Tám năm sau, Mã Nguyên Bưu đã gặp lại Cố Tiểu Khanh ngay trong lúc cô thảm hại như vậy. Mã Nguyên Bưu của hôm nay không còn là cậu thiếu niên gầy còm, nhỏ choắt thuở nào; dù không thể dùng những từ ngữ như đẹp trai anh tuấn hay phong độ phóng khoáng để hình dung, nhưng đường nét ngay thẳng chính trực trên gương mặt và tác phong nhã nhặn lịch sự nói lên rằng, đây là chàng trai trẻ đầy triển vọng.
Quả thật, tên tuổi Mã Nguyên Bưu hiện giờ đang “nổi như cồn”. Những ngày này, giới truyền thông liên tục đưa tin về anh. Công ty internet nhỏ do chính anh tạo dựng đã được một công ty liên doanh văn hóa hàng đầu trong nước thu mua với giá một trăm triệu tệ. Đạt được thành công vang dội ở độ tuổi vừa tròn hai mươi sáu, Mã Nguyên Bưu bỗng chốc trở thành hình tượng tiêu biểu trong số những người trẻ cùng thời.
Trên đời này, thứ đáng sợ nhất đối với Mã Nguyên Bưu là cái nghèo. Nỗi sợ ấy bắt nguồn từ những năm tuổi thơ sống dưới mái nhà cơ cực đến bần cùng. Hơn mười năm ròng rã, cả nhà bốn người – ông nội, ba mẹ và anh – phải chen chúc trong căn nhà rộng vỏn vẹn hai mươi mét vuông. Rồi ba mẹ bị sa thải, ông nội lâm bệnh nặng, tất cả đã đẩy gia đình anh vào ngõ cụt khốn quẫn không lối thoát. Suốt chiều dài u ám của quãng đời từ thơ ấu cho tới tận thiếu niên, anh là cậu con trai tự ti, co đầu rụt cổ, dè dặt từng chút như một con rùa chết nhát.
Ánh sáng duy nhất trong toàn bộ thời thanh xuân ảm đạm chính là những quan tâm hiền dịu mà một người con gái đã mang đến cho anh. Với cậu học trò đang lâm vào cảnh nghèo rách mồng tơi, sự tôn trọng chân thật này đáng quý biết nhường nào. Vậy nên, cho dù nhiều năm qua đi, nhưng vị trí của Cố Tiểu Khanh trong lòng Mã Nguyên Bưu chưa bao giờ thay đổi. Lẽ dĩ nhiên, chuyện cũ của anh còn được tết bằng chút hoài niệm về một lần rung động đầu đời đã mãi khảm sâu vào ký ức.
Kỳ thi đại học năm đó, Mã Nguyên Bưu đậu vào Bắc Đại. Mấy năm nay anh vẫn ở Bắc Kinh phát triển sự nghiệp. Sau khi thu được khoản vốn đáng kể thông qua việc bán công ty, anh trở về thành phố C với mục đích tìm kiếm dự án để bắt đầu cho chặng đường mới. Hôm nay, tại một quán bar trang nhã cũng nằm trên con phố này, anh và đối tác gặp nhau đàm phán chuyện hợp tác kinh doanh.
Chuyện đàm phán khép lại tốt đẹp, Mã Nguyên Bưu rời quán bar, vừa rồi có uống chút rượu nên anh định đón taxi về nhà. Đưa mắt nhìn về nơi cách vị trí đứng không xa lắm, anh thấy một cô gái đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác nôn mửa, tiếng nôn của cô phảng phất vào tai anh thành từng đoạn âm thanh đau đớn khổ sở. Hầu như ai ngang qua cũng đều ném lại cho cô ánh mắt miệt thị rồi lạnh lùng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ gầy trong kiểu áo bảo thủ, Mã Nguyên Bưu nghĩ, chắc hẳn là cô gái đứng đắn. Đôi mắt anh bỗng nhiên không thể rời khỏi cô, và rồi chân bước về hướng đó với vận tốc còn nhanh hơn suy nghĩ. Anh đứng phía sau Cố Tiểu Khanh rất lâu, cho đến khi Cố Tiểu Khanh nôn xong, lau miệng định đứng lên.
Rốt cuộc Mã Nguyên Bưu nghi hoặc gọi: “Cố Tiểu Khanh?”
Nghe tiếng gọi, Cố Tiểu Khanh ngẩn ra một lúc, chân cô gần như mềm oặt không gượng dậy nổi. Mã Nguyên Bưu vòng ra trước mặt cô, cuối cùng anh đã có thể khẳng định, đúng là cô ấy. Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Cố Tiểu Khanh: “Cố Tiểu Khanh, cậu sao rồi?”
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu lên: “Anh quen tôi sao?”
Mã Nguyên Bưu ngớ người hai giây, sau đó bình tĩnh đáp: “Tớ là bạn trung học của cậu đây.”
Cô giương mắt nhìn anh, chỉ thấy một bóng hình nhạt nhòa và chao đảo. Cô đưa tay cho Mã Nguyên Bưu, nói: “Phiền anh giúp tôi đứng lên.” Mã Nguyên Bưu vừa nắm tay Cố Tiểu Khanh vừa ôm nhẹ đỡ cô đứng dậy từ mặt đường.
