Khương Tuyền và Phạm Hảo Hạch đứng đợi ở bên ngoài đã lâu, mãi cho tới khi hoàng hôn bao trùm tứ phía thì Khương Tuyền mới thấy A Ân từ bên trong bước ra. Tâm tư thát thượng bát hạ cuối cùng cũng được tháo gỡ, nàng bước nhanh lại, trầm giọng gọi ‘tỷ tỷ’.
A Ân qươ quơ tấm thiệp mời tỏng tay về phía Khương Tuyền.
“Giải được rồi.”
Khương Tuyền cao hứng nói: “Muội đã biết là trên đời này không có chuyện gì làm khó được tỷ tỷ rồi mà.”
Phạm Hảo Hạch cũng cao hứng nói: “Cô nương thực rất có tài, quả thực là đã giải được nan đề của Phương bá. Không tới vài ngày nữa đâu, bên ngoài sẽ lại biết đến danh tiếng của cô nương lần nữa, người tới tìm cô nương điêu hạch nhất định sẽ ngàng càng nhiều.”
“Cùng nhờ có huynh nghe ngóng giúp, thực sự là làm phiền tiểu lang huynh rồi.”
Phạm Hảo Hạch vội vã xua tay nói: “Có thể làm việc vì cô nương chính là phúc khí của ta.”
Khương Tuyền lúc này có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tỷ tỷ, nan đề của Phương bá là cái gì vậy? Rốt cuộc là tỷ tỷ hồi phục lại cái gì?” Thời gian nàng chờ đợi, Phạm Hảo Hạch đã nói với nàng rất nhiều chuyện về Phương bá, trong lòng bây giờ giống như bị mèo gãi vậy, tò mò cực kỳ.
A Ân cười nói: “Chúng ta ròi khỏi nơi này rồi hãy nói, không nên lại quấy rầy Phương bá.”
Nói rồi ba người liền theo Bảo Tử ra ngoài, vừa mời ra tới cổng, phía sau bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.”
“Ân cô nương, dừng chân.”
Thanh âm dễ nghe của lang quân làm người khác phải chú ý tới.
Khương Tuyền nghiêng đầu qua, trông thấy người tới thân mang cẩm bào đai ngọc, qủa thực là ngọc thụ lâm phong. A Ân chậm hơn so với Khương Tuyền, lại cười nói: “Chẳng hay tiểu chủ nhân có gì chỉ giáo?”
Thượng Quan Sĩ Tín lấy ra một túi hương.
“Ân cô nương vừa rồi đi vội làm rơi vật này.”
“A, là ta sơ suất rồi.” Nàng nhận lấy túi hương, dịu dàng cúi đầu: “Đa tạ tiểu chủ nhân.”
Thượng Quan Sĩ Tín cười ôn hòa: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
Sắc trời bắt đầu tối, người đi đường trên trấn Hạch Điêu cũng ít, không ít sap hàng đã sớm đóng cửa, so với cảnh tượng náo nhiệt ban ngày, lúc này đường phố lại có vẻ đặc biệt vắng vẻ. Cửa dinh thự vừa mở ra, A Ân cáo biệt với Bảo Tử, mang theo Khương Tuyền và Phạm Hảo Hạch rời khỏi trấn Hạch Điêu.
Cực nhọc suốt cả một ngày, A Ân đã mệt mỏi rã rời, dọc đường đi nàng cũng không nói nhiều.
Lúc sắp đến cửa trấn thì phía sau chợt có người nhẹ kéo vạt áo của nàng, vừa quay đầu lại thì thấy A Tuyền đang xoay xoay vặn vặn, nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi…Vị lang quần vừa rồi, tỷ tỷ gọi hắn là tiểu chủ nhân, chính là vị gia ở Tuy Châu đó sao?”
Nàng trả lời: “Đúng vậy, chính là Thượng Quan gia Thượng Quan Sĩ Tín.”
Phạm Hảo Hạch cũng là lần đầu tận mắt gặp, khoog khỏi kinh ngạc: “Qủa thực là đúng như lời đồn đại, là một vị tuấn lang, thảo nào tuy Châu có nhiều vị cô nương khuê các ái mộ hắn đến vậy.” Nói xong lời cuối cùng, Phạm Hảo Hạch ngượng ngùng vỗ miệng: “Hai vị cô nương, ta chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.”
Ở trước mặt hai người nói những lời này thực là kỳ cục.
A Ân không thèm để ý, cười nói: “Không sao.” Dừng lại, nàng lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy ban đêm vắng ngắt không có người qua lại thì mới lấy ra thiệp mời hôm nay đoạt được từ chỗ Phương bá, nói: “Những ngày này thực sự cảm ơn tiểu lang rất nhiều, còn đay là chút tâm ý của ta, mong huynh nhận lấy.”
Phạm Hảo Hạch vừa nhìn thấy lại càng hoảng sợ, liền vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, cái này…Cái này qúa quý trọng, nhận lấy chẳng phải là kẻ tiểu nhân sao?”
Nàng nói: “Tiểu lang nghiêm trọng rồi, nếu không có tiểu lang tương trợ, A Ân cũng không có ngày hôm nay. Đây là thứ huynh nên được nhận. Tiểu lang không cần khách khí với ta, không dối gạt tiểu lang, hôm qua ta đã được một tấm thiệp mời, hôm nay trong tay có hai tờ, không dùng tới thì lãng phí. Tiểu lang cất đi, về phần tiểu lang muốn làm như thế nào đều túy ý của huynh.” Thấy hắn vẫn không chịu nhận, nàng lại nói: “Nhân lúc bây giờ xung quanh không có ai, tiểu lang nhanh chóng nhận lấy, nếu không đến lúc có người tới e là sẽ gặp phiền toái.”
Phạm Hảo Hạch lúc này mới vạn phần cảm kích mà nhận lấy.
Trong lòng nói maatsh ứng là giả, nhưng hôm nay thiệp mời lên tới giá một trăm lượng bạc, cầm trong tay có cảm giác nặng tựa nghìn cân. Trước kia hơi có ý niệm do dự trong đầu, bây giờ rõ ràng đã dâng lên. Hắn đột nhiên hành đại lễ với nàng: “Tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng.”
Nàng nói: “Huynh trước tiên cứ đứng dậy rồi hãy nói.”
Phạm Hảo Hạch đứng dậy, nói: “Cô nương tặng tiểu nhân thiếp mời, tiểu nhân vô cùng vui mừng, cảm động đến rơi nước mắt. Tiểu nhân từ trước đã có suy nghĩ như thế này, nhưng sợ đường đột nên không dám nói với cô nương. Hôm nay thứ cho tiểu nhân cả gan, Dục Mao Toại tự đề cử mình, đi theo cô nương, tùy cô nương sai khiến.”
A Ân không nghĩ tới Phạm Hảo Hạch sẽ nói như vậy, có điều nàng thực sự thiếu một người chạy vặt, lúc trước cũng đến gặp người môi giới tìm vài phó dịch, cũng không phải là không đủ thông mnh, hay là tâm cơ qúa nhiều, nàng đang rầu vì không biết đi đẩu để tìm một người hợp ý. Bây giờ Phạm Hảo Hạch tự dâng tới cửa, nàng đương nhiên là rất mừng. Hắn giúp nàng rất nhiều, làm người cũng đáng tin cậy, trước kia cũng đã hỏi qua gia thế của hắn, ở Mãn Châu còn có lão phụ ngoài năm mươi, từ trước tới nay vẫn dựa vào việc buôn bán nhỏ lẻ mà sih sống, có thể nói là gia thế trong sạch, sẽ không có trói buộc.
Nảng hỏi: “Huynh thực sự nguyện ý?”
“Vầng.” Giọng nói chém đinh chặt sắt.
A Ân nói: “Được, sau này ta nhất định sẽ không phụ ý tốt này của huynh.”
“Tiểu nhân nguyện vì cô nương mà máu chảy đầu rơi!”
Sau khi lên xe ngựa Khương Tuyền bày ra bộ dạng không yên lòng, rơi vào mắt A Ân thì trong lòng nàng đã hiểu rõ. Làm tỷ muội nhiều năm, muội muội suy nghĩ gì, làm gì người làm tỷ tỷ như nàng chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra bả tám phần rồi.
Nàng cầm lấy tay Khương Tuyền, hỏi: “Muội đã mười bảy, lại xinh đẹp như hoa, giống như bài giảng của tổ phụ hồi bé về chuyện tài tử giai nhân vậy, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chỉ có quân tử ngọc thụ lầm phong lại ôn nhuận tao nhã, mới khiến cho bao nhiêu trái tim của giai nhân khuê các thầm mến…”
Khương Tuyền đỏ cả mặt.
“Tỷ tỷ!”
“A Tuyền đừng xấu hổ, Thượng Quan lang quân quan tâm chu đáo, lại có dáng dấp tựa như Phan An (chắc ai cũng biết ông này nhỉ?), giai nhân thầm hứa là chuyện đương nhiên.”
Lời còn chưa dứt, Khương Tuyền siết chặt tay nàng nói: “Tỷ tỷ cũng cảm thấy như vậy ư?”
A Ân nói: “Hôm nay được tiếp xúc, đúng là một lang quân không giống như những lang quân khác, khí chất hơn hẳn đa số lang quân trong Cung Thành này, vả lại tấm lòng thật tâm với hạch điêu, qủa là hiếm có.”
Thấy nàng miệng khen không dứt, Khương Tuyền đỏ mặt mãi không thôi, cũng không phải là đỏ mặt thẹn thùng, mà là đỏ mặt vì cao hứng.
“Có thật không?”
“Ta lừa muội làm chi!”
Ánh mắt Khương Tuyền như vì sao lấp lánh: “Tỷ tỷ phải lòng hắn?”
A Ân sững sờ, sợ nàng hiểu lầm liền vội nói: “Không phải là phải lòng, chỉ là ái hảo tương đắc, có cảm giác như cao sơn lưu thủy gặp tri âm. Chưa nói tới phải lòng, lang quân muội muội thích, ta sao có thể giành của muội được? Lang quân cho dù có tốt hơn nữa cũng không bằng tình nghĩa tỷ muội ta được.”
Khương Tuyền lắc đầu như cái trống lắc vậy.
