Hà Lệ Tư cười khẽ, giọng điệu mập mờ: "Chủ nhiệm Hồ, đây là em gái tôi, tên là Miên Miên, là sinh viên đứng đầu khoa Kinh tế của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành. Con bé khá nhút nhát nên tôi đưa con bé đi ra ngoài trải nghiệm.”
Chu Miên Miên thậm chí không thể thở được bình thường.
Cô ta muốn tìm lý do để trốn thoát, nhưng Hà Lệ Tư đã giữ chặt cổ tay cô ta.
"Ngoan ngoãn chút đi." Cô ta thì thầm với Chu Miên Miên giữa đám người ồn ào: "Không phải cô muốn trả thù sao? Cô sẽ có được thứ cô muốn ngay đây thôi."
Tay Chu Miên Miên hơi run lên.
Hà Lệ Tư không tiếp tục nhìn cô ta, tiếp tục mỉm cười với chủ nhiệm Hồ: "Về sau còn phải nhờ ngài chăm sóc em gái tôi ạ."
Đương nhiên là cô ta thuận theo cung cầu thôi. Dựa vào thông tin cô ta có được thì chủ nhiệm Hồ là một tên dâm đãng, hơn nữa thích loại trong sáng. Cô gái nhỏ càng sợ càng câu nệ thì ông ta càng thích, ngược lại kiểu lẳng lơ bình thường, ông ta chẳng thèm chạm vào.
Người ta nói, chủ nhiệm Hồ rất giỏi phân biệt ai thật sự trong sáng và ai giả bộ thuần khiết. Thật ra Hà Lệ Tư cảm thấy Chu Miên Miên cũng chẳng tính là ngây thơ nhưng cô ta lại có thể giả vờ ngây thơ yếu đuối bẩm sinh, ngay cả chính cô ta còn tin, vậy nên vô cùng hợp khẩu vị của chủ nhiệm Hồ.
Vì vậy chủ nhiệm Hồ lập tức phá lên cười, ngoài miệng nói "Đâu có đâu có", ánh mắt lại nhìn Chu Miên Miên chằm chằm.
“Đi mời chủ nhiệm một ly.” Hà Lệ Tư hất cằm ra lệnh.
Hoàn toàn không cho phép cô ta cự tuyệt.
Từ lúc cô ta chủ động đi tìm Hà Lệ Tư, vận mệnh của cô ta đã không còn nằm trong tay cô ta nữa.
Nhưng cô ta có thể làm gì đây? Cô ta không còn cách nào khác, tin tức cô ta bị đưa vào trại tạm giam đã lan truyền trong trường từ lâu, thậm chí còn bị phạt thêm quản chế, trong khi Bạch Linh lại phất lên như diều gặp gió.
Nếu muốn báo thù Bạch Linh, cô ta chỉ có thể dựa vào người phụ nữ này.
Chu Miên Miên nhắm mắt lại, hạ quyết tâm rồi bước tới.
Đám đàn ông trung niên mập mạp trên bàn lập tức ồn ào, nói cô gái nhỏ muốn chủ nhiệm chiếu cố thì sao không cùng uống một ly? Chu Miên Miên chỉ cảm thấy rất chóng mặt, CO2 làm người ta thiếu dưỡng khí, cồn rượu cũng làm người ta mất phương hướng, dường như cô ta càng tỏ ra kháng cự thì đối phương lại càng hưng phấn, cho tới khi cô ta bị ép vươn tay uống rượu giao bôi với tên đàn ông giống như hồ ly kia, đối phương còn cố cụng trán với cô ta...
Quá ghê tởm.
Thật kinh tởm, thật kinh tởm.
Tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này?!
Tất cả đều là...vì Bạch Linh...!
Sau khi uống xong ly rượu này, Chu Miên Miên cảm thấy bụng cồn cào, buồn nôn đến mức nôn mửa.
Chủ nhiệm Hồ lịch sự lau miệng, trên mặt nở nụ cười hài lòng, cuối cùng sau một tiếng đồng hồ với những chủ đề không mấy quan trọng, ông ta chủ động đề cập đến vấn đề quan trọng nhất của bữa cơm này.
"Hà tổng lặn lội từ Hồng Kông tới là vì việc đấu thầu việc kinh doanh dịch vụ tang lễ trong mười năm tới phải không?"
Hà Lệ Tư chỉ mỉm cười.
“Tôi đã đọc phần giới thiệu do công ty các người gửi.” Chủ nhiệm Hồ tựa lưng, nửa nằm nửa dựa vào ghế: “Nói thật, các người chưa đạt yêu cầu. Ở Bình Thành có một Bạch gia độc quyền dịch vụ tang lễ toàn tỉnh hơn mười năm rồi, kinh doanh rất lớn đấy, về mặt quan hệ cũng rất tốt, các người lấy gì để cạnh tranh với người ta đây?"
