Sau khi bỏ Hồ Mạnh vào trong sơn động nằm chờ chết, Vương Hạo liền ôm lấy Kim Yến Nhi cưỡi trên một con ngựa, dắt theo một con ngựa khác rời khỏi thành Lan Châu. Bây giờ thì hành lý của hắn đã sung túc, lại có ngựa thay cho việc đi bộ, cho nên dọc đường đi cực kỳ tiêu dao. Đến nỗi chuyện trái lời thề thiên lôi đánh chết, căn bản là Vương Hạo không nhớ nữa. Cái loại người như Hồ Mạnh nếu như không giết đi sẽ không còn đạo lý !
Sau một ngày đi đường, Vương Hạo cùng với Kim Yến Nhi đi tới một trấn nhỏ. Vương Hạo cảm thấy mình cưỡi ngựa không được tốt lắm , mà có chút khó coi nữa. Mà Kim Yến Nhi cưỡi ngựa thì càng vụn về hơn, cho nên hắn quyết định bỏ tiền ra mua một chiếc xe ngựa thật to, lại thuê một tài xế giỏi. Hai con tuấn mã nọ chỉ đành phải ủy khuất làm người kéo xe mà thôi. Nhưng mà sau khi Vương Hạo ngồi lên xe ngựa thì hắn lại phát hiện, chiếc xe ngựa thời đại này không có tính năng giảm xóc nảy, hay nói đúng hơn là có nhưng quá kém. Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Vương Hạo cùng vời Kim Yến Nhi mới thoải mái tiến tới kinh thành.
Mục tiêu của Vương Hạo là kinh thành, bởi vì nhiệm vụ hàng đầu của hắn bây giờ là phải chữa trị chất độc trên người Kim Yến Nhi cho tốt. Tuy rằng trong tay hắn có phương thuốc bào chế, nhưng cũng không thể để cho cả đời nàng làm kẻ nghiện ngập được !
Tuy rằng sắc mặt của Kim Yến Nhi không có vẻ bệnh tật gì, nhưng thuốc này chính là thuốc phiện, càng ăn nhiều thì càng không có lợi. Cho nên hắn nhất định phải tìm ra phương pháp cai nghiện, mà muốn cai nghiện thành công thì phải tìm được thầy thuốc giỏi. Mà muốn tìm thầy thuốc giỏi, thì trong thời đại này, còn có ai tốt hơn ngự y nữa chứ ? Cho nên Vương Hạo muốn đi tới kinh thành.
Sau ba ngày đi đường, thì hai người bọn họ gặp phải một phiền toái khác !
Hôm nay, xe ngựa của bọn họ đang cất vó chạy dài trên đường. Thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng vó ngựa. Ngay từ đầu Vương Hạo còn không chú ý, thật không ngờ người này sau khi đuổi tới xe ngựa thì ngăn cản xe ngựa lại, lớn tiếng hỏi :
- Đứng lại ! Người trong xe là ai ? Đi ra đây cho ta !
Phu xe thấy có người cản lại, sợ tới mức tranh thủ xe ngựa dừng lại liền quỳ lạy dưới đất, hét to :
- Ta chỉ là người bọn họ thuê mà thôi, không nên !
Quỷ củ của bọn lục lâm, là mặc kệ là cướp người nào, nếu phu xe cùng với những người khuân vác không phản kháng thì cũng không bị giết. Huống hồ hắn vừa được Vương Hạo thuê có ba ngày, cũng chưa có lòng trung thành gì cả, phản ứng như thế là hợp lý hợp tình.
Vương Hạo cũng nghe thấy lời nói bên ngoài, nên vén màn xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy có một con ngựa đang ăn cỏ ở đằng xa, phía trên là người gù mập mạp đang ngồi. Trên mặt của người này đầy vết ban trắng, phía đông một mảng, phía tây một mảng, tất cả đều là màu đen. Hơn nữa trên lưng của hắn nổi lên một khối cao cao, bộ dáng cực kỳ xấu xí.
Bây giờ thì Vương Hạo cũng không còn sợ cướp đường nữa, bèn đưa tay rút trường đao, nhảy xuống xe ngựa, chỉ đao vào người gù hỏi :
- Con quỷ xấu xí từ đâu mà tới, thức thời thì nhanh chóng cút đi ! Bằng không đừng trách đao của ta vô tình, sẽ đem ngươi biến thành ma quỷ !