“Không không không, tỷ hiểu lầm rồi! Muội không phải lòng Thượng Quan gia lang quân! Muội chẳng qua chỉ là cảm thấy Thượng Quan gia lang quân rất tốt, tỷ tỷ lại đối với hắn là khen không dứt lời, là…là người mà tỷ tỷ có thể phs thác chuyện chung thân cả đời. Tỷ tỷ trước đây chịu khổ nhiều như vậy, đáng có được một lang quân như vậy, so với Tạ gia tiểu lang là tốt hơn gấp nghìn lần.” Nàng siết chặt tay A Ân, “Tỷ tỷ không nên hiểu lầm, muội thật sự không thích Thượng Quan gia lang quân, trong đầu chỉ nghĩ là hắn có xứng đôi với tỷ tỷ hay không thôi. Tỷ tỷ sống tốt, trong lòng muội mới vui vẻ thoải mái.
A Ân nghe vậy trong lòng càng thương muội muội mình hơn.
Nàng nói: “A Tuyền, muội đừng luôn nghĩ cho ta, phải nghĩ cho mình nhiều hơn. Chuyện duyên phận, đến lúc tới thì sẽ tới, không tới cũng không sao. Không nói tới trong lòng ta đối với Thượng Quan gia lang quân là ý gì, người ta cũng chưa chắc đã để ý tới ta. Gia thể của Thượng Quan gia ở Tuy Châu so với Tạ gia ở Cung Thành còn lợi hại hơn, gia thế lớn như vậy thân phận như ta sao có thể được dung? Như thế này cũng rất tốt, có chung sở thích, còn có chung cách nghĩ, làm phu thê sẽ có thể cãi nhau, còn làm tri kỷ còn có thể tỉnh táo mà luyến tiếc nhau.”
Huống hồ nàng bị Mục Dương Hậu khinh bạc nhiều lần như vậy, trong sạch sớm đã không còn, nào dám có mơ tưởng xuất giá chứ?
Khương Tuyền kiên trì nói: “Tỷ tỷ đừng nản chí, chờ khi chúng ta kiếm được nhiều bạc hơn, tuyển rể nhập phủ, ai cũng không dám ghét bỏ tỷ tỷ!” Thấy sắc mặt A Ân phiền muộn, nàng lại vắt hết óc suy nghĩ xem những chuyện vui vẻ để nói, cuối cùng còn nhắc tới Phạm Hảo Hạch.
“Tỷ tỷ trước đây không phải vẫn luôn phiền muộn vì không tìm được người chạy vặt vừa ý sao? Bây giờ có Phạm Tiểu Lang rồi, cuối cũng cũng giải quyết xong nỗi băn khoăn của tỷ. Phạm tiểu lang là người rất tốt, lại không có tâm cơ, là một người thành thật, chúng ta ở Hạch Điêu trấn gặp được huynh ấy cũng chính là vận khí của chúng ta.”
A Ân nghiêm mặt nói: “A Tuyền, sau này ngwoif trong nhà sẽ ngày càng nhiều, Phạm tiểu lang, Hổ Nhãn, Hổ Quyền, những người này đều là người của chúng ta, là đều có thể tin tưởng được. Phạm tiểu lang là người thông minh, hiểu được nhân tình thế thái, hắn tự có tính toán trong lòng. Hắn nguyện ý đi theo chúng ta cũng không phải là vì nể mặt chúng ta. Trước đây là Mục Dương Hậu, hiện tại là Thượng Quan gia tiểu chủ nhân, hai ngwoif này đều là nhân vật lớn. Không phải là hắn từ lúc ta mở miệng muốn tìm người thì Mao Toại tự tiến cử mình, hắn đợi đến hôm nay đơn giản là vì phía sau ta có hai chỗ dựa vững chắc.”
“A…” Khương Tuyền thật hoàn toàn không ngờ tới điều này.
A Ân lại nói: “Có điều cũng không thể chê trách, là suy nghĩ bình thường thôi. Ta nói với muội, chỉ là muôn muội biết Phạm gia tiểu lang có thể tin tưởng được, nhưng cũng không phải là Phạm tiểu lang chất phác thật thà như muội nghĩ.”
Đại hội đấu hạch đã gần đến, A Ân cũng không hề ra khỏi cửa, cũng không nhận vụ buôn bán nào, chỉ chuyên tâm nghiên cứu hạch điêu. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nàng có dự cảm rằng đại hội đấu hạch lần này nhất định sẽ có rát nhiều nhân tài. Lúc trước chỉ là Lạc Nguyên một mình tổ chức, nhưng hôm nay lại có thêm Thượng Quan gia, người đến tham gia nhất định là đều là đối thủ mạnh.
Mà cùng lúc đó, cửa chính Lạc phủ đại khai, một nhà Lạc Nguyên cũng cung kính kính tiễn Thượng Quan Sĩ Tin về.
Bởi vì đại hội đấu hạch sắp tới, Lạc Nguyễn đã được Lý thái thú cho phép. Có thể lau lại Cung Thành cho tới khi đại hội kết thúc. Dù sao đại hội được tổ chức ở Cung Thành, người cũng ở Cung Thành, có chuyện gì cũng dễ dàng xứ lý.
Nhìn theo xe ngựa của Thượng Quan gia rời đi, Lạc Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người hồi phủ.
Lạc phụ nói: “Nhi tử, ngay cả Thượng Quan gia cũng chú trọng tới đại hội lần này như vậy, con nhất định phải lo liệu cho thật tốt, không được để người ta mượn cớ.”
Lạc Nguyên đáp: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ lo liệu thật tốt.”
“Ta nghe nói con cho Ân thị thiếp mời, con làm như vậy là đúng, Kiều Kiều dù sao cũng bị chúng ta làm hư, làm chuyện gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau, ta luôn luôn lo lắng sẽ dẫn tới phiền phức cho con. Con có thể không để ý tới cản trở của muội muội con mà cho Ân thị thiếp mời, có thể thấy được một, hai năm nay ở Vĩnh Bình con đã chín chắn hơn. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Kiều Kiều nó…”
Lạc Nguyên không thể không cắt đứt: “Phụ thân, con hiểu nên làm thế nào, người yên tâm.”
Trong xe ngựa.
“Tiểu chủ nhân, thủ đoạn của Lạc gia thực sự là không thể xem nhẹ, vơ vét tiền của từng bộ từng bộ. Nếu như nô tài là Ngự Sử, nhất định sẽ tịch biên nhà hắn. Một tấm thiếp mời mà lại dám bán tới một trăm năm mươi lượng, thực sự là điên rồi.” Giang Mãn qưở trách Lạc Nguyên, nói ra đều là Lạc Nguyên Lạc Nguyên, bộ dạng không đem Lạc Nguyên lên Hổ Đầu Trảm (Cái này chắc mình cũng không cần giải thích nhỉ? ^^) thề không bỏ qua.
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Đều không phải là hắn tự mình sắp xếp, người khác cũng không bắt được điểm yếu của hắn. Ác giả ác báo, hắn vơ vét tiền của hắn, ta tìm người tài cuâ ta, chẳng liên quan gì tới nhau.”
“Aì, lòng dạ tiểu chủ nhân chỉ có hạch điêu. Theo nô tài thấy, đại hội đấu hạch lần này có Lạc Nguyên phụ cốt chi thư như vậy thì làm sao mà có nhân tài? Tiểu chủ nhân ôm hi vọng lớn như vậy, sợ là cuối cùng lại phải ôm thất vọng mà về.”
“Lời này sai rồi.” Hắn mỉm cười, ngắm nghía hạch điêu dưới ngọc bội.
Giang Mãn nhìn tới, ‘A’ một tiếng, lại nói: “Tiểu chủ nhân, người lại đổi hạch điêu rồi, cho nô tài xem…” Thượng Quan Sĩ Tín khép năm ngón tay lại, Giang mãn ngượng ngùng nó: “Vâng vâng vâng, nô tài không nhìn là là được chứ gì, hạch điêu của tiểu chủ nhân cái nào mà nô tài chưa xem qua, bây giờ còn bắt đầu bảo bối rồi.”
Thượng Quan Sĩ Tín đuổi hắn đi chỗ khác.
“Ta hơi khát, mau đi tìm quán trà đi.”
Giang Mãn lên tiếng đáp.
(Chậc chậc, tin tức của đại ca Giang Mãn thật không nhanh nhạy!)
Đợi Giang Mãn xuống xe ngựa, Thượng Quan Sĩ Tín mới mở tay ra, bên trong chính là hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc. Lúc đó khi nhìn thấy hạch điêu này hắn chỉ cảm thấy đao công thâm hậu, sau khi nhìn kỹ lại, thật sự là yêu thích không buông tay. Mỗi một đều tinh tế như vậy, công bằng mà nói,
Nha đầu kia tuổi cũng không quá hai mươi nhưng lại có thể có công phu nhường này, qủa là khiến cho người khác phải kinh ngạc tán thán.
Giang Mãn rất nhanh đã quay trở lại, nói: “Tiểu chủ nhân, đại hội đấu hạch sắp tới, hạch điêu kỹ giả ở Tuy Châu đều tràn vào Cung Thành, quán trà nào cũng tìm không ra một chỗ trống, không bằng chúng ta đi đến nhà trọ Thiên Lăng ở phía trước đi? Lầu một của nhà trọ này cũng có quán trà.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Đi thôi.”
Một chủ một nô đi tới nhà trọ Thiên Lăng, Thượng Quan Sĩ Tín vừa kêu tiểu nhị bưng lên một bình trà, trà còn chưa kịp rót vào ly, tiểu nhị lại vội vàng chạy tới nói: “Vị khách quan này, qủa thực là không có ý tứ, chúng ta ở đây phải thanh tràng rồi.”
Giang Mãn vừa nghe thì giương mày: “Cái gì mà thanh tràng!”
Phải biết rằng ở Tuy Châu, ngay cả Lý thái thú nhìn thấy xe ngựa của Thượng Quan gia bọn họ đều phải tránh ra. Thượng Quan gia bọn họ chính là được đương kim thánh thượng cho phép, đừng nói là Lý thái thú, ngay cả gặp hoàng đế cũng không cần qùy lạy!
