Editor: Moonie
Beta: Hinh
Ngẩn người, thế nào là ngẩn người?
Theo Baidu giải thích thì chính là bày ra vẻ ngây ngô, sững sờ.
Ngẩn người là khi não bộ tiến hành một phản ứng gọi là điều tiết trả lời kích thích đối với những sự việc bên ngoài.
Ngẩn người là một loại điều tiết tâm lý của người bình thường, chuyên gia chỉ ra rằng thỉnh thoảng ngẩn người không chỉ không có hại cho cơ thể, ngược lại còn có lợi cho sức khỏe.
Tiểu Hồng Mạo không biết ngẩn người có thật sự có lợi cho sức khỏe hay không, cô chỉ biết nếu cô lại ngẩn người tiếp nữa, cả người cô sẽ điên mất.
Có điều anh Sói dường như hoàn toàn không có loại buồn phiền này, bảo ngẩn người thì ngẩn người, tìm cái ghế dựa ngồi ở cửa sổ, ngồi luôn hai tiếng đồng hồ, quả thật giống như hóa đá vậy.
Không phải anh ghét nhất là ngẩn người sao? Nhưng cái bộ dáng này rõ ràng là rất thích ngẩn người mà, người này không phải là cố ý chơi xấu cô chứ.
“Cái đó…” Tiểu Hồng Mạo định tiến lên trao đổi.
“Khi ngẩn người không nên nói chuyện.” Anh Sói không nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thì có cái gì đẹp chứ, Khăn đỏ đứng ở bên cạnh Sói ta, tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Phòng bệnh tư nhân của anh Sói là chỗ cao nhất ở bệnh viện, tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống rất tốt. Nhưng mà Tinh Thành vào ban ngày và ban đêm có lại có sự khác biệt cực kỳ lớn, nếu nói những đám mây ngũ sắc vào ban đêm giống y như sao trời trang trí cho thành phố, thì rừng cây cốt thép vào ban ngày chỉ thấy đem lại cảm giác vội vã và bận rộn.
Tiểu Hồng Mạo không biết người khác có cảm thấy giống cô hay không, nhưng khi dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ có kiến trúc màu xám trắng, nhìn lâu thật sự làm người ta hơi áp lực. Còn không bằng ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, ít nhất còn có trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng may mắn còn có thể thấy mấy đám mây hình dạng đặc biệt bị gió thổi qua, bay đi rất xa, cảm giác này, cứ như đang nằm trên đồng cỏ vậy.
“Anh Sói, anh đang nghĩ gì vậy?” Tính cách Tiểu Hồng Mạo vốn không phải loại yên tĩnh, hai tiếng này đối với tính cách của cô là đột phá cực kỳ lớn.
Anh Sói hơi mất kiên nhẫn cau mày, đã là lần thứ mấy rồi, cô gái này cách một thời gian lại phát ra tiếng động.
“Mà nè, ngẩn người lâu như vậy cũng hơi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, chia sẻ kinh nghiệm nhé.” Tiểu Hồng Mạo cười hì hì.
“Cô ngẩn người mà còn mệt à?” Anh Sói hỏi.
“Mệt chứ, bây giờ tôi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt.” Tiểu Hồng Mạo oán giận nói.
Cả thể xác và tinh thần đều mệt? Đúng vậy, loại cảm giác này không phải là cả thể xác và tinh thần đều mệt sao.
“Nói cho tôi biết đi? Vừa nãy anh ngẩn người nghĩ cái gì vậy?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Không nghĩ gì hết.”
“Sao có thể, nào có ai ngẩn người mà lại không nghĩ chuyện gì.” Tiểu Hồng Mạo không tin.
“Cô hẳn đã tốt nghiệp tiểu học rồi, ngẩn người là gì cô không biết sao? Không biết thì tra mạng.” Anh Sói khinh bỉ nói.
“Anh mới chưa tốt nghiệp tiểu học đó.” Tiểu Hồng Mạo giận dỗi nói, “Cái kiểu ngẩn người mà không suy nghĩ gì này chỉ có thể kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn. Nếu một người ngẩn người trong thời gian dài, não bộ người đó nhất định sẽ nghĩ đến một hoặc rất nhiều chuyện. Chẳng qua chuyện này có thể không liên quan đến cuộc sống của người đó, ví dụ như ảo tưởng bản thân trúng vé số, hoặc là đang du lịch thế giới…”
“Cái cô nói là nằm mơ, không phải ngẩn người.” Anh Sói hỏi.
