Tiểu Dược Thê

Chương 133

/144


Đình đài lầu các đẹp như tranh vẽ, mái cong vút như muốn chọc lên trời cao, khiến trời xanh nhiễm nồng đậm màu mực. Ân Tu Văn nghẹn hòng nhìn trân trối, bên ngoài thoạt nhìn qua chỉ giống như những trạch để bình thường khác, không ngờ vào tới bên trong lại bao nhiêu rường cột trạm trổ.

Trong lòng ông nhất thời căm giận, nữ nhi ở Vĩnh Bình có nhà tốt như vậy, thế nào hắn lại có thể chì vùi mình ở nơi hẻo lánh Cung Thành kia chứ? Giờ khắc này ông từ lâu đã quên việc vừa rồi còn bị nữ nhi uy hiếp, lúc nhìn thấy nhà đẹp như vậy ông liền bắt đầu tính toán xem lúc nào thì mang Hạo ca nhi cùng nhị phòng tam phòng tới đây, từ nay về sau bảo mã hương xa, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý hưởng không hết.

Tần thi hồi phục lại trước sự ngỡ ngàng biến hóa của nữ nhi, hồi thần lại lại gặp được cảnh phú quý ở trong phủ đệ, đầu váng mắt hoa đi theo sau chồng mình.

Vừa qua một hành lang xuyên sơn, nàng mới dừng lại cước bộ, đứng yên cười nói: “Cha, nương, hai người trước tiên ở phòng này, ta gọi Hổ Nhãn cùng Hổ Quyền tới hầu hạ hai người, có gì cần cứ nói với bọn họ là được rồi.”

Thái động tuyệt nhiên bất đồng với lúc còn ở ngoài trạch để.

Ân Tu Văn hiện tại đã không hiểu được sự thay đổi của nữ nhi nhà mình, chỉ biết lấy chữ hiếu để áp chế nàng, hắn cho rằng nàng dù có năng lực hơn nữa cũng không thể bỏ qua được đạo lý này. Có điều hiện tại nhi tử vẫn còn đang chờ được nữ nhi cứu, thái độ của ông cũng mềm đi: “Ngươi cũng không thể để đệ đệ ngươi chịu khổ thế được, hắn hiện tại đã ở trong đó mấy ngày rồi, sớm một chút cứu hắn ra mới là chính sự.”

Tần thị cũng vẫn nhớ nhi tử, nhưng đối với nữ nhi hiện tại bà vẫn còn có chút sợ hãi, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “A Ân, hôm nay là do cha nương suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới những chuyện kia, ta ngày mai liền đi ra ngoài nói rõ cho mọi người, tránh không hủy đi thanh danh của con.” Tần thị trong lòng rốt cuộc vẫn là nhớ mong nhi nữ này của mình, chỉ là đã quen nghe lời chồng, Minh Lãng là trưởng tử của bà, lời của Ân Tu Văn, nàng không thể không nghe, cho đến khi nghe lời kia của nữ nhi bà mới tỉnh ngộ.

A Ân kéo môi: “Thật không?”

Vành mắt Tần thị ửng đỏ: “A Ân, nương vẫn rất thương con, sao có thể hại con chứ?”

Ân Tu Văn mặt không vui vẻ: “Thiên hạ không có phụ mẫu sai, nương ngươi đều đã ăn nói khép nép với ngươi như thế, ngươi thật là còn muốn nương ngươi dập đầu tạ lỗi với ngươi nữa sao? Ngươi…” Còn chưa nói xong đã bị Tần thị cắt đứt: “Được rồi, ít mắng nó thôi, ông đều không phải đã mệt rồi sao? Nhanh đi nghỉ ngơi một chút.”

Ân Tu Văn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tần thị trực tiếp đẩy vào trong.

