Cùng lúc đó…
Trên một chiếc xe vừa dừng lại ở cổng vào căn cứ K thị, chàng trai quanh thân bao phủ hơi thở tao nhã giống như đột nhiên cảm nhận được gì đó, tay phải khẽ che ngực nhói đau.
Điện hạ, người… xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chàng trai lãnh khốc bên cạnh nhìn động tác của anh, khẽ nhíu mày.
Người kia, thực sự xảy ra chuyện?
Trên một con đường không xa ---
Vừa giương cung bắn xuyên qua não ba con tang thi, (không phải lỗi của ta a… tiểu Khuynh Vũ thể chất thích hợp làm cung thủ mà = =”) cậu thanh niên có gương mặt trẻ con ngẩng đầu nhìn về phía xa – hướng căn cứ K thị nơi cậu sắp đến, khóe mắt hơi rủ xuống, không nhịn được lẩm bẩm.
“Ai… rốt cuộc là ai?…”
Ai… có thể cho cậu cảm giác giống như nhìn thấy người thân như vậy? Loại cảm giác huyết mạch tương liên này, từ khi cậu dấn thân vào máu tanh, đã không còn cảm nhận được nữa rồi… ---
+++
Khuynh Hoàng lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Kỳ thật cô biết rất rõ, mình đã hôn mê. Đây là cái giá phải trả để sở hữu tinh thần lực siêu việt cấp đỉnh, đó là: mắc bệnh tinh thần!
Bệnh tinh thần, ở kiếp trước Khuynh Hoàng, là một loại bệnh chỉ có trong truyền thuyết. Lịch sử Tẫn Vọng đế quốc cả trăm ngàn năm cũng chỉ ghi nhận xuất hiện vài trường hợp mắc phải loại quái bệnh này. Đó là khi tinh thần lực bẩm sinh của một người vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể. Mỗi con người khi sinh ra đều sở hữu tinh thần lực ở cấp độ phù hợp với tiềm năng thân thể, nhưng không thể không có một vài ngoại lệ như vậy.
Mà Khuynh Hoàng, chính là một loại ngoại lệ đó.
Thực ra, không phải bẩm sinh Khuynh Hoàng mắc loại bệnh này. Cô tuy rằng trời sinh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng điều đó không có nghĩa là tinh thần lực của cô thuộc loại “quái tài” như vậy. Trên thực tế, lúc Khuynh Hoàng vừa sinh ra, công cụ đo tinh thần lực chỉ đo được tinh thần lực của cô dừng lại ở giữa cấp mạnh và đỉnh mà thôi.
Chính là, vào năm cô bốn tuổi, sau khi nhìn chính tay cô giết thân Hoàng tỷ (chị ruột), bức điên mẫu phi, vị phụ hoàng của cô kia đã hài lòng nhắm mắt. Trước khi xuôi tay, chính ông đã truyền vào người cô tinh thần lực của mình.
Truyền tinh thần lực cho người khác, là một hành động không có bất kỳ người nào nguyện ý làm. Bởi vì, đánh đổi lại nó, chính là toàn thân khô máu mà chết!
Tinh thần lực của ông truyền vào người Khuynh Hoàng, khiến tinh thần lực của cô siêu việt cấp đỉnh, cũng khiến cô mắc phải loại quái bệnh tinh thần này!
Khuynh Hoàng đối với vị phụ hoàng này của mình, thực sự không thể nói rõ là yêu hay hận. Yêu, có yêu. Mà hận, cũng có hận. Yêu ông, bởi vì không có ông, cô vốn không tồn tại; không có ông, cô cũng không có người mà mình hết mực yêu thương; không có ông, cô cũng không có được đến ngày hôm nay… Nhưng cũng hận ông, bởi vì chính ông, cô trở thành một đế vương vô tình; bởi vì ông, cô không có một tuổi thơ vẹn toàn; bởi vì ông, cô phải sớm rời bỏ người mình yêu thương…
Hết mực mâu thuẫn, thông minh tuyệt đỉnh như Khuynh Hoàng cũng không thể hiểu rõ.
