Edit: Yunchan
“Chuyện gì xảy ra?” Người đàn ông cúi đầu hỏi.
“Các thiếu gia mua đậu hũ, tiền rớt, Dịch thiếu nhặt lên giúp con.” Đông Đông ngửa đầu đáp.
Người đàn ông nghe vậy mới nhìn qua hắn, nói bằng giọng khách sáo lãnh đạm: “Cảm tạ Dịch thiếu.”
Dịch Viễn đứng lên muốn nói, nhưng người đàn ông kia lại vờ như không thấy, dắt tay Đông Đông quay lại xe lừa.
Đông Đông lên xe, trước khi đi còn ngoái đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cười rụt rè, len lén huơ tay với hắn.
Hắn cũng giơ tay vẫy lại, thấy những tên bám đuôi đứng trước khách điếm đang nhìn hắn.
Hắn nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh, biết rõ những người này chưa bao giờ thật lòng coi hắn là bằng hữu, hắn là đồ ngu mới lạnh nhạt với cô để quan tâm tới cách nhìn của những người này.
Hắn chẳng buồn chào hỏi tiếng nào, quay lưng đi thẳng.
Hôm ấy, hắn vốn định tới tìm cô, không ngờ lúc về nhà mới biết mẹ bị ngã bất tỉnh trong phường, đại phu tới xem, nói là bà làm lụng quá mức vất vả, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong cơn hỗn loạn, hắn bất đắc dĩ phải tiếp quản gia nghiệp.
Mấy tháng ấy, hắn bận tới tối mắt tối mũi, chẳng còn biết ngày tháng, nhưng càng bận thì hắn càng muốn gặp cô.
Nhưng hắn không tìm được lúc rảnh rỗi, thường thì bận bịu cả một ngày xong, đến khi rảnh hắn sẽ tới nhà cô, nhưng lúc đó cũng đã nửa đêm. Hắn đặt sách trước cửa, biết cô sẽ hiểu đây là của hắn.
Nhưng có một đêm kia, hay là sáng sớm?
Thật ra hắn cũng không biết rốt cuộc lúc đó là tối hay sáng, chỉ biết trời vẫn đen sẫm sâu hút, hắn mới rã rời kết thúc việc của một ngày. Nhưng khi hắn cầm quyển sách được gói kỹ tới Lôi gia thì đã thấy cha cô mở cửa, đốt sáng đèn, đứng ở đó.
Chờ hắn.
Hắn chưa hề nghĩ sẽ gặp phải người đàn ông này, trong một thoáng, có hơi thấp thỏm, nhưng vẫn kiên trì bước tới.
“Lôi thúc.”
“Dịch thiếu, trễ như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
Vì công việc nên người đàn ông này đã xắn ống tay áo lên, trên vai vắt một miếng vải trắng dài, gương mặt ngăm đen không có lấy một chút cảm xúc mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hờ hững. Tuy lời lẽ khách sáo, mà tất nhiên không người bình thường nào lúc nhìn thấy hắn mà không sợ sệt và nhún nhường, nhưng chẳng hiểu sao khi bị người đàn ông này hỏi, lòng hắn lại khẩn trương tới khó hiểu.
Thân là thiếu gia Dịch gia, ít khi nào hắn khẩn trương như vậy, nhưng lần này, mồ hôi lại ướt đẫm bàn tay một cách vô cớ.
Chết tiệt, chỉ là một người bán đậu hũ thôi, hắn cần gì phải sợ?
Trong một thoáng không cam lòng, hắn thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn trước mắt.
“Ta tới đưa sách.” Hắn cầm quyển sách được gói kỹ bằng giấy dầu, nâng lên: “Cho Đông Đông.”
Người đàn ông cúi mắt nhìn túi giấy dầu, sau đó chậm rãi chuyển tầm nhìn lên mặt hắn, nhưng cả buổi cũng không vươn tay ra, chỉ bình thản mở miệng:
“Dịch thiếu khách sáo, mấy năm gần đây tiểu nữ đã nhận được của thiếu gia không ít sách, nhiều tới nỗi đầu giường con bé cũng không còn chỗ đặt. Sách này cũng phải cần tiền, Dịch thiếu nên nhận lại nó thì hơn, sau này nếu tiểu nữ muốn đọc sách thì sẽ mang tiền tới mua.”
“Đây là tặng cho cô ấy, ta không lấy tiền.” Hắn hơi bực, nhíu mày nói: “Ta cũng không so đo vài văn tiền này.”
“Vài văn tiền, cũng là tiền.” Người đàn ông vẫn không giơ tay lên nhận sách, mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Dịch thiếu đối với tiểu nữ rất tốt, tất nhiên Lôi mỗ biết, nhưng lòng tốt của Dịch thiếu, tiểu nữ nhà ta không nhận nổi.”