Ngày thường chỉ có bọn họ thanh tràng, nào có bị ai thanh tẩu lý?
Tiểu nhị cũng cấp bách, nói: “Khách quan, ngài vẫn là nhanh rời khỏi đi. Hôm nay là chúng ta tiếp đón không được chu toàn, ngày mai ngài lại tới, nước trà toàn bộ đều được miễn.”
Giang Mãn nói: “Ngươi nói trước đi, là vị nào muốn thanh tràng? Không nói rõ ràng, có miễn tiền trà cả đời ta cũng không đi.”
Tiểu nhị đành phải nói: “Là vị kia, Mục Dương Hậu ở Vĩnh Bình.”
Nghe thấy cái tên này Giang Mãn liền sửng sốt, lập tức nhớ tới chuyện xấu của vị Hầu gia này, chính là Ẩm Huyết tiên tiếng tăm lừng lẫy. Lúc này Thượng Quan Sĩ Tín mới mở miệng: “Giang Mãn, ngươi chớ có làm khó hắn.” Hắn lại ôn hòa nói với tiểu nhị: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng, vị quý nhân Vĩnh Bình này phô trương lớn quá, thanh tràng cũng cần phải có thời gian, đợi ta uống xong nửa chén trà liền rời đi.”
Tiểu nhị chợt cảm thấy gió xuân mưa phùn phả vào mặt, lại thấy vị lang quân trước mắt này mặc y bào quý giá, vội vàng nói: “Đa tạ lang quân lượng thứ.”
Giang Mãn nói thầm: “Tiểu chủ nhân, mặc dù là Mục Dương Hậu tới, chúng ta cũng không cần phải tránh hắn. Khi Thượng Quan gia chúng ta theo Thái tổ hoàng đế đi chinh chiến thiên hạ, Trầm gia không biết đang sa cơ thất thế ở đâu đâu.”
Một cái búng tay chợt roi trên trán Giang Mãn, Thượng Quan Sĩ Tín hơi trầm xuống.
“Không được nói bậy.”
Giang Mãn cũng biết mình nói sai liền thu lại sắc mặt, nói: “Tiểu nhân biết sai.”
Thượng Quan Sĩ Tín cùng Giang Mãn rời đi, trong nhà trọ Thiên Lăng bây giờ không còn một ai.
Sau khi hai người bước ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước, xe ngựa của Mục Dương Hậu liền đến. Qủa thực như Thượng Quan Sĩ Tín nói, phô trương qúa lớn, Huyền giáp vệ mở đường, xe ngựa xa hoa rỗng rãi chậm tới.
Thượng Quan Sĩ Tín không muốn ở lâu, khi xoay người tránh đi thì một vị bạch diện lang quân bước tới.
“Thượng Quan gia lang quân có lễ, ta phụng mệnh Hầu gia mời tiểu chủ nhân lên lầu tụ họp một lúc.”
(Chậc chậc, cuộc gặp mặt của 2 vị đại BOSS sắp diễn ra ^3^)
Hương trà lượn lờ, tiểu đồng ngồi trước tấm bình phong pha trà.
Thượng Quan Sĩ Tín vừa vào nhã gian liền nhìn thấy Mục Dương Hậu đang lười biếng mà ngồi đó, đang ngắm nhìn hạch điêu trong tay, khoảng cách hơi xa nên cũng không nhìn rõ được là hạch điêu gì. Hắn hơi thi lễ một cái, nói: “Không biết Hầu ia giá lâm, là Sĩ Tín thất lễ.”
“Thiếu đông gia khách khí rồi. Năm năm trước thiếu đông gia vội vã rời khỏi Vĩnh Bình, bản Hầu vẫn chưa kịp tiếp đãi. Hôm nay gặp lại thiếu đông gia, vừa vặn đền bù.”
Thượng Quan Sĩ Tín không thích giao tiếp với triều đình, nhưng đối với hạch điêu trong tay Trầm Trường Đường lại vô cùng cảm thấy hứng thú. Hắn nói vài xâu xã giao, vừa mới bắt đầu đề tài, nói: “Sĩ Tín không biết rắng Hầu gia cũng chơi hạch điêu đó.”
“A? Thiếu đông gia cảm thấy hứng thú?” Động tác ngắm nghía chợt dừng, ánh mắt Trầm Trường Đường mạn bất kinh tâm đảo quan hạch điêu bên dưới khối ngọc bội của Thượng Quan Sĩ Tín, giọng nói cũng mạn bát kinh tâm: “Suýt nữa thì quên, thiếu đông gia xuất thân từ hạch điêu thế gia, nên tự cảm thấy hứng thú. Hạch điêu này bản Hầu tình cờ nhặt được, so ra vẫn kém tay nghề của thiếu đông gia.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Hầu gia quá khen, ta thấy hạch điêu trong tay Hầu gia thú ý dạt dào,” hắn không dấu vết mà tìm trong người, Trần Trường Đường ngoắc ngoắc tay, tiểu đồng đưa hạch điêu đến trước mặt Thượng Quan Sĩ Tín, hắn vừa nhìn liền ca ngợi: “Chỉ lác đác vài nét thôi mà đã vẽ ra được thần thái của tiểu hầu nhi, rất sống động, đao công này qủa có chút giống với…”
“A? Giống gì?”
Thượng Quan Sĩ Tín vốn muốn nói tên A Ân, nhưng vừa nhìn kỹ cung chỉ có đao công điêu mắt của tiểu hầu này là giống với đao công của A Ân, còn lại đều không giống, mặc dù không được cho là nét hỏng, nhưng kết hợp với đôi mắt sống động của con tiểu hầu này thật là lãng phí.
Hắn nói: “Chỉ là nhất thời nhìn lầm.”
Tiểu đồng lại mang hạch điêu quay về, Trầm Trường Đường không hề thưởng thức, nói: “Hạch điêu bên dưới ngọc bội của thiếu đông gia thực có vài phần nhàn hạ thoải mái.”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Đây là Hà Đường Nguyệt Sắc hạch điêu.”
Hắn( TQST) lấy xuống, đưa cho tiểu đồng, tiểu đồng lại đưa choTrầm Trường Đường. Ngón tay thon dài của hắn( TTĐ) vuốt ve hai cái đuôi cá nhỏ của hạch điêu, không biết có phải là hắn (TQST) ảo giác hay không, hắn cảm thấy khóe môi Mục Dương Hậu có tia lãnh ý như có như không.
( A Ân à, chị tự cầu phúc đi.:3)
“Đao công của thiếu đông gia qủa nhiên rất cao.”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Hạch điêu này là người khác tặng cho, cũng không phải là do Sĩ Tín điêu khắc.”
“Người khác?”
“Là một vị tri âm của Sĩ Tín.”
Mồng một tháng sáu rốt cuộc cũng đã tới.
Ngày hội họp của hạch điêu kỹ giả!
Cơ hội lên như diều gặp gió đang ở ngay trước mắt!
Ngày nhận được thiệp mời, các hạch điêu kỹ giả đã rất kích động, phần lớn đều tới trước giờ. Nơi tổ chức này là Lạc Nguyên ngàn chọn vạn tuyển mới ra, không phải ở trong thành, mà ở một bãi đất trống ngoại ô Cung Thành.
Lạc Nguyên từ lâu đã sai người tới dọn sạch đám cỏ dại mọc lộn xộn, cũng dựng lều xung quanh, trang hoàng rực rỡ.
Mà trên bãi đất trống, đã bày chỉnh tề một trăm cái bàn Cao Túc cùng với ghế gỗ đồng bộ. Trên bàn đều bày những hộp gỗ giống nhau như đúc, bên trong đều là dụng cụ điêu hạch. Vừa qua giờ Tuất đã tấp nập người tới, trừ hạch điêu kỹ giả tham gia thi đấu ra, còn có quan viên được mời tới xem thi đấu, cũng có những người rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.
Thời gian bắt đầu thi đấu là giờ Thìn.
A Ân ngủ đến giờ Tuất mới dậy, ngược lại không phải là tự mình tỉnh, mà là bị Ân Tu Văn gọi dậy. Ân Tu Văn trước đây vốn không đồng ý cho A Ân tham gia, nghĩ một cô nương mà xuất đầu lộ diện cho người ta chỉ chỏ thì còn ra thể thống gì, nhưng khi biết nữ nhi nhà mình rất có khả năng đoạt được giải nhất thì ông so với ai khác cũng tích cực hơn.
Đương nhiên,, Ân Tu Văn không muốn thừa nhận rằng ông là vì năm mươi lượng bạc sau khi được giải nhất.
Gần đây, Ân Tu Văn cảm thấy không đúng lắm.
Trong nhà có thêm tôi tớ, xe ngựa cũng mua thêm, A Ân cũng nói là chuẩn bị đổi phòng lớn hơn, cuộc sống dĩ nhiên là được cải thiện, nhưng Ân Tu Văn phát hiện ra quyền uy của mình không bằng trước kia nữa. Ngày thường ông giận dữ, nữ nhân trong nhà người nào cũng đều nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ ông giận dữ, ngay cả Tần thị cũng không quan tâm nữa. Trước đây nếu ông giận dữ, Tần thị nhất định sẽ mềm giọng mềm tiếng mà xoa dịu ông. Hiện tại Tần thị xoa không được vài câu, ông vẫn chưa cảm nhận được quyền uy của người đứng đầu trong nhà thì Tần thị liền bỏ mặc chạy tới phòng con gái. Ông buồn bực vô cùng, đi tiếp, ánh mắt của Hổ Nhãn chày giữ cửa trừng đến có thể so với mắt bò, cánh tay bó chặt tới nỗi ống tay áo sắp rách ra rồi.
Ông túng quẫn, đành phải tới phòng nhị di nương mà phát tiết, nào ngờ nhị di nương lại càng kiêu ngạo hơn, nói chưa được vài câu đã đề cập tới tiền riêng của nàng. Ông đuối lí, ngược lại cãi nhau ầm ĩ với nhị di nương. Cuối cùng đành phải sang phòng tam di nương ôn nhu hương, vậy mà tam di nương lại không có ở trong phòng, vừa hỏi mới biết đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm cho đại cô nương, đợi gần nửa canh giờ, Ân Tu Văn tự đi tới nhà bếp thúc giục, tam di nương bận rộn tới mức ngay cả một cái liêc mắt cũng không dành cho ông, nói là đang nấu canh cho đại cô nương.
