Từ khi Chu Miên Miên chuyển trường tới đây, thế giới của Bạch Linh bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Lúc trước cô là nữ sinh ưu tú của trường cấp ba Bình Thành, là học sinh giỏi lên phát biểu ở buổi lễ khai giảng.
Về sau người phát biểu bị đổi thành Chu Miên Miên chỉ vì cô ta "tiến bộ nhất", là tấm gương đáng để học tập.
Mà cô lại bị tất cả mọi người gán cho cái danh người xấu, ức hiếp học sinh chuyển trường.
Thật ra Bạch Linh chẳng quan tâm đến lần phát biểu ấy, dù sao cô cũng chẳng thiếu mấy cái này.
Vào một ngày cuối tuần, Bạch Linh và thanh mai trúc mã Trình Hành hẹn nhau đi xem phim.
Phần cuối cùng của loạt phim gồm bốn phần, phần đầu tiên chiếu khi bọn họ học tiểu học, khi các phần sau ra mắt bọn họ luôn cùng nhau đi xem.
Lúc đó đã vào đông, Bạch Linh đứng chờ rất lâu ở trước cửa rạp chiếu phim.
Bông tuyết bay xuống, trong không khí toàn là sương mù màu trắng, tay chân của cô đã lạnh cứng.
Phim đã đến giờ bắt đầu chiếu nhưng chàng trai có hẹn với cô lại mãi vẫn chưa tới.
Khi Trình Hành cuối cùng cũng chịu nghe máy, cô lại nghe thấy anh ta ấp úng giải thích: "Xin lỗi, anh bận nên quên mất... hôm nay anh có việc, em xem một mình được không?"
Không những vậy, bên kia còn có tiếng một nữ sinh khác.
"A Hành, là ai gọi tới vậy?"
Là tiếng của Chu Miên Miên, dịu dàng, yếu đuối, giống hệt tên cô ta.
Hai người đó rõ ràng mới quen có mấy tháng nhưng giống như còn thân mật hơn cả Bạch Linh đã quen Trình Hành mười bảy năm.
Cho tới tận sau này, người khác mới nói cho Bạch Linh biết vào ngày đó, Trình Hành hướng dẫn cô ta trả lời phỏng vấn tuyển sinh của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Thậm chí còn trơ trẽn dùng tất cả tài liệu mà cô vất vả chuẩn bị.
Trình Hành biết rất rõ Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành vẫn luôn là giấc mơ của cô.
Biết rất rõ, cô đã cố gắng nhường nào vì ngôi trường này.
Biết rất rõ, cô và Chu Miên Miên không ưa nhau.
Nhưng Trình Hành vẫn thả bồ câu của cô, thản nhiên mang tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ cô vất vả chuẩn bị cho Chu Miên Miên.
Nửa năm sau, Bạch Linh và Chu Miên Miên cùng có tên trong danh sách của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Ngôi trường cô thích nhất đã trở thành ngôi trường cô ghét nhất.
Trong những năm học đại học, Bạch Linh chẳng hề che giấu sự ghét bỏ Chu Miên Miên.
Nhưng hình như vận mệnh lại không đứng về phía cô.
Khách hàng lớn nhất của công ty gia đình Bạch Linh bất ngờ bị người khác giành mất, công việc làm ăn tụt dốc không phanh.
Bố mẹ nợ nần chồng chất, lúc nào cũng bị gọi đòi nợ, thậm chí gọi cả cho thầy cô và bạn học của cô.
"Hóa ra người nhà Bạch Linh làm tang lễ, thật sự xui xẻo."
"Bình thường cô ta làm bộ cao quý lạnh lùng cho ai ngắm chứ, không phải còn nợ khoản vay trên mạng sao?
"Thật phiền, thật ghê tởm, cô ta có thể đừng đi học nữa hay không?"
...
Mất ngủ. Lo nghĩ. Khó thở. Trời đất quay cuồng.
