Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
Một cô gái mặc một bộ khoái phục màu lam nhạt đi vào cửa hàng, Lão Phương giơ tay chuẩn bị cầm vò rượu, sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Dịch.
Hôm nay, mục đích của Lý Dịch chỉ là chờ nữ bộ đầu này đến lấy Như Ý Lộ thì có thể đóng cửa tiệm về trại, trong lòng còn đang suy nghĩ nếu cơm nước xong xuôi mà nàng còn chưa tới thì sẽ sai người đi huyện nha đưa cho nàng, hiện tại ngược lại giảm bớt phiền phức.
Thả cái muỗng trong tay ra, đứng lên, lấy Như Ý Lộ đã chuẩn bị sẵn từ trong quầy ra, khi đưa tới trên tay nàng, vô ý thức khách sáo một câu:
- Bộ Đầu đại nhân ăn cơm chưa, nếu chưa thì có thể ở lại ăn chút cơm rồi đi?
Cho dù thời xưa hay hiện tại, câu nói này đều là một câu khách sáo rất phổ biến.
Dân coi cơm như trời, có thể nhét đầy bao tử hay không liên quan đến sinh tồn, cho dù cổ kim cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Bởi vậy, khi gặp mặt đều thường xuyên hỏi một câu "Ăn chưa?" "Nếu chưa thì ở lại ăn chút cơm" biểu thị quan tâm đối phương.
Lâu dần, ước định mà thành, đây cũng dần dần trở thành câu hỏi thăm thường thấy nhất lúc mọi người gặp mặt.
Mà câu trả lời tiêu chuẩn cho câu hỏi này là "Cám ơn, ta đã ăn rồi", hai người khách sáo vài câu, sau đó mới ra về, một người nhiệt tình, một người hiểu lễ, chủ và khách đều vui vẻ.
Lý Dịch chờ nữ bộ đầu này từ chối nhã nhặn rời đi, sau đó nhanh chóng ăn cơm cho xong xuôi để về nhà, nhưng thấy đối phương thật lâu không trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía Cơm chiên trứng trên bàn, sau một khắc quay đầu nhìn hắn, từ tốn nói:
- Cũng tốt.
Nụ cười trên mặt Lý Dịch cứng đờ, có cảm giác khiêng đá nện chân mình.
Vị nữ bộ đầu này không xử xự đúng theo an bài làm cho hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Vậy, cô ngồi trước... Ta xới cơm cho cô.
Nàng cũng xem như có ân hai lần với mình, Lý Dịch đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt, đến một bát cơm chiên trứng cũng không nỡ mời người ta ăn, sau khi ngắn ngủi ngoài ý muốn, quay người đi vào trong nhà bếp.
Nữ bộ đầu kia đi đến trước bàn, đặt bội đao ở một bên, rất tùy ý ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía cơm chiên trứng trong mâm, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc hiếm thấy.
Từ nhỏ đến lớn, trên có cao lương mỹ vị, dưới cố ăn vặt đầu đường, tất cả nàng đều hưởng qua, chỉ có loại thức ăn trước mặt này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Chỉ ngửi được mùi thơm ngát của món ăn cũng đủ làm nàng làm muốn ăn.
Sau khi nữ bộ khoái này ngồi vào chỗ đối diện, Lão Phương lo lắng đứng lên.
Trở ngại thân phận đối phương là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác là bởi vì cảm nhận được áp lực từ trên người nàng.
Cô gái quan sai này là một cao thủ.
Trong lòng Lão Phương rõ ràng, người có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác này, nếu thật động thủ, hắn sợ đánh không lại.
- Có rượu?
Nữ bộ đầu nhìn thấy vò rượu trên bàn, đôi mắt đẹp hơi sáng lên, đưa tay cầm vò rượu, mở ra lập tức mùi rượu tràn ra, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc, cầm vò rượu lên, mãnh liệt uống một ngụm, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một vòng ửng đỏ, quệt quệt mồm, cảm thán một tiếng:
- Rượu ngon!
