Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành cây sum xuê rơi vào khuôn mặt Mai Tử, nàng nghe tiếng chim chóc kêu líu ríu mà tỉnh dậy.
Nàng nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh là đống củi đã cháy hết, A Mang thì đang tựa vào gốc cây cúi đầu nghĩ cái gì đó, mà nam tử áo trắng đã sớm không thấy bóng người.
Mai Tử vuốt vuốt mắt để tỉnh táo lại, hàm hồ hỏi: "Hắn đâu rồi?"
A Mang ngẩng đầu, khuôn mặt vốn non nớt có tia bất mãn, nheo con ngươi hỏi: "Ngươi làm gì mà vừa tỉnh dậy liền hỏi hắn?"
Mai Tử mở trừng mắt, từ trong chăn chui ra rồi xếp chăn lại, vừa dọn dẹp vừa nói: "Người ta cho ta ăn, còn cho chúng ta sưởi ấm, đương nhiên ta muốn cám ơn người ta."
A Mang không có ý gì nữa nói: "Ngươi vừa bẩn lại vừa nát, giống như heo vậy, ngủ thẳng muộn thế này mới tỉnh, đương nhiên không gặp được người ta rồi!"
Mai Tử cũng cảm thấy mình ngủ thẳng đến giờ này có chút hơi quá, nhưng nàng lập tức tìm cho mình một lý do: "Ở đây ngay cả con gà gáy sáng cũng không có. . . . . ."
Nàng còn chưa nói xong, A Mang liền ngắt lời nàng, chau mày xua tay nói: "Thôi đi, ngươi đừng có nhắc đến mấy con gà nhà ngươi! Bây giờ ta cũng có thể nuôi mấy con gà ở nhà, vài con trống vài con mái, mỗi ngày có thể thu trứng gà rồi."
Mai Tử le lưỡi một cái, biết mình lại trêu chọc vị A Mang này rồi, nhưng nàng cũng tò mò: "Các ngươi không nuôi gà ở nhà, vậy bình thường không phải sẽ không có gì đánh thức các ngươi sao?"
Nàng nói như thế, một lúc sau vẫn không nghe thấy A Mang trả lời, quay đầu nhìn lại, lại thấy A Mang đang kinh ngạc đánh giá mình.
Nàng ngược lại cả kinh, lúc đầu không hiểu, sau đó chợt nhìn thấy tóc của mình rơi trên bả vai, lập tức hiểu được. Thì ra cái mũ của nàng đã bị rớt, tóc đen dài đến eo nhu thuận xõa trên bờ vai.
Tuy A Mang đã sớm biết nàng là nữ nhân, nhưng cho tới bây giờ, nàng đều cực kỳ cẩn thận, chưa từng lộ ra sơ hở gì, có lẽ là đêm qua ăn no quá mức nên nàng nhất thời quên mất.
Ý thức thấy ánh mắt A Mang nhìn mình có điểm lạ, mặt nàng đột nhiên đỏ, cuống quít đem tóc kéo lên, lại dùng mũ che kín.
A Mang lúc này cũng luống cuống, xoay mặt lầm bầm nói: "Thực ngốc, búi tóc cũng không xong! Quả nhiên là đồ nhà quê!"
Khuôn mặt Mai Tử vốn còn phát nóng, chợt nghe hắn nói như thế, nhất thời tức giận áp đến, không vui trừng hắn một cái: "Lúc nào rồi còn ngồi đó lầm bầm, chúng ta nhanh chóng lên đường đi!"
Bình thường Mai Tử nói cái gì thì cũng luôn bị A Mang trào phúng một phen, nhưng đây là lần đầu tiên A Mang vậy mà không nói gì, linh lợi đứng lên chuẩn bị lên đường.
Một ngày này, bọn họ đã tiến vào địa phận của Vân Châu, Mai Tử vui vẻ nhìn cột mốc biên giới của Vân Châu mà cõi lòng đầy mong đợi nói: "Sắp đến Vân Châu rồi!"
A Mang ở một bên nhìn nàng lạnh lùng, dùng ngữ khí kỳ quái hỏi: "Nhìn ngươi vui vẻ như thế, thật không hiểu nổi."