Người gù nọ bị chửi là con quỷ xấu xí liền nhất thời giận dữ, giục ngựa vọt tới, cũng không cần dùng binh khí gì, một trảo bắt tới Vương Hạo. Dĩ nhiên Vương Hạo không sợ, một đao chém tới cánh tay của hắn. Thật không nghĩ đến cánh tay của người gù không biết làm như thế nào mà uốn cong một cái, lướt qua trường đao, một phát chộp lấy bả vai Vương Hạo. Bả vai của Vương Hạo bị chộp chặt, hắn cảm thấy một cỗ khí nóng từ bả vai tiến vào, thân thể của hắn liền mỏi nhừ, không còn một chút sức lực nào cả !
Lần này làm cho Vương Hạo cực kỳ chấn động, nhưng hắn cũng không chịu thua như thế. Tay hắn cầm đao không nổi, liền quay đầu lại cắn vào cánh tay người gù nọ. Người gù vốn tưởng rằng Vương Hạo sẽ không còn phản kháng, không thể nào nghĩ tới Vương Hạo lại liều mạng chịu nội lực của mình đánh trúng mà hả miệng cắn vào tay mình ? Hắn hơi giật mình một cái, đành phải co tay lại, làm cho Vương Hạo cắn vào không khí. Cứ như thế, dù Vương Hạo thoát thân nhưng cũng bị đánh bại bởi một chiêu, hắn cũng không bị thương.
Một người một ngựa liền lướt qua nhau, trong lòng cả hai đều cực kỳ nghiêm túc. Vương Hạo giật mình vì võ công của người gù này quá cao, làm cho hắn không có chút lực nào hoàn thủ cả. Còn người gù nọ cũng giật mình vì dũng khí của Vương Hạo, lấy mạng mình đổi lấy sự tổn thương của đối phương, cho nên thái độ của hắn thận trong hẳn lên.
Vương Hạo là người đầu tiên nói :
- Lấy thân thủ của các hạ chắc không phải làm chuyện cướp đường, tựa hồ có chút không biết trọng dụng nhân tài ! Còn chưa thỉnh giáo cao danh của các hạ, xưng hô ra sao ?
Người gù ngạo nghễ đáp :
- Ta chính là Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ! Thằng nhóc, ngươi chính là kẻ tự xưng Đại Mạc Cuồng Đao - Vương Hạo phải không ?
- Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ?
Vương Hạo nhướng đôi chân mày, cảm thấy cái tên này hình như nghe quen quen, nhưng nhất thời không nhớ rõ. Cho nên ôm quyền nói :
- Ta là Vương hạo, không biết Mộc tiền bối đặc biệt tới tìm kẻ vô danh ta có gì chỉ bảo ?
Mộc Cao Phong cười ha ha nói :
- Ngươi còn biết mình là kẻ vô danh. Nếu biết mình là hạng vô danh tiểu tốt, lại còn dám tự xưng Đại Mạc Cuồng Đao, chẳng phải nhạo báng người ta sao ? Vừa rồi ta đã thử qua, chân khí trong cơ thể ngươi chứng thật là Liệt Nhật Thần Công của Đại Mạc Cuồng Đao sáu mươi năm trước, xem ra vận số cức chó của mi mà đoạt được bí tịch của hắn. Bất quá hỏa hầu tu vi của mi còn quá nhỏ bé, muốn kế thừa danh hào Đại Mạc Cuồng Đao còn kém xa lắm ! Nhóc con, mi mau đem bí tịch đưa cho ta, ta sẽ thả cho mi một con đường sống, còn nếu không, đừng trách ta hạ thủ ngoan độc !
Nghe Mộc Cao Phong nói như thế, đột nhiên Vương Hạo nhớ tới lai lịch của người gù này. Trong đại tác phẩm " Tiếu ngạo giang hồ " của Kim Dung, hắn là một trong hai thế lực trắng trợn cướp đoạt Tịch Tà kiếm phổ nhất. Phe thứ nhất trực tiếp tiêu diệt toàn giả của Phúc Uy tiêu cục chính là phái phái Thanh Thành. Còn phe thứ hai chính là Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ! Cả hai phe thế lực, một kẻ so với kẻ kia còn vô sỉ, ngoan độc, âm hiểm hơn. Chính là Mộc Cao Phong này đây ! Thanh danh âm hiểm ngoan độc của hắn đã sớm truyền ra ngoài rồi !