“Ngẩn người vốn chính là một quá trình nằm mơ mà, người chứ có phải máy móc đâu, sao có thể cái gì cũng không nghĩ, đại sư người ta ngồi thiền còn phải niệm kinh đấy.” Tiểu Hồng Mạo không tán đồng nói, “Chỉ có người chết mới không nghĩ cái gì thôi.”
“Tôi không nghĩ cái gì cả.” Anh Sói đột nhiên hỏi, “Cho nên… Hẳn tôi là người chết đúng không?”
Khăn đỏ bị câu hỏi bất ngờ của lão Sói làm ngây ngốc, có ý gì? Cái gì mà anh hẳn là một người chết?
Anh Sói lẳng lặng nhìn Tiểu Hồng Mạo, trong con ngươi đen nhánh là ảnh ngược của Tiểu Hồng Mạo đang kinh ngạc, ngay cả gương mặt luôn cả vú lấp miệng em dường như cũng trở nên trầm tĩnh hơn. Rõ ràng là ngồi dưới ánh mặt trời, nhưng tựa như không hề tức giận chút nào.
Tiểu Hồng Mạo không chỉ một lần thấy anh Sói tự sát, cô vẫn luôn cho rằng anh Sói chính là tên biến thái, biến thái thích chơi trò tự sát. Nhưng mà giờ phút này, cô có thấy được rõ ràng hơi thở chết chóc trên người anh Sói, là loại hơi thở già nua cằn cỗi, không còn gì luyến tiếc với cuộc sống.
Hóa ra anh Sói biến thái là có nguyên nhân.
“Khụ… Khụ khụ…” Tiểu Hồng Mạo cố ho khan vài tiếng, khiến bản thân nhanh chóng thoát khỏi cái loại không khí vi diệu vừa rồi, sau đó trên mặt cô lại lần nữa xuất hiện nụ cười, tò mò hỏi, “Anh Sói, vừa rồi anh nhìn cái gì vậy? Thành thị, đường phố, hay là bầu trời?”
“Có khác nhau sao?” Anh Sói lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên là có, như tôi vừa rồi khi nhìn thành thị này thì nghĩ, ôi, thành phố này lớn thật, ở đây giá nhà chắc là rất cao, đến khi nào tôi mới có thể mua nổi phòng ở đây.” Tiểu Hồng Mạo nói xong suy nghĩ của mình rồi quay đầu lại hỏi Anh Sói, “Anh thì sao?”
“Tôi nói rồi, tôi không nghĩ gì cả.”
“Vừa rồi không nghĩ cũng không sao, bây giờ nghĩ cũng được.” Tiểu Hồng Mạo dẫn dụ.
“Đây cũng là một phần của trị liệu?” Anh Sói cuối cùng cũng thấy chút bóng dáng bác sĩ tâm lý ở trên người Tiểu Hồng Mạo, dẫn dắt nói chuyện phiếm.
“Ừ ừ.” Tiểu Hồng Mạo gật mạnh đầu.
Anh Sói là một lão sói nói lời giữ lời, nếu đã đồng ý sẽ phối hợp với việc trị liệu của Tiểu Hồng Mạo, thì sẽ toàn lực phối hợp trong phạm vi anh cho là hợp lý. Vì thế một lần nữa anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thành phố to lớn như vậy rồi suy tư.
“Nơi đó.” Anh Sói chỉ vào một phía thành thị nói, “Cả mảnh đất kia đều là của tôi, 80% văn phòng ở trung tâm thành phố, cửa hàng tổng hợp, vinhome đều là của tập đoàn Huy Hoàng. Còn cả miếng đất ở ngoại ô kia, công viên bên hồ, tòa nhà phá bỏ và di dời trong trung tâm thành phố…”
“Đều là của anh??”
“Đúng vậy.” Anh Sói gật đầu.
“Tức là chuyện dân chúng bình thường như chúng tôi không mua nổi phòng ở, đều là do anh nâng giá nhà???” Biểu cảm của Tiểu Hồng Mạo khi nhắc đến giá nhà thì không kiềm được hơi dữ tợn.
