“Tứ hợp viện?” Chỉ Yên nhíu mày.
“Hì hì, Tiểu Yên Nhi còn chưa biết đâu, tiếp đó cứ để cho ca ca ta giải thích với muội một chút.” Khuôn mặt yêu diễm của Sa Toa hiện lên một chút ý cười xấu xa, đồng thời cũng tranh thủ xoa nắn bàn tay trơn mềm của Chỉ Yên, lại nhân tiện kéo luôn Sa long, người nãy giờ chưa nói một câu nào đến trước mặt nàng (Chỉ Yên).
Sa long bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn Sa Toa một cái, nhưng khi nhìn khuôn mặt mềm mại tinh xảo của Chỉ Yên, tuấn nhan vẫn không tự chủ được nhiễm lên một tầng ôn nhu nhợt nhạt: “Tứ hợp viện là kiến trúc độc đáo nhất ở U Lam học viện, bên trong có sắp xếp trận pháp bằng tinh hạch, linh khí tràn đầy, là khu vực nội trú thần bí nhất của các đệ tử trong học viện.”
“Tứ hợp viện có bố trí tinh xảo, cảnh sắc hợp lòng người, được phân ra bốn khu Đông Tây Nam Bắc, mỗi khu lại có bốn gian phòng, tổng cộng có mười sáu phòng.”
“Mỗi đệ tử nếu được tiến vào trong tứ hợp viện thì nhất định đều là thiên tài trong thiên tài, tính đến bây giờ cũng chỉ có bốn người có tư cách vào ở trong đó, lần lượt là Tây Hậu Phong, Mộ Dung Lam Tuyết, Đoan Mộc Thác và Huyền Thiên Nguyên.”
“Trừ bỏ Huyền Thiên Nguyên là cao cấp linh giả cao giai, còn ba người còn lại đều là cao cấp linh giả trung giai. Tính cách bốn người họ khác xa nhau, tuy ở cùng một chỗ lại độc lai độc vãn (đến, đi đều là 1 người), rất ít khi thấy bốn người họ cùng xuất hiện…”
Sa long nói xong, con ngươi như ngọc lục bảo lóe ra hào quang nóng rực. Tứ hợp viện, nơi tập hợp những đệ tử có thiên phú cao nhất, kia, chỉ cần nghe đến đã khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Hơn nữa, nơi này cũng là một nơi gần như là thánh địa mà mỗi một đệ tử đều ao ước, ngay cả hắn là một vương tử của hoàng thất cũng không ngoại lệ.
“Cao cấp linh giả cao giai?” Chỉ Yên cũng không để ý đến tứ hợp viện, mà đem tầm ngắm dừng trên tin tức về Huyền Thiên Nguyên.
“Đúng vậy, Huyền Thiên Nguyên là đại vương tử của Huyền Phong quốc, lại là người được Huyền Phong quốc chủ định là người thừa kế, chỉ tiếc người này là một tên si mê tu luyện không quan tâm đến triều chính. Vốn dĩ hai năm trước hắn đã thành công tốt nghiệp ở học viện, sẽ chuyển ra ngoài, nhưng vì lý do trên mà vẫn lưu lại đến nay…”
Ánh mắt Sa long híp lại, trên mặt nhiễm lên một tầng thâm ý. Là người thừa kế của Long Đằng quốc, tất nhiên hắn cũng biết rõ có vài việc là thân bất do kỷ, chuyện kiểu như không muốn quan tâm triều chính gì đó cũng chỉ là kế phản kháng nhất thời mà thôi, cuối cùng cũng không thể thoát được vận mệnh phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, có lẽ bọn họ sẽ là đối thủ của nhau.
“Thật ra ta lại muốn nhìn xem cái người có thực lực cường đại, tên là Huyền Thiên Nguyên này.” Khóe môi của Chỉ Yên cong cong tạo thành một nụ cười nhẹ, trong mắt cũng lóe ra tia sáng hứng thú. Người có thể đem tu luyện và quyền lực tách ra, nhất định tâm trí cũng không tầm thường, tối thiểu hắn sẽ là một người không chịu sự dụ hoặc của quyền thế, hay nói cách khác, người như thế là một kẻ vừa đơn thuần lại vừa đáng yêu.
