Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 40 - Khí Phách Uy Vũ

/115


Mặc dù ở trong lòng Mục Viêm Khiếu đã dự liệu được sau đó sẽ phát sinh chuyện ‘chấn động lòng người’, nhưng chuyện hại người chính là lão gia gia Ngả Bá Đặc cảm thấy trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có động vật nào thông minh hơn mèo mập Gia Phỉ của ông ấy.

Vì thế, mặc dù Mục đại thiếu đã ngầm tỏ vẻ có thể mua lại cái máy chuyển đổi giọng nói kia, nhưng Ngả Bá Đặc vẫn cười híp mắt nói: “Nga, Mục, không nên xấu hổ như vậy! Mặc dù tôi biết Gia Phỉ của tôi vô cùng thông minh, nhưng tôi thấy Lâm Lâm của cậu cũng không tệ. Ít nhất, giá trị sức mạnh của nó cao hơn Gia Phỉ rất nhiều không phải sao?”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày, ông cụ này chẳng lẽ đang định dùng lời lẽ để giễu cợt trí thông minh của Lâm Lâm?! Chuyện này thật là. . . Ha ha.

“Nếu ngài cũng đã nói như vậy, tôi cũng muốn để cho Lâm Lâm thử dùng cái máy kia một lần. Tiện thể kiểm tra chất lượng và hiệu quả của cái máy này như thế nào. Tôi nghĩ, cái máy này chắc ngài sẽ không cho miễn phí đâu hả?”

Ngả Bá Đặc nghe vậy cười một tiếng: “Ha ha! Mục, cậu vẫn nhạy bén như vậy! Thật là khiến người ta không thích nổi mà! Bất quá cậu nói rất đúng, mặc dù tôi cũng rất thích Lâm Lâm của cậu, nhưng mà nói thế nào cái máy này cũng hao tốn không ít sức lực và tiền tài của tôi, mặc dù tôi không định dùng nó để kiếm tiền, nhưng nói chung là cậu cũng nên ủng hộ chút kinh phí nghiên cứu phải không?”

Mục Viêm Khiếu gật đầu: “Ngài nói rất có lý.”

“A, nhưng mà Mục này! Nếu như Lâm Lâm của cậu có thể dùng tiếng kêu phong phú của nó nói thành một câu chuyện, ừm, ít nhất phải sinh động dễ thương như Gia Phỉ nhà tôi, như vậy tôi có thể miễn phí cho Lâm Lâm của cậu một cái máy chuyển đổi giọng nói.” Ngả Bá Đặc cười mở miệng, “Dù sao, bất kể là người hay động vật thông minh, đều phải có chút ưu tiên, không phải sao?”

Nghe được lão gia gia Ngả Bá Đặc nói mấy câu đó, không đợi Mục đại thiếu mở miệng nói chuyện, Lâm U • linh miêu • tiểu gia liền mãnh liệt xoay người nhào tới trước mặt Ngả Bá Đặc, meo meo kêu gào hai tiếng.

【Nhanh đem đồ vật trình lên cho tiểu gia! Xem tiểu gia đọc diễn cảm thơ cổ cho ông nghe! Hay là, ông thấy bài Thục đạo nan của Thái Bạch thế nào? Đặc biệt hữu tình a! ! ! 】

Mục Viêm Khiếu nghe được câu sau của Ngả Bá Đặc cũng biết vị này đang tự nhảy vào con đường chết, cũng không nói cái gì, trực tiếp gật đầu: “Nếu như vậy, để Lâm Lâm thử một chút đi. Tôi tin nó nhất định sẽ rất vui.”

Ngả Bá Đặc nghe vậy phất phất tay, chú La quản gia lập tức tiến lên đeo cái máy kia vào cổ Lâm U, cái máy giống như một mặt dây chuyền lớn. Đi cùng cái máy này còn có một cái hộp nho nhỏ cỡ nửa bàn tay, có nút bấm. Ngả Bá Đặc ở một bên giới thiệu: “A, cái hộp này là hệ thống lực chọn ngữ điệu tiếng nói, thế nào? Lâm Lâm nhà cậu muốn chọn loại âm thanh nào? Tôi đề cử giọng bé trai dễ thương nga! Nhất định rất khả ái.”

