Edit: skylove2003, Thủy Lưu Ly.
Toàn bộ Bắc uyển hình như vắng lặng không ít, đi hết một vòng lớn, cũng không gặp một người nào, chẳng lẽ đều đi ra ngoài cả rồi?
"Ca, nếu không thì chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn một chút đi. Minh đô không có thì ta tìm trong các thành trấn gần đây xem…” Sa Toa mặc một bộ váy áo màu tím nhạt, theo sau Sa Long bước vào trong, phía sau hai người là một nhóm hộ vệ được trang bị áo giáp màu đen tuyền, dáng dấp người người cao ngất, khí thế không tầm thường.
"Cũng có thể làm như vậy…” Bước chân Sa Long dừng một chút, miệng hơi mấp máy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi như ngọc lục bảo tràn ngập sắc thái cuồng nhiệt.
"Ca?" Sa Toa khó hiểu, quay đầu, tầm mắt nhất thời bị cố định lại một chỗ, nàng trừng lớn mắt, không dám tin.
Yên, tiểu Yên nhi?
"Thế nào, mới vài ngày không gặp đã không nhận ra muội rồi à.” Chỉ Yên nhíu mày, cười trêu tức, trong lòng lại xẹt qua một tia cảm động: Mới vài ngày không thấy, bọn họ đã gầy nhiều như vậy, đặc biệt là Sa Long, toàn bộ cằm đều lộ ra cả rồi, ánh mắt mỏi mệt, quần áo trên người còn dính một ít cây cỏ…
Bọn họ đang tìm nàng sao, mấy ngày không gặp, nhất định đã khiến bọn họ lo lắng nhiều rồi.
"Tiểu, Tiểu Yên Nhi." Sa Toa ngây người tại chỗ, ánh mắt run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mừng như điên, gần như là run run nói, thân hình chợt lóe, điên cuồng vọt lại chỗ Chỉ Yên đang đứng.
"Yên Nhi, muội không sao, hu hu, muội thật sự không sao..." Sa Toa tiến lên cho Chỉ Yên một cái ôm thật chặt, sức lực lớn đến dọa người, sau đó là cái miệng của nàng (Sa Toa) bắt đầu trào ra những tiếng oán giận nức nở liên tiếp.
Có trời mới biết mấy ngày nay nàng đã trôi qua như thế nào. Mỗi ngày không theo chân tiểu thúc thúc thì là theo chân ca ca, tất cả mọi nơi đều bị nàng chạy tới một lần, thậm chí ngay cả mấy cửa hàng, quán rượu, quán trà to nhỏ… Chỉ thiếu điều muốn lên trời mà tìm thôi.
Ngày đó trở về, nhìn khoảng đất trống trước Nam uyển tràn ngập mùi máu tanh, trong lòng nàng không ngừng run rẩy, giống như có hai bàn tay đang bóp chặt cổ nàng, khiến nàng không thở nổi, chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi như lúc ấy.
Nàng đứng ở nơi máu tanh đó một đêm, nước mắt chảy một đêm. Bởi vì ca ca và tiểu thúc thúc không tìm thấy tung tích của muội ấy, khi đó, nàng rất hối hận, hối hận mình ham chơi, hối hận mình đã không ở bên cạnh muội ấy.
"Thật tốt, muội không sao cả, may mắn muội không gặp chuyện gì cả..." Ôm chặt Chỉ Yên, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, cả người run rẩy, giọng nói cũng run run.
Thân thể Sa Long đầu tiên là run lên, cuối cùng mới thả lỏng, khuôn mặt tuấn dật xẹt qua một tia an ủi, ánh mắt sáng rực nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt: Nếu có thể, hắn cũng muốn hung hăng ôm chặt vật nhỏ vào lòng, xác định nàng đã thật sự bình yên vô sự.
"Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng nhiều rồi." Chỉ Yên ôm lại Sa Toa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng nàng (Sa Toa), xin lỗi.
"Không phải, không phải lỗi của muội. Sau này tỷ sẽ không bao giờ bỏ muội một mình nữa. Muội muốn đi đâu, tỷ cũng đi với muội.” Sa Toa vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dần trở nên kiên định: Từ nay về sau, Sa Toa nàng sẽ dốc hết sức bảo vệ muội ấy, ở bên cạnh muội ấy.