Khi Lý Dịch một lần nữa bưng một bàn Cơm chiên trứng đi vào, vừa vặn nhìn thấy một màn.
Xem ra mặc kệ là nam hay nữ, bất luận tửu lượng, người nhà Lý Gia vẫn chung tình với rượu ngon, nữ bộ đầu này bình thường giống như Liễu Như Ý, luôn một gương mặt lạnh như băng, người lạ đừng hòng nhìn vào, nhưng sau khi nhìn thấy rượu ngon, lập tức biến thành thế.
- Ngươi mua rượu này ở đâu?
Nữ bộ đầu kia buông vò rượu, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch.
- Tự ta nhưỡng.
Lý Dịch đặt Cơm chiên trứng lên trước mặt nàng, ngồi trở lại vị trí vừa rồi, bắt đầu ăn cơm.
Rượu mà nàng vừa rồi uống dã trải qua mấy lần chưng cất, khoảng 40 độ, đoạn thời gian trước Lão Phương đau đầu hai ngày, thật lâu đều không dám đụng đến rượu, mấy ngày nay mới bớt đau, nhưng nhìn bộ dáng, hôm nay hắn sợ không được uống rượu.
Không đợi nữ bộ đầu kia mở miệng, hắn tiếp tục nói:
- Nếu cô muốn mua thì chờ mấy ngày nữa, Như Ý Phường sẽ có bán loại rượu này.
Cô gái đối diện nghe vậy, cũng không hỏi gì, sau khi uống một hớp rượu nữa, đặt hũ rượu ở bên cạnh, nếm một muỗn Cơm chiên trứng, đôi mắt đẹp lần nữa sáng lên.
Ngẩng đầu hơi kinh ngạc liếc Lý Dịch một chút, cho dù Như Ý Lộ, liệt tửu, bức tranh cổ quái trên tường hay cơm canh chưa bao giờ thấy qua, xung quanh thư sinh này, đồ vật ly kỳ cổ quái không ít...
Bữa cơm này, Lão Phương ăn rất mất hứng, gặp một nữ bộ đầu đi ăn chùa, thật vất vả cướp được một vò rượu ngon từ chỗ cô gia thì bị chiếm, không có một chút ý tứ muốn trả lại, lúc đầu nấu cơm cho hai người, lại phải phân một phần cho nàng, Lão Phương không ăn no, trong lòng phiền muộn, ngay cả ăn cơm cũng không có vị gì.
Sau khi cơm nước no nê, nữ bộ khoái kia theo thường lệ đi tuần nhai, tửu lượng của nàng không kém, có khả năng còn hơn cả Lão Phương, cả hũ liệt tửu kia bị nàng uống hết, thế mà mặt cũng không thay đổi, nên tuần nhai thì tuần nhai, khả năng Cảnh Quốc cũng không có quy định bộ khoái không thể say rượu, nhưng những chuyện này cũng không phải chuyện Lý Dịch quan tâm.
Sau khi mua vài món đồ trên đường, cùng Lão Phương đóng cửa tiệm, theo thường lệ thuê một chiếc xe ngựa từ đại lý cách cửa hàng không xa, chậm rãi chạy ra cửa phủ...
Trở lại trại tới gần học đường, Lý Dịch đứng ngoài cửa nghe một hồi, Tần Tình đang dạy cho đám nhóc đọc thuộc lòng Đệ Tử Quy.
Giáo dục phải bắt đầu từ trẻ nhỏ, tuy không biết sau này bọn họ sẽ đi theo con đường nào, nhưng bị ở đây thời gian dài, những tiếng "Tiên sinh" cung kính phát ra từ nội tâm, vẫn đáng giá để hắn làm một chút việc cho những đứa trẻ này.