“Nhưng mà, Lâm Lâm nhà cậu rất ngoan đó, lần đầu tiên Gia Phỉ mang cái này, còn từ chối sợ hãi rất lâu đó.”

Mục Viêm Khiếu chỉ gật đầu không nói. Mà linh miêu Lâm U ngẩng cao đầu kiêu ngạo, ánh mắt tỏ vẻ mọi người không nên đánh đồng tiểu gia với con mèo ngu xuẩn kia, hoàn toàn không cùng một cấp bậc không phải sao?

“Ừm, ngữ điệu giọng nói cứ để cho Lâm Lâm chọn đi, tôi tin tưởng nó sẽ có âm thanh mà nó thích.” Mục đại thiếu vừa nói, vừa nghiêng mình về phía trước, thật ra thì tâm trạng của hắn hoàn toàn không bình tĩnh như bề ngoài, có cơ hội nghe được tiếng nói của thú cưng nhà mình, ai mà không kích động cho được.

Lâm U nhìn giới thiệu trên cái hộp nhỏ phiên dịch các loại âm thanh tiếng Trung. Ngả Bá Đặc cười híp mắt tỏ vẻ ‘Lâm Lâm cậu đã có thể mở miệng nói chuyện’, trực tiếp dùng móng vuốt nhấn xuống một cái nút màu đen.

Sau đó, hướng về phía cái mặt dây chuyền meo meo vài tiếng.

“Khụ! Tôi nói tiểu gia câm nín nhiều ngày như vậy rốt cuộc có thể nói chuyện rồi! Ông lão thích tiếng nói phong phú? Tôi đây đọc cho ông mấy bài thơ mà tôi thuộc thế nào? Hắc hắc, chỉ bằng con mèo mập nhà ông, cũng dám đem đi so với tiểu gia? Không sợ gió lớn cắt đứt đầu lưỡi sao. Trên thế giới này, người có thể so sánh với tiểu gia tôi, còn chưa ra đời đâu!”

Ông lão Ngả Bá Đặc: “. . .! ! ?”

Mập meo meo Gia Phỉ: “! ! ! Ông nội nó! Fuck meo meo! ! !”

Mục đại boss đã sớm đoán được kết quả: “Lâm Lâm, mày chọn giọng tổng tài khốc phách duệ sao? Đổi đi, tao không thích.”

Linh miêu Lâm U • tổng tài khốc phách duệ ngẩng cao đầu: “Meo meo rống! Anh không thích thì ông phải đổi lại? Anh cho rằng anh là ai? Bằng cái lông gì chứ? Ha ha!”

Trán Mục đại thiếu bật ra một sợi gân xanh: “Bằng việc tâm trạng tao không tốt thì ngày mai mày chỉ có thức ăn cho mèo để ăn.”

“. . . ! Phản đối! Anh là giai cấp bóc lột! ! !”

Mục Viêm Khiếu rất bình tĩnh ‘nhìn’ về phía âm thanh trầm thấp từ tính mà lại cố ý pha trò.

Linh miêu Lâm U tiểu gia nhìn chủ nhân mắt mù nhà mình hình như thật sự đã định ngày mai phải cho cậu ăn thật nhiều thức ăn cho mèo rồi, vẻ mặt uể oải, có chút không tình nguyện nhấn xuống một cái nút khác, sau đó, âm thanh người dẫn chương trình đặc biệt rõ ràng xuất hiện:

“Được rồi, khi chúng ta đối mặt với giai cấp bóc lột, nếu không thể phản kháng, cũng chỉ có thể đối mặt. Nhưng, nhân dân cả nước sẽ không quên giây phút đẫm máu và nước mắt này, một ngày nào đó, chúng ta sẽ vùng dậy! Lật đổ những người đang đè lên đầu lên cổ chúng ta, giành được hạnh phúc, ổn định cuộc sống. Phía dưới là tóm tắt bản tin mở đầu. . .”

Ngả Bá Đặc lão gia gia đã bắt đầu co giật khóe miệng: “. . . “.

Mập meo meo đột nhiên cảm thấy hình tượng đối thủ cao lớn thêm: “. . .”.

“Cái tin mở đầu kia là sao?” Mục Viêm Khiếu trầm mặc chốc lát, sau đó cố gắng xoa huyệt thái dương hỏi.