Độ ấm nóng rực truyền đến, nóng đến mức Chỉ Yên cảm thấy khó chịu, đến khi phản ứng lại, trong lòng Chỉ Yên lập tức cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng: “Sa Toa, tỷ không có việc gì chứ, có phải tỷ cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Chỉ Yên ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Sa Toa ửng hồng không bình thường, ánh mắt tan rã, khóe mắt đầy nước mắt.
"Không, không sao, Tiểu Yên Nhi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…” Sa Toa cong môi, trên gương mặt xinh đẹp tràn ra một nụ cười sáng lạn, mê người. Sa Toa lại cười, lại chống đỡ không được, thân thể mềm nhũng, ngã về phía trước.
"Sa Toa tỷ tỷ!" Con ngươi Chỉ Yên mãnh mẽ co rụt lại, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, Sa Long nhìn thấy thế, thân hình chợt lóe, đúng lúc hỗ trợ đỡ lấy.
"Tỷ ấy làm sao vậy?" Chỉ Yên lo lắng, hoang mang hỏi.
"Liên tục vài ngày không nghỉ ngơi, hơn nữa chuyện muội trở về an toàn giống như giọt nước tràn ly… " Sa Long do dự liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, cuối cùng nói.
"Mau, mau đỡ tỷ ấy lên giường, mặc khác gọi người chuẩn bị nước ấm…” Nghe Sa Long trả lời, Chỉ Yên lập tức bình tĩnh lại: Nàng là Ma y, lúc này sao có thể hoảng loạn được?
Nàng nhất định phải giữ được tỉnh táo, như vậy mới có thể cứu được Sa Toa.
Đỡ Sa Toa nằm lên giường, Chỉ Yên điều động ý niệm, từ trong vòng tay Càn Khôn móc ra một lọ Sinh Mệnh Chi Lục, đỡ đầu Sa Toa, dưới sự giúp đỡ của Sa Long, đổ vào miệng nàng.
Sau khi nghe Sa Long kể lại và tình trạng đột nhiên bất tỉnh của Sa Toa, Chỉ Yên đã có kết luận, là do mệt mỏi một thời gian dài dẫn đến sốt nhẹ, chỉ cần bồi bổ một thời gian, cộng thêm giảm nhiệt là có thể khỏi hẳn.
Nhưng ngay cả một phút Chỉ Yên cũng không có tâm tình chờ đợi. Sinh Mệnh Chi Lục có sức sống rất mạnh, bổ sung thể lực, có thể hồi sinh, thì những loại thuốc bổ khác sao có thể so sánh được? Thậm chí có thể nói nó có tác dụng khởi tử hồi sinh, chỉ cần còn một hơi thở, thì nhất định có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về.
Đối với việc Sa Toa mới chỉ mắc một căn bệnh nho nhỏ mà Chỉ Yên đã sử dụng loại thuốc quý giá như thế, nếu có người biết nhất định đã mắng nàng là lãng phí, nhưng trong mắt Chỉ Yên, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Sa Toa cả.
Nhìn nàng vì lo lắng cho chính mình mà ngã xuống, trái tim Chỉ Yên khó chịu còn hơn bị đao cắt. Giờ khắc này, nàng mới ý thức được, vị công chúa cao quý, xinh đẹp này, từ thật lâu, thật lâu trước kia đã đi vào lòng nàng, trở thành một phần của nàng, mà có lẽ địa vị của chính mình trong lòng nàng ấy (Sa Toa) cũng vậy nhỉ, bằng không, nàng ấy cũng sẽ không vì mình mất tích mà mệt đến nỗi ngã xuống như vậy.
"Nước nóng đến đây." Sa Long nhận lấy chậu nước nóng do người hầu đưa đến, đặt trên bàn nhỏ cạnh giường.
"Huynh cứ để đó trước đi." Chỉ Yên nhíu mày, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán Sa Toa, ý niệm vừa động, âm khí trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng, tụ tập trong lòng bàn tay nàng.
Hơi thở lạnh lẽo thẩm thấu ra ngoài, nhè nhẹ, từng đợt, từng đợt, giống như sương mù. Hơi lạnh đột ngột kéo tới khiến Sa Toa đang ngủ say cũng không tự chủ được cau chặt mày, nhưng cuối cùng cũng buông lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Toa dần dần trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.
Chỉ Yên thấy vậy, độ mạnh yếu tăng hơn một chút, sương lạnh từ trán từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng lan khắp toàn thân Sa Toa. Hơi thở nóng rực lấy tốc độ cảm giác được từ từ lui ra, cuối cùng, nhiệt độ cơ thể Sa Toa trở lại nhiệt độ như lúc bình thường, lúc này, Chỉ Yên mới thu tay lại, khóe môi ẩn chứa nụ cười.
