Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan cứng đờ.
Xe dừng lại chờ đèn đỏ.
Sau đó cô đè bả vai mình xuống, đồng thời lấy tay nâng đầu anh lên, cố định trên ghế.
Phó Nhất Ngôn bị cô đẩy nên nhíu mày, mơ mơ màng màng mở mắt ra, không rõ tình huống hỏi, ”Hả?”
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”Thầy đang ngủ ạ?”
”Ừ.
”
Phó Nhất Ngôn đáp xong thì không có động tĩnh gì nữa, hình như lại ngủ rồi.
Cô có hơi nghi ngờ anh không phát sốt, bộ dạng này giống mơ màng hơn.
Khẽ nhích mông, gần lại anh một chút, thật cẩn thận nâng tay sờ trán anh.
Hình như rất ổn, không sốt cao.
Hứa Thanh Hoan lại sờ trán mình, ừm, nhiệt độ của cô dường như cao hơn anh một ít.
Cô cũng mệt lắm rồi, vừa nhắm mắt vừa nghĩ, nghĩ đến thẻ cào.
Không đến hai phút, Hứa Thanh Hoan đã ngủ… Phó Nhất Ngôn bên cạnh mở mắt ra.
Phó Nhất Ngôn chống đầu, thích thú nghiêng người nhìn Hứa Thanh Hoan.
Tài xế phía trước có chút kinh hãi, sao tên nhóc yếu ớt lúc nãy lại đột nhiên có tinh thần như thế nhỉ.
Ông không chú ý đạp chân ga, xe chạy nhanh hơn làm Hứa Thanh Hoan theo quán tính không ngồi vững, nhíu mày.
Phó Nhất Ngôn vỗ vai tài xế, ”Nếu không bọn tôi xuống xe nhé?”
Tài xế cười xấu hổ, ”Nhóc con cứ nói đùa.
”
Câu này có hai ý nghĩa, Phó Nhất Ngôn không để ý, anh lấy điện thoại ra, sau khi xác nhận là đã tắt tiếng mới nghiêng đầu chụp Hứa Thanh Hoan đang ngủ.
Trên màn hình mở camera, quang minh chính đại hiện lên ảnh Tiểu Cẩm Lý.
Anh buồn cười cong môi, dùng hai tay phóng to ảnh lên, nhìn thấy bên sườn mặt của cô trong ảnh chụp xuất hiện hai hạt bụi nhỏ màu xám, lại nghiêng đầu nhìn sườn mặt Hứa Thanh Hoan bên ngoài, đúng là có hai hạt bụi nhỏ không dễ phát hiện.
Anh lại thu nhỏ ảnh chụp lại, sau đó phóng to miệng của cô lên, phát hiện hai cánh môi cô hình như rất mềm.
Phó Nhất Ngôn cứ như vậy phóng to ảnh lên không ngừng xem chi tiết, rồi thỉnh thoảng lại nghiêng đầu thân mật xem người thật, hoàn toàn không có bộ dạng suy yếu của bệnh nhân tí nào.
Càng nhìn tâm trạng càng tốt.
Điện thoại rung lên, là Đỗ Bân Bân gửi lời mời vào nhóm.
”Văn Võ Song Toàn mời bạn tham gia nhóm trò chuyện.
”
Là nhóm của đám anh em mà Phó Nhất Ngôn rời khỏi lúc trước.
Sau đó Đỗ Bân Bân lại gửi đến một bao lì xì.
Sau đó rít gào: ”Bỏ hết vốn liếng quỳ xin Ngôn ca lại lần nữa sủng hạnh hậu cung!!!”
Phó Nhất Ngôn click mở bao lì xì, hai mươi đồng.
Anh lười biếng trả lời: ”Keo kiệt vừa thôi.
”
Đỗ Bân Bân: ”Trong nhóm có bao lớn, cậu vào nhóm đi!”
Phó Nhất Ngôn liếc mắt nhìn Hứa Thanh Hoan, rũ mắt, gửi tin nhắn: ”Đến chỗ thẻ cào bên cạnh KFC, cậu xuất tiền, thắng tính cho tôi, cào xong mới vào nhóm.
”
Đỗ Bân Bân: ”Tớ còn đang cởi truồng ở nhà cậu này.
”
Phó Nhất Ngôn: ”Vậy cởi truồng đến.
”
Nhắn xong, Phó Nhất Ngôn thấy đầu Hứa Thanh Hoan sắp đụng vào cửa kính xe bèn giơ tay ngăn lại, thuận thế đặt đầu cô lên vai mình.
Tài xế ”chậc” một tiếng, thấy nhưng không thể ngăn.
Phó Nhất Ngôn tắt thông báo Wechat, vào xem vòng bạn bè của Hứa Thanh Hoan, xem những chuyện thường ngày của cô.
Những thứ Hứa Thanh Hoan đăng lên đều là chuyện thú vị thường ngày, không có những nội dung u ám buồn bã, chỉ có những thứ khiến người ta vui vẻ.