Đệ Tử Quy là một môn học nhập môn mà Lý Dịch lựa chọn để dạy cho bọn nhỏ, vận luật sáng sủa trôi chảy, văn tự đơn giản dễ hiểu thông tục, vừa tập viết đồng thời lại có thể học được các loại lễ phép, xử sự, đạo lý làm người VÀ thường thức, mấy đứa nhóc còn nhỏ, bồi dưỡng tam quan tốt đẹp rất quan trọng, vì ngăn ngừa sau này bọn chúng lớn lên trở thành những người như bậc cha chú, từ nhỏ phải tạo cho bọn hắn những lý niệm chính xác.
Để gia tăng tính thú vị, Lý Dịch viết những điển tịch trong Đệ Tử Quy thành nhiều câu chuyện ngắn, mỗi ngày để Tần Tình dạy cho đám nhóc vài câu, lại chèn thêm vài câu chuyện như là Nằm Băng Cầu Lý, Chu Xử Trừ Hại, đánh Lão Hổ, đấu Giao Long, mấy đứa thích nghe nhất là những cố sự như thế, kể từ đó bọn chúng sẽ nhớ càng lâu hơn.
Đứng ngoài học đường nghe một hồi, cả đám học trò đều ngoan ngoãn, Tần Tình nói một câu, bọn chúng đọc lên một câu, trong học đường trật tự rành mạch, không khác gì lúc hắn còn ở đây.
Đợi có thời gian lại qua nhà xưởng nhìn xem, nhu cầu Như Ý Lộ hằng ngày không ít, nhưng người trong trại có hạn, tất cả mọi người đều đang đẩy nhanh tốc độ, cũng may tình huống như vậy sẽ không tiếp tục bao lâu, hai ngày này, Lý Hiên sẽ phái người tới quan sát, học tập phương pháp chưng cất, mấy ngày nữa, cửa hàng của Ninh Vương phủ khai trương, áp lực chỗ này sẽ giảm đến mức nhỏ nhất.
=== oOo ===
Một cô gái mặc một bộ khoái phục màu lam nhạt đi vào cửa hàng, Lão Phương giơ tay chuẩn bị cầm vò rượu, sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Dịch.
Hôm nay, mục đích của Lý Dịch chỉ là chờ nữ bộ đầu này đến lấy Như Ý Lộ thì có thể đóng cửa tiệm về trại, trong lòng còn đang suy nghĩ nếu cơm nước xong xuôi mà nàng còn chưa tới thì sẽ sai người đi huyện nha đưa cho nàng, hiện tại ngược lại giảm bớt phiền phức.
Thả cái muỗng trong tay ra, đứng lên, lấy Như Ý Lộ đã chuẩn bị sẵn từ trong quầy ra, khi đưa tới trên tay nàng, vô ý thức khách sáo một câu:
- Bộ Đầu đại nhân ăn cơm chưa, nếu chưa thì có thể ở lại ăn chút cơm rồi đi?
Cho dù thời xưa hay hiện tại, câu nói này đều là một câu khách sáo rất phổ biến.
Dân coi cơm như trời, có thể nhét đầy bao tử hay không liên quan đến sinh tồn, cho dù cổ kim cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Bởi vậy, khi gặp mặt đều thường xuyên hỏi một câu "Ăn chưa?" "Nếu chưa thì ở lại ăn chút cơm" biểu thị quan tâm đối phương.
Lâu dần, ước định mà thành, đây cũng dần dần trở thành câu hỏi thăm thường thấy nhất lúc mọi người gặp mặt.
Mà câu trả lời tiêu chuẩn cho câu hỏi này là "Cám ơn, ta đã ăn rồi", hai người khách sáo vài câu, sau đó mới ra về, một người nhiệt tình, một người hiểu lễ, chủ và khách đều vui vẻ.
