Nhìn theo hai cô gái trên tay nâng thiếu niên đi đến một chiếc xe ngay gần đó, Âu Dương Tư Ly thu hồi lưu luyến trong mắt.
“Hắn là Dạ thiếu.” Thanh âm trầm thấp của Thương Minh Diễm vang lên, lóe ra một tia nguy hiểm.
Khí thế kia, năng lực kia, cùng với song đại hộ pháp Yên Vũ tùy thân của Thần Dực, không thể nào nhầm được!
Dạ thiếu, chỉ cần có chút chỗ đứng (thế lực), đại danh này như sấm bên tai.
Không ai biết “hắn” là ai, “hắn” đến từ nơi nào, “hắn” tên là gì…
Chỉ biết, “hắn” là một thiếu niên, chỉ dùng vẻn vẹn 3 năm đã dựng nên một thế lực không gì sánh kịp, tung hoành hắc bạch, lật tay làm mây, úp tay làm mưa – Thần Dực.
“Hắn” luôn mặc một thân trang phục màu đen, mặt nạ bạc để lộ đôi môi cùng chiếc cằm tinh xảo khiến người ta mê muội, một đầu tóc đen dài cột gọn sau gáy, vạn phần tao nhã.
Đã từng có người hoài nghi, vẻ ngoài như thế, không phải rất dễ đóng giả sao?
Người từng gặp qua “hắn” lắc đầu, nói ra một câu không có tính thực tế: chỉ cần ngươi nhìn thấy, không cần nói cũng sẽ biết đó là “hắn”.
Câu nói không thực tế này có lẽ chỉ khi gặp “hắn” mới có thể biết nó không hề sai chút nào.
Thiếu niên ấy, khuynh thế trác tuyệt, hoàn mỹ vô khuyết, khí phách vô song, cho dù là đứng trên chín tầng trời khinh thường nhìn xuống, cũng là chuyện đương nhiên!
Hắc bạch lưỡng đạo tôn xưng “hắn” bằng hai chữ.
Dạ thiếu – thiếu chủ bí ẩn của bóng đêm.
“Hắn”, chính là tôn quý như vậy.
“Diễm, cậu không được động đến “hắn”.” Luôn luôn tươi cười ôn nhu như gió xuân Âu Dương Tư Ly, sắc mặt sa sầm xuống khi nhìn thấy tia nguy hiểm trong lời của Thương Minh Diễm.
Thương Minh Diễm kinh ngạc, người bạn này của anh, tuy rằng xưa nay vẫn tỏ ra rất thân thiện, nhưng anh biết, đằng sau cái vẻ ngoài ấm áp đó là một linh hồn lạnh lẽo xa cách. Đôi khi lơ đãng, hắn sẽ đặt tay lên ngực, lẩm bẩm gì đó một cách khó hiểu.
Nhưng đến hôm nay, khi gặp thiếu niên kia, dường như đã hoàn toàn thay đổi…
“Âu Dương, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thay đổi rõ ràng như vậy…
“Diễm, không nên hỏi tôi điều này.” Vì chính anh có lẽ… cũng không biết, “Tốt nhất đừng động vào “hắn”, nếu không đừng nghĩ đến việc tôi sẽ để ý tình bạn giữa hai người chúng ta.” Anh không cần biết lý do, quan tâm kết quả là được rồi, không phải sao? Thứ lỗi, anh rất ích kỷ, nếu đã tìm được thứ mình mong muốn rồi, anh sẽ đánh đổi tất cả để có được nó.
Thương Minh Diễm nhìn vẻ mặt sa sầm của Âu Dương Tư Ly, anh (TMD - ặc ặc, đừng hiểu nhầm là câu nói tục bên TQ nhé, ta hnay cũng mới biết tên của anh ấy viết tắt là như thế này) không thể nào hiểu nổi, đồng thời tâm cũng sinh ra chút ít tức giận cùng khó chịu. Âu Dương vì một thiếu niên mới gặp mà lại vứt bỏ tình bạn 10 năm giữa hai người ư??
