Trời tháng bảy vừa nóng vừa oi, Khang Dương thành trước đây trải qua nạn lũ lụt lớn, triều đình vừa mới sai quan viên cứu trợ thiên tai, hiện tại hết thảy đều đã khôi phục lại ổn thỏa. Có điều do cũng là trận lụt quá lớn nên Khang Dương thành gần đây có rất nhiều muỗi. Giang Mãn trước tiên đóng lại cửa sổ, trông thấy sắc trời ở bên ngoài thì nói: “Thiếu đông gia, ngài nhìn trời một chút xem, tình hình này mấy ngày nữa chắc lại mưa lớn rồi. Đến lúc đó đi đường trơn trượt khó khăn, nếu không phải là Khang Dương thành vừa trải qua nạn lụt bây giờ chúng ta đến được Thanh Châu rồi, không quá bảy, tám ngày nữa liền có thể về tới Tuy Châu rồi.”
Hắn nói xong liền quay người lại, phát hiện ra thiếu đông gia nhà hắn vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh trước thư án nhìn phong thư trước mặt.
Giang Mãn hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết thiếu đông gia nhà hắn đang nghĩ gì.
Khoảng nửa tháng trước khi thư của Ân cô nương tới, thiếu đông gia nhà hắn ngày nào cũng nhìn ngắm vài lần. Buổi sáng một lần, buổi tối trước khi đi ngủ lại nhìn một lần. Nếu rảnh rỗi lại nhìn thêm một lần nữa.
Hắn nhìn mà chỉ thấy thật hận rèn sắt không thành thép.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy thiếu đông gia nhà hắn không lạnh cũng không nóng, hiện tại lại cảm thấy thiếu đông gia quá mức phiền phức. Thời điểm vị hầu gia Vĩnh Bình kia cùng Ân cô nương vẫn đang còn khúc mắc ngài không nhân cơ hội mà chen vào, mạnh mẽ tranh giành. Bây giờ thì hay rồi, người đâu không thấy, đến Vĩnh Bình hoàn toàn là đem người ta dâng tặng cho tình địch mà. Mà vị Mục Dương hầu kia lại giống như hổ như sói vậy, mồi đưa đến miệng lý nào còn dư lại mảnh xương nào chứ?
Nhìn đi, bây giờ xem mấy chứ lẻ loi trơ trọi kia thì có ích gì chứ?
Hắn lên tiếng: “Thiếu đông gia, nô tài cảm thấy bây giờ vẫn kịp.”
Thượng Quan Sĩ Tín khẽ run rẩy, hỏi: “Cái gì vẫn kịp?”
Giang Mãn lại đáp: “Đi Vĩnh Bình đi! Khang Dương thành cách Vĩnh Bình không xa, đi nhanh một chút ba ngày sau liền có thể tới nơi rồi. Thiếu đông gia bây giờ tới Vĩnh Bình nhanh đoạt lại Ân cô nương về đi. Ân cô nương đến Vĩnh Bình lâu như vậy rồi vẫn chưa truyền ra tin tức Mục Dương hầu gia muốn thú cô ấy về, ngược lại thì hôn sự của Lý cô nương lại truyền đi ngày càng náo nhiệt, này có thể thấy rằng Mục Dương hầu gia cũng không thích Ân cô nương lắm, mà tính tình của Ân cô nương nào có thể để cho người ta khi dễ nàng chứ? Gia thế như vậy, bước ra từ nhà Thượng Quan chúng ta, lại có danh vọng trong giới hạch điêu lớn như vậy, gả đến Thượng Quan gia chúng ta, trên dưới Thượng Quan gia nhà ta lại còn không đối với nàng như Bồ Tát sống sao? Theo như nô tài thấy, thiếu đông gia bây giờ ngay lập tức tới Vĩnh Bình, dứt khoát biểu đạt tâm ý đi.”