Ân Tu Văn tức giận tới mức ria mép sắp dựng đứng lên cả rồi! Nghĩ rằng nhi nữ có bạc, nhưng lại không đến trong tay mình, mỗi lần đều đúng lúc ông tới tìm thì đều lấy lí do khiến ông á khẩu không thể nói gì.
Lần này, ông nhất định phải xem con gái đoạt giải nhất, ở trước mắt baoi nhiêu người, ông cũng muốn xem nàng còn lấy lí do gì!
Vì vậy giờ Tuất còn chưa tới, Ân Tu Văn dã dậy, vội vội vàng vàng, rửa mặt cũng chưa rửa, trực tiếp đi gọi A Ân rời giường. Đáng tiếc là Hổ Nhãn và Hổ Quyền đứng canh ở cửa ngưu cao mã đại lại không nghe lời ông, ông gắng gượng kìm nén tới giờ Tuất mới mở miệng.
A Ân rửa mặt không chút lo lắng mà rửa mặt.
Lúc trang điểm, Ân Tu Văn nhìn nhi nữ như hoa như ngọc trước mặt, sai Khương Tuyền búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, còn dặn dò ngay cả phấn cũng đừng xoa. Ân Tu Văn đương nhiên là có tâm tư của mình, trước đây luôn đợi nhi nữ gả đi để được nhận lễ hỏi, hôm nay nhi nữ nhà mình chính là gà để trứng vàng, gả cho người ta rồi chẳng phảo là tiện nghi cho nhà chồng ư?
A Ân làm sao lại không biết tâm tư của cha mình chứ, nhưng nàng chỉ bình tĩnh giương mắt nhìn ông.
Ân Tu Văn trong lòng chợt chột dạ, nhi nữ sau khi kiếm được bạc, ngay cả khí thế cũng đã thay đổi. Nhìn vài lần mà ngay cả chân hay bụng đều phát run. Ông dặn dò xong liền dứt khoát xoay người đi.
Khương Tuyền hiện tại hoàn toàn không nghe theo lời của Ân Tu Văn, hỏi: “Tỷ tỷ hôm nay muốn trang điểm như thế nào? Người tham gia đấu hạch nhiều như vậy,nói không chừng còn có thể tìm một lang quân như ý đó nha?” Ngụ ý chính là muốn A Ân ra sức mà trang điểm.
A Ân bị chọc cười, chỉ nói: “Ta là đi đấu hạch chữ không phải là tìm lang quân như ý. Tự mình ta tới là được rồi.” Cuối cùng A Ân mặc một bộ y phục thuận tiện, ngồi lên xe ngựa chạy tới ngoại ô Cung Thành.
Trong hội trường vô cùng nào nhiệt.
Thân là chủ sự, Lạc Nguyên đã đến từ sớm, đi tới lều lán trong tiếng phụng nghênh, bên cạnh hắn còn có một nhà Tạ huyện lệnh. Tạ Thiểu Hoài cùng tân phụ Lạc Kiều đương nhiên cũng ở đây. Có điều hai người này tối hôm qua lại ầm ĩ một trận, nhưng trước mắt lại bày ra bộ dạng phu xướng phụ tùy, nhưng Lạc Kiều đợi khi không có ai lại cho Tạ Thiểu Hoài ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi nhập tọa, có tùy tùng đi tới nói: “Bẩm công tào, Thượng Quan gia thiếu đông gia đã tới rồi ạ.”
Ba chữ ‘Thượng Quan gia’ vừa ra, nhất thời liền dẫn tới sự chú ý của mọi người. Đặt trong thời bình, liếc mắt nhìn thiếu đông gia so với lên trời còn khó hơn đó. Đều nói thiếu đông gia ngày thường tướng mạo tựa Phan An, nhưng vẫn chưa được gặp, hiện tại đã có cơ hội, khiến cho dân chúng rất kích động.
Lạc Nguyên nói: “Bản quan đi nghênh đón.”
Lạc Nguyên đứng lên, những người còn lại nào dám ngồi, một đám người trùng trùng điệp điệp đều cung ngheeng Thượng Quan Sĩ Tín đi tới.
Chỗ ngồi trong lều cũng phải đúng quy củ, may là Lạc Nhuyên từ lâu đã giữ lại một vị trí. Hắn khi còn ở Vĩnh Bình đã nghe qua chuyện truyền lại của Thượng Quan gia, đối với vị không có quan chức gia thân này không dám lơ là chút nào, cung cung kính kính tiễn vào chỗ ngồi.
Đợi Thượng Quan Sĩ Tín an vị, Lạc Nguyên mới cười nói: “Thiếu đông gia tới sớm, từ giờ tới lúc bắt đầu thi đấu vẫn còn thời gian hai chun trà nữa.”
“Không sao, tới sớm mới có thể thấy được tình hình của hạch điêu kỹ giả.” Đang lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn đã dời về phía lều đối diện, bên trong rộn rôn ràng ràng chưa bảy tám chục người, chính là hạch điêu kỹ giả thi đấu hôm nay.”
Hắn quét một vòng, không nhìn thấy thân ảnh của A Ân đâu, lại cẩn thận nhìn lại vài lần.
Lạc Nguyên hỏi: “Thiếu đông gia đang tìm người quen ư?”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng không hẳn. Lần thi này lang quân chiếm đa số, ngược lại không có được mấy vị cô nương.” Cũng không phải là không có, chỉ là quá ít, đặt ở giữa đám nam nhâ, trang phục của nữ nhi lại đặc biệt chú ý.
Lạc Nguyên cười nói: “Điêu hạch nên là công việc của nam nhi, cô nương ở nhà thêu hoa dệt vải là được rồi, mặc dù có bản lĩnh điêu hạch nhưng đại đa số đều không muốn xuất đầu lộ diện.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng có người nguyện ý thản nhiên lộ diện, Sĩ Tín cho rằng điêu hạch không phân biệt nam nữ, có thể điêu ra hạch tốt thì đều là nhân tài Thượng Quan gia chúng ta cần.”
“Thiếu đông gia nói có lý.” Lời là nói như vậy, nhưng trong thâm tâm lại không cho là đúng.
Chỗ ngồi của Lạc Kiều cách Thượng Quan Sĩ Tín không xa, lời của hắn nàng một chữ đều nghe không sót, cúi đầu xuống nhìn hai ngón tay bị đứt của mình, chuyện thương tâm lại lần nữa trào lên trong lòng mình, không khỏi lại tăng thêm vài phần chán ghét đối với A Ân. Vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt của chồng mình đang roi vào chiếc lều đối diện, tâm trạng lại càng thêm tức giận.
“Nhìn cái gì vậy, đang tìm người nào sao?”
Uy phong gần đây của A Ân ở Hạch Điêu trấn chính là người người đều biết. Trong Hạch Điêu trấn cũng có người của Lạc gia, vì vậy Lạc Kiều đương nhiên cũng biết. Nàng véo Tạ Thiểu Hoài một cái, “Cùng một đám nam nhân đấu hạch, nàng ta qủa thực là không biết liêm sỉ!”
Tạ Thiểu Hoài bị véo rất đau
Hai phu thê cũng không dám quang mình chính đại cãi nhau, dù sao lúc này cũng còn có nhân vật lớn ở đây, không thể làm gì khác hơn là phóng ánh mắt sắc như đao bay tới bay lui.
Cũng vào lúc này, A Ân tới.
Ở noi người đến tấp nập như vậy, nàng mặc
Ở đây hạch điêu kỹ giả chiếm đại đa số, cũng phần lớn đã nghe thấy danh tiếng của A Ân, nghe thấy xung quanh có người nói về nàng thì đều nhao nhao nhìn lại, hội trường đang hò hét nào nhiệt bỗng yên tĩnh lại. Mọi người đều nhìn nàng.
A Ân một chút cũng không khẩn trương, thoải mái đi tới vị trí của mình, hơi cúi đầu xuống, nói chuyện với Khương Tuyền bên cạnh.
Thượng Quan Sĩ Tín chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, thoạt nhìn lại ôn nhu như vậy, cực kỳ giống hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc nàng tặng cho hắn, ngày tốt cảnh đẹp, ánh trăng say lòng người, gió đêm phơ phất làm lay động lá sen trên mặt hồ, có một loại nhu tình không thể nói rõ.
Tạ Thiểu Hoài đã lâu không gặp A Ân, hôm nay vừa nhìn thấy ánh mắt liền si ngốc nhin nàng, cũng không đoái hoài tới ánh mắt sắc như dao của Lạc Kiều bên cạnh.
Nàng căm hận nói: “Đồ đĩ chuyên mê hoặc!”
Lạc Nguyên bất động thanh sắc: “Đó chính là Ân thị, nửa tháng trước ta có tặng thiếp mời cho nàng.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Có nghe nói.”
Lạc Nguyên thấy thần sắc hắn không thay đổi mới yên tâm, lại cùng Thượng Quan Sĩ Tín chậm rãi nói chuyện. Còn lại thời gian nửa chun trà nữa, huyền giáp vệ uy phong lẫm lẫm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, cuốn theo khói bụi cuồn cuộn. Đợi khi khói bụi tản đi, một chiếc xe ngựa xoa hoa rộng lớn dần dần dừng lại.
Tùy tùng trong hội trường kinh hồn táng đảm hét lên: “Mục…Mục Dương Hậu đến ___”
Lời này vừa nói ra, toàn thể hội trường đều nghiêm túc.
Lạc Nguyên hơi biến sắc, ngay cả Thượng Quan Sĩ Tín cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Mà Khương Tuyền ở trong lều dự thi cũng bị dọa sợ đến mặt trắng không còn giọt máu, siết chặt tay áo A Ân. A Ân nàng sao lại không sơ, nhưng lúc này lại không thể làm cho A Tuyền rối thêm, nàng giả bộ trấn tĩnh mà vỗ nhẹ tay Khương Tuyền, ý bảo đừng sợ.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Mây đen dần tan, ánh nắng nhu hòa trải xuống, Mục Dương Hậu một thân quý giá lộ ra nửa người, kim quan thêu kỳ lân dưới ánh nắng phát xạ ra ánh sáng thật chói mắt. Hắn bước xuống xe ngựa, lóa mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
…Thiên chi kiêu tử đến từ Vĩnh Bình.