Linh miêu Lâm U • người dẫn chương trình tin tức cũng không giải thích được, nghiêng nghiêng đầu, không quên nháy mắt bán manh: “Meo meo ngao? Ơ, cái này rất kỳ quái a, tôi cũng không rõ lắm. Phía dưới là tóm tắt bản tin mở đầu.”

Mục Viêm Khiếu quay đầu, mặt không biểu cảm, Ngả Bá Đặc thấy hai con mắt đen thui kia thì ho khan một tiếng, “Chuyện này, có khả năng tiếng Trung vẫn chưa điều chỉnh tốt, bỏ giọng người dẫn chương trình đi, tôi đã nói, cho Lâm Lâm nhà cậu sử dụng giọng bé trai dễ thương đi.”

“A, nhưng mà hai đoạn nói chuyện vừa nãy thật làm cho người khác phải giật mình!” Lúc này Ngả Bá Đặc mới kịp phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Lâm U mang theo sự khâm phục và không tưởng tượng nổi: “Nó nói được như vật thật là làm người ta phải khâm phục, tưởng như là một con người thật sự! ! !”

Mục Viêm Khiếu nghe những lời ca ngợi đó khẽ nhếch môi, đối với một người nuôi thú cưng, ca ngợi thú cưng của hắn chính là sự lấy lòng tốt nhất. Nhưng nụ cười trên mặt Mục Viêm Khiếu vừa mới xuất hiện không tới ba giây liền cứng ngắc lại, hai hàng lông mày rậm nhếch cao, từ từ nhíu lại, lẩm bẩm trong miệng.

“Tưởng như là một con người thật sự. . .?”

Không biết tại sao, những lời này lại làm cho hắn xúc động trong lòng, hình như có chuyện gì rất quan trọng, nhưng hắn đã quên, mà chuyện đó có liên quan đến ‘người’ .

Lúc trở thành linh miêu thính giác của Lâm U có dấu hiệu ‘đẩy lên mức cao nhất’, khi cậu nghe được Mục Viêm Khiếu không tự chủ lặp lại câu nói kia, hai dúm lông đặc biệt nhạy cảm trên tai run rẩy giật mình, đặc biệt nhanh trí nhấn xuống cái nút màu vàng, trong nháy mắt mọi người liền nghe thấy một thanh âm trong trẻo mềm mại:

“Chủ nhân mắt mù ~ anh còn muốn cái gì? Anh thấy âm thanh này thế nào ~ có phải rất rất rất dễ thương không? Chủ nhân hôn hôn cái nào? Chủ nhân ôm ôm một cái nào?”

Cái giọng bé trai trong nháy mắt làm cho Mục đại thiếu kích động đến nỗi suy nghĩ cặn kẽ gì cũng tan thành mây khói rồi, run rẩy một chút mới khôi phục lại như cũ, vuốt vuốt chân mày của mình, Mục Viêm Khiếu nói: “Da gà tao nổi hết lên rồi, mày không thể đổi lại cái giọng nào bình thường một chút được sao?”

Mục đại thiếu cảm thấy Lâm Lâm bây giờ có thể tùy tiện thay đổi giọng nói, so với vẹt Lâm Lâm hay phát bệnh thần kinh lúc trước còn làm người ta đau đầu hơn! Ít nhất trước kia nó chỉ dùng tiếng nói làm cho người ta kinh sợ mà thôi, nhưng bây giờ, ngay cả ngữ điệu cũng có thể biến đổi thành nhiều loại khác nhau để kích thích người ta. . . Một lần nữa thật sự muốn hỏi Ngả Bá Đặc không có chuyện gì lại thiết kế nhiều giọng nói như vậy làm chi, ông như vậy là giúp thú cưng thành tinh đó có biết không?!

Vì thế tiếp theo đó mọi người trong phòng khách gồm ba người một mèo mập tiếp tục nghe linh miêu tiểu gia khí thế bừng bừng từng bước từng bước thử nghiệm các loại âm thanh, ngay cả Mục Nhất và chú La cũng cảm thấy, chuyện thử giọng này không cần ‘alo’ ‘hello’ mà lại dùng ‘sàng tiền minh nguyệt quang!’ ‘hãn tích hòa hạ thổ!’ ‘cử đầu vọng minh nguyệt!’ ‘nông phu do ngạ tử!’ những câu thơ đó của linh miêu Lâm U, quả thật không thể dùng tài hoa tuyệt thế để khái quát, nó đã đạt đến độ cao tài hoa tuyệt thế mà trước nay chưa có ai từng đạt được.