" Không lẽ thế giới này chính là thế giới của tiếu ngạo giang hồ ? ... Mộc Cao Phong này thật là có lòng tham với việc cướp bóc bí tịch Tịch Tà kiếm phổ. Còn không biết vì sao hắn lại muốn giành cả Đại Mạc Đao Quyết chứ ... " Trong giây lát Vương Hạo liền biết rõ vị trí thế giới này, chính là thế giới trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Nhất thời Vương Hạo có chút sững sờ, ngay cả cường địch trước mặt cùng quên tuốt !
Đúng lúc này, giọng nói của Kim Yến Nhi từ trong xe ngựa truyền ra :
- Đại ca cẩn thận !
Vương Hạo đột nhiên tỉnh ngộ, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộc Cao Phong đang bay nhanh tới, muốn thừa dịp hắn thất thần mà chế trụ hắn. Vương Hạo biết người trước mặt chính là Mộc Cao Phong, tự nhiên không có chút chần chừ nào, quát khẽ một tiếng, chân khí truyền vào trong trường đao. Nhất thời ngọn lửa hồng bốc lên, trường đao đâm thẳng vào Mộc Cao Phong !
Mộc Cao Phong thấy trường đao của Vương Hạo xuất hiện dị tượng thì lắp bắp kinh hãi, muốn rút binh khí ra ngăn cản nhưng không kịp, chỉ đành dừng thân giữ không trung, thân hình muốn chuyển hướng tránh sang nơi khác. Vì vậy, nhất thời hắn có chút luống cuống tay chân.
Mộc Cao Phong vừa loạn, chính là cơ hội cho Vương Hạo. Trường đao chém thẳng vào hai chân Mộc Cao Phong. Phản ứng của Mộc Cao Phong cực nhanh, hai chân vội vàng co rụt lai, biến thành đầu dưới chân trên. Hắn tung ra một chưởng đánh tới Vương Hạo. Mà Vương Hạo lại kế tục cách đánh liều mạnh, không thèm tránh né mà đâm thẳng một đao. Đao của Vương Hạo so với đao bình thường còn dài hơn, và Mộc Cao Phong lại đang dùng tay không cận chiến. Vì vậy Vương Hạo cùng Mộc Cao Phong đánh giáp lá cá, hắn cũng không đợi Mộc Cao Phong đánh tới mình thì đao của mình đã đâm thủng người Mộc Cao Phong rồi. Cho nên, Mộc Cao Phong đành bất đắc dĩ cắn chặt hai răng, dùng song chưởng kẹp lấy thân đao.
Trường đao của Vương Hạo bị Mộc Cao Phong kẹp lấy, cục diện liền biến chuyển thành trận so đấu nội lực. Nhưng mà nội lực nhỏ nhoi của Vương Hạo làm sao là đối thủ của Mộc Cao Phong ? Nội lực hai bên vừa tiếp xúc lẫn nhau thì Vương Hạo đã phun ta một ngụm máu tươi. Nhưng lòng ngoan cố của Vương Hạo cũng nổi dậy, hắn cũng không thèm để ý nội tạng bản thân bị vặn vẹo mà liều mạng đem nội lực cơ thể chuyển vào trong thân đao.
Mà Mộc Cao Phong cũng cảm thấy không chịu nổi, vì nội lực của Vương Hạo cực kỳ quái dị, song chưởng của hắn đang kẹp chặt thân đao giống như đang kẹp lấy một khổi sắt hồng vậy. Da thịt trên hai cánh tay đã bị nướng chín cả rồi ! Tuy rằng hắn biết nếu bản thân kiên trì một chút thì có thể giết chết Vương Hạo tại chỗ, nhưng lúc đó hai cánh tay chắc chắn sẽ phải phế bỏ ! Mộc Cao Phong đâu muốn dùng cả đôi tay của mình mà đổi mạng với Vương Hạo chứ, cho nên ngay khi chân hắn vừa chạm đất thì quát vang một tiếng, lắc mình bay ngược trở về.
