Hôm đó, Đằng Phong sau khi uống nước xong tinh thần mới ổn định lại một chút. Nhưng ngay khi anh vừa hoàn hồn đi đến chỗ cô thì đã không thấy bóng dáng cô đâu. Anh thầm nghĩ chắc cô đi chơi trò gì đó gần đây nên đi tìm xung quanh. Nhưng đi cả một vòng lớn, đến lúc người ta đóng cửa cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Anh định gọi điện thoại di động cho cô nhưng lại không biết số, lại vừa lo sợ nên không dám gọi cho cái tên sư tử hung dữ kia nên đành phải đi tìm người trước, tránh làm ầm ĩ lớn chuyện.
Lái xe trên đường không tìm được người, anh nghĩ cũng không có thấy cô có chỗ nào không ổn, hay là cô về nhà rồi. Gọi điện về nhà, dì Vương nhận điện thoại, anh mờ mịt hỏi: “Tiểu Nhược đã về nhà chưa?”
Bên kia dì Vương ngạc nhiên đáp: “Cô ấy chưa trở về , không phải cô ấy cùng cậu đi ra ngoài sao?”
Anh vội vàng cúp điện thoại, dường như nghe thấy tiếng leng keng bên tai. Hay rồi, anh đưa người đi bị lạc mất, mà người đó đâu phải người bình thường, là người phụ nữ của cái tên sư tử kia. Anh lần này chắc đầu lìa khỏi cổ mất, My God!!!
Đằng Phong ít nhiều cũng có chút sợ hãi. Thẩm Hạo Ngôn mà phát điên lên thì người bình thường mấy ai chịu được. Nhưng cô có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào về nhà mẹ cô? Cũng có chút hợp lý, tâm lý con người là thế, khi bị tổn thương thường tìm một nơi để nương tựa, mà gia đình chính là nơi quen thuộc nhất. Tự an ủi mình một người như thế không thể nào tự nhiên biến mất được, ngày mai gọi điện thoại xác nhận lại vậy, anh cũng đã đi mấy vòng mà không thấy có một chút manh mối nên quyết định về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục tìm.
Sau mấy giờ làm tăng ca, Thẩm Hạo Ngôn về đến nhà, chưa kịp cởi áo khoác xuống đã được báo tin không tìm thấy Tiểu Nhược. Có lẽ vì quá mệt mỏi, anh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nhíu mày. Chỉ đến khi người trước mặt lo sợ nhỏ giọng lặp lại câu: “Tìm không thấy Tiểu Nhược…”, tay nới cà vạt của anh mới tạm dừng, nghe rõ cậu ta nói gì. Anh trừng mắt, trước sau vẫn dùng giọng trầm thấp hỏi ngược lại: “Không thấy? Nói cho tôi biết việc này là thế nào?”
Cẩn thận nhìn anh, Đằng Phong biết rõ, cậu ta càng dùng giọng nói bình thản thì nghĩa là đang rất tức giận, hơn nữa là đang ở mức cực kỳ nguy hiểm. Anh chỉ biết nuốt nước miếng, kiên nhẫn kể lại mọi chuyện, sau cùng còn nói thêm một câu: “Cô ấy cũng không trở về nhà mẹ, cũng không đến nhà bạn bè, mọi người đều không liên lạc được với cô ấy, bọn họ cũng không biết cô ấy đi đâu.
Nghe xong những lời này của anh, thần sắc của Thẩm Hạo Ngôn càng khó coi, khóe miệng co giật, Đằng Phong nghĩ anh muốn nổi giận nên cũng không dại gì ở lại chịu đựng, liền xoay người đi lên lầu. Đằng Phong nghĩ anh muốn làm cái gì, dù sao cũng phải có người chịu phạt nê cũng không suy nghĩ nhiều, nói ra một câu: “Có lẽ cô ấy buồn chán, một mình đi ra ngoài một chút, tỉnh táo rồi sẽ quay trở về thôi…” Không biết những lời đó có lọt vào tai hắn hay không, chỉ nghe cánh cửa bị khép lại “rầm” một tiếng, Đằng Phong vỗ ngực sợ hại, may mình không phải là cái cánh cửa đó.
Không lâu sau trên lầu như có động đất, tiếng vật nặng bị ném xuống đất, âm thanh vang lên trong đêm tối ngột ngạt hết sức rõ ràng. Đằng Phong cất bước chạy lên lầu, tìm tiếng động phát ra từ thư phòng, dùng sức đá bật cửa, cảnh tượng thực sự dọa tim hắn.
Trong phòng vô cùng bừa bãi, mọi thứ đều nằm trên mặt đấy, vật bằng thủy tinh, bình rượu đỏ, giá sách…Đập vào mắt anh là màu đỏ hồng trên mặt đất, không biết là của rượu hay của thứ khác. Cho đến khi lướt qua đống hỗn loạn, thấy cái tên to xác kia đang nằm trên mặt đất, anh bước nhanh tới kiểm tra hơi thở của hắn. Trời ơi! May là hắn vẫn còn sống! Anh gọi xe cấp cứu , chuẩn bị đỡ hắn dậy, lại mơ hồ nghe hắn nói cái gì mà “Tuyệt đối không ly hôn”, anh chưa kịp nghe rõ ràng thì hắn đã thực sự hôn mê bất tỉnh.
