Một giây thất thần, Khuynh Hoàng nhíu mày lại. Đôi mắt tràn ngập sự lo lắng đó…
Dường như đã thấy qua ở đâu đó xa xôi trong kiếp trước…
U lam sao?
Trí nhớ hỗn loạn xoay vòng trong đầu cô.
“Khuynh Hoàng điện hạ, ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ sau lưng người…”
“Nữ hoàng tôn quý, nếu người hi sinh chính mình…”
“Bệ hạ, cho dù người muốn vĩnh viễn hận ta, coi ta là người qua đường, ta cũng tuyệt không hối hận…”
Đôi mắt màu u lam này… xuất hiện trong bất cứ mảnh hồi ức nào của kiếp trước.
Hắn… rốt cuộc là ai?
Hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ quay cuồng trong đầu óc, Khuynh Hoàng khép chặt mi mắt, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề mình, kể cả Thấm Yên và Thấm Vũ có điên cuồng kêu lên bên tai cô.
Thấm Yên và Thấm Vũ cực kỳ sốt ruột, thiếu chủ của các cô, người rốt cuộc đang làm cái gì, người có biết mình đang gặp nguy hiểm hay không!!! Hai đôi mắt tràn đầy tơ máu, thiếu chủ của các cô, tín ngưỡng thần thánh của các cô, người đem lại sinh mệnh cho các cô một lần nữa, người ban cho các cô tất cả…
A!!!!
Quanh thân Khuynh Hoàng đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt. Nó giống như trong suốt, lại giống như chứa đựng tất cả các sắc màu. Ánh sáng cao cao tại thượng, cường đại, cuồng vọng, nhưng cũng chứa chút ít nhu hòa. Không phải là bắt ép thần phục, mà là khiến cho người ta tự nguyện thần phục.
Đó chính là khí thế đế vương hoàn mỹ!
Trong ánh sáng hoàn mỹ của đế vương, bóng đen mờ ảo đang tiếp cận Khuynh Hoàng dần dần hiện ra.
Đó là một tang thi rất kỳ lạ. Tang thi mà mọi người gặp hai ngày nay, hầu hết là tứ chi cứng ngắc, da thịt hư thối, tốc độ nhanh hơn người bình thường gấp đôi. Nhưng tang thi này tứ chi lại có chút linh hoạt, da thịt biến thành kim loại đen bóng, tốc độ cực nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng mờ! Nếu không phải bị ánh sáng phát ra từ trên người Khuynh Hoàng kiềm hãm tốc độ, chắc chắn chẳng ai có thể nhìn thấy nó.
Bất quá, cho dù tốc độ của nó bị kiềm hãm, vẫn là cực nhanh lao đến chỗ Khuynh Hoàng, móng vuốt kim loại đen sắc bén giơ lên, chuẩn bị chộp vào vai Khuynh Hoàng.
Mà Khuynh Hoàng, đôi mắt vẫn đang đóng chặt…
Thấm Yên Thấm Vũ đỏ hai mắt, nhưng chân lại không tài nào di chuyển được. Khí tức của Khuynh Hoàng đang bao trùm thao túng toàn bộ nơi này, kiềm hãm sức mạnh của người khác.
Mà ở phía xa, một bóng dáng cũng không kịp lao đến cứu cô…
Khuynh Hoàng lúc này, cực độ nguy hiểm!!!
+++
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, móng vuốt sắc nhọn của tang thi toàn thân làm bằng kim loại kia cực nhanh vươn đến muốn chộp lấy bả vai trái của Khuynh Hoàng.
Nửa giây… Một giây… Hai giây… Ba giây…
Móng vuốt của tang thi càng lúc càng gần, đến lúc một chiếc móng đã chạm vào bả vai của cô, thì một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, nắm chặt cổ tay của nó.
Đôi mắt đang khép chặt mở ra, quang hoa thâm trầm hiển hiện.
Cái sắc u lam ấy, cô giống như nhớ ra rồi.
Đó là của một nam nhân ngốc nghếch luôn đứng sau lưng cô, thủ hộ cô, làm tất cả vì cô. Một nam nhân ngốc hết thuốc chữa, nhưng là tự tổn thương chính mình cũng muốn ngăn cản cô làm chuyện điên rồ.
