Núi Đại Tự rất cao, đứng ở giữa sườn núi có thể quan sát được toàn cảnh Tuy Châu. A Ân vì để thấy rõ ràng hơn nên đã leo lên một tảng đá lớn, phóng mắt nhìn về phía xa. Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời rất nóng nực, bao phủ lên Tuy Châu dày dày đặc đặc.
A Ân nhìn, bỗng nhớ tới ông nội.
Trước đây khi ông nội nàng còn sống cực thích phong cảnh núi non, mỗi lần lên núi liền ở lại vài ngày. Ông nội thích đứng ở trên đỉnh núi để ngắm cảnh, mỗi lần ngắm liền mất hai canh giờ. Khi đó nàng còn nhỏ, cũng không biết ông nội đang nhìn gì, chỉ cảm thấy ngắm lâu thì không còn thú vị. Cho đến mãi sau này nàng mới biết núi non tươi đẹp, mỗi giờ khắc khác nhau có mỗi biến hóa khác nhau, nếu không nhìn kĩ, thì khó mà cảm nhận được những biến hóa bé nhỏ ấy.
Khoảng chừng một nén nháng sau nàng mới bước xuống, trở lại nơi lúc trước. Nguyên Bối, Lan Thanh, Lục Lam đều đang chờ để xuất phát, nàng hỏi Nguyên Bối: “Tử Diệp đâu?”
Nguyên Bối trả lời: “Thiếu đông gia đi tìm muội.”
Lại qua một lát, Thượng Quan Sĩ Tín mới trở về, nhưng lại không đi cùng Lâm Hà.
Hắn nhíu mi, hỏi: “A Hà đã trở về chưa?”
Nguyên Bối lắc đầu, nói: “Không tìm được muội ấy ư?”
Hắn gật đầu.
Lục Lam hỏi: “Có lẽ nào Lâm cô nương đi trước rồi không?”
Nguyên Bối nói: “Không thể, dựa theo quy định lúc đầu thì phải là năm người cùng nhau đi.” Lời này vừa nói ra, Nguyên Bối lại bất mãn liếc nhìn Lục Lam một cái. Nếu không phải nàng ta gây sự thì Lâm sư muội sao lại sinh ra hờn dỗi chứ? Hiện tại không tìm thấy Lâm sư muội, mấy người bọn họ cũng đừng nghĩ lên núi được. Vốn núi Đại Tự đã cao, bây giờ lại là đã buổi trưa, chờ đến khi leo lên đến nơi thì cũng không còn sớm nữa, bọn họ còn đấu kiểu gì đây.
Lan Tranh lên tiếng: “Ta đi tìm sư muội.”
Nguyên Bối cũng nói: “Sư muội hẳn là cũng không đi xa, ta vào miếu tìm thử.”
Thượng Quan Sĩ Tín cũng rất nhanh đã đưa ra chủ ý: “Tất cả mọi người thử đi tìm xung quanh đây xem, một nén nhang sau tất cả quay về tập hợp ở đây.” Dừng lại, hắn lại gọi mấy tên hộ vệ đến, để một người trong số họ lên núi bẩm báo tình hình trước, còn lại cùng đi tìm Lâm Hà.
A Ân thấy vậy thì hơi cau mày như có điều suy nghĩ nhìn về hướng Lâm Hà mất tích, bước chân vừa nhấc liền đi tới trước ngã ba. Thượng Quan Sĩ Tín đi theo, nói: “Muội đi bên kia?”
Nàng đáp: “Vừa rồi muội thấy cạnh miếu có một rừng trúc, Tử Diệp có vào rừng trúc tìm xem không?”
Hắn nói: “Ta đi với muội.”
Nói rồi hai người trực tiếp đi vào rừng trúc. Đợi khi đi xa hắn mới hỏi: “Muội phát hiện ra điều gì ư?”
Nàng thấp giọng đáp: “Muội và Lâm sư tỷ tuy rằng chỉ đối mặt vài lần nhưng theo cách cư xử trước nay thì tỷ ấy không phải là người không tuân thủ phép tắc.”
Sau khi gặp lại Mục Dương hầu, trong đầu nàng vẫn như cung đang kéo căng dây, thời thời khắc khắc đều không dám buông thả cảnh giác.