A Ân qươ quơ tấm thiệp mời tỏng tay về phía Khương Tuyền.
“Giải được rồi.”
Khương Tuyền cao hứng nói: “Muội đã biết là trên đời này không có chuyện gì làm khó được tỷ tỷ rồi mà.”
Phạm Hảo Hạch cũng cao hứng nói: “Cô nương thực rất có tài, quả thực là đã giải được nan đề của Phương bá. Không tới vài ngày nữa đâu, bên ngoài sẽ lại biết đến danh tiếng của cô nương lần nữa, người tới tìm cô nương điêu hạch nhất định sẽ ngàng càng nhiều.”
“Cùng nhờ có huynh nghe ngóng giúp, thực sự là làm phiền tiểu lang huynh rồi.”
Phạm Hảo Hạch vội vã xua tay nói: “Có thể làm việc vì cô nương chính là phúc khí của ta.”
Khương Tuyền lúc này có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tỷ tỷ, nan đề của Phương bá là cái gì vậy? Rốt cuộc là tỷ tỷ hồi phục lại cái gì?” Thời gian nàng chờ đợi, Phạm Hảo Hạch đã nói với nàng rất nhiều chuyện về Phương bá, trong lòng bây giờ giống như bị mèo gãi vậy, tò mò cực kỳ.
A Ân cười nói: “Chúng ta ròi khỏi nơi này rồi hãy nói, không nên lại quấy rầy Phương bá.”
Nói rồi ba người liền theo Bảo Tử ra ngoài, vừa mời ra tới cổng, phía sau bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.”
“Ân cô nương, dừng chân.”
Thanh âm dễ nghe của lang quân làm người khác phải chú ý tới.
Khương Tuyền nghiêng đầu qua, trông thấy người tới thân mang cẩm bào đai ngọc, qủa thực là ngọc thụ lâm phong. A Ân chậm hơn so với Khương Tuyền, lại cười nói: “Chẳng hay tiểu chủ nhân có gì chỉ giáo?”
Thượng Quan Sĩ Tín lấy ra một túi hương.
“Ân cô nương vừa rồi đi vội làm rơi vật này.”
“A, là ta sơ suất rồi.” Nàng nhận lấy túi hương, dịu dàng cúi đầu: “Đa tạ tiểu chủ nhân.”
Thượng Quan Sĩ Tín cười ôn hòa: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
Sắc trời bắt đầu tối, người đi đường trên trấn Hạch Điêu cũng ít, không ít sap hàng đã sớm đóng cửa, so với cảnh tượng náo nhiệt ban ngày, lúc này đường phố lại có vẻ đặc biệt vắng vẻ. Cửa dinh thự vừa mở ra, A Ân cáo biệt với Bảo Tử, mang theo Khương Tuyền và Phạm Hảo Hạch rời khỏi trấn Hạch Điêu.
Cực nhọc suốt cả một ngày, A Ân đã mệt mỏi rã rời, dọc đường đi nàng cũng không nói nhiều.
Lúc sắp đến cửa trấn thì phía sau chợt có người nhẹ kéo vạt áo của nàng, vừa quay đầu lại thì thấy A Tuyền đang xoay xoay vặn vặn, nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi…Vị lang quần vừa rồi, tỷ tỷ gọi hắn là tiểu chủ nhân, chính là vị gia ở Tuy Châu đó sao?”
Nàng trả lời: “Đúng vậy, chính là Thượng Quan gia Thượng Quan Sĩ Tín.”
Phạm Hảo Hạch cũng là lần đầu tận mắt gặp, khoog khỏi kinh ngạc: “Qủa thực là đúng như lời đồn đại, là một vị tuấn lang, thảo nào tuy Châu có nhiều vị cô nương khuê các ái mộ hắn đến vậy.” Nói xong lời cuối cùng, Phạm Hảo Hạch ngượng ngùng vỗ miệng: “Hai vị cô nương, ta chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.”
Ở trước mặt hai người nói những lời này thực là kỳ cục.
A Ân không thèm để ý, cười nói: “Không sao.” Dừng lại, nàng lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy ban đêm vắng ngắt không có người qua lại thì mới lấy ra thiệp mời hôm nay đoạt được từ chỗ Phương bá, nói: “Những ngày này thực sự cảm ơn tiểu lang rất nhiều, còn đay là chút tâm ý của ta, mong huynh nhận lấy.”
Phạm Hảo Hạch vừa nhìn thấy lại càng hoảng sợ, liền vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, cái này…Cái này qúa quý trọng, nhận lấy chẳng phải là kẻ tiểu nhân sao?”
Nàng nói: “Tiểu lang nghiêm trọng rồi, nếu không có tiểu lang tương trợ, A Ân cũng không có ngày hôm nay. Đây là thứ huynh nên được nhận. Tiểu lang không cần khách khí với ta, không dối gạt tiểu lang, hôm qua ta đã được một tấm thiệp mời, hôm nay trong tay có hai tờ, không dùng tới thì lãng phí. Tiểu lang cất đi, về phần tiểu lang muốn làm như thế nào đều túy ý của huynh.” Thấy hắn vẫn không chịu nhận, nàng lại nói: “Nhân lúc bây giờ xung quanh không có ai, tiểu lang nhanh chóng nhận lấy, nếu không đến lúc có người tới e là sẽ gặp phiền toái.”
Phạm Hảo Hạch lúc này mới vạn phần cảm kích mà nhận lấy.
Trong lòng nói maatsh ứng là giả, nhưng hôm nay thiệp mời lên tới giá một trăm lượng bạc, cầm trong tay có cảm giác nặng tựa nghìn cân. Trước kia hơi có ý niệm do dự trong đầu, bây giờ rõ ràng đã dâng lên. Hắn đột nhiên hành đại lễ với nàng: “Tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng.”
Nàng nói: “Huynh trước tiên cứ đứng dậy rồi hãy nói.”
Phạm Hảo Hạch đứng dậy, nói: “Cô nương tặng tiểu nhân thiếp mời, tiểu nhân vô cùng vui mừng, cảm động đến rơi nước mắt. Tiểu nhân từ trước đã có suy nghĩ như thế này, nhưng sợ đường đột nên không dám nói với cô nương. Hôm nay thứ cho tiểu nhân cả gan, Dục Mao Toại tự đề cử mình, đi theo cô nương, tùy cô nương sai khiến.”
A Ân không nghĩ tới Phạm Hảo Hạch sẽ nói như vậy, có điều nàng thực sự thiếu một người chạy vặt, lúc trước cũng đến gặp người môi giới tìm vài phó dịch, cũng không phải là không đủ thông mnh, hay là tâm cơ qúa nhiều, nàng đang rầu vì không biết đi đẩu để tìm một người hợp ý. Bây giờ Phạm Hảo Hạch tự dâng tới cửa, nàng đương nhiên là rất mừng. Hắn giúp nàng rất nhiều, làm người cũng đáng tin cậy, trước kia cũng đã hỏi qua gia thế của hắn, ở Mãn Châu còn có lão phụ ngoài năm mươi, từ trước tới nay vẫn dựa vào việc buôn bán nhỏ lẻ mà sih sống, có thể nói là gia thế trong sạch, sẽ không có trói buộc.
Nảng hỏi: “Huynh thực sự nguyện ý?”
“Vầng.” Giọng nói chém đinh chặt sắt.
A Ân nói: “Được, sau này ta nhất định sẽ không phụ ý tốt này của huynh.”
“Tiểu nhân nguyện vì cô nương mà máu chảy đầu rơi!”
Sau khi lên xe ngựa Khương Tuyền bày ra bộ dạng không yên lòng, rơi vào mắt A Ân thì trong lòng nàng đã hiểu rõ. Làm tỷ muội nhiều năm, muội muội suy nghĩ gì, làm gì người làm tỷ tỷ như nàng chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra bả tám phần rồi.
Nàng cầm lấy tay Khương Tuyền, hỏi: “Muội đã mười bảy, lại xinh đẹp như hoa, giống như bài giảng của tổ phụ hồi bé về chuyện tài tử giai nhân vậy, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chỉ có quân tử ngọc thụ lầm phong lại ôn nhuận tao nhã, mới khiến cho bao nhiêu trái tim của giai nhân khuê các thầm mến…”
Khương Tuyền đỏ cả mặt.
“Tỷ tỷ!”
“A Tuyền đừng xấu hổ, Thượng Quan lang quân quan tâm chu đáo, lại có dáng dấp tựa như Phan An (chắc ai cũng biết ông này nhỉ?), giai nhân thầm hứa là chuyện đương nhiên.”
Lời còn chưa dứt, Khương Tuyền siết chặt tay nàng nói: “Tỷ tỷ cũng cảm thấy như vậy ư?”
A Ân nói: “Hôm nay được tiếp xúc, đúng là một lang quân không giống như những lang quân khác, khí chất hơn hẳn đa số lang quân trong Cung Thành này, vả lại tấm lòng thật tâm với hạch điêu, qủa là hiếm có.”
Thấy nàng miệng khen không dứt, Khương Tuyền đỏ mặt mãi không thôi, cũng không phải là đỏ mặt thẹn thùng, mà là đỏ mặt vì cao hứng.
“Có thật không?”
“Ta lừa muội làm chi!”
Ánh mắt Khương Tuyền như vì sao lấp lánh: “Tỷ tỷ phải lòng hắn?”
A Ân sững sờ, sợ nàng hiểu lầm liền vội nói: “Không phải là phải lòng, chỉ là ái hảo tương đắc, có cảm giác như cao sơn lưu thủy gặp tri âm. Chưa nói tới phải lòng, lang quân muội muội thích, ta sao có thể giành của muội được? Lang quân cho dù có tốt hơn nữa cũng không bằng tình nghĩa tỷ muội ta được.”
Khương Tuyền lắc đầu như cái trống lắc vậy.
