Tiểu Nam Phong

Chương 1 - Mở Đầu

/45


Chu Lạc không hề biết tin tức cậu về trấn Thanh Thủy lại dẫn tới sóng gió không hề nhỏ.

Ông bà Chu tổ chức tiệc, tập trung ở trong sân nhà họ Chu, khen sinh viên đầu tiên trong trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn thế nào khiến cha mẹ không chịu thua kém, có người quay đầu lại thấy Chu Lạc ngỡ ngàng, kinh ngạc đứng ngoài cửa.

Cả viện bỗng dưng im bặt.

Ánh mắt mỗi người đều đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng lục tìm, chắp vá những hỗi ức vụn vặt liên quan đến người trước mắt và các sự kiện của tám năm về trước.

Sau khi xuống xe, Chu Lạc đi thẳng về đây, nơi cậu từng trải qua khoảng thời gian hoang mang, gập ghềnh, sóng gió. Thời gian tám năm trôi qua vô cùng nhanh, thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, trấn Thanh Thủy vẫn giống y như khi cậu rời đi, dựa vào bên cạnh sông núi, cây cối bao phủ, gạch đỏ nhà trắng đá xanh, ngõ cổ với tường lát gạch, nương rẫy chằng chịt giữa núi đồi, ao cá rải rác như mảnh thuỷ tinh.

Một góc trong thị trấn nhỏ đã bị lãng quên bởi không gian và thời gian, phủi sạch màu xám, vẫn giống như trước.

Nhưng lúc này khi đứng trước cửa nhà, đối mặt với những gương mặt thân quen xa lạ, Chu Lạc mới phát hiện không giống nữa rồi.

Cậu nghĩ người ở trấn đã già cả rồi.

Người xấu cũng đã già.

Người trong trấn đều quan sát cậu, cậu rắn rỏi khôi ngô, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác xa với bọn họ, như đến từ thế giới khác vậy.

Không gian tĩnh lặng im ắng, không ai lên tiếng chào hỏi trước.

Lạc đấy hả con! Ông bà Chu là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ thế cục rối rắm, những bước chân tiến về phía Chu Lạc vừa run lại vừa sợ.

Bữa tiệc náo nhiệt trở lại.

Ôi, Chu Lạc đã về rồi!

Không nhận ra nữa, càng ngày càng đẹp trai!

Cô là cô Lưu, còn nhận ra cô không, khi đi học cháu có quan hệ tốt nhất với Trần Quân nhà cô đó!

Cháu ở bên ngoài có tiền đồ rộng mở, còn có công ty lớn, dù bận rộn thế nào cũng phải trở về thăm nhà nhé.

Vẻ mặt Chu Lạc hờ hững, cố gắng nhiều lần cũng không thể nở một nụ cười có lệ trên mặt. Khả năng ứng biến trong kinh doanh dường như không có chút tác dụng nào ở đây.

Chu Lạc nói mệt mỏi, quay về tầng hai nằm nghỉ ngơi. Trong sân tiếng chén bát tiếng cười nói vang lên, tới tận tối mới dần yên tĩnh.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Lâm Quế Hương, thử thăm dò tới gần, không gõ cửa, Chu Lạc cũng không đáp lại, giả vờ mình còn đang ngủ.

Tầng hai chỉ có phòng của Chu Lạc, phần còn lại là sân thượng không mái che, cầu thang bên ngoài thông xuống sân nhà, sau lưng là rừng cây.

Nhớ đến mùa hè năm ấy, phòng cậu nóng như lò hấp. Thời niên thiếu cậu nằm trên chiếc giường này, mỗi đêm đều nghĩ tới Nam Nhã, Nam Nhã mặc sườn xám, Nam Nhã bị lột sạch quần áo.

