Huynh đệ Tô gia lúc này chụm thành một nhóm, suy nghĩ đủ loại ám chiêu. Tô tam công tử vốn còn thương hoa tiếc ngọc nhưng khi nhìn lại muội muội nhà mình gương mặt trắng bệnh nằm trên giường bệnh liền thôi, lập tức hạ ngoan tâm, nói: “Cô nương này thực kiêu căng ngạo mạn, phải trừng trị nàng một phen mới được.”
Tô nhị công tử đáp: “Nhân lúc chuyện này còn chưa lớn chúng ta liền nhanh chóng giải quyết đi.”
Tô tứ công tử: “Nhưng chúng ta đi đâu mà tìm chứng cứ đây? Chúng ta chỉ có mấy người không bằng nàng người đông thế mạnh.”
Nguyệt Minh huyện chủ đang nằm trên giường bệnh cũng góp vài: “Không có chứng cứ chúng ta liền mua chuộc vài tên tiểu nhị trong Thanh Huy lầu, để chúng đổi trắng thay đen! Không cho nàng một bài học, muội không nuốt được mối hận này. Ca ca!” Nàng lại làm nũng: “Muội bị họ Ân kia làm tức giận tới mức đầu cũng đau rồi, mũi đau, mồm đau, mắt đau, hiện tại cả người đều khó chịu, nếu còn để tiếp tục thế này các huynh liền chờ sang năm tới tảo mộ cho muội đi!”
“Muội muội nói gì vậy? Phi, lời nói đen đủi thế mà muội cũng dám nói ra!”
“Muội muội yên tâm, ta tuyệt đối không để muội chịu nửa điểm ủy khuất đâu.”
“Làm theo lời muội nói, chúng ta tiên phát chế nhân, nhân lúc phụ thân còn đang bận rộn công vụ trong người liền đem chuyện nhanh chóng giải quyết. Đến lúc đó rồi lại thỉnh tội sau.”
Cả ba huynh đệ đều ra sức trấn an muội muội nhà mình.
Nàng lại lên tiếng: “Các huynh đừng sợ, nếu phụ thân trách tội xuống ta liền đi cầu cứu viện binh, có cô cô ở đây cùng lắm thì lại ăn một trận phạt diện bích tư qua. Huynh muội chúng ta cùng chịu phạt, còn có thể chơi đùa một phen.”
Đột nhiên ngoài cửa lúc nàng vang lên một tiếng thật lớn, cửa phòng bị đá văng ra, song cửa đáng thương bay tung tóe tán loạn. Trong chớp mắt, một bóng người cao lớn uy mãnh đứng trước cửa. Một tiếng quát to vang lên: “Hỗn trướng!”
Song cửa gãy gọn hiện tại bị nắm chặt trong tay Tô tướng quân.
Lốp bốp! Lách cách! Ba huynh đệ Tô gia bị đánh không kịp trở tay, xiêm y thượng thừa hiện tại rách loạn, trên bả vai, cánh tay, bụng rách một đường, đỏ rớm máu.
Mấy người ôm đầu tán loạn liên tục cầu xin tha thứ.
Gậy gỗ gãy thành hai nửa thất thủ rơi xuống.
Tô đại công tử ở ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy tới, vội vàng đem cây gậy gỗ giấu đi, giọng điệu mềm mỏng khuyên nhủ: “Phụ thân xin người bớt giận, muội muội vẫn còn đang bệnh trong người.” Tô tướng quân lập tức nhìn về nhi nữ của mình lúc này đang run rẩy lùi trong góc, sợ hãi một lúc lâu cũng không nói nổi nên lời.
Tô tướng quân càng nhìn càng tức: “Một đứa hai đứa ba đứa đều thật hỗn trướng! Các ngươi rốt cuộc có biết hiện tại bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của nhà chúng ta không hả? Các ngươi giỏi thật, lão tử ở trên triều ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, các ngươi ngược lại sau lưng lão tử phóng hỏa! Lợi hại! Muội muội các ngươi tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, các ngươi đã không dạy nó thì thôi lại còn dung túng cho nó! Bây giờ lại còn cùng nhau hồ đồ! Ngày hôm nay bách tính quỳ đầy trước cửa Tây Kinh triệu doãn, thứ bọn họ đang quỳ lên không phải mặt đất đâu, mà chính là máu của các ngươi tương lai đấy!”