Nàng nói: “Có lẽ là gặp chuyện goài ý muốn.”
Lại nói Lâm Hà lúc này xác thực là gặp chuyện ngoài ý muốn thật.
Trong lòng nàng uất ức, vừa tới ngã ba liền đi về hướng ngôi miếu, đúng lúc nhìn thấy có người đang cầu duyên. Nàng hiện tại rất vui khi nghe thấy hai chữ ‘nhân duyên’, lập tức rẽ bước đi vào rừng trúc. Rừng trúc vắng vẻ tính mịch, những cáu kỉnh tích tụ trong lòng nàng bao lâu nay dần tiêu tan. Nàng nhẩm tính toán thời gian, nghĩ cũng đã đến lúc nên quay lại, không ngờ bước hụt một bước liền rơi vào cái bẫy mà kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Nàng tự cảm thấy thật xui xẻo, gọi vài tiếng liền dứt khoát đặt mông ngồi xuống.
Nàng ngược lại cũng không lo lắng cho an nguy của bản thân, qua một nén nhang bọn họ nhất định sẽ đi tìm nàng, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nghĩ đến đây liền tĩnh tâm ngồi lại, bắt đầu suy nghĩ về trận đấu hôm nay.
Phụ thân từ nhỏ đã bồi dưỡng nàng, từ đó đã đủ để nàng có thể vào Hạch Học, lại từ một trong mười tám vị hạch điêu kỹ giả trổ hết tài nàng, đến Vĩnh Bình trở thành hạch điêu sư trong cung.
Phụ thân đợi nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cơ hội cũng tới.
Chợt có âm thanh nhỏ vang lên, Lâm Hà còn chưa kịp xem xét, trên đỉnh đầu đã truyền tới một giọng nói
“A Hà?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, vành mắt nàng suýt đỏ lên, vội vàng gọi: “Tử…” Chữ ‘Diệp’ còn chưa kịp phát ra thì chợt ngừng lại, nàng thấy A Ân bên cạnh Thượng Quan Sĩ Tín.
Thần sắc chợt lạnh đi.
Nàng cắn chặt môi.
Thượng Quan Sĩ Tín đánh giá cái bẫy, nói: “A Hà đừng sợ, chúng ta lập tức gọi người tới kéo muội lên.” Nói rồi hắn lại nhìn xung quanh, cành cây rất dễ dứt, tuyệt đối không thể dùng. A Ân nói: “Tử Diệp, lúc trước đi vào chúng ta có thấy một cây đại thụ, dưới thân cây có dây mây rơi xuống, muội đi…”
Còn chưa nói xong hắn liền ngắt lời: “Dây mây nặng, muội lát nữa còn phải thi đấu, không thích hợp hao sức. Để ta đi, muội đi thông báo cho mọi người đi.” Nói rồi hướng Lâm Hà: “A Hà, chúng ta sẽ về ngay.”
Trong lòng Lâm Hà những uất ức nháy mắt đã kéo trở lại.
Cũng lúc này, bên tai bỗng vang lên thanh âm tê tê, nàng đối với âm thanh này đã không còn lạ gì, sau lưng nhất thời có một cỗ lạnh lẽo tràn lan. Nàng chậm rãi giương mắt, một con rắn cạp nong từ trong động bò ra, nó phun cái lưỡi màu đỏ hung tợn nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Hà một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ngày thường nhìn thấy dây thừng đã sợ rồi chứ chưa nói đến lúc này là rắn thật, lập tức run như cầy sấy, theo bản năng liền hét lên.
“Đừng lại đây!”
Bỗng một thân ảnh màu vàng nhạt nhảy vào bẫy, nàng còn chưa kịp phản ứng thì thấy con rắn đã bị một đôi tay thon dài nắm lấy. Vừa dùng sức, con rắn liền cong người lên, nháy mắt đã biến mất trong bụi cỏ.
A Ân vỗ vỗ tay, nói với nàng: “Rắn cũng sợ người, nếu tỷ kêu lên nó sợ hãi e rằng sẽ xông lên cắn tỷ. Vừa rồi răng con rắn kia đã bị rút, cõ lẽ là được nhà ai nuôi, tỷ đừng sợ.”
Lâm Hà sợ ngây người, ngây ngốc nhìn A Ân.