Lúc này trong lòng Mai Tử đang vui mừng, nàng nghĩ rất nhanh sẽ được gặp Tiêu Kinh Sơn nên không khỏi vừa kích động vừa bất an, đương nhiên cũng không để ý giọng điệu của A Mang.
A Mang thấy nàng căn bản không chú ý tới mình, khuôn mặt liền thối ra, hung hăng cắn răng một lúc, sau đó tư thái chợt bình tĩnh, từ từ hỏi: "Mai Tử, ngươi đến Vân Châu rốt cuộc muốn tìm ai? Là Tiêu Kinh Sơn hay là Lỗ Cảnh An?"
Lúc này Mai Tử mới chú ý tới thần sắc kỳ quái của hắn bên cạnh, lập tức nghiêng đầu cười đến xán lạn: "Đương nhiên ta muốn đi tìm Kinh Sơn á!"
A Mang nghe tiếng "Kinh Sơn" này sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng hắn vẫn nén được tính tình hỏi: "Hắn là cái gì của người?"
Tâm tình Mai Tử đang tốt, nàng nhìn dáng vẻ thận trọng khó gặp của A Mang không khỏi cảm thấy buồn cười, hư đốn nói: "Hắn là cái gì của ta, liên quan gì đến ngươi!"
A Mang bị Mai Tử nói ngẹn lời, lẩm bẩm một lúc sau, cuối cùng lấy lại dũng khí, dùng loại giọng điệu thương lượng hỏi: "Vậy, ngươi tìm được hắn rồi, có tính làm gì nữa không?"
Mai Tử không hiểu nhìn A Mang một chút rồi nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Ta cũng không biết, ta không có tính toán gì, tìm được hắn rồi tính sau. Nhưng mà. . . . . ." Nàng chau chau mày nhỏ bắt đầu suy nghĩ.
A Mang ở một bên vội vàng truy vấn: "Nhưng mà cái gì?"
Mai Tử hư đốn trừng mắt với A Mang, cười nói: "Nhưng mà có khả năng là, chúng ta sẽ trở về nơi thôn quê của chúng ta."
A Mang sờ sờ lỗ mũi, có chút đỏ mặt, "Nơi thôn quê" , "Đồ nhà quê" , "Gái núi" , đây là những câu hắn dùng để cười nhạo Mai Tử .
Có lẽ là vui quá hóa buồn, lúc bọn họ vừa mới bước vào địa giới của Vân Châu, buổi tối một ngày kia lại xảy ra một chuyện làm Mai Tử đấm ngực dậm chân. Hai con ngựa của bọn họ, tất cả đều chạy mất.
Mai Tử nhìn dây cương vẫn buộc ở trên cây như cũ, không dám tin hỏi: "Không phải dây cương còn ở đây sao, sao chúng lại chạy được?"
A Mang không nhìn Mai Tử, cúi đầu hàm hồ nói: "Ta cũng không biết, ai biết chúng nó chạy đâu."
Mai Tử nhặt dây cương đáng thương trên mặt đất lên, phẫn phẫn nói: "Dây cương này cũng quá dỏm đi! Ngay cả một con ngựa cũng giữ không được!"
A Mang nghe lời này, giống như được để ý, ngẩng đầu đứng lên, cũng cùng dạng phẫn phẫn nói: "Đúng vậy, dây cương này quá dỏm rồi! Nhất định là người bán ngựa cho ta đã trộm giảm nguyên liệu, đưa cái dây cương không dùng được cho ta! Không được, ta muốn đi tìm hắn để nói cho rõ!" Vừa nói, hắn vừa làm bộ như muốn rời khỏi.
Mai Tử vội vã kéo hắn, giọng điệu than thở nói: "Mà thôi, người bán ngựa cách chúng ta cũng xa rồi, bây giờ ngươi quay lại không biết phải tốn bao nhiêu ngày đường đâu." Mắt thấy đã đến địa phận Vân Châu rồi, sao lại có thể quay trở lại nữa!