Cơ thể bị bệnh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cuối cùng bác sĩ nói.
"Đề nghị bệnh nhân tạm nghỉ học."
Ngày nộp đơn xin tạm nghỉ học, Bạch Linh có một giấc mơ khá dài.
Trong mơ, cô là một người xem.
Thanh mai trúc mã Trình Hành của cô nói với Chu Miên Miên: "Bạch Linh hả? Nhà cô ấy kinh doanh dịch vụ tang lễ, ký hợp đồng mười năm với nhà tang lễ toàn tỉnh nhưng hình như sắp tới hạn rồi. Chuyện này dù sao cũng có người kiêng kỵ nên ngoại trừ người lớn lên cùng nhau như bọn anh ra thì không ai biết rõ."
Sau đó chuyển cảnh sang văn phòng CEO cực lớn, trợ lý đang nói chuyện với người đàn ông mặc âu phục ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông nói: "Bảo bọn họ tham gia đấu thầu nhà cung cấp dịch vụ tang lễ, bất luận điều kiện gì cũng đồng ý, nhất định phải lấy được hợp đồng."
Trợ lý khó hiểu nên hỏi lại: "Tổng giám đốc Văn, sao anh bỗng nhiên hứng thú với kinh doanh dịch vụ tang lễ vậy? Còn thu mua công ty mai táng chẳng có danh tiếng gì này..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tôi nói để dỗ người ta vui vẻ, cô tin không?" Người đàn ông cong môi cười.
Lại chuyển cảnh.
Chu Miên Miên mặc đồ công sở đi vào tòa cao ốc "Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn", trên cổ đeo một tấm thẻ nhân viên màu xanh, bên trên có chữ "Thực tập sinh".
Một giây sau, cô ta bị một người kéo vào trong góc.
"Văn tổng!" Chu Miên Miên kinh hãi hô lên, khi mở miệng vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối đặc biệt của cô ta: "Người ta thấy đấy!"
"Thấy thì sao? Tôi là người có tiếng nói nhất ở đây."
Sau đó người đàn ông kia đưa cho cô ta một bản hợp đồng.
Quả nhiên là hợp đồng mua bán với chính phủ với mục đích cướp đi cơ hội làm ăn của nhà Bạch Linh, đồng thời cũng chính là nguồn thu nhập lớn nhất của gia đình cô.
Cảnh cuối cùng xuất hiện một người phụ nữ với phong thái ung dung, vẻ ngoài tầm ba mươi mấy tuổi, trên tay xách một túi Hermes Kelly da cá sấu màu xanh lá.
Cô ta ngồi ghế sau của chiếc Bentley, bình tĩnh nói chuyện qua điện thoại.
"Chờ nhà họ Bạch phát hiện lô hàng này không bán được vì chất lượng có vấn đề thì họ đã không trả nổi tiền hàng, lúc đó họ sẽ phát hiện ra bản hợp đồng này không có chỗ cho bọn họ hủy bỏ."
"Bởi vì..." Người phụ nữ kéo dài giọng: "Đây là hợp đồng cho vay ngụy tạo dưới dạng đơn đặt hàng, toàn bộ số tiền đã được ngân hàng ứng trước."
Cuối cùng là phá sản, nghỉ học, lúc nào cũng bị gọi điện đòi nợ.
...
...
Khi Bạch Linh tỉnh lại, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
Ký ức được xâu chuỗi lập tức dồn vào trong đầu cô.
Ngoài cửa sổ trời vẫn đang tối om, cô lục tìm điện thoại dưới gối, mở ra xem thì thấy đồng hồ hiển thị ba rưỡi sáng.
Nhưng mà ngày hiển thị trên màn hình lại thu hút sự chú ý của cô.
Ngày 6 tháng 10 năm 202X.
Dòng chữ này khiến Bạch Linh như sực tỉnh.
Bởi vì thời điểm này chỉ còn cách đúng một tháng nữa mới đến việc hợp đồng khiến chuỗi tài chính của gia đình cô bị cắt đứt.