“Không không không, tỷ hiểu lầm rồi! Muội không phải lòng Thượng Quan gia lang quân! Muội chẳng qua chỉ là cảm thấy Thượng Quan gia lang quân rất tốt, tỷ tỷ lại đối với hắn là khen không dứt lời, là…là người mà tỷ tỷ có thể phs thác chuyện chung thân cả đời. Tỷ tỷ trước đây chịu khổ nhiều như vậy, đáng có được một lang quân như vậy, so với Tạ gia tiểu lang là tốt hơn gấp nghìn lần.” Nàng siết chặt tay A Ân, “Tỷ tỷ không nên hiểu lầm, muội thật sự không thích Thượng Quan gia lang quân, trong đầu chỉ nghĩ là hắn có xứng đôi với tỷ tỷ hay không thôi. Tỷ tỷ sống tốt, trong lòng muội mới vui vẻ thoải mái.
A Ân nghe vậy trong lòng càng thương muội muội mình hơn.
Nàng nói: “A Tuyền, muội đừng luôn nghĩ cho ta, phải nghĩ cho mình nhiều hơn. Chuyện duyên phận, đến lúc tới thì sẽ tới, không tới cũng không sao. Không nói tới trong lòng ta đối với Thượng Quan gia lang quân là ý gì, người ta cũng chưa chắc đã để ý tới ta. Gia thể của Thượng Quan gia ở Tuy Châu so với Tạ gia ở Cung Thành còn lợi hại hơn, gia thế lớn như vậy thân phận như ta sao có thể được dung? Như thế này cũng rất tốt, có chung sở thích, còn có chung cách nghĩ, làm phu thê sẽ có thể cãi nhau, còn làm tri kỷ còn có thể tỉnh táo mà luyến tiếc nhau.”
Huống hồ nàng bị Mục Dương Hậu khinh bạc nhiều lần như vậy, trong sạch sớm đã không còn, nào dám có mơ tưởng xuất giá chứ?
Khương Tuyền kiên trì nói: “Tỷ tỷ đừng nản chí, chờ khi chúng ta kiếm được nhiều bạc hơn, tuyển rể nhập phủ, ai cũng không dám ghét bỏ tỷ tỷ!” Thấy sắc mặt A Ân phiền muộn, nàng lại vắt hết óc suy nghĩ xem những chuyện vui vẻ để nói, cuối cùng còn nhắc tới Phạm Hảo Hạch.
“Tỷ tỷ trước đây không phải vẫn luôn phiền muộn vì không tìm được người chạy vặt vừa ý sao? Bây giờ có Phạm Tiểu Lang rồi, cuối cũng cũng giải quyết xong nỗi băn khoăn của tỷ. Phạm tiểu lang là người rất tốt, lại không có tâm cơ, là một người thành thật, chúng ta ở Hạch Điêu trấn gặp được huynh ấy cũng chính là vận khí của chúng ta.”
A Ân nghiêm mặt nói: “A Tuyền, sau này ngwoif trong nhà sẽ ngày càng nhiều, Phạm tiểu lang, Hổ Nhãn, Hổ Quyền, những người này đều là người của chúng ta, là đều có thể tin tưởng được. Phạm tiểu lang là người thông minh, hiểu được nhân tình thế thái, hắn tự có tính toán trong lòng. Hắn nguyện ý đi theo chúng ta cũng không phải là vì nể mặt chúng ta. Trước đây là Mục Dương Hậu, hiện tại là Thượng Quan gia tiểu chủ nhân, hai ngwoif này đều là nhân vật lớn. Không phải là hắn từ lúc ta mở miệng muốn tìm người thì Mao Toại tự tiến cử mình, hắn đợi đến hôm nay đơn giản là vì phía sau ta có hai chỗ dựa vững chắc.”
“A…” Khương Tuyền thật hoàn toàn không ngờ tới điều này.
A Ân lại nói: “Có điều cũng không thể chê trách, là suy nghĩ bình thường thôi. Ta nói với muội, chỉ là muôn muội biết Phạm gia tiểu lang có thể tin tưởng được, nhưng cũng không phải là Phạm tiểu lang chất phác thật thà như muội nghĩ.”
Đại hội đấu hạch đã gần đến, A Ân cũng không hề ra khỏi cửa, cũng không nhận vụ buôn bán nào, chỉ chuyên tâm nghiên cứu hạch điêu. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nàng có dự cảm rằng đại hội đấu hạch lần này nhất định sẽ có rát nhiều nhân tài. Lúc trước chỉ là Lạc Nguyên một mình tổ chức, nhưng hôm nay lại có thêm Thượng Quan gia, người đến tham gia nhất định là đều là đối thủ mạnh.
Mà cùng lúc đó, cửa chính Lạc phủ đại khai, một nhà Lạc Nguyên cũng cung kính kính tiễn Thượng Quan Sĩ Tin về.
Bởi vì đại hội đấu hạch sắp tới, Lạc Nguyễn đã được Lý thái thú cho phép. Có thể lau lại Cung Thành cho tới khi đại hội kết thúc. Dù sao đại hội được tổ chức ở Cung Thành, người cũng ở Cung Thành, có chuyện gì cũng dễ dàng xứ lý.
Nhìn theo xe ngựa của Thượng Quan gia rời đi, Lạc Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người hồi phủ.
Lạc phụ nói: “Nhi tử, ngay cả Thượng Quan gia cũng chú trọng tới đại hội lần này như vậy, con nhất định phải lo liệu cho thật tốt, không được để người ta mượn cớ.”
Lạc Nguyên đáp: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ lo liệu thật tốt.”
“Ta nghe nói con cho Ân thị thiếp mời, con làm như vậy là đúng, Kiều Kiều dù sao cũng bị chúng ta làm hư, làm chuyện gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau, ta luôn luôn lo lắng sẽ dẫn tới phiền phức cho con. Con có thể không để ý tới cản trở của muội muội con mà cho Ân thị thiếp mời, có thể thấy được một, hai năm nay ở Vĩnh Bình con đã chín chắn hơn. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Kiều Kiều nó…”
Lạc Nguyên không thể không cắt đứt: “Phụ thân, con hiểu nên làm thế nào, người yên tâm.”
Trong xe ngựa.
“Tiểu chủ nhân, thủ đoạn của Lạc gia thực sự là không thể xem nhẹ, vơ vét tiền của từng bộ từng bộ. Nếu như nô tài là Ngự Sử, nhất định sẽ tịch biên nhà hắn. Một tấm thiếp mời mà lại dám bán tới một trăm năm mươi lượng, thực sự là điên rồi.” Giang Mãn qưở trách Lạc Nguyên, nói ra đều là Lạc Nguyên Lạc Nguyên, bộ dạng không đem Lạc Nguyên lên Hổ Đầu Trảm (Cái này chắc mình cũng không cần giải thích nhỉ? ^^) thề không bỏ qua.
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Đều không phải là hắn tự mình sắp xếp, người khác cũng không bắt được điểm yếu của hắn. Ác giả ác báo, hắn vơ vét tiền của hắn, ta tìm người tài cuâ ta, chẳng liên quan gì tới nhau.”
“Aì, lòng dạ tiểu chủ nhân chỉ có hạch điêu. Theo nô tài thấy, đại hội đấu hạch lần này có Lạc Nguyên phụ cốt chi thư như vậy thì làm sao mà có nhân tài? Tiểu chủ nhân ôm hi vọng lớn như vậy, sợ là cuối cùng lại phải ôm thất vọng mà về.”
“Lời này sai rồi.” Hắn mỉm cười, ngắm nghía hạch điêu dưới ngọc bội.
Giang Mãn nhìn tới, ‘A’ một tiếng, lại nói: “Tiểu chủ nhân, người lại đổi hạch điêu rồi, cho nô tài xem…” Thượng Quan Sĩ Tín khép năm ngón tay lại, Giang mãn ngượng ngùng nó: “Vâng vâng vâng, nô tài không nhìn là là được chứ gì, hạch điêu của tiểu chủ nhân cái nào mà nô tài chưa xem qua, bây giờ còn bắt đầu bảo bối rồi.”
Thượng Quan Sĩ Tín đuổi hắn đi chỗ khác.
“Ta hơi khát, mau đi tìm quán trà đi.”
Giang Mãn lên tiếng đáp.
(Chậc chậc, tin tức của đại ca Giang Mãn thật không nhanh nhạy!)
Đợi Giang Mãn xuống xe ngựa, Thượng Quan Sĩ Tín mới mở tay ra, bên trong chính là hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc. Lúc đó khi nhìn thấy hạch điêu này hắn chỉ cảm thấy đao công thâm hậu, sau khi nhìn kỹ lại, thật sự là yêu thích không buông tay. Mỗi một đều tinh tế như vậy, công bằng mà nói,
Nha đầu kia tuổi cũng không quá hai mươi nhưng lại có thể có công phu nhường này, qủa là khiến cho người khác phải kinh ngạc tán thán.
Giang Mãn rất nhanh đã quay trở lại, nói: “Tiểu chủ nhân, đại hội đấu hạch sắp tới, hạch điêu kỹ giả ở Tuy Châu đều tràn vào Cung Thành, quán trà nào cũng tìm không ra một chỗ trống, không bằng chúng ta đi đến nhà trọ Thiên Lăng ở phía trước đi? Lầu một của nhà trọ này cũng có quán trà.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Đi thôi.”
Một chủ một nô đi tới nhà trọ Thiên Lăng, Thượng Quan Sĩ Tín vừa kêu tiểu nhị bưng lên một bình trà, trà còn chưa kịp rót vào ly, tiểu nhị lại vội vàng chạy tới nói: “Vị khách quan này, qủa thực là không có ý tứ, chúng ta ở đây phải thanh tràng rồi.”
Giang Mãn vừa nghe thì giương mày: “Cái gì mà thanh tràng!”
Phải biết rằng ở Tuy Châu, ngay cả Lý thái thú nhìn thấy xe ngựa của Thượng Quan gia bọn họ đều phải tránh ra. Thượng Quan gia bọn họ chính là được đương kim thánh thượng cho phép, đừng nói là Lý thái thú, ngay cả gặp hoàng đế cũng không cần qùy lạy!
Ngày thường chỉ có bọn họ thanh tràng, nào có bị ai thanh tẩu lý?
Tiểu nhị cũng cấp bách, nói: “Khách quan, ngài vẫn là nhanh rời khỏi đi. Hôm nay là chúng ta tiếp đón không được chu toàn, ngày mai ngài lại tới, nước trà toàn bộ đều được miễn.”