"Không phải có ngài ở đây sao? Cho dù là Bạch gia nhìn thấy ngài cũng phải khép nép mà." Hà Lệ Tư cười rất mê người: "Thật ra chúng tôi cũng không muốn tranh giành với người ta. Ông chủ chúng tôi lúc trước tiện tay mua nhà xưởng sản xuất đồ tang lễ, vốn cho rằng ngành tang lễ cần gấp, có được dòng chảy tiền mặt ổn định, không ngờ vận hành khó khăn, bây giờ muốn bán được giá tốt thì hơi khó.”
“Các người muốn bán nhà xưởng à?" Chủ nhiệm Hồ nhíu mày: "Vậy các người tìm tôi làm gì?"
Ông ta phụ trách việc đấu thầu này. Đâu có kẻ nào không có ý định làm mà còn chạy tới tìm ông ta xin giúp đỡ chứ?
Hà Lệ Tư cuối cùng cũng bày tỏ yêu cầu thực sự của mình: "Chúng tôi muốn mời ngài nâng yêu cầu của lần đấu thầu này lên."
Nâng yêu cầu lên tới một vị trí Bạch gia chưa thể chạm tới được.
Trong trường hợp đó, họ chỉ có thể tìm kiếm nguồn tài chính ngay lập tức và thu mua lại các nhà xưởng khác.
"À..." Chủ nhiệm Hồ hiểu ra: "Các người muốn bán nhà xưởng này cho Bạch gia hả?"
"10% giao dịch thuộc về ngài." Hà Lệ Tư thản nhiên nói: "Ngoài ra, chúng tôi cũng có cổ phần của một số ngân hàng thương mại, có thể cung cấp dịch vụ cho vay vốn thu mua. Nếu ngài bằng lòng làm cầu nối, chúng tôi hứa hẹn cho ngài thêm 20% lãi suất."
Chủ nhiệm Hồ bình tĩnh nhìn Hà Lệ Tư, không nói gì.
Nói không động lòng là giả. Khoản tiền này cực lớn.
Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng gõ lớn, người phục vụ đẩy sashimi và súp cá qua cửa, đây là món chính cuối cùng của hôm nay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Lệ Tư ân cần giới thiệu: "Đây là đặc sản "Nhất ngư nhị ngật [*]" của nơi này, cũng chẳng biết có hợp khẩu vị của ngài không."
[*] Một con cá chế biến thành hai món khác nhau.
Cô ta múc súp cá cho chủ nhiệm Hồ, lại gắp vài miếng thịt cá óng ánh.
Chủ nhiệm Hồ không từ chối, dừng cốc, cầm đũa lên nếm thử.
Cả căn phòng im lặng.
Sau khi ăn xong miếng cá này, ông ta chợt bật cười, cả phòng riêng lại trở nên náo nhiệt, bầu không khí vui vẻ.
“Mùi vị không tồi." Chủ nhiệm Hồ gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Hà Lệ Tư biết rõ, việc đã thành.
***
7 ngày đếm ngược trước khi phá sản.
Đột nhiên bước vào tuần cuối cùng, Bạch Linh cảm giác như đang nằm mơ.
Cô kiểm tra lại kế hoạch chiến lược trên bảng trắng trong phòng ngủ, bảo đảm không có sai sót nào trong mỗi mắt xích. Trình Hành đã thay đổi thái độ, Chu Miên Miên hoàn toàn không làm gì được nữa, Cố Tử Minh vốn không có năng lực phá hoại việc làm ăn nhà cô, Văn Duệ là đối tác của cô... Quan trọng nhất là cô đã chuyển một lượng vốn đáng kể, mang tới dòng tiền mới cho công ty, cho dù bây giờ không kinh doanh việc của tỉnh thì công ty gia đình cũng chắc chắn không có khả năng phá sản.
Về phần người phụ nữ cầm chiếc túi Hermes màu xanh đậm, mèo béo nói với cô rồi. Người phụ nữ đó là vợ của người sáng lập Hồng Kông Lý Ký, tên Lương Thục Nghi. Lý Ký hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, Bạch Linh biết chuyện này từ đầu. Văn Duệ là người làm công nghệ, không hiểu rõ công thương nghiệp lắm, trong vòng đầu người phụ nữ này giúp anh ta thu mua một công ty làm dịch vụ tang lễ không có danh tiếng gì, Văn Duệ dùng công ty này giành thầu của nhà Bạch Linh.
Đến vòng thứ hai, cơn khủng hoảng này không còn nữa.
Bạch Linh nhận được lời mời của Văn Duệ, lại tới Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn.
Lần này, bọn họ không còn khách khí như lần trước mà đã trở nên thân quen hơn. Văn Duệ xếp bộ đồ uống trà hoàn chỉnh trong phòng, hai người vừa pha trà vừa trò chuyện.
Văn Duệ nói: "Sản phẩm ở nước ngoài của chúng ta sẽ sớm lên sàn, cô có muốn tham gia đợt thử nghiệm đầu tiên không? Sản phẩm của cô thuộc thiểu số, phỏng chừng cũng chỉ một mình nhà cô làm, không ai giành lưu lượng với cô."