Giang Mãn nói đến mức hăng say, đột nhiên vỗ tay một cái: “Nói không chừng nói xong Ân cô nương liền thông suốt, nhận ra được Mục Dương hầu là ai chứ, sao có thể tốt bằng thiếu đông gia nhà chúng ta đây?”
Thượng Quan Sĩ Tín nghe vậy thì dở khóc dở cười, đáp: “Giang Mãn, đừng nói bậy nữa, nàng là một cô nương rất có chủ ý, làm việc hay phán đoán cũng tự có chừng mực, không liên quan tới Mục Dương hầu.” Hắn khẽ thở dài, lại nói: “Nàng đã từng cự tuyệt ta rồi.”
Giang Mãn nghe vậy lại gấp gáp: “Vậy thì lại tới tiếp! Thiếu đông gia, một lần không được thì hai lần, giống như chuyện làm ăn vậy, lần đầu không được thì lần hai, lần thứ hai cũng không được thì lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, luôn nhất định thành công mà.”
Thượng Quan Sĩ Tín lại đáp: “Tình cảm, cùng hạch điêu, hay chuyện làm ăn đều không giống nhau.”
Giang Mãn bế tắc, không thể làm gì hơn đành tự lẩm bẩm: “Nói không chừng Mục Dương hầu cũng là dùng biện pháp này đấy, Ân cô nương cùng thiếu đông gia thực ra đều là kiểu người giống nhau, trong lòng luôn coi trọng hạch điêu, từ điểm này mà cầm cưa, kéo một lần lại một lần không phải là sẽ có ngày ‘cây đổ’ sao?”
Thượng Quan Sĩ Tín không để ý tới Giang Mãn nữa, lại cúi đầu nhìn bức thư.
Giang Mãn cảm thấy không còn hứng thú nữa, cũng mất hết ý chí muốn đi ra ngoài mua trang bị vật dụng cho ngày mai lên đường. Đợi sau khi Giang Mãn đi rồi hắn mới đưa tay vuốt ve phong thư, trong lòng lại vô cùng phiền muộn.
A Ân gửi cho hắn mười trang thư, từ tờ thứ năm cuối trang nàng có viết sai một chữ, liền nhưng bức sau đó nữa đều không phải là chữ của nàng. Nàng thích viết chữ khải, vừa ngay thẳng nhưng có vài phần phiêu dật, cũng giống như bản thân nàng vậy, ôn hòa nhưng không mất đi sự kiên định.
Mà những nét chữ sau này đều có lực, cũng là chữ khải, nhưng nét phẩy ở mỗi câu chữ lại mang một chút trầm ổn cùng bá đạo của chủ nhân nó, hắn vừa nhìn liền nhận ra người viết là ai.
Lúc Giang Mãn trở về liền thấy thiếu đông gia nhà hắn lại đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa. Hỏi: “Thiếu đông gia lại đang suy nghĩ gì vậy?”
Hắn ngược lại cũng đáp lại thành thật: “Nghĩ tới nàng.”
Giang Mãn nghe vậy lại than vắn thở dài: “Thiếu đông gia ngài với Ân cô nương của là giống nhau, đều…” Còn chưa nói xong liền bị hắn ngắt lời: “Không giống, nàng là một cô nương đặc biệt, có can đảm có dũng khí.”
Giang Mãn lại đáp: “Thiếu đông gia cũng có can đảm cùng dũng khí.”
Thượng Quan Sĩ Tín phất tay: “Không giống nhau.”
“Không giống nhau?”
Hắn đáp: “Nàng nếu là ta, hôm nay sợ rằng sẽ không ở lại Khang Dương thành này bận rộn chuyện làm ăn trong nhà, mà là ở trong cùng đòi hoàng đế một cái công đạo. Thôi, không nói nhiều nữa, tối nay sửa soạn một chút ngày mai đi Vĩnh Bình.”