“Cậu…” điên rồi!!! Cho dù không nói ra, nhưng Âu Dương Tư Ly vẫn cảm nhận được lửa giận hừng hực của Thương Minh Diễm, anh cười nhạt, “Diễm, đây là lựa chọn của tôi.”
Lựa chọn của anh, một lần nữa, lại là đứng sau lưng người ấy.
Cho dù chính mình có bị tổn thương…
+++
“Thiếu chủ, như thế không sao chứ?”
Giọng Thấm Vũ vang lên trong xe.
Ngồi đằng sau khép hờ mi mắt thưởng thức ly nước nho, Khuynh Hoàng thờ ơ.
“Sớm muộn không khác.” Dù gì với công nghệ hiện giờ, chuyện họ khám phá ra những điều này cũng chỉ là chuyện không lâu nữa thôi.
Lại nhấp thêm một ngụm, không hiểu sao lại nhíu mày.
“Làm sao vậy? Thiếu chủ, chẳng lẽ hương vị có vấn đề sao?” Thấm Yên vốn đang cẩn thận quan sát biểu tình của thiếu chủ nhịn không được mở miệng hỏi.
Khuynh Hoàng lắc đầu, ngón tay khẽ vân vê chiếc ly pha lê khéo léo, tinh xảo, một tay chống cằm, có chút lơ đãng nói, “Cũng không hẳn, chính là có chút phai nhạt, đem rượu tuyết đào ta ủ mấy ngày trước lấy ra, hiện tại uống lại vừa vặn.”
Đối với lời nói của Khuynh Hoàng, Thấm Yên không bao giờ phản bác, cô biết đây là thiếu chủ chán uống nước nho muốn thay đổi khẩu vị, một bên tiếp một cái bình bạch ngọc từ chỗ Thấm Vũ, lại lấy một cái ly thủy tinh chân cao, chất lỏng trong suốt ánh lên màu hồng làm người ta có chút mê muội, còn chưa mở nắp đã tràn ra một hương thơm hoa đào dịu nhẹ đặc trưng, tản ra cái hơi tuyết lành lạnh dễ chịu.
Ở một bên Thấm Vũ vừa mới lo lắng này kia, ngửi được mùi này lập tức lộ ra thần sắc thèm thuồng, bộ dạng nghiêm túc vừa nãy đều ném ra sau đầu, giống như chú cún nhỏ đáng thương nhìn về phía Khuynh Hoàng, “Thiếu chủ, thưởng cho Thấm Vũ một ngụm đi.”
Khuynh Hoàng có chút kinh ngạc, nâng mày, thần sắc cổ quái nhìn Thấm Vũ, “Ngươi thật sự muốn uống?”
Thấm Vũ gật đầu liên tục, “Thấm Vũ cũng có danh hiệu ‘ngàn chén không say’, chút rượu ấy cũng không đánh ngã được thuộc hạ.” Bộ dạng đắc ý dào dạt giống như đứa nhỏ đang chờ được khích lệ.
Thấm Yên vừa rót cho Khuynh Hoàng một ly vừa thản nhiên nói, “Thấm Vũ, rượu này còn có tên khác là Đoạt hồn.”
Thấm Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn cái ly chứa chất lỏng sóng sánh trong suốt, kinh ngạc nói, “Đây thật sự là Đoạt hồn trong truyền thuyết? Không phải nó đã sớm biến mất ở thế kỉ 15 rồi sao?”
“Nguyên lai rượu này còn gọi là Đoạt hồn.” Khuynh Hoàng gật đầu, nâng ly thủy tinh nhấp một ngụm.
Thấm Vũ vẻ mặt thất bại tràn trề lái xe cán chết tang thi, không dám nhìn về phía đang làm cô thèm nhỏ dãi kia.
Phải biết rằng Đoạt hồn gì đó, đối với thiếu chủ của bọn họ chính là mĩ vị bổ dưỡng, nhưng đối với bọn họ chắc chắn là độc dược chết người không đền mạng.