Nguyệt Minh huyện chủ chưa từng thấy qua phụ thân mình tức giận thế này bao giờ, vành mắt đỏ ửng cả lên.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi muốn đem toàn gia này bồi ngươi xuống đất cùng mới vừa lòng đúng không?”
Nguyệt Minh huyện chủ ủy khuất lên tiếng: “Ân thị chỉ là một hạch điêu kỹ giả nho nhỏ, còn chưa phải hạch điêu sư đâu.”
Tô tướng giơ tay lên định cho nàng một cái tát, nàng thấy vậy liền sợ hãi rụt người ra phía sau. Tô đại công tử thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lên ôm lấy tay phụ thân mình, khuyên: “Phụ thân, muội muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, muội ấy…”
‘Bốp’ một tiếng vang lên, cái tát này liền rơi xuống má Tô đại công tử.
Nguyệt Minh huyện chủ sợ đến ngây người.
Tô tướng quân lên tiếng: “Thân là huynh trưởng, không làm gương tốt là tội thứ nhất. Ngươi nhập quan trường nhiều năm nay, tư chất bình thường ta đều không trách ngươi, nhưng ngươi biết rõ tính tình mấy đệ muội của mình như vậy còn nhắm một mắt mở một mắt dung túng cho đám nó là tội thứ hai. Ngươi nên biết chuyện gì nghiêm trọng chuyện gì không, năm đó vạn dân thỉnh nguyện, liền tắm máu đủ loại quan lại! Hôm nay vạn dân lại thỉnh nguyện, đổ máu lần này chính là toàn gia nhà ngươi đấy!”
Nguyệt Minh huyện chủ nghe không hiểu nhưng vẫn cảm giác được sự đáng sợ trong lời nói.
Nàng luống cuống: “Cha, chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Tô tướng quân lạnh lùng đáp: “Mấy người các ngươi lập tức theo ta tới nha môn, dẹp yên trận phong ba này, chuyện ở Thanh Huy lầu sau này các ngươi cũng đừng tới đây sinh sự nữa. Về phần ngươi,” ông nhìn sắc mặt nữ nhi vẫn đang ốm yếu: “Mau chóng khỏi bệnh, sau khi khỏe lại ngươi tự mình hướng Ân thị bồi tội.”
Nguyệt Minh huyện chủ khẽ cắn môi, chỉ có thể đáp ứng.
Trong mấy ngày này, phủ Tây Kinh triệu doãn náo nhiệt cực kì. Tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy vị đông gia của Thanh Huy lâu được bao nhiêu hạch điêu kỹ giả nghênh đón ra ngoài, đoàn người lại vô cùng náo nhiệt trở về Thanh Huy lâu.
Mà mấy huynh đệ Tô gia lại cúi đầu ủ rũ đứng trước cửa phủ Tây Kinh triệu doãn.
Đến lúc này mọi người đều biết một chuyện, đông gia Thanh Huy lầu rất lợi hại, chân thật không sợ hãi trước cường quyền. Có thể tự mình đối phí với huyện chủ triều đình, lại còn thắng rất vang dội.
Một đám hạch điêu kỹ giả của Thanh Huy lầu trước đó còn uể oải hiện tại sĩ khí tăng vọt, cùng lúc có thêm không biết bao nhiêu hạch điêu kỹ giả muốn xin vào Thanh Huy lâu làm danh tiếng nhất thời vang xa khắp Vĩnh Bình, khắp ngõ hẻm không ai không bàn tán về vị đông gia trẻ tuổi này.
Khương Tuyền đăt chậu than xuống trước cửa, nói: “Tỷ tỷ mau bước qua, xua đuổi hết đen đủi.”
Tuy rằng tỷ tỷ có nói trước cho nàng biết nhưng khi thực sự nghe tin tỷ mình bị giam trong đại lao thì nàng vẫn cả đêm không ngủ nổi. May là ngày kế tỷ tỷ nàng được thả rồi, nàng lúc đấy mới an tâm.
A Ân cười bước qua chaajyu than, lại cùng Khương Tuyền nói chuyện một lúc rồi mới trở về sân viện của mình.
Phạm Hảo Hạch nói; “Đại cô nương quả thực lợi lại, ta mấy ngày trước còn đang nghĩ xem cô nương phải làm thế nào mới xoay chuyển được tình huống, lại không ngờ cô nương vừa ra tay liền mượn Nguyệt Minh huyện chủ khiến cho danh tiếng của Thanh Huy lâu vang khắp cả Vĩnh Bình này.”
Nàng chỉ hỏi: “Hầu gia bên kia có động tĩnh gì không?”