“Đi Vĩnh Bình? Thiếu đông gia suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Nào có thông suốt gì chứ? Chỉ là muốn thấy nàng một chút thôi.” Lại tiếp: “Thuận tiện để khiến kẻ nào đó không thoải mái một chút.”
Nguyệt Minh huyện chủ bị cấm túc ở trong phòng tự kiểm điểm.
Một tháng sau, sau khi mấy vị huynh trưởng của nàng hướng Tô tướng quân cầu xin rốt cuộc cũng không có tác dụng. Nguyệt Minh huyện chủ ở trong phòng một tháng nghiêm túc suy nghĩ nhưng hiển nhiên vẫn là không có tác dụng gì, nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy rất tức giận.
Lúc được thả ra, việc đầu tiên nàng làm chính là trực tiếp tới Mục Dương hầu phủ, tìm Trầm phu nhân khóc lóc kể lể.
Hốc mắt nàng đỏ bừng, chóp mũi chua xót, nước mắt rơi xuống lách tách.
Trầm phu nhân vốn luôn yêu thương cô cháu gái này từ bé, bây giờ nhìn thấy nàng khóc như vậy sao có thể không đau lòng chứ. Liền lúc này cho gọi mama bên cạnh mang điểm tâm lên, Nguyệt Minh huyện chủ thấy vậy mới có thể mỉm cười, vừa ăn vừa nhắc tới A Ân.
Nàng cũng hiểu được ở trước mặt Trầm phu nhân nói đến chuyện A Ân cũng không có tác dụng gì, nàng hiện tại rất ghét nàng ta, chỉ mong những quý nữ xunh quang nàng tất cả đều ghét nàng ta.
Nguyệt Minh huyện chủ nói xong trong lòng liền thấy rất sảng khoái không ít. Vừa vặn lúc này lại thấy Lý Dung bồi cô mẫu nói chuyện thì con ngươi xoay chuyển. Nghĩ đến lần đó để Ngọc Toàn công chúa hành động, kết quả là không thành còn liên lụy cả nàng. Nàng bị phạt cấm túc trong phòng một tháng, còn nàng ta thì hay rồi, tựa như chuyện không liên quan tới mình, chuyện hãm hại Ân thị rõ ràng nàng ta cũng có phần liên quan.
Lý Dung này ngược lại rất thông minh, sớm đã đem bản thân mình phủi sạch quan hệ.
Trầm phu nhân một lúc liền thấy mệt, sai mama dìu mình về phòng nghỉ ngơi. Lý Dung thấy vậy cũng đình cáo từ, đợi khi Trầm phu nhân rời đi Nguyệt Minh huyện chủ lại gọi nàng ta lại: “Ta nghe nói Ân thị muốn khai trương quán trà?”
Lý Dung vừa nghe thấy nàng nhắc tới Ân thị liền dừng chân một lát, đá: “Vậy thì sao? Ngươi vẫn muốn bị phạt cấm túc thêm sao?” Giọng nàng nhẹ bẫng, vừa nhắc tới lại chạm tới chỗ đau của Nguyệt Minh Huyện chủ.
“Ta không tin không trị được nàng!”
Lý Dung lại nói: “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước, một tháng nay ngươi bị cấm túc trong phòng ở Vĩnh Bình đã xảy ra không ít chuyện đâu, chuyện gì cũng đều liên quan tới Ân thị, nàng vì khai trương quán đã mời mấy vị quan viên trong triều tới, một người trong số đó chính là cha của nhị biểu tẩu ngươi. Ngươi nếu gây náo loạn, chỉ sợ chưa bắt đầu đã bị cha ngươi phát hiện rồi.”
Nguyệt Minh huyện chủ ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: “Ai nói ta muốn gây chuyện, ta mới không thèm! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngày khai trương đấy ngươi có đến đó không?”
Lý Dung cười đáp: “Đi thì như thế nào?”
Nguyệt Minh huyện chủ cười: “Đi thì sẽ có kịch hay để xem.”