“Chi chi.” Thấm Phong ở trên vai Khuynh Hoàng kêu lên, thông báo sự tồn tại của mình. Thứ gì đó thơm thơm, nó cũng muốn uống!
“???” Khuynh Hoàng nghe thấy tiếng kêu của hồ ly, vẻ mặt nghi hoặc. Trên xe có động vật từ bao giờ vậy?
Thấm Phong đáng thương, sự tồn tại của ngươi thật quá thấp, thiếu chủ vĩ đại của chúng ta đã quên mình hôm trước vừa mới thu một tiểu tuyết hồ rồi~
Suy tư một lúc, giống như nhớ ra cái gì, Khuynh Hoàng gật đầu với Thấm Yên.
Thấm Yên hiểu ý, rót một ít rượu tuyết đào ra một cái khay nhựa >.<” Được rồi, đây là phân biệt chủng tộc, đừng hiểu lầm!
Đặt khay nhựa trước mặt Thấm Phong, nó vui sướng kêu lên hai tiếng, nhảy bộp xuống, cái đầu lập tức cúi xuống khay nhựa, đầu tiên là hít hít, sau đó cái lưỡi nhỏ thè ra liếm liếm một ít, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn, móng vuốt nhỏ béo mập vui vẻ quơ quơ.
Thấm Vũ ghen ghét nhìn tuyết hồ đang sung sướng uống rượu đằng sau, trong đầu lầm bầm nguyền rủa cho nó uống say chết luôn! +_=|||
Uống hết khay rượu, Thấm Phong lăn quay ra ngủ, móng vuốt nhỏ còn đặt trên cái bụng căng tròn xoa xoa. Ờ, trong mắt ba người trong xe thì chắc không đáng yêu như việc ra ngoài giết tang thi!O.o
+++
Lề: ây, đừng trách Tư Ly có chút tuyệt tình như vậy nha, anh ấy đã chờ hai kiếp rồi.
Yên tâm, Tiểu Diễm Diễm cũng là 1 trong những nam chính (cười)
Tiểu Thấm Phong sắp phát uy đấy, chờ chương sau nha!
“Hắn là Dạ thiếu.” Thanh âm trầm thấp của Thương Minh Diễm vang lên, lóe ra một tia nguy hiểm.
Khí thế kia, năng lực kia, cùng với song đại hộ pháp Yên Vũ tùy thân của Thần Dực, không thể nào nhầm được!
Dạ thiếu, chỉ cần có chút chỗ đứng (thế lực), đại danh này như sấm bên tai.
Không ai biết “hắn” là ai, “hắn” đến từ nơi nào, “hắn” tên là gì…
Chỉ biết, “hắn” là một thiếu niên, chỉ dùng vẻn vẹn 3 năm đã dựng nên một thế lực không gì sánh kịp, tung hoành hắc bạch, lật tay làm mây, úp tay làm mưa – Thần Dực.
“Hắn” luôn mặc một thân trang phục màu đen, mặt nạ bạc để lộ đôi môi cùng chiếc cằm tinh xảo khiến người ta mê muội, một đầu tóc đen dài cột gọn sau gáy, vạn phần tao nhã.
Đã từng có người hoài nghi, vẻ ngoài như thế, không phải rất dễ đóng giả sao?
Người từng gặp qua “hắn” lắc đầu, nói ra một câu không có tính thực tế: chỉ cần ngươi nhìn thấy, không cần nói cũng sẽ biết đó là “hắn”.
Câu nói không thực tế này có lẽ chỉ khi gặp “hắn” mới có thể biết nó không hề sai chút nào.
Thiếu niên ấy, khuynh thế trác tuyệt, hoàn mỹ vô khuyết, khí phách vô song, cho dù là đứng trên chín tầng trời khinh thường nhìn xuống, cũng là chuyện đương nhiên!
Hắc bạch lưỡng đạo tôn xưng “hắn” bằng hai chữ.
Dạ thiếu – thiếu chủ bí ẩn của bóng đêm.
“Hắn”, chính là tôn quý như vậy.