Mộc Cao Phong chủ động rút lui, lúc này Vương Hạo mới nhặt lại một mạng trở về, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi. Hắn dùng trường đao làm chỗ dựa, miễn cưỡng mới đứng thẳng người. Hắn cười hắc hắc , nói :
- Người gù, móng vuốt của ngươi không có vấn đề gì chứ ? Chắc chưa bị nướng thành móng heo chứ ? Ha ha ha ....
Mộc Cao Phong tức muốn sôi máu, nhìn xem đôi tay của mình, chỉ thấy da thịt trên tay đều chín một nửa, có vài chỗ lộ ra cả xương trắng hếu ! Có thể thấy hắn bị thương không nhẹ, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ bàn tay này sẽ phải chặt bỏ mà thôi . Cho nên hắn hung hăng dậm chân một cái, nói :
- Tiểu tử, coi như hôm nay ngươi gặp may mắn, hôm nay gia gia tạm bỏ qua cho ngươi, chờ ta trị xong thương tổn thì nhất định cho ngươi biết muốn sống không được, muốn chết không xong ! Hừ !
Vừa nói dứt câu, hắn liền nhảy vọt lên ngựa, giục ngựa phóng đi. Ngoài miệng Vương Hạo vẫn như cũ không chịu thua, cười to nói :
- Hoan nghênh lần sau lại tới, nhớ lúc đó mang theo một cái bao tay nhá ! Tốt nhất không nên xài loại vải bông, mà phải dùng thạch miên ,... Khụ khụ ...
Không đợi hắn nói xong, thì cảm thấy trước ngực đau xót, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi. Trường đao cũng không chống đỡ được thân hình của hắn, làm cho hắn suy sụp rồi ngã xuống. Còn không chờ tới lúc hắn ngã trên mặt đất, thì đã bị một đôi tay nhỏ bé ôm lấy. Không biết từ lúc nào Kim Yến Nhi đã nhảy xuống xe, đỡ lấy Vương Hạo, vừa khóc vừa nói :
- Đại ca, đại ca ! Ngươi thế nào rồi ? Ngươi không thể xảy ra chuyện gì a !
Vương Hạo mở to mắt, nhìn nhìn ánh nắng chói chang trên bầu trời, mỉm cười nói :
- Yến tử, ngươi đừng khóc nữa ta không sao đâu . Trước tiên ngươi đem tên phu xe kia đuổi đi, người nọ không đáng tin. Sau đó chúng ta tìm rời khỏi đại lộ tìm một chỗ trốn tốt nhất, phỏng chừng không tới vài ngày ta sẽ bình phục ngay thôi !
Kim Yến Nhi gật gật đầu mà cái hiểu cái không, trước hết gọi người phu xe nọ lại, giúp nàng đem Vương Hạo nâng lên xe, rồi sau đó cho hắn vài lượng bạc rồi đuổi đi. Nơi này chỉ còn lại hai người Kim Yến Nhi và Vương Hạo, Kim Yến Nhi đành phải đảm nhiệm vai trò tài xế, vội vội vàng vàng giục ngựa đi được hơn mười dặm đường. Sau đó mới từ đại lộ đi vào trong vùng hoang dã. Rồi sau hơn mười dặm đường thì mới ngừng lại trong một sơn cốc.
Vương Hạo thấy Kim Yến Nhi chọn chỗ này cực kỳ bí mật, nhưng vấn đề là trong sơn cốc thời gian có ánh nắng quá ít, đối với việc khôi phục thương thế của hắn rất bất lợi. Nhưng đã tới chỗ này cũng chỉ chịu như thế mà thôi. Sau khi Kim Yến Nhi đem tới vài nhánh cây rừng đặt vào cùng một chỗ, rồi trải lên trên một lớp chăn bông, đạt Vương Hạo nằm trên đó, rồi để cho con ngựa kéo lên một gò núi nhỏ gần đó.
Đồi núi nhỏ này trụi lủi, không có một cành cây ngọn cỏ, vừa lúc không có che đi ánh nắng mặt trời. Vương Hạo nằm xuống chỗ này, bắt đầu nhắm mắt vận công.