Trái tim cô nhảy lên thình thịch, thậm chí có chút khó thở, ký ức cuồn cuộn gào thét cùng với những gương mặt trong mơ thay đổi liên tục như chiếc đèn cù nhập nhòe.
Là ảo giác sao?
... Không, ảo giác không thể chân thật như thế được.
Mà giấc mộng này thậm chí còn bổ sung vào ký ức đã qua, giúp cô biết những chuyện mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Hóa ra những chuyện như phá sản, đòi nợ, bị sỉ nhục, nghỉ học... tất cả đều liên quan tới Chu Miên Miên.
Trong đêm đen yên tĩnh, Bạch Linh chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở khó có thể bình ổn và nhịp tim đập liên hồi của mình.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cho tới khi chân trời dần dần xuất hiện màu trắng bạc, Bạch Linh mới giật mình nhận ra cô đã ngồi im hai tiếng rồi.
Điện thoại rung, trên màn hình hiện lên thông báo nhóm lớp.
Bạch Linh bấm vào.
Cố Tử Minh: [Thứ tự báo cáo bài tập của nhóm lớp lịch sử thương mại ngày mai đã có. Vui lòng xem bảng để biết chi tiết.]
Ánh mắt Bạch Linh tối lại.
Hôm nay là ngày Cố Tử Minh tìm cô gây phiền toái.
Người tên Cố Tử Minh này là sinh viên xuất sắc đứng đầu chuyên ngành của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Thường xuyên có nữ sinh treo quầng mắt thâm xì vào sáng sớm vì sáu giờ sáng khả năng cao có thể gặp được anh ta chạy bộ trên sân thể dục của trường. Anh ta là một người có kỷ luật tốt, tính cách, học thức, gia cảnh không có chỗ nào để chê, chẳng biết vì sao lại mù quáng tới nỗi thích Chu Miên Miên.
Bạch Linh nhớ rõ, vào tiết học lịch sử thương mại hôm nay, anh ta ra mặt thay cho Chu Miên Miên. Cô tranh chấp với anh ta trước mặt mọi người, kết quả tất cả mọi người đứng về phía Cố Tử Minh và Chu Miên Miên, đội cho cô cái mũ "ác độc".
Rất khó nói bước ngoặt khiến cô không ở lại đại học được nữa có phải bắt đầu từ ngày hôm nay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trời sáng hoàn toàn.
Bạch Linh cầm sách môn lịch sử thương mại, đi tới giảng đường.
Cô không quen cuộc sống ở ký túc nên vừa nhập học đã thuê một căn nhà trọ bên cạnh trường.
Vừa đẩy cửa giảng đường ra, Bạch Linh chú ý tới Cố Tử Minh và Chu Miên Miên ngồi ở hàng đầu, mà Cố Tử Minh cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Bạch Linh rời mắt trước, vẫn tới ghế sau ngồi xuống.
Quả nhiên xảy ra một màn giống hệt như trước khi cô sống lại, Cố Tử Minh đi tới bên cạnh cô, dùng đốt ngón tay giữa gõ mặt bàn.
"Bạn Bạch Linh, chúng ta ra ngoài một chút nhé?"
Bộ dạng hỏi tội.
Lúc trước, cô trả lời thế nào nhỉ?
Cô lạnh lùng nhìn Cố Tử Minh, nói: "Có chuyện gì mà không thể nói ở chỗ này?"
Sau đó Cố Tử Minh khinh thường cười: "Vậy tôi hỏi trước mặt mọi người vậy. Bạch Linh, có phải cậu nên nói xin lỗi Chu Miên Miên không?"
Theo sau là ánh mắt của tất cả sinh viên trong khoa dồn tới.
...
Nhớ lại cảnh này, Bạch Linh ngước mắt nhìn anh ta, mỉm cười: "Được, cậu tìm tôi có việc gì?"