Giang Mãn nói: “Ngươi nói trước đi, là vị nào muốn thanh tràng? Không nói rõ ràng, có miễn tiền trà cả đời ta cũng không đi.”
Tiểu nhị đành phải nói: “Là vị kia, Mục Dương Hậu ở Vĩnh Bình.”
Nghe thấy cái tên này Giang Mãn liền sửng sốt, lập tức nhớ tới chuyện xấu của vị Hầu gia này, chính là Ẩm Huyết tiên tiếng tăm lừng lẫy. Lúc này Thượng Quan Sĩ Tín mới mở miệng: “Giang Mãn, ngươi chớ có làm khó hắn.” Hắn lại ôn hòa nói với tiểu nhị: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng, vị quý nhân Vĩnh Bình này phô trương lớn quá, thanh tràng cũng cần phải có thời gian, đợi ta uống xong nửa chén trà liền rời đi.”
Tiểu nhị chợt cảm thấy gió xuân mưa phùn phả vào mặt, lại thấy vị lang quân trước mắt này mặc y bào quý giá, vội vàng nói: “Đa tạ lang quân lượng thứ.”
Giang Mãn nói thầm: “Tiểu chủ nhân, mặc dù là Mục Dương Hậu tới, chúng ta cũng không cần phải tránh hắn. Khi Thượng Quan gia chúng ta theo Thái tổ hoàng đế đi chinh chiến thiên hạ, Trầm gia không biết đang sa cơ thất thế ở đâu đâu.”
Một cái búng tay chợt roi trên trán Giang Mãn, Thượng Quan Sĩ Tín hơi trầm xuống.
“Không được nói bậy.”
Giang Mãn cũng biết mình nói sai liền thu lại sắc mặt, nói: “Tiểu nhân biết sai.”
Thượng Quan Sĩ Tín cùng Giang Mãn rời đi, trong nhà trọ Thiên Lăng bây giờ không còn một ai.
Sau khi hai người bước ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước, xe ngựa của Mục Dương Hậu liền đến. Qủa thực như Thượng Quan Sĩ Tín nói, phô trương qúa lớn, Huyền giáp vệ mở đường, xe ngựa xa hoa rỗng rãi chậm tới.
Thượng Quan Sĩ Tín không muốn ở lâu, khi xoay người tránh đi thì một vị bạch diện lang quân bước tới.
“Thượng Quan gia lang quân có lễ, ta phụng mệnh Hầu gia mời tiểu chủ nhân lên lầu tụ họp một lúc.”
(Chậc chậc, cuộc gặp mặt của 2 vị đại BOSS sắp diễn ra ^3^)
Hương trà lượn lờ, tiểu đồng ngồi trước tấm bình phong pha trà.
Thượng Quan Sĩ Tín vừa vào nhã gian liền nhìn thấy Mục Dương Hậu đang lười biếng mà ngồi đó, đang ngắm nhìn hạch điêu trong tay, khoảng cách hơi xa nên cũng không nhìn rõ được là hạch điêu gì. Hắn hơi thi lễ một cái, nói: “Không biết Hầu ia giá lâm, là Sĩ Tín thất lễ.”
“Thiếu đông gia khách khí rồi. Năm năm trước thiếu đông gia vội vã rời khỏi Vĩnh Bình, bản Hầu vẫn chưa kịp tiếp đãi. Hôm nay gặp lại thiếu đông gia, vừa vặn đền bù.”
Thượng Quan Sĩ Tín không thích giao tiếp với triều đình, nhưng đối với hạch điêu trong tay Trầm Trường Đường lại vô cùng cảm thấy hứng thú. Hắn nói vài xâu xã giao, vừa mới bắt đầu đề tài, nói: “Sĩ Tín không biết rắng Hầu gia cũng chơi hạch điêu đó.”
“A? Thiếu đông gia cảm thấy hứng thú?” Động tác ngắm nghía chợt dừng, ánh mắt Trầm Trường Đường mạn bất kinh tâm đảo quan hạch điêu bên dưới khối ngọc bội của Thượng Quan Sĩ Tín, giọng nói cũng mạn bát kinh tâm: “Suýt nữa thì quên, thiếu đông gia xuất thân từ hạch điêu thế gia, nên tự cảm thấy hứng thú. Hạch điêu này bản Hầu tình cờ nhặt được, so ra vẫn kém tay nghề của thiếu đông gia.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Hầu gia quá khen, ta thấy hạch điêu trong tay Hầu gia thú ý dạt dào,” hắn không dấu vết mà tìm trong người, Trần Trường Đường ngoắc ngoắc tay, tiểu đồng đưa hạch điêu đến trước mặt Thượng Quan Sĩ Tín, hắn vừa nhìn liền ca ngợi: “Chỉ lác đác vài nét thôi mà đã vẽ ra được thần thái của tiểu hầu nhi, rất sống động, đao công này qủa có chút giống với…”
“A? Giống gì?”
Thượng Quan Sĩ Tín vốn muốn nói tên A Ân, nhưng vừa nhìn kỹ cung chỉ có đao công điêu mắt của tiểu hầu này là giống với đao công của A Ân, còn lại đều không giống, mặc dù không được cho là nét hỏng, nhưng kết hợp với đôi mắt sống động của con tiểu hầu này thật là lãng phí.
Hắn nói: “Chỉ là nhất thời nhìn lầm.”
Tiểu đồng lại mang hạch điêu quay về, Trầm Trường Đường không hề thưởng thức, nói: “Hạch điêu bên dưới ngọc bội của thiếu đông gia thực có vài phần nhàn hạ thoải mái.”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Đây là Hà Đường Nguyệt Sắc hạch điêu.”
Hắn( TQST) lấy xuống, đưa cho tiểu đồng, tiểu đồng lại đưa choTrầm Trường Đường. Ngón tay thon dài của hắn( TTĐ) vuốt ve hai cái đuôi cá nhỏ của hạch điêu, không biết có phải là hắn (TQST) ảo giác hay không, hắn cảm thấy khóe môi Mục Dương Hậu có tia lãnh ý như có như không.
( A Ân à, chị tự cầu phúc đi.:3)
“Đao công của thiếu đông gia qủa nhiên rất cao.”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Hạch điêu này là người khác tặng cho, cũng không phải là do Sĩ Tín điêu khắc.”
“Người khác?”
“Là một vị tri âm của Sĩ Tín.”
Mồng một tháng sáu rốt cuộc cũng đã tới.
Ngày hội họp của hạch điêu kỹ giả!
Cơ hội lên như diều gặp gió đang ở ngay trước mắt!
Ngày nhận được thiệp mời, các hạch điêu kỹ giả đã rất kích động, phần lớn đều tới trước giờ. Nơi tổ chức này là Lạc Nguyên ngàn chọn vạn tuyển mới ra, không phải ở trong thành, mà ở một bãi đất trống ngoại ô Cung Thành.
Lạc Nguyên từ lâu đã sai người tới dọn sạch đám cỏ dại mọc lộn xộn, cũng dựng lều xung quanh, trang hoàng rực rỡ.
Mà trên bãi đất trống, đã bày chỉnh tề một trăm cái bàn Cao Túc cùng với ghế gỗ đồng bộ. Trên bàn đều bày những hộp gỗ giống nhau như đúc, bên trong đều là dụng cụ điêu hạch. Vừa qua giờ Tuất đã tấp nập người tới, trừ hạch điêu kỹ giả tham gia thi đấu ra, còn có quan viên được mời tới xem thi đấu, cũng có những người rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.
Thời gian bắt đầu thi đấu là giờ Thìn.
A Ân ngủ đến giờ Tuất mới dậy, ngược lại không phải là tự mình tỉnh, mà là bị Ân Tu Văn gọi dậy. Ân Tu Văn trước đây vốn không đồng ý cho A Ân tham gia, nghĩ một cô nương mà xuất đầu lộ diện cho người ta chỉ chỏ thì còn ra thể thống gì, nhưng khi biết nữ nhi nhà mình rất có khả năng đoạt được giải nhất thì ông so với ai khác cũng tích cực hơn.
Đương nhiên,, Ân Tu Văn không muốn thừa nhận rằng ông là vì năm mươi lượng bạc sau khi được giải nhất.
Gần đây, Ân Tu Văn cảm thấy không đúng lắm.
Trong nhà có thêm tôi tớ, xe ngựa cũng mua thêm, A Ân cũng nói là chuẩn bị đổi phòng lớn hơn, cuộc sống dĩ nhiên là được cải thiện, nhưng Ân Tu Văn phát hiện ra quyền uy của mình không bằng trước kia nữa. Ngày thường ông giận dữ, nữ nhân trong nhà người nào cũng đều nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ ông giận dữ, ngay cả Tần thị cũng không quan tâm nữa. Trước đây nếu ông giận dữ, Tần thị nhất định sẽ mềm giọng mềm tiếng mà xoa dịu ông. Hiện tại Tần thị xoa không được vài câu, ông vẫn chưa cảm nhận được quyền uy của người đứng đầu trong nhà thì Tần thị liền bỏ mặc chạy tới phòng con gái. Ông buồn bực vô cùng, đi tiếp, ánh mắt của Hổ Nhãn chày giữ cửa trừng đến có thể so với mắt bò, cánh tay bó chặt tới nỗi ống tay áo sắp rách ra rồi.
Ông túng quẫn, đành phải tới phòng nhị di nương mà phát tiết, nào ngờ nhị di nương lại càng kiêu ngạo hơn, nói chưa được vài câu đã đề cập tới tiền riêng của nàng. Ông đuối lí, ngược lại cãi nhau ầm ĩ với nhị di nương. Cuối cùng đành phải sang phòng tam di nương ôn nhu hương, vậy mà tam di nương lại không có ở trong phòng, vừa hỏi mới biết đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm cho đại cô nương, đợi gần nửa canh giờ, Ân Tu Văn tự đi tới nhà bếp thúc giục, tam di nương bận rộn tới mức ngay cả một cái liêc mắt cũng không dành cho ông, nói là đang nấu canh cho đại cô nương.