“Bẩm cô nương, không có.”
Nàng hơi trầm ngâm.
Lúc này hắn lại thêm: “Đại cô nương mấy ngày nữa phải tới Tô phủ sao? Có cần cho người thông báo Hầu gia một tiếng không? Vạn nhất ở Tô phủ gặp chuyện gì…”
“Không cần, hắn nha, tin tức linh thông như vậy, chỉ sợ ta chân trước vừa bước chân sau hắn đã biết rồi.” Nói rồi nàng lại tiếp: “Có điều tốc độ lần này là nằm ngoài dự liệu của ta. Ta vốn nghĩ ít cũng cần năm ngày mới được, không ngờ tới chưa được hai ngày Tô gia liền nhè ra.”
Nguyệt Minh huyện chủ hai hôm nay cơ hồ là lấy nước mắt rửa mặt, nàng vốn tưởng rằng chỉ cần cẩn thận bồi tội với Ân thị đã đủ thê thảm rồi, ai ngờ còn có chuyện thê thảm hơn đang chờ. Nếu không phải nàng để ý thấy đồ đạc trong phòng mình thiếu thiếu, nha hoàn cũng ấp a ấp úng mới biết có chuyện không hay xảy ra.
Cha nàng vậy mà quyết tâm đưa nàng tới Vĩnh Châu.
Nàng một khóc hai nháo ba thắt cả cũng không lây động được tâm địa cứng rắn của cha mình, ngay cả năm vị ca ca nàng lần này cũng không người nào dám đứng ra xin cho nàng. Cho tới khi phụ thân rời đi tam ca mới nói với nàng, chờ trận phong ba này qua đi sẽ lại đón nàng về. Nhưng mất bao lâu thì tam ca lại không dám tùy tiện nói.
Nguyệt Minh huyện chủ sợ hãi vô cùng, lúc này mới sai người tới Mục Dương hầu phủ xin viện binh, thế nhưng lần này Tô tướng quân đã ra lệnh, người của Nguyệt Minh huyện chủ căn bản không ra khỏi cửa phủ được nửa bước.
Mà lúc này Trầm phu nhân đang chậm rãi thưởng trà.
Tô tướng quân một bên hỏi: “Muội muội sao cũng tới đây rồi?”
Bà đáp: “Còn có thể vì sao, muội nếu không tới huynh liền mang cháu gái muội đi đâu.” Tô tướng quân nghe thấy thì lại than thở: “Muội muội có chỗ không biết.”
…
Tô nhị công tử đáp: “Nhân lúc chuyện này còn chưa lớn chúng ta liền nhanh chóng giải quyết đi.”
Tô tứ công tử: “Nhưng chúng ta đi đâu mà tìm chứng cứ đây? Chúng ta chỉ có mấy người không bằng nàng người đông thế mạnh.”
Nguyệt Minh huyện chủ đang nằm trên giường bệnh cũng góp vài: “Không có chứng cứ chúng ta liền mua chuộc vài tên tiểu nhị trong Thanh Huy lầu, để chúng đổi trắng thay đen! Không cho nàng một bài học, muội không nuốt được mối hận này. Ca ca!” Nàng lại làm nũng: “Muội bị họ Ân kia làm tức giận tới mức đầu cũng đau rồi, mũi đau, mồm đau, mắt đau, hiện tại cả người đều khó chịu, nếu còn để tiếp tục thế này các huynh liền chờ sang năm tới tảo mộ cho muội đi!”
“Muội muội nói gì vậy? Phi, lời nói đen đủi thế mà muội cũng dám nói ra!”
“Muội muội yên tâm, ta tuyệt đối không để muội chịu nửa điểm ủy khuất đâu.”
“Làm theo lời muội nói, chúng ta tiên phát chế nhân, nhân lúc phụ thân còn đang bận rộn công vụ trong người liền đem chuyện nhanh chóng giải quyết. Đến lúc đó rồi lại thỉnh tội sau.”
Cả ba huynh đệ đều ra sức trấn an muội muội nhà mình.
Nàng lại lên tiếng: “Các huynh đừng sợ, nếu phụ thân trách tội xuống ta liền đi cầu cứu viện binh, có cô cô ở đây cùng lắm thì lại ăn một trận phạt diện bích tư qua. Huynh muội chúng ta cùng chịu phạt, còn có thể chơi đùa một phen.”