Trong mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại chìm xuống, chỉ còn một mảnh đen tinh thuần của bóng tối.
Ngay cả nửa cái nhìn cũng lười bố thí cho con tang thi vừa định tấn công mình, ngón tay siết chặt trên cổ tay nó hơi giật nhẹ. Con tang thi hung hãn lập tức biến thành tro bụi. Ánh sáng quanh thân cũng tản đi không dấu vết.
Có lẽ… đó là kiếp này của nam nhân kia đi?
Con mắt của cô u ám đi một chút, vươn tay.
Thấm Yên Thấm Vũ nhẹ nhõm khi thiếu chủ thoát khỏi nguy hiểm, Thấm Yên hiểu ý liền lấy ra một cái khăn tay, tỉ mỉ lau bàn tay vừa mới tóm tang thi của Khuynh Hoàng. Thao túng của thiếu chủ đã thu hồi, các cô đã có thể cử động được.
Âu Dương Tư Ly ở xa cũng thở nhẹ ra, “hắn” không có việc gì, thật tốt quá… Bàn tay cũng siết chặt, nếu lúc ấy “hắn” không kịp nhận ra, có lẽ đã…
Thản nhiên để Thấm Yên lau tay, lại (làm như) lơ đãng liếc về phía người con trai mang đôi mắt màu u lam y hệt như trong trí nhớ kia, con ngươi Khuynh Hoàng lại càng u ám thêm vài phần.
Hắn nhớ cũng được, mà không nhớ cũng chẳng sao. Đâu có liên quan gì đến cô.
Dù sao cô cũng không cần một người bảo hộ sau lưng mình.
Nhưng lần này Khuynh Hoàng đã sai rồi. Thói quen cũng không có dễ bỏ như vậy… Cả hai vốn đã không thể làm một người qua đường của nhau, cho dù là kiếp trước hay kiếp này cũng thế. Chung quy, vẫn là chấp niệm a…
+++
“Thiếu chủ, dựa theo số liệu phân tích được về con tang thi lúc nãy, chúng cũng đã bị virus kích thích tiến hóa, thức tỉnh dị năng.” Giọng Thấm Vũ vang lên nghiêm túc, trên tay cô là một laptop mini, màn hình hiện lên đồ án hình dạng của tang thi vừa rồi đã tấn công Khuynh Hoàng, số liệu phân tích và kết luận về nó.
“Tang thi cũng thức tỉnh dị năng sao?” Thấm Yên cũng nhìn vào số liệu trong laptop trên tay Thấm Vũ một chút, sắc mặt trầm xuống. Tỉ lệ tang thi thức tỉnh dị năng cao ngang ngửa so với con người, nhưng hiện tại số lượng tang thi phải gấp dân số loài người khoảng trăm lần. Nói cách khác, số lượng tang thi thức tỉnh dị năng so với con người cũng gấp trăm lần…
Một tiếng hừ nhẹ vang lên.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn thiếu chủ của mình.
Dựa vào thân cây bên ngoài siêu thị, nhìn đám người đổ xô tranh cướp thực phẩm, Khuynh Hoàng nâng chiếc ly pha lê, trong ly vẫn là nước nho tím thẫm quen thuộc, lơ đễnh buông ra một câu, “Không chỉ như thế.” Con người, tang thi mới chỉ là khởi đầu mà thôi…
“Ý là… những sinh vật khác cũng sẽ biến dị, thức tỉnh dị năng sao?” Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng Khuynh Hoàng, nhưng cũng không đủ làm cho cô liếc mắt một cái.
Mi mắt nâng lên một chút cũng lười, Khuynh Hoàng thực điềm nhiên nhận xét, “Quá kém.” Kỹ năng ẩn nấp như vậy, thực sự là không dám khen tặng!
Âu Dương Tư Ly đi sau Thương Minh Diễm, vừa vặn nghe thấy lời của Khuynh Hoàng, khóe mắt giật nhẹ, chặn lại cơn giận của Thương Minh Diễm, nhếch môi cười yếu ớt, “Thôi nào, không phải là chúng ta đang bàn về dị năng sao?”