“Diễm, cậu không được động đến “hắn”.” Luôn luôn tươi cười ôn nhu như gió xuân Âu Dương Tư Ly, sắc mặt sa sầm xuống khi nhìn thấy tia nguy hiểm trong lời của Thương Minh Diễm.
Thương Minh Diễm kinh ngạc, người bạn này của anh, tuy rằng xưa nay vẫn tỏ ra rất thân thiện, nhưng anh biết, đằng sau cái vẻ ngoài ấm áp đó là một linh hồn lạnh lẽo xa cách. Đôi khi lơ đãng, hắn sẽ đặt tay lên ngực, lẩm bẩm gì đó một cách khó hiểu.
Nhưng đến hôm nay, khi gặp thiếu niên kia, dường như đã hoàn toàn thay đổi…
“Âu Dương, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thay đổi rõ ràng như vậy…
“Diễm, không nên hỏi tôi điều này.” Vì chính anh có lẽ… cũng không biết, “Tốt nhất đừng động vào “hắn”, nếu không đừng nghĩ đến việc tôi sẽ để ý tình bạn giữa hai người chúng ta.” Anh không cần biết lý do, quan tâm kết quả là được rồi, không phải sao? Thứ lỗi, anh rất ích kỷ, nếu đã tìm được thứ mình mong muốn rồi, anh sẽ đánh đổi tất cả để có được nó.
Thương Minh Diễm nhìn vẻ mặt sa sầm của Âu Dương Tư Ly, anh (TMD - ặc ặc, đừng hiểu nhầm là câu nói tục bên TQ nhé, ta hnay cũng mới biết tên của anh ấy viết tắt là như thế này) không thể nào hiểu nổi, đồng thời tâm cũng sinh ra chút ít tức giận cùng khó chịu. Âu Dương vì một thiếu niên mới gặp mà lại vứt bỏ tình bạn 10 năm giữa hai người ư??
“Cậu…” điên rồi!!! Cho dù không nói ra, nhưng Âu Dương Tư Ly vẫn cảm nhận được lửa giận hừng hực của Thương Minh Diễm, anh cười nhạt, “Diễm, đây là lựa chọn của tôi.”
Lựa chọn của anh, một lần nữa, lại là đứng sau lưng người ấy.
Cho dù chính mình có bị tổn thương…
+++
“Thiếu chủ, như thế không sao chứ?”
Giọng Thấm Vũ vang lên trong xe.
Ngồi đằng sau khép hờ mi mắt thưởng thức ly nước nho, Khuynh Hoàng thờ ơ.
“Sớm muộn không khác.” Dù gì với công nghệ hiện giờ, chuyện họ khám phá ra những điều này cũng chỉ là chuyện không lâu nữa thôi.
Lại nhấp thêm một ngụm, không hiểu sao lại nhíu mày.
“Làm sao vậy? Thiếu chủ, chẳng lẽ hương vị có vấn đề sao?” Thấm Yên vốn đang cẩn thận quan sát biểu tình của thiếu chủ nhịn không được mở miệng hỏi.
Khuynh Hoàng lắc đầu, ngón tay khẽ vân vê chiếc ly pha lê khéo léo, tinh xảo, một tay chống cằm, có chút lơ đãng nói, “Cũng không hẳn, chính là có chút phai nhạt, đem rượu tuyết đào ta ủ mấy ngày trước lấy ra, hiện tại uống lại vừa vặn.”
Đối với lời nói của Khuynh Hoàng, Thấm Yên không bao giờ phản bác, cô biết đây là thiếu chủ chán uống nước nho muốn thay đổi khẩu vị, một bên tiếp một cái bình bạch ngọc từ chỗ Thấm Vũ, lại lấy một cái ly thủy tinh chân cao, chất lỏng trong suốt ánh lên màu hồng làm người ta có chút mê muội, còn chưa mở nắp đã tràn ra một hương thơm hoa đào dịu nhẹ đặc trưng, tản ra cái hơi tuyết lành lạnh dễ chịu.