Về cơ bản là không có ảnh selfie, đều là người khác chụp cho, hoặc là đang cười to, hoặc là nhăn mặt.
Halloween năm trước, Hứa Thanh Hoan hóa trang thành một con Vampire, bên miệng là khóa kéo đầy máu, dưới mắt có máu đỏ, trong lòng cô ôm một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi đang khóc.
Caption là: Ha ha ha, vừa mới dọa khóc con của nhà bạn thím Hai, sao mình có thể ấu trĩ như vậy nhỉ!
Sau đó khoảng ba mươi phút sau, một trạng thái đau buồn: Mẹ mình tịch thu tiền tiêu vặt tháng này rồi, nhân sinh (đời người) chính là phập phồng như vậy QwQ.
Hoàn toàn là một cô gái vui vẻ hoạt bát lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Xem hết vòng bạn bè từ đầu đến cuối của cô gái, Phó Nhất Ngôn lại mở Weibo, xem Weibo của Tiểu Cẩm Lý.
Tiểu Cẩm Lý trên Weibo rất không giống trong vòng bạn bè, cô lải nhải lẩm bẩm, có rất nhiều cảm xúc.
Nói ba mẹ đi ra ngoài chơi không đưa mình theo, khóc chít chít QwQ.
Chia sẽ những bức tranh trong cuốn sổ tay, hồng hồng xanh xanh, thật sự rất nữ tính.
Cô còn chia sẻ những hoạt động trúng thưởng, chia sẻ những tiết mục ngắn buồn cười, chia sẻ vài chuyện của một ít tiểu thịt tươi và minh tinh, còn có, những trạng thái của E thần cô đa phần đều chia sẻ lại, có biểu cảm cười trộm, thẹn thùng, tình yêu.
Phó Nhất Ngôn không ngừng cười, qua một lát, anh gửi Wechat cho Tiểu Cẩm Lý.
E miêu: ”Hai ngày nay hơi bận, giờ mới lên Weibo, cứ gửi đến địa chỉ lúc trước cho tôi nhé, cảm ơn Tiểu Cẩm Lý [Hôn nhẹ].
”
Phó Nhất Ngôn nhìn biểu cảm [Hôn nhẹ] mình gửi, cười ra tiếng.
…
Đầu Hứa Thanh Hoan đập vào cửa xe, tỉnh lại, trợn mắt nhìn tiệm thẻ cào đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ xe.
Ngủ một giấc cũng thoải mái hơn nhiều, cô ngáp một cái, nhớ đến chuyện trả tiền, đúng lúc nhìn thấy Phó Nhất Ngôn đưa tiền cho tài xế, cô hỏi: ”Thầy ơi, dạ dày thầy bớt đau chưa?”
Phó Nhất Ngôn gật đầu, ”Ngủ dậy cảm thấy bớt hơn nhiều rồi.
”
Hứa Thanh Hoan, ”Vậy là tốt, em cũng mới ngủ dậy, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
”
Nhưng cô thấy Phó Nhất Ngôn vẫn ôm bụng thì vội vàng đẩy cửa xuống xe, ”Thầy đợi một lát, để em mở cửa xe cho thầy.
”
Phó Nhất Ngôn liền không nhúc nhích, ngồi vững như núi chờ Hứa Thanh Hoan sang đây mở cửa xe.
Hứa Thanh Hoan mở cửa xe, giơ tay ra với anh, Phó Nhất Ngôn bật cười nói: ”Làm gì yếu ớt đến thế.
”
Nhưng anh vẫn đưa cánh tay cho cô, để cô dìu mình xuống xe.
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”Gần đây có tiệm thuốc, đến đó mua thuốc trước ạ?”
”Không cần, trong nhà có, lát nữa về nhà uống là được.
”
Hoàn toàn không cho cô đề nghị lại, ”Ồ…”
Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn vừa xuống xe, tài xế đã lập tức không dừng một giây, đạp chân ga chạy như bay.
Cô sớm đã quen với quán thẻ cào này, vừa vào cửa liền nói: ”Ông chủ, tôi đến nè!”
Ông chủ vừa thấy cô đã thở dài, ”Tiểu mỹ nữ, còn chưa khai giảng hả?”
Hứa Thanh Hoan nói: ”Tôi không mua nhiều, không để chú lỗ lắm đâu.
”
Sau đó lại nhìn người con trai có chút quen mắt, ”Ồ? Cậu?”
Đỗ Bân Bân đang dùng tiền xu cào thẻ, cào đến đổ mồ hôi, đang thua thê thảm, lại lấy tiền đưa ông chủ, nghe giọng nói thì quay đầu lại, kinh ngạc nói: ”Phó Thanh Hoan!”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Là học sinh của Phó Nhất Ngôn.
Trí nhớ cũng y như Phó Nhất Ngôn.
”Tôi là Hứa Thanh Hoan…” Cô xua tay với anh ta, ”Thật trùng hợp ghê, bạn học… Bạn tên gì?”
”Tôi là Đỗ Bân Bân, cô kêu tôi là Bân Bân cũng được.