Sau khi Lý Dung trở về phủ, Đào Mẫn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được: “Tiểu thư thật sự muốn đi sao? Đào Mẫn cảm thấy Nguyệt Minh huyện chủ lại gây chuyện nữa đấy. Tiểu thư, huyện chủ dù có gây chuyện vẫn còn có một người cha làm tướng quân cùng mấy vị huynh trưởng thương nàng thu thập rắc rối, nếu không vẫn còn có Trầm phu nhân nữa, Trầm phu nhân nếu cũng không được còn có thể cầu cứu Mục Dương hầu. Còn tiểu thư nếu bị Nguyệt Minh huyện chủ dính líu tới…”
Câu kế tiếp Đào Mẫn không nói ra.
Tiểu thư nhà nàng có được ngày hôm nay quả thực không dễ dàng gì, mặc dù cũng là được cả nhà cưng chiều thế nhưng cũng không phải là giống kiểu được sủng ái tới không kiêng kỵ gì như Nguyệt Minh huyện chủ đó, rốt cuộc vẫn là còn nhiều chuyện phải kiềm chế lắm.
Lý Dung thực ra cũng phân vân do dự lắm, nói nàng không muốn đi là nói dối, có Nguyệt Minh huyện chủ ra tay nàng có thể đứng ở bên xem náo nhiệt mà không cần tự mình ra tay, thế nhưng nàng sợ đầu óc nàng ta không đủ thông minh sẽ làm liên lụy tới danh tiếng của mình. Nàng nghĩ một chút lại nói: “Gọi Trục Âm tới đây.”
Từ ngày thu nàng ta, đã giúp nàng giải quyết không ít chuyện, đúng là một cô nương có chút thông minh, có lúc nhìn chuyện cũng rất thấu đáo, không uổng công nàng thăng nàng ta lên làm nhị đẳng nha hoàn.
Lý Dung đem chuyện Ân thị nói một chút.
Trục Âm nghe xong thì cười: “Tiểu thư, nô tỳ có một chuyện không rõ, từ miệng tiểu thư nghe ra, Ân thị bất quá chỉ là một hạch điêu kỹ giả từ Tuy Châu thôi, tới Vĩnh Bình sao có được bản lĩnh lớn vậy? Nếu nói nàng có bản lãnh thì quả thật nàng rất có bản lĩnh. Nhưng cho dù nàng có bản lĩnh lớn tới mức nào đi nữa thì Tây Kinh triệu doãn sao có thể không để ý tới mặt mũi của Nguyệt Minh huyện chủ chứ? Một người chỉ là hạch điêu kỹ giả, còn một người là huyện chủ được Thiên gia sách phong, chẳng lẽ sau lưng Ân thị có chỗ dựa sao?”
Lý Dung ngờ ngợ: “Là Đại lý tự khanh đi?” Nàng cũng cảm thấy sau lưng Ân thị có chỗ dựa, nhưng rốt cuộc vẫn không biết là ai. Sau chuyện của Kim Thăng, nàng liền cảm thấy chính là Kim Thăng rồi. Nàng mới không tin hạch điêu của Ân thị có thể thần kỳ tới mức đó đâu.
Nếu như là Kim Thăng, thì chuyện của Tây Kinh triệu doãn ngày hôm đó cũng có thể giải thích rồi.
Trục Âm lại đáp: “Mai là ngày Ân thị khai trương Thanh Huy lầu, chuyện này khá là quan trọng, vị sau lưng nàng kia chắc chắn sẽ tới. Nô tỳ trước kia từng ở lại Tuy Châu một khoảng thời gian, nhớ một lần muội muội nàng ta gặp nạn, lúc ấy cơ hồ là điều động nửa nô bộc của Thượng Quan gia đi xử lý. Còn có đại hội điêu hạch ở Cung thành ngày đó, nghe nói đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều đã được đè xuống.”