A Ân cũng không nhìn lại nàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời, như tới cái gì liền bóp bóp lớp đất, lại cúi xuống ngửi dò xét.
Lâm Hà lúc này mới phản ứng kịp, hỏi nàng: “Ngươi…Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Nàng đáp: “Cái bẫy này là vừa mới đào.”
Nhíu mày, nàng lại hỏi: “Tỷ làm sao mà rơi xuống đây?”
Lâm Hà đáp: “Không chú ý nên bước hụt, sao…sao nào?”
“Việc này hơi kỳ lạ, chỉ sợ việc tỷ rơi xuống đây không phải là ngẫu nhiên mà là có người đã sắp đặt.”
“Ngươi làm sao mà biết?”
Nàng nói: “Tỷ ngẩng đầu nhìn một chút.”
Lâm Hà vừa ngẩng đầu lên nhìn liền bị dọa đến run rẩy, thực sự là cũng sợ quá mà khóc. Trên cái bẫy lộ ra một đoàn người, chỉ mặc áo đen, đeo mặt nạ, chỉ để lộ ra đôi mắt hung ác tàn bạo, so với rắn độc còn âm lãnh hơn.
Lâm Hà sợ tới mức đứng không vững, đưa tay nắm lấy cánh tay A Ân.
Vừa kéo, nàng liền ngây người.
A Ân một chút cũng không sợ, rõ ràng là bên trên là tên hắc y nhân khí thế tàn bạo nhưng nàng vẫn tỉnh táo như cũ, sắc mặt chưa từng thay đổi, cao giọng hỏi: “Các hạ là phụng chỉ của ai vậy? Nếu chỉ là vì tiền tài, ta có thể ra giá gấp bội.”
A Ân trấn định như vậy liền khiến Lâm Hà cũng dần tỉnh táo lại, nói: “Gấp hai mươi lần!”
Thế nhưng tên hắc y nhân vẫn bất vi sở động, lạnh nhạt nói: “Muốn trách thì trách người đắc tội với người không thể đắc tội.”
Lời này vừa nói ra, A Ân lập tức đã hiểu.
Lâm Hà chẳng qua là mồi nhử, để nàng đơn độc xuất hiện.
Nhìn mũi tên trên lưng hắc y nhân, nàng lại nói: “Người chủ của các muốn tìm là ta. Thượng Quan gia thiếu đông gia lát nữa sẽ trở lại, đến lúc đó các vị chưa chắc có thể thoát thân. Vị cô nương bên cạnh này cũng không oán không thù với các vị, cũng chưa thấy mặt các vị, để ta đi với các người, thả nàng ấy đi.”
Con người của tên hắc ý nhân thâm sâu, lại nói: “Người đến đây.”
Ngụ ý là muốn tha cho Lâm Hà.
Lúc này, hắc y nhân thả dây thừng xuống. A Ân nháy mắt với Lâm Hà, bắt lấy dây thừng. Tên hắc y nhân kéo dây thừng lên, dây thừng chậm rãi đi lên, A Ân hô: “Chậm một chút chậm một chút, ta chưa bắt được.”
Lời còn chưa dứt, A Ân nặng nề mà té xuống, cái mông cũng suýt té thành hai nửa.
Nàng nói: “Các vị lang quân, ta chỉ là một cô gái yếu ớt, lại chưa từng luyện qua võ công, các người lại kéo nhanh như vậy, tay ta không nắm chắc được.” Nàng dừng lại, lại nói: “Nếu không thì như này, ta chói chặt hông mình, các vị kéo tôi lên.”
Hắc y nhân không nhịn được liền nói: “Nhanh một chút.”
Nàng cũng cười, nói: “Được.” Nàng tự thắt dây vào hông mình, lại bí mật liếc mắt nhìn Lâm Hà. Lầm Hà liền hiểu ý nàng, này là muốn kéo dài thời gian.
Sợi dây kéo lên được một nửa thì nàng lại nặng nề ngã xuống, lần này ngã đến là mạnh, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, một chút cũng không giống là giả bộ.
Phía trên bọn hắc y nhân đã hết kiên trì, trực tiếp một người nhảy xuống.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng vừa nhảy xuống thì có một cỗ man lực hung hăng đánh tới, hạ thân đau đến mức vặn vẹo cả mặt. A Ân quát lên: “Lâm Hà! Mau!”
