Cho dù đồng ý giúp Nghiêm gia một tay, nhưng Diệp Thần cũng không ở lại Nghiêm gia.
So với lúc trước ở Đường gia ăn uống không cấm kị, hành động cao thượng lần này của hắn thật khiến người khác nghi ngờ.
Người nghi ngờ kia không ai khác chính là Đỗ Phi Phi.
Nàng nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, “Ngươi đã nói không để ta ngủ dưới sàn.”
Diệp Thần nhún vai, “Giường đủ lớn.”
……
Đỗ Phi Phi bỏ thêm chút tiền, rốt cục cũng có thể sai tiểu nhị khiêng thêm một chiếc ghế nằm đến.
Trộm thư viết tay của Đường Khai Tâm không phải một ngày hai ngày.
Võ lâm nhân sĩ theo lời kêu gọi của Đường gia mà tập hợp càng ngày càng nhiều, trong đó những người trung lập hoặc là đứng ở bên phía Nghiêm gia chỉ như muối bỏ biển. Võ lâm chính phải có giao tình với Nghiêm gia không phải ít, nhưng bọn họ đều không muốn cuốn vào cuộc chiến của hai nhà Nghiêm – Đường. Bởi vậy tuy rằng ở Thụy Châu phần lớn là thế lực của Nghiêm gia, nhưng xét về số lượng người hay thanh thế, Nghiêm gia vẫn ở thế bất lợi.
Từ trong các khách điếm đến ngoài ngã tư đường đều là người giang hồ, nghi ngờ trong lòng Đỗ Phi Phi cũng càng lúc càng tăng lên, cuối cùng không nhịn được mà quay sang hỏi Diệp Thần đang nhắm mắt trầm tư: “Đã nhiều ngày như vậy, tại sao Đường gia vẫn chưa có một chút động tĩnh nào?”
Người giang hồ đều mạnh mẽ nóng nảy, hiện tại lại án binh bất động, chỉ sợ không có âm mưu gì tốt đẹp.
Diệp Thần mở mắt ra, tinh quang trong mắt chợt lóe, cười nói: “Như vậy không tốt sao?”
“Ta cảm thấy có âm mưu gì đó.” Bị tính kế nhiều lần, cho nên Đỗ Phi Phi không thể không nghĩ như vậy.
“Nàng cảm thấy có thể là âm mưu gì?”
Đỗ Phi Phi nói: “Không biết. Ta chỉ cảm thấy lần này Đường gia hành động quá cổ quái.”
“Ồ?”
“Nghiêm gia và Đường Môn đối lập nhau đã vài chục năm, sao đột nhiên bọn họ lại muốn gây chiến?” Đỗ Phi Phi nói, “Hơn nữa còn huy động rất nhiều lực lượng, dáng vẻ như quyết không bỏ qua.”
Diệp Thần mỉm cười nói: “Có câu nói là, một khi Hoàng đế cần quần thần đều thuận theo. Đường Môn cũng thế.”
Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng nhớ ra một chuyện, “À, đúng rồi. Đường Hống Hống đã chết, hiện nay Đường Môn ai làm chủ?”
“Không phải đã gặp được rồi sao?”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Tinh Tinh? Hay là Đường Hồ Lô?”
“Cái đó phải xem ván cờ này ai có thể chơi đến cuối cùng.”
Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Chẳng lẽ lần này Đường Môn lấy Nghiêm gia làm đá thử vàng, xem ai có thể tiêu diệt Đường gia coi như là chưởng môn sao?”
“Đá thử vàng?” Diệp Thần nghiền ngẫm nói, “Chỉ sợ đến tột cùng ai là đá thử vàng, ai là đá chặn đường, ai là hòn đá nhỏ gây dậy sóng, còn chưa biết được.”
“Lời này của ngươi thật thâm ảo.”
Diệp Thần nói: “Ta nói chuyện luôn thâm ảo.”
“Có chuyện gì đơn giản dễ hiểu một chút hay không?”
“Có.”
“Chuyện gì.”
“Ngủ.”
“……”
Cửa bị gõ hai cái.
Sắc mặt Diệp Thần đột nhiên trở nên bí hiểm.
Đỗ Phi Phi lo sợ bất an đi ra mở cửa, quả nhiên là tiểu nhị trong điếm khiêng một cái bao lớn đến.
Tiểu nhị nói: “Lại là vị công tử họ Đường kia đưa tới. Có trả lại không?”
Đỗ Phi Phi duỗi tay sờ sờ, “Là cái gì vậy?”