“Ông có ý gì?” Hắn sầm mặt, hạ tay xuống, lạnh giọng chất vấn.
Hắn vừa hỏi, người đàn ông đã nói thẳng: “Tiểu nữ nhà ta bán đậu hũ, chỉ cần biết làm đậu hũ, chứ không cần biết nhiều chữ.”
“Biết chữ thì có gì không tốt?” Dịch Viễn bất bình hỏi vặn lại.
“Biết nhiều thì sẽ càng muốn nhiều, không thể nào giữ được lòng yên ổn. Mà tai tiểu nữ có tật, đây là chuyện suốt đời không thay đổi, nếu con bé hiểu được nhiều hơn thì càng đau khổ nhiều hơn, so với đau khổ suốt đời, thì chi bằng ngốc một chút, đần một chút, bình an suôn sẻ, sống trong yên ổn là tốt nhất.”
Nghe vậy hắn thật sự nổi giận, buột miệng quát: “Nếu vậy thì ta sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời! Để cho cô ấy đời này kiếp này vui vẻ bình an!”
“Bảo vệ con bé suốt đời?” Người đàn ông không vui cũng chẳng giận, chỉ nhìn hắn hỏi: “Cậu dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta là thiếu gia Dịch gia!”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, mạnh mẽ dứt khoát, làm rúng động cả màn đêm. Hẳn ai nghe thấy lời này cũng sẽ tin tưởng, nhưng người đàn ông kia chỉ khoanh tay trước ngực, sụp mắt nhìn hắn bằng vẻ mặt hờ hững, lạnh giọng nói:
“Phải, cậu là thiếu gia Dịch gia, nhưng tất cả những thứ cậu có hiện tại đều là do cha để lại, là do mẹ cậu cho. Dịch gia có gia nghiệp đồ sộ, là vì cái bóng của tổ tiên cậu. Nhưng trời có mưa gió thất thường, người có may rủi sớm tối, gia tài có đồ sộ hơn nữa cũng sẽ có lúc tiêu hết, cho dù buôn bán tốt một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào suy sụp. Từ nhỏ tới lớn cậu có bao giờ kiếm ra một đồng tiền từ chính tay mình chưa? Nếu ngày nào đó Dịch gia sụp đổ, thì lúc đó bản thân cậu còn không lo xong, sao có thể bảo vệ cho Đông Đông suốt đời chứ?”
Lời này hệt như một gáo nước lạnh đổ ập xuống đầu hắn, khiến mặt Dịch Viễn cứng đờ. Nhưng người đàn ông này nói câu nào cũng có lý, mấy hôm nay tiếp quản gia nghiệp, hắn mới nhận ra mình thiếu sót. Tuy hắn từng đọc qua sách, luyện qua võ, nhưng hắn phát hiện hắn chẳng khác gì với những tên nhị thế tổ, bại gia tử vô dụng chỉ lo ăn chơi trác táng, tất cả họ đều không biết gì về việc buôn bán trong nhà mà chỉ biết tiêu tiền.
Hơn nữa không chỉ những thương gia hợp tác với nhà hắn nghĩ vậy, mà ngay cả những người dưới hắn cũng cho là vậy, có điều họ ngại thế lực của Dịch gia, nên chưa bao giờ nói thật với hắn.
Bị một người bình thường không nể mặt, lột trần chẳng chừa lại thứ gì, đây là lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, hắn có hơi thẹn quá hóa giận.
Nhìn người đàn ông trước mắt, hắn siết chặt quyền, phẫn uất nói: “Sao ông biết Dịch gia trong tay ta sẽ không hưng thịnh hơn? Cùng lắm chỉ là tiền, nếu ta muốn kiếm thì chỉ dễ như trở bàn tay!”
“Nếu thật vậy thì tới lúc đó cậu muốn dùng tiền mình kiếm ra tặng bao nhiêu sách cho tiểu nữ, Lôi mỗ cũng sẽ không ngăn cản nữa.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Trước đó thì ta xin mời Dịch thiếu về cho.”
Hắn mím chặt môi, trán nổi gân xanh trừng mắt nhìn họ Lôi đầy phẫn nộ, hai quyền siết lại thật chặt.
Người đàn ông vươn thẳng tay ra, hướng lòng bàn tay tới trước, ra hiệu mời về.
Dịch Viễn lớn tới ngần này mới nuốt phải nồi canh đuổi khách, hắn tức tới nỗi nắm chặt túi giấy quay đầu đi thẳng. Dọc đường cắn răng nghiến lợi băng qua mấy căn nhà, nhưng suy nghĩ một lát bèn căm tức xoay người bước nhanh trở lại.
Người đàn ông đã trở vào nhà bắt đầu xay đậu nành, khi trông thấy hắn thì trầm mặt bước ra. Hắn chờ người đàn ông sải bước qua cửa thì lại nâng phắt túi giấy lên, lạnh mặt nói: “Đông Đông đợi quyển sách mới này rất lâu rồi, ta đã hứa sẽ tặng cô ấy, dù sao ta cũng cầm tới rồi, ông thích thì lấy, không thích thì ném phứt vào mương đi!”