Lâm Hà cũng phản ứng kịp, lập tức tháo mũi tên trên lưng tên hắc y nhân.
A Ân lần thứ hai dùng man lực xoắn cánh tay của hắn, lại sợ sức lực chưa đủ liền trực tiếp lấy cung tên trây tay Lâm Hà, dâm vào đầu tên hắc y nhân, cho đến khi hắn hôn mê mới thôi.
Nàng vỗ vỗ tay, lộ ra một dáng cười thư thái.
Nàng nói với Lâm Hà: “Muội leo lên trước, đợi lát nữa lại kéo tỷ lên. Hắn đã hôn mê, tỷ đừng sợ.” Thấy Lâm Hà hoa dung thất sắc nàng lại nhớ tới A Tuyền, thanh âm không khỏi dịu dàng thêm vài phần, “Chờ chúng ta lên rồi, Tử Diệp cũng sắp quay lại. Dây mây cách chỗ này không xa.”
Dứt lời, nàng lại ngửa cổ nhìn lên, mép đất cũng không phải là trơn tuột không thể leo lên, khi nàng nhảy xuống là đạp lên những khối đá nhô ra mà xuống. Tuy rằng lúc xuống hai chân chấn đến tê dại, nhưng dầu gì cũng không phải là không thể leo lên.
Nàng mở sợ dây trên người hắc y nhân, cột trên người mình, sau đó tìm một chỗ để dẫm châm lên.
“…Lúc thi đấu ta nhất định sẽ không nhường.”
Lâm Hà nghiêng đầu đi nơi khác, không tự nhiên mà nói.
A Ân mỉm cười, nói: “Thi đấu phải toàn lực ứng phí mới thú vị, bằng không thì thật có lỗi với hạch điêu.”
Lâm Hà dòm khuôn mặt tươi cười của nàng, bất chợt nghĩ tới có bảy, tám phần giống với Tử Diệp.
…Thực là khiến cho người ta chán ghét không thôi a.
A Ân sau khi gian nan bò lên, sau lưng bỗng run lên, vừa nghiêng đầu liền đồng loạt có tám tên hắc y nhân, dùng ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi gầy yếu là nàng. Tên cầm đầu nói: “Ông chủ nói ngươi có vài phần bản lĩnh, quả thực là không sai.”
A Ân nhìn, bỗng nhớ tới ông nội.
Trước đây khi ông nội nàng còn sống cực thích phong cảnh núi non, mỗi lần lên núi liền ở lại vài ngày. Ông nội thích đứng ở trên đỉnh núi để ngắm cảnh, mỗi lần ngắm liền mất hai canh giờ. Khi đó nàng còn nhỏ, cũng không biết ông nội đang nhìn gì, chỉ cảm thấy ngắm lâu thì không còn thú vị. Cho đến mãi sau này nàng mới biết núi non tươi đẹp, mỗi giờ khắc khác nhau có mỗi biến hóa khác nhau, nếu không nhìn kĩ, thì khó mà cảm nhận được những biến hóa bé nhỏ ấy.
Khoảng chừng một nén nháng sau nàng mới bước xuống, trở lại nơi lúc trước. Nguyên Bối, Lan Thanh, Lục Lam đều đang chờ để xuất phát, nàng hỏi Nguyên Bối: “Tử Diệp đâu?”
Nguyên Bối trả lời: “Thiếu đông gia đi tìm muội.”
Lại qua một lát, Thượng Quan Sĩ Tín mới trở về, nhưng lại không đi cùng Lâm Hà.
Hắn nhíu mi, hỏi: “A Hà đã trở về chưa?”
Nguyên Bối lắc đầu, nói: “Không tìm được muội ấy ư?”
Hắn gật đầu.
Lục Lam hỏi: “Có lẽ nào Lâm cô nương đi trước rồi không?”
Nguyên Bối nói: “Không thể, dựa theo quy định lúc đầu thì phải là năm người cùng nhau đi.” Lời này vừa nói ra, Nguyên Bối lại bất mãn liếc nhìn Lục Lam một cái. Nếu không phải nàng ta gây sự thì Lâm sư muội sao lại sinh ra hờn dỗi chứ? Hiện tại không tìm thấy Lâm sư muội, mấy người bọn họ cũng đừng nghĩ lên núi được. Vốn núi Đại Tự đã cao, bây giờ lại là đã buổi trưa, chờ đến khi leo lên đến nơi thì cũng không còn sớm nữa, bọn họ còn đấu kiểu gì đây.