Đến lúc Mục đại thiếu chuẩn bị không nhẫn nhịn nữa, linh miêu tiểu gia rốt cuộc chân thành nhấn xuống một cái phím màu xanh nhạt, xoay người nhảy vào trong lòng chủ nhân, vui vẻ vẫy đuôi, một âm thanh ôn hòa như ngọc vang lên: “Viêm Khiếu. Rốt cuộc có thể nói chuyện với anh rồi. Tôi rất vui.”

Hai mắt Mục Viêm Khiếu trợn to, rồi từ từ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt kia, chẳng biết tại sao trái tim lại đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, tỏa ra một cảm giác vô cùng vui vẻ.

“Lâm Lâm.” Mục Viêm Khiếu gọi tên Lâm U. Giống như một lần không thể nói hết sự vui sướng của hắn, một lần rồi lại một lần cứ lặp đi lặp lại cái tên này làm cho hắn cảm giác mình không còn cô đơn nữa, có một con thú có thể bầu bạn với hắn cả đời: “Lâm Lâm, mày trở lại rồi.”

Đây là một người một mèo? Hình ảnh ôm nhau trước mặt làm cho Ngả Bá Đặc cảm động, mà trong cảm động lại có một chút ghen tỵ, đây là cái gì! Cho là một người một mèo các người tuyệt lắm sao! Tôi cũng có Gia Phỉ của mình!

Vì thế Ngả Bá Đặc liền vươn tay ôm Gia Phỉ vào trong lòng, âm thanh đặc biệt ôn hòa: “Gia Phỉ bảo bối của ông!”

Phản ứng của mập meo meo Gia Phỉ là trực tiếp đặt hai cái móng vuốt lên mặt lão chủ nhân nhà mình, đặc biệt nghiêm túc nói: “Lão chủ nhân! Gia Phỉ đói đụng! Buổi tối chúng ta ăn tôm biển đi ~ meo meo ~”

Ngả Bá Đặc co rút khóe miệng: “. . .” Ông nội nó, mày không thể làm cho tao cảm động một chút sao?

Nhưng cuối cùng Ngả Bá Đặc vẫn rất ân cần tiếp nhận yêu cầu về bữa tối của mập meo meo nhà mình, thuận tiện cắt ngang một người một mèo đang thân thiết phía đối diện, “Mục, này, được rồi, đừng tình chàng ý thiếp nữa! Tôi biết các cậu tình cảm sâu đậm, ừm, còn nữa, cái máy này tặng cho Lâm Lâm vậy, nó thông minh quá, thật làm cho người ta kinh ngạc! Quả thật Gia Phỉ nhà tôi không thể xếp cùng lứa với nó được!”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy âm thầm liếc mắt, ông già này đến chết cũng không chịu thừa nhận có động vật còn thông minh hơn mèo mập nhà ông ta.

“Khụ khụ, nhưng tôi cũng nói rồi, lần cải thiện tiếp theo cậu nhất định phải trả tiền đó! Tôi sẽ không đem đồ tặng hai lần đâu!”

“Thật ra thì nếu như ngài không đưa ra đề nghị kia, tôi sẽ tự động trả tiền.” Mục Viêm Khiếu nhướng mày, ông cho rằng tôi rất muốn nghe thú cưng của mình phát bệnh thần kinh sao? Đã sớm nhắc nhở ông còn không nghe.

“Ha ha, tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện này nữa, như thế nào, buổi tối đi ăn tôm hùm không? Tôi tin rằng Gia Phỉ nhà tôi và linh miêu của cậu sẽ rất thích.”

Mục Viêm Khiếu suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, ở nơi mà Ngả Bá Đặc nhìn không thấy lặng lẽ dùng tay áo lau nước miếng sắp chảy xuống của mỗ linh miêu. Quả nhiên Lâm Lâm nhà hắn bất kể là lúc nào hay là thân phận gì, đối với chuyện ăn uống vẫn rất chấp nhất.