Người đàn ông nhìn hắn chằm chằm một lát, chưa phản ứng gì.
Hắn trừng mắt đầy phẫn nộ, nói tiếp: “Ông cứ mở to mắt ra mà nhìn, sẽ có ngày Dịch Viễn ta xây lầu ở thành Lạc Châu, nếu ta không làm được thì tuyệt đối không quay lại đây! Nếu ta làm được thì ông phải đồng ý với ta một việc!”
“Việc gì?”
Hắn kích động nói ra yêu cầu của mình.
Họ Lôi nhướng mày, dùng cặp mắt đen đúa thâm trầm kia để quan sát hắn, nhìn tới mức hắn cảm thấy mặt, tai và hai tay mình đều nóng bừng lên. Rồi đột nhiên họ Lôi cười phá lên, cười tới nỗi hắn phát cáu, tưởng như sắp xông lên tẩn cho người đàn ông này một trận. Nhưng tiếng cười của người đàn ông này càng lúc càng lớn, cái miệng cũng há ra càng lúc càng to.
“Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi, ha ha ha ha —- ha ha ha ha —- ha ha ha ha —–“
Hắn hãi hùng nhìn người đàn ông này, thấy cái miệng đang cười điên cuồng của người đàn ông dần ngoác to ra, rồi nuốt chửng cả thế giới của hắn vào đó.
Ngươi chậm quá, chậm quá —- Ha ha ha ha —- ha ha ha ha— ha ha ha ha —- ha ha ha ha—-
Dịch Viễn mở bừng mắt ra trong đêm tối, cảm thấy cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tim, đập rất nhanh, nhanh tới đau buốt.
Trong phòng tối mờ mờ, chỉ có chút ánh sáng nhợt nhạt chiếu xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ.
Một đêm, sắp tàn.
Trong phòng yên tĩnh, rất yên tĩnh, nhưng trong mơ hồ, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười rồ dại của người đàn ông trong mơ.
Hắn ngồi dậy khỏi tấm chăn, giơ tay lau gương mặt mệt mỏi rã rời, rõ ràng đã ngủ một đêm nhưng lại cứ như chưa từng ngả giấc.
Chết tiệt.
Đã rất lâu rồi hắn không muốn nghĩ tới người đàn ông kia nữa.
Tất cả là do họ Tô hại hắn mơ lại chuyện kia, còn bóp méo ký ức của hắn thành cái dạng ấy.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn bỏ tay ra, quỳ một gối trong chăn, nhìn lướt qua căn phòng bừa bộn.
Đêm hôm đó, cha cô đã đồng ý rồi, người đàn ông đó cũng đã nhận sách, ngầm chấp nhận yêu cầu của hắn.
Thật ra ban đầu hắn không nghĩ mình sẽ nói ra câu ấy, nhưng tới lúc thốt ra miệng rồi thì hắn biết chắc đó là mong muốn thật lòng của hắn. Lúc người đàn ông trầm mặc nhận lấy quyển sách, trong lòng hắn vừa hồi hộp vừa vui mừng. Về tới nhà hắn trằn trọc trên giường, không chợp mắt nổi tới hừng đông.
Hắn biết muốn xây lầu ở thành Lạc Châu quả là mạnh miệng, dù hắn làm được cũng phải mất khá nhiều thời gian, nhưng hắn thề hắn sẽ làm được, nhất định sẽ làm được.
Hắn sẽ cho cô được tự do đọc sách cả đời, cười vui vẻ cả đời.
Để có thể xây lầu ở thành Lạc Châu, so với những người dựa dẫm vào gia nghiệp thì hắn mất nhiều thời gian hơn, hắn phát hiện ra rất nhanh trong nghề làm giấy này, mặc dù từ nhỏ hắn có tiếp xúc ít nhiều, hiểu được sơ sơ, nhưng để nói sâu hơn thì căn bản hắn chẳng khác nào kẻ ngoài nghề.
Lúc Lý tổng quản dẫn theo hắn đi bàn chuyện làm ăn, hắn hệt như người gỗ chỉ để trang trí cho đẹp, ngồi yên một chỗ chẳng cần phải nói năng gì, bởi một khi mở miệng ra thì người ta sẽ biết là hắn dốt đặc.
Hắn biết rõ nếu không muốn bị người ta cười chê thì phải hiểu tường tận thứ hắn bán là gì, hiểu làm giấy rốt cuộc là sao. Thế là ngay hôm sau hắn dọn vào trong phường, việc nào cũng tự mình làm lấy, mất ăn mất ngủ nghiên cứu các cách tạo ra giấy, nghĩ mọi cách để khiến danh tiếng gia đình vang xa hơn, buôn bán phát đạt hơn.