Lan Tranh lên tiếng: “Ta đi tìm sư muội.”
Nguyên Bối cũng nói: “Sư muội hẳn là cũng không đi xa, ta vào miếu tìm thử.”
Thượng Quan Sĩ Tín cũng rất nhanh đã đưa ra chủ ý: “Tất cả mọi người thử đi tìm xung quanh đây xem, một nén nhang sau tất cả quay về tập hợp ở đây.” Dừng lại, hắn lại gọi mấy tên hộ vệ đến, để một người trong số họ lên núi bẩm báo tình hình trước, còn lại cùng đi tìm Lâm Hà.
A Ân thấy vậy thì hơi cau mày như có điều suy nghĩ nhìn về hướng Lâm Hà mất tích, bước chân vừa nhấc liền đi tới trước ngã ba. Thượng Quan Sĩ Tín đi theo, nói: “Muội đi bên kia?”
Nàng đáp: “Vừa rồi muội thấy cạnh miếu có một rừng trúc, Tử Diệp có vào rừng trúc tìm xem không?”
Hắn nói: “Ta đi với muội.”
Nói rồi hai người trực tiếp đi vào rừng trúc. Đợi khi đi xa hắn mới hỏi: “Muội phát hiện ra điều gì ư?”
Nàng thấp giọng đáp: “Muội và Lâm sư tỷ tuy rằng chỉ đối mặt vài lần nhưng theo cách cư xử trước nay thì tỷ ấy không phải là người không tuân thủ phép tắc.”
Sau khi gặp lại Mục Dương hầu, trong đầu nàng vẫn như cung đang kéo căng dây, thời thời khắc khắc đều không dám buông thả cảnh giác.
Nàng nói: “Có lẽ là gặp chuyện goài ý muốn.”
Lại nói Lâm Hà lúc này xác thực là gặp chuyện ngoài ý muốn thật.
Trong lòng nàng uất ức, vừa tới ngã ba liền đi về hướng ngôi miếu, đúng lúc nhìn thấy có người đang cầu duyên. Nàng hiện tại rất vui khi nghe thấy hai chữ ‘nhân duyên’, lập tức rẽ bước đi vào rừng trúc. Rừng trúc vắng vẻ tính mịch, những cáu kỉnh tích tụ trong lòng nàng bao lâu nay dần tiêu tan. Nàng nhẩm tính toán thời gian, nghĩ cũng đã đến lúc nên quay lại, không ngờ bước hụt một bước liền rơi vào cái bẫy mà kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Nàng tự cảm thấy thật xui xẻo, gọi vài tiếng liền dứt khoát đặt mông ngồi xuống.
Nàng ngược lại cũng không lo lắng cho an nguy của bản thân, qua một nén nhang bọn họ nhất định sẽ đi tìm nàng, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nghĩ đến đây liền tĩnh tâm ngồi lại, bắt đầu suy nghĩ về trận đấu hôm nay.
Phụ thân từ nhỏ đã bồi dưỡng nàng, từ đó đã đủ để nàng có thể vào Hạch Học, lại từ một trong mười tám vị hạch điêu kỹ giả trổ hết tài nàng, đến Vĩnh Bình trở thành hạch điêu sư trong cung.
Phụ thân đợi nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cơ hội cũng tới.
Chợt có âm thanh nhỏ vang lên, Lâm Hà còn chưa kịp xem xét, trên đỉnh đầu đã truyền tới một giọng nói
“A Hà?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, vành mắt nàng suýt đỏ lên, vội vàng gọi: “Tử…” Chữ ‘Diệp’ còn chưa kịp phát ra thì chợt ngừng lại, nàng thấy A Ân bên cạnh Thượng Quan Sĩ Tín.
Thần sắc chợt lạnh đi.
Nàng cắn chặt môi.