Gió đêm lay động ngoài phòng, tiếng thông reo ca, cậu dần buồn ngủ, như tỉnh như mơ, hoảng hốt trở lại khoảnh khắc buổi chiều đứng ở cửa nhà, cậu đối mặt với người xa lạ trong sân, bị nhìn chằm chằm. Lúc đó, Nam Nhã cũng đứng ở giữa bọn họ, mặc bộ sườn xám màu trắng sữa, quay đầu lại nhìn cậu, dịu dàng cười. Giống như ngày cuối cùng nói, Cậu hết giá trị lợi dụng rồi. Đột nhiên Chu Lạc choàng tỉnh, giống như rất nhiều buổi đêm thời niên thiếu, trước mắt chỉ có quạt trần chuyển động trên trần nhà.

Năm đó, cậu 17 tuổi.

Người phụ nữ ấy vô tình.

***

Tới đêm khuya, Chu Lạc xuống nhà tìm đồ ăn, Lâm Quế Hương khoác áo đi ra, thấy Chu Lạc đang ăn cơm rang nói: Để mẹ hâm nóng cho con.

Không cần. Chu Lạc nghiêng người ngăn tay bà, đứng ăn bên cạnh bếp.

Lâm Quế Hương cũng không kiên trì, ung dung tựa bên cạnh cửa: Cô Lưu của con nói đúng, càng lớn càng đẹp trai.

Chu Lạc đang ăn cơm, ậm ừ đáp: Mẹ không nhận ra người ta đang tâng bốc à, lời xã giao mà cũng tin.

Cậu nói ra câu này, mơ hồ còn thấy được hình bóng của chàng trai kiêu ngạo, giận dỗi thời niên thiếu.

Thế nào lại là lời xã giao? Lâm Quế Hương cười khanh khách, Đã nhiều năm, ở trấn này không có ai có tiền đồ bằng con.

Chu Lạc không lên tiếng.

Lần này trở về ở thêm một thời gian đi, cũng nên đi gặp mặt một số bạn bè thời trung học. Đầu năm nay Trần Quân vừa kết hôn, cũng sắp sinh con đầu lòng rồi. Lâm Quế Hương cằn nhằn liên miên một trận, nhưng con trai cũng không nói tiếng nào, dần dần bà không nói nữa, một lát sau, cũng thử dò hỏi, Sự nghiệp thì phải dốc sức làm, nhưng hai lăm hai sáu rồi, cũng nên cân nhắc tới vấn đề tương lai. Con xem bằng tuổi mình, người ta đã làm cha rồi đấy, cũng không cần gấp, nhưng có ưng ý cô gái nào cũng nên lưu tâm đi.

Chu Lạc buông thìa.

Thấy sắc mặt con trai thay đổi, Lâm Quế Hương cũng không dễ chịu, trong lòng hai mẹ con đều rõ không nên đề cập tới cái nhọt này, Lâm Quế Hương nói: Ăn xong để bát vào bồn rửa, mẹ đi ngủ trước đây. Bà khép áo, xoay người đi.

Nam Nhã thế nào rồi? Cuối cùng cậu vẫn hỏi.

Con... Lâm Quế Hương dừng bước, giơ tay đập một cái lên gáy cậu, Vừa về đến nhà đã hỏi ngay đến cô ta!

Chu Lạc không nhúc nhích.

Mấy chuyện xấu xa cô ta gây ra cho con năm đó, mẹ và cha con phải mất rất nhiều công sức mới bưng bít được. Con có biết người ở trấn đều bàn tán sau lưng con là kẻ đồng lõa giết người không? Uổng công con đọc bao nhiêu sách, muốn để cho mẹ tìm chỗ chết sao? Lâm Quế Hương tức giận, lại vung tay tát một phát vào mặt cậu.

Chu Lạc vẫn không cử động.

Im lặng chính là đổ thêm dầu vào lửa, Lâm Quế Hương lại đập vào lưng con khóc rống lên: Con với cái, sao không chịu mở mắt ra mà nhìn! Đồ bất hiếu, vừa về đã khiến mẹ tức chết. Sao con còn chưa hiểu, nếu cô ta thích con, thì khi con nằm chờ chết ở bệnh viện, cớ sao không quay đầu lại? Bao nhiêu năm nay còn bặt vô âm tín? Cô ta là đồ không biết xấu hổ, quyến rũ trẻ vị thành niên, cô ta nên chết đi. Con đã lớn thế này rồi, sao còn nhìn không rõ ràng gì cả?