Ông có vài phần tức giận, Tần thị này ỷ có nữ nhi ở Vĩnh Bình làm chỗ dựa, tính tình ngoan ngoãn hai năm nay cũng biến mất. Nghĩ tới đây ngược lại ông có chút tưởng niệm ngày tháng ở Cung Thành. Trong núi không có cọp, hầu tử xưng đại vương. Có điều nhìn tới những rường cột trạm trổ này, ông lại luyến tiếc, không thể làm gì khác ngoài hùng hổ đi vào.

Ân Tu Văn cùng Tần thị tới, Khương Tuyền không thiếu được việc đi bái kiến. Bởi vì Ân Minh Lãng còn đang ở trong ngục chưa được ra, Ân Tu Văn nhìn Khương Tuyền không khỏi giận chó đánh mèo, tự nhiên sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, cuối cùng vẫn là Tần thị ra mặt giảng hòa.

Khương Tuyền lúc đi ra lòng đầy bất mãn thay tỷ tỷ nhà mình, nghĩ nghĩ, lại cảm thán một đôi phụ mẫu như vậy đời này cũng chỉ có thể nhận mệnh, lau lau khóe mắt, đi vào trong viện A Ân.

Khương Tuyền hỏi: “Tỷ tỷ muốn cứu đại lang từ trong ngục ra không?”

Nàng gác lại hạch điêu trong tay, nói: “Không phải vội, chờ thêm một đoạn thời gian nữa đã.”

Nàng nghĩ tới Ân Tu Văn cùng Tần thị còn đang ở trạch để, trong lòng không khỏi chua xót: “Tỷ đừng thương tâm, tỷ tỷ còn có A Tuyền nữa.”

Nàng cười: “Muội muội ngốc, muội thấy ta có chút thương tâm nào không?” Nàng thẳng thắn: “Muội nha, trọng yếu là muốn nói tới, cha nương ta như vậy còn không phải đã sớm rõ ràng rồi sao? Từ ngày bọn họ đem ta ra để đổi lấy tiền đồ của Hạo Ca nhi, ta cũng đã không còn quan tâm nữa. Muội cũng không cần khổ sở, cha nương ta sẽ ở lại một đoạn thời gia, muội ở trong phòng của muội, đoạn thời gian này ít ra ngoài thôi, qua một thời gian nữa bọn họ sẽ rời đi.”

Khương Tuyền nghe vậy thì ngẩn người, nói: “Lão gia làm như quyết định muốn ở lại Vĩnh Bình luôn, bây giờ còn đang tính toán mang Hạo ca nhi cùng nhị phòng tam phòng tới đó.”

Nàng đáp: “Phụ thân ta sẽ rời đi thôi.”

Khương tuyền nháy mắt liền an tâm lại, bộ dạng tỷ tỷ như vậy nhất định là đã có tính toán rồi, lại cũng không hỏi thêm nữa, ngóng trông từng ngày trôi qua cho bọn họ rời đi, đỡ phải tỷ tỷ phiền lòng.

Sáng sớm ngày kế, nàng đang dùng điểm tâm Ân Tu Văn lại mang Tần thị tới. Ông nhìn thấy nàng thì ngồi xuống, hỏi: “Chuyện Minh Lãng ngươi định giải quyết thế nào?”

Nàng gọi hạ nhân mang thêm hai bộ chén đũa, rồi mới chậm nói: “Đệ đệ trước bàn dân thiên hạ đánh bạc, đông đảo người chứng kiến, đợi chút thời gian nữa mới có thể khai thông quan hệ.”

Khương Tuyền ở bên cạnh lặng lẽ ăn.

A Ân còn nói: “Cha nương dự tính khi nào trở về Cung Thành?”

Ông đáp: “Quay về cái gì? Ngươi ở đây an cư, chúng ta đương nhiên cũng phải ở chỗ này.” Làm như sợ nữ nhi phản đối, hắn cố trầm trọng: “Ta là cha ngươi, sinh ngươi nuôi ngươi bao nhiêu năm.”