“Được rồi. Ba ngày sau có lẽ muội có thể gặp được, bây giờ chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi.” Sa Toa nhanh chóng dừng đề tài lại, túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên kéo kéo, uất ức, thúc giục nói, bởi vì sợ sẽ đến buổi khảo hạch trễ cho nên ngay cả bữa sáng nàng còn chưa kịp ăn đâu.
“Đi thôi.” Sa long cưng chìu cười cười, ba người làm bạn đi tới ngã tư đường.
So với mấy ngày hôm trước chật chội, náo nhiệt, lúc này ngã tư đường lại thoải mái, rộng rãi không ít. Sa Toa mặc một bộ áo váy màu tím nhạt, đi qua đi lại giữa các hàng quán ăn vặt hai bên đường, nháy mắt đã vô tình trở thành một phong cảnh mỹ lệ trên ngã tư đường này.
“Thục nữ, khí chất!” Nhìn bộ dạng hân hoan, nhảy nhót của Sa Toa, vẻ mặt Sa long đen lại, lại bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thục nữ cái rắm, lão nương đang đói muốn chết rồi đây, còn muốn quan tâm khí với chả chất gì nữa chứ.” Sa Toa hung tợn trừng mắt, liếc nhìn Sa long một cái, tiếp tục không để ý hình tượng cuồng ăn, cuồng uống, khiến những người xung quanh cứng đờ, trên mặt lộ ra cảm xúc hoảng sợ, có lẽ là do bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nữ nào bưu hãn như vậy đi.
“Phốc xuy*, ngươi ăn đều ăn đến trên cằm rồi.” Chỉ Yên nhoẻn miệng cười, tâm tình đột nhiên thoải mái không ít. Cái cô Sa Toa công chúa này vừa xinh đẹp lại tùy hứng, một chút cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo, lấy cằm nhìn người như phần lớn các quý tộc khác, ngược lại nơi nơi đều lộ vẻ đáng yêu, rất khó khiến người khác không yêu thích.
(*âm thanh bật cười)
Lời vừa dứt, cái người vẫn đang cuồng ăn, trong nháy mắt lập tức hóa đá, đôi mắt xinh đẹp nhìn không chớp mắt hướng về phương xa. Chỉ Yên và Sa long cũng tò mò nhìn theo ánh mắt nàng, thì đã nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc bộ bộ y bào màu nguyệt nha từ đối diện đi đến.
“Tiểu thúc thúc.” Sa long nhướng mày lên, ngoài ý muốn nhìn người đang đi tới, Sa Toa vốn chìm trong trạng thái ngốc lăng cũng giật mình cả kinh, bối rồi vứt đồ ăn trong tay xuống, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ lo lắng.
“Mau, Tiều Yên Nhi, giúp ta nhìn xem có còn có gì không ổn không?” Sa Toa mạnh tay chà lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ, một khắc trước còn là một người hào sảng không kiềm chế được, lúc này lại hóa thành hình tượng một tiểu cô nương thẹn thùng trong truyền thuyết.
Chỉ Yên ngạc nhiên, có chút không kịp phản ứng. Đây vẫn là Sa Toa công chúa mà nàng biết sao.
“Long Nhi, Toa Nhi.” Nam nhân mặc y bào màu nguyệt nha dĩ nhiên đã đi đến trước mặt mấy người Chỉ Yên, một thân cường tráng, mang theo vẻ mặt tuấn dật, ôn nhu, khiêm tốn cười, thanh âm êm ái dễ nghe như rượu ủ lâu năm khiến toàn thân người nghe không tự chủ được thả lỏng không ít.
“Tiểu thúc thúc, ngài khỏe.” Sa long tiến lên từng bước cung kính chào hỏi nam nhân trước mặt.
“Ừm, đại ca rất lo lắng cho các người cho nên phái ta đến đây một chuyến, sao nào, Toa Nhi nhìn thấy Tiểu thúc thúc thì cảm thấy không vui sao?” Ánh mắt Sa Hiên dừng trên người vẫn luôn cúi đầu là Sa Toa kia, mày kiếm khẽ nhăn lại, trên mặt mang theo một tia thương tiếc.