Cố Tiểu Khanh mới đứng vững lại loạng choạng muốn ngã xuống đất. Cô biết tối nay uống đầy bụng rượu giả nên mới say xỉn hết đường cứu chữa thế này. Trong lúc ý thức còn mơ mơ màng màng, cô phải mau chóng tìm chỗ thích hợp để ngã lưng, nếu không, căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ, chẳng mấy chốc cô sẽ lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Cố Tiểu Khanh tựa người vào Mã Nguyên Bưu, hỏi rành mạch: “Anh là ai?”
“Tớ là Mã Nguyên Bưu.” Anh từ tốn nói.
Cái tên nghe chừng quen thuộc, đáng tiếc đầu óc cô bây giờ rối tinh rối mù không nghĩ được gì. Cô nói với Mã Nguyên Bưu: “Nếu anh quen tôi vậy nhờ anh đưa tôi về nhà nhé, tôi thân con gái không thể ngủ ngoài đường được.”
Anh cười, cô ấy say đến mơ hồ rồi. Qua mấy năm bươn chải, anh chứng kiến không ít các màn hồ đồ sau say rượu của các cô gái công sở, trong khi Cố Tiểu Khanh bị rượu làm cho khốn đốn đến vậy mà vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng cho hai chữ “về nhà”. Hóa ra, trải qua ngần ấy thời gian, mặc cho sự đời đổi thay chóng mặt, cô vẫn là cô, vẫn giữ vững cốt lõi trong con người mình.
Mã Nguyên Bưu hỏi cô: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.”
Cố Tiểu Khanh tự hỏi, nhà ư? Để xem. Cô có nhà của ba mẹ. Nhưng bộ dạng như thế này làm sao mà về? Còn nhà của Âu Lâm Ngọc? Mang cái vẻ nhếch nhác quay về đó ư? Thôi đi. À phải rồi, cô còn có cái tổ bé nhỏ của riêng mình. Nhưng, ở đâu nhỉ? Cô ráng vắt óc suy nghĩ, nghĩ hoài không ra lại nóng ruột quay sang hỏi Mã Nguyên Bưu đứng bên cạnh: “Ở đâu mới được chứ?”
Cố Tiểu Khanh to tiếng tới mức khiến Mã Nguyên Bưu sợ phát hoảng. Anh chăm chú nhìn người con gái trong lòng mình, đôi mắt cô trong sáng, sóng sánh nước. Cố Tiểu Khanh bắt đầu giãy giụa bất an, gõ tay vào đầu, miệng liên tục lặp đi lặp lại: “Ở đâu? Ở đâu?”
Biết cô đã không còn tỉnh táo, Mã Nguyên Bưu liền giơ tay chặn một chiếc taxi, mở cửa đẩy cô vào trong. Cố Tiểu Khanh vừa ngã vào ghế sau thì lập tức ngủ mê mệt.
Mã Nguyên Bưu đưa Cố Tiểu Khanh đến khách sạn. Chuyện dẫn một cô gái say mê man bất tỉnh đi mướn phòng thật sự rất thách thức cặp mắt phán xét của người khác. Song, Mã Nguyên Bưu chẳng hề cảm thấy mất thể diện. Trước những ánh nhìn đầy ẩn ý, anh điềm nhiên xốc cô lên lưng cõng thẳng về phòng.
Một khi say hoàn toàn, Cố Tiểu Khanh rất “tĩnh”, nói một cách chính xác là, ngủ quên trời quên đất. Mã Nguyên Bưu lấy khăn ướt lau sơ qua khuôn mặt Cố Tiểu Khanh cho sạch sẽ, xong xuôi, anh đắp thêm tấm chăn để cô được yên giấc. Ngoài những việc này, không một lần nào anh chạm tay vào cô.
Mã Nguyên Bưu ngồi trong bóng tối trông chừng Cố Tiểu Khanh suốt đêm. Hồi ức của anh không quay về đoạn thời gian họ từng cùng nhau trải qua, mà trở lại chặng đường gian nan sỏi đá anh đã bước đi để đạt được thành tựu như bây giờ. Vài năm nay, anh cũng có những mảnh tình vắt vai, nhưng không hiểu sao lần nào cũng thấy thiếu thiếu chút gì đó. Có lẽ vì trái tim khiếm khuyết một mảnh rung động chân thành, thuần khiết của thưở ban đầu, thế nên cứ tiếc nuối khôn nguôi. Anh không biết Cố Tiểu Khanh hiện tại ra sao, mà cũng chẳng thể suy đoán được gì qua vẻ ngoài của cô. Nhưng ít nhất thì anh hiểu, về phương diện tình cảm, cô tuyệt đối không phải là người ngoại đạo.
¤¤¤
Khi mặt trời trên cao tỏa ánh nắng sáng bừng khắp căn phòng, Cố Tiểu Khanh tự giác thức dậy theo đồng hồ sinh học trong cơ thể. Cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bổ, chai rượu giả hôm qua quá lợi hại.
Mở mắt thấy xung quanh rõ ràng là kiểu bài trí của khách sạn, cô lắp bắp kinh hãi, hoảng hồn ngồi bật dậy ngay tức khắc. Có tiếng đàn ông truyền đến: “Cậu tỉnh rồi à?”
Cố Tiểu Khanh nhìn người đàn ông đang ngồi ở một góc tràn ánh sáng, chết trân mất hai giây, đến lúc cúi đầu xem lại trang phục trên người thì liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ngoảnh sang hỏi anh ta: “Anh là ai vậy?”