Cố Tử Minh hình như không ngờ cô sẽ phản ứng như thế này.
Bạch Linh trong ấn tượng của hắn giống hệt như Chu Miên Miên miêu tả - đơn độc, sang trọng, dựa vào điều kiện gia đình tốt mà xem thường người khác.
Nhìn thế nào cũng sẽ không thể là dáng vẻ ôn hòa dễ nói chuyện như bây giờ.
Đặc biệt vào lúc người khác tới tìm cô với ý không tốt.
Hai người cùng nhau ra ngoài rồi dừng lại ở góc giảng đường, Cố Tử Minh nói: "Tôi sẽ nói thẳng, có phải cậu từng học cùng một lớp cấp 3 với Miên Miên, lúc đó cậu đã giấu giấy thông báo tuyển sinh EMS của cậu ấy, khiến cậu ấy suýt trượt vòng thi thứ hai của trường chúng ta phải không? Cậu ấy nói cuối cùng cũng không có hậu quả nghiêm trọng, dù sao cũng đã vượt qua kỳ tuyển sinh, bảo tôi không cần tính toán. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tôi nên tính sổ thay cậu ấy. Bạch Linh, cậu phải có một lời xin lỗi chính thức với cậu ấy."
Lời này của Cố Tử Minh khách khí hơn lúc trước rất nhiều.
Nếu là trước đó, có lẽ trông Bạch Linh quá kiêu ngạo nên Cố Tử Minh mạnh mẽ chất vấn ở trước cả lớp vì sao cô ác độc như vậy.
Sau đó, một truyền mười, mười truyền trăm.
Còn lần này, Bạch Linh lấy lại bình tĩnh, cô nói: "Không phải tôi làm."
"Cái gì?"
"Có phải cậu ta nói với cậu, tôi ở cùng ký túc xá ở cấp 3 với cậu ta, giấy thông báo tuyển sinh riêng gửi tới ký túc xá đã bị tôi vứt đi, về sau cô lao công tìm thấy nó ở trong thùng rác và trả lại cho cậu ta đúng không?" Bạch Linh thản nhiên nói: "Nhưng mà cuối tuần đó tôi vốn không ở trường. Tôi đã về nhà, thậm chí tôi từng cho cậu ta xem vé xe lúc đó rồi."
"..." Cố Tử Minh sững sờ.
"Lúc cấp ba quan hệ của chúng tôi không tốt lắm, cậu ta suy đoán là tôi làm cũng rất bình thường. Nhưng cậu nghĩ thử xem, nếu như chuyện đó là do người khác làm, muốn vu oan cho tôi có phải cũng rất dễ không?”
Đây là lý do Bạch Linh không muốn ở ký túc.
Bóng ma bị người ta hãm hại quá lớn, nó ám ảnh Bạch Linh tới tận đại học. Cô bị ngàn người chỉ trích, về sau chẳng muốn giải thích nữa, lại còn bị người ta nói là kiêu ngạo và chẳng coi ai ra gì, ức hiếp Chu Miên Miên đến chết cũng chẳng hối cải.
Về sau khi nhà cô bị phá sản, cô bị ép rời khỏi căn nhà thuê ngoài trường, không còn cách nào khác đành trở về ký túc xá.
Giường của cô bị một đám bạn cùng phòng chưa quen biết chất đầy đồ đạc.
Mấy bạn cùng phòng chẳng hề có ý hối lỗi, lúc thu dọn còn rất bất mãn, khôn kiêng nể gì mà thì thầm với nhau: "Mau thu dọn đi, không thì đồ của chúng ta bị người ta vứt vào thùng rác cũng chẳng biết đâu."
...
Bạch Linh không muốn nhớ lại nữa.
Sau đó cô quay người trở về giảng đường, bỏ lại Cố Tử Minh vẫn còn hơi thất thần.
Ít nhất lúc này cô vẫn kìm chế được, không còn để lời đồn xấu bị đồn xa.