“A, không, không có.” Bị nam nhân điểm danh, Sa Toa cả kinh, bối rối phủ định, ngay trong lúc nàng ngẩng đầu, khóe môi và quần áo dính đầy dầu mỡ của nàng cũng đập vào mi mắt mọi người. (lời ed: *che mặt* =.=!!!)
“Ha ha, lại ăn vụng phải không!” Nam tử bất đắc dĩ cười cười, đến gần Sa Toa, trong lúc nàng vẫn đang sững sờ, ngẩn ngơ, ngón trỏ trắng nõn đã dừng trên khóe môi nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi vết dầu mỡ.
“Nữ hài tử khi ra ngoài phải biết chú ý một chút.” Cưng chìu mà lại ấm áp nói, nhưng khi Sa Toa nghe vào trong tai lại khiến khuôn mặt trắng nõn, yêu diễm trong nháy mắt bay lên hai ráng mây hồng, ánh mắt mê ly, như say rượu mà như đang hưởng thụ.
Xong rồi, nha đầu kia thích ai không thích lại thích ngay Tiểu thúc thúc của chính mình.
Chỉ Yên đứng một bên, cuối cùng cũng rõ chuyện gì đang xảy ra, chân mày nhíu lại, trong đôi mắt trong suốt cũng hiện lên một tầng ngoài ý muốn và sầu lo.
“Vị tiểu cô nương này là?” Sa Hiên lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có một người nữa, trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên cũng lộ ra một tia tò mò.
“A, đây là bằng hữu của ta, nàng gọi là Lãnh Chỉ Yên, chúng ta hay kêu nàng là Yên Nhi.” Sa Toa bối rối, vội vàng kêu một tiếng, thối lui từng bước, nắm lấy bả vai nhỏ bé của Chỉ Yên nói, nhưng khi ánh mắt nàng chống lại đôi mắt trong suốt của Chỉ Yên, không hiểu sao khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, giống như tâm tư của mình đã bị đứa nhỏ tinh xảo này nhìn thấu, trong lòng vừa căng thẳng lại bất an.
“Lãnh Chỉ Yên, xin chào, ta là Tiểu thúc thúc của bọn hắn, Sa Hiên.” Nam tử gật gật đầu, giới thiệu đơn giản với Chỉ Yên.
“Phốc xuy…” Chỉ Yên cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, khuôn mặt nhỏ bé, mềm mại cười thành một đóa hoa, ánh mắt trong suốt sáng ngời như bảo thạch, nhất thời khiến những người xung quanh bị lóa mắt.
Sa Toa, Sa long lại đến một người là Sa Hiên, trời ạ, nghệ thuật đặt tên của toàn gia này có cần phải kỳ diệu như vậy không?
Đám người Sa Toa, Sa long ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt không hiểu gì cả. Sa Hiên ngây người, khó hiểu nhìn đứa nhỏ này: Hắn đã nói chuyện gì buồn cười lắm sao?
“Yên Nhi?” Sa Toa nhíu mày, chần chờ gọi Chỉ Yên.
“Không có việc gì, chẳng qua là tên của các người khiến ta nghĩ về cố hương nên trong nhất thời không nhịn được mà thôi, trăm ngàn lần đừng lấy làm phiền lòng.” Chỉ Yên huơ huơ tay, ý cười trên mặt vẫn như cũ không dừng lại được.
Thật là như vậy sao? Mọi người nhất trí duy trì thái độ hoài nghi đối với lời giải thích của Chỉ Yên.
“Yên Nhi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Thấy mọi người không chịu bỏ qua, vẻ mặt Chỉ Yên cố gắng bình thường trở lại, con ngươi đảo quanh nhìn Sa Toa làm nũng nói.
Sự thật chứng minh chiêu này là bách phát bách trúng, đặc biệt là người luôn lan tràn tình yêu như Sa Toa, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu, mềm mại này của ai đó, nghi ngờ bốn phía trong nháy mắt biến đi không thấy bóng dáng, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ là ăn cơm.