Đào Mẫn hỏi lại: “Đại hội đấu hạch ư? A, tiểu thư, hầu gia lúc ấy không phải cũng ở đó sao?”
Lý Dung lại trừng mắt nhìn nàng, nói: “Vậy nghe được sao? Nếu có cũng là cùng Thượng Quan gia có quan hệ đó. Ta quyết rồi, ngày mai ta sẽ cùng Nguyệt Minh huyện chủ tới đó nhìn xem một chút vị kia đến tột cùng là thần thánh phương nào!”
Hắn nói xong liền quay người lại, phát hiện ra thiếu đông gia nhà hắn vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh trước thư án nhìn phong thư trước mặt.
Giang Mãn hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết thiếu đông gia nhà hắn đang nghĩ gì.
Khoảng nửa tháng trước khi thư của Ân cô nương tới, thiếu đông gia nhà hắn ngày nào cũng nhìn ngắm vài lần. Buổi sáng một lần, buổi tối trước khi đi ngủ lại nhìn một lần. Nếu rảnh rỗi lại nhìn thêm một lần nữa.
Hắn nhìn mà chỉ thấy thật hận rèn sắt không thành thép.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy thiếu đông gia nhà hắn không lạnh cũng không nóng, hiện tại lại cảm thấy thiếu đông gia quá mức phiền phức. Thời điểm vị hầu gia Vĩnh Bình kia cùng Ân cô nương vẫn đang còn khúc mắc ngài không nhân cơ hội mà chen vào, mạnh mẽ tranh giành. Bây giờ thì hay rồi, người đâu không thấy, đến Vĩnh Bình hoàn toàn là đem người ta dâng tặng cho tình địch mà. Mà vị Mục Dương hầu kia lại giống như hổ như sói vậy, mồi đưa đến miệng lý nào còn dư lại mảnh xương nào chứ?
Nhìn đi, bây giờ xem mấy chứ lẻ loi trơ trọi kia thì có ích gì chứ?
Hắn lên tiếng: “Thiếu đông gia, nô tài cảm thấy bây giờ vẫn kịp.”
Thượng Quan Sĩ Tín khẽ run rẩy, hỏi: “Cái gì vẫn kịp?”
Giang Mãn lại đáp: “Đi Vĩnh Bình đi! Khang Dương thành cách Vĩnh Bình không xa, đi nhanh một chút ba ngày sau liền có thể tới nơi rồi. Thiếu đông gia bây giờ tới Vĩnh Bình nhanh đoạt lại Ân cô nương về đi. Ân cô nương đến Vĩnh Bình lâu như vậy rồi vẫn chưa truyền ra tin tức Mục Dương hầu gia muốn thú cô ấy về, ngược lại thì hôn sự của Lý cô nương lại truyền đi ngày càng náo nhiệt, này có thể thấy rằng Mục Dương hầu gia cũng không thích Ân cô nương lắm, mà tính tình của Ân cô nương nào có thể để cho người ta khi dễ nàng chứ? Gia thế như vậy, bước ra từ nhà Thượng Quan chúng ta, lại có danh vọng trong giới hạch điêu lớn như vậy, gả đến Thượng Quan gia chúng ta, trên dưới Thượng Quan gia nhà ta lại còn không đối với nàng như Bồ Tát sống sao? Theo như nô tài thấy, thiếu đông gia bây giờ ngay lập tức tới Vĩnh Bình, dứt khoát biểu đạt tâm ý đi.”
Giang Mãn nói đến mức hăng say, đột nhiên vỗ tay một cái: “Nói không chừng nói xong Ân cô nương liền thông suốt, nhận ra được Mục Dương hầu là ai chứ, sao có thể tốt bằng thiếu đông gia nhà chúng ta đây?”
Thượng Quan Sĩ Tín nghe vậy thì dở khóc dở cười, đáp: “Giang Mãn, đừng nói bậy nữa, nàng là một cô nương rất có chủ ý, làm việc hay phán đoán cũng tự có chừng mực, không liên quan tới Mục Dương hầu.” Hắn khẽ thở dài, lại nói: “Nàng đã từng cự tuyệt ta rồi.”