Sử sách Tẫn Vọng đế quốc ghi lại:
[Năm Khuynh đế thứ mười bốn, Khuynh đế Độc Cô Khuynh Hoàng đang phê chuẩn tấu chương cải cách tuyển chọn quân đội trong thư phòng Phong Vũ Cung, đột nhiên gục xuống ngủ say, từ trần lúc chưa tròn hai mươi bảy tuổi. Một đời thiên cổ nhất đế sớm rời xa trần thế, cả đế quốc tiếc thương, trong vòng hơn ba năm, không một nơi không treo cờ trắng, con dân đế quốc hơn ba năm đội khăn tang…]
Bệnh tinh thần khiến cho thời gian ngủ của Khuynh Hoàng khác biệt so với người bình thường, dài hơn và không báo trước liền có thể gục xuống ngủ. Theo thời gian tinh thần lực ăn mòn thân thể, thời gian ngủ của cô cũng sẽ ngày càng dài hơn. Cho đến thời điểm thân thể không thể chịu nổi nữa, cô sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại. Thân thể của cô cũng sẽ không tồn tại nữa, hoàn toàn chính là “sinh ra từ cát bụi thì trở về với cát bụi”.
Tinh thần lực cũng là một loại lực lượng của linh hồn, cho nên khi linh hồn của Khuynh Hoàng xuyên đến Địa Cầu thế kỉ 22 này, tinh thần siêu việt cấp đỉnh của cô cũng theo đó mà dung nhập vào thân thể thiếu chủ Đế Hoàng. Có thể là do thể chất đặc biệt của dòng máu đời đời các chủ nhân của Đế Hoàng, thân thể tiểu thiếu chủ của Đế Hoàng này có thể chịu được tinh thần lực mạnh mẽ của cô. Bệnh tinh thần tuy vẫn tồn tại, nhưng mức độ đã giảm đi rất nhiều.
Chẳng qua… thời gian tái phát do tâm tính không có bất kỳ kiềm chế nào trong kiếp này của Khuynh Hoàng, càng lúc càng khó dự đoán. Khuynh Hoàng tuy rằng biết trước cô lúc nào có thể lâm vào hôn mê, nhưng thời điểm cũng không thật sự rõ ràng như kiếp trước.
Có lẽ, bởi vì kiếp này, cô không có bất kỳ một thứ tình cảm nào trói buộc đi.
Trong lúc chìm vào hôn mê, khóe môi Khuynh Hoàng nhếch lên một nụ cười rất nhạt, đầy vẻ trào phúng.
Chỉ hy vọng… vật mà Thấm Vân tìm về kia, có thể tìm thấy người kia mà thôi…
+++
“Âu Dương, đi thôi.” Thương Minh Diễm nhìn Âu Dương Tư Ly vẫn còn đang ngẩn người trước cửa ngôi nhà bên cạnh, nhịn không được nhắc nhở một chút, “Nếu Dạ thiếu đến đây, hẳn là đã đi tòa nhà nhận nhiệm vụ rồi.”
Âu Dương Tư Ly vẫn ngẩn người đứng trước cửa nhà bên cạnh. Vì đám người Khuynh Hoàng quá mức nổi bật, anh đương nhiên rất dễ dàng tìm được căn nhà cô thuê, khăng khăng thuê căn nhà ngay bên cạnh. Đứng trước căn nhà, không hiểu tại sao cảm giác bất an trong lòng anh ngày càng tăng, tựa như… chính mình đang quay trở lại năm đó vậy.
Lúc điện hạ ra đi, không một lời báo trước.
Lúc đó, điện hạ một mình ở Phong Vũ Cung phê chuẩn tấu chương, anh bị giam ngay dưới mật lao ngầm của cung điện đó.
Khoảng cách rất gần, nhưng cũng rất xa.
Anh, là tội thần. Mà cô, là Hoàng đế.
Anh yêu cô, yêu đến hèn mọn, nhưng không được đáp lại. Cô, vì người mình yêu thương, không tiếc tước bỏ người thủ hộ mình bao năm là anh. Anh không oán, không hối, anh biết chính mình vốn không có tư cách đi làm như vậy.
Ngoại trừ thân phận là người thủ hộ của cô, anh đâu có cái gì?
Nhưng ngay cả làm thủ hộ của cô, cũng không thể được nữa rồi.
Anh biết, cô nhận ra anh, cô vẫn hận anh, anh biết rõ, ngay khi ánh mắt lạnh như băng giá ngàn năm nơi chín tầng địa ngục kia liếc vào người anh. Nhưng anh vẫn không nhịn được chìm đắm vào trong ánh mắt đó.
Cười khổ, quay đi. Tình yêu hai mươi ba năm quấn quýt si mê, sao có thể dễ dàng bỏ đây? ...