A Mang cẩn thận nhìn sắc mặt Mai Tử một chút, cũng cau mày ưu tư thở dài nói: "Đúng vậy, nhưng phải làm thế nào đây? Ta không có bạc để mua hai con ngựa nữa rồi."
Mai Tử sờ sờ bạc trắng trong lòng, cả đường đi bây còn dư lại hơn phân nửa, nàng liên tục tư lự, cuối cùng vẫn nói: "Ta có bạc trắng, nhưng bạc trắng không biết có đủ để mua ngựa không, hơn nữa bạc trắng này. . . . . ." Nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Bạc trắng này vẫn còn phải dùng vào việc khác."
Đây là bạc Kinh Sơn để lại cho nàng, nàng muốn giữ lấy, chờ tìm được Kinh Sơn sẽ phải dùng để cùng hắn trở về sống qua ngày.
A Mang quan sát sắc mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể dùng bạc của ngươi. Mà thôi, nếu không có ngựa thì chúng ta dùng chân đi, dù sao chúng ta cũng tiến vào địa phận Vân Châu rồi."
Mai Tử gật gật đầu, hạ quyết tâm nói: "Được, vậy mình dùng chân đi bộ đi!"
Dùng chân đi bộ, mình sẽ gặp Tiêu Kinh Sơn chậm một chút, Mai Tử biết điều này. Nhưng Mai Tử không biết là, sẽ chậm như thế.
Nàng với A Mang đi thật lâu thật lâu, Mai Tử giơ đầu ngón tay đếm, đã được vài ngày rồi mà bọn họ vẫn còn trên đường đi. Đi qua đường núi, trấn nhỏ, thôn lạc, người khói thưa thớt, đi tới đi lui, chẳng qua không tới được nơi đại quân đóng quân trong truyền thuyết.
Mai Tử cau mày ưu tư hỏi A Mang: "A Mang, bao giờ chúng ta mới có thể tới?"
A Mang né tránh ánh mắt Mai Tử, hàm hồ nói: "Nhanh thôi."
Mai Tử xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy hai má A Mang có một chút đỏ. Nàng cho là A Mang vì mình oán trách mà áy náy nên vội vàng giải thích: "Ta không có trách ngươi, ta chỉ cảm thấy chúng ta đi lâu quá thôi."
A Mang gật đầu nói: "Không sao, ta hiểu, ai bảo ngựa của chúng ta lại chạy mất."
Kể từ sau khi bọn họ mất ngựa, Mai Tử cảm thấy A Mang đối với mình đã khá hơn nhiều, giọng điệu hiền hòa, sắc mặt nhu hòa, có lúc còn dùng sắc mặt cẩn thận nhìn mình, này thật là làm cho Mai Tử hơi không hiểu.
Nhưng người khác đối tốt với Mai Tử một phần, Mai Tử đương nhiên sẽ hết sức thật lòng đáp lại. Hơn nữa thời gian còn dài, Mai Tử cảm thấy A Mang này giống tiểu đệ nhà mình, chơi rất vui, vì vậy quan hệ hai người ngược lại hòa hợp rất nhiều, thỉnh thoảng còn cười rộ một phen. Ở nơi đường xá tịch mịch này, vừa đi vừa nháo, đường đi dần dần cũng không phải khó khăn như trước.
Có một lần A Mang nhìn Mai Tử cười đến đỏ cả mặt, nghiêm túc nói: "Dáng vẻ ngươi bây giờ so với lần đầu tiên ta nhìn thấy có vẻ đẹp mắt hơn nhiều. Nhưng ta thích nhìn ngươi xỏa tóc hơn."
Nhất thời mặt Mai Tử phát nóng, cầm cái khăn trong tay muốn đánh hắn: "Nói lung tung cái gì vậy!"
A Mang cũng không tránh, đứng đó mặc cho Mai Tử đánh qua. Mà Mai Tử cũng không nỡ xuống tay, dứt khoát thu tay lại xoay đầu không nhìn hắn nữa.
Bên tai, giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của A Mang truyền tới: "Ta nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi muốn cả đời ở thôn quê trong núi hay sao?"
Mai Tử gật đầu, chắc chắn nói: "Đó là đương nhiên, chỗ đó mới là nhà của ta a."