Hắn không ngờ, sau đó hắn thật sự tìm thấy hứng thú với gia nghiệp.
Hắn càng không ngờ, người đàn ông kia lại không đợi được tới ngày hắn xây lầu, không thể nào thực hiện lời hứa với hắn ngày đó.
Hít sâu một hơi rồi thở chậm ra, cố trút ra cơn phiền muộn chất chứa trong lồng ngực.
Không khí mùa đông rét buốt, hơi hắn phả ra đều hóa thành làn khói trắng đục ngầu.
Nhưng lồng ngực vẫn bức bối như vậy, cứ như thể bị tảng đá lớn nghìn cân đè nặng xuống.
Những năm ấy, hắn vẫn luôn chịu đựng không gặp cô, không đi tìm cô, chỉ gắng hết sức để thực hiện lời hứa xây lầu.
Hắn muốn cho mọi người thấy Dịch Viễn hắn không phải là tên nhị thế tổ chỉ biết phá của, để cho cha cô thấy hắn là người có khả năng làm nên việc lớn, dựng nên đại nghiệp.
Vào năm xây lầu, đột nhiên nghe tin cha cô đã mất, hắn sửng sốt vô cùng, hôm ấy va phải cô trên đường, hắn thật sự không nhịn nổi nữa nên mới đi tìm cô.
Khi tới cửa nhà cô rồi, hắn mới thật sự hiểu ra vì sao cha cô muốn ngăn hắn, cản hắn. Bốn năm, hắn tuân thủ lời hứa của mình, nhưng cô có biết không? Cô chẳng biết gì cả, người đàn ông kia không thích hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc chuyện đó với cô, giờ đây người chết không đối chứng, hắn nói thế nào cũng vô dụng.
Huống chi, bốn năm, bốn năm này hắn thấy qua rất nhiều chuyện, gặp phải rất nhiều chuyện, cũng rõ đêm năm đó, hơn phân nửa nguyên nhân là do hắn không nuốt trôi cơn giận, căm mọi người xem thường hắn, giận cha cô ngăn cản hắn, nên mới thốt ra lời ấy.
Vả lại mấy năm nay, chắc chắn cô cũng chịu rất nhiều khổ cực, hắn bận chuyện của mình, chẳng giúp đỡ cô lấy một lần, ngay cả chuyện cha cô mất, hắn cũng chỉ nghe qua miệng người ta mấy tháng trước.
Nói cho suông tai thì hắn bận lo việc buôn bán trong nhà một phần là vì cô, nhưng nói thật thì hắn cũng không chắc, cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này.
Bốn năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Vì vậy cha cô mới ngăn cản hắn, người đàn ông kia biết cô còn nhỏ, mà hắn thì còn quá trẻ, lâu dần, bất cứ chuyện gì cũng sẽ phát sinh.
Ngồi say mèm trước cửa nhà cô, hắn nghĩ tới đau đầu, không dằn được lòng hoài nghi chuyện hắn làm nhiều năm qua, rốt cuộc là vì cô? Hay là muốn chứng minh bản thân mình?
Suy nghĩ một lúc, do quá mệt mỏi lại say khướt, nên hắn đã ngủ quên mất.
Lúc tỉnh rượu, hắn phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường hẹp của cha cô, lúc hắn nhìn thấy cô, hắn biết hắn không cần cô thực hiện lời hứa của cha mình.
Cách làm của cha cô có lẽ không đúng hoàn toàn, nhưng lăn lộn trong thường trường lâu dần, hắn đã biết tại sao người đàn ông kia lại muốn cô không biết chữ, không có tham vọng, bình an vui vẻ suốt đời là tốt nhất.
Mà hắn là bằng hữu của cô, dù thế nào vẫn muốn làm bằng hữu của cô.
Bởi vậy, hắn không để ý chuyện này nữa, cũng không nhắc lại.
Về sau, hắn thường xuyên tới tìm cô, đi thăm cô, thứ nhất là vì hắn lo lắng cho cô, không muốn cô lại bị cái chết của cha mình ảnh hưởng, thứ hai là bởi cô rất dễ ở gần, chỗ cô lúc nào cũng không có người ngoài, cô là một tay nấu ăn thiện nghệ, bất cứ lúc nào cũng có thể nấu được một bàn đồ ăn ngon.
Hơn nữa, không biết sao, có lẽ là do bếp lò nhà cô hầu như chưa bao giờ tắt, nên nơi cô ở rất ấm áp, cô cũng cho người ta cảm giác thật ấm áp.
Lúc hắn không muốn nói chuyện, cô sẽ không làm phiền hắn, một quyển sách có thể khiến cô vui vẻ đọc bên ánh nến cả buổi trời, lúc hắn muốn nói chuyện, cô nhất định sẽ nhìn hắn dào dạt hăng hái.