Đột nhiên ngoài cửa lúc nàng vang lên một tiếng thật lớn, cửa phòng bị đá văng ra, song cửa đáng thương bay tung tóe tán loạn. Trong chớp mắt, một bóng người cao lớn uy mãnh đứng trước cửa. Một tiếng quát to vang lên: “Hỗn trướng!”
Song cửa gãy gọn hiện tại bị nắm chặt trong tay Tô tướng quân.
Lốp bốp! Lách cách! Ba huynh đệ Tô gia bị đánh không kịp trở tay, xiêm y thượng thừa hiện tại rách loạn, trên bả vai, cánh tay, bụng rách một đường, đỏ rớm máu.
Mấy người ôm đầu tán loạn liên tục cầu xin tha thứ.
Gậy gỗ gãy thành hai nửa thất thủ rơi xuống.
Tô đại công tử ở ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy tới, vội vàng đem cây gậy gỗ giấu đi, giọng điệu mềm mỏng khuyên nhủ: “Phụ thân xin người bớt giận, muội muội vẫn còn đang bệnh trong người.” Tô tướng quân lập tức nhìn về nhi nữ của mình lúc này đang run rẩy lùi trong góc, sợ hãi một lúc lâu cũng không nói nổi nên lời.
Tô tướng quân càng nhìn càng tức: “Một đứa hai đứa ba đứa đều thật hỗn trướng! Các ngươi rốt cuộc có biết hiện tại bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của nhà chúng ta không hả? Các ngươi giỏi thật, lão tử ở trên triều ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, các ngươi ngược lại sau lưng lão tử phóng hỏa! Lợi hại! Muội muội các ngươi tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, các ngươi đã không dạy nó thì thôi lại còn dung túng cho nó! Bây giờ lại còn cùng nhau hồ đồ! Ngày hôm nay bách tính quỳ đầy trước cửa Tây Kinh triệu doãn, thứ bọn họ đang quỳ lên không phải mặt đất đâu, mà chính là máu của các ngươi tương lai đấy!”
Nguyệt Minh huyện chủ chưa từng thấy qua phụ thân mình tức giận thế này bao giờ, vành mắt đỏ ửng cả lên.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi muốn đem toàn gia này bồi ngươi xuống đất cùng mới vừa lòng đúng không?”
Nguyệt Minh huyện chủ ủy khuất lên tiếng: “Ân thị chỉ là một hạch điêu kỹ giả nho nhỏ, còn chưa phải hạch điêu sư đâu.”
Tô tướng giơ tay lên định cho nàng một cái tát, nàng thấy vậy liền sợ hãi rụt người ra phía sau. Tô đại công tử thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lên ôm lấy tay phụ thân mình, khuyên: “Phụ thân, muội muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, muội ấy…”
‘Bốp’ một tiếng vang lên, cái tát này liền rơi xuống má Tô đại công tử.
Nguyệt Minh huyện chủ sợ đến ngây người.
Tô tướng quân lên tiếng: “Thân là huynh trưởng, không làm gương tốt là tội thứ nhất. Ngươi nhập quan trường nhiều năm nay, tư chất bình thường ta đều không trách ngươi, nhưng ngươi biết rõ tính tình mấy đệ muội của mình như vậy còn nhắm một mắt mở một mắt dung túng cho đám nó là tội thứ hai. Ngươi nên biết chuyện gì nghiêm trọng chuyện gì không, năm đó vạn dân thỉnh nguyện, liền tắm máu đủ loại quan lại! Hôm nay vạn dân lại thỉnh nguyện, đổ máu lần này chính là toàn gia nhà ngươi đấy!”
Nguyệt Minh huyện chủ nghe không hiểu nhưng vẫn cảm giác được sự đáng sợ trong lời nói.
Nàng luống cuống: “Cha, chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Tô tướng quân lạnh lùng đáp: “Mấy người các ngươi lập tức theo ta tới nha môn, dẹp yên trận phong ba này, chuyện ở Thanh Huy lầu sau này các ngươi cũng đừng tới đây sinh sự nữa. Về phần ngươi,” ông nhìn sắc mặt nữ nhi vẫn đang ốm yếu: “Mau chóng khỏi bệnh, sau khi khỏe lại ngươi tự mình hướng Ân thị bồi tội.”
Nguyệt Minh huyện chủ khẽ cắn môi, chỉ có thể đáp ứng.
Trong mấy ngày này, phủ Tây Kinh triệu doãn náo nhiệt cực kì. Tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy vị đông gia của Thanh Huy lâu được bao nhiêu hạch điêu kỹ giả nghênh đón ra ngoài, đoàn người lại vô cùng náo nhiệt trở về Thanh Huy lâu.