“Quả nhiên cậu không nhận ra tớ, Cố Tiểu Khanh.” Mã Nguyên Bưu lãnh đạm nói.
Cố Tiểu Khanh quan sát người đàn ông ngồi trước tầm mắt cô. Anh ta trông rất trẻ, ăn mặc vô cùng lịch sự nghiêm túc, áo sơ mi và cravat ton sur ton màu sáng, ngũ quan tuấn tú, cặp kính gọng đen gác trên sống mũi, cả người toát ra vẻ nhã nhặn, lịch thiệp. Cô ráng lục lọi trong trí nhớ tìm kiếm một người như vậy nhưng chẳng có ai, sau cùng nhìn anh ta bằng vẻ bán tín bán nghi.
Mã Nguyên Bưu cười nói: “Cậu đã nói sẽ không quên tớ.”
Lời này rõ mờ ám. Cố Tiểu Khanh nghĩ không ra từ nào để đối đáp, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh ta chằm chặp.
“Cậu vẫn chưa nhớ ra sao? Tớ từng thổ lộ với cậu, lúc ấy cậu còn bảo cậu sẽ nhớ đến tớ nữa cơ đấy.” Mã Nguyên Bưu vẫn ngồi yên tại chỗ, giọng điệu có chút bông đùa.
Nói đến thổ lộ, Cố Tiểu Khanh ngẫm nghĩ, dù đã lớn ngần này nhưng những người từng thổ lộ với cô ngoại trừ vài người thời đại học, chỉ có Mã Nguyên Bưu để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Cô lúng túng cười nói: “Là cậu sao, Mã Nguyên Bưu? Nhưng mà, cậu thay đổi nhiều quá.”
Mã Nguyên Bưu khẽ cười, không nói gì. Gặp lại bạn cũ trong tình cảnh thảm thương thế này, Cố Tiểu Khanh cảm thấy quá xấu hổ. Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cám ơn cậu về chuyện hôm qua.”
Mã Nguyên Bưu không đáp lời cô mà hỏi ngược lại: “Cậu có thấy nhức đầu không?”
“Nhức lắm, rượu giả đúng là hại người.” Cố Tiểu Khanh cố gắng trả lời nghiêm túc. Mã Nguyên Bưu không hỏi tại sao cô lại đến uống rượu ở một nơi như vậy, anh chỉ nhìn cô mỉm cười, nụ cười hiền hòa và trong lành như dòng suối mát dịu. Cậu bé tự ti ưu sầu ngày xưa qua bàn tay kỳ diệu của thời gian giờ đây đã trở thành một người đàn ông nho nhã.
Cố Tiểu Khanh bước xuống giường, gượng gạo nói: “Tớ đi rửa mặt đây.” Nhưng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên ngăn cản hành động tiếp theo của cô. Lấy di dộng ra xem, thấy số của mẹ, Cố Tiểu Khanh giật mình bất ngờ. Từ trước đến nay mẹ không bao giờ gọi điện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là ba gọi cho cô hay.
Cố Tiểu Khanh nhận điện thoại trong nghi hoặc. Bà Cố dùng giọng rất bình tĩnh để nói với cô một tin sét đánh: “Tiểu Khanh, ba con gặp chuyện rồi, tình hình rất xấu, con tới bệnh viện ngay.”, dứt lời liền dập máy.
Cố Tiểu Khanh đứng sững tại chỗ, rất lâu sau vẫn không kịp phản ứng.
Thấy vẻ mặt cô khác thường, Mã Nguyên Bưu bước tới nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Cố Tiểu Khanh nhìn anh trân trân một lúc thì đột ngột tỉnh trí, vội vã xoay người mặc áo khoác. Mã Nguyên Bưu giữ chặt cánh tay cô: “Tiểu Khanh, chuyện gì thì nói đi, để xem tớ có giúp được gì cho cậu không.”
“Ba tớ…ba tớ xảy ra chuyện rồi.” Cô lắp bắp, nức nở từng tiếng.
Mã Nguyên Bưu nhìn cô chằm chằm: “Cậu bình tĩnh đã nào, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Mẹ tớ nói ba đang ở bệnh viện.” Cố Tiểu Khanh vẫn rất hoảng sợ, chưa thể hoàn toàn hồi phục tinh thần.
“Bệnh viện nào? Tớ đi với cậu.”
“Sao?” Cố Tiểu Khanh phản ứng chậm chạp, cô do dự đáp: “Vậy cũng được.”
Hai người vội vàng rời khách sạn đón xe đến bệnh viện. Trên xe, Cố Tiểu Khanh ngồi thu mình vào một góc cắn móng tay. Hồi còn nhỏ xíu, mỗi khi cảm thấy sợ sệt, cô thường có thói quen này. Về sau càng lớn càng hiểu chuyện, cô không còn làm vậy nữa. Bây giờ, cảm giác bàng hoàng, sợ hãi, không nơi nương tựa lại trở về bám riết lấy cô.
Lúc hai người đến bệnh viện Trung tâm, Cố Tiểu Khanh gọi lại cho mẹ. Nghe mẹ bảo đến phòng giải phẫu, trái tim cô như rơi xuống vực thẳm, không biết tình hình ba mình thế nào. Mã Nguyên Bưu trấn tĩnh dẫn cô đến tiểu sảnh bên ngoài phòng giải phẫu, lúc này họ không có đặc quyền để được đi vào hành lang bên trong. Cửa thang máy mở ra, bên ngoài hành lang tiểu sảnh người đứng lố nhố, ai nấy đều trông chờ người nhà đang làm phẫu thuật.