Ở một bên Thấm Vũ vừa mới lo lắng này kia, ngửi được mùi này lập tức lộ ra thần sắc thèm thuồng, bộ dạng nghiêm túc vừa nãy đều ném ra sau đầu, giống như chú cún nhỏ đáng thương nhìn về phía Khuynh Hoàng, “Thiếu chủ, thưởng cho Thấm Vũ một ngụm đi.”
Khuynh Hoàng có chút kinh ngạc, nâng mày, thần sắc cổ quái nhìn Thấm Vũ, “Ngươi thật sự muốn uống?”
Thấm Vũ gật đầu liên tục, “Thấm Vũ cũng có danh hiệu ‘ngàn chén không say’, chút rượu ấy cũng không đánh ngã được thuộc hạ.” Bộ dạng đắc ý dào dạt giống như đứa nhỏ đang chờ được khích lệ.
Thấm Yên vừa rót cho Khuynh Hoàng một ly vừa thản nhiên nói, “Thấm Vũ, rượu này còn có tên khác là Đoạt hồn.”
Thấm Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn cái ly chứa chất lỏng sóng sánh trong suốt, kinh ngạc nói, “Đây thật sự là Đoạt hồn trong truyền thuyết? Không phải nó đã sớm biến mất ở thế kỉ 15 rồi sao?”
“Nguyên lai rượu này còn gọi là Đoạt hồn.” Khuynh Hoàng gật đầu, nâng ly thủy tinh nhấp một ngụm.
Thấm Vũ vẻ mặt thất bại tràn trề lái xe cán chết tang thi, không dám nhìn về phía đang làm cô thèm nhỏ dãi kia.
Phải biết rằng Đoạt hồn gì đó, đối với thiếu chủ của bọn họ chính là mĩ vị bổ dưỡng, nhưng đối với bọn họ chắc chắn là độc dược chết người không đền mạng.
“Chi chi.” Thấm Phong ở trên vai Khuynh Hoàng kêu lên, thông báo sự tồn tại của mình. Thứ gì đó thơm thơm, nó cũng muốn uống!
“???” Khuynh Hoàng nghe thấy tiếng kêu của hồ ly, vẻ mặt nghi hoặc. Trên xe có động vật từ bao giờ vậy?
Thấm Phong đáng thương, sự tồn tại của ngươi thật quá thấp, thiếu chủ vĩ đại của chúng ta đã quên mình hôm trước vừa mới thu một tiểu tuyết hồ rồi~
Suy tư một lúc, giống như nhớ ra cái gì, Khuynh Hoàng gật đầu với Thấm Yên.
Thấm Yên hiểu ý, rót một ít rượu tuyết đào ra một cái khay nhựa >.<” Được rồi, đây là phân biệt chủng tộc, đừng hiểu lầm!
Đặt khay nhựa trước mặt Thấm Phong, nó vui sướng kêu lên hai tiếng, nhảy bộp xuống, cái đầu lập tức cúi xuống khay nhựa, đầu tiên là hít hít, sau đó cái lưỡi nhỏ thè ra liếm liếm một ít, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn, móng vuốt nhỏ béo mập vui vẻ quơ quơ.
Thấm Vũ ghen ghét nhìn tuyết hồ đang sung sướng uống rượu đằng sau, trong đầu lầm bầm nguyền rủa cho nó uống say chết luôn! +_=|||
Uống hết khay rượu, Thấm Phong lăn quay ra ngủ, móng vuốt nhỏ còn đặt trên cái bụng căng tròn xoa xoa. Ờ, trong mắt ba người trong xe thì chắc không đáng yêu như việc ra ngoài giết tang thi!O.o
+++
Lề: ây, đừng trách Tư Ly có chút tuyệt tình như vậy nha, anh ấy đã chờ hai kiếp rồi.
Yên tâm, Tiểu Diễm Diễm cũng là 1 trong những nam chính (cười)
Tiểu Thấm Phong sắp phát uy đấy, chờ chương sau nha!
/14
|