“Chuyện gì xảy ra?” Người đàn ông cúi đầu hỏi.
“Các thiếu gia mua đậu hũ, tiền rớt, Dịch thiếu nhặt lên giúp con.” Đông Đông ngửa đầu đáp.
Người đàn ông nghe vậy mới nhìn qua hắn, nói bằng giọng khách sáo lãnh đạm: “Cảm tạ Dịch thiếu.”
Dịch Viễn đứng lên muốn nói, nhưng người đàn ông kia lại vờ như không thấy, dắt tay Đông Đông quay lại xe lừa.
Đông Đông lên xe, trước khi đi còn ngoái đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cười rụt rè, len lén huơ tay với hắn.
Hắn cũng giơ tay vẫy lại, thấy những tên bám đuôi đứng trước khách điếm đang nhìn hắn.
Hắn nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh, biết rõ những người này chưa bao giờ thật lòng coi hắn là bằng hữu, hắn là đồ ngu mới lạnh nhạt với cô để quan tâm tới cách nhìn của những người này.
Hắn chẳng buồn chào hỏi tiếng nào, quay lưng đi thẳng.
Hôm ấy, hắn vốn định tới tìm cô, không ngờ lúc về nhà mới biết mẹ bị ngã bất tỉnh trong phường, đại phu tới xem, nói là bà làm lụng quá mức vất vả, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong cơn hỗn loạn, hắn bất đắc dĩ phải tiếp quản gia nghiệp.
Mấy tháng ấy, hắn bận tới tối mắt tối mũi, chẳng còn biết ngày tháng, nhưng càng bận thì hắn càng muốn gặp cô.
Nhưng hắn không tìm được lúc rảnh rỗi, thường thì bận bịu cả một ngày xong, đến khi rảnh hắn sẽ tới nhà cô, nhưng lúc đó cũng đã nửa đêm. Hắn đặt sách trước cửa, biết cô sẽ hiểu đây là của hắn.
Nhưng có một đêm kia, hay là sáng sớm?
Thật ra hắn cũng không biết rốt cuộc lúc đó là tối hay sáng, chỉ biết trời vẫn đen sẫm sâu hút, hắn mới rã rời kết thúc việc của một ngày. Nhưng khi hắn cầm quyển sách được gói kỹ tới Lôi gia thì đã thấy cha cô mở cửa, đốt sáng đèn, đứng ở đó.
Chờ hắn.
Hắn chưa hề nghĩ sẽ gặp phải người đàn ông này, trong một thoáng, có hơi thấp thỏm, nhưng vẫn kiên trì bước tới.
“Lôi thúc.”
“Dịch thiếu, trễ như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
Vì công việc nên người đàn ông này đã xắn ống tay áo lên, trên vai vắt một miếng vải trắng dài, gương mặt ngăm đen không có lấy một chút cảm xúc mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hờ hững. Tuy lời lẽ khách sáo, mà tất nhiên không người bình thường nào lúc nhìn thấy hắn mà không sợ sệt và nhún nhường, nhưng chẳng hiểu sao khi bị người đàn ông này hỏi, lòng hắn lại khẩn trương tới khó hiểu.
Thân là thiếu gia Dịch gia, ít khi nào hắn khẩn trương như vậy, nhưng lần này, mồ hôi lại ướt đẫm bàn tay một cách vô cớ.
Chết tiệt, chỉ là một người bán đậu hũ thôi, hắn cần gì phải sợ?
Trong một thoáng không cam lòng, hắn thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn trước mắt.
“Ta tới đưa sách.” Hắn cầm quyển sách được gói kỹ bằng giấy dầu, nâng lên: “Cho Đông Đông.”
Người đàn ông cúi mắt nhìn túi giấy dầu, sau đó chậm rãi chuyển tầm nhìn lên mặt hắn, nhưng cả buổi cũng không vươn tay ra, chỉ bình thản mở miệng:
“Dịch thiếu khách sáo, mấy năm gần đây tiểu nữ đã nhận được của thiếu gia không ít sách, nhiều tới nỗi đầu giường con bé cũng không còn chỗ đặt. Sách này cũng phải cần tiền, Dịch thiếu nên nhận lại nó thì hơn, sau này nếu tiểu nữ muốn đọc sách thì sẽ mang tiền tới mua.”
“Đây là tặng cho cô ấy, ta không lấy tiền.” Hắn hơi bực, nhíu mày nói: “Ta cũng không so đo vài văn tiền này.”
“Vài văn tiền, cũng là tiền.” Người đàn ông vẫn không giơ tay lên nhận sách, mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Dịch thiếu đối với tiểu nữ rất tốt, tất nhiên Lôi mỗ biết, nhưng lòng tốt của Dịch thiếu, tiểu nữ nhà ta không nhận nổi.”
“Ông có ý gì?” Hắn sầm mặt, hạ tay xuống, lạnh giọng chất vấn.