Thượng Quan Sĩ Tín đánh giá cái bẫy, nói: “A Hà đừng sợ, chúng ta lập tức gọi người tới kéo muội lên.” Nói rồi hắn lại nhìn xung quanh, cành cây rất dễ dứt, tuyệt đối không thể dùng. A Ân nói: “Tử Diệp, lúc trước đi vào chúng ta có thấy một cây đại thụ, dưới thân cây có dây mây rơi xuống, muội đi…”
Còn chưa nói xong hắn liền ngắt lời: “Dây mây nặng, muội lát nữa còn phải thi đấu, không thích hợp hao sức. Để ta đi, muội đi thông báo cho mọi người đi.” Nói rồi hướng Lâm Hà: “A Hà, chúng ta sẽ về ngay.”
Trong lòng Lâm Hà những uất ức nháy mắt đã kéo trở lại.
Cũng lúc này, bên tai bỗng vang lên thanh âm tê tê, nàng đối với âm thanh này đã không còn lạ gì, sau lưng nhất thời có một cỗ lạnh lẽo tràn lan. Nàng chậm rãi giương mắt, một con rắn cạp nong từ trong động bò ra, nó phun cái lưỡi màu đỏ hung tợn nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Hà một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ngày thường nhìn thấy dây thừng đã sợ rồi chứ chưa nói đến lúc này là rắn thật, lập tức run như cầy sấy, theo bản năng liền hét lên.
“Đừng lại đây!”
Bỗng một thân ảnh màu vàng nhạt nhảy vào bẫy, nàng còn chưa kịp phản ứng thì thấy con rắn đã bị một đôi tay thon dài nắm lấy. Vừa dùng sức, con rắn liền cong người lên, nháy mắt đã biến mất trong bụi cỏ.
A Ân vỗ vỗ tay, nói với nàng: “Rắn cũng sợ người, nếu tỷ kêu lên nó sợ hãi e rằng sẽ xông lên cắn tỷ. Vừa rồi răng con rắn kia đã bị rút, cõ lẽ là được nhà ai nuôi, tỷ đừng sợ.”
Lâm Hà sợ ngây người, ngây ngốc nhìn A Ân.
A Ân cũng không nhìn lại nàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời, như tới cái gì liền bóp bóp lớp đất, lại cúi xuống ngửi dò xét.
Lâm Hà lúc này mới phản ứng kịp, hỏi nàng: “Ngươi…Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Nàng đáp: “Cái bẫy này là vừa mới đào.”
Nhíu mày, nàng lại hỏi: “Tỷ làm sao mà rơi xuống đây?”
Lâm Hà đáp: “Không chú ý nên bước hụt, sao…sao nào?”
“Việc này hơi kỳ lạ, chỉ sợ việc tỷ rơi xuống đây không phải là ngẫu nhiên mà là có người đã sắp đặt.”
“Ngươi làm sao mà biết?”
Nàng nói: “Tỷ ngẩng đầu nhìn một chút.”
Lâm Hà vừa ngẩng đầu lên nhìn liền bị dọa đến run rẩy, thực sự là cũng sợ quá mà khóc. Trên cái bẫy lộ ra một đoàn người, chỉ mặc áo đen, đeo mặt nạ, chỉ để lộ ra đôi mắt hung ác tàn bạo, so với rắn độc còn âm lãnh hơn.
Lâm Hà sợ tới mức đứng không vững, đưa tay nắm lấy cánh tay A Ân.
Vừa kéo, nàng liền ngây người.
A Ân một chút cũng không sợ, rõ ràng là bên trên là tên hắc y nhân khí thế tàn bạo nhưng nàng vẫn tỉnh táo như cũ, sắc mặt chưa từng thay đổi, cao giọng hỏi: “Các hạ là phụng chỉ của ai vậy? Nếu chỉ là vì tiền tài, ta có thể ra giá gấp bội.”
A Ân trấn định như vậy liền khiến Lâm Hà cũng dần tỉnh táo lại, nói: “Gấp hai mươi lần!”
Thế nhưng tên hắc y nhân vẫn bất vi sở động, lạnh nhạt nói: “Muốn trách thì trách người đắc tội với người không thể đắc tội.”
Lời này vừa nói ra, A Ân lập tức đã hiểu.
Lâm Hà chẳng qua là mồi nhử, để nàng đơn độc xuất hiện.