Trên một chiếc xe vừa dừng lại ở cổng vào căn cứ K thị, chàng trai quanh thân bao phủ hơi thở tao nhã giống như đột nhiên cảm nhận được gì đó, tay phải khẽ che ngực nhói đau.
Điện hạ, người… xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chàng trai lãnh khốc bên cạnh nhìn động tác của anh, khẽ nhíu mày.
Người kia, thực sự xảy ra chuyện?
Trên một con đường không xa ---
Vừa giương cung bắn xuyên qua não ba con tang thi, (không phải lỗi của ta a… tiểu Khuynh Vũ thể chất thích hợp làm cung thủ mà = =”) cậu thanh niên có gương mặt trẻ con ngẩng đầu nhìn về phía xa – hướng căn cứ K thị nơi cậu sắp đến, khóe mắt hơi rủ xuống, không nhịn được lẩm bẩm.
“Ai… rốt cuộc là ai?…”
Ai… có thể cho cậu cảm giác giống như nhìn thấy người thân như vậy? Loại cảm giác huyết mạch tương liên này, từ khi cậu dấn thân vào máu tanh, đã không còn cảm nhận được nữa rồi… ---
+++
Khuynh Hoàng lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Kỳ thật cô biết rất rõ, mình đã hôn mê. Đây là cái giá phải trả để sở hữu tinh thần lực siêu việt cấp đỉnh, đó là: mắc bệnh tinh thần!
Bệnh tinh thần, ở kiếp trước Khuynh Hoàng, là một loại bệnh chỉ có trong truyền thuyết. Lịch sử Tẫn Vọng đế quốc cả trăm ngàn năm cũng chỉ ghi nhận xuất hiện vài trường hợp mắc phải loại quái bệnh này. Đó là khi tinh thần lực bẩm sinh của một người vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể. Mỗi con người khi sinh ra đều sở hữu tinh thần lực ở cấp độ phù hợp với tiềm năng thân thể, nhưng không thể không có một vài ngoại lệ như vậy.
Mà Khuynh Hoàng, chính là một loại ngoại lệ đó.
Thực ra, không phải bẩm sinh Khuynh Hoàng mắc loại bệnh này. Cô tuy rằng trời sinh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng điều đó không có nghĩa là tinh thần lực của cô thuộc loại “quái tài” như vậy. Trên thực tế, lúc Khuynh Hoàng vừa sinh ra, công cụ đo tinh thần lực chỉ đo được tinh thần lực của cô dừng lại ở giữa cấp mạnh và đỉnh mà thôi.
Chính là, vào năm cô bốn tuổi, sau khi nhìn chính tay cô giết thân Hoàng tỷ (chị ruột), bức điên mẫu phi, vị phụ hoàng của cô kia đã hài lòng nhắm mắt. Trước khi xuôi tay, chính ông đã truyền vào người cô tinh thần lực của mình.
Truyền tinh thần lực cho người khác, là một hành động không có bất kỳ người nào nguyện ý làm. Bởi vì, đánh đổi lại nó, chính là toàn thân khô máu mà chết!
Tinh thần lực của ông truyền vào người Khuynh Hoàng, khiến tinh thần lực của cô siêu việt cấp đỉnh, cũng khiến cô mắc phải loại quái bệnh tinh thần này!
Khuynh Hoàng đối với vị phụ hoàng này của mình, thực sự không thể nói rõ là yêu hay hận. Yêu, có yêu. Mà hận, cũng có hận. Yêu ông, bởi vì không có ông, cô vốn không tồn tại; không có ông, cô cũng không có người mà mình hết mực yêu thương; không có ông, cô cũng không có được đến ngày hôm nay… Nhưng cũng hận ông, bởi vì chính ông, cô trở thành một đế vương vô tình; bởi vì ông, cô không có một tuổi thơ vẹn toàn; bởi vì ông, cô phải sớm rời bỏ người mình yêu thương…
Hết mực mâu thuẫn, thông minh tuyệt đỉnh như Khuynh Hoàng cũng không thể hiểu rõ.