Ánh nắng nóng bỏng làm cho Kim Yến Nhi ngồi canh chừng bên cạnh Vương Hạo cảm thấy choáng váng, nhưng Vương Hạo lại cảm thấy thoải mái khó có được. Thái dương chân hỏa tiến vào trong cơ thể hắn, tuy rằng trước sau như một đều đem kinh mạch của hắn mát xa, một cảm giác vừa đau vừa ngứa. Nhưng sau khi đau đớn đi qua, thì các vết thương bắt đầu chuyển biến tốt đẹp ..
Sau một ngày đi đường, Vương Hạo cùng với Kim Yến Nhi đi tới một trấn nhỏ. Vương Hạo cảm thấy mình cưỡi ngựa không được tốt lắm , mà có chút khó coi nữa. Mà Kim Yến Nhi cưỡi ngựa thì càng vụn về hơn, cho nên hắn quyết định bỏ tiền ra mua một chiếc xe ngựa thật to, lại thuê một tài xế giỏi. Hai con tuấn mã nọ chỉ đành phải ủy khuất làm người kéo xe mà thôi. Nhưng mà sau khi Vương Hạo ngồi lên xe ngựa thì hắn lại phát hiện, chiếc xe ngựa thời đại này không có tính năng giảm xóc nảy, hay nói đúng hơn là có nhưng quá kém. Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Vương Hạo cùng vời Kim Yến Nhi mới thoải mái tiến tới kinh thành.
Mục tiêu của Vương Hạo là kinh thành, bởi vì nhiệm vụ hàng đầu của hắn bây giờ là phải chữa trị chất độc trên người Kim Yến Nhi cho tốt. Tuy rằng trong tay hắn có phương thuốc bào chế, nhưng cũng không thể để cho cả đời nàng làm kẻ nghiện ngập được !
Tuy rằng sắc mặt của Kim Yến Nhi không có vẻ bệnh tật gì, nhưng thuốc này chính là thuốc phiện, càng ăn nhiều thì càng không có lợi. Cho nên hắn nhất định phải tìm ra phương pháp cai nghiện, mà muốn cai nghiện thành công thì phải tìm được thầy thuốc giỏi. Mà muốn tìm thầy thuốc giỏi, thì trong thời đại này, còn có ai tốt hơn ngự y nữa chứ ? Cho nên Vương Hạo muốn đi tới kinh thành.
Sau ba ngày đi đường, thì hai người bọn họ gặp phải một phiền toái khác !
Hôm nay, xe ngựa của bọn họ đang cất vó chạy dài trên đường. Thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng vó ngựa. Ngay từ đầu Vương Hạo còn không chú ý, thật không ngờ người này sau khi đuổi tới xe ngựa thì ngăn cản xe ngựa lại, lớn tiếng hỏi :
- Đứng lại ! Người trong xe là ai ? Đi ra đây cho ta !
Phu xe thấy có người cản lại, sợ tới mức tranh thủ xe ngựa dừng lại liền quỳ lạy dưới đất, hét to :
- Ta chỉ là người bọn họ thuê mà thôi, không nên !
Quỷ củ của bọn lục lâm, là mặc kệ là cướp người nào, nếu phu xe cùng với những người khuân vác không phản kháng thì cũng không bị giết. Huống hồ hắn vừa được Vương Hạo thuê có ba ngày, cũng chưa có lòng trung thành gì cả, phản ứng như thế là hợp lý hợp tình.
Vương Hạo cũng nghe thấy lời nói bên ngoài, nên vén màn xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy có một con ngựa đang ăn cỏ ở đằng xa, phía trên là người gù mập mạp đang ngồi. Trên mặt của người này đầy vết ban trắng, phía đông một mảng, phía tây một mảng, tất cả đều là màu đen. Hơn nữa trên lưng của hắn nổi lên một khối cao cao, bộ dáng cực kỳ xấu xí.
Bây giờ thì Vương Hạo cũng không còn sợ cướp đường nữa, bèn đưa tay rút trường đao, nhảy xuống xe ngựa, chỉ đao vào người gù hỏi :
- Con quỷ xấu xí từ đâu mà tới, thức thời thì nhanh chóng cút đi ! Bằng không đừng trách đao của ta vô tình, sẽ đem ngươi biến thành ma quỷ !