Hắn vừa hỏi, người đàn ông đã nói thẳng: “Tiểu nữ nhà ta bán đậu hũ, chỉ cần biết làm đậu hũ, chứ không cần biết nhiều chữ.”
“Biết chữ thì có gì không tốt?” Dịch Viễn bất bình hỏi vặn lại.
“Biết nhiều thì sẽ càng muốn nhiều, không thể nào giữ được lòng yên ổn. Mà tai tiểu nữ có tật, đây là chuyện suốt đời không thay đổi, nếu con bé hiểu được nhiều hơn thì càng đau khổ nhiều hơn, so với đau khổ suốt đời, thì chi bằng ngốc một chút, đần một chút, bình an suôn sẻ, sống trong yên ổn là tốt nhất.”
Nghe vậy hắn thật sự nổi giận, buột miệng quát: “Nếu vậy thì ta sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời! Để cho cô ấy đời này kiếp này vui vẻ bình an!”
“Bảo vệ con bé suốt đời?” Người đàn ông không vui cũng chẳng giận, chỉ nhìn hắn hỏi: “Cậu dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta là thiếu gia Dịch gia!”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, mạnh mẽ dứt khoát, làm rúng động cả màn đêm. Hẳn ai nghe thấy lời này cũng sẽ tin tưởng, nhưng người đàn ông kia chỉ khoanh tay trước ngực, sụp mắt nhìn hắn bằng vẻ mặt hờ hững, lạnh giọng nói:
“Phải, cậu là thiếu gia Dịch gia, nhưng tất cả những thứ cậu có hiện tại đều là do cha để lại, là do mẹ cậu cho. Dịch gia có gia nghiệp đồ sộ, là vì cái bóng của tổ tiên cậu. Nhưng trời có mưa gió thất thường, người có may rủi sớm tối, gia tài có đồ sộ hơn nữa cũng sẽ có lúc tiêu hết, cho dù buôn bán tốt một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào suy sụp. Từ nhỏ tới lớn cậu có bao giờ kiếm ra một đồng tiền từ chính tay mình chưa? Nếu ngày nào đó Dịch gia sụp đổ, thì lúc đó bản thân cậu còn không lo xong, sao có thể bảo vệ cho Đông Đông suốt đời chứ?”
Lời này hệt như một gáo nước lạnh đổ ập xuống đầu hắn, khiến mặt Dịch Viễn cứng đờ. Nhưng người đàn ông này nói câu nào cũng có lý, mấy hôm nay tiếp quản gia nghiệp, hắn mới nhận ra mình thiếu sót. Tuy hắn từng đọc qua sách, luyện qua võ, nhưng hắn phát hiện hắn chẳng khác gì với những tên nhị thế tổ, bại gia tử vô dụng chỉ lo ăn chơi trác táng, tất cả họ đều không biết gì về việc buôn bán trong nhà mà chỉ biết tiêu tiền.
Hơn nữa không chỉ những thương gia hợp tác với nhà hắn nghĩ vậy, mà ngay cả những người dưới hắn cũng cho là vậy, có điều họ ngại thế lực của Dịch gia, nên chưa bao giờ nói thật với hắn.
Bị một người bình thường không nể mặt, lột trần chẳng chừa lại thứ gì, đây là lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, hắn có hơi thẹn quá hóa giận.
Nhìn người đàn ông trước mắt, hắn siết chặt quyền, phẫn uất nói: “Sao ông biết Dịch gia trong tay ta sẽ không hưng thịnh hơn? Cùng lắm chỉ là tiền, nếu ta muốn kiếm thì chỉ dễ như trở bàn tay!”
“Nếu thật vậy thì tới lúc đó cậu muốn dùng tiền mình kiếm ra tặng bao nhiêu sách cho tiểu nữ, Lôi mỗ cũng sẽ không ngăn cản nữa.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Trước đó thì ta xin mời Dịch thiếu về cho.”
Hắn mím chặt môi, trán nổi gân xanh trừng mắt nhìn họ Lôi đầy phẫn nộ, hai quyền siết lại thật chặt.
Người đàn ông vươn thẳng tay ra, hướng lòng bàn tay tới trước, ra hiệu mời về.
Dịch Viễn lớn tới ngần này mới nuốt phải nồi canh đuổi khách, hắn tức tới nỗi nắm chặt túi giấy quay đầu đi thẳng. Dọc đường cắn răng nghiến lợi băng qua mấy căn nhà, nhưng suy nghĩ một lát bèn căm tức xoay người bước nhanh trở lại.
Người đàn ông đã trở vào nhà bắt đầu xay đậu nành, khi trông thấy hắn thì trầm mặt bước ra. Hắn chờ người đàn ông sải bước qua cửa thì lại nâng phắt túi giấy lên, lạnh mặt nói: “Đông Đông đợi quyển sách mới này rất lâu rồi, ta đã hứa sẽ tặng cô ấy, dù sao ta cũng cầm tới rồi, ông thích thì lấy, không thích thì ném phứt vào mương đi!”