Vẫn không thay đổi.

Tám năm, nên tha thứ, không nên tha thứ, vẫn không thay đổi.Năm 1999, Chu Lạc học lớp 12.

Rất nhiều năm sau đó, mỗi khi Chu Lạc nhớ lại khoảng thời gian này đều cảm thấy khó tin. Nam Nhã là người phụ nữ đẹp nhất trong trấn, nhưng đến tận kì nghỉ hè trước khi lên lớp 12, Chu Lạc mới để ý đến cô.

Đó là một buổi chiều ánh nắng rực rỡ.

Chu Lạc trông coi cửa hàng tạp hóa nhà mình, giữa thời gian ngủ trưa, trời nóng như lò lửa, trên đường không một bóng người.

Chàng thiếu niên ngồi trên quầy hàng ngủ gà ngủ gật, dần dần ngủ đến mức cả người toát mồ hôi, mơ màng ngửi thấy một mùi hương giống như đóa tường vi mềm mại nào đó thoảng qua. Cậu mở mắt, một bàn tay mảnh khảnh phất qua trước mặt cậu giống như một cánh bướm trắng chập chờn. Cậu tưởng mình đang nằm mơ, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cậu gục đầu xuống, thế là mũi đập vào tủ bày hàng, lập tức vì đau mà tỉnh.

Vừa tỉnh lại bỗng thấy bối rối, ngẩng đầu chỉ thấy một người con gái trẻ tuổi đứng trước mặt cậu, đôi mắt mở to, dáng vẻ hốt hoảng kinh ngạc. Một tay cô cầm que kem, tay kia vẫn còn giơ ra trước mặt cậu.

Cô vội thu tay lại, dịu dàng nở nụ cười.

Chu Lạc nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lau mồ hôi trên cổ, thở hồng hộc: Chị mua gì?

Ừ, cái này. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giơ que kem trong tay lên, lại chỉ vào tiền trên tủ kính, Tiền ở đây.

Chu Lạc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vội cầm lấy tiền luống cuống gật đầu: À, vâng.

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Chu Lạc ngơ ngác nhìn cô, phát hiện cô có đôi mắt hoa đào sâu thẳm đưa tình, khiến người ta không tự giác bị hút vào.

Qua một lúc, cô khẽ cười với cậu, hồn Chu Lạc phiêu diêu lạc lối, vẫn còn ngao du chưa kịp về với cơ thể, không kịp phản ứng, cô đã xoay người rời đi. Lúc này Chu Lạc mới phát hiện cô mặc một chiếc sườn xám màu lam nhạt, dáng người tinh tế thướt tha, nhấp nhô như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, nhu tình như ẩn như hiện khó nói thành lời.

Quạt điện trên tường thổi qua, vạt sườn xám bay phất phơ, cảnh xuân chợt lộ ra. Đôi chân thon dài cân xứng, trắng nõn lại mềm mại như đậu hũ non.

Chu Lạc ngây người trong chốc lát, chợt nhận ra, người con gái này là Nam Nhã.

Trấn này chỉ có một cô gái luôn mặc sườn xám, không nhanh không chậm bước đi khoan thai băng qua những ngõ nhỏ trong thị trấn Thanh Thủy, thu hút những ánh mắt và suy nghĩ vẩn vơ của đám đàn ông, còn phụ nữ thì luôn miệng khinh miệt chửi rủa.

Qủa là cảnh xuân di động, tơ tằm gấm vóc ở trên người cô như đang nở hoa.

Chu Lạc ngây ngốc một hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Nhắc đến Nam Nhã, Chu Lạc không hề cảm thấy xa lạ, cả thị trấn cũng không có ai không biết Nam Nhã.