Giang Mãn nghe vậy lại gấp gáp: “Vậy thì lại tới tiếp! Thiếu đông gia, một lần không được thì hai lần, giống như chuyện làm ăn vậy, lần đầu không được thì lần hai, lần thứ hai cũng không được thì lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, luôn nhất định thành công mà.”
Thượng Quan Sĩ Tín lại đáp: “Tình cảm, cùng hạch điêu, hay chuyện làm ăn đều không giống nhau.”
Giang Mãn bế tắc, không thể làm gì hơn đành tự lẩm bẩm: “Nói không chừng Mục Dương hầu cũng là dùng biện pháp này đấy, Ân cô nương cùng thiếu đông gia thực ra đều là kiểu người giống nhau, trong lòng luôn coi trọng hạch điêu, từ điểm này mà cầm cưa, kéo một lần lại một lần không phải là sẽ có ngày ‘cây đổ’ sao?”
Thượng Quan Sĩ Tín không để ý tới Giang Mãn nữa, lại cúi đầu nhìn bức thư.
Giang Mãn cảm thấy không còn hứng thú nữa, cũng mất hết ý chí muốn đi ra ngoài mua trang bị vật dụng cho ngày mai lên đường. Đợi sau khi Giang Mãn đi rồi hắn mới đưa tay vuốt ve phong thư, trong lòng lại vô cùng phiền muộn.
A Ân gửi cho hắn mười trang thư, từ tờ thứ năm cuối trang nàng có viết sai một chữ, liền nhưng bức sau đó nữa đều không phải là chữ của nàng. Nàng thích viết chữ khải, vừa ngay thẳng nhưng có vài phần phiêu dật, cũng giống như bản thân nàng vậy, ôn hòa nhưng không mất đi sự kiên định.
Mà những nét chữ sau này đều có lực, cũng là chữ khải, nhưng nét phẩy ở mỗi câu chữ lại mang một chút trầm ổn cùng bá đạo của chủ nhân nó, hắn vừa nhìn liền nhận ra người viết là ai.
Lúc Giang Mãn trở về liền thấy thiếu đông gia nhà hắn lại đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa. Hỏi: “Thiếu đông gia lại đang suy nghĩ gì vậy?”
Hắn ngược lại cũng đáp lại thành thật: “Nghĩ tới nàng.”
Giang Mãn nghe vậy lại than vắn thở dài: “Thiếu đông gia ngài với Ân cô nương của là giống nhau, đều…” Còn chưa nói xong liền bị hắn ngắt lời: “Không giống, nàng là một cô nương đặc biệt, có can đảm có dũng khí.”
Giang Mãn lại đáp: “Thiếu đông gia cũng có can đảm cùng dũng khí.”
Thượng Quan Sĩ Tín phất tay: “Không giống nhau.”
“Không giống nhau?”
Hắn đáp: “Nàng nếu là ta, hôm nay sợ rằng sẽ không ở lại Khang Dương thành này bận rộn chuyện làm ăn trong nhà, mà là ở trong cùng đòi hoàng đế một cái công đạo. Thôi, không nói nhiều nữa, tối nay sửa soạn một chút ngày mai đi Vĩnh Bình.”
“Đi Vĩnh Bình? Thiếu đông gia suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Nào có thông suốt gì chứ? Chỉ là muốn thấy nàng một chút thôi.” Lại tiếp: “Thuận tiện để khiến kẻ nào đó không thoải mái một chút.”
Nguyệt Minh huyện chủ bị cấm túc ở trong phòng tự kiểm điểm.
Một tháng sau, sau khi mấy vị huynh trưởng của nàng hướng Tô tướng quân cầu xin rốt cuộc cũng không có tác dụng. Nguyệt Minh huyện chủ ở trong phòng một tháng nghiêm túc suy nghĩ nhưng hiển nhiên vẫn là không có tác dụng gì, nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy rất tức giận.