“…” Anh Sói cạn lời một lát, lập tức châm chọc nói, “Người ngốc thì phải nhiều đọc sách, nói ít đi.”
“Xin lỗi, xin lỗi, anh phải hiểu mấy loại người nghèo như chúng tôi đều sẽ có chút thù hận người giàu trong lòng. Nếu không thì trong lòng sẽ bất ổn, không phải, ai bảo vừa rồi anh vô tình khoe khoang làm gì.” Tiểu Hồng Mạo tái nhợt giải thích, có điều Anh Sói vừa rồi thực sự có chút khiến người ta bực bội. Bên này cô đang than khổ không mua nổi phòng ở, anh thì ngược lại, duỗi tay một cái, nửa cái thành phố đều là của anh, làm sao mà không tức giận cho được.
Đối với lời giải thích ngu ngốc của bé Khăn đỏ, lão Sói chỉ lẳng lặng tặng một ánh mắt, để cô tự hiểu.
“Khụ… Không nói cái này. Chúng ta tiếp tục, đường phố thì sao, nhìn thấy đường phố anh sẽ nghĩ đến cái gì?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục hỏi, “Tôi thấy đường phố với đường cái nhiều xe như vậy, thì chắc sẽ phải có rất nhiều tuyến xe, môi trường như vậy có phải sẽ khiến tình trạng ô nhiễm gia tăng. Tinh Thành sẽ biến thành khói mù giống như Đế Đô ấy, sau này lúc nào chúng ta ra cửa cũng phải đeo khẩu trang hay không?”
Anh Sói quay đầu nhìn đường phố thành thị, đường cái, cầu vượt, chậm rãi nói: “Xe cộ bây giờ đã trở thành thứ vô cùng cần thiết đối với đời sống sinh hoạt của mọi người, nhưng mà giá dầu mỗi năm lại tăng thêm, sớm muộn gì nguồn xăng cung ứng sẽ không đủ. Trên cơ sở này, tập đoàn Huy Hoàng có thể thu mua mấy cơ cấu nghiên cứu liên quan đến nguồn năng lượng mới, nghiên cứu một nguồn năng lượng mới thay thế xăng để trở thành động lực của ô tô. Quốc gia luôn ủng hộ mạnh mẽ đối với các nghiên cứu kỹ thuật bảo vệ môi trường, cho nên có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí. Tập đoàn còn có thể làm một ít tuyên truyền bảo vệ môi trường, như vậy sẽ có lợi cho hình tượng của xí nghiệp…”
“Wow ~ cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh lại làm được ông chủ rồi, cảnh giới quả nhiên không giống nhau.” Tiểu Hồng Mạo rốt cuộc cũng hiểu thế nào là xem thế đủ rồi, thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có khi nào trong não người có tiền đều là phương pháp kiếm tiền hay không.
“Nhưng mà…” Tiểu Hồng Mạo nghi ngờ nói, “Anh không thể nghĩ đến chút chuyện không hề có ý nghĩa gì sao? Không cần phải luôn nghĩ những chuyện… Chuyện vĩ đại như này?”
“Ví dụ như?” Anh Sói hỏi.
“Ví dụ như, tôi thấy bầu trời mây trắng thì sẽ nghĩ đến kẹo bông gòn.” Tiểu Hồng Mạo nói, “Thấy bầu trời thì sẽ nghĩ đến biển khơi, thấy chim bay thì sẽ muốn đi du lịch, thấy mặt trời thì sẽ nghĩ đến che nắng – phơi nắng – bị đen!”
Khi Tiểu Hồng Mạo nhắc đến đến cháy nắng thì gần như là nghiến răng nghiến lợi, mặt trời đáng chết này cũng độc hại thật, trả lại làn da mềm mại cho tôi đi.
“Hóa ra thế giới của chúng ta thật sự không giống nhau.”
“Hả?” Tiểu Hồng Mạo có chút không hiểu.
Thật ra Anh Sói nói ngẩn người việc anh ghét nhất, cũng không phải cố ý trêu đùa Tiểu Hồng Mạo. Anh không nói điêu mà là thật sự rất ghét ngẩn người, nhưng mà Anh Sói lại thường xuyên ngẩn người. Thường xuyên ngồi một mình nhìn sao trời, nhìn biển khơi, hoặc là như hiện tại nhìn ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người.