Thấm Yên ngước nhìn ba người trước mắt, đặc biệt chăm chú vào Âu Dương Tư Ly, mắt chớp lên ánh sáng lạnh. Vừa rồi, hình như thiếu chủ là vì thấy người này mới sinh ra phản ứng kỳ lạ…
“Không ổn rồi!!!” Thanh âm Thấm Vũ vang lên, cắt đứt suy nghĩ của mọi người, “Thiếu chủ, trong khi phân tích tỉ lệ xâm nhập của virus vào động – thực vật, tuyến mạng bị một loại virus lạ tấn công! Hiện tại toàn bộ thiết bị sử dụng mạng của tổng bộ đã bị vô hiệu hóa rồi!”
“Không ngăn chặn được sao?” Lông mày của Thấm Yên nhăn lại thành một đoàn, Thấm Vũ được tôn xưng là thiên tài máy tính, tuyến mạng của Thần Dực là do chính một tay cô ấy thiết lập, đặc biệt dựng 7 tầng tường lửa tối tân bảo vệ. Hiện tại tuyến mạng bị virus lạ tấn công, như vậy là cả 7 tầng tường lửa cũng sụp rồi.
(mỗ tác giả: chỗ này hoàn toàn là chém nha, ta không biết gì về công nghệ thông tin đâu à nha!)
Khuynh Hoàng nâng mi, toàn bộ thiết bị sử dụng mạng của tổng bộ bị vô hiệu hóa? “Laptop.” Tay thon dài vươn ra.
>> phần chú thích ghi chép của Thấm Yên trong {Khuynh Hoàng thư cuốn – Lịch sử Đế Hoàng} ghi lại: Laptop của hộ pháp Thấm Vũ thiên tài máy tính dưới trướng Khuynh Hoàng thiếu chủ điện hạ chính là máy tính lưu trữ toàn bộ thông tin văn kiện có độ cơ mật cao nhất của Đế Hoàng và Thần Dực, đồng thời là tổng bộ điều khiển toàn bộ thiết bị sử dụng mạng.
Thấm Vũ đáy mắt lập tức sáng rực, hai tay cung kính dâng laptop lên giống như trân bảo.
Khuynh Hoàng tiếp lấy laptop, trực tiếp ngồi xuống đất (tất nhiên là Thấm Yên đã đặt khăn sạch và nệm êm xuống), đôi mắt đen huyền nhìn vào màn hình đang dần hiện lên những vệt đen, mười ngón tay trẵng nõn như bạch ngọc lập tức bay múa, lướt đều đặn trên bàn phím, thần thái chăm chú. Cả người Khuynh Hoàng giống như một pho tượng đẹp một cách hoàn mỹ, tản ra ánh sáng mê người.
Quả nhiên, không phải chỉ những người đàn ông thành thục khi nghiêm túc là đẹp nhất, thiếu niên khi nghiêm túc mới càng toát ra mỹ lệ…
Tuy rằng từ mỹ lệ này dùng trên người Khuynh Hoàng có vẻ không đúng lắm…
+++
Tâm sự của mỗ tác giả:
Huhu, viết được chương này xong tự dưng muốn đập đầu vào tường! Cảm xúc thực sự là quá kém mà!!!
Ách, thực ra thì về phần miêu tả có lẽ là không được đúng lắm (nói nhỏ: ta dốt đặc văn miêu tả a) hơn nữa chương này có tiết lộ một chút về quá khứ của Khuynh Hoàng tỷ. Tỷ ấy xuyên qua không có nhớ hết toàn bộ kiếp trước đâu. Sau này trên quá trình trở về tổng bộ sẽ từ từ tiết lộ.
Về phần Tư Ly ca là ai ấy, từ từ rồi sẽ biết... Chẳng qua kiếp trước thực sự là tội nghiệp cho ca! Ca cứ yên tâm vỗ ngực kiếp này đảm bảo ca sẽ ôm được mỹ nhân về nhà!
Không nên trách Khuynh Hoàng bỏ qua Tư Ly ở chương này, lúc này tỷ ấy vẫn còn thiếu vài thứ...