Thời cô còn đi học, đám thanh niên mới lớn thường đứng ở ven đường huýt sáo trêu ghẹo cô, vì cô mà đánh nhau gây gổ thì nhiều không kể hết. Sau đó, năm Nam Nhã 20 tuổi thì lập gia đình, trên trấn cũng sóng yên biển lặng được một thời gian, nhưng thời gian gần đây lại bắt đầu nổi lên.

Lúc đó Chu Lạc học lớp 12, là lúc cần chuyên tâm học hành, không giống với đám bạn cùng trang lứa, cũng không quan tâm cái gì gọi là sự xuất hiện của Nam Nhã, nhưng vẫn nghe thấy không ít chuyện.

Khi Chu Lạc đến cửa hàng tạp hóa đưa cơm cho Lâm Quế Hương có thể nghe thấy mấy bà hàng xóm bàn tán, nói quần áo trong cửa hàng Nam Nhã thời trang, nhìn rất đẹp, nhưng đắt đỏ, còn nói sườn xám cô may ra không ai mua, đều đem đi bán cho đám gái phong trần trên thành phố để mời chào khách làng chơi, nói chỉ có đàn ông mới vào cửa tiệm của cô mua đồ, bên trong tất có điều mờ ám. Hộ kể ra những người đàn ông nào có tình ý với cô. Thời chưa lấy chồng thì chẳng khác nào yêu tinh, cứ nghĩ cô lấy chồng sinh con rồi sẽ an phận, ai ngờ lại chẳng chịu tuân thủ nữ tắc, không chừng là thông dâm với ai đó.

Nhưng tất cả đều chỉ là nói sau lưng, khi chạm mặt nhau, ai cũng tươi cười niềm nở chào hỏi cô.

Chu Lạc cảm thấy đám người lớn này thật dối trá, nhưng chuyện cũng không liên quan đến cậu.

Thời tiết quỷ quái này thật là nóng đến phát điên.

Chu Lạc nhét hai đồng vào ngăn kéo, uể oải đứng dậy đi lấy kem ăn, mở cánh cửa tủ lạnh, chọn một que kem đậu xanh, lúc này mới có phản ứng, vỗ mạnh vào trán, kem đậu xanh Nam Nhã mua chỉ mất một đồng, cậu quên trả lại tiền lẻ cho cô rồi.

Nhà Nam Nhã cách cửa hàng không xa, nhưng hiện tại trời nóng như lửa, cậu không rảnh vì một đồng mà đi ra ngoài.

Cậu vừa ăn xong, Lâm Quế Hương đã trở lại, vừa vào cửa đã thở dài: Đúng là nghiệp chướng.

Chu Lạc vẫn còn ngậm que kem trong miệng, thuận miệng hỏi: Sao vậy mẹ?

Cả người bà Lâm Quế Hương đầy mồ hôi, bật quạt điện lên số lớn nhất, xoa eo đứng ở đầu gió nói: Chết ở nơi đó đúng thật là nghiệp chướng.

Chu Lạc nhướng mày lên: Ai chết cơ?

Lâm Quế Hương: Anh trai Nam Nhã.

Chu Lạc nhìn trần nhà suy nghĩ, nhớ tới Nam Nhã có một người anh kế, hơi kinh ngạc: Hồ Lập Phàm đã chết ư? Hôm trước con mới thấy anh ta xong.

Lâm Quế Hương: Chết tối hôm qua, trong hố ủ phân trên núi.

Chu Lạc nhíu mày: Hố ủ phân?

Lâm Quế Hương không đành lòng: Là hố khí mê-tan nhé...Nghe nói người vào vớt thi thể còn chịu không nổi, nôn ra mật xanh mật vàng, cũng không biết sao nó lại chạy lên núi vào buổi tối, có lẽ không thấy rõ đường nên rơi vào.