Cố Tiểu Khanh dõi mắt tìm mẹ trong đám đông. Bà Cố đang ngồi cô độc lẻ loi ở một góc đằng xa của tiểu sảnh, ánh mắt mơ hồ nhìn thẳng phía trước. Cố Tiểu Khanh từ từ đi đến trước mặt mẹ, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ ơi.”
Cố Tiểu Khanh thấy trên bàn tay và vạt áo của mẹ lấm lem vệt máu màu nâu đáng sợ, trước mắt cô chợt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu. May mắn có Mã Nguyên Bưu đứng sau đỡ cô đứng vững.
Cô yếu ớt ngồi xuống trước mặt mẹ, dè dặt hỏi: “Ba con bị sao vậy mẹ?”
Bà Cố vẫn nhìn phía trước, không trả lời cô. Cố Tiểu Khanh hiểu mẹ mình, tuy rằng trông mẹ thẫn thờ nhưng sống lưng vẫn giữ thẳng tắp, chứng tỏ mẹ không hề suy sụp. Mẹ không nói cho cô biết, đơn giản là vì không muốn nói chuyện.
Sau có hai người cảnh sát đến đây, Cố Tiểu Khanh mới biết được chuyện gì xảy ra. Sự việc là thế này: Hôm nay ông bà Cố cùng đi tập thể dục buổi sáng. Lúc về ngang công viên thì gặp phải tên cướp phóng xe như bay cướp túi xách của một cô gái ngay trước mặt hai người. Khi hắn cưỡi mô-tô lao qua bên cạnh ba mẹ cô, ba cô liền giật cái túi treo trên xe xuống. Không ngờ trên người hắn có dao, trong lúc giằng co qua lại, ông bị hắn đâm một nhát vào bụng.
Nhát dao sâu kinh khủng đó đã làm ông Cố mất rất nhiều máu. Sau khi ông được đưa vào bệnh viện bằng xe cứu thương, bác sĩ lập tức chẩn đoán vỡ lá lách, thậm chí thời điểm đó bệnh viện đã ra thông báo tình trạng nguy kịch khó qua khỏi.
Nghe cảnh sát nói xong, tay Cố Tiểu Khanh bắt đầu run rẩy không nghe theo sự điều khiển, rồi sau đó, cô cũng không tài nào khống chế nổi cả cơ thể đang run lên bần bật. Mã Nguyên Bưu đỡ cô ngồi tựa vào ghế, bà Cố ngồi cạnh nắm tay cô, trầm giọng nói: “Bình tĩnh đi, bây giờ ba con còn trong phòng giải phẫu, mẹ không muốn lại phải bận tâm vì con.”
Cố Tiểu Khanh nhìn mẹ: “Mẹ…”, nghẹn ngào không nói nên lời.
Bà Cố nhìn cô quả quyết: “Ba con không sao.”
Thời gian chờ đợi kéo dài bất tận, chưa bao giờ Cố Tiểu Khanh cảm thấy khó chịu đến vậy. Cô bị cảm giác bất lực tra tấn gần như phát điên, nhưng khi thấy mẹ ngồi an ổn bên cạnh, cô chỉ có thể liên tục nhắc nhở mình: “Cố Tiểu Khanh, phải bình tĩnh, mày có thể chịu được, mày không được phép gục ngã vào lúc này.”
Sau bao nhiêu mong đợi, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, y tá gọi người nhà ông Cố đến nhận bệnh nhân. Ông nằm trên giường đẩy, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xám tới nỗi biến dạng khó nhận ra. Cố Tiểu Khanh tự an ủi, ba mình còn sống là tốt rồi.
Bác sĩ theo sát phía sau giường bệnh, nói với hai mẹ con Cố Tiểu Khanh cuộc phẫu thuật rất thành công. Cố Tiểu Khanh thở một hơi thật dài, tinh thần căng như sợi dây đàn giờ đã có thể thả lỏng.
Khi ông Cố được đưa vào phòng bệnh, đã là một giờ chiều. Ông nằm phòng bệnh loại bình thường dành cho bốn người. Cố Tiểu Khanh nhấc ghế mời mẹ ngồi, mặc dù bà ngồi xuống nhưng vẫn nhìn ông Cố nằm trên giường bệnh, ánh mắt bà rất đỗi dịu dàng da diết.
Cố Tiểu Khanh đứng sau nhẹ giọng nói: “Mẹ, hay là con về trước lấy quần áo sạch cho mẹ tắm rửa, sẵn tiện mang vào cho ba mấy thứ ba cần luôn.”
Một lát sau, bà Cố xoay người đứng lên nói: “Không đi đâu hết, ba con còn chưa tỉnh, con lại ở đây đi, mẹ về nhà lấy được rồi.”
Mã Nguyên Bưu đứng bên quan sát Cố Tiểu Khanh và mẹ cô. Thật ra, anh không cũng không giúp được gì nhiều, vì họ luôn bình tĩnh đối diện với mọi chuyện, nhất là bà Cố, dù cả người đầy vết máu nhưng chẳng có vẻ gì chật vật, ngược lại bà rất tỉnh táo. Hôm nay, anh đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của hai người phụ nữ này.