Anh không biết vì sao khi Tiểu Hồng Mạo ngẩn người thì nghĩ đến nhiều thứ như vậy. Nhưng mà khi anh ngẩn người, bộ não lại trống trải tựa như sao trời biển rộng, giống như thế giới này, rất to lớn, lại an tĩnh, hư vô.
“Sau này khi anh thấy mấy thứ này, thì cứ dựa theo tiêu chuẩn suy nghĩ của tôi đi.” Lúc này Tiểu Hồng Mạo đã thông minh hơn rồi, không hỏi Huy Lãng khi thấy mây trắng, thấy mặt trời sẽ nghĩ cái gì nữa, mà là trực tiếp yêu cầu, “Nếu anh không thể thông minh giống tôi, vừa nhìn thấy đã lập tức nhớ đến, vậy thì đành cưỡng ép mình nghĩ đến thôi.”
“Đây cũng là một phần trong trị liệu?” Anh Sói hỏi.
“Đương nhiên, tôi đang dạy anh cách ngẩn người chính xác đấy, chúng ta thử chút xem.” Tiểu Hồng Mạo liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc một đám mây hình dạng quái dị đang nhẹ nhàng bay lại gần, “Anh nhìn xem, kia giống cái gì?”
Anh Sói nhìn chằm chằm vào đám mây kia nửa ngày, nói: “Dựa theo độ dày, màu sắc, và hướng gió hiện tại của đám mây kia thì trong chốc lát hẳn sẽ có mưa rào và sấm chớp.”
“…” Tiểu Hồng Mạo cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng hận không rèn sắt thành thép của giáo viên số học dạy bọn họ lúc trước, đây quả thật chính là gỗ mục không thể đẽo mà, “Chó, anh nhìn đám mây kia xem, rất giống một con chó đúng không.”
“À, cô nói là hình dạng à.” Anh Sói hiểu ra.
“Theo tiêu chuẩn của anh thì cũng chỉ có thể bắt đầu từ hình dạng thôi.” Thật đúng là bùn nhão không trét nổi tường, gỗ mục thì không thể đẽo.
“Tiếp tục.” Anh Sói đã biết cách rồi, chuyện tiếp theo không làm khó được anh nữa.
“Đám mây kia.”
“Giống cá sấu trong rừng Amazon.”
“Cái kia thì sao?”
“Có chút giống xe Mercedes Benz phiên bản giới hạn năm 98.”
“Cái kia?”
“Mèo trong ngực của nữ hoàng Anh.”
“Anh không cần phải nói cụ thể như vậy đâu.” Tiểu Hồng Mạo không có yêu cầu cao như vậy đối với học sinh của mình.
“Ồ, bởi vì đều đã từng gặp, cho nên bất giác nói ra.”
“…” Lạy má anh, anh chắc chắn mình không đang khoe của chứ.
Cứ như vậy, kế hoạch ngẩn người của Sói ta cũng không thể thành công kéo dài cả ngày. Hơn nữa bởi vì quá hao tổn trí não, hai người bất tri bất giác ngủ mất.
Gió mát nhè nhẹ, ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, hai người một bò một nằm, ngủ thẳng đến lúc hoàng hôn ngả về tây. Ngoài cửa sổ nhuốm màu vàng óng ả, Huy Lãng tỉnh lại từ trong cơn ngủ say, đập vào mắt chính là cảnh hoàng hôn lộng lẫy.
“Cái này chắc là trứng tráng cuộn.” Năng lực học tập của Sói ta từ trước đến nay đều rất mạnh.
“Trứng tráng cuộn, tôi muốn phải chín được chín phần.” Tiểu Hồng Mạo chép miệng, nước miếng chảy đầy bàn.
“Ha…” Anh Sói khẽ cười, đứng lên khỏi ghế, đến trước cửa sổ lẩm bẩm, “Hóa ra khi người khác ngẩn người, là loại cảm giác này sao?”
Không có hư vô, không có trống trải, suy nghĩ không chút ý nghĩa nào, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, xuất hiện cảm giác lười biếng sau khi phung phí thời gian?
Hóa ra ngẩn người cũng cần có kỹ thuật.