Người gù nọ bị chửi là con quỷ xấu xí liền nhất thời giận dữ, giục ngựa vọt tới, cũng không cần dùng binh khí gì, một trảo bắt tới Vương Hạo. Dĩ nhiên Vương Hạo không sợ, một đao chém tới cánh tay của hắn. Thật không nghĩ đến cánh tay của người gù không biết làm như thế nào mà uốn cong một cái, lướt qua trường đao, một phát chộp lấy bả vai Vương Hạo. Bả vai của Vương Hạo bị chộp chặt, hắn cảm thấy một cỗ khí nóng từ bả vai tiến vào, thân thể của hắn liền mỏi nhừ, không còn một chút sức lực nào cả !
Lần này làm cho Vương Hạo cực kỳ chấn động, nhưng hắn cũng không chịu thua như thế. Tay hắn cầm đao không nổi, liền quay đầu lại cắn vào cánh tay người gù nọ. Người gù vốn tưởng rằng Vương Hạo sẽ không còn phản kháng, không thể nào nghĩ tới Vương Hạo lại liều mạng chịu nội lực của mình đánh trúng mà hả miệng cắn vào tay mình ? Hắn hơi giật mình một cái, đành phải co tay lại, làm cho Vương Hạo cắn vào không khí. Cứ như thế, dù Vương Hạo thoát thân nhưng cũng bị đánh bại bởi một chiêu, hắn cũng không bị thương.
Một người một ngựa liền lướt qua nhau, trong lòng cả hai đều cực kỳ nghiêm túc. Vương Hạo giật mình vì võ công của người gù này quá cao, làm cho hắn không có chút lực nào hoàn thủ cả. Còn người gù nọ cũng giật mình vì dũng khí của Vương Hạo, lấy mạng mình đổi lấy sự tổn thương của đối phương, cho nên thái độ của hắn thận trong hẳn lên.
Vương Hạo là người đầu tiên nói :
- Lấy thân thủ của các hạ chắc không phải làm chuyện cướp đường, tựa hồ có chút không biết trọng dụng nhân tài ! Còn chưa thỉnh giáo cao danh của các hạ, xưng hô ra sao ?
Người gù ngạo nghễ đáp :
- Ta chính là Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ! Thằng nhóc, ngươi chính là kẻ tự xưng Đại Mạc Cuồng Đao - Vương Hạo phải không ?
- Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ?
Vương Hạo nhướng đôi chân mày, cảm thấy cái tên này hình như nghe quen quen, nhưng nhất thời không nhớ rõ. Cho nên ôm quyền nói :
- Ta là Vương hạo, không biết Mộc tiền bối đặc biệt tới tìm kẻ vô danh ta có gì chỉ bảo ?
Mộc Cao Phong cười ha ha nói :
- Ngươi còn biết mình là kẻ vô danh. Nếu biết mình là hạng vô danh tiểu tốt, lại còn dám tự xưng Đại Mạc Cuồng Đao, chẳng phải nhạo báng người ta sao ? Vừa rồi ta đã thử qua, chân khí trong cơ thể ngươi chứng thật là Liệt Nhật Thần Công của Đại Mạc Cuồng Đao sáu mươi năm trước, xem ra vận số cức chó của mi mà đoạt được bí tịch của hắn. Bất quá hỏa hầu tu vi của mi còn quá nhỏ bé, muốn kế thừa danh hào Đại Mạc Cuồng Đao còn kém xa lắm ! Nhóc con, mi mau đem bí tịch đưa cho ta, ta sẽ thả cho mi một con đường sống, còn nếu không, đừng trách ta hạ thủ ngoan độc !
Nghe Mộc Cao Phong nói như thế, đột nhiên Vương Hạo nhớ tới lai lịch của người gù này. Trong đại tác phẩm " Tiếu ngạo giang hồ " của Kim Dung, hắn là một trong hai thế lực trắng trợn cướp đoạt Tịch Tà kiếm phổ nhất. Phe thứ nhất trực tiếp tiêu diệt toàn giả của Phúc Uy tiêu cục chính là phái phái Thanh Thành. Còn phe thứ hai chính là Tái Bắc Danh Còng Mộc Cao Phong ! Cả hai phe thế lực, một kẻ so với kẻ kia còn vô sỉ, ngoan độc, âm hiểm hơn. Chính là Mộc Cao Phong này đây ! Thanh danh âm hiểm ngoan độc của hắn đã sớm truyền ra ngoài rồi !