Người đàn ông nhìn hắn chằm chằm một lát, chưa phản ứng gì.
Hắn trừng mắt đầy phẫn nộ, nói tiếp: “Ông cứ mở to mắt ra mà nhìn, sẽ có ngày Dịch Viễn ta xây lầu ở thành Lạc Châu, nếu ta không làm được thì tuyệt đối không quay lại đây! Nếu ta làm được thì ông phải đồng ý với ta một việc!”
“Việc gì?”
Hắn kích động nói ra yêu cầu của mình.
Họ Lôi nhướng mày, dùng cặp mắt đen đúa thâm trầm kia để quan sát hắn, nhìn tới mức hắn cảm thấy mặt, tai và hai tay mình đều nóng bừng lên. Rồi đột nhiên họ Lôi cười phá lên, cười tới nỗi hắn phát cáu, tưởng như sắp xông lên tẩn cho người đàn ông này một trận. Nhưng tiếng cười của người đàn ông này càng lúc càng lớn, cái miệng cũng há ra càng lúc càng to.
“Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi, ha ha ha ha —- ha ha ha ha —- ha ha ha ha —–“
Hắn hãi hùng nhìn người đàn ông này, thấy cái miệng đang cười điên cuồng của người đàn ông dần ngoác to ra, rồi nuốt chửng cả thế giới của hắn vào đó.
Ngươi chậm quá, chậm quá —- Ha ha ha ha —- ha ha ha ha— ha ha ha ha —- ha ha ha ha—-
Dịch Viễn mở bừng mắt ra trong đêm tối, cảm thấy cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tim, đập rất nhanh, nhanh tới đau buốt.
Trong phòng tối mờ mờ, chỉ có chút ánh sáng nhợt nhạt chiếu xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ.
Một đêm, sắp tàn.
Trong phòng yên tĩnh, rất yên tĩnh, nhưng trong mơ hồ, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười rồ dại của người đàn ông trong mơ.
Hắn ngồi dậy khỏi tấm chăn, giơ tay lau gương mặt mệt mỏi rã rời, rõ ràng đã ngủ một đêm nhưng lại cứ như chưa từng ngả giấc.
Chết tiệt.
Đã rất lâu rồi hắn không muốn nghĩ tới người đàn ông kia nữa.
Tất cả là do họ Tô hại hắn mơ lại chuyện kia, còn bóp méo ký ức của hắn thành cái dạng ấy.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn bỏ tay ra, quỳ một gối trong chăn, nhìn lướt qua căn phòng bừa bộn.
Đêm hôm đó, cha cô đã đồng ý rồi, người đàn ông đó cũng đã nhận sách, ngầm chấp nhận yêu cầu của hắn.
Thật ra ban đầu hắn không nghĩ mình sẽ nói ra câu ấy, nhưng tới lúc thốt ra miệng rồi thì hắn biết chắc đó là mong muốn thật lòng của hắn. Lúc người đàn ông trầm mặc nhận lấy quyển sách, trong lòng hắn vừa hồi hộp vừa vui mừng. Về tới nhà hắn trằn trọc trên giường, không chợp mắt nổi tới hừng đông.
Hắn biết muốn xây lầu ở thành Lạc Châu quả là mạnh miệng, dù hắn làm được cũng phải mất khá nhiều thời gian, nhưng hắn thề hắn sẽ làm được, nhất định sẽ làm được.
Hắn sẽ cho cô được tự do đọc sách cả đời, cười vui vẻ cả đời.
Để có thể xây lầu ở thành Lạc Châu, so với những người dựa dẫm vào gia nghiệp thì hắn mất nhiều thời gian hơn, hắn phát hiện ra rất nhanh trong nghề làm giấy này, mặc dù từ nhỏ hắn có tiếp xúc ít nhiều, hiểu được sơ sơ, nhưng để nói sâu hơn thì căn bản hắn chẳng khác nào kẻ ngoài nghề.
Lúc Lý tổng quản dẫn theo hắn đi bàn chuyện làm ăn, hắn hệt như người gỗ chỉ để trang trí cho đẹp, ngồi yên một chỗ chẳng cần phải nói năng gì, bởi một khi mở miệng ra thì người ta sẽ biết là hắn dốt đặc.
Hắn biết rõ nếu không muốn bị người ta cười chê thì phải hiểu tường tận thứ hắn bán là gì, hiểu làm giấy rốt cuộc là sao. Thế là ngay hôm sau hắn dọn vào trong phường, việc nào cũng tự mình làm lấy, mất ăn mất ngủ nghiên cứu các cách tạo ra giấy, nghĩ mọi cách để khiến danh tiếng gia đình vang xa hơn, buôn bán phát đạt hơn.