A Mang không nói gì, lo sắp xếp đồ của mình.
Thôn Bích Thủy, trưởng thôn từ trấn trên trở về, lấy trong túi da dê ra một phong thư, phấn chấn nhìn người dân ngoài cửa thôn nói: "Các ngươi ai đi đến nhà Mai Tử nương báo tin cho bà ấy, nói ta có tin của con rể nhà bà ở đây."
Người trong thôn nghe lời này, vui mừng chạy như điên đến nhà mẹ Mai Tử một phen hộc cả lưỡi.
Mai Tử nương vừa kinh ngạc vừa vui, vội vã chạy đến nhà trưởng thôn cầm lá thư kia muốn xem, nhưng bà lại không biết chữ.
Cuối cùng cũng tìm được người biết chữ đọc dùm, thì ra là Tiêu Kinh Sơn viết cho Mai Tử, nói ba tháng sau là có thể trở về.
Người biết chữ kia nhìn cái tên cuối thư một chút, thở dài nói: "Ai u, nếu thư này gửi đến từ mấy tháng trước là được rồi, sao bây giờ mới đến."
Mai Tử nương nghe vậy, thật là cảm thán cực kỳ, buồn vui lẫn lộn. Buồn vì nữ nhi của mình trắng đêm lo lắng như thế đã lâu, bây giờ chạy đi tìm chồng rồi. Vui vì cuối cùng con rể này không có chuyện gì, trong lòng bà cũng bớt lo.
Mai Tử cùng A Mang hai người đi không biết bao lâu, cuối cùng có một ngày nhìn thấy đằng xa có vô số lều bạc, trong đó còn có người đen kịt. A Mang chỉ chỗ đó nói: "Chỗ đó chính là quân doanh, bây giờ bọn họ vẫn đóng quân ở đây, hình như đang đợi lệnh."
Mai Tử nhìn chỗ xa, mù mờ ngỡ ngàng nhìn mảnh người đen kịt không thấy rõ bóng người này: "Nhiều người như thế, ta làm sao tìm được hắn đây?"
A Mang trấn an nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta tự có cách. Nhưng ta phải đi gặp một người trước, ngươi chờ ta một ngày, được không?"
Mai Tử mặc dù nóng lòng, nhưng đã đi xa nhiều ngày đường như thế đều chịu được, đợi thêm một ngày cũng không phải chuyện khó, liền gật đầu nói: "Được."
A Mang dẫn Mai Tử đến một khách sạn nhỏ ở lân cận, mướn cho Mai Tử một phòng hảo hạng để nàng ở đây một đêm. Trước lúc đi A Mang còn giữ lấy khung cửa nghiêm túc nói với Mai Tử: "Bây giờ ta có chuyện phải làm, ngươi chịu khó ở đây chờ ta một ngày, một ngày sau ta liền trở về mang ngươi đi gặp Tiêu Kinh Sơn."
Mai Tử dùng sức gật đầu: "Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
Mai Tử nhìn bóng lưng A Mang rời khỏi, nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút khổ sở. Nàng nghĩ đến hơn một năm trước lúc Tiêu Kinh Sơn rời khỏi nhà, bóng lưng của hắn như thế nào nàng cũng chưa từng thấy qua .
Nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến mình ngay lập tức sẽ gặp được hắn, trong lòng vừa mong đợi vừa thấp thỏm, nghĩ đến đường đi không biết dáng vẻ của mình dơ dáy đến mức nào? Thế là vội vã gọi tiểu nhị, nói hắn mang nước nóng đến cho nàng tắm rửa kỹ càng một chút.
Bây giờ Mai Tử đã biết phòng thượng đẳng trong khách sạn chẳng những có nước ngâm chân, còn có thể phân phó mang nước tắm đến.
Mai Tử tắm nước nóng xong, hơi sửa sang lại búi tóc, lần nữa mặc vào quần áo của mình ngày xưa ở sơn thôn, nhìn bóng hình đối diện trong gương rồi hài lòng gật đầu một chút. Cuối cùng nàng cũng là Mai Tử vừa sạch sẽ vừa bóng loáng rồi.