“Hì hì, Tiểu Yên Nhi còn chưa biết đâu, tiếp đó cứ để cho ca ca ta giải thích với muội một chút.” Khuôn mặt yêu diễm của Sa Toa hiện lên một chút ý cười xấu xa, đồng thời cũng tranh thủ xoa nắn bàn tay trơn mềm của Chỉ Yên, lại nhân tiện kéo luôn Sa long, người nãy giờ chưa nói một câu nào đến trước mặt nàng (Chỉ Yên).
Sa long bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn Sa Toa một cái, nhưng khi nhìn khuôn mặt mềm mại tinh xảo của Chỉ Yên, tuấn nhan vẫn không tự chủ được nhiễm lên một tầng ôn nhu nhợt nhạt: “Tứ hợp viện là kiến trúc độc đáo nhất ở U Lam học viện, bên trong có sắp xếp trận pháp bằng tinh hạch, linh khí tràn đầy, là khu vực nội trú thần bí nhất của các đệ tử trong học viện.”
“Tứ hợp viện có bố trí tinh xảo, cảnh sắc hợp lòng người, được phân ra bốn khu Đông Tây Nam Bắc, mỗi khu lại có bốn gian phòng, tổng cộng có mười sáu phòng.”
“Mỗi đệ tử nếu được tiến vào trong tứ hợp viện thì nhất định đều là thiên tài trong thiên tài, tính đến bây giờ cũng chỉ có bốn người có tư cách vào ở trong đó, lần lượt là Tây Hậu Phong, Mộ Dung Lam Tuyết, Đoan Mộc Thác và Huyền Thiên Nguyên.”
“Trừ bỏ Huyền Thiên Nguyên là cao cấp linh giả cao giai, còn ba người còn lại đều là cao cấp linh giả trung giai. Tính cách bốn người họ khác xa nhau, tuy ở cùng một chỗ lại độc lai độc vãn (đến, đi đều là 1 người), rất ít khi thấy bốn người họ cùng xuất hiện…”
Sa long nói xong, con ngươi như ngọc lục bảo lóe ra hào quang nóng rực. Tứ hợp viện, nơi tập hợp những đệ tử có thiên phú cao nhất, kia, chỉ cần nghe đến đã khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Hơn nữa, nơi này cũng là một nơi gần như là thánh địa mà mỗi một đệ tử đều ao ước, ngay cả hắn là một vương tử của hoàng thất cũng không ngoại lệ.
“Cao cấp linh giả cao giai?” Chỉ Yên cũng không để ý đến tứ hợp viện, mà đem tầm ngắm dừng trên tin tức về Huyền Thiên Nguyên.
“Đúng vậy, Huyền Thiên Nguyên là đại vương tử của Huyền Phong quốc, lại là người được Huyền Phong quốc chủ định là người thừa kế, chỉ tiếc người này là một tên si mê tu luyện không quan tâm đến triều chính. Vốn dĩ hai năm trước hắn đã thành công tốt nghiệp ở học viện, sẽ chuyển ra ngoài, nhưng vì lý do trên mà vẫn lưu lại đến nay…”
Ánh mắt Sa long híp lại, trên mặt nhiễm lên một tầng thâm ý. Là người thừa kế của Long Đằng quốc, tất nhiên hắn cũng biết rõ có vài việc là thân bất do kỷ, chuyện kiểu như không muốn quan tâm triều chính gì đó cũng chỉ là kế phản kháng nhất thời mà thôi, cuối cùng cũng không thể thoát được vận mệnh phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, có lẽ bọn họ sẽ là đối thủ của nhau.
“Thật ra ta lại muốn nhìn xem cái người có thực lực cường đại, tên là Huyền Thiên Nguyên này.” Khóe môi của Chỉ Yên cong cong tạo thành một nụ cười nhẹ, trong mắt cũng lóe ra tia sáng hứng thú. Người có thể đem tu luyện và quyền lực tách ra, nhất định tâm trí cũng không tầm thường, tối thiểu hắn sẽ là một người không chịu sự dụ hoặc của quyền thế, hay nói cách khác, người như thế là một kẻ vừa đơn thuần lại vừa đáng yêu.