Bà Cố đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh. Bà không hề chào hỏi Mã Nguyên Bưu, thậm chí từ đầu đến cuối không nhìn anh lấy một lần. Mặc dù vì hoàn cảnh bối rối vừa rồi Cố Tiểu Khanh chưa kịp giới thiệu anh, nhưng nói gì thì nói, anh cũng ở bên cạnh họ gần nửa ngày trời – điều này khiến anh cảm thấy có chút kỳ quặc.
Quả thật, tên tuổi Mã Nguyên Bưu hiện giờ đang “nổi như cồn”. Những ngày này, giới truyền thông liên tục đưa tin về anh. Công ty internet nhỏ do chính anh tạo dựng đã được một công ty liên doanh văn hóa hàng đầu trong nước thu mua với giá một trăm triệu tệ. Đạt được thành công vang dội ở độ tuổi vừa tròn hai mươi sáu, Mã Nguyên Bưu bỗng chốc trở thành hình tượng tiêu biểu trong số những người trẻ cùng thời.
Trên đời này, thứ đáng sợ nhất đối với Mã Nguyên Bưu là cái nghèo. Nỗi sợ ấy bắt nguồn từ những năm tuổi thơ sống dưới mái nhà cơ cực đến bần cùng. Hơn mười năm ròng rã, cả nhà bốn người – ông nội, ba mẹ và anh – phải chen chúc trong căn nhà rộng vỏn vẹn hai mươi mét vuông. Rồi ba mẹ bị sa thải, ông nội lâm bệnh nặng, tất cả đã đẩy gia đình anh vào ngõ cụt khốn quẫn không lối thoát. Suốt chiều dài u ám của quãng đời từ thơ ấu cho tới tận thiếu niên, anh là cậu con trai tự ti, co đầu rụt cổ, dè dặt từng chút như một con rùa chết nhát.
Ánh sáng duy nhất trong toàn bộ thời thanh xuân ảm đạm chính là những quan tâm hiền dịu mà một người con gái đã mang đến cho anh. Với cậu học trò đang lâm vào cảnh nghèo rách mồng tơi, sự tôn trọng chân thật này đáng quý biết nhường nào. Vậy nên, cho dù nhiều năm qua đi, nhưng vị trí của Cố Tiểu Khanh trong lòng Mã Nguyên Bưu chưa bao giờ thay đổi. Lẽ dĩ nhiên, chuyện cũ của anh còn được tết bằng chút hoài niệm về một lần rung động đầu đời đã mãi khảm sâu vào ký ức.
Kỳ thi đại học năm đó, Mã Nguyên Bưu đậu vào Bắc Đại. Mấy năm nay anh vẫn ở Bắc Kinh phát triển sự nghiệp. Sau khi thu được khoản vốn đáng kể thông qua việc bán công ty, anh trở về thành phố C với mục đích tìm kiếm dự án để bắt đầu cho chặng đường mới. Hôm nay, tại một quán bar trang nhã cũng nằm trên con phố này, anh và đối tác gặp nhau đàm phán chuyện hợp tác kinh doanh.
Chuyện đàm phán khép lại tốt đẹp, Mã Nguyên Bưu rời quán bar, vừa rồi có uống chút rượu nên anh định đón taxi về nhà. Đưa mắt nhìn về nơi cách vị trí đứng không xa lắm, anh thấy một cô gái đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác nôn mửa, tiếng nôn của cô phảng phất vào tai anh thành từng đoạn âm thanh đau đớn khổ sở. Hầu như ai ngang qua cũng đều ném lại cho cô ánh mắt miệt thị rồi lạnh lùng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ gầy trong kiểu áo bảo thủ, Mã Nguyên Bưu nghĩ, chắc hẳn là cô gái đứng đắn. Đôi mắt anh bỗng nhiên không thể rời khỏi cô, và rồi chân bước về hướng đó với vận tốc còn nhanh hơn suy nghĩ. Anh đứng phía sau Cố Tiểu Khanh rất lâu, cho đến khi Cố Tiểu Khanh nôn xong, lau miệng định đứng lên.
Rốt cuộc Mã Nguyên Bưu nghi hoặc gọi: “Cố Tiểu Khanh?”
Nghe tiếng gọi, Cố Tiểu Khanh ngẩn ra một lúc, chân cô gần như mềm oặt không gượng dậy nổi. Mã Nguyên Bưu vòng ra trước mặt cô, cuối cùng anh đã có thể khẳng định, đúng là cô ấy. Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Cố Tiểu Khanh: “Cố Tiểu Khanh, cậu sao rồi?”
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu lên: “Anh quen tôi sao?”
Mã Nguyên Bưu ngớ người hai giây, sau đó bình tĩnh đáp: “Tớ là bạn trung học của cậu đây.”
Cô giương mắt nhìn anh, chỉ thấy một bóng hình nhạt nhòa và chao đảo. Cô đưa tay cho Mã Nguyên Bưu, nói: “Phiền anh giúp tôi đứng lên.” Mã Nguyên Bưu vừa nắm tay Cố Tiểu Khanh vừa ôm nhẹ đỡ cô đứng dậy từ mặt đường.
Cố Tiểu Khanh mới đứng vững lại loạng choạng muốn ngã xuống đất. Cô biết tối nay uống đầy bụng rượu giả nên mới say xỉn hết đường cứu chữa thế này. Trong lúc ý thức còn mơ mơ màng màng, cô phải mau chóng tìm chỗ thích hợp để ngã lưng, nếu không, căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ, chẳng mấy chốc cô sẽ lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Cố Tiểu Khanh tựa người vào Mã Nguyên Bưu, hỏi rành mạch: “Anh là ai?”