”
Phó Nhất Ngôn đi vào, ”Bạn học Bân Bân là phú nhị đại, nếu đã gặp thì Thanh Hoan, em cứ tùy tiện cào đi, cậu ta mời khách.
”
Hứa Thanh Hoan tò mò, ”Là loại phú nhị đại nào?”
Đỗ Bân Bân hỏi Phó Nhất Ngôn, ”… Là loại trong nhà có máy bay tư nhân hả?”
Phó Nhất Ngôn gật đầu, ”Cũng không khác lắm.
”
Hứa Thanh Hoan kinh ngạc, ”Nhìn không ra đó.
”
Đỗ Bân Bân mặc áo ba lổ và quần đùi to, ngồi với tư thế cà lơ phất phơ.
Phó Nhất Ngôn gật đầu nói: ”Chân nhân bất lộ tướng mà, ông chủ, đưa một xấp.
”
Hứa Thanh Hoan lập tức đến trước quầy, ”Để tôi chọn để tôi chọn.
”
Đỗ Bân Bân thấy Phó Nhất Ngôn ôm bụng ngồi xuống băng ghế, mở miệng hỏi, ”Ngôn ca sao thế?”
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại, ”Cậu gọi thầy ấy là Ngôn ca hả?”
Đỗ Bân Bân lỡ miệng nói ra, bây giờ ấp úng không biết làm sao.
Phó Nhất Ngôn bình tĩnh tự nhiên, nghiêng đầu nói: ”Em cũng có thể gọi tôi là Ngôn ca, dù sao cũng chỉ là giáo viên trong hai mươi phút.
”
Hứa Thanh Hoan cũng nghiêng đầu, ”Em gọi tên đầy đủ của thầy được không?”
Phó Nhất Ngôn mỉm cười, ”Sao em lại có vẻ vui quá nhỉ, em gọi tôi là gì cũng được.
”
”Vậy em sẽ gọi thầy là Phó Nhất Ngôn nha.
” Hứa Thanh Hoan xoay người nằm úp lên quầy tiếp tục chọn, cô bỗng nhớ đến bật lửa, lấy ra đưa cho anh, ”Trả bật lửa lại cho thầy, cảm ơn nhé.
”
Phó Nhất Ngôn tùy ý xua tay, ”Tặng em.
”
Đỗ Bân Bân: ”???”
Cái bật lửa đó ít nhất cũng mấy ngàn! Cứ như vậy mà cho tiểu mỹ nữ hả?!
Hứa Thanh Hoan chớp mắt, ”Nhưng mà em đâu cần đâu.
”
Cứng rắn đưa lại cho Phó Nhất Ngôn, anh nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói: ”Bạn học Hứa Thanh Hoan, hình như tôi còn chưa tặng quà sinh nhật cho em nhỉ.
”
Hứa Thanh Hoan sáng mắt, thì ra câu sinh nhật vui vẻ kia không tính là quà ư, còn có một món quà thực tế nữa?
Nhưng mà vẫn ngại nhận quà này nọ, cô lắc đầu, ”Không cần không cần đâu, em chỉ tặng thầy một cái nốt ruồi thôi mà.
”
Phó Nhất Ngôn không nói gì, hình như là dạ dày lại đau, anh khoanh tay, để Đỗ Bân Bân và Hứa Thanh Hoan chơi cào thẻ.
Vận khí của Hứa Thanh Hoan đúng là rất lớn, mỗi lần cào đều trúng hai mươi lăm, cứ như chơi miễn phí, thỉnh thoảng còn trúng hai trăm nữa.
Đỗ Bân Bân lắm mồm, hai người mỗi người cào một cái, chơi đến là vui vẻ.
Phó Nhất Ngôn ngồi một bên, vờ như đang nhắn tin, giơ điện thoại lên chụp hình Tiểu Cẩm Lý không ngừng cười trước mắt.
Chụp đủ kiểu cười của Tiểu Cẩm Lý xong, Phó Nhất Ngôn cất điện thoại, cũng ngồi xuống cào thẻ, lơ đãng nói: ”Em học thêm chắc chỉ giao tiền mấy ngày thôi nhỉ? Có muốn học chung với Bân Bân không?”
Hứa Thanh Hoan đang cào vui vẻ, không nghe được, ”Hả?”
Phó Nhất Ngôn lạnh nhạt nói: ”Em và Bân Bân cùng học với tôi, có thể giảm một nửa tiền.
”
Hứa Thanh Hoan lúc này mới nghe rõ, thở dài đầy đáng tiếc, ”Mẹ em đã giao một tháng tiền cho người ta rồi.
”
Phó Nhất Ngôn: ”…”
Anh im lặng khoảng ba phút, gửi Wechat hỏi bạn, ”Năm nhất đại học có môn gì dễ bị rớt không?”
Không học thêm toán thì học cái khác.
Nhưng anh lại hối hận khi gửi tin nhắn này.
Thằng bạn ngu ngốc trả lời: ”Môn Thể dục!”.
/49
|