Cuối cùng, mọi người vẫn là ủng hộ truyện nha! Ủng hộ thì mới có động lực!
Dường như đã thấy qua ở đâu đó xa xôi trong kiếp trước…
U lam sao?
Trí nhớ hỗn loạn xoay vòng trong đầu cô.
“Khuynh Hoàng điện hạ, ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ sau lưng người…”
“Nữ hoàng tôn quý, nếu người hi sinh chính mình…”
“Bệ hạ, cho dù người muốn vĩnh viễn hận ta, coi ta là người qua đường, ta cũng tuyệt không hối hận…”
Đôi mắt màu u lam này… xuất hiện trong bất cứ mảnh hồi ức nào của kiếp trước.
Hắn… rốt cuộc là ai?
Hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ quay cuồng trong đầu óc, Khuynh Hoàng khép chặt mi mắt, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề mình, kể cả Thấm Yên và Thấm Vũ có điên cuồng kêu lên bên tai cô.
Thấm Yên và Thấm Vũ cực kỳ sốt ruột, thiếu chủ của các cô, người rốt cuộc đang làm cái gì, người có biết mình đang gặp nguy hiểm hay không!!! Hai đôi mắt tràn đầy tơ máu, thiếu chủ của các cô, tín ngưỡng thần thánh của các cô, người đem lại sinh mệnh cho các cô một lần nữa, người ban cho các cô tất cả…
A!!!!
Quanh thân Khuynh Hoàng đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt. Nó giống như trong suốt, lại giống như chứa đựng tất cả các sắc màu. Ánh sáng cao cao tại thượng, cường đại, cuồng vọng, nhưng cũng chứa chút ít nhu hòa. Không phải là bắt ép thần phục, mà là khiến cho người ta tự nguyện thần phục.
Đó chính là khí thế đế vương hoàn mỹ!
Trong ánh sáng hoàn mỹ của đế vương, bóng đen mờ ảo đang tiếp cận Khuynh Hoàng dần dần hiện ra.
Đó là một tang thi rất kỳ lạ. Tang thi mà mọi người gặp hai ngày nay, hầu hết là tứ chi cứng ngắc, da thịt hư thối, tốc độ nhanh hơn người bình thường gấp đôi. Nhưng tang thi này tứ chi lại có chút linh hoạt, da thịt biến thành kim loại đen bóng, tốc độ cực nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng mờ! Nếu không phải bị ánh sáng phát ra từ trên người Khuynh Hoàng kiềm hãm tốc độ, chắc chắn chẳng ai có thể nhìn thấy nó.
Bất quá, cho dù tốc độ của nó bị kiềm hãm, vẫn là cực nhanh lao đến chỗ Khuynh Hoàng, móng vuốt kim loại đen sắc bén giơ lên, chuẩn bị chộp vào vai Khuynh Hoàng.
Mà Khuynh Hoàng, đôi mắt vẫn đang đóng chặt…
Thấm Yên Thấm Vũ đỏ hai mắt, nhưng chân lại không tài nào di chuyển được. Khí tức của Khuynh Hoàng đang bao trùm thao túng toàn bộ nơi này, kiềm hãm sức mạnh của người khác.
Mà ở phía xa, một bóng dáng cũng không kịp lao đến cứu cô…
Khuynh Hoàng lúc này, cực độ nguy hiểm!!!
+++
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, móng vuốt sắc nhọn của tang thi toàn thân làm bằng kim loại kia cực nhanh vươn đến muốn chộp lấy bả vai trái của Khuynh Hoàng.
Nửa giây… Một giây… Hai giây… Ba giây…
Móng vuốt của tang thi càng lúc càng gần, đến lúc một chiếc móng đã chạm vào bả vai của cô, thì một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, nắm chặt cổ tay của nó.
Đôi mắt đang khép chặt mở ra, quang hoa thâm trầm hiển hiện.
Cái sắc u lam ấy, cô giống như nhớ ra rồi.
Đó là của một nam nhân ngốc nghếch luôn đứng sau lưng cô, thủ hộ cô, làm tất cả vì cô. Một nam nhân ngốc hết thuốc chữa, nhưng là tự tổn thương chính mình cũng muốn ngăn cản cô làm chuyện điên rồ.