Tiểu nhị nói: “Quần áo của Thiên Y phường.”
Thiên Y phường đó nha.
Đỗ Phi Phi động lòng.
Diệp Thần chậm rãi đứng lên.
Vẻ mặt Đỗ Phi Phi nghiêm túc, làm bộ không kiên nhẫn xua tay nói: “Đem đi đem đi.”
Tiểu nhị theo lời rời đi.
Đỗ Phi Phi đóng cửa lại, xoay người cười lấy lòng với Diệp Thần: “Đem đi rồi.”
Diệp Thần nói: “Quần áo của Thiên Y phường trước nay đều vô cùng kéo léo tinh xảo, kiểu cách độc nhất vô nhị.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Đỗ Phi Phi cảm thán.
Diệp Thần cười đến ý vị thâm trường.
“Nhưng…” Đỗ Phi Phi cảm khái nói, “Đối với nữ hiệp giang hồ như ta mà nói, quần áo chỉ cần mặc thoải mái, tiện cho việc đánh đấm là được rồi. Đẹp hay không tuyệt đối không quan trọng.” Một chút cũng không quan trọng, nhưng… Ô ô, Thiên Y phường……
“Thật không? Ta vốn đang định buổi chiều dẫn nàng đến Thiên Y phường……”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy Đỗ Phi Phi cuốn lấy cánh tay mình, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, “Khi nào thì đi? Bây giờ luôn có được không? Buổi chiều mặt trời lớn, đi ngoài đường rất dễ choáng váng.”
Diệp Thần bật cười nói: “Không phải nàng nói quần áo chỉ cần mặc thoải mái, đánh đấm thuận tiện là được rồi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng ta mặc qua nhiều loại quần áo như vậy, cũng chỉ có quần áo của Thiên Y phường là thoải mái nhất, đánh nhau thuận tiện nhất.”
Cốc cốc.
Lại là tiếng gõ cửa.
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ mở cửa. Lễ vật của Đường Hồ Lô mỗi ngày đưa đến một lần, hôm nay đã đưa rồi, lần này sẽ là ai đây?
Đáp án là, tiểu nhị: “Đỗ cô nương, vị Đường công tử kia có lời nhắn cho ngài.”
Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, có lệ nói: “Cũng đưa đi.”
Tiểu nhị nói: “Không phải là đồ vật, là Đường công tử mời ngài đến Thiên Hương lâu gặp mặt.”
“Thiên Hương lâu?” Đỗ Phi Phi nuốt nước bọt. Nghe thấy cái tên này, con sâu thèm ăn của nàng lại rục rịch ngoi lên.
Diệp Thần đóng cửa sổ lại.
Đỗ Phi Phi ưỡn thẳng lưng một cái, xua tay nói: “Không đi không đi.”
“Đi.”
“Đúng, không……” Đỗ Phi Phi ngậm miệng, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, “Hả?”
Diệp Thần khẽ cười nói: “Chuyện này, vẫn nên gặp mặt thẳng thắn thì tốt hơn.”
Đỗ Phi Phi nói: “Nhưng hắn là người của Đường Môn.” Chỉ sợ người chưa đến nơi, đã bị độc ở trong gió giết chết.
Diệp Thần nói: “Yên tâm, Nghiêm gia rất gần.”
Cho nên, nàng phải cầu nguyện độc Đường Hồ Lô mang theo không phải loại gặp máu là chết sao?
Đỗ Phi Phi thở dài, “Thật sự phải đi sao?” Sẽ không phải một cái bẫy để nàng chui đầu vào chứ?
Diệp Thần nhíu mi nói: “Nàng nói xem?”
Đỗ Phi Phi cầm lấy đao, chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa khách điếm, bước chân của nàng lập tức trở nên gấp gáp. Thiên Hương lâu nha, đi càng sớm càng có thể ăn nhiều một chút.
“Cẩn thận đường trơn.”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến câu nói trêu chọc mang theo ý cười như có như không.
Trong lòng Đỗ Phi Phi kinh sợ, dưới chân không vững, cả người trượt đi. May mà võ công của nàng không tệ, lộn ngược ra sau một vòng, sau đó đứng thẳng lại, khiến cho những người bên cạnh trầm trồ khen ngợi không dứt.
Nhưng nàng sao dám tự đắc, vội vàng trừng mắt nhìn về phía Diệp Thần đang dựa vào cửa sổ, sau đó đi về phía Thiên Hương lâu.
Thiên Hương lâu là tửu lâu nổi danh nhất ở Thụy Châu.