Sử sách Tẫn Vọng đế quốc ghi lại:
[Năm Khuynh đế thứ mười bốn, Khuynh đế Độc Cô Khuynh Hoàng đang phê chuẩn tấu chương cải cách tuyển chọn quân đội trong thư phòng Phong Vũ Cung, đột nhiên gục xuống ngủ say, từ trần lúc chưa tròn hai mươi bảy tuổi. Một đời thiên cổ nhất đế sớm rời xa trần thế, cả đế quốc tiếc thương, trong vòng hơn ba năm, không một nơi không treo cờ trắng, con dân đế quốc hơn ba năm đội khăn tang…]
Bệnh tinh thần khiến cho thời gian ngủ của Khuynh Hoàng khác biệt so với người bình thường, dài hơn và không báo trước liền có thể gục xuống ngủ. Theo thời gian tinh thần lực ăn mòn thân thể, thời gian ngủ của cô cũng sẽ ngày càng dài hơn. Cho đến thời điểm thân thể không thể chịu nổi nữa, cô sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại. Thân thể của cô cũng sẽ không tồn tại nữa, hoàn toàn chính là “sinh ra từ cát bụi thì trở về với cát bụi”.
Tinh thần lực cũng là một loại lực lượng của linh hồn, cho nên khi linh hồn của Khuynh Hoàng xuyên đến Địa Cầu thế kỉ 22 này, tinh thần siêu việt cấp đỉnh của cô cũng theo đó mà dung nhập vào thân thể thiếu chủ Đế Hoàng. Có thể là do thể chất đặc biệt của dòng máu đời đời các chủ nhân của Đế Hoàng, thân thể tiểu thiếu chủ của Đế Hoàng này có thể chịu được tinh thần lực mạnh mẽ của cô. Bệnh tinh thần tuy vẫn tồn tại, nhưng mức độ đã giảm đi rất nhiều.
Chẳng qua… thời gian tái phát do tâm tính không có bất kỳ kiềm chế nào trong kiếp này của Khuynh Hoàng, càng lúc càng khó dự đoán. Khuynh Hoàng tuy rằng biết trước cô lúc nào có thể lâm vào hôn mê, nhưng thời điểm cũng không thật sự rõ ràng như kiếp trước.
Có lẽ, bởi vì kiếp này, cô không có bất kỳ một thứ tình cảm nào trói buộc đi.
Trong lúc chìm vào hôn mê, khóe môi Khuynh Hoàng nhếch lên một nụ cười rất nhạt, đầy vẻ trào phúng.
Chỉ hy vọng… vật mà Thấm Vân tìm về kia, có thể tìm thấy người kia mà thôi…
+++
“Âu Dương, đi thôi.” Thương Minh Diễm nhìn Âu Dương Tư Ly vẫn còn đang ngẩn người trước cửa ngôi nhà bên cạnh, nhịn không được nhắc nhở một chút, “Nếu Dạ thiếu đến đây, hẳn là đã đi tòa nhà nhận nhiệm vụ rồi.”
Âu Dương Tư Ly vẫn ngẩn người đứng trước cửa nhà bên cạnh. Vì đám người Khuynh Hoàng quá mức nổi bật, anh đương nhiên rất dễ dàng tìm được căn nhà cô thuê, khăng khăng thuê căn nhà ngay bên cạnh. Đứng trước căn nhà, không hiểu tại sao cảm giác bất an trong lòng anh ngày càng tăng, tựa như… chính mình đang quay trở lại năm đó vậy.
Lúc điện hạ ra đi, không một lời báo trước.
Lúc đó, điện hạ một mình ở Phong Vũ Cung phê chuẩn tấu chương, anh bị giam ngay dưới mật lao ngầm của cung điện đó.
Khoảng cách rất gần, nhưng cũng rất xa.
Anh, là tội thần. Mà cô, là Hoàng đế.
Anh yêu cô, yêu đến hèn mọn, nhưng không được đáp lại. Cô, vì người mình yêu thương, không tiếc tước bỏ người thủ hộ mình bao năm là anh. Anh không oán, không hối, anh biết chính mình vốn không có tư cách đi làm như vậy.
Ngoại trừ thân phận là người thủ hộ của cô, anh đâu có cái gì?
Nhưng ngay cả làm thủ hộ của cô, cũng không thể được nữa rồi.
Anh biết, cô nhận ra anh, cô vẫn hận anh, anh biết rõ, ngay khi ánh mắt lạnh như băng giá ngàn năm nơi chín tầng địa ngục kia liếc vào người anh. Nhưng anh vẫn không nhịn được chìm đắm vào trong ánh mắt đó.
Cười khổ, quay đi. Tình yêu hai mươi ba năm quấn quýt si mê, sao có thể dễ dàng bỏ đây? ...
/14
|