Bạch Linh cười nói: "Tôi đây từ chối thì bất kính rồi.”
Văn Duệ thở dài: “Đây là dự án mà tôi và Lý Ký hợp tác. Trước đây cô suýt chút nữa tới chỗ tôi thực tập, cũng vì người Lý Ký nói rằng dự án này được bảo mật nghiêm ngặt, yêu cầu chúng tôi không cho người mới tham gia nên tôi mới tạm thời khóa chỉ tiêu tuyển dụng bộ phận đầu tư chiến lược. Không ngờ quanh đi quẩn lại nhiều ngày sau, cô vẫn tham gia. Thứ duyên phận này thật là thần kỳ."
Bạch Linh mỉm cười thêm trà cho Văn Duệ.
Thật ra chỉ có cô mới biết chuyện gì đang xảy ra. Cái gọi là tạm thời khóa chỉ tiêu là do con mèo béo kia ra tay, mà bây giờ hai người hợp tác vui vẻ cũng là mình dốc sức thúc đẩy.
Biến kẻ thù thành bạn bè làm đối thủ chân chính xuống địa ngục. Đó là kế hoạch của cô.
Cô chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, cô chỉ có thù tất báo. Có một số việc nhất định phải mình sống người ta chết, mềm lòng không có tác dụng gì, chỉ đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng mà thôi.
Hơn nữa Lý Chuẩn cũng không quan tâm. Như vậy cô cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
“Bạch Linh, tôi rất tán thưởng cô.” Văn Duệ nhấp một ngụm trà, nhìn xe cộ tấp nập trên cầu vượt ngoài cửa sổ: “Cô có biết vì sao tôi không thích tham gia hoạt động của Thương hội Bình Thành không? Mấy lão già ở Thương hội Bình Thành thích nhất là làm việc theo cách cũ, bàn quan hệ, bàn cách thức, kéo bè kết phái. Tôi có quan hệ tốt với Mạnh Nguyên là vì chỉ có Mạnh Nguyên không như vậy."
“Nhưng cô cũng không như vậy. Cô là người trẻ tuổi, không có phong cách làm việc giống thế hệ bố cô. Huống hồ ở tuổi của cô có thể quản lý tốt việc kinh doanh thương mại điện tử trong khi chưa từng làm như vậy, tôi mặc cảm lắm. Lúc tôi hai mươi mốt tuổi vẫn còn cày GPA, vội vã chuẩn bị ra nước ngoài du học." Văn Duệ cười cười: "Tôi nghĩ trong tương lai, cô còn có thành tựu vượt xa tôi."
Đây là lần đầu tiên Văn Duệ khen ngợi Bạch Linh một cách trực tiếp như vậy.
Bạch Linh nói cô cũng không làm tốt lắm, chỉ là vô tình gặp được Lý Chuẩn, không ngờ Lý Chuẩn rất có kinh nghiệm bán hàng thương mại điện tử, nghe nói lúc thực tập ở Lý Ký ở Hồng Lông từng ở bộ phận thương mại điện tử của công ty, nếu không hai người cũng chẳng thể phát triển nhanh như vậy.
"Lý Ký nổi tiếng nhất với món bánh Trung thu. Hàng năm vào dịp Trung thu, người buôn điên cuồng nhập hàng về. Lúc ấy, bộ phận thương mại điện tử của Lý Ký lần đầu tiên triển khai trên nền tảng thương mại điện tử của đại lục, số lượng tiêu thụ bỗng chốc tăng vọt. Vì vậy Lý Chuẩn có kinh nghiệm thương mại điện tử, tôi chỉ là hưởng ké phúc phần của cậu ấy." Bạch Linh cười nói: "Đương nhiên, quan trọng hơn là chú Mạnh làm cầu nối, anh sẵn sàng đầu tư vào chúng tôi, lúc này chúng tôi mới tăng trưởng bùng phát trong vòng một đêm."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Cho nên, chẳng phải tôi đây muốn tiếp tục giúp các người bán ra nước ngoài sao?" Văn Duệ cũng cười theo.
Cuộc trò chuyện trong bầu không khí thoải mái này kết thúc với việc chủ nhà và khách mời đã có khoảng thời gian vui vẻ.
Khi Bạch Linh rời đi, cô nghĩ thật ra ngay từ đầu bản thân cô đã có thành kiến với Văn Duệ.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì trong vòng một Văn Duệ cũng là một trong những thần tử của Chu Miên Miên, là hung thủ trực tiếp làm nhà cô phá sản.
Bạch Linh thậm chí còn cay nghiệt cảm thấy, người có thể phải lòng Chu Miên Miên có lẽ là người đầu óc không tỉnh táo.
Nhưng vào vòng thứ hai, sau khi hoàn toàn xóa sổ sự tham dự của Chu Miên Miên, cô nhìn Văn Duệ lại có thể cảm thấy người đàn ông này trở thành một trong những nhân vật nam chính là điều hoàn toàn bình thường.