HẾT CHƯƠNG 25
Beta: Hinh
Ngẩn người, thế nào là ngẩn người?
Theo Baidu giải thích thì chính là bày ra vẻ ngây ngô, sững sờ.
Ngẩn người là khi não bộ tiến hành một phản ứng gọi là điều tiết trả lời kích thích đối với những sự việc bên ngoài.
Ngẩn người là một loại điều tiết tâm lý của người bình thường, chuyên gia chỉ ra rằng thỉnh thoảng ngẩn người không chỉ không có hại cho cơ thể, ngược lại còn có lợi cho sức khỏe.
Tiểu Hồng Mạo không biết ngẩn người có thật sự có lợi cho sức khỏe hay không, cô chỉ biết nếu cô lại ngẩn người tiếp nữa, cả người cô sẽ điên mất.
Có điều anh Sói dường như hoàn toàn không có loại buồn phiền này, bảo ngẩn người thì ngẩn người, tìm cái ghế dựa ngồi ở cửa sổ, ngồi luôn hai tiếng đồng hồ, quả thật giống như hóa đá vậy.
Không phải anh ghét nhất là ngẩn người sao? Nhưng cái bộ dáng này rõ ràng là rất thích ngẩn người mà, người này không phải là cố ý chơi xấu cô chứ.
“Cái đó…” Tiểu Hồng Mạo định tiến lên trao đổi.
“Khi ngẩn người không nên nói chuyện.” Anh Sói không nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thì có cái gì đẹp chứ, Khăn đỏ đứng ở bên cạnh Sói ta, tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Phòng bệnh tư nhân của anh Sói là chỗ cao nhất ở bệnh viện, tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống rất tốt. Nhưng mà Tinh Thành vào ban ngày và ban đêm có lại có sự khác biệt cực kỳ lớn, nếu nói những đám mây ngũ sắc vào ban đêm giống y như sao trời trang trí cho thành phố, thì rừng cây cốt thép vào ban ngày chỉ thấy đem lại cảm giác vội vã và bận rộn.
Tiểu Hồng Mạo không biết người khác có cảm thấy giống cô hay không, nhưng khi dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ có kiến trúc màu xám trắng, nhìn lâu thật sự làm người ta hơi áp lực. Còn không bằng ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, ít nhất còn có trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng may mắn còn có thể thấy mấy đám mây hình dạng đặc biệt bị gió thổi qua, bay đi rất xa, cảm giác này, cứ như đang nằm trên đồng cỏ vậy.
“Anh Sói, anh đang nghĩ gì vậy?” Tính cách Tiểu Hồng Mạo vốn không phải loại yên tĩnh, hai tiếng này đối với tính cách của cô là đột phá cực kỳ lớn.
Anh Sói hơi mất kiên nhẫn cau mày, đã là lần thứ mấy rồi, cô gái này cách một thời gian lại phát ra tiếng động.
“Mà nè, ngẩn người lâu như vậy cũng hơi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, chia sẻ kinh nghiệm nhé.” Tiểu Hồng Mạo cười hì hì.
“Cô ngẩn người mà còn mệt à?” Anh Sói hỏi.
“Mệt chứ, bây giờ tôi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt.” Tiểu Hồng Mạo oán giận nói.
Cả thể xác và tinh thần đều mệt? Đúng vậy, loại cảm giác này không phải là cả thể xác và tinh thần đều mệt sao.
“Nói cho tôi biết đi? Vừa nãy anh ngẩn người nghĩ cái gì vậy?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Không nghĩ gì hết.”
“Sao có thể, nào có ai ngẩn người mà lại không nghĩ chuyện gì.” Tiểu Hồng Mạo không tin.
“Cô hẳn đã tốt nghiệp tiểu học rồi, ngẩn người là gì cô không biết sao? Không biết thì tra mạng.” Anh Sói khinh bỉ nói.
“Anh mới chưa tốt nghiệp tiểu học đó.” Tiểu Hồng Mạo giận dỗi nói, “Cái kiểu ngẩn người mà không suy nghĩ gì này chỉ có thể kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn. Nếu một người ngẩn người trong thời gian dài, não bộ người đó nhất định sẽ nghĩ đến một hoặc rất nhiều chuyện. Chẳng qua chuyện này có thể không liên quan đến cuộc sống của người đó, ví dụ như ảo tưởng bản thân trúng vé số, hoặc là đang du lịch thế giới…”
“Cái cô nói là nằm mơ, không phải ngẩn người.” Anh Sói hỏi.