Không chỉ có thức ăn ngon không chê vào đâu được, mà cảnh trí cũng vô cùng thanh nhã. Có điều gần đây trong lâu đã bị nhân sĩ võ lâm chiếm cứ, khiến khung cảnh phong nhã mất không còn dấu tích.
Đỗ Phi Phi vừa bước vào tửu lâu, đã được tiểu nhị bước ra nghênh đón mời lên phòng khách trên lầu hai.
Đường Hồ Lô mặc một thân áo bào đen, giầy đen, chỉ có sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Khi Đỗ Phi Phi cách hắn ba bước thì dừng lại.
Lúc trước trên người Đường Hồ Lô luôn được bao phủ bởi một tầng u buồn, nay vẻ u buồn không còn nữa nhưng lại lộ ra vẻ oán hận so với bóng đêm còn lạnh lẽo hơn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không đến.” Đường Hồ Lô buông chén rượu trong tay.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta đến cám ơn lễ vật của ngươi.”
“Ngươi đều không nhận.”
“Cái đó, ta nhận thành ý là được rồi.” Đỗ Phi Phi cười gượng.
Hắn không có dây dưa chuyện lễ vật, lập tức đổi đề tài: “Đề nghị của ta, ngươi suy xét đến đâu rồi?”
Trong lòng nàng nhảy dựng, giả ngu hỏi: “Đề nghị gì cơ?”
Đường Hồ Lô ngẩng đầu, con ngươi đen thâm trầm đến nỗi khiến người ta giật mình, “Sính lễ.”
Khóe miệng Đỗ Phi Phi không thể nở nụ cười được nữa, “Không phải ngươi nói đùa sao?”
“Ta chưa bao giờ nói đùa.”
……
Đỗ Phi Phi nhìn bàn.
Trên bàn không có đồ ăn, chỉ có rượu.
Nàng chậm rãi thở dài, “Ngươi thay đổi rồi.”
“Ồ?” Đường Hồ Lô lại rót cho mình một ly rượu.
Đỗ Phi Phi không nói gì nữa. Một câu vừa rồi, đã đến giới hạn.
Giao tình giữa người và người đến đâu, nói chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhiều hơn nữa, chính là vượt qua giới hạn.
Đường Hồ Lô nâng chén uống cạn, nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Đáp án của ngươi thì sao?”
So với lúc trước ở Đường gia ăn uống không cấm kị, hành động cao thượng lần này của hắn thật khiến người khác nghi ngờ.
Người nghi ngờ kia không ai khác chính là Đỗ Phi Phi.
Nàng nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, “Ngươi đã nói không để ta ngủ dưới sàn.”
Diệp Thần nhún vai, “Giường đủ lớn.”
……
Đỗ Phi Phi bỏ thêm chút tiền, rốt cục cũng có thể sai tiểu nhị khiêng thêm một chiếc ghế nằm đến.
Trộm thư viết tay của Đường Khai Tâm không phải một ngày hai ngày.
Võ lâm nhân sĩ theo lời kêu gọi của Đường gia mà tập hợp càng ngày càng nhiều, trong đó những người trung lập hoặc là đứng ở bên phía Nghiêm gia chỉ như muối bỏ biển. Võ lâm chính phải có giao tình với Nghiêm gia không phải ít, nhưng bọn họ đều không muốn cuốn vào cuộc chiến của hai nhà Nghiêm – Đường. Bởi vậy tuy rằng ở Thụy Châu phần lớn là thế lực của Nghiêm gia, nhưng xét về số lượng người hay thanh thế, Nghiêm gia vẫn ở thế bất lợi.
Từ trong các khách điếm đến ngoài ngã tư đường đều là người giang hồ, nghi ngờ trong lòng Đỗ Phi Phi cũng càng lúc càng tăng lên, cuối cùng không nhịn được mà quay sang hỏi Diệp Thần đang nhắm mắt trầm tư: “Đã nhiều ngày như vậy, tại sao Đường gia vẫn chưa có một chút động tĩnh nào?”
Người giang hồ đều mạnh mẽ nóng nảy, hiện tại lại án binh bất động, chỉ sợ không có âm mưu gì tốt đẹp.
Diệp Thần mở mắt ra, tinh quang trong mắt chợt lóe, cười nói: “Như vậy không tốt sao?”
“Ta cảm thấy có âm mưu gì đó.” Bị tính kế nhiều lần, cho nên Đỗ Phi Phi không thể không nghĩ như vậy.
“Nàng cảm thấy có thể là âm mưu gì?”