Lúc trước cô là nữ sinh ưu tú của trường cấp ba Bình Thành, là học sinh giỏi lên phát biểu ở buổi lễ khai giảng.
Về sau người phát biểu bị đổi thành Chu Miên Miên chỉ vì cô ta "tiến bộ nhất", là tấm gương đáng để học tập.
Mà cô lại bị tất cả mọi người gán cho cái danh người xấu, ức hiếp học sinh chuyển trường.
Thật ra Bạch Linh chẳng quan tâm đến lần phát biểu ấy, dù sao cô cũng chẳng thiếu mấy cái này.
Vào một ngày cuối tuần, Bạch Linh và thanh mai trúc mã Trình Hành hẹn nhau đi xem phim.
Phần cuối cùng của loạt phim gồm bốn phần, phần đầu tiên chiếu khi bọn họ học tiểu học, khi các phần sau ra mắt bọn họ luôn cùng nhau đi xem.
Lúc đó đã vào đông, Bạch Linh đứng chờ rất lâu ở trước cửa rạp chiếu phim.
Bông tuyết bay xuống, trong không khí toàn là sương mù màu trắng, tay chân của cô đã lạnh cứng.
Phim đã đến giờ bắt đầu chiếu nhưng chàng trai có hẹn với cô lại mãi vẫn chưa tới.
Khi Trình Hành cuối cùng cũng chịu nghe máy, cô lại nghe thấy anh ta ấp úng giải thích: "Xin lỗi, anh bận nên quên mất... hôm nay anh có việc, em xem một mình được không?"
Không những vậy, bên kia còn có tiếng một nữ sinh khác.
"A Hành, là ai gọi tới vậy?"
Là tiếng của Chu Miên Miên, dịu dàng, yếu đuối, giống hệt tên cô ta.
Hai người đó rõ ràng mới quen có mấy tháng nhưng giống như còn thân mật hơn cả Bạch Linh đã quen Trình Hành mười bảy năm.
Cho tới tận sau này, người khác mới nói cho Bạch Linh biết vào ngày đó, Trình Hành hướng dẫn cô ta trả lời phỏng vấn tuyển sinh của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Thậm chí còn trơ trẽn dùng tất cả tài liệu mà cô vất vả chuẩn bị.
Trình Hành biết rất rõ Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành vẫn luôn là giấc mơ của cô.
Biết rất rõ, cô đã cố gắng nhường nào vì ngôi trường này.
Biết rất rõ, cô và Chu Miên Miên không ưa nhau.
Nhưng Trình Hành vẫn thả bồ câu của cô, thản nhiên mang tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ cô vất vả chuẩn bị cho Chu Miên Miên.
Nửa năm sau, Bạch Linh và Chu Miên Miên cùng có tên trong danh sách của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Ngôi trường cô thích nhất đã trở thành ngôi trường cô ghét nhất.
Trong những năm học đại học, Bạch Linh chẳng hề che giấu sự ghét bỏ Chu Miên Miên.
Nhưng hình như vận mệnh lại không đứng về phía cô.
Khách hàng lớn nhất của công ty gia đình Bạch Linh bất ngờ bị người khác giành mất, công việc làm ăn tụt dốc không phanh.
Bố mẹ nợ nần chồng chất, lúc nào cũng bị gọi đòi nợ, thậm chí gọi cả cho thầy cô và bạn học của cô.
"Hóa ra người nhà Bạch Linh làm tang lễ, thật sự xui xẻo."
"Bình thường cô ta làm bộ cao quý lạnh lùng cho ai ngắm chứ, không phải còn nợ khoản vay trên mạng sao?
"Thật phiền, thật ghê tởm, cô ta có thể đừng đi học nữa hay không?"
...
Mất ngủ. Lo nghĩ. Khó thở. Trời đất quay cuồng.
Cơ thể bị bệnh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cuối cùng bác sĩ nói.