Nhìn mũi tên trên lưng hắc y nhân, nàng lại nói: “Người chủ của các muốn tìm là ta. Thượng Quan gia thiếu đông gia lát nữa sẽ trở lại, đến lúc đó các vị chưa chắc có thể thoát thân. Vị cô nương bên cạnh này cũng không oán không thù với các vị, cũng chưa thấy mặt các vị, để ta đi với các người, thả nàng ấy đi.”
Con người của tên hắc ý nhân thâm sâu, lại nói: “Người đến đây.”
Ngụ ý là muốn tha cho Lâm Hà.
Lúc này, hắc y nhân thả dây thừng xuống. A Ân nháy mắt với Lâm Hà, bắt lấy dây thừng. Tên hắc y nhân kéo dây thừng lên, dây thừng chậm rãi đi lên, A Ân hô: “Chậm một chút chậm một chút, ta chưa bắt được.”
Lời còn chưa dứt, A Ân nặng nề mà té xuống, cái mông cũng suýt té thành hai nửa.
Nàng nói: “Các vị lang quân, ta chỉ là một cô gái yếu ớt, lại chưa từng luyện qua võ công, các người lại kéo nhanh như vậy, tay ta không nắm chắc được.” Nàng dừng lại, lại nói: “Nếu không thì như này, ta chói chặt hông mình, các vị kéo tôi lên.”
Hắc y nhân không nhịn được liền nói: “Nhanh một chút.”
Nàng cũng cười, nói: “Được.” Nàng tự thắt dây vào hông mình, lại bí mật liếc mắt nhìn Lâm Hà. Lầm Hà liền hiểu ý nàng, này là muốn kéo dài thời gian.
Sợi dây kéo lên được một nửa thì nàng lại nặng nề ngã xuống, lần này ngã đến là mạnh, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, một chút cũng không giống là giả bộ.
Phía trên bọn hắc y nhân đã hết kiên trì, trực tiếp một người nhảy xuống.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng vừa nhảy xuống thì có một cỗ man lực hung hăng đánh tới, hạ thân đau đến mức vặn vẹo cả mặt. A Ân quát lên: “Lâm Hà! Mau!”
Lâm Hà cũng phản ứng kịp, lập tức tháo mũi tên trên lưng tên hắc y nhân.
A Ân lần thứ hai dùng man lực xoắn cánh tay của hắn, lại sợ sức lực chưa đủ liền trực tiếp lấy cung tên trây tay Lâm Hà, dâm vào đầu tên hắc y nhân, cho đến khi hắn hôn mê mới thôi.
Nàng vỗ vỗ tay, lộ ra một dáng cười thư thái.
Nàng nói với Lâm Hà: “Muội leo lên trước, đợi lát nữa lại kéo tỷ lên. Hắn đã hôn mê, tỷ đừng sợ.” Thấy Lâm Hà hoa dung thất sắc nàng lại nhớ tới A Tuyền, thanh âm không khỏi dịu dàng thêm vài phần, “Chờ chúng ta lên rồi, Tử Diệp cũng sắp quay lại. Dây mây cách chỗ này không xa.”
Dứt lời, nàng lại ngửa cổ nhìn lên, mép đất cũng không phải là trơn tuột không thể leo lên, khi nàng nhảy xuống là đạp lên những khối đá nhô ra mà xuống. Tuy rằng lúc xuống hai chân chấn đến tê dại, nhưng dầu gì cũng không phải là không thể leo lên.
Nàng mở sợ dây trên người hắc y nhân, cột trên người mình, sau đó tìm một chỗ để dẫm châm lên.
“…Lúc thi đấu ta nhất định sẽ không nhường.”
Lâm Hà nghiêng đầu đi nơi khác, không tự nhiên mà nói.
A Ân mỉm cười, nói: “Thi đấu phải toàn lực ứng phí mới thú vị, bằng không thì thật có lỗi với hạch điêu.”
Lâm Hà dòm khuôn mặt tươi cười của nàng, bất chợt nghĩ tới có bảy, tám phần giống với Tử Diệp.
…Thực là khiến cho người ta chán ghét không thôi a.
A Ân sau khi gian nan bò lên, sau lưng bỗng run lên, vừa nghiêng đầu liền đồng loạt có tám tên hắc y nhân, dùng ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi gầy yếu là nàng. Tên cầm đầu nói: “Ông chủ nói ngươi có vài phần bản lĩnh, quả thực là không sai.”
/144
|