Ân Tu Văn tức giận tới mức ria mép sắp dựng đứng lên cả rồi! Nghĩ rằng nhi nữ có bạc, nhưng lại không đến trong tay mình, mỗi lần đều đúng lúc ông tới tìm thì đều lấy lí do khiến ông á khẩu không thể nói gì.
Lần này, ông nhất định phải xem con gái đoạt giải nhất, ở trước mắt baoi nhiêu người, ông cũng muốn xem nàng còn lấy lí do gì!
Vì vậy giờ Tuất còn chưa tới, Ân Tu Văn dã dậy, vội vội vàng vàng, rửa mặt cũng chưa rửa, trực tiếp đi gọi A Ân rời giường. Đáng tiếc là Hổ Nhãn và Hổ Quyền đứng canh ở cửa ngưu cao mã đại lại không nghe lời ông, ông gắng gượng kìm nén tới giờ Tuất mới mở miệng.
A Ân rửa mặt không chút lo lắng mà rửa mặt.
Lúc trang điểm, Ân Tu Văn nhìn nhi nữ như hoa như ngọc trước mặt, sai Khương Tuyền búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, còn dặn dò ngay cả phấn cũng đừng xoa. Ân Tu Văn đương nhiên là có tâm tư của mình, trước đây luôn đợi nhi nữ gả đi để được nhận lễ hỏi, hôm nay nhi nữ nhà mình chính là gà để trứng vàng, gả cho người ta rồi chẳng phảo là tiện nghi cho nhà chồng ư?
A Ân làm sao lại không biết tâm tư của cha mình chứ, nhưng nàng chỉ bình tĩnh giương mắt nhìn ông.
Ân Tu Văn trong lòng chợt chột dạ, nhi nữ sau khi kiếm được bạc, ngay cả khí thế cũng đã thay đổi. Nhìn vài lần mà ngay cả chân hay bụng đều phát run. Ông dặn dò xong liền dứt khoát xoay người đi.
Khương Tuyền hiện tại hoàn toàn không nghe theo lời của Ân Tu Văn, hỏi: “Tỷ tỷ hôm nay muốn trang điểm như thế nào? Người tham gia đấu hạch nhiều như vậy,nói không chừng còn có thể tìm một lang quân như ý đó nha?” Ngụ ý chính là muốn A Ân ra sức mà trang điểm.
A Ân bị chọc cười, chỉ nói: “Ta là đi đấu hạch chữ không phải là tìm lang quân như ý. Tự mình ta tới là được rồi.” Cuối cùng A Ân mặc một bộ y phục thuận tiện, ngồi lên xe ngựa chạy tới ngoại ô Cung Thành.
Trong hội trường vô cùng nào nhiệt.
Thân là chủ sự, Lạc Nguyên đã đến từ sớm, đi tới lều lán trong tiếng phụng nghênh, bên cạnh hắn còn có một nhà Tạ huyện lệnh. Tạ Thiểu Hoài cùng tân phụ Lạc Kiều đương nhiên cũng ở đây. Có điều hai người này tối hôm qua lại ầm ĩ một trận, nhưng trước mắt lại bày ra bộ dạng phu xướng phụ tùy, nhưng Lạc Kiều đợi khi không có ai lại cho Tạ Thiểu Hoài ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi nhập tọa, có tùy tùng đi tới nói: “Bẩm công tào, Thượng Quan gia thiếu đông gia đã tới rồi ạ.”
Ba chữ ‘Thượng Quan gia’ vừa ra, nhất thời liền dẫn tới sự chú ý của mọi người. Đặt trong thời bình, liếc mắt nhìn thiếu đông gia so với lên trời còn khó hơn đó. Đều nói thiếu đông gia ngày thường tướng mạo tựa Phan An, nhưng vẫn chưa được gặp, hiện tại đã có cơ hội, khiến cho dân chúng rất kích động.
Lạc Nguyên nói: “Bản quan đi nghênh đón.”
Lạc Nguyên đứng lên, những người còn lại nào dám ngồi, một đám người trùng trùng điệp điệp đều cung ngheeng Thượng Quan Sĩ Tín đi tới.
Chỗ ngồi trong lều cũng phải đúng quy củ, may là Lạc Nhuyên từ lâu đã giữ lại một vị trí. Hắn khi còn ở Vĩnh Bình đã nghe qua chuyện truyền lại của Thượng Quan gia, đối với vị không có quan chức gia thân này không dám lơ là chút nào, cung cung kính kính tiễn vào chỗ ngồi.
Đợi Thượng Quan Sĩ Tín an vị, Lạc Nguyên mới cười nói: “Thiếu đông gia tới sớm, từ giờ tới lúc bắt đầu thi đấu vẫn còn thời gian hai chun trà nữa.”
“Không sao, tới sớm mới có thể thấy được tình hình của hạch điêu kỹ giả.” Đang lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn đã dời về phía lều đối diện, bên trong rộn rôn ràng ràng chưa bảy tám chục người, chính là hạch điêu kỹ giả thi đấu hôm nay.”
Hắn quét một vòng, không nhìn thấy thân ảnh của A Ân đâu, lại cẩn thận nhìn lại vài lần.
Lạc Nguyên hỏi: “Thiếu đông gia đang tìm người quen ư?”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng không hẳn. Lần thi này lang quân chiếm đa số, ngược lại không có được mấy vị cô nương.” Cũng không phải là không có, chỉ là quá ít, đặt ở giữa đám nam nhâ, trang phục của nữ nhi lại đặc biệt chú ý.
Lạc Nguyên cười nói: “Điêu hạch nên là công việc của nam nhi, cô nương ở nhà thêu hoa dệt vải là được rồi, mặc dù có bản lĩnh điêu hạch nhưng đại đa số đều không muốn xuất đầu lộ diện.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng có người nguyện ý thản nhiên lộ diện, Sĩ Tín cho rằng điêu hạch không phân biệt nam nữ, có thể điêu ra hạch tốt thì đều là nhân tài Thượng Quan gia chúng ta cần.”
“Thiếu đông gia nói có lý.” Lời là nói như vậy, nhưng trong thâm tâm lại không cho là đúng.
Chỗ ngồi của Lạc Kiều cách Thượng Quan Sĩ Tín không xa, lời của hắn nàng một chữ đều nghe không sót, cúi đầu xuống nhìn hai ngón tay bị đứt của mình, chuyện thương tâm lại lần nữa trào lên trong lòng mình, không khỏi lại tăng thêm vài phần chán ghét đối với A Ân. Vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt của chồng mình đang roi vào chiếc lều đối diện, tâm trạng lại càng thêm tức giận.
“Nhìn cái gì vậy, đang tìm người nào sao?”
Uy phong gần đây của A Ân ở Hạch Điêu trấn chính là người người đều biết. Trong Hạch Điêu trấn cũng có người của Lạc gia, vì vậy Lạc Kiều đương nhiên cũng biết. Nàng véo Tạ Thiểu Hoài một cái, “Cùng một đám nam nhân đấu hạch, nàng ta qủa thực là không biết liêm sỉ!”
Tạ Thiểu Hoài bị véo rất đau
Hai phu thê cũng không dám quang mình chính đại cãi nhau, dù sao lúc này cũng còn có nhân vật lớn ở đây, không thể làm gì khác hơn là phóng ánh mắt sắc như đao bay tới bay lui.
Cũng vào lúc này, A Ân tới.
Ở noi người đến tấp nập như vậy, nàng mặc
Ở đây hạch điêu kỹ giả chiếm đại đa số, cũng phần lớn đã nghe thấy danh tiếng của A Ân, nghe thấy xung quanh có người nói về nàng thì đều nhao nhao nhìn lại, hội trường đang hò hét nào nhiệt bỗng yên tĩnh lại. Mọi người đều nhìn nàng.
A Ân một chút cũng không khẩn trương, thoải mái đi tới vị trí của mình, hơi cúi đầu xuống, nói chuyện với Khương Tuyền bên cạnh.
Thượng Quan Sĩ Tín chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, thoạt nhìn lại ôn nhu như vậy, cực kỳ giống hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc nàng tặng cho hắn, ngày tốt cảnh đẹp, ánh trăng say lòng người, gió đêm phơ phất làm lay động lá sen trên mặt hồ, có một loại nhu tình không thể nói rõ.
Tạ Thiểu Hoài đã lâu không gặp A Ân, hôm nay vừa nhìn thấy ánh mắt liền si ngốc nhin nàng, cũng không đoái hoài tới ánh mắt sắc như dao của Lạc Kiều bên cạnh.
Nàng căm hận nói: “Đồ đĩ chuyên mê hoặc!”
Lạc Nguyên bất động thanh sắc: “Đó chính là Ân thị, nửa tháng trước ta có tặng thiếp mời cho nàng.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Có nghe nói.”
Lạc Nguyên thấy thần sắc hắn không thay đổi mới yên tâm, lại cùng Thượng Quan Sĩ Tín chậm rãi nói chuyện. Còn lại thời gian nửa chun trà nữa, huyền giáp vệ uy phong lẫm lẫm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, cuốn theo khói bụi cuồn cuộn. Đợi khi khói bụi tản đi, một chiếc xe ngựa xoa hoa rộng lớn dần dần dừng lại.
Tùy tùng trong hội trường kinh hồn táng đảm hét lên: “Mục…Mục Dương Hậu đến ___”
Lời này vừa nói ra, toàn thể hội trường đều nghiêm túc.
Lạc Nguyên hơi biến sắc, ngay cả Thượng Quan Sĩ Tín cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Mà Khương Tuyền ở trong lều dự thi cũng bị dọa sợ đến mặt trắng không còn giọt máu, siết chặt tay áo A Ân. A Ân nàng sao lại không sơ, nhưng lúc này lại không thể làm cho A Tuyền rối thêm, nàng giả bộ trấn tĩnh mà vỗ nhẹ tay Khương Tuyền, ý bảo đừng sợ.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Mây đen dần tan, ánh nắng nhu hòa trải xuống, Mục Dương Hậu một thân quý giá lộ ra nửa người, kim quan thêu kỳ lân dưới ánh nắng phát xạ ra ánh sáng thật chói mắt. Hắn bước xuống xe ngựa, lóa mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
…Thiên chi kiêu tử đến từ Vĩnh Bình.
/144
|