Chu Lạc cảm thấy khó hiểu cười một tiếng: Cho dù không nhìn rõ, nhưng hiện tại là mùa hè, hố phân lớn lại có mùi thối như vậy, anh ta không ngửi thấy sao?

Lâm Quế Hương sửng sốt: Haizzz, ai biết sao lại như vậy chứ. Hiện tại mẹ nó đang khóc đến chết đi sống lại, đang cãi nhau với chủ hố phân kia kìa.

Chu Lạc: Theo lý thuyết, bên cạnh hố phân phải có đồ vật che đậy chứ.

Lâm Quế Hương: Nói là có đồ che đậy, có lẽ bị động vật trên núi đâm vào nên rơi xuống. Haizzz, con nói xem, có phải do con bé Nam Nhã kia làm việc không đàng hoàng không?

Chu Lạc nhả que kem trong miệng ra hỏi: Liên quan gì đến cô ấy?

Lâm Quế Hương chậc một tiếng: Lúc cô ta đó mười tuổi, mẹ ruột uống thuốc độc chết; mười lăm tuổi, vào đêm đông cha cô ta say rượu chết rét trong tuyết; hiện tại anh trai nó cũng đột nhiên rơi vào trong hố phân chết.

Chu Lạc không biết nói gì: Hồ Lập Phàm cũng không phải anh ruột cô ấy. Sao mẹ lại giống mấy bà tám kia thế?

Lâm Quế Hương kêu oan: Mẹ cũng không buôn chuyện trước mặt người khác.

Chu Lạc tựa vào ghế: Cũng đúng.

Lâm Quế Hương: Này, giọng điệu của con. Aiz, mẹ nói thằng bé này, lại tựa vào ghế rồi. Tựa đến mức não sau cũng trở nên ngốc rồi.

Chu Lạc đứng lên dứt khoát: Con có ngốc cũng sẽ không làm liên lụy đến cha mẹ, tự mình tìm hố phân mà ngã vào. Mẹ và cha sẽ sinh thêm một em thông minh hơn con sao? Lại mặt dày cười, Bà Chu, bà còn có thể sinh được sao?

Lâm Quế Hương đập lên đầu cậu: Con là đồ không có phép tắc.

Hai tay Chu Lạc đút vào túi, lách đầu gối và khuỷu tay thoát khỏi bàn tay bà, đứng dậy chạy đi, cười: Bà Chu, mẹ ra tay quá chậm rồi. Con đi đây.

Lâm Quế Hương: Đi đâu?

Chu Lạc uể oải đáp: Đi về nhà làm bài.

Chu Lạc ra khỏi cửa hàng híp mắt nhìn ánh mặt trời chói lọi, trước mắt hiện lên bóng dáng mặc sườn xám kia, còn vạt sườn xám xẻ dài phất phơ theo gió.

***

Hoàng hôn hôm đó, Chu Lạc hẹn Trần Quân chơi bóng, không nghĩ lại nhắc tới Nam Nhã.

Hai người chơi đến mức mồ hôi đầm đìa, ôm bóng đi về, Trần Quân đột nhiên thốt ra một câu: Phụ nữ mặc sườn xám thật là đẹp.

Ai vậy? Chu Lạc vừa đi vừa đập bóng. Trấn Thanh Thủy được xây dựng trong núi, tất cả ngõ đều có độ dốc, vừa đi vừa khống chế bóng cần phải có kĩ thuật. Học sinh nam tuổi này đều thích khoe khoang kĩ thuật chơi bóng trong ngõ.

Hôm nay đi mua quần áo với chị tớ, đến cửa hàng Nam Nhã, chị tớ mặc sườn xám đẹp hơn rất nhiều so với khi mặc những bộ quần áo khác. Dáng người chị gái Trần Quân đầy đặn, mặc sườn xám càng không giấu được sự yêu kiều.

Mua chứ?

Không, mua một bộ váy. Trần Quân nói, Chị tớ bảo phụ nữ mặc sườn xám là lẳng lơ từ trong xương cốt.