Đỗ Phi Phi nói: “Không biết. Ta chỉ cảm thấy lần này Đường gia hành động quá cổ quái.”
“Ồ?”
“Nghiêm gia và Đường Môn đối lập nhau đã vài chục năm, sao đột nhiên bọn họ lại muốn gây chiến?” Đỗ Phi Phi nói, “Hơn nữa còn huy động rất nhiều lực lượng, dáng vẻ như quyết không bỏ qua.”
Diệp Thần mỉm cười nói: “Có câu nói là, một khi Hoàng đế cần quần thần đều thuận theo. Đường Môn cũng thế.”
Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng nhớ ra một chuyện, “À, đúng rồi. Đường Hống Hống đã chết, hiện nay Đường Môn ai làm chủ?”
“Không phải đã gặp được rồi sao?”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Tinh Tinh? Hay là Đường Hồ Lô?”
“Cái đó phải xem ván cờ này ai có thể chơi đến cuối cùng.”
Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Chẳng lẽ lần này Đường Môn lấy Nghiêm gia làm đá thử vàng, xem ai có thể tiêu diệt Đường gia coi như là chưởng môn sao?”
“Đá thử vàng?” Diệp Thần nghiền ngẫm nói, “Chỉ sợ đến tột cùng ai là đá thử vàng, ai là đá chặn đường, ai là hòn đá nhỏ gây dậy sóng, còn chưa biết được.”
“Lời này của ngươi thật thâm ảo.”
Diệp Thần nói: “Ta nói chuyện luôn thâm ảo.”
“Có chuyện gì đơn giản dễ hiểu một chút hay không?”
“Có.”
“Chuyện gì.”
“Ngủ.”
“……”
Cửa bị gõ hai cái.
Sắc mặt Diệp Thần đột nhiên trở nên bí hiểm.
Đỗ Phi Phi lo sợ bất an đi ra mở cửa, quả nhiên là tiểu nhị trong điếm khiêng một cái bao lớn đến.
Tiểu nhị nói: “Lại là vị công tử họ Đường kia đưa tới. Có trả lại không?”
Đỗ Phi Phi duỗi tay sờ sờ, “Là cái gì vậy?”
Tiểu nhị nói: “Quần áo của Thiên Y phường.”
Thiên Y phường đó nha.
Đỗ Phi Phi động lòng.
Diệp Thần chậm rãi đứng lên.
Vẻ mặt Đỗ Phi Phi nghiêm túc, làm bộ không kiên nhẫn xua tay nói: “Đem đi đem đi.”
Tiểu nhị theo lời rời đi.
Đỗ Phi Phi đóng cửa lại, xoay người cười lấy lòng với Diệp Thần: “Đem đi rồi.”
Diệp Thần nói: “Quần áo của Thiên Y phường trước nay đều vô cùng kéo léo tinh xảo, kiểu cách độc nhất vô nhị.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Đỗ Phi Phi cảm thán.
Diệp Thần cười đến ý vị thâm trường.
“Nhưng…” Đỗ Phi Phi cảm khái nói, “Đối với nữ hiệp giang hồ như ta mà nói, quần áo chỉ cần mặc thoải mái, tiện cho việc đánh đấm là được rồi. Đẹp hay không tuyệt đối không quan trọng.” Một chút cũng không quan trọng, nhưng… Ô ô, Thiên Y phường……
“Thật không? Ta vốn đang định buổi chiều dẫn nàng đến Thiên Y phường……”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy Đỗ Phi Phi cuốn lấy cánh tay mình, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, “Khi nào thì đi? Bây giờ luôn có được không? Buổi chiều mặt trời lớn, đi ngoài đường rất dễ choáng váng.”
Diệp Thần bật cười nói: “Không phải nàng nói quần áo chỉ cần mặc thoải mái, đánh đấm thuận tiện là được rồi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng ta mặc qua nhiều loại quần áo như vậy, cũng chỉ có quần áo của Thiên Y phường là thoải mái nhất, đánh nhau thuận tiện nhất.”
Cốc cốc.
Lại là tiếng gõ cửa.
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ mở cửa. Lễ vật của Đường Hồ Lô mỗi ngày đưa đến một lần, hôm nay đã đưa rồi, lần này sẽ là ai đây?
Đáp án là, tiểu nhị: “Đỗ cô nương, vị Đường công tử kia có lời nhắn cho ngài.”
Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, có lệ nói: “Cũng đưa đi.”
Tiểu nhị nói: “Không phải là đồ vật, là Đường công tử mời ngài đến Thiên Hương lâu gặp mặt.”