"Thế nào rồi?" Nhìn lòng bàn tay Chỉ Yên xuất hiện sương lạnh, Sa Long đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục sự hờ hững như bình thường, nhẹ giọng hỏi.
"Yên tâm, chắc chắn tỷ ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi, huynh gọi mọi người chuẩn bị cho tỷ ấy một ít thức ăn nhẹ đi.” Chỉ Yên gật gật đầu, ý bảo Sa Long an tâm.
"Huynh xuống dưới tắm rửa một chút rồi cũng dùng cơm đi, mấy ngày nay đã khiến các huynh lo lắng nhiều rồi.” Sa Long vừa dặn dò người hầu trở về, Chỉ Yên lại nói tiếp: Thật ra hắn nói Sa Toa đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi, hơn nữa trong khi chưa tìm thấy tung tích của nàng, nàng biết tình trạng của họ cũng không tốt hơn là mấy, nước ấm này là nàng chuẩn bị cho hắn.
Tinh thần Sa Long run lên, con ngươi xẹt qua một tia sáng không rõ: Nói như vậy, nước ấm này là chuẩn bị riêng cho hắn sao?
"Mau đi đi, đổi quần áo, ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một chút, đúng rồi, đừng quên gọi người thông báo Sa Hiên thúc thúc, nói muội đã trở lại." Nhìn hắn sững sờ đứng tại chỗ không động đậy, Chỉ Yên không khỏi nhíu mày, thúc giục.
"Được, ta đi." Sa Long cười yếu ớt, dịu dàng đáp lời, rồi mới xoay người, đi ra ngoài.
Khi Sa Hiên nhận được tin tức chạy về Bắc uyển, đã nghe tin Sa Toa té xỉu, hắn vô cùng lo lắng chạy vọt vào trong nam sương phòng.
Uống xong Sinh Mệnh Chi Lục, lại được Chỉ Yên dùng sương lạnh hạ nhiệt, tình trạng của Sa Toa đã ổn hơn nhiều, chẳng qua nàng ấy đã không nghỉ ngơi một thời gian dài, nên lúc này mới ngủ say như vậy.
Toàn bộ Bắc uyển hình như vắng lặng không ít, đi hết một vòng lớn, cũng không gặp một người nào, chẳng lẽ đều đi ra ngoài cả rồi?
"Ca, nếu không thì chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn một chút đi. Minh đô không có thì ta tìm trong các thành trấn gần đây xem…” Sa Toa mặc một bộ váy áo màu tím nhạt, theo sau Sa Long bước vào trong, phía sau hai người là một nhóm hộ vệ được trang bị áo giáp màu đen tuyền, dáng dấp người người cao ngất, khí thế không tầm thường.
"Cũng có thể làm như vậy…” Bước chân Sa Long dừng một chút, miệng hơi mấp máy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi như ngọc lục bảo tràn ngập sắc thái cuồng nhiệt.
"Ca?" Sa Toa khó hiểu, quay đầu, tầm mắt nhất thời bị cố định lại một chỗ, nàng trừng lớn mắt, không dám tin.
Yên, tiểu Yên nhi?
"Thế nào, mới vài ngày không gặp đã không nhận ra muội rồi à.” Chỉ Yên nhíu mày, cười trêu tức, trong lòng lại xẹt qua một tia cảm động: Mới vài ngày không thấy, bọn họ đã gầy nhiều như vậy, đặc biệt là Sa Long, toàn bộ cằm đều lộ ra cả rồi, ánh mắt mỏi mệt, quần áo trên người còn dính một ít cây cỏ…
Bọn họ đang tìm nàng sao, mấy ngày không gặp, nhất định đã khiến bọn họ lo lắng nhiều rồi.
"Tiểu, Tiểu Yên Nhi." Sa Toa ngây người tại chỗ, ánh mắt run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mừng như điên, gần như là run run nói, thân hình chợt lóe, điên cuồng vọt lại chỗ Chỉ Yên đang đứng.
"Yên Nhi, muội không sao, hu hu, muội thật sự không sao..." Sa Toa tiến lên cho Chỉ Yên một cái ôm thật chặt, sức lực lớn đến dọa người, sau đó là cái miệng của nàng (Sa Toa) bắt đầu trào ra những tiếng oán giận nức nở liên tiếp.
