về bọn họ như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Bộ Nhu Nhi lại mảy may không biết. 

Mang theo nàng, phóng đi trên ngựa, dạo quanh kinh thành một vòng, khiến người trên phố chạy toán loạn, Hoàng Phủ Nam Ninh mới rốt cuộc thỏa mãn, phi ngựa thản nhiên trở lại vương phủ. 

"Vương gia?" 

Ở cửa Vương phủ, quản gia lo lắng đứng chờ. Nhìn thấy vương gia xuất hiện trên lưng ngựa cùng với một người khác, hắn cũng phải sửng sốt: "Vương phi? Ngài sao lại ở đây?" 

"Nàng vì sao không thể ở đây? Bổn vương hôm nay tâm tình rất tốt, mang nàng đi cưỡi ngựa một vòng cũng không được sao?" Nhẹ nhàng nói, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người nhảy xuống dưới, lại đưa Bộ Nhu Nhi tiếp xuống dưới. 

"Dạ." Vội vàng cúi đầu, quản gia thấp giọng nói. Nhưng là, trong lòng nhịn không được bật một câu: tình huống này, hẳn là rất thái quá a? Ai chẳng biết vương gia chán ghét nữ nhân, cho tới bây giờ cũng không nguyện cùng nữ nhân tiếp xúc, trời biết, hôm nay vương gia cư nhiên... Nhưng mà, không thể không nói, từ khi vị Vương phi này xuất hiện ở đây, hành vi của vương gia cũng đã bắt đầu lặng lẽ từng chút thay đổi. Chính là, một màn như hôm nay xuất hiện vẫn là làm cho hắn nhịn không được kinh ngạc một chút. 

Không có tâm tình để ý tới tên quản gia, Hoàng Phủ Nam Ninh đưa Bộ Nhu Nhi trên lưng ngựa ôm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên: "Tiểu bạch thỏ, vừa rồi có hay không bị dọa đến run rẩy?" 

Nếu nàng nói, kỳ thật nàng thực phấn khởi, tâm tình tốt, cảm thấy vẫn còn muốn nữa, vẫn muốn cùng hắn cùng đi thêm vài vòng nữa, không biết hắn sẽ có ý nghĩ gì? Hơn nữa, nếu hắn không nói đến chuyện này, nàng thiếu chút nữa đã quên chính mình vẫn còn phải giả vờ yếu ớt? 

Vội vàng giả bộ thân thể mềm nhũn, dựa vào người hắn, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Vương gia, ngài... Ngài phi quá nhanh? Thiếp thân sắp bị hù đến chết mất?" 

Này toàn thân bộ dáng ỷ lại, hoàn toàn thỏa mãn tâm đại nam tử của hắn. Hoàng Phủ Nam Ninh cười sảng khoái: "Mới như vậy nàng đã sợ? Về sau bổn vương làm sao có thể đưa nàng đi chơi vui hơn nữa?" 

Thật vậy chăng? Thật tốt quá? Trong lòng thầm vỗ tay, Bộ Nhu Nhi âm thầm cầu nguyện, hy vọng trước khi nàng rời đi sẽ được tham gia vào chuyện đó. Hiện tại, nàng lại ôm lên cánh tay Hoàng Phủ Nam Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên mong chờ nhìn hắn: "Vương gia, thiếp thân chân run, ngài có thể hay không giúp thiếp thân một chút?" 

"Tốt?" Sảng khoái đáp ứng, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm thắt lưng nàng lên "Đi thôi?" 

"Tạ Vương gia." 

Thân thể lập tức cứng đờ? Bộ Nhu Nhi mắt mở to nhìn hắn một hồi, mới nho nhỏ vừa nói ra một câu. 

Hỗn đản? Ai cho ngươi giúp ta như vậy? Trong lòng, nàng lại điên cuồng hét lên. Cần ngươi đỡ cánh tay của ta, ai cho ngươi chạm vào thắt lưng ta chứ. Nhưng dù không thích nàng cũng chỉ có thể điên cuồng hét lên trong lòng. Chính vì thế, Bộ Nhu Nhi buồn bực đến mức muốn nội thương? 

"Ách, Vương gia..." Thấy thế, quản gia cũng nhịn không được cũng bị dọa đến. Mồm há hốc, trong lòng hắn càng thêm xác định: Minh vương phi Bộ Nhu Nhi này, Hoàng Phủ Nam Ninh thật sự là chọn đúng rồi? 

"A, các vị sao thế? Lại cưỡi con ngựa cao to của ngài đi trên đường hù dọa dân chúng?" 

Hai người song song đi qua cửa, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng cười từ sau truyền đến. 

Lí Như Phong? Hắn lại tới nữa?

/311

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status