“Thiên Hương lâu?” Đỗ Phi Phi nuốt nước bọt. Nghe thấy cái tên này, con sâu thèm ăn của nàng lại rục rịch ngoi lên.
Diệp Thần đóng cửa sổ lại.
Đỗ Phi Phi ưỡn thẳng lưng một cái, xua tay nói: “Không đi không đi.”
“Đi.”
“Đúng, không……” Đỗ Phi Phi ngậm miệng, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, “Hả?”
Diệp Thần khẽ cười nói: “Chuyện này, vẫn nên gặp mặt thẳng thắn thì tốt hơn.”
Đỗ Phi Phi nói: “Nhưng hắn là người của Đường Môn.” Chỉ sợ người chưa đến nơi, đã bị độc ở trong gió giết chết.
Diệp Thần nói: “Yên tâm, Nghiêm gia rất gần.”
Cho nên, nàng phải cầu nguyện độc Đường Hồ Lô mang theo không phải loại gặp máu là chết sao?
Đỗ Phi Phi thở dài, “Thật sự phải đi sao?” Sẽ không phải một cái bẫy để nàng chui đầu vào chứ?
Diệp Thần nhíu mi nói: “Nàng nói xem?”
Đỗ Phi Phi cầm lấy đao, chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa khách điếm, bước chân của nàng lập tức trở nên gấp gáp. Thiên Hương lâu nha, đi càng sớm càng có thể ăn nhiều một chút.
“Cẩn thận đường trơn.”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến câu nói trêu chọc mang theo ý cười như có như không.
Trong lòng Đỗ Phi Phi kinh sợ, dưới chân không vững, cả người trượt đi. May mà võ công của nàng không tệ, lộn ngược ra sau một vòng, sau đó đứng thẳng lại, khiến cho những người bên cạnh trầm trồ khen ngợi không dứt.
Nhưng nàng sao dám tự đắc, vội vàng trừng mắt nhìn về phía Diệp Thần đang dựa vào cửa sổ, sau đó đi về phía Thiên Hương lâu.
Thiên Hương lâu là tửu lâu nổi danh nhất ở Thụy Châu.
Không chỉ có thức ăn ngon không chê vào đâu được, mà cảnh trí cũng vô cùng thanh nhã. Có điều gần đây trong lâu đã bị nhân sĩ võ lâm chiếm cứ, khiến khung cảnh phong nhã mất không còn dấu tích.
Đỗ Phi Phi vừa bước vào tửu lâu, đã được tiểu nhị bước ra nghênh đón mời lên phòng khách trên lầu hai.
Đường Hồ Lô mặc một thân áo bào đen, giầy đen, chỉ có sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Khi Đỗ Phi Phi cách hắn ba bước thì dừng lại.
Lúc trước trên người Đường Hồ Lô luôn được bao phủ bởi một tầng u buồn, nay vẻ u buồn không còn nữa nhưng lại lộ ra vẻ oán hận so với bóng đêm còn lạnh lẽo hơn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không đến.” Đường Hồ Lô buông chén rượu trong tay.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta đến cám ơn lễ vật của ngươi.”
“Ngươi đều không nhận.”
“Cái đó, ta nhận thành ý là được rồi.” Đỗ Phi Phi cười gượng.
Hắn không có dây dưa chuyện lễ vật, lập tức đổi đề tài: “Đề nghị của ta, ngươi suy xét đến đâu rồi?”
Trong lòng nàng nhảy dựng, giả ngu hỏi: “Đề nghị gì cơ?”
Đường Hồ Lô ngẩng đầu, con ngươi đen thâm trầm đến nỗi khiến người ta giật mình, “Sính lễ.”
Khóe miệng Đỗ Phi Phi không thể nở nụ cười được nữa, “Không phải ngươi nói đùa sao?”
“Ta chưa bao giờ nói đùa.”
……
Đỗ Phi Phi nhìn bàn.
Trên bàn không có đồ ăn, chỉ có rượu.
Nàng chậm rãi thở dài, “Ngươi thay đổi rồi.”
“Ồ?” Đường Hồ Lô lại rót cho mình một ly rượu.
Đỗ Phi Phi không nói gì nữa. Một câu vừa rồi, đã đến giới hạn.
Giao tình giữa người và người đến đâu, nói chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhiều hơn nữa, chính là vượt qua giới hạn.
Đường Hồ Lô nâng chén uống cạn, nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Đáp án của ngươi thì sao?”
/94
|