“Ngẩn người vốn chính là một quá trình nằm mơ mà, người chứ có phải máy móc đâu, sao có thể cái gì cũng không nghĩ, đại sư người ta ngồi thiền còn phải niệm kinh đấy.” Tiểu Hồng Mạo không tán đồng nói, “Chỉ có người chết mới không nghĩ cái gì thôi.”
“Tôi không nghĩ cái gì cả.” Anh Sói đột nhiên hỏi, “Cho nên… Hẳn tôi là người chết đúng không?”
Khăn đỏ bị câu hỏi bất ngờ của lão Sói làm ngây ngốc, có ý gì? Cái gì mà anh hẳn là một người chết?
Anh Sói lẳng lặng nhìn Tiểu Hồng Mạo, trong con ngươi đen nhánh là ảnh ngược của Tiểu Hồng Mạo đang kinh ngạc, ngay cả gương mặt luôn cả vú lấp miệng em dường như cũng trở nên trầm tĩnh hơn. Rõ ràng là ngồi dưới ánh mặt trời, nhưng tựa như không hề tức giận chút nào.
Tiểu Hồng Mạo không chỉ một lần thấy anh Sói tự sát, cô vẫn luôn cho rằng anh Sói chính là tên biến thái, biến thái thích chơi trò tự sát. Nhưng mà giờ phút này, cô có thấy được rõ ràng hơi thở chết chóc trên người anh Sói, là loại hơi thở già nua cằn cỗi, không còn gì luyến tiếc với cuộc sống.
Hóa ra anh Sói biến thái là có nguyên nhân.
“Khụ… Khụ khụ…” Tiểu Hồng Mạo cố ho khan vài tiếng, khiến bản thân nhanh chóng thoát khỏi cái loại không khí vi diệu vừa rồi, sau đó trên mặt cô lại lần nữa xuất hiện nụ cười, tò mò hỏi, “Anh Sói, vừa rồi anh nhìn cái gì vậy? Thành thị, đường phố, hay là bầu trời?”
“Có khác nhau sao?” Anh Sói lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên là có, như tôi vừa rồi khi nhìn thành thị này thì nghĩ, ôi, thành phố này lớn thật, ở đây giá nhà chắc là rất cao, đến khi nào tôi mới có thể mua nổi phòng ở đây.” Tiểu Hồng Mạo nói xong suy nghĩ của mình rồi quay đầu lại hỏi Anh Sói, “Anh thì sao?”
“Tôi nói rồi, tôi không nghĩ gì cả.”
“Vừa rồi không nghĩ cũng không sao, bây giờ nghĩ cũng được.” Tiểu Hồng Mạo dẫn dụ.
“Đây cũng là một phần của trị liệu?” Anh Sói cuối cùng cũng thấy chút bóng dáng bác sĩ tâm lý ở trên người Tiểu Hồng Mạo, dẫn dắt nói chuyện phiếm.
“Ừ ừ.” Tiểu Hồng Mạo gật mạnh đầu.
Anh Sói là một lão sói nói lời giữ lời, nếu đã đồng ý sẽ phối hợp với việc trị liệu của Tiểu Hồng Mạo, thì sẽ toàn lực phối hợp trong phạm vi anh cho là hợp lý. Vì thế một lần nữa anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thành phố to lớn như vậy rồi suy tư.
“Nơi đó.” Anh Sói chỉ vào một phía thành thị nói, “Cả mảnh đất kia đều là của tôi, 80% văn phòng ở trung tâm thành phố, cửa hàng tổng hợp, vinhome đều là của tập đoàn Huy Hoàng. Còn cả miếng đất ở ngoại ô kia, công viên bên hồ, tòa nhà phá bỏ và di dời trong trung tâm thành phố…”
“Đều là của anh??”
“Đúng vậy.” Anh Sói gật đầu.
“Tức là chuyện dân chúng bình thường như chúng tôi không mua nổi phòng ở, đều là do anh nâng giá nhà???” Biểu cảm của Tiểu Hồng Mạo khi nhắc đến giá nhà thì không kiềm được hơi dữ tợn.