Nàng cười nói: “Cha sinh ta nuôi ta nhiều năm, tự nhiên là nên được hưởng phuc, ta đây liền gọi người dọn phòng cho nhị di nương tam di nương, chuyện học hành của Hạo Ca nhi cũng phân phó Phạm Hảo Hạch đi chuẩn bị. Ta một mình ở Vĩnh Bình cũng có chút tịch mịch, có cha nương cùng di nương cùng ở, còn có đệ đệ, trạch để cũng không quạnh quẽ nữa.”

Nói rồi bỗng nhiên dừng lại, than thở: “Có điều Vình Bình khắp nơi đều là đại quan, xuất môn tại ngoại dễ đắc tội với người ta, ta dù có năng lực đi nữa cũng chỉ là một hạch điêu kỹ giả, lần trước còn…” Đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, nàng một bộ khó nói nên lời, hoảng sợ nhấp một ngụm trà, mới tiếp: “Nói chung cha ra ngoài vạn sự vẫn nên cẩn trọng.”

Ân Tu Văn lại không cho là đúng.

“Ta còn có thể ở Vĩnh Bình này gây ra sóng gió gì chứ?”

Nàng đáp: “Cha nói phải.”

Ân Tu Văn sau khi có nữ nhi bảo chứng, liền cũng không lo lắng cho an nguy của nhi tử nữa, nghĩ không qua vài ngày liền có thể gặp được con trai mình rồi. Tần thị nhưng thật ra lại hỏi có thể cứu đệ đệ ra được thật không, A Ân cũng chỉ nói phải chờ.

Vĩnh Bình khắp nơi phồn hoa, Ân Tu Văn tâm dưỡng khó nhịn, cũng không lâu lắm liền ép buộc Hổ Nhãn Hổ Quyền chuẩn bị xe xuất môn, còn hỏi A Ân tiền bạc.

Nàng cấp rất hào phóng.

Ân Tu Văn ngồi trên xư ngựa, nhất thời sinh ra cảm giác như đại lão gia, hắn ở trong xe ngựa gọi: “Hổ Nhãn Hổ Quyền, tới tửu quán tốt nhất Vĩnh Bình!” Hai người họ ở bên ngoài không có trả lời, có điều xe ngựa lại di chuyển. Ông trong lòng hừ lạnh một tiếng, tự nghĩ: “Hai tên nô tài mắt chó khinh thường người, chờ trưởng tử của hắn ra ngoài rồi, lại để nữ nhi ở Vĩnh Bình chạy cho hắn một chức quan, chờ khi hắn trở thành phụ thân của quan lão gia rồi xem hắn chỉnh hai tên này thế nào.

Xe ngựa chạy, ông cũng không biết là qua bao lâu, chờ đến khi không nhin jnooir mới vén rèm xe lên. Vừa nhìn thấy liền không khỏi ngây người. Xung quanh nào có tiếng huyên náo ồn áo, chỉ thấy một mảnh hoang vắng.

Ông gọi lớn: “Hổ Nhãn, Hổ Quyền.”

Hắn đẩy mành xe ra vừa nhìn, hai người họ chẳng biết từ lúc nào đã bị người đạp nằm bệp trên đất, một thân to lớn như vậy nhưng hiển nhiên không có đất dụng võ chút nào. Một thanh đao sắc bén kề lên cổ hắn, lưỡi dao dài thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Hắn cười âm trầm: “Ngươi là phụ thân của Ân thị?”

Ân Tu Văn nói: “Chính là ta, ngươi là ai?”

Người nọ lại tiếp tục cười âm trầm: “Nữ nhi tốt của ngươi thế nhưng thật bản lĩnh nha, cùng đông gia nhà ta đoạt mối làm ăn, chờ đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể đợi được rồi.” Nói rồi nháy mắt với người bên cạnh, một người trong đó buông Hổ Nhãn ra, tên nam nhân mặt sẹo lại nói: “Trở về nói với đông gia của các ngươi, muốn gặp lại mình mau mang tiền tới đây chuộc người, lại quỳ gối dập đầu tạ tội với đông gia nhà ta, nếu không chờ được chính là thủ cấp của cha nàng.”