Lúc được thả ra, việc đầu tiên nàng làm chính là trực tiếp tới Mục Dương hầu phủ, tìm Trầm phu nhân khóc lóc kể lể.
Hốc mắt nàng đỏ bừng, chóp mũi chua xót, nước mắt rơi xuống lách tách.
Trầm phu nhân vốn luôn yêu thương cô cháu gái này từ bé, bây giờ nhìn thấy nàng khóc như vậy sao có thể không đau lòng chứ. Liền lúc này cho gọi mama bên cạnh mang điểm tâm lên, Nguyệt Minh huyện chủ thấy vậy mới có thể mỉm cười, vừa ăn vừa nhắc tới A Ân.
Nàng cũng hiểu được ở trước mặt Trầm phu nhân nói đến chuyện A Ân cũng không có tác dụng gì, nàng hiện tại rất ghét nàng ta, chỉ mong những quý nữ xunh quang nàng tất cả đều ghét nàng ta.
Nguyệt Minh huyện chủ nói xong trong lòng liền thấy rất sảng khoái không ít. Vừa vặn lúc này lại thấy Lý Dung bồi cô mẫu nói chuyện thì con ngươi xoay chuyển. Nghĩ đến lần đó để Ngọc Toàn công chúa hành động, kết quả là không thành còn liên lụy cả nàng. Nàng bị phạt cấm túc trong phòng một tháng, còn nàng ta thì hay rồi, tựa như chuyện không liên quan tới mình, chuyện hãm hại Ân thị rõ ràng nàng ta cũng có phần liên quan.
Lý Dung này ngược lại rất thông minh, sớm đã đem bản thân mình phủi sạch quan hệ.
Trầm phu nhân một lúc liền thấy mệt, sai mama dìu mình về phòng nghỉ ngơi. Lý Dung thấy vậy cũng đình cáo từ, đợi khi Trầm phu nhân rời đi Nguyệt Minh huyện chủ lại gọi nàng ta lại: “Ta nghe nói Ân thị muốn khai trương quán trà?”
Lý Dung vừa nghe thấy nàng nhắc tới Ân thị liền dừng chân một lát, đá: “Vậy thì sao? Ngươi vẫn muốn bị phạt cấm túc thêm sao?” Giọng nàng nhẹ bẫng, vừa nhắc tới lại chạm tới chỗ đau của Nguyệt Minh Huyện chủ.
“Ta không tin không trị được nàng!”
Lý Dung lại nói: “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước, một tháng nay ngươi bị cấm túc trong phòng ở Vĩnh Bình đã xảy ra không ít chuyện đâu, chuyện gì cũng đều liên quan tới Ân thị, nàng vì khai trương quán đã mời mấy vị quan viên trong triều tới, một người trong số đó chính là cha của nhị biểu tẩu ngươi. Ngươi nếu gây náo loạn, chỉ sợ chưa bắt đầu đã bị cha ngươi phát hiện rồi.”
Nguyệt Minh huyện chủ ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: “Ai nói ta muốn gây chuyện, ta mới không thèm! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngày khai trương đấy ngươi có đến đó không?”
Lý Dung cười đáp: “Đi thì như thế nào?”
Nguyệt Minh huyện chủ cười: “Đi thì sẽ có kịch hay để xem.”
Sau khi Lý Dung trở về phủ, Đào Mẫn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được: “Tiểu thư thật sự muốn đi sao? Đào Mẫn cảm thấy Nguyệt Minh huyện chủ lại gây chuyện nữa đấy. Tiểu thư, huyện chủ dù có gây chuyện vẫn còn có một người cha làm tướng quân cùng mấy vị huynh trưởng thương nàng thu thập rắc rối, nếu không vẫn còn có Trầm phu nhân nữa, Trầm phu nhân nếu cũng không được còn có thể cầu cứu Mục Dương hầu. Còn tiểu thư nếu bị Nguyệt Minh huyện chủ dính líu tới…”
Câu kế tiếp Đào Mẫn không nói ra.