Văn Duệ tiễn Bạch Linh về rồi tới cuộc họp tiếp theo.
Đây là cuộc họp video thường kỳ giữa anh ta và quản lý cấp cao của Lý Ký, người dự họp từ Hồng Kông bên kia thường là Lý Lương Thục Nghi. Còn lần này, Lý Ký bỗng nhiên truyền tin nói, bọn họ đổi đại diện.
Bên kia gửi tới một cái tên William Lý, lại tỏ vẻ đây là đại thiếu gia Lý gia, là người lúc trước phụ trách việc kinh doanh thương mại điện tử của Lý Ký.
Văn Duệ qua lại với người Lý Ký lâu, cũng có nghe vài tin đồn về Lý gia với vị đại thiếu gia này. Vị thiếu gia William này không phải là con trai của Lý Lương Thục Nghi mà là con của Lý Hậu Trình và người vợ đầu sinh ra, nghe nói hai người từng gây ra một trận gió tanh mưa máu, báo chí Hồng Kông vừa đưa tin tiểu tam Lý Lương Thục Nghi lên ngôi, vừa tung tin đại thiếu gia Lý gia chịu khổ lưu đày.
Văn Duệ chẳng có hứng thú với cuộc chiến nhà giàu. Đối phương là người nào anh ta cũng chẳng ngại, anh ta chỉ hy vọng cá nhân được thay đổi này không lật đổ những thỏa thuận trước đó.
Văn Duệ xoa xoa huyệt giữa lông mày, đang nghĩ cách lát nữa nói chuyện với vị thiếu gia này như thế nào.
Hội nghị trực tuyến đã được kết nối.
Bên kia màn hình là một nhóm giám đốc điều hành Lý Ký, tất cả đều mặc vest, đi giày da, người đứng đầu là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, ngay cả trong cuộc gọi video không rõ ràng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú của anh, khiến người ta gần như khó mà rời mắt nổi.
Văn Duệ sửng sốt.
Đây không phải là... bạn cùng lớp kiêm cộng sự của Bạch Linh sao?
Trước đây Bạch Linh đã giới thiệu với anh ta như thế nào? Nói là sinh viên trao đổi từ Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông tới Bình Thành? Còn vừa rồi nhắc tới là từng thực tập ở bộ phận thương mại điện tử Lý Ký?
Người ở đầu bên kia video đáp lại sự ngạc nhiên của Văn Duệ.
"Văn tổng, là tôi, Lý Chuẩn." Anh khẽ gật đầu: "Trước đây chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc tối của Thương hội Bình Thành."
"Chẳng lẽ cậu là..." Văn Duệ nhất thời cảm thấy có chút hoang đường: "Thất lễ, Bạch Linh biết thân phận của cậu không?"
"Lần này trở về tôi dự định nói cho cô ấy biết." Lý Chuẩn nghiêm túc nói: "Tôi không cố ý giấu cô ấy, kính xin Văn tổng đừng nói ra trước."
Đây là việc của người khác, Văn Duệ cảm thấy mình không xen vào.
Anh ta trả lời “Được” rồi chính thức bước vào chủ đề ngày hôm nay.
Dự đoán là tất cả các thỏa thuận trước bị hủy bỏ lúc trước, tất cả đều không xảy ra. Ngược lại, Lý Chuẩn đáng tin cậy hơn Lý Lương Thục Nghi nhiều, người phụ nữ Lý Lương Thục Nghi kia cho dù thanh lịch và duyên dáng tới đâu thì cũng chẳng giấu được sự thật có vài phát biểu ngu xuẩn trong việc kinh doanh.
Sau khi Văn Duệ và Lý Chuẩn trò chuyện xong, bất chợt nhận ra một chuyện.
“Cậu là người yêu cầu tôi không tuyển thêm nhân sự ở bộ phận đầu tư lúc trước phải không?"
Anh ta cũng nhớ lại. Chuyện đó quả thật là đại thiếu gia Lý gia ra mặt can thiệp.
"Là tôi." Lý Chuẩn thẳng thắn thừa nhận: "Lúc ấy có người muốn cướp suất thực tập của Tiểu Bạch, tôi không muốn cô ta thành công."
Văn Duệ yên lặng, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đây quả thực là dùng việc công giải quyết việc tư trắng trợn.
Mà đối phương dường như không hề có ý che giấu sự thiên vị, nói thẳng: "Trong việc kinh doanh ở nước ngoài kế tiếp, xin Văn tổng giúp đỡ Tiểu Bạch một chút. Đương nhiên, xin đừng nói cho cô ấy biết tôi nhắc tới chuyện này với anh."
Văn Duệ gật đầu: “Cô ấy kinh doanh rất tốt, vốn dĩ tôi định sẽ cho càng nhiều lưu lượng truy cập càng tốt. Nhưng mà thanh niên các cô cậu bây giờ yêu đương đều vung tay hào phóng vậy ư?"