“Tớ là Mã Nguyên Bưu.” Anh từ tốn nói.
Cái tên nghe chừng quen thuộc, đáng tiếc đầu óc cô bây giờ rối tinh rối mù không nghĩ được gì. Cô nói với Mã Nguyên Bưu: “Nếu anh quen tôi vậy nhờ anh đưa tôi về nhà nhé, tôi thân con gái không thể ngủ ngoài đường được.”
Anh cười, cô ấy say đến mơ hồ rồi. Qua mấy năm bươn chải, anh chứng kiến không ít các màn hồ đồ sau say rượu của các cô gái công sở, trong khi Cố Tiểu Khanh bị rượu làm cho khốn đốn đến vậy mà vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng cho hai chữ “về nhà”. Hóa ra, trải qua ngần ấy thời gian, mặc cho sự đời đổi thay chóng mặt, cô vẫn là cô, vẫn giữ vững cốt lõi trong con người mình.
Mã Nguyên Bưu hỏi cô: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.”
Cố Tiểu Khanh tự hỏi, nhà ư? Để xem. Cô có nhà của ba mẹ. Nhưng bộ dạng như thế này làm sao mà về? Còn nhà của Âu Lâm Ngọc? Mang cái vẻ nhếch nhác quay về đó ư? Thôi đi. À phải rồi, cô còn có cái tổ bé nhỏ của riêng mình. Nhưng, ở đâu nhỉ? Cô ráng vắt óc suy nghĩ, nghĩ hoài không ra lại nóng ruột quay sang hỏi Mã Nguyên Bưu đứng bên cạnh: “Ở đâu mới được chứ?”
Cố Tiểu Khanh to tiếng tới mức khiến Mã Nguyên Bưu sợ phát hoảng. Anh chăm chú nhìn người con gái trong lòng mình, đôi mắt cô trong sáng, sóng sánh nước. Cố Tiểu Khanh bắt đầu giãy giụa bất an, gõ tay vào đầu, miệng liên tục lặp đi lặp lại: “Ở đâu? Ở đâu?”
Biết cô đã không còn tỉnh táo, Mã Nguyên Bưu liền giơ tay chặn một chiếc taxi, mở cửa đẩy cô vào trong. Cố Tiểu Khanh vừa ngã vào ghế sau thì lập tức ngủ mê mệt.
Mã Nguyên Bưu đưa Cố Tiểu Khanh đến khách sạn. Chuyện dẫn một cô gái say mê man bất tỉnh đi mướn phòng thật sự rất thách thức cặp mắt phán xét của người khác. Song, Mã Nguyên Bưu chẳng hề cảm thấy mất thể diện. Trước những ánh nhìn đầy ẩn ý, anh điềm nhiên xốc cô lên lưng cõng thẳng về phòng.
Một khi say hoàn toàn, Cố Tiểu Khanh rất “tĩnh”, nói một cách chính xác là, ngủ quên trời quên đất. Mã Nguyên Bưu lấy khăn ướt lau sơ qua khuôn mặt Cố Tiểu Khanh cho sạch sẽ, xong xuôi, anh đắp thêm tấm chăn để cô được yên giấc. Ngoài những việc này, không một lần nào anh chạm tay vào cô.
Mã Nguyên Bưu ngồi trong bóng tối trông chừng Cố Tiểu Khanh suốt đêm. Hồi ức của anh không quay về đoạn thời gian họ từng cùng nhau trải qua, mà trở lại chặng đường gian nan sỏi đá anh đã bước đi để đạt được thành tựu như bây giờ. Vài năm nay, anh cũng có những mảnh tình vắt vai, nhưng không hiểu sao lần nào cũng thấy thiếu thiếu chút gì đó. Có lẽ vì trái tim khiếm khuyết một mảnh rung động chân thành, thuần khiết của thưở ban đầu, thế nên cứ tiếc nuối khôn nguôi. Anh không biết Cố Tiểu Khanh hiện tại ra sao, mà cũng chẳng thể suy đoán được gì qua vẻ ngoài của cô. Nhưng ít nhất thì anh hiểu, về phương diện tình cảm, cô tuyệt đối không phải là người ngoại đạo.
¤¤¤
Khi mặt trời trên cao tỏa ánh nắng sáng bừng khắp căn phòng, Cố Tiểu Khanh tự giác thức dậy theo đồng hồ sinh học trong cơ thể. Cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bổ, chai rượu giả hôm qua quá lợi hại.
Mở mắt thấy xung quanh rõ ràng là kiểu bài trí của khách sạn, cô lắp bắp kinh hãi, hoảng hồn ngồi bật dậy ngay tức khắc. Có tiếng đàn ông truyền đến: “Cậu tỉnh rồi à?”
Cố Tiểu Khanh nhìn người đàn ông đang ngồi ở một góc tràn ánh sáng, chết trân mất hai giây, đến lúc cúi đầu xem lại trang phục trên người thì liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ngoảnh sang hỏi anh ta: “Anh là ai vậy?”
“Quả nhiên cậu không nhận ra tớ, Cố Tiểu Khanh.” Mã Nguyên Bưu lãnh đạm nói.