"Đề nghị bệnh nhân tạm nghỉ học."
Ngày nộp đơn xin tạm nghỉ học, Bạch Linh có một giấc mơ khá dài.
Trong mơ, cô là một người xem.
Thanh mai trúc mã Trình Hành của cô nói với Chu Miên Miên: "Bạch Linh hả? Nhà cô ấy kinh doanh dịch vụ tang lễ, ký hợp đồng mười năm với nhà tang lễ toàn tỉnh nhưng hình như sắp tới hạn rồi. Chuyện này dù sao cũng có người kiêng kỵ nên ngoại trừ người lớn lên cùng nhau như bọn anh ra thì không ai biết rõ."
Sau đó chuyển cảnh sang văn phòng CEO cực lớn, trợ lý đang nói chuyện với người đàn ông mặc âu phục ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông nói: "Bảo bọn họ tham gia đấu thầu nhà cung cấp dịch vụ tang lễ, bất luận điều kiện gì cũng đồng ý, nhất định phải lấy được hợp đồng."
Trợ lý khó hiểu nên hỏi lại: "Tổng giám đốc Văn, sao anh bỗng nhiên hứng thú với kinh doanh dịch vụ tang lễ vậy? Còn thu mua công ty mai táng chẳng có danh tiếng gì này..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tôi nói để dỗ người ta vui vẻ, cô tin không?" Người đàn ông cong môi cười.
Lại chuyển cảnh.
Chu Miên Miên mặc đồ công sở đi vào tòa cao ốc "Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn", trên cổ đeo một tấm thẻ nhân viên màu xanh, bên trên có chữ "Thực tập sinh".
Một giây sau, cô ta bị một người kéo vào trong góc.
"Văn tổng!" Chu Miên Miên kinh hãi hô lên, khi mở miệng vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối đặc biệt của cô ta: "Người ta thấy đấy!"
"Thấy thì sao? Tôi là người có tiếng nói nhất ở đây."
Sau đó người đàn ông kia đưa cho cô ta một bản hợp đồng.
Quả nhiên là hợp đồng mua bán với chính phủ với mục đích cướp đi cơ hội làm ăn của nhà Bạch Linh, đồng thời cũng chính là nguồn thu nhập lớn nhất của gia đình cô.
Cảnh cuối cùng xuất hiện một người phụ nữ với phong thái ung dung, vẻ ngoài tầm ba mươi mấy tuổi, trên tay xách một túi Hermes Kelly da cá sấu màu xanh lá.
Cô ta ngồi ghế sau của chiếc Bentley, bình tĩnh nói chuyện qua điện thoại.
"Chờ nhà họ Bạch phát hiện lô hàng này không bán được vì chất lượng có vấn đề thì họ đã không trả nổi tiền hàng, lúc đó họ sẽ phát hiện ra bản hợp đồng này không có chỗ cho bọn họ hủy bỏ."
"Bởi vì..." Người phụ nữ kéo dài giọng: "Đây là hợp đồng cho vay ngụy tạo dưới dạng đơn đặt hàng, toàn bộ số tiền đã được ngân hàng ứng trước."
Cuối cùng là phá sản, nghỉ học, lúc nào cũng bị gọi điện đòi nợ.
...
...
Khi Bạch Linh tỉnh lại, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
Ký ức được xâu chuỗi lập tức dồn vào trong đầu cô.
Ngoài cửa sổ trời vẫn đang tối om, cô lục tìm điện thoại dưới gối, mở ra xem thì thấy đồng hồ hiển thị ba rưỡi sáng.
Nhưng mà ngày hiển thị trên màn hình lại thu hút sự chú ý của cô.
Ngày 6 tháng 10 năm 202X.
Dòng chữ này khiến Bạch Linh như sực tỉnh.
Bởi vì thời điểm này chỉ còn cách đúng một tháng nữa mới đến việc hợp đồng khiến chuỗi tài chính của gia đình cô bị cắt đứt.