Hổ Nhãn vừa rời đi, nam nhân mặt seọ lại chơi đùa với sao nhỏ, lại lần nữa quay về đối mặt với Ân Tu Văn.

Ân Tu Văn não đã trải qua chuyện như vậy, lập tức sợ đến mặt mũi trắng bệch, run rẩy: “Đừng…Đừng giết ta.”

Tên nam nhân mặt sẹo lại nói: “Không giết ngươi, có điều là do con gái ngươi khinh thường quá đáng, không ở trên người ngươi đòi lại chút gì, đông gia nhà ta nuốt không trôi.” Nói rồi gọi các huynh đệ ùa tới.

Chờ tới khi Ân Tu Văn trở lại trạch để mặt đã sưng thành đầu heo, mắt chỉ có thể mở ti hí một mắt, bên tau chỉ có thể nghe được thanh âm của A Ân, nói: “Nhanh đi mời lang trung tới đây, Mẫn đông gia Kim Ngân phường quả thực là vô pháp vô thiên, lại dám ra tay! Ta trước không chịu cúi đầu, thế mà hắn dám làm ra chuyện này, người như vậy phải lấy bạo trị bạo, báo quan không trị được hắn! Phạm Hảo Hạch kiểm kê lại nhân thủ, ta phải tự mình qua đó một chuyến. Nương, người chăm sóc cho cha thật tố…”

Tiếp theo nói gì nữa hắn nghe không lọt.

Hắn thật buồn ngủ.

Chờ tới khi hắn tỉnh lại, xung quanh là một mảng đen tốt, hắn mới giật mình phát hiện ra cả người không thể động đạy. Ngoài phòng bỗng vang lên tiếng bước chân, có người hô: An gia, phụ thân Ân thị đã tỉnh. Nghe nói Ân thị vì cha mình mà chịu cúi đầu quỳ gối với Mẫn Đông như vậy, khẳng định là cực kỳ thương cha mình, lúc trước Ân thị dẫn người tới tính toán cũng đám người Mẫn Đông, chúng ta tới đơi ngư ông đắc lợi. Mẫn Đông quả thực là tên đần độn, cũng chỉ muốn mấy cái dập đầu, chúng ta đem phụ thân của ả ra đổi lấy một nửa Thanh Huy lâu, ngươi nói xem Ân thị đáp ứng không?”

An gia khẽ cười một tiếng: “Không đáp ứng cũng không sao? Ân thị đều không phải nhiều thân thích sao? Nghe nói ả còn mấy người đệ đệ, lần này lấy đi nửa Thanh Huy lâu, lần sau đem đệ đệ ả ta ra đổi lấy một nửa còn lại. Ả ở Vĩnh Bình mới một năm đã phát triển đến vậy, kẻ thù ngược lại cũng có không ít, chúng ta không làm gì được ả, nhưng người nhà ả ta còn chẳng lẽ không động được sao? Phụ thân ả bao tuổi rồi?”

“Bẩm An gia, thoạt nhìn chắc khoảng chừng năm mươi ba.”

“Tay cũng đã dùng nhiều năm như vậy rồi, cũng nên là nghỉ ngơi một chút. Ân thị nếu không đáp ứng chúng ta liền tháo tay hắn ra.”

Ân Tu Văn nằm ở trong phòng hoảng cực kỳ, thế nào cũng không ngờ nữ nhi của mình gây thù nhiều nơi như vậy. Trong chớp mắt, chợt nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, nghĩ lại một chút thái độ đột nhiên xoay chuyển của nàng, đâu thật tâm là muốn cho hắn an dưỡng tuổi gia, rõ ràng là đem hắn làm bia đỡ đạn!

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status