Ách. . . vì cái lông gì bỗng nhiên lại nghĩ đến ông chú đã đóng gói ba bàn ăn kiểu Mãn Hán kia?!

“Chà chà, quyết định như vậy đi, khi nào thì đi? Chúng ta có thể đi lên du thuyền, còn có thể ra boong tàu câu cá,…”

Leng keng.

Đang lúc Ngả Bá Đặc vui vẻ kể về nơi sẽ dùng bữa tối, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Mục Nhất lấy tốc độ cực nhanh mở viedeo xem, thấy được người bên ngoài thì sắc mặt trầm xuống.

“Là ai?” Mục Viêm Khiếu mở miệng, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị như đã đoán được người đến không hề tốt lành gì.

“Ông chủ, là Trần phu nhân và Trịnh phu nhân.”

Chân mày Mục Viêm Khiếu nhăn lại, dì cả và dì nhỏ của hắn. Hai người đến đây lúc này, bất kể là muốn làm cái gì, cũng không phải tới thăm hắn.

“Nga Mục, xem ra buổi tối cậu không thể đi ăn cùng tôi rồi?” Ông Ngả Bá Đặc là một người đặc biệt tinh ý trong những người tinh ý, từ vẻ mặt của Mục Viêm Khiếu liền có thể nhìn ra sự việc không tốt.

Trên thực tế Mục Viêm Khiếu cũng nghiêm mặt gật đầu: “Ngại quá, Ngả Bá Đặc, lần sau mời ngài và Gia Phỉ cùng đi ăn đồ nướng, lần này không tiếp được được thật có lỗi.”

Vì lúc lúc Trịnh phu nhân và Trần phu nhân đi theo phụ họa tiến vào sân nhà Mục gia, liền thấy Mục Viêm Khiếu ôm một con mèo to hơn mèo bình thường một vòng, vẻ mặt mỉm cười đưa tiễn Ngả Bá Đặc và một. . . con mèo mập so với những con mèo bình thường khác thì mập hơn một vòng nhỏ.

“Hừ, vì nịnh bợ quý nhân mà sử dụng tất cả thủ đoạn rồi, lúc trước là một con vẹt, lần này trực tiếp đổi thành mèo? Quả nhiên trong số những đứa con cháu thì đứa này có tâm tư nặng nhất, tới cuối cùng vẫn có ý đồ cướp đoạt của cải người khác.”

Trần phu nhân nhìn thấy Mục Viêm Khiếu thì tức trong lòng, nghĩ đến chuyện Trần gia đột nhiên gặp chuyện không may và tài sản bị chiếm đoạt, bà liền hận cái gai trong mắt như Mục Viêm Khiếu không thể nhanh chóng biến mất!

So với dì nhỏ Mục Viêm Khiếu biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt, vẻ mặt mẹ của Trịnh Du Hổ rất ổn định.. Chẳng qua, sau khi Ngả Bá Đặc ôm Gia Phỉ rời đi xong, hai mắt bà ta mới hiện ra vẻ tàn khốc, trang trọng cất bước đi về phía Mục Viêm Khiếu đang đứng, tới bên cạnh, hàng chân mày dài nhỏ nhướng lên:

“Viêm Khiếu dì cả tới thăm con.”

Trên mặt Mục Viêm Khiếu không có biểu hiện gì, cũng không tránh ra cho hai bà dì vào nhà: “Lâu rồi không thấy, dì cả sao lại có thời gian rãnh rỗi đến thăm tôi?”

Bà ta lấy tay vuốt tóc mình: “Dì nghe A Hổ nói con mù rồi, vốn thân thể cũng khỏe mạnh lắm, nhưng hình như mấy bữa trước chuyển biến xấu phải nhập viện? Dù sao chúng ta đều là người một nhà, sức khỏe của con rất quan trọng, dì và dì nhỏ muốn đến thăm con một chút.”

“Sao thế, con không mời chúng ta vào nhà? Coi như là dì và dì nhỏ của con già rồi lẩm cẩm, chẳng lẽ con cũng lẩm cẩm rồi sao?”