“Được rồi. Ba ngày sau có lẽ muội có thể gặp được, bây giờ chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi.” Sa Toa nhanh chóng dừng đề tài lại, túm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên kéo kéo, uất ức, thúc giục nói, bởi vì sợ sẽ đến buổi khảo hạch trễ cho nên ngay cả bữa sáng nàng còn chưa kịp ăn đâu.
“Đi thôi.” Sa long cưng chìu cười cười, ba người làm bạn đi tới ngã tư đường.
So với mấy ngày hôm trước chật chội, náo nhiệt, lúc này ngã tư đường lại thoải mái, rộng rãi không ít. Sa Toa mặc một bộ áo váy màu tím nhạt, đi qua đi lại giữa các hàng quán ăn vặt hai bên đường, nháy mắt đã vô tình trở thành một phong cảnh mỹ lệ trên ngã tư đường này.
“Thục nữ, khí chất!” Nhìn bộ dạng hân hoan, nhảy nhót của Sa Toa, vẻ mặt Sa long đen lại, lại bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thục nữ cái rắm, lão nương đang đói muốn chết rồi đây, còn muốn quan tâm khí với chả chất gì nữa chứ.” Sa Toa hung tợn trừng mắt, liếc nhìn Sa long một cái, tiếp tục không để ý hình tượng cuồng ăn, cuồng uống, khiến những người xung quanh cứng đờ, trên mặt lộ ra cảm xúc hoảng sợ, có lẽ là do bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nữ nào bưu hãn như vậy đi.
“Phốc xuy*, ngươi ăn đều ăn đến trên cằm rồi.” Chỉ Yên nhoẻn miệng cười, tâm tình đột nhiên thoải mái không ít. Cái cô Sa Toa công chúa này vừa xinh đẹp lại tùy hứng, một chút cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo, lấy cằm nhìn người như phần lớn các quý tộc khác, ngược lại nơi nơi đều lộ vẻ đáng yêu, rất khó khiến người khác không yêu thích.
(*âm thanh bật cười)
Lời vừa dứt, cái người vẫn đang cuồng ăn, trong nháy mắt lập tức hóa đá, đôi mắt xinh đẹp nhìn không chớp mắt hướng về phương xa. Chỉ Yên và Sa long cũng tò mò nhìn theo ánh mắt nàng, thì đã nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc bộ bộ y bào màu nguyệt nha từ đối diện đi đến.
“Tiểu thúc thúc.” Sa long nhướng mày lên, ngoài ý muốn nhìn người đang đi tới, Sa Toa vốn chìm trong trạng thái ngốc lăng cũng giật mình cả kinh, bối rồi vứt đồ ăn trong tay xuống, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ lo lắng.
“Mau, Tiều Yên Nhi, giúp ta nhìn xem có còn có gì không ổn không?” Sa Toa mạnh tay chà lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ, một khắc trước còn là một người hào sảng không kiềm chế được, lúc này lại hóa thành hình tượng một tiểu cô nương thẹn thùng trong truyền thuyết.
Chỉ Yên ngạc nhiên, có chút không kịp phản ứng. Đây vẫn là Sa Toa công chúa mà nàng biết sao.
“Long Nhi, Toa Nhi.” Nam nhân mặc y bào màu nguyệt nha dĩ nhiên đã đi đến trước mặt mấy người Chỉ Yên, một thân cường tráng, mang theo vẻ mặt tuấn dật, ôn nhu, khiêm tốn cười, thanh âm êm ái dễ nghe như rượu ủ lâu năm khiến toàn thân người nghe không tự chủ được thả lỏng không ít.
“Tiểu thúc thúc, ngài khỏe.” Sa long tiến lên từng bước cung kính chào hỏi nam nhân trước mặt.
“Ừm, đại ca rất lo lắng cho các người cho nên phái ta đến đây một chuyến, sao nào, Toa Nhi nhìn thấy Tiểu thúc thúc thì cảm thấy không vui sao?” Ánh mắt Sa Hiên dừng trên người vẫn luôn cúi đầu là Sa Toa kia, mày kiếm khẽ nhăn lại, trên mặt mang theo một tia thương tiếc.