Trái tim cô nhảy lên thình thịch, thậm chí có chút khó thở, ký ức cuồn cuộn gào thét cùng với những gương mặt trong mơ thay đổi liên tục như chiếc đèn cù nhập nhòe.
Là ảo giác sao?
... Không, ảo giác không thể chân thật như thế được.
Mà giấc mộng này thậm chí còn bổ sung vào ký ức đã qua, giúp cô biết những chuyện mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Hóa ra những chuyện như phá sản, đòi nợ, bị sỉ nhục, nghỉ học... tất cả đều liên quan tới Chu Miên Miên.
Trong đêm đen yên tĩnh, Bạch Linh chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở khó có thể bình ổn và nhịp tim đập liên hồi của mình.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cho tới khi chân trời dần dần xuất hiện màu trắng bạc, Bạch Linh mới giật mình nhận ra cô đã ngồi im hai tiếng rồi.
Điện thoại rung, trên màn hình hiện lên thông báo nhóm lớp.
Bạch Linh bấm vào.
Cố Tử Minh: [Thứ tự báo cáo bài tập của nhóm lớp lịch sử thương mại ngày mai đã có. Vui lòng xem bảng để biết chi tiết.]
Ánh mắt Bạch Linh tối lại.
Hôm nay là ngày Cố Tử Minh tìm cô gây phiền toái.
Người tên Cố Tử Minh này là sinh viên xuất sắc đứng đầu chuyên ngành của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành.
Thường xuyên có nữ sinh treo quầng mắt thâm xì vào sáng sớm vì sáu giờ sáng khả năng cao có thể gặp được anh ta chạy bộ trên sân thể dục của trường. Anh ta là một người có kỷ luật tốt, tính cách, học thức, gia cảnh không có chỗ nào để chê, chẳng biết vì sao lại mù quáng tới nỗi thích Chu Miên Miên.
Bạch Linh nhớ rõ, vào tiết học lịch sử thương mại hôm nay, anh ta ra mặt thay cho Chu Miên Miên. Cô tranh chấp với anh ta trước mặt mọi người, kết quả tất cả mọi người đứng về phía Cố Tử Minh và Chu Miên Miên, đội cho cô cái mũ "ác độc".
Rất khó nói bước ngoặt khiến cô không ở lại đại học được nữa có phải bắt đầu từ ngày hôm nay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trời sáng hoàn toàn.
Bạch Linh cầm sách môn lịch sử thương mại, đi tới giảng đường.
Cô không quen cuộc sống ở ký túc nên vừa nhập học đã thuê một căn nhà trọ bên cạnh trường.
Vừa đẩy cửa giảng đường ra, Bạch Linh chú ý tới Cố Tử Minh và Chu Miên Miên ngồi ở hàng đầu, mà Cố Tử Minh cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Bạch Linh rời mắt trước, vẫn tới ghế sau ngồi xuống.
Quả nhiên xảy ra một màn giống hệt như trước khi cô sống lại, Cố Tử Minh đi tới bên cạnh cô, dùng đốt ngón tay giữa gõ mặt bàn.
"Bạn Bạch Linh, chúng ta ra ngoài một chút nhé?"
Bộ dạng hỏi tội.
Lúc trước, cô trả lời thế nào nhỉ?
Cô lạnh lùng nhìn Cố Tử Minh, nói: "Có chuyện gì mà không thể nói ở chỗ này?"
Sau đó Cố Tử Minh khinh thường cười: "Vậy tôi hỏi trước mặt mọi người vậy. Bạch Linh, có phải cậu nên nói xin lỗi Chu Miên Miên không?"
Theo sau là ánh mắt của tất cả sinh viên trong khoa dồn tới.
...
Nhớ lại cảnh này, Bạch Linh ngước mắt nhìn anh ta, mỉm cười: "Được, cậu tìm tôi có việc gì?"