Mục Viêm Khiếu nghe dì cả kia thầm ám chỉ, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Trịnh phu nhân thấy Mục Viêm Khiếu phản ứng như vậy khóe miệng khẽ nhếch, chỉ cần Mục Viêm Khiếu còn băn khoăn, hôm nay bà tới đây cũng không phải uổng phí.

Nhưng Mục Viêm Khiếu không nói lời nào không có nghĩa Lâm U tiểu gia sẽ không nói, đừng nói hai người này chẳng qua chỉ là dì của Mục Viêm Khiếu, coi như là Mục lão gia đích thân đến, tiểu gia cậu cũng sẽ không lo lắng điều gì.

Vươn móng vuốt đè xuống phím màu đen.

“Ngu thấy sợ, ông đang định đi ăn cơm, kết quả bị mấy người không biết điều đến phá, cũng không phải nghèo đến độ cần đứa cháu bên ngoại giúp đỡ, bản thân cũng có con lại không chịu ở nhà dạy bọn nó cách làm ra tiền, lại chạy tới định lừa gạt tiền của cháu trai? Thật có triển vọng!”

Âm thanh đểu cáng vang lên, hai vị phu nhân vừa ngồi xuống, liền nghe thấy một giọng nói vô cùng ác ý giễu cợt mình, dù là người tỉnh táo như Trịnh phu nhân cũng trực tiếp thay đổi sắc mặt.

“Viêm Khiếu, trong nhà của con còn có người không có gia giáo như vậy? Khách tới còn không biết ra chào hỏi, mở miệng đã nói những lời ác ý như vậy. . .muốn thế nào?” Bà Trịnh trợn mắt lông mày dựng ngược. “Còn nữa, ai mà to gan như vậy, chuyện nhà họ Trương chúng ta mà cũng dám xen vào?”

Mục Viêm Khiếu nghe mấy lời này trong lòng cảm thấy rất vui, thật đúng là. . .cúi đầu sờ sờ thú cưng nhà mình ‘ngây thơ’ chơi đùa với máy chuyển giọng, Mục Viêm Khiếu không trả lời bà Trịnh. . ., ngược lại còn nói thẳng: “Không biết dì cả và dì nhỏ tới đây có chuyện gì? Nếu thật sự tới thăm tôi . . ., hai người cũng thấy rồi đó, tôi cũng còn khỏe lắm, hai dì có thể để đồ đó rồi đi.”

Mấy lời này làm cho Trịnh phu nhân và Trần phu nhân cứng đờ, trời mới biết hai bà đâu có mang theo cái gì. Chỉ tới hỏi tội mà thôi.

Lừa gạt hồi lâu cuối cùng cũng không thể lừa gạt nữa, Trần phu nhân dứt khoát không che giấu nữa, lập tức dùng giọng bề trên dạy dỗ con cháu nhìn về phía Mục Viêm Khiếu nói: “Viêm Khiếu, dì nghe A Hạc nói con thu mua mấy sản nghiệp Trần gia rồi? A Hạc nói mấy sản nghiệp này rất quan trọng với nó, lúc ấy nó nhất thời lơ là nên kinh doanh không tốt, bây giờ nếu mấy sản nghiệp này đã đến tay con, tốt xấu gì cũng là hai anh em họ của con, đến lúc đó dì kêu A Hạc mời con một bữa cơm, con đem mấy sản nghiệp này trả cho nó đi. Nói như thế nào đi nữa sản nghiệp của Mục gia cũng rất lớn, con còn kế thừa tài sản và thế lực của ba dì, tiếp tục gây chú ý bằng sản nghiệp của Trần gia cũng không tốt. Có phải hay không?”

Bà Trần nói qua loa mấy lời, hình như nàng không coi đó là sản nghiệp cả tỷ đồng, mà chỉ như một chiếc Chery QQ mà thôi.

Nhưng mà, Lâm U • linh miêu • tiểu gia thấy, cho dù là một chiếc Chery QQ! Cũng không phải một bữa cơm là có thể cho không! Nếu dễ dàng như vậy, cậu mời chủ nhân mắt mù nhà mình ăn vài bữa, chẳng phải sẽ trực tiếp biến thành tỷ phú sao?

Vì thế, tiểu gia đặc biệt không nể mặt.

“Ha ha.”

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status