Lý Dịch chờ nữ bộ đầu này từ chối nhã nhặn rời đi, sau đó nhanh chóng ăn cơm cho xong xuôi để về nhà, nhưng thấy đối phương thật lâu không trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía Cơm chiên trứng trên bàn, sau một khắc quay đầu nhìn hắn, từ tốn nói:
- Cũng tốt.
Nụ cười trên mặt Lý Dịch cứng đờ, có cảm giác khiêng đá nện chân mình.
Vị nữ bộ đầu này không xử xự đúng theo an bài làm cho hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Vậy, cô ngồi trước... Ta xới cơm cho cô.
Nàng cũng xem như có ân hai lần với mình, Lý Dịch đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt, đến một bát cơm chiên trứng cũng không nỡ mời người ta ăn, sau khi ngắn ngủi ngoài ý muốn, quay người đi vào trong nhà bếp.
Nữ bộ đầu kia đi đến trước bàn, đặt bội đao ở một bên, rất tùy ý ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía cơm chiên trứng trong mâm, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc hiếm thấy.
Từ nhỏ đến lớn, trên có cao lương mỹ vị, dưới cố ăn vặt đầu đường, tất cả nàng đều hưởng qua, chỉ có loại thức ăn trước mặt này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Chỉ ngửi được mùi thơm ngát của món ăn cũng đủ làm nàng làm muốn ăn.
Sau khi nữ bộ khoái này ngồi vào chỗ đối diện, Lão Phương lo lắng đứng lên.
Trở ngại thân phận đối phương là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác là bởi vì cảm nhận được áp lực từ trên người nàng.
Cô gái quan sai này là một cao thủ.
Trong lòng Lão Phương rõ ràng, người có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác này, nếu thật động thủ, hắn sợ đánh không lại.
- Có rượu?
Nữ bộ đầu nhìn thấy vò rượu trên bàn, đôi mắt đẹp hơi sáng lên, đưa tay cầm vò rượu, mở ra lập tức mùi rượu tràn ra, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc, cầm vò rượu lên, mãnh liệt uống một ngụm, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một vòng ửng đỏ, quệt quệt mồm, cảm thán một tiếng:
- Rượu ngon!
Khi Lý Dịch một lần nữa bưng một bàn Cơm chiên trứng đi vào, vừa vặn nhìn thấy một màn.
Xem ra mặc kệ là nam hay nữ, bất luận tửu lượng, người nhà Lý Gia vẫn chung tình với rượu ngon, nữ bộ đầu này bình thường giống như Liễu Như Ý, luôn một gương mặt lạnh như băng, người lạ đừng hòng nhìn vào, nhưng sau khi nhìn thấy rượu ngon, lập tức biến thành thế.
- Ngươi mua rượu này ở đâu?
Nữ bộ đầu kia buông vò rượu, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch.
- Tự ta nhưỡng.
Lý Dịch đặt Cơm chiên trứng lên trước mặt nàng, ngồi trở lại vị trí vừa rồi, bắt đầu ăn cơm.
Rượu mà nàng vừa rồi uống dã trải qua mấy lần chưng cất, khoảng 40 độ, đoạn thời gian trước Lão Phương đau đầu hai ngày, thật lâu đều không dám đụng đến rượu, mấy ngày nay mới bớt đau, nhưng nhìn bộ dáng, hôm nay hắn sợ không được uống rượu.
Không đợi nữ bộ đầu kia mở miệng, hắn tiếp tục nói:
- Nếu cô muốn mua thì chờ mấy ngày nữa, Như Ý Phường sẽ có bán loại rượu này.
Cô gái đối diện nghe vậy, cũng không hỏi gì, sau khi uống một hớp rượu nữa, đặt hũ rượu ở bên cạnh, nếm một muỗn Cơm chiên trứng, đôi mắt đẹp lần nữa sáng lên.
Ngẩng đầu hơi kinh ngạc liếc Lý Dịch một chút, cho dù Như Ý Lộ, liệt tửu, bức tranh cổ quái trên tường hay cơm canh chưa bao giờ thấy qua, xung quanh thư sinh này, đồ vật ly kỳ cổ quái không ít...