Cố Tử Minh hình như không ngờ cô sẽ phản ứng như thế này.
Bạch Linh trong ấn tượng của hắn giống hệt như Chu Miên Miên miêu tả - đơn độc, sang trọng, dựa vào điều kiện gia đình tốt mà xem thường người khác.
Nhìn thế nào cũng sẽ không thể là dáng vẻ ôn hòa dễ nói chuyện như bây giờ.
Đặc biệt vào lúc người khác tới tìm cô với ý không tốt.
Hai người cùng nhau ra ngoài rồi dừng lại ở góc giảng đường, Cố Tử Minh nói: "Tôi sẽ nói thẳng, có phải cậu từng học cùng một lớp cấp 3 với Miên Miên, lúc đó cậu đã giấu giấy thông báo tuyển sinh EMS của cậu ấy, khiến cậu ấy suýt trượt vòng thi thứ hai của trường chúng ta phải không? Cậu ấy nói cuối cùng cũng không có hậu quả nghiêm trọng, dù sao cũng đã vượt qua kỳ tuyển sinh, bảo tôi không cần tính toán. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tôi nên tính sổ thay cậu ấy. Bạch Linh, cậu phải có một lời xin lỗi chính thức với cậu ấy."
Lời này của Cố Tử Minh khách khí hơn lúc trước rất nhiều.
Nếu là trước đó, có lẽ trông Bạch Linh quá kiêu ngạo nên Cố Tử Minh mạnh mẽ chất vấn ở trước cả lớp vì sao cô ác độc như vậy.
Sau đó, một truyền mười, mười truyền trăm.
Còn lần này, Bạch Linh lấy lại bình tĩnh, cô nói: "Không phải tôi làm."
"Cái gì?"
"Có phải cậu ta nói với cậu, tôi ở cùng ký túc xá ở cấp 3 với cậu ta, giấy thông báo tuyển sinh riêng gửi tới ký túc xá đã bị tôi vứt đi, về sau cô lao công tìm thấy nó ở trong thùng rác và trả lại cho cậu ta đúng không?" Bạch Linh thản nhiên nói: "Nhưng mà cuối tuần đó tôi vốn không ở trường. Tôi đã về nhà, thậm chí tôi từng cho cậu ta xem vé xe lúc đó rồi."
"..." Cố Tử Minh sững sờ.
"Lúc cấp ba quan hệ của chúng tôi không tốt lắm, cậu ta suy đoán là tôi làm cũng rất bình thường. Nhưng cậu nghĩ thử xem, nếu như chuyện đó là do người khác làm, muốn vu oan cho tôi có phải cũng rất dễ không?”
Đây là lý do Bạch Linh không muốn ở ký túc.
Bóng ma bị người ta hãm hại quá lớn, nó ám ảnh Bạch Linh tới tận đại học. Cô bị ngàn người chỉ trích, về sau chẳng muốn giải thích nữa, lại còn bị người ta nói là kiêu ngạo và chẳng coi ai ra gì, ức hiếp Chu Miên Miên đến chết cũng chẳng hối cải.
Về sau khi nhà cô bị phá sản, cô bị ép rời khỏi căn nhà thuê ngoài trường, không còn cách nào khác đành trở về ký túc xá.
Giường của cô bị một đám bạn cùng phòng chưa quen biết chất đầy đồ đạc.
Mấy bạn cùng phòng chẳng hề có ý hối lỗi, lúc thu dọn còn rất bất mãn, khôn kiêng nể gì mà thì thầm với nhau: "Mau thu dọn đi, không thì đồ của chúng ta bị người ta vứt vào thùng rác cũng chẳng biết đâu."
...
Bạch Linh không muốn nhớ lại nữa.
Sau đó cô quay người trở về giảng đường, bỏ lại Cố Tử Minh vẫn còn hơi thất thần.
Ít nhất lúc này cô vẫn kìm chế được, không còn để lời đồn xấu bị đồn xa.
/45
|