Có trời mới biết mấy ngày nay nàng đã trôi qua như thế nào. Mỗi ngày không theo chân tiểu thúc thúc thì là theo chân ca ca, tất cả mọi nơi đều bị nàng chạy tới một lần, thậm chí ngay cả mấy cửa hàng, quán rượu, quán trà to nhỏ… Chỉ thiếu điều muốn lên trời mà tìm thôi.
Ngày đó trở về, nhìn khoảng đất trống trước Nam uyển tràn ngập mùi máu tanh, trong lòng nàng không ngừng run rẩy, giống như có hai bàn tay đang bóp chặt cổ nàng, khiến nàng không thở nổi, chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi như lúc ấy.
Nàng đứng ở nơi máu tanh đó một đêm, nước mắt chảy một đêm. Bởi vì ca ca và tiểu thúc thúc không tìm thấy tung tích của muội ấy, khi đó, nàng rất hối hận, hối hận mình ham chơi, hối hận mình đã không ở bên cạnh muội ấy.
"Thật tốt, muội không sao cả, may mắn muội không gặp chuyện gì cả..." Ôm chặt Chỉ Yên, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, cả người run rẩy, giọng nói cũng run run.
Thân thể Sa Long đầu tiên là run lên, cuối cùng mới thả lỏng, khuôn mặt tuấn dật xẹt qua một tia an ủi, ánh mắt sáng rực nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt: Nếu có thể, hắn cũng muốn hung hăng ôm chặt vật nhỏ vào lòng, xác định nàng đã thật sự bình yên vô sự.
"Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng nhiều rồi." Chỉ Yên ôm lại Sa Toa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng nàng (Sa Toa), xin lỗi.
"Không phải, không phải lỗi của muội. Sau này tỷ sẽ không bao giờ bỏ muội một mình nữa. Muội muốn đi đâu, tỷ cũng đi với muội.” Sa Toa vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dần trở nên kiên định: Từ nay về sau, Sa Toa nàng sẽ dốc hết sức bảo vệ muội ấy, ở bên cạnh muội ấy.
Độ ấm nóng rực truyền đến, nóng đến mức Chỉ Yên cảm thấy khó chịu, đến khi phản ứng lại, trong lòng Chỉ Yên lập tức cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng: “Sa Toa, tỷ không có việc gì chứ, có phải tỷ cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Chỉ Yên ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Sa Toa ửng hồng không bình thường, ánh mắt tan rã, khóe mắt đầy nước mắt.
"Không, không sao, Tiểu Yên Nhi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…” Sa Toa cong môi, trên gương mặt xinh đẹp tràn ra một nụ cười sáng lạn, mê người. Sa Toa lại cười, lại chống đỡ không được, thân thể mềm nhũng, ngã về phía trước.
"Sa Toa tỷ tỷ!" Con ngươi Chỉ Yên mãnh mẽ co rụt lại, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, Sa Long nhìn thấy thế, thân hình chợt lóe, đúng lúc hỗ trợ đỡ lấy.
"Tỷ ấy làm sao vậy?" Chỉ Yên lo lắng, hoang mang hỏi.
"Liên tục vài ngày không nghỉ ngơi, hơn nữa chuyện muội trở về an toàn giống như giọt nước tràn ly… " Sa Long do dự liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, cuối cùng nói.
"Mau, mau đỡ tỷ ấy lên giường, mặc khác gọi người chuẩn bị nước ấm…” Nghe Sa Long trả lời, Chỉ Yên lập tức bình tĩnh lại: Nàng là Ma y, lúc này sao có thể hoảng loạn được?
Nàng nhất định phải giữ được tỉnh táo, như vậy mới có thể cứu được Sa Toa.
Đỡ Sa Toa nằm lên giường, Chỉ Yên điều động ý niệm, từ trong vòng tay Càn Khôn móc ra một lọ Sinh Mệnh Chi Lục, đỡ đầu Sa Toa, dưới sự giúp đỡ của Sa Long, đổ vào miệng nàng.
Sau khi nghe Sa Long kể lại và tình trạng đột nhiên bất tỉnh của Sa Toa, Chỉ Yên đã có kết luận, là do mệt mỏi một thời gian dài dẫn đến sốt nhẹ, chỉ cần bồi bổ một thời gian, cộng thêm giảm nhiệt là có thể khỏi hẳn.