Bữa cơm này, Lão Phương ăn rất mất hứng, gặp một nữ bộ đầu đi ăn chùa, thật vất vả cướp được một vò rượu ngon từ chỗ cô gia thì bị chiếm, không có một chút ý tứ muốn trả lại, lúc đầu nấu cơm cho hai người, lại phải phân một phần cho nàng, Lão Phương không ăn no, trong lòng phiền muộn, ngay cả ăn cơm cũng không có vị gì.
Sau khi cơm nước no nê, nữ bộ khoái kia theo thường lệ đi tuần nhai, tửu lượng của nàng không kém, có khả năng còn hơn cả Lão Phương, cả hũ liệt tửu kia bị nàng uống hết, thế mà mặt cũng không thay đổi, nên tuần nhai thì tuần nhai, khả năng Cảnh Quốc cũng không có quy định bộ khoái không thể say rượu, nhưng những chuyện này cũng không phải chuyện Lý Dịch quan tâm.
Sau khi mua vài món đồ trên đường, cùng Lão Phương đóng cửa tiệm, theo thường lệ thuê một chiếc xe ngựa từ đại lý cách cửa hàng không xa, chậm rãi chạy ra cửa phủ...
Trở lại trại tới gần học đường, Lý Dịch đứng ngoài cửa nghe một hồi, Tần Tình đang dạy cho đám nhóc đọc thuộc lòng Đệ Tử Quy.
Giáo dục phải bắt đầu từ trẻ nhỏ, tuy không biết sau này bọn họ sẽ đi theo con đường nào, nhưng bị ở đây thời gian dài, những tiếng "Tiên sinh" cung kính phát ra từ nội tâm, vẫn đáng giá để hắn làm một chút việc cho những đứa trẻ này.
Đệ Tử Quy là một môn học nhập môn mà Lý Dịch lựa chọn để dạy cho bọn nhỏ, vận luật sáng sủa trôi chảy, văn tự đơn giản dễ hiểu thông tục, vừa tập viết đồng thời lại có thể học được các loại lễ phép, xử sự, đạo lý làm người VÀ thường thức, mấy đứa nhóc còn nhỏ, bồi dưỡng tam quan tốt đẹp rất quan trọng, vì ngăn ngừa sau này bọn chúng lớn lên trở thành những người như bậc cha chú, từ nhỏ phải tạo cho bọn hắn những lý niệm chính xác.
Để gia tăng tính thú vị, Lý Dịch viết những điển tịch trong Đệ Tử Quy thành nhiều câu chuyện ngắn, mỗi ngày để Tần Tình dạy cho đám nhóc vài câu, lại chèn thêm vài câu chuyện như là Nằm Băng Cầu Lý, Chu Xử Trừ Hại, đánh Lão Hổ, đấu Giao Long, mấy đứa thích nghe nhất là những cố sự như thế, kể từ đó bọn chúng sẽ nhớ càng lâu hơn.
Đứng ngoài học đường nghe một hồi, cả đám học trò đều ngoan ngoãn, Tần Tình nói một câu, bọn chúng đọc lên một câu, trong học đường trật tự rành mạch, không khác gì lúc hắn còn ở đây.
Đợi có thời gian lại qua nhà xưởng nhìn xem, nhu cầu Như Ý Lộ hằng ngày không ít, nhưng người trong trại có hạn, tất cả mọi người đều đang đẩy nhanh tốc độ, cũng may tình huống như vậy sẽ không tiếp tục bao lâu, hai ngày này, Lý Hiên sẽ phái người tới quan sát, học tập phương pháp chưng cất, mấy ngày nữa, cửa hàng của Ninh Vương phủ khai trương, áp lực chỗ này sẽ giảm đến mức nhỏ nhất.
/150
|