Câu cuối cùng tất nhiên là nói đùa.
Lý Chuẩn chỉ cong môi cười.
Chu Miên Miên thậm chí không thể thở được bình thường.
Cô ta muốn tìm lý do để trốn thoát, nhưng Hà Lệ Tư đã giữ chặt cổ tay cô ta.
"Ngoan ngoãn chút đi." Cô ta thì thầm với Chu Miên Miên giữa đám người ồn ào: "Không phải cô muốn trả thù sao? Cô sẽ có được thứ cô muốn ngay đây thôi."
Tay Chu Miên Miên hơi run lên.
Hà Lệ Tư không tiếp tục nhìn cô ta, tiếp tục mỉm cười với chủ nhiệm Hồ: "Về sau còn phải nhờ ngài chăm sóc em gái tôi ạ."
Đương nhiên là cô ta thuận theo cung cầu thôi. Dựa vào thông tin cô ta có được thì chủ nhiệm Hồ là một tên dâm đãng, hơn nữa thích loại trong sáng. Cô gái nhỏ càng sợ càng câu nệ thì ông ta càng thích, ngược lại kiểu lẳng lơ bình thường, ông ta chẳng thèm chạm vào.
Người ta nói, chủ nhiệm Hồ rất giỏi phân biệt ai thật sự trong sáng và ai giả bộ thuần khiết. Thật ra Hà Lệ Tư cảm thấy Chu Miên Miên cũng chẳng tính là ngây thơ nhưng cô ta lại có thể giả vờ ngây thơ yếu đuối bẩm sinh, ngay cả chính cô ta còn tin, vậy nên vô cùng hợp khẩu vị của chủ nhiệm Hồ.
Vì vậy chủ nhiệm Hồ lập tức phá lên cười, ngoài miệng nói "Đâu có đâu có", ánh mắt lại nhìn Chu Miên Miên chằm chằm.
“Đi mời chủ nhiệm một ly.” Hà Lệ Tư hất cằm ra lệnh.
Hoàn toàn không cho phép cô ta cự tuyệt.
Từ lúc cô ta chủ động đi tìm Hà Lệ Tư, vận mệnh của cô ta đã không còn nằm trong tay cô ta nữa.
Nhưng cô ta có thể làm gì đây? Cô ta không còn cách nào khác, tin tức cô ta bị đưa vào trại tạm giam đã lan truyền trong trường từ lâu, thậm chí còn bị phạt thêm quản chế, trong khi Bạch Linh lại phất lên như diều gặp gió.
Nếu muốn báo thù Bạch Linh, cô ta chỉ có thể dựa vào người phụ nữ này.
Chu Miên Miên nhắm mắt lại, hạ quyết tâm rồi bước tới.
Đám đàn ông trung niên mập mạp trên bàn lập tức ồn ào, nói cô gái nhỏ muốn chủ nhiệm chiếu cố thì sao không cùng uống một ly? Chu Miên Miên chỉ cảm thấy rất chóng mặt, CO2 làm người ta thiếu dưỡng khí, cồn rượu cũng làm người ta mất phương hướng, dường như cô ta càng tỏ ra kháng cự thì đối phương lại càng hưng phấn, cho tới khi cô ta bị ép vươn tay uống rượu giao bôi với tên đàn ông giống như hồ ly kia, đối phương còn cố cụng trán với cô ta...
Quá ghê tởm.
Thật kinh tởm, thật kinh tởm.
Tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này?!
Tất cả đều là...vì Bạch Linh...!
Sau khi uống xong ly rượu này, Chu Miên Miên cảm thấy bụng cồn cào, buồn nôn đến mức nôn mửa.
Chủ nhiệm Hồ lịch sự lau miệng, trên mặt nở nụ cười hài lòng, cuối cùng sau một tiếng đồng hồ với những chủ đề không mấy quan trọng, ông ta chủ động đề cập đến vấn đề quan trọng nhất của bữa cơm này.
"Hà tổng lặn lội từ Hồng Kông tới là vì việc đấu thầu việc kinh doanh dịch vụ tang lễ trong mười năm tới phải không?"
Hà Lệ Tư chỉ mỉm cười.
“Tôi đã đọc phần giới thiệu do công ty các người gửi.” Chủ nhiệm Hồ tựa lưng, nửa nằm nửa dựa vào ghế: “Nói thật, các người chưa đạt yêu cầu. Ở Bình Thành có một Bạch gia độc quyền dịch vụ tang lễ toàn tỉnh hơn mười năm rồi, kinh doanh rất lớn đấy, về mặt quan hệ cũng rất tốt, các người lấy gì để cạnh tranh với người ta đây?"