Cố Tiểu Khanh quan sát người đàn ông ngồi trước tầm mắt cô. Anh ta trông rất trẻ, ăn mặc vô cùng lịch sự nghiêm túc, áo sơ mi và cravat ton sur ton màu sáng, ngũ quan tuấn tú, cặp kính gọng đen gác trên sống mũi, cả người toát ra vẻ nhã nhặn, lịch thiệp. Cô ráng lục lọi trong trí nhớ tìm kiếm một người như vậy nhưng chẳng có ai, sau cùng nhìn anh ta bằng vẻ bán tín bán nghi.
Mã Nguyên Bưu cười nói: “Cậu đã nói sẽ không quên tớ.”
Lời này rõ mờ ám. Cố Tiểu Khanh nghĩ không ra từ nào để đối đáp, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh ta chằm chặp.
“Cậu vẫn chưa nhớ ra sao? Tớ từng thổ lộ với cậu, lúc ấy cậu còn bảo cậu sẽ nhớ đến tớ nữa cơ đấy.” Mã Nguyên Bưu vẫn ngồi yên tại chỗ, giọng điệu có chút bông đùa.
Nói đến thổ lộ, Cố Tiểu Khanh ngẫm nghĩ, dù đã lớn ngần này nhưng những người từng thổ lộ với cô ngoại trừ vài người thời đại học, chỉ có Mã Nguyên Bưu để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Cô lúng túng cười nói: “Là cậu sao, Mã Nguyên Bưu? Nhưng mà, cậu thay đổi nhiều quá.”
Mã Nguyên Bưu khẽ cười, không nói gì. Gặp lại bạn cũ trong tình cảnh thảm thương thế này, Cố Tiểu Khanh cảm thấy quá xấu hổ. Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cám ơn cậu về chuyện hôm qua.”
Mã Nguyên Bưu không đáp lời cô mà hỏi ngược lại: “Cậu có thấy nhức đầu không?”
“Nhức lắm, rượu giả đúng là hại người.” Cố Tiểu Khanh cố gắng trả lời nghiêm túc. Mã Nguyên Bưu không hỏi tại sao cô lại đến uống rượu ở một nơi như vậy, anh chỉ nhìn cô mỉm cười, nụ cười hiền hòa và trong lành như dòng suối mát dịu. Cậu bé tự ti ưu sầu ngày xưa qua bàn tay kỳ diệu của thời gian giờ đây đã trở thành một người đàn ông nho nhã.
Cố Tiểu Khanh bước xuống giường, gượng gạo nói: “Tớ đi rửa mặt đây.” Nhưng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên ngăn cản hành động tiếp theo của cô. Lấy di dộng ra xem, thấy số của mẹ, Cố Tiểu Khanh giật mình bất ngờ. Từ trước đến nay mẹ không bao giờ gọi điện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là ba gọi cho cô hay.
Cố Tiểu Khanh nhận điện thoại trong nghi hoặc. Bà Cố dùng giọng rất bình tĩnh để nói với cô một tin sét đánh: “Tiểu Khanh, ba con gặp chuyện rồi, tình hình rất xấu, con tới bệnh viện ngay.”, dứt lời liền dập máy.
Cố Tiểu Khanh đứng sững tại chỗ, rất lâu sau vẫn không kịp phản ứng.
Thấy vẻ mặt cô khác thường, Mã Nguyên Bưu bước tới nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Cố Tiểu Khanh nhìn anh trân trân một lúc thì đột ngột tỉnh trí, vội vã xoay người mặc áo khoác. Mã Nguyên Bưu giữ chặt cánh tay cô: “Tiểu Khanh, chuyện gì thì nói đi, để xem tớ có giúp được gì cho cậu không.”
“Ba tớ…ba tớ xảy ra chuyện rồi.” Cô lắp bắp, nức nở từng tiếng.
Mã Nguyên Bưu nhìn cô chằm chằm: “Cậu bình tĩnh đã nào, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Mẹ tớ nói ba đang ở bệnh viện.” Cố Tiểu Khanh vẫn rất hoảng sợ, chưa thể hoàn toàn hồi phục tinh thần.
“Bệnh viện nào? Tớ đi với cậu.”
“Sao?” Cố Tiểu Khanh phản ứng chậm chạp, cô do dự đáp: “Vậy cũng được.”
Hai người vội vàng rời khách sạn đón xe đến bệnh viện. Trên xe, Cố Tiểu Khanh ngồi thu mình vào một góc cắn móng tay. Hồi còn nhỏ xíu, mỗi khi cảm thấy sợ sệt, cô thường có thói quen này. Về sau càng lớn càng hiểu chuyện, cô không còn làm vậy nữa. Bây giờ, cảm giác bàng hoàng, sợ hãi, không nơi nương tựa lại trở về bám riết lấy cô.
Lúc hai người đến bệnh viện Trung tâm, Cố Tiểu Khanh gọi lại cho mẹ. Nghe mẹ bảo đến phòng giải phẫu, trái tim cô như rơi xuống vực thẳm, không biết tình hình ba mình thế nào. Mã Nguyên Bưu trấn tĩnh dẫn cô đến tiểu sảnh bên ngoài phòng giải phẫu, lúc này họ không có đặc quyền để được đi vào hành lang bên trong. Cửa thang máy mở ra, bên ngoài hành lang tiểu sảnh người đứng lố nhố, ai nấy đều trông chờ người nhà đang làm phẫu thuật.
Cố Tiểu Khanh dõi mắt tìm mẹ trong đám đông. Bà Cố đang ngồi cô độc lẻ loi ở một góc đằng xa của tiểu sảnh, ánh mắt mơ hồ nhìn thẳng phía trước. Cố Tiểu Khanh từ từ đi đến trước mặt mẹ, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ ơi.”