" Không lẽ thế giới này chính là thế giới của tiếu ngạo giang hồ ? ... Mộc Cao Phong này thật là có lòng tham với việc cướp bóc bí tịch Tịch Tà kiếm phổ. Còn không biết vì sao hắn lại muốn giành cả Đại Mạc Đao Quyết chứ ... " Trong giây lát Vương Hạo liền biết rõ vị trí thế giới này, chính là thế giới trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Nhất thời Vương Hạo có chút sững sờ, ngay cả cường địch trước mặt cùng quên tuốt !
Đúng lúc này, giọng nói của Kim Yến Nhi từ trong xe ngựa truyền ra :
- Đại ca cẩn thận !
Vương Hạo đột nhiên tỉnh ngộ, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộc Cao Phong đang bay nhanh tới, muốn thừa dịp hắn thất thần mà chế trụ hắn. Vương Hạo biết người trước mặt chính là Mộc Cao Phong, tự nhiên không có chút chần chừ nào, quát khẽ một tiếng, chân khí truyền vào trong trường đao. Nhất thời ngọn lửa hồng bốc lên, trường đao đâm thẳng vào Mộc Cao Phong !
Mộc Cao Phong thấy trường đao của Vương Hạo xuất hiện dị tượng thì lắp bắp kinh hãi, muốn rút binh khí ra ngăn cản nhưng không kịp, chỉ đành dừng thân giữ không trung, thân hình muốn chuyển hướng tránh sang nơi khác. Vì vậy, nhất thời hắn có chút luống cuống tay chân.
Mộc Cao Phong vừa loạn, chính là cơ hội cho Vương Hạo. Trường đao chém thẳng vào hai chân Mộc Cao Phong. Phản ứng của Mộc Cao Phong cực nhanh, hai chân vội vàng co rụt lai, biến thành đầu dưới chân trên. Hắn tung ra một chưởng đánh tới Vương Hạo. Mà Vương Hạo lại kế tục cách đánh liều mạnh, không thèm tránh né mà đâm thẳng một đao. Đao của Vương Hạo so với đao bình thường còn dài hơn, và Mộc Cao Phong lại đang dùng tay không cận chiến. Vì vậy Vương Hạo cùng Mộc Cao Phong đánh giáp lá cá, hắn cũng không đợi Mộc Cao Phong đánh tới mình thì đao của mình đã đâm thủng người Mộc Cao Phong rồi. Cho nên, Mộc Cao Phong đành bất đắc dĩ cắn chặt hai răng, dùng song chưởng kẹp lấy thân đao.
Trường đao của Vương Hạo bị Mộc Cao Phong kẹp lấy, cục diện liền biến chuyển thành trận so đấu nội lực. Nhưng mà nội lực nhỏ nhoi của Vương Hạo làm sao là đối thủ của Mộc Cao Phong ? Nội lực hai bên vừa tiếp xúc lẫn nhau thì Vương Hạo đã phun ta một ngụm máu tươi. Nhưng lòng ngoan cố của Vương Hạo cũng nổi dậy, hắn cũng không thèm để ý nội tạng bản thân bị vặn vẹo mà liều mạng đem nội lực cơ thể chuyển vào trong thân đao.
Mà Mộc Cao Phong cũng cảm thấy không chịu nổi, vì nội lực của Vương Hạo cực kỳ quái dị, song chưởng của hắn đang kẹp chặt thân đao giống như đang kẹp lấy một khổi sắt hồng vậy. Da thịt trên hai cánh tay đã bị nướng chín cả rồi ! Tuy rằng hắn biết nếu bản thân kiên trì một chút thì có thể giết chết Vương Hạo tại chỗ, nhưng lúc đó hai cánh tay chắc chắn sẽ phải phế bỏ ! Mộc Cao Phong đâu muốn dùng cả đôi tay của mình mà đổi mạng với Vương Hạo chứ, cho nên ngay khi chân hắn vừa chạm đất thì quát vang một tiếng, lắc mình bay ngược trở về.
Mộc Cao Phong chủ động rút lui, lúc này Vương Hạo mới nhặt lại một mạng trở về, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi. Hắn dùng trường đao làm chỗ dựa, miễn cưỡng mới đứng thẳng người. Hắn cười hắc hắc , nói :
- Người gù, móng vuốt của ngươi không có vấn đề gì chứ ? Chắc chưa bị nướng thành móng heo chứ ? Ha ha ha ....