"Không phải có ngài ở đây sao? Cho dù là Bạch gia nhìn thấy ngài cũng phải khép nép mà." Hà Lệ Tư cười rất mê người: "Thật ra chúng tôi cũng không muốn tranh giành với người ta. Ông chủ chúng tôi lúc trước tiện tay mua nhà xưởng sản xuất đồ tang lễ, vốn cho rằng ngành tang lễ cần gấp, có được dòng chảy tiền mặt ổn định, không ngờ vận hành khó khăn, bây giờ muốn bán được giá tốt thì hơi khó.”
“Các người muốn bán nhà xưởng à?" Chủ nhiệm Hồ nhíu mày: "Vậy các người tìm tôi làm gì?"
Ông ta phụ trách việc đấu thầu này. Đâu có kẻ nào không có ý định làm mà còn chạy tới tìm ông ta xin giúp đỡ chứ?
Hà Lệ Tư cuối cùng cũng bày tỏ yêu cầu thực sự của mình: "Chúng tôi muốn mời ngài nâng yêu cầu của lần đấu thầu này lên."
Nâng yêu cầu lên tới một vị trí Bạch gia chưa thể chạm tới được.
Trong trường hợp đó, họ chỉ có thể tìm kiếm nguồn tài chính ngay lập tức và thu mua lại các nhà xưởng khác.
"À..." Chủ nhiệm Hồ hiểu ra: "Các người muốn bán nhà xưởng này cho Bạch gia hả?"
"10% giao dịch thuộc về ngài." Hà Lệ Tư thản nhiên nói: "Ngoài ra, chúng tôi cũng có cổ phần của một số ngân hàng thương mại, có thể cung cấp dịch vụ cho vay vốn thu mua. Nếu ngài bằng lòng làm cầu nối, chúng tôi hứa hẹn cho ngài thêm 20% lãi suất."
Chủ nhiệm Hồ bình tĩnh nhìn Hà Lệ Tư, không nói gì.
Nói không động lòng là giả. Khoản tiền này cực lớn.
Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng gõ lớn, người phục vụ đẩy sashimi và súp cá qua cửa, đây là món chính cuối cùng của hôm nay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Lệ Tư ân cần giới thiệu: "Đây là đặc sản "Nhất ngư nhị ngật [*]" của nơi này, cũng chẳng biết có hợp khẩu vị của ngài không."
[*] Một con cá chế biến thành hai món khác nhau.
Cô ta múc súp cá cho chủ nhiệm Hồ, lại gắp vài miếng thịt cá óng ánh.
Chủ nhiệm Hồ không từ chối, dừng cốc, cầm đũa lên nếm thử.
Cả căn phòng im lặng.
Sau khi ăn xong miếng cá này, ông ta chợt bật cười, cả phòng riêng lại trở nên náo nhiệt, bầu không khí vui vẻ.
“Mùi vị không tồi." Chủ nhiệm Hồ gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Hà Lệ Tư biết rõ, việc đã thành.
***
7 ngày đếm ngược trước khi phá sản.
Đột nhiên bước vào tuần cuối cùng, Bạch Linh cảm giác như đang nằm mơ.
Cô kiểm tra lại kế hoạch chiến lược trên bảng trắng trong phòng ngủ, bảo đảm không có sai sót nào trong mỗi mắt xích. Trình Hành đã thay đổi thái độ, Chu Miên Miên hoàn toàn không làm gì được nữa, Cố Tử Minh vốn không có năng lực phá hoại việc làm ăn nhà cô, Văn Duệ là đối tác của cô... Quan trọng nhất là cô đã chuyển một lượng vốn đáng kể, mang tới dòng tiền mới cho công ty, cho dù bây giờ không kinh doanh việc của tỉnh thì công ty gia đình cũng chắc chắn không có khả năng phá sản.
Về phần người phụ nữ cầm chiếc túi Hermes màu xanh đậm, mèo béo nói với cô rồi. Người phụ nữ đó là vợ của người sáng lập Hồng Kông Lý Ký, tên Lương Thục Nghi. Lý Ký hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, Bạch Linh biết chuyện này từ đầu. Văn Duệ là người làm công nghệ, không hiểu rõ công thương nghiệp lắm, trong vòng đầu người phụ nữ này giúp anh ta thu mua một công ty làm dịch vụ tang lễ không có danh tiếng gì, Văn Duệ dùng công ty này giành thầu của nhà Bạch Linh.
Đến vòng thứ hai, cơn khủng hoảng này không còn nữa.
Bạch Linh nhận được lời mời của Văn Duệ, lại tới Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn.
Lần này, bọn họ không còn khách khí như lần trước mà đã trở nên thân quen hơn. Văn Duệ xếp bộ đồ uống trà hoàn chỉnh trong phòng, hai người vừa pha trà vừa trò chuyện.
Văn Duệ nói: "Sản phẩm ở nước ngoài của chúng ta sẽ sớm lên sàn, cô có muốn tham gia đợt thử nghiệm đầu tiên không? Sản phẩm của cô thuộc thiểu số, phỏng chừng cũng chỉ một mình nhà cô làm, không ai giành lưu lượng với cô."
Bạch Linh cười nói: "Tôi đây từ chối thì bất kính rồi.”