Hắn không ngờ, sau đó hắn thật sự tìm thấy hứng thú với gia nghiệp.
Hắn càng không ngờ, người đàn ông kia lại không đợi được tới ngày hắn xây lầu, không thể nào thực hiện lời hứa với hắn ngày đó.
Hít sâu một hơi rồi thở chậm ra, cố trút ra cơn phiền muộn chất chứa trong lồng ngực.
Không khí mùa đông rét buốt, hơi hắn phả ra đều hóa thành làn khói trắng đục ngầu.
Nhưng lồng ngực vẫn bức bối như vậy, cứ như thể bị tảng đá lớn nghìn cân đè nặng xuống.
Những năm ấy, hắn vẫn luôn chịu đựng không gặp cô, không đi tìm cô, chỉ gắng hết sức để thực hiện lời hứa xây lầu.
Hắn muốn cho mọi người thấy Dịch Viễn hắn không phải là tên nhị thế tổ chỉ biết phá của, để cho cha cô thấy hắn là người có khả năng làm nên việc lớn, dựng nên đại nghiệp.
Vào năm xây lầu, đột nhiên nghe tin cha cô đã mất, hắn sửng sốt vô cùng, hôm ấy va phải cô trên đường, hắn thật sự không nhịn nổi nữa nên mới đi tìm cô.
Khi tới cửa nhà cô rồi, hắn mới thật sự hiểu ra vì sao cha cô muốn ngăn hắn, cản hắn. Bốn năm, hắn tuân thủ lời hứa của mình, nhưng cô có biết không? Cô chẳng biết gì cả, người đàn ông kia không thích hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc chuyện đó với cô, giờ đây người chết không đối chứng, hắn nói thế nào cũng vô dụng.
Huống chi, bốn năm, bốn năm này hắn thấy qua rất nhiều chuyện, gặp phải rất nhiều chuyện, cũng rõ đêm năm đó, hơn phân nửa nguyên nhân là do hắn không nuốt trôi cơn giận, căm mọi người xem thường hắn, giận cha cô ngăn cản hắn, nên mới thốt ra lời ấy.
Vả lại mấy năm nay, chắc chắn cô cũng chịu rất nhiều khổ cực, hắn bận chuyện của mình, chẳng giúp đỡ cô lấy một lần, ngay cả chuyện cha cô mất, hắn cũng chỉ nghe qua miệng người ta mấy tháng trước.
Nói cho suông tai thì hắn bận lo việc buôn bán trong nhà một phần là vì cô, nhưng nói thật thì hắn cũng không chắc, cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này.
Bốn năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Vì vậy cha cô mới ngăn cản hắn, người đàn ông kia biết cô còn nhỏ, mà hắn thì còn quá trẻ, lâu dần, bất cứ chuyện gì cũng sẽ phát sinh.
Ngồi say mèm trước cửa nhà cô, hắn nghĩ tới đau đầu, không dằn được lòng hoài nghi chuyện hắn làm nhiều năm qua, rốt cuộc là vì cô? Hay là muốn chứng minh bản thân mình?
Suy nghĩ một lúc, do quá mệt mỏi lại say khướt, nên hắn đã ngủ quên mất.
Lúc tỉnh rượu, hắn phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường hẹp của cha cô, lúc hắn nhìn thấy cô, hắn biết hắn không cần cô thực hiện lời hứa của cha mình.
Cách làm của cha cô có lẽ không đúng hoàn toàn, nhưng lăn lộn trong thường trường lâu dần, hắn đã biết tại sao người đàn ông kia lại muốn cô không biết chữ, không có tham vọng, bình an vui vẻ suốt đời là tốt nhất.
Mà hắn là bằng hữu của cô, dù thế nào vẫn muốn làm bằng hữu của cô.
Bởi vậy, hắn không để ý chuyện này nữa, cũng không nhắc lại.
Về sau, hắn thường xuyên tới tìm cô, đi thăm cô, thứ nhất là vì hắn lo lắng cho cô, không muốn cô lại bị cái chết của cha mình ảnh hưởng, thứ hai là bởi cô rất dễ ở gần, chỗ cô lúc nào cũng không có người ngoài, cô là một tay nấu ăn thiện nghệ, bất cứ lúc nào cũng có thể nấu được một bàn đồ ăn ngon.
Hơn nữa, không biết sao, có lẽ là do bếp lò nhà cô hầu như chưa bao giờ tắt, nên nơi cô ở rất ấm áp, cô cũng cho người ta cảm giác thật ấm áp.
Lúc hắn không muốn nói chuyện, cô sẽ không làm phiền hắn, một quyển sách có thể khiến cô vui vẻ đọc bên ánh nến cả buổi trời, lúc hắn muốn nói chuyện, cô nhất định sẽ nhìn hắn dào dạt hăng hái.
/43
|