Cố Tiểu Khanh thấy trên bàn tay và vạt áo của mẹ lấm lem vệt máu màu nâu đáng sợ, trước mắt cô chợt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu. May mắn có Mã Nguyên Bưu đứng sau đỡ cô đứng vững.
Cô yếu ớt ngồi xuống trước mặt mẹ, dè dặt hỏi: “Ba con bị sao vậy mẹ?”
Bà Cố vẫn nhìn phía trước, không trả lời cô. Cố Tiểu Khanh hiểu mẹ mình, tuy rằng trông mẹ thẫn thờ nhưng sống lưng vẫn giữ thẳng tắp, chứng tỏ mẹ không hề suy sụp. Mẹ không nói cho cô biết, đơn giản là vì không muốn nói chuyện.
Sau có hai người cảnh sát đến đây, Cố Tiểu Khanh mới biết được chuyện gì xảy ra. Sự việc là thế này: Hôm nay ông bà Cố cùng đi tập thể dục buổi sáng. Lúc về ngang công viên thì gặp phải tên cướp phóng xe như bay cướp túi xách của một cô gái ngay trước mặt hai người. Khi hắn cưỡi mô-tô lao qua bên cạnh ba mẹ cô, ba cô liền giật cái túi treo trên xe xuống. Không ngờ trên người hắn có dao, trong lúc giằng co qua lại, ông bị hắn đâm một nhát vào bụng.
Nhát dao sâu kinh khủng đó đã làm ông Cố mất rất nhiều máu. Sau khi ông được đưa vào bệnh viện bằng xe cứu thương, bác sĩ lập tức chẩn đoán vỡ lá lách, thậm chí thời điểm đó bệnh viện đã ra thông báo tình trạng nguy kịch khó qua khỏi.
Nghe cảnh sát nói xong, tay Cố Tiểu Khanh bắt đầu run rẩy không nghe theo sự điều khiển, rồi sau đó, cô cũng không tài nào khống chế nổi cả cơ thể đang run lên bần bật. Mã Nguyên Bưu đỡ cô ngồi tựa vào ghế, bà Cố ngồi cạnh nắm tay cô, trầm giọng nói: “Bình tĩnh đi, bây giờ ba con còn trong phòng giải phẫu, mẹ không muốn lại phải bận tâm vì con.”
Cố Tiểu Khanh nhìn mẹ: “Mẹ…”, nghẹn ngào không nói nên lời.
Bà Cố nhìn cô quả quyết: “Ba con không sao.”
Thời gian chờ đợi kéo dài bất tận, chưa bao giờ Cố Tiểu Khanh cảm thấy khó chịu đến vậy. Cô bị cảm giác bất lực tra tấn gần như phát điên, nhưng khi thấy mẹ ngồi an ổn bên cạnh, cô chỉ có thể liên tục nhắc nhở mình: “Cố Tiểu Khanh, phải bình tĩnh, mày có thể chịu được, mày không được phép gục ngã vào lúc này.”
Sau bao nhiêu mong đợi, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, y tá gọi người nhà ông Cố đến nhận bệnh nhân. Ông nằm trên giường đẩy, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xám tới nỗi biến dạng khó nhận ra. Cố Tiểu Khanh tự an ủi, ba mình còn sống là tốt rồi.
Bác sĩ theo sát phía sau giường bệnh, nói với hai mẹ con Cố Tiểu Khanh cuộc phẫu thuật rất thành công. Cố Tiểu Khanh thở một hơi thật dài, tinh thần căng như sợi dây đàn giờ đã có thể thả lỏng.
Khi ông Cố được đưa vào phòng bệnh, đã là một giờ chiều. Ông nằm phòng bệnh loại bình thường dành cho bốn người. Cố Tiểu Khanh nhấc ghế mời mẹ ngồi, mặc dù bà ngồi xuống nhưng vẫn nhìn ông Cố nằm trên giường bệnh, ánh mắt bà rất đỗi dịu dàng da diết.
Cố Tiểu Khanh đứng sau nhẹ giọng nói: “Mẹ, hay là con về trước lấy quần áo sạch cho mẹ tắm rửa, sẵn tiện mang vào cho ba mấy thứ ba cần luôn.”
Một lát sau, bà Cố xoay người đứng lên nói: “Không đi đâu hết, ba con còn chưa tỉnh, con lại ở đây đi, mẹ về nhà lấy được rồi.”
Mã Nguyên Bưu đứng bên quan sát Cố Tiểu Khanh và mẹ cô. Thật ra, anh không cũng không giúp được gì nhiều, vì họ luôn bình tĩnh đối diện với mọi chuyện, nhất là bà Cố, dù cả người đầy vết máu nhưng chẳng có vẻ gì chật vật, ngược lại bà rất tỉnh táo. Hôm nay, anh đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của hai người phụ nữ này.
Bà Cố đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh. Bà không hề chào hỏi Mã Nguyên Bưu, thậm chí từ đầu đến cuối không nhìn anh lấy một lần. Mặc dù vì hoàn cảnh bối rối vừa rồi Cố Tiểu Khanh chưa kịp giới thiệu anh, nhưng nói gì thì nói, anh cũng ở bên cạnh họ gần nửa ngày trời – điều này khiến anh cảm thấy có chút kỳ quặc.
/42
|