Mộc Cao Phong tức muốn sôi máu, nhìn xem đôi tay của mình, chỉ thấy da thịt trên tay đều chín một nửa, có vài chỗ lộ ra cả xương trắng hếu ! Có thể thấy hắn bị thương không nhẹ, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ bàn tay này sẽ phải chặt bỏ mà thôi . Cho nên hắn hung hăng dậm chân một cái, nói :
- Tiểu tử, coi như hôm nay ngươi gặp may mắn, hôm nay gia gia tạm bỏ qua cho ngươi, chờ ta trị xong thương tổn thì nhất định cho ngươi biết muốn sống không được, muốn chết không xong ! Hừ !
Vừa nói dứt câu, hắn liền nhảy vọt lên ngựa, giục ngựa phóng đi. Ngoài miệng Vương Hạo vẫn như cũ không chịu thua, cười to nói :
- Hoan nghênh lần sau lại tới, nhớ lúc đó mang theo một cái bao tay nhá ! Tốt nhất không nên xài loại vải bông, mà phải dùng thạch miên ,... Khụ khụ ...
Không đợi hắn nói xong, thì cảm thấy trước ngực đau xót, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi. Trường đao cũng không chống đỡ được thân hình của hắn, làm cho hắn suy sụp rồi ngã xuống. Còn không chờ tới lúc hắn ngã trên mặt đất, thì đã bị một đôi tay nhỏ bé ôm lấy. Không biết từ lúc nào Kim Yến Nhi đã nhảy xuống xe, đỡ lấy Vương Hạo, vừa khóc vừa nói :
- Đại ca, đại ca ! Ngươi thế nào rồi ? Ngươi không thể xảy ra chuyện gì a !
Vương Hạo mở to mắt, nhìn nhìn ánh nắng chói chang trên bầu trời, mỉm cười nói :
- Yến tử, ngươi đừng khóc nữa ta không sao đâu . Trước tiên ngươi đem tên phu xe kia đuổi đi, người nọ không đáng tin. Sau đó chúng ta tìm rời khỏi đại lộ tìm một chỗ trốn tốt nhất, phỏng chừng không tới vài ngày ta sẽ bình phục ngay thôi !
Kim Yến Nhi gật gật đầu mà cái hiểu cái không, trước hết gọi người phu xe nọ lại, giúp nàng đem Vương Hạo nâng lên xe, rồi sau đó cho hắn vài lượng bạc rồi đuổi đi. Nơi này chỉ còn lại hai người Kim Yến Nhi và Vương Hạo, Kim Yến Nhi đành phải đảm nhiệm vai trò tài xế, vội vội vàng vàng giục ngựa đi được hơn mười dặm đường. Sau đó mới từ đại lộ đi vào trong vùng hoang dã. Rồi sau hơn mười dặm đường thì mới ngừng lại trong một sơn cốc.
Vương Hạo thấy Kim Yến Nhi chọn chỗ này cực kỳ bí mật, nhưng vấn đề là trong sơn cốc thời gian có ánh nắng quá ít, đối với việc khôi phục thương thế của hắn rất bất lợi. Nhưng đã tới chỗ này cũng chỉ chịu như thế mà thôi. Sau khi Kim Yến Nhi đem tới vài nhánh cây rừng đặt vào cùng một chỗ, rồi trải lên trên một lớp chăn bông, đạt Vương Hạo nằm trên đó, rồi để cho con ngựa kéo lên một gò núi nhỏ gần đó.
Đồi núi nhỏ này trụi lủi, không có một cành cây ngọn cỏ, vừa lúc không có che đi ánh nắng mặt trời. Vương Hạo nằm xuống chỗ này, bắt đầu nhắm mắt vận công.
Ánh nắng nóng bỏng làm cho Kim Yến Nhi ngồi canh chừng bên cạnh Vương Hạo cảm thấy choáng váng, nhưng Vương Hạo lại cảm thấy thoải mái khó có được. Thái dương chân hỏa tiến vào trong cơ thể hắn, tuy rằng trước sau như một đều đem kinh mạch của hắn mát xa, một cảm giác vừa đau vừa ngứa. Nhưng sau khi đau đớn đi qua, thì các vết thương bắt đầu chuyển biến tốt đẹp ..
/30
|