Làm xong việc này Mai Tử cũng không còn chuyện gì để làm, thế là liền bắt đầu khô khan buồn chán chờ đợi. Đợi một lúc sau, cuối cùng trời cũng tối, Mai Tử nói tiểu nhị mang một chút thức ăn tới, tùy tiện ăn xong liền lên giường ngủ sớm một chút.
Lâu nay đều ăn gió ngủ ngoài đồng, khó được bữa cơm nóng mềm dẻo như vậy, hơn nữa nghĩ đến ngày mai có lẽ có thể được gặp Tiêu Kinh Sơn, Mai Tử trong lúc ngủ mơ cũng cười.
Đang ngủ say sưa chợt bên ngoài có một trận tiếng vang làm Mai Tử từ trong mơ sợ hãi tỉnh dậy. Bây giờ nàng đã có thói quen nửa đêm bị quấy sợ hãi tỉnh dậy rồi. Nàng ôm chăn cẩn thận nhìn đám người cùng ánh lửa di động ngoài cửa sổ, không hiểu nghĩ, lần này lại là cái gì?
Rất nhanh mặc quần áo vào, đẩy cửa nhìn một cái liền thấy bên ngoài toàn là đuốc và người. Mai Tử mặc dù ra ngoài tiếp thu được không ít kiến thức, nhưng nhiều người cầm đuốc như thế nàng thật chưa thấy qua bao giờ. So sánh với lúc bọn cướp tới phá thôn Bích Thủy của bọn họ thì đó chính là Tiểu Vu* thấy Đại Vu a.
(*Vu : Phù thủy)
Mai Tử mới vừa đi ra khỏi cửa liền nghe thấy có một ít người mặc đồ quan binh lại đây, cao giọng hô: "Ở lại hết trong phòng, kiểm tra từng phòng!"
Nàng nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh là đống củi đã cháy hết, A Mang thì đang tựa vào gốc cây cúi đầu nghĩ cái gì đó, mà nam tử áo trắng đã sớm không thấy bóng người.
Mai Tử vuốt vuốt mắt để tỉnh táo lại, hàm hồ hỏi: "Hắn đâu rồi?"
A Mang ngẩng đầu, khuôn mặt vốn non nớt có tia bất mãn, nheo con ngươi hỏi: "Ngươi làm gì mà vừa tỉnh dậy liền hỏi hắn?"
Mai Tử mở trừng mắt, từ trong chăn chui ra rồi xếp chăn lại, vừa dọn dẹp vừa nói: "Người ta cho ta ăn, còn cho chúng ta sưởi ấm, đương nhiên ta muốn cám ơn người ta."
A Mang không có ý gì nữa nói: "Ngươi vừa bẩn lại vừa nát, giống như heo vậy, ngủ thẳng muộn thế này mới tỉnh, đương nhiên không gặp được người ta rồi!"
Mai Tử cũng cảm thấy mình ngủ thẳng đến giờ này có chút hơi quá, nhưng nàng lập tức tìm cho mình một lý do: "Ở đây ngay cả con gà gáy sáng cũng không có. . . . . ."
Nàng còn chưa nói xong, A Mang liền ngắt lời nàng, chau mày xua tay nói: "Thôi đi, ngươi đừng có nhắc đến mấy con gà nhà ngươi! Bây giờ ta cũng có thể nuôi mấy con gà ở nhà, vài con trống vài con mái, mỗi ngày có thể thu trứng gà rồi."
Mai Tử le lưỡi một cái, biết mình lại trêu chọc vị A Mang này rồi, nhưng nàng cũng tò mò: "Các ngươi không nuôi gà ở nhà, vậy bình thường không phải sẽ không có gì đánh thức các ngươi sao?"
Nàng nói như thế, một lúc sau vẫn không nghe thấy A Mang trả lời, quay đầu nhìn lại, lại thấy A Mang đang kinh ngạc đánh giá mình.
Nàng ngược lại cả kinh, lúc đầu không hiểu, sau đó chợt nhìn thấy tóc của mình rơi trên bả vai, lập tức hiểu được. Thì ra cái mũ của nàng đã bị rớt, tóc đen dài đến eo nhu thuận xõa trên bờ vai.