Chu Lạc hừ lạnh cười, im lặng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nam Nhã nhìn ngon thật, dáng người uyển chuyển, thướt tha, tính tình lại dịu dàng, giọng nói cũng điềm đạm, khe khẽ, say lòng người. Trần Quân chậc lưỡi, Anh Từ Nghị thật may mắn, về sau tớ cũng muốn lấy được người vợ như vậy.

Chu Lạc đáp lại không suy nghĩ, liếc cậu ta nói: Xác suất đội nón xanh cao gấp ba lần.

Nói ra Chu Lạc cảm thấy mình hơi vô liêm sỉ, không có căn cứ đã chửi bới nhân cách người khác, cậu lại nói như thể là lẽ dĩ nhiên. Bóng rổ mất không chế, Chu Lạc vội đuổi theo.

Trần Quân vẫn chưa phát hiện ra sự không ổn, sâu xa cười mấy tiếng, hùa theo nói: Đúng vậy. Tìm bạn gái nên an phận thủ thường thì tốt hơn. Người giống như Nam Nhã không biết trêu chọc bao nhiêu người. Chị tớ nói nhân phẩm của chị ta cũng chẳng tốt đẹp gì.

Không hiểu sao Chu Lạc cảm thấy tâm trạng như bị mây đen bao phủ.

Tới trước nhà Trần Quân, Chu Lạc buồn bực đập bóng rổ, đi tắt theo dãy cây ngô, ra khỏi đó đến ngõ bên khe suối, cậu phát hiện hình như nhà Nam Nhã ở gần đây.

Chu Lạc ôm lấy bóng rổ, sờ túi quần một chút, đúng lúc có một đồng.

Chu Lạc lau kĩ đồng tiền, lại cảm thấy hành vi của mình thật ngốc nghếch.

Cậu không nói thẳng về nhân phẩm của cô, hơn nữa, người dân trấn nhỏ thật thà, thanh danh của cô không tốt cũng là chuyện thật. Một đồng này chờ lần sau cô lại đến mua đồ rồi nói sau.

Chu Lạc nghĩ vài giây rồi thông suốt, xoay người bước đi.

Đột nhiên có một tiếng tát vang dội vọng vào tai cậu.

Cậu cau mày quay đầu lại, tiếng loảng xoảng trong phòng, hình như có người ngã sấp xuống.

Lập tức tiếng mắng chửi ầm ĩ vang lên: Mày cố tình làm ông đây khó chịu phải không! Có phải nó lại đến thăm mày? Nó làm mày sướng rồi hả?

Chu Lạc hoảng hốt, chạy tới bên cửa sổ, nơi có cành hoa phượng vĩ đang nở rộ.

Chiếc bàn đã gãy ra từng mảnh, Nam Nhã tóc tai tán loạn, quỳ rạp trên mặt đất. Sườn xám bị xé rách, bộ ngực trắng nõn lộ ra khỏi cổ áo màu xanh lam, không ngừng đung đưa.

Người đàn ông nắm tóc Nam Nhã nhấc đầu cô lên, tiếp tục xé áo, hai bầu vú lộ ra ngoài, điểm đỏ tươi ướt át trên bộ ngực trắng nõn nhìn vô cùng nổi bật.

Mặt Chu Lạc đỏ bừng, nhìn đến ngây người.

Người đàn ông xé nốt vạt áo trên người cô, cô gái gầy yếu mảnh mai vùng vẫy chống cự, người đàn ông vung tay lên tát mạnh một cái lên má cô, lúc này Nam Nhã mới không còn phản ứng gì nữa.

Sườn xám bị xé rách nát đã không nhìn ra hình thù, cơ thể Nam Nhã giống như hạt gạo trắng ngần lột khỏi vỏ trấu, người đàn ông hung hăng kéo xoạc hai chân cô ra, chui người vào giữa, đâm mạnh.

Máu toàn thân Chu Lạc sôi lên sùng sục, vật đáng thẹn giữa hai chân cậu đã cương cứng.

/45

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status