“…” Anh Sói cạn lời một lát, lập tức châm chọc nói, “Người ngốc thì phải nhiều đọc sách, nói ít đi.”
“Xin lỗi, xin lỗi, anh phải hiểu mấy loại người nghèo như chúng tôi đều sẽ có chút thù hận người giàu trong lòng. Nếu không thì trong lòng sẽ bất ổn, không phải, ai bảo vừa rồi anh vô tình khoe khoang làm gì.” Tiểu Hồng Mạo tái nhợt giải thích, có điều Anh Sói vừa rồi thực sự có chút khiến người ta bực bội. Bên này cô đang than khổ không mua nổi phòng ở, anh thì ngược lại, duỗi tay một cái, nửa cái thành phố đều là của anh, làm sao mà không tức giận cho được.
Đối với lời giải thích ngu ngốc của bé Khăn đỏ, lão Sói chỉ lẳng lặng tặng một ánh mắt, để cô tự hiểu.
“Khụ… Không nói cái này. Chúng ta tiếp tục, đường phố thì sao, nhìn thấy đường phố anh sẽ nghĩ đến cái gì?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục hỏi, “Tôi thấy đường phố với đường cái nhiều xe như vậy, thì chắc sẽ phải có rất nhiều tuyến xe, môi trường như vậy có phải sẽ khiến tình trạng ô nhiễm gia tăng. Tinh Thành sẽ biến thành khói mù giống như Đế Đô ấy, sau này lúc nào chúng ta ra cửa cũng phải đeo khẩu trang hay không?”
Anh Sói quay đầu nhìn đường phố thành thị, đường cái, cầu vượt, chậm rãi nói: “Xe cộ bây giờ đã trở thành thứ vô cùng cần thiết đối với đời sống sinh hoạt của mọi người, nhưng mà giá dầu mỗi năm lại tăng thêm, sớm muộn gì nguồn xăng cung ứng sẽ không đủ. Trên cơ sở này, tập đoàn Huy Hoàng có thể thu mua mấy cơ cấu nghiên cứu liên quan đến nguồn năng lượng mới, nghiên cứu một nguồn năng lượng mới thay thế xăng để trở thành động lực của ô tô. Quốc gia luôn ủng hộ mạnh mẽ đối với các nghiên cứu kỹ thuật bảo vệ môi trường, cho nên có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí. Tập đoàn còn có thể làm một ít tuyên truyền bảo vệ môi trường, như vậy sẽ có lợi cho hình tượng của xí nghiệp…”
“Wow ~ cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh lại làm được ông chủ rồi, cảnh giới quả nhiên không giống nhau.” Tiểu Hồng Mạo rốt cuộc cũng hiểu thế nào là xem thế đủ rồi, thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có khi nào trong não người có tiền đều là phương pháp kiếm tiền hay không.
“Nhưng mà…” Tiểu Hồng Mạo nghi ngờ nói, “Anh không thể nghĩ đến chút chuyện không hề có ý nghĩa gì sao? Không cần phải luôn nghĩ những chuyện… Chuyện vĩ đại như này?”
“Ví dụ như?” Anh Sói hỏi.
“Ví dụ như, tôi thấy bầu trời mây trắng thì sẽ nghĩ đến kẹo bông gòn.” Tiểu Hồng Mạo nói, “Thấy bầu trời thì sẽ nghĩ đến biển khơi, thấy chim bay thì sẽ muốn đi du lịch, thấy mặt trời thì sẽ nghĩ đến che nắng – phơi nắng – bị đen!”
Khi Tiểu Hồng Mạo nhắc đến đến cháy nắng thì gần như là nghiến răng nghiến lợi, mặt trời đáng chết này cũng độc hại thật, trả lại làn da mềm mại cho tôi đi.
“Hóa ra thế giới của chúng ta thật sự không giống nhau.”
“Hả?” Tiểu Hồng Mạo có chút không hiểu.
Thật ra Anh Sói nói ngẩn người việc anh ghét nhất, cũng không phải cố ý trêu đùa Tiểu Hồng Mạo. Anh không nói điêu mà là thật sự rất ghét ngẩn người, nhưng mà Anh Sói lại thường xuyên ngẩn người. Thường xuyên ngồi một mình nhìn sao trời, nhìn biển khơi, hoặc là như hiện tại nhìn ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người.