Lúc kéo tay hắn, phát hiện trong tay hắn nắm tờ giấy, anh nghi ngờ nhìn, trợn to hai mắt. Trời ơi! Đơn ly hôn?!
Chẳng trách cậu ta lại thế này, làm sao cậu ấy có thể chấp nhận chuyện này đây???
Lái xe trên đường không tìm được người, anh nghĩ cũng không có thấy cô có chỗ nào không ổn, hay là cô về nhà rồi. Gọi điện về nhà, dì Vương nhận điện thoại, anh mờ mịt hỏi: “Tiểu Nhược đã về nhà chưa?”
Bên kia dì Vương ngạc nhiên đáp: “Cô ấy chưa trở về , không phải cô ấy cùng cậu đi ra ngoài sao?”
Anh vội vàng cúp điện thoại, dường như nghe thấy tiếng leng keng bên tai. Hay rồi, anh đưa người đi bị lạc mất, mà người đó đâu phải người bình thường, là người phụ nữ của cái tên sư tử kia. Anh lần này chắc đầu lìa khỏi cổ mất, My God!!!
Đằng Phong ít nhiều cũng có chút sợ hãi. Thẩm Hạo Ngôn mà phát điên lên thì người bình thường mấy ai chịu được. Nhưng cô có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào về nhà mẹ cô? Cũng có chút hợp lý, tâm lý con người là thế, khi bị tổn thương thường tìm một nơi để nương tựa, mà gia đình chính là nơi quen thuộc nhất. Tự an ủi mình một người như thế không thể nào tự nhiên biến mất được, ngày mai gọi điện thoại xác nhận lại vậy, anh cũng đã đi mấy vòng mà không thấy có một chút manh mối nên quyết định về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục tìm.
Sau mấy giờ làm tăng ca, Thẩm Hạo Ngôn về đến nhà, chưa kịp cởi áo khoác xuống đã được báo tin không tìm thấy Tiểu Nhược. Có lẽ vì quá mệt mỏi, anh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nhíu mày. Chỉ đến khi người trước mặt lo sợ nhỏ giọng lặp lại câu: “Tìm không thấy Tiểu Nhược…”, tay nới cà vạt của anh mới tạm dừng, nghe rõ cậu ta nói gì. Anh trừng mắt, trước sau vẫn dùng giọng trầm thấp hỏi ngược lại: “Không thấy? Nói cho tôi biết việc này là thế nào?”
Cẩn thận nhìn anh, Đằng Phong biết rõ, cậu ta càng dùng giọng nói bình thản thì nghĩa là đang rất tức giận, hơn nữa là đang ở mức cực kỳ nguy hiểm. Anh chỉ biết nuốt nước miếng, kiên nhẫn kể lại mọi chuyện, sau cùng còn nói thêm một câu: “Cô ấy cũng không trở về nhà mẹ, cũng không đến nhà bạn bè, mọi người đều không liên lạc được với cô ấy, bọn họ cũng không biết cô ấy đi đâu.
Nghe xong những lời này của anh, thần sắc của Thẩm Hạo Ngôn càng khó coi, khóe miệng co giật, Đằng Phong nghĩ anh muốn nổi giận nên cũng không dại gì ở lại chịu đựng, liền xoay người đi lên lầu. Đằng Phong nghĩ anh muốn làm cái gì, dù sao cũng phải có người chịu phạt nê cũng không suy nghĩ nhiều, nói ra một câu: “Có lẽ cô ấy buồn chán, một mình đi ra ngoài một chút, tỉnh táo rồi sẽ quay trở về thôi…” Không biết những lời đó có lọt vào tai hắn hay không, chỉ nghe cánh cửa bị khép lại “rầm” một tiếng, Đằng Phong vỗ ngực sợ hại, may mình không phải là cái cánh cửa đó.
Không lâu sau trên lầu như có động đất, tiếng vật nặng bị ném xuống đất, âm thanh vang lên trong đêm tối ngột ngạt hết sức rõ ràng. Đằng Phong cất bước chạy lên lầu, tìm tiếng động phát ra từ thư phòng, dùng sức đá bật cửa, cảnh tượng thực sự dọa tim hắn.
Trong phòng vô cùng bừa bãi, mọi thứ đều nằm trên mặt đấy, vật bằng thủy tinh, bình rượu đỏ, giá sách…Đập vào mắt anh là màu đỏ hồng trên mặt đất, không biết là của rượu hay của thứ khác. Cho đến khi lướt qua đống hỗn loạn, thấy cái tên to xác kia đang nằm trên mặt đất, anh bước nhanh tới kiểm tra hơi thở của hắn. Trời ơi! May là hắn vẫn còn sống! Anh gọi xe cấp cứu , chuẩn bị đỡ hắn dậy, lại mơ hồ nghe hắn nói cái gì mà “Tuyệt đối không ly hôn”, anh chưa kịp nghe rõ ràng thì hắn đã thực sự hôn mê bất tỉnh.
Lúc kéo tay hắn, phát hiện trong tay hắn nắm tờ giấy, anh nghi ngờ nhìn, trợn to hai mắt. Trời ơi! Đơn ly hôn?!
Chẳng trách cậu ta lại thế này, làm sao cậu ấy có thể chấp nhận chuyện này đây???
/77
|