Trong mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại chìm xuống, chỉ còn một mảnh đen tinh thuần của bóng tối.
Ngay cả nửa cái nhìn cũng lười bố thí cho con tang thi vừa định tấn công mình, ngón tay siết chặt trên cổ tay nó hơi giật nhẹ. Con tang thi hung hãn lập tức biến thành tro bụi. Ánh sáng quanh thân cũng tản đi không dấu vết.
Có lẽ… đó là kiếp này của nam nhân kia đi?
Con mắt của cô u ám đi một chút, vươn tay.
Thấm Yên Thấm Vũ nhẹ nhõm khi thiếu chủ thoát khỏi nguy hiểm, Thấm Yên hiểu ý liền lấy ra một cái khăn tay, tỉ mỉ lau bàn tay vừa mới tóm tang thi của Khuynh Hoàng. Thao túng của thiếu chủ đã thu hồi, các cô đã có thể cử động được.
Âu Dương Tư Ly ở xa cũng thở nhẹ ra, “hắn” không có việc gì, thật tốt quá… Bàn tay cũng siết chặt, nếu lúc ấy “hắn” không kịp nhận ra, có lẽ đã…
Thản nhiên để Thấm Yên lau tay, lại (làm như) lơ đãng liếc về phía người con trai mang đôi mắt màu u lam y hệt như trong trí nhớ kia, con ngươi Khuynh Hoàng lại càng u ám thêm vài phần.
Hắn nhớ cũng được, mà không nhớ cũng chẳng sao. Đâu có liên quan gì đến cô.
Dù sao cô cũng không cần một người bảo hộ sau lưng mình.
Nhưng lần này Khuynh Hoàng đã sai rồi. Thói quen cũng không có dễ bỏ như vậy… Cả hai vốn đã không thể làm một người qua đường của nhau, cho dù là kiếp trước hay kiếp này cũng thế. Chung quy, vẫn là chấp niệm a…
+++
“Thiếu chủ, dựa theo số liệu phân tích được về con tang thi lúc nãy, chúng cũng đã bị virus kích thích tiến hóa, thức tỉnh dị năng.” Giọng Thấm Vũ vang lên nghiêm túc, trên tay cô là một laptop mini, màn hình hiện lên đồ án hình dạng của tang thi vừa rồi đã tấn công Khuynh Hoàng, số liệu phân tích và kết luận về nó.
“Tang thi cũng thức tỉnh dị năng sao?” Thấm Yên cũng nhìn vào số liệu trong laptop trên tay Thấm Vũ một chút, sắc mặt trầm xuống. Tỉ lệ tang thi thức tỉnh dị năng cao ngang ngửa so với con người, nhưng hiện tại số lượng tang thi phải gấp dân số loài người khoảng trăm lần. Nói cách khác, số lượng tang thi thức tỉnh dị năng so với con người cũng gấp trăm lần…
Một tiếng hừ nhẹ vang lên.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn thiếu chủ của mình.
Dựa vào thân cây bên ngoài siêu thị, nhìn đám người đổ xô tranh cướp thực phẩm, Khuynh Hoàng nâng chiếc ly pha lê, trong ly vẫn là nước nho tím thẫm quen thuộc, lơ đễnh buông ra một câu, “Không chỉ như thế.” Con người, tang thi mới chỉ là khởi đầu mà thôi…
“Ý là… những sinh vật khác cũng sẽ biến dị, thức tỉnh dị năng sao?” Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng Khuynh Hoàng, nhưng cũng không đủ làm cho cô liếc mắt một cái.
Mi mắt nâng lên một chút cũng lười, Khuynh Hoàng thực điềm nhiên nhận xét, “Quá kém.” Kỹ năng ẩn nấp như vậy, thực sự là không dám khen tặng!
Âu Dương Tư Ly đi sau Thương Minh Diễm, vừa vặn nghe thấy lời của Khuynh Hoàng, khóe mắt giật nhẹ, chặn lại cơn giận của Thương Minh Diễm, nhếch môi cười yếu ớt, “Thôi nào, không phải là chúng ta đang bàn về dị năng sao?”