Văn Duệ thở dài: “Đây là dự án mà tôi và Lý Ký hợp tác. Trước đây cô suýt chút nữa tới chỗ tôi thực tập, cũng vì người Lý Ký nói rằng dự án này được bảo mật nghiêm ngặt, yêu cầu chúng tôi không cho người mới tham gia nên tôi mới tạm thời khóa chỉ tiêu tuyển dụng bộ phận đầu tư chiến lược. Không ngờ quanh đi quẩn lại nhiều ngày sau, cô vẫn tham gia. Thứ duyên phận này thật là thần kỳ."
Bạch Linh mỉm cười thêm trà cho Văn Duệ.
Thật ra chỉ có cô mới biết chuyện gì đang xảy ra. Cái gọi là tạm thời khóa chỉ tiêu là do con mèo béo kia ra tay, mà bây giờ hai người hợp tác vui vẻ cũng là mình dốc sức thúc đẩy.
Biến kẻ thù thành bạn bè làm đối thủ chân chính xuống địa ngục. Đó là kế hoạch của cô.
Cô chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, cô chỉ có thù tất báo. Có một số việc nhất định phải mình sống người ta chết, mềm lòng không có tác dụng gì, chỉ đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng mà thôi.
Hơn nữa Lý Chuẩn cũng không quan tâm. Như vậy cô cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
“Bạch Linh, tôi rất tán thưởng cô.” Văn Duệ nhấp một ngụm trà, nhìn xe cộ tấp nập trên cầu vượt ngoài cửa sổ: “Cô có biết vì sao tôi không thích tham gia hoạt động của Thương hội Bình Thành không? Mấy lão già ở Thương hội Bình Thành thích nhất là làm việc theo cách cũ, bàn quan hệ, bàn cách thức, kéo bè kết phái. Tôi có quan hệ tốt với Mạnh Nguyên là vì chỉ có Mạnh Nguyên không như vậy."
“Nhưng cô cũng không như vậy. Cô là người trẻ tuổi, không có phong cách làm việc giống thế hệ bố cô. Huống hồ ở tuổi của cô có thể quản lý tốt việc kinh doanh thương mại điện tử trong khi chưa từng làm như vậy, tôi mặc cảm lắm. Lúc tôi hai mươi mốt tuổi vẫn còn cày GPA, vội vã chuẩn bị ra nước ngoài du học." Văn Duệ cười cười: "Tôi nghĩ trong tương lai, cô còn có thành tựu vượt xa tôi."
Đây là lần đầu tiên Văn Duệ khen ngợi Bạch Linh một cách trực tiếp như vậy.
Bạch Linh nói cô cũng không làm tốt lắm, chỉ là vô tình gặp được Lý Chuẩn, không ngờ Lý Chuẩn rất có kinh nghiệm bán hàng thương mại điện tử, nghe nói lúc thực tập ở Lý Ký ở Hồng Lông từng ở bộ phận thương mại điện tử của công ty, nếu không hai người cũng chẳng thể phát triển nhanh như vậy.
"Lý Ký nổi tiếng nhất với món bánh Trung thu. Hàng năm vào dịp Trung thu, người buôn điên cuồng nhập hàng về. Lúc ấy, bộ phận thương mại điện tử của Lý Ký lần đầu tiên triển khai trên nền tảng thương mại điện tử của đại lục, số lượng tiêu thụ bỗng chốc tăng vọt. Vì vậy Lý Chuẩn có kinh nghiệm thương mại điện tử, tôi chỉ là hưởng ké phúc phần của cậu ấy." Bạch Linh cười nói: "Đương nhiên, quan trọng hơn là chú Mạnh làm cầu nối, anh sẵn sàng đầu tư vào chúng tôi, lúc này chúng tôi mới tăng trưởng bùng phát trong vòng một đêm."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Cho nên, chẳng phải tôi đây muốn tiếp tục giúp các người bán ra nước ngoài sao?" Văn Duệ cũng cười theo.
Cuộc trò chuyện trong bầu không khí thoải mái này kết thúc với việc chủ nhà và khách mời đã có khoảng thời gian vui vẻ.
Khi Bạch Linh rời đi, cô nghĩ thật ra ngay từ đầu bản thân cô đã có thành kiến với Văn Duệ.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì trong vòng một Văn Duệ cũng là một trong những thần tử của Chu Miên Miên, là hung thủ trực tiếp làm nhà cô phá sản.
Bạch Linh thậm chí còn cay nghiệt cảm thấy, người có thể phải lòng Chu Miên Miên có lẽ là người đầu óc không tỉnh táo.
Nhưng vào vòng thứ hai, sau khi hoàn toàn xóa sổ sự tham dự của Chu Miên Miên, cô nhìn Văn Duệ lại có thể cảm thấy người đàn ông này trở thành một trong những nhân vật nam chính là điều hoàn toàn bình thường.
Văn Duệ tiễn Bạch Linh về rồi tới cuộc họp tiếp theo.