Mà mấy huynh đệ Tô gia lại cúi đầu ủ rũ đứng trước cửa phủ Tây Kinh triệu doãn.
Đến lúc này mọi người đều biết một chuyện, đông gia Thanh Huy lầu rất lợi hại, chân thật không sợ hãi trước cường quyền. Có thể tự mình đối phí với huyện chủ triều đình, lại còn thắng rất vang dội.
Một đám hạch điêu kỹ giả của Thanh Huy lầu trước đó còn uể oải hiện tại sĩ khí tăng vọt, cùng lúc có thêm không biết bao nhiêu hạch điêu kỹ giả muốn xin vào Thanh Huy lâu làm danh tiếng nhất thời vang xa khắp Vĩnh Bình, khắp ngõ hẻm không ai không bàn tán về vị đông gia trẻ tuổi này.
Khương Tuyền đăt chậu than xuống trước cửa, nói: “Tỷ tỷ mau bước qua, xua đuổi hết đen đủi.”
Tuy rằng tỷ tỷ có nói trước cho nàng biết nhưng khi thực sự nghe tin tỷ mình bị giam trong đại lao thì nàng vẫn cả đêm không ngủ nổi. May là ngày kế tỷ tỷ nàng được thả rồi, nàng lúc đấy mới an tâm.
A Ân cười bước qua chaajyu than, lại cùng Khương Tuyền nói chuyện một lúc rồi mới trở về sân viện của mình.
Phạm Hảo Hạch nói; “Đại cô nương quả thực lợi lại, ta mấy ngày trước còn đang nghĩ xem cô nương phải làm thế nào mới xoay chuyển được tình huống, lại không ngờ cô nương vừa ra tay liền mượn Nguyệt Minh huyện chủ khiến cho danh tiếng của Thanh Huy lâu vang khắp cả Vĩnh Bình này.”
Nàng chỉ hỏi: “Hầu gia bên kia có động tĩnh gì không?”
“Bẩm cô nương, không có.”
Nàng hơi trầm ngâm.
Lúc này hắn lại thêm: “Đại cô nương mấy ngày nữa phải tới Tô phủ sao? Có cần cho người thông báo Hầu gia một tiếng không? Vạn nhất ở Tô phủ gặp chuyện gì…”
“Không cần, hắn nha, tin tức linh thông như vậy, chỉ sợ ta chân trước vừa bước chân sau hắn đã biết rồi.” Nói rồi nàng lại tiếp: “Có điều tốc độ lần này là nằm ngoài dự liệu của ta. Ta vốn nghĩ ít cũng cần năm ngày mới được, không ngờ tới chưa được hai ngày Tô gia liền nhè ra.”
Nguyệt Minh huyện chủ hai hôm nay cơ hồ là lấy nước mắt rửa mặt, nàng vốn tưởng rằng chỉ cần cẩn thận bồi tội với Ân thị đã đủ thê thảm rồi, ai ngờ còn có chuyện thê thảm hơn đang chờ. Nếu không phải nàng để ý thấy đồ đạc trong phòng mình thiếu thiếu, nha hoàn cũng ấp a ấp úng mới biết có chuyện không hay xảy ra.
Cha nàng vậy mà quyết tâm đưa nàng tới Vĩnh Châu.
Nàng một khóc hai nháo ba thắt cả cũng không lây động được tâm địa cứng rắn của cha mình, ngay cả năm vị ca ca nàng lần này cũng không người nào dám đứng ra xin cho nàng. Cho tới khi phụ thân rời đi tam ca mới nói với nàng, chờ trận phong ba này qua đi sẽ lại đón nàng về. Nhưng mất bao lâu thì tam ca lại không dám tùy tiện nói.
Nguyệt Minh huyện chủ sợ hãi vô cùng, lúc này mới sai người tới Mục Dương hầu phủ xin viện binh, thế nhưng lần này Tô tướng quân đã ra lệnh, người của Nguyệt Minh huyện chủ căn bản không ra khỏi cửa phủ được nửa bước.
Mà lúc này Trầm phu nhân đang chậm rãi thưởng trà.
Tô tướng quân một bên hỏi: “Muội muội sao cũng tới đây rồi?”
Bà đáp: “Còn có thể vì sao, muội nếu không tới huynh liền mang cháu gái muội đi đâu.” Tô tướng quân nghe thấy thì lại than thở: “Muội muội có chỗ không biết.”
…
/144
|