“A, không, không có.” Bị nam nhân điểm danh, Sa Toa cả kinh, bối rối phủ định, ngay trong lúc nàng ngẩng đầu, khóe môi và quần áo dính đầy dầu mỡ của nàng cũng đập vào mi mắt mọi người. (lời ed: *che mặt* =.=!!!)
“Ha ha, lại ăn vụng phải không!” Nam tử bất đắc dĩ cười cười, đến gần Sa Toa, trong lúc nàng vẫn đang sững sờ, ngẩn ngơ, ngón trỏ trắng nõn đã dừng trên khóe môi nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi vết dầu mỡ.
“Nữ hài tử khi ra ngoài phải biết chú ý một chút.” Cưng chìu mà lại ấm áp nói, nhưng khi Sa Toa nghe vào trong tai lại khiến khuôn mặt trắng nõn, yêu diễm trong nháy mắt bay lên hai ráng mây hồng, ánh mắt mê ly, như say rượu mà như đang hưởng thụ.
Xong rồi, nha đầu kia thích ai không thích lại thích ngay Tiểu thúc thúc của chính mình.
Chỉ Yên đứng một bên, cuối cùng cũng rõ chuyện gì đang xảy ra, chân mày nhíu lại, trong đôi mắt trong suốt cũng hiện lên một tầng ngoài ý muốn và sầu lo.
“Vị tiểu cô nương này là?” Sa Hiên lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có một người nữa, trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên cũng lộ ra một tia tò mò.
“A, đây là bằng hữu của ta, nàng gọi là Lãnh Chỉ Yên, chúng ta hay kêu nàng là Yên Nhi.” Sa Toa bối rối, vội vàng kêu một tiếng, thối lui từng bước, nắm lấy bả vai nhỏ bé của Chỉ Yên nói, nhưng khi ánh mắt nàng chống lại đôi mắt trong suốt của Chỉ Yên, không hiểu sao khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, giống như tâm tư của mình đã bị đứa nhỏ tinh xảo này nhìn thấu, trong lòng vừa căng thẳng lại bất an.
“Lãnh Chỉ Yên, xin chào, ta là Tiểu thúc thúc của bọn hắn, Sa Hiên.” Nam tử gật gật đầu, giới thiệu đơn giản với Chỉ Yên.
“Phốc xuy…” Chỉ Yên cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, khuôn mặt nhỏ bé, mềm mại cười thành một đóa hoa, ánh mắt trong suốt sáng ngời như bảo thạch, nhất thời khiến những người xung quanh bị lóa mắt.
Sa Toa, Sa long lại đến một người là Sa Hiên, trời ạ, nghệ thuật đặt tên của toàn gia này có cần phải kỳ diệu như vậy không?
Đám người Sa Toa, Sa long ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt không hiểu gì cả. Sa Hiên ngây người, khó hiểu nhìn đứa nhỏ này: Hắn đã nói chuyện gì buồn cười lắm sao?
“Yên Nhi?” Sa Toa nhíu mày, chần chờ gọi Chỉ Yên.
“Không có việc gì, chẳng qua là tên của các người khiến ta nghĩ về cố hương nên trong nhất thời không nhịn được mà thôi, trăm ngàn lần đừng lấy làm phiền lòng.” Chỉ Yên huơ huơ tay, ý cười trên mặt vẫn như cũ không dừng lại được.
Thật là như vậy sao? Mọi người nhất trí duy trì thái độ hoài nghi đối với lời giải thích của Chỉ Yên.
“Yên Nhi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Thấy mọi người không chịu bỏ qua, vẻ mặt Chỉ Yên cố gắng bình thường trở lại, con ngươi đảo quanh nhìn Sa Toa làm nũng nói.
Sự thật chứng minh chiêu này là bách phát bách trúng, đặc biệt là người luôn lan tràn tình yêu như Sa Toa, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu, mềm mại này của ai đó, nghi ngờ bốn phía trong nháy mắt biến đi không thấy bóng dáng, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ là ăn cơm.
/88
|