Thấm Yên ngước nhìn ba người trước mắt, đặc biệt chăm chú vào Âu Dương Tư Ly, mắt chớp lên ánh sáng lạnh. Vừa rồi, hình như thiếu chủ là vì thấy người này mới sinh ra phản ứng kỳ lạ…
“Không ổn rồi!!!” Thanh âm Thấm Vũ vang lên, cắt đứt suy nghĩ của mọi người, “Thiếu chủ, trong khi phân tích tỉ lệ xâm nhập của virus vào động – thực vật, tuyến mạng bị một loại virus lạ tấn công! Hiện tại toàn bộ thiết bị sử dụng mạng của tổng bộ đã bị vô hiệu hóa rồi!”
“Không ngăn chặn được sao?” Lông mày của Thấm Yên nhăn lại thành một đoàn, Thấm Vũ được tôn xưng là thiên tài máy tính, tuyến mạng của Thần Dực là do chính một tay cô ấy thiết lập, đặc biệt dựng 7 tầng tường lửa tối tân bảo vệ. Hiện tại tuyến mạng bị virus lạ tấn công, như vậy là cả 7 tầng tường lửa cũng sụp rồi.
(mỗ tác giả: chỗ này hoàn toàn là chém nha, ta không biết gì về công nghệ thông tin đâu à nha!)
Khuynh Hoàng nâng mi, toàn bộ thiết bị sử dụng mạng của tổng bộ bị vô hiệu hóa? “Laptop.” Tay thon dài vươn ra.
>> phần chú thích ghi chép của Thấm Yên trong {Khuynh Hoàng thư cuốn – Lịch sử Đế Hoàng} ghi lại: Laptop của hộ pháp Thấm Vũ thiên tài máy tính dưới trướng Khuynh Hoàng thiếu chủ điện hạ chính là máy tính lưu trữ toàn bộ thông tin văn kiện có độ cơ mật cao nhất của Đế Hoàng và Thần Dực, đồng thời là tổng bộ điều khiển toàn bộ thiết bị sử dụng mạng.
Thấm Vũ đáy mắt lập tức sáng rực, hai tay cung kính dâng laptop lên giống như trân bảo.
Khuynh Hoàng tiếp lấy laptop, trực tiếp ngồi xuống đất (tất nhiên là Thấm Yên đã đặt khăn sạch và nệm êm xuống), đôi mắt đen huyền nhìn vào màn hình đang dần hiện lên những vệt đen, mười ngón tay trẵng nõn như bạch ngọc lập tức bay múa, lướt đều đặn trên bàn phím, thần thái chăm chú. Cả người Khuynh Hoàng giống như một pho tượng đẹp một cách hoàn mỹ, tản ra ánh sáng mê người.
Quả nhiên, không phải chỉ những người đàn ông thành thục khi nghiêm túc là đẹp nhất, thiếu niên khi nghiêm túc mới càng toát ra mỹ lệ…
Tuy rằng từ mỹ lệ này dùng trên người Khuynh Hoàng có vẻ không đúng lắm…
+++
Tâm sự của mỗ tác giả:
Huhu, viết được chương này xong tự dưng muốn đập đầu vào tường! Cảm xúc thực sự là quá kém mà!!!
Ách, thực ra thì về phần miêu tả có lẽ là không được đúng lắm (nói nhỏ: ta dốt đặc văn miêu tả a) hơn nữa chương này có tiết lộ một chút về quá khứ của Khuynh Hoàng tỷ. Tỷ ấy xuyên qua không có nhớ hết toàn bộ kiếp trước đâu. Sau này trên quá trình trở về tổng bộ sẽ từ từ tiết lộ.
Về phần Tư Ly ca là ai ấy, từ từ rồi sẽ biết... Chẳng qua kiếp trước thực sự là tội nghiệp cho ca! Ca cứ yên tâm vỗ ngực kiếp này đảm bảo ca sẽ ôm được mỹ nhân về nhà!
Không nên trách Khuynh Hoàng bỏ qua Tư Ly ở chương này, lúc này tỷ ấy vẫn còn thiếu vài thứ...
Cuối cùng, mọi người vẫn là ủng hộ truyện nha! Ủng hộ thì mới có động lực!
/14
|