Anh không biết vì sao khi Tiểu Hồng Mạo ngẩn người thì nghĩ đến nhiều thứ như vậy. Nhưng mà khi anh ngẩn người, bộ não lại trống trải tựa như sao trời biển rộng, giống như thế giới này, rất to lớn, lại an tĩnh, hư vô.
“Sau này khi anh thấy mấy thứ này, thì cứ dựa theo tiêu chuẩn suy nghĩ của tôi đi.” Lúc này Tiểu Hồng Mạo đã thông minh hơn rồi, không hỏi Huy Lãng khi thấy mây trắng, thấy mặt trời sẽ nghĩ cái gì nữa, mà là trực tiếp yêu cầu, “Nếu anh không thể thông minh giống tôi, vừa nhìn thấy đã lập tức nhớ đến, vậy thì đành cưỡng ép mình nghĩ đến thôi.”
“Đây cũng là một phần trong trị liệu?” Anh Sói hỏi.
“Đương nhiên, tôi đang dạy anh cách ngẩn người chính xác đấy, chúng ta thử chút xem.” Tiểu Hồng Mạo liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc một đám mây hình dạng quái dị đang nhẹ nhàng bay lại gần, “Anh nhìn xem, kia giống cái gì?”
Anh Sói nhìn chằm chằm vào đám mây kia nửa ngày, nói: “Dựa theo độ dày, màu sắc, và hướng gió hiện tại của đám mây kia thì trong chốc lát hẳn sẽ có mưa rào và sấm chớp.”
“…” Tiểu Hồng Mạo cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng hận không rèn sắt thành thép của giáo viên số học dạy bọn họ lúc trước, đây quả thật chính là gỗ mục không thể đẽo mà, “Chó, anh nhìn đám mây kia xem, rất giống một con chó đúng không.”
“À, cô nói là hình dạng à.” Anh Sói hiểu ra.
“Theo tiêu chuẩn của anh thì cũng chỉ có thể bắt đầu từ hình dạng thôi.” Thật đúng là bùn nhão không trét nổi tường, gỗ mục thì không thể đẽo.
“Tiếp tục.” Anh Sói đã biết cách rồi, chuyện tiếp theo không làm khó được anh nữa.
“Đám mây kia.”
“Giống cá sấu trong rừng Amazon.”
“Cái kia thì sao?”
“Có chút giống xe Mercedes Benz phiên bản giới hạn năm 98.”
“Cái kia?”
“Mèo trong ngực của nữ hoàng Anh.”
“Anh không cần phải nói cụ thể như vậy đâu.” Tiểu Hồng Mạo không có yêu cầu cao như vậy đối với học sinh của mình.
“Ồ, bởi vì đều đã từng gặp, cho nên bất giác nói ra.”
“…” Lạy má anh, anh chắc chắn mình không đang khoe của chứ.
Cứ như vậy, kế hoạch ngẩn người của Sói ta cũng không thể thành công kéo dài cả ngày. Hơn nữa bởi vì quá hao tổn trí não, hai người bất tri bất giác ngủ mất.
Gió mát nhè nhẹ, ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, hai người một bò một nằm, ngủ thẳng đến lúc hoàng hôn ngả về tây. Ngoài cửa sổ nhuốm màu vàng óng ả, Huy Lãng tỉnh lại từ trong cơn ngủ say, đập vào mắt chính là cảnh hoàng hôn lộng lẫy.
“Cái này chắc là trứng tráng cuộn.” Năng lực học tập của Sói ta từ trước đến nay đều rất mạnh.
“Trứng tráng cuộn, tôi muốn phải chín được chín phần.” Tiểu Hồng Mạo chép miệng, nước miếng chảy đầy bàn.
“Ha…” Anh Sói khẽ cười, đứng lên khỏi ghế, đến trước cửa sổ lẩm bẩm, “Hóa ra khi người khác ngẩn người, là loại cảm giác này sao?”
Không có hư vô, không có trống trải, suy nghĩ không chút ý nghĩa nào, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, xuất hiện cảm giác lười biếng sau khi phung phí thời gian?
Hóa ra ngẩn người cũng cần có kỹ thuật.
HẾT CHƯƠNG 25
/61
|