Đây là cuộc họp video thường kỳ giữa anh ta và quản lý cấp cao của Lý Ký, người dự họp từ Hồng Kông bên kia thường là Lý Lương Thục Nghi. Còn lần này, Lý Ký bỗng nhiên truyền tin nói, bọn họ đổi đại diện.
Bên kia gửi tới một cái tên William Lý, lại tỏ vẻ đây là đại thiếu gia Lý gia, là người lúc trước phụ trách việc kinh doanh thương mại điện tử của Lý Ký.
Văn Duệ qua lại với người Lý Ký lâu, cũng có nghe vài tin đồn về Lý gia với vị đại thiếu gia này. Vị thiếu gia William này không phải là con trai của Lý Lương Thục Nghi mà là con của Lý Hậu Trình và người vợ đầu sinh ra, nghe nói hai người từng gây ra một trận gió tanh mưa máu, báo chí Hồng Kông vừa đưa tin tiểu tam Lý Lương Thục Nghi lên ngôi, vừa tung tin đại thiếu gia Lý gia chịu khổ lưu đày.
Văn Duệ chẳng có hứng thú với cuộc chiến nhà giàu. Đối phương là người nào anh ta cũng chẳng ngại, anh ta chỉ hy vọng cá nhân được thay đổi này không lật đổ những thỏa thuận trước đó.
Văn Duệ xoa xoa huyệt giữa lông mày, đang nghĩ cách lát nữa nói chuyện với vị thiếu gia này như thế nào.
Hội nghị trực tuyến đã được kết nối.
Bên kia màn hình là một nhóm giám đốc điều hành Lý Ký, tất cả đều mặc vest, đi giày da, người đứng đầu là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, ngay cả trong cuộc gọi video không rõ ràng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú của anh, khiến người ta gần như khó mà rời mắt nổi.
Văn Duệ sửng sốt.
Đây không phải là... bạn cùng lớp kiêm cộng sự của Bạch Linh sao?
Trước đây Bạch Linh đã giới thiệu với anh ta như thế nào? Nói là sinh viên trao đổi từ Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông tới Bình Thành? Còn vừa rồi nhắc tới là từng thực tập ở bộ phận thương mại điện tử Lý Ký?
Người ở đầu bên kia video đáp lại sự ngạc nhiên của Văn Duệ.
"Văn tổng, là tôi, Lý Chuẩn." Anh khẽ gật đầu: "Trước đây chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc tối của Thương hội Bình Thành."
"Chẳng lẽ cậu là..." Văn Duệ nhất thời cảm thấy có chút hoang đường: "Thất lễ, Bạch Linh biết thân phận của cậu không?"
"Lần này trở về tôi dự định nói cho cô ấy biết." Lý Chuẩn nghiêm túc nói: "Tôi không cố ý giấu cô ấy, kính xin Văn tổng đừng nói ra trước."
Đây là việc của người khác, Văn Duệ cảm thấy mình không xen vào.
Anh ta trả lời “Được” rồi chính thức bước vào chủ đề ngày hôm nay.
Dự đoán là tất cả các thỏa thuận trước bị hủy bỏ lúc trước, tất cả đều không xảy ra. Ngược lại, Lý Chuẩn đáng tin cậy hơn Lý Lương Thục Nghi nhiều, người phụ nữ Lý Lương Thục Nghi kia cho dù thanh lịch và duyên dáng tới đâu thì cũng chẳng giấu được sự thật có vài phát biểu ngu xuẩn trong việc kinh doanh.
Sau khi Văn Duệ và Lý Chuẩn trò chuyện xong, bất chợt nhận ra một chuyện.
“Cậu là người yêu cầu tôi không tuyển thêm nhân sự ở bộ phận đầu tư lúc trước phải không?"
Anh ta cũng nhớ lại. Chuyện đó quả thật là đại thiếu gia Lý gia ra mặt can thiệp.
"Là tôi." Lý Chuẩn thẳng thắn thừa nhận: "Lúc ấy có người muốn cướp suất thực tập của Tiểu Bạch, tôi không muốn cô ta thành công."
Văn Duệ yên lặng, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đây quả thực là dùng việc công giải quyết việc tư trắng trợn.
Mà đối phương dường như không hề có ý che giấu sự thiên vị, nói thẳng: "Trong việc kinh doanh ở nước ngoài kế tiếp, xin Văn tổng giúp đỡ Tiểu Bạch một chút. Đương nhiên, xin đừng nói cho cô ấy biết tôi nhắc tới chuyện này với anh."
Văn Duệ gật đầu: “Cô ấy kinh doanh rất tốt, vốn dĩ tôi định sẽ cho càng nhiều lưu lượng truy cập càng tốt. Nhưng mà thanh niên các cô cậu bây giờ yêu đương đều vung tay hào phóng vậy ư?"
Câu cuối cùng tất nhiên là nói đùa.
Lý Chuẩn chỉ cong môi cười.
/45
|