Nhưng ngay cả một phút Chỉ Yên cũng không có tâm tình chờ đợi. Sinh Mệnh Chi Lục có sức sống rất mạnh, bổ sung thể lực, có thể hồi sinh, thì những loại thuốc bổ khác sao có thể so sánh được? Thậm chí có thể nói nó có tác dụng khởi tử hồi sinh, chỉ cần còn một hơi thở, thì nhất định có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về.
Đối với việc Sa Toa mới chỉ mắc một căn bệnh nho nhỏ mà Chỉ Yên đã sử dụng loại thuốc quý giá như thế, nếu có người biết nhất định đã mắng nàng là lãng phí, nhưng trong mắt Chỉ Yên, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Sa Toa cả.
Nhìn nàng vì lo lắng cho chính mình mà ngã xuống, trái tim Chỉ Yên khó chịu còn hơn bị đao cắt. Giờ khắc này, nàng mới ý thức được, vị công chúa cao quý, xinh đẹp này, từ thật lâu, thật lâu trước kia đã đi vào lòng nàng, trở thành một phần của nàng, mà có lẽ địa vị của chính mình trong lòng nàng ấy (Sa Toa) cũng vậy nhỉ, bằng không, nàng ấy cũng sẽ không vì mình mất tích mà mệt đến nỗi ngã xuống như vậy.
"Nước nóng đến đây." Sa Long nhận lấy chậu nước nóng do người hầu đưa đến, đặt trên bàn nhỏ cạnh giường.
"Huynh cứ để đó trước đi." Chỉ Yên nhíu mày, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán Sa Toa, ý niệm vừa động, âm khí trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng, tụ tập trong lòng bàn tay nàng.
Hơi thở lạnh lẽo thẩm thấu ra ngoài, nhè nhẹ, từng đợt, từng đợt, giống như sương mù. Hơi lạnh đột ngột kéo tới khiến Sa Toa đang ngủ say cũng không tự chủ được cau chặt mày, nhưng cuối cùng cũng buông lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Toa dần dần trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.
Chỉ Yên thấy vậy, độ mạnh yếu tăng hơn một chút, sương lạnh từ trán từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng lan khắp toàn thân Sa Toa. Hơi thở nóng rực lấy tốc độ cảm giác được từ từ lui ra, cuối cùng, nhiệt độ cơ thể Sa Toa trở lại nhiệt độ như lúc bình thường, lúc này, Chỉ Yên mới thu tay lại, khóe môi ẩn chứa nụ cười.
"Thế nào rồi?" Nhìn lòng bàn tay Chỉ Yên xuất hiện sương lạnh, Sa Long đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục sự hờ hững như bình thường, nhẹ giọng hỏi.
"Yên tâm, chắc chắn tỷ ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi, huynh gọi mọi người chuẩn bị cho tỷ ấy một ít thức ăn nhẹ đi.” Chỉ Yên gật gật đầu, ý bảo Sa Long an tâm.
"Huynh xuống dưới tắm rửa một chút rồi cũng dùng cơm đi, mấy ngày nay đã khiến các huynh lo lắng nhiều rồi.” Sa Long vừa dặn dò người hầu trở về, Chỉ Yên lại nói tiếp: Thật ra hắn nói Sa Toa đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi, hơn nữa trong khi chưa tìm thấy tung tích của nàng, nàng biết tình trạng của họ cũng không tốt hơn là mấy, nước ấm này là nàng chuẩn bị cho hắn.
Tinh thần Sa Long run lên, con ngươi xẹt qua một tia sáng không rõ: Nói như vậy, nước ấm này là chuẩn bị riêng cho hắn sao?
"Mau đi đi, đổi quần áo, ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một chút, đúng rồi, đừng quên gọi người thông báo Sa Hiên thúc thúc, nói muội đã trở lại." Nhìn hắn sững sờ đứng tại chỗ không động đậy, Chỉ Yên không khỏi nhíu mày, thúc giục.
"Được, ta đi." Sa Long cười yếu ớt, dịu dàng đáp lời, rồi mới xoay người, đi ra ngoài.
Khi Sa Hiên nhận được tin tức chạy về Bắc uyển, đã nghe tin Sa Toa té xỉu, hắn vô cùng lo lắng chạy vọt vào trong nam sương phòng.
Uống xong Sinh Mệnh Chi Lục, lại được Chỉ Yên dùng sương lạnh hạ nhiệt, tình trạng của Sa Toa đã ổn hơn nhiều, chẳng qua nàng ấy đã không nghỉ ngơi một thời gian dài, nên lúc này mới ngủ say như vậy.
/88
|