Tiểu thư nhà nàng có được ngày hôm nay quả thực không dễ dàng gì, mặc dù cũng là được cả nhà cưng chiều thế nhưng cũng không phải là giống kiểu được sủng ái tới không kiêng kỵ gì như Nguyệt Minh huyện chủ đó, rốt cuộc vẫn là còn nhiều chuyện phải kiềm chế lắm.
Lý Dung thực ra cũng phân vân do dự lắm, nói nàng không muốn đi là nói dối, có Nguyệt Minh huyện chủ ra tay nàng có thể đứng ở bên xem náo nhiệt mà không cần tự mình ra tay, thế nhưng nàng sợ đầu óc nàng ta không đủ thông minh sẽ làm liên lụy tới danh tiếng của mình. Nàng nghĩ một chút lại nói: “Gọi Trục Âm tới đây.”
Từ ngày thu nàng ta, đã giúp nàng giải quyết không ít chuyện, đúng là một cô nương có chút thông minh, có lúc nhìn chuyện cũng rất thấu đáo, không uổng công nàng thăng nàng ta lên làm nhị đẳng nha hoàn.
Lý Dung đem chuyện Ân thị nói một chút.
Trục Âm nghe xong thì cười: “Tiểu thư, nô tỳ có một chuyện không rõ, từ miệng tiểu thư nghe ra, Ân thị bất quá chỉ là một hạch điêu kỹ giả từ Tuy Châu thôi, tới Vĩnh Bình sao có được bản lĩnh lớn vậy? Nếu nói nàng có bản lãnh thì quả thật nàng rất có bản lĩnh. Nhưng cho dù nàng có bản lĩnh lớn tới mức nào đi nữa thì Tây Kinh triệu doãn sao có thể không để ý tới mặt mũi của Nguyệt Minh huyện chủ chứ? Một người chỉ là hạch điêu kỹ giả, còn một người là huyện chủ được Thiên gia sách phong, chẳng lẽ sau lưng Ân thị có chỗ dựa sao?”
Lý Dung ngờ ngợ: “Là Đại lý tự khanh đi?” Nàng cũng cảm thấy sau lưng Ân thị có chỗ dựa, nhưng rốt cuộc vẫn không biết là ai. Sau chuyện của Kim Thăng, nàng liền cảm thấy chính là Kim Thăng rồi. Nàng mới không tin hạch điêu của Ân thị có thể thần kỳ tới mức đó đâu.
Nếu như là Kim Thăng, thì chuyện của Tây Kinh triệu doãn ngày hôm đó cũng có thể giải thích rồi.
Trục Âm lại đáp: “Mai là ngày Ân thị khai trương Thanh Huy lầu, chuyện này khá là quan trọng, vị sau lưng nàng kia chắc chắn sẽ tới. Nô tỳ trước kia từng ở lại Tuy Châu một khoảng thời gian, nhớ một lần muội muội nàng ta gặp nạn, lúc ấy cơ hồ là điều động nửa nô bộc của Thượng Quan gia đi xử lý. Còn có đại hội điêu hạch ở Cung thành ngày đó, nghe nói đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều đã được đè xuống.”
Đào Mẫn hỏi lại: “Đại hội đấu hạch ư? A, tiểu thư, hầu gia lúc ấy không phải cũng ở đó sao?”
Lý Dung lại trừng mắt nhìn nàng, nói: “Vậy nghe được sao? Nếu có cũng là cùng Thượng Quan gia có quan hệ đó. Ta quyết rồi, ngày mai ta sẽ cùng Nguyệt Minh huyện chủ tới đó nhìn xem một chút vị kia đến tột cùng là thần thánh phương nào!”
/144
|