Tuy A Mang đã sớm biết nàng là nữ nhân, nhưng cho tới bây giờ, nàng đều cực kỳ cẩn thận, chưa từng lộ ra sơ hở gì, có lẽ là đêm qua ăn no quá mức nên nàng nhất thời quên mất.
Ý thức thấy ánh mắt A Mang nhìn mình có điểm lạ, mặt nàng đột nhiên đỏ, cuống quít đem tóc kéo lên, lại dùng mũ che kín.
A Mang lúc này cũng luống cuống, xoay mặt lầm bầm nói: "Thực ngốc, búi tóc cũng không xong! Quả nhiên là đồ nhà quê!"
Khuôn mặt Mai Tử vốn còn phát nóng, chợt nghe hắn nói như thế, nhất thời tức giận áp đến, không vui trừng hắn một cái: "Lúc nào rồi còn ngồi đó lầm bầm, chúng ta nhanh chóng lên đường đi!"
Bình thường Mai Tử nói cái gì thì cũng luôn bị A Mang trào phúng một phen, nhưng đây là lần đầu tiên A Mang vậy mà không nói gì, linh lợi đứng lên chuẩn bị lên đường.
Một ngày này, bọn họ đã tiến vào địa phận của Vân Châu, Mai Tử vui vẻ nhìn cột mốc biên giới của Vân Châu mà cõi lòng đầy mong đợi nói: "Sắp đến Vân Châu rồi!"
A Mang ở một bên nhìn nàng lạnh lùng, dùng ngữ khí kỳ quái hỏi: "Nhìn ngươi vui vẻ như thế, thật không hiểu nổi."
Lúc này trong lòng Mai Tử đang vui mừng, nàng nghĩ rất nhanh sẽ được gặp Tiêu Kinh Sơn nên không khỏi vừa kích động vừa bất an, đương nhiên cũng không để ý giọng điệu của A Mang.
A Mang thấy nàng căn bản không chú ý tới mình, khuôn mặt liền thối ra, hung hăng cắn răng một lúc, sau đó tư thái chợt bình tĩnh, từ từ hỏi: "Mai Tử, ngươi đến Vân Châu rốt cuộc muốn tìm ai? Là Tiêu Kinh Sơn hay là Lỗ Cảnh An?"
Lúc này Mai Tử mới chú ý tới thần sắc kỳ quái của hắn bên cạnh, lập tức nghiêng đầu cười đến xán lạn: "Đương nhiên ta muốn đi tìm Kinh Sơn á!"
A Mang nghe tiếng "Kinh Sơn" này sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng hắn vẫn nén được tính tình hỏi: "Hắn là cái gì của người?"
Tâm tình Mai Tử đang tốt, nàng nhìn dáng vẻ thận trọng khó gặp của A Mang không khỏi cảm thấy buồn cười, hư đốn nói: "Hắn là cái gì của ta, liên quan gì đến ngươi!"
A Mang bị Mai Tử nói ngẹn lời, lẩm bẩm một lúc sau, cuối cùng lấy lại dũng khí, dùng loại giọng điệu thương lượng hỏi: "Vậy, ngươi tìm được hắn rồi, có tính làm gì nữa không?"
Mai Tử không hiểu nhìn A Mang một chút rồi nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Ta cũng không biết, ta không có tính toán gì, tìm được hắn rồi tính sau. Nhưng mà. . . . . ." Nàng chau chau mày nhỏ bắt đầu suy nghĩ.
A Mang ở một bên vội vàng truy vấn: "Nhưng mà cái gì?"
Mai Tử hư đốn trừng mắt với A Mang, cười nói: "Nhưng mà có khả năng là, chúng ta sẽ trở về nơi thôn quê của chúng ta."
A Mang sờ sờ lỗ mũi, có chút đỏ mặt, "Nơi thôn quê" , "Đồ nhà quê" , "Gái núi" , đây là những câu hắn dùng để cười nhạo Mai Tử .
Có lẽ là vui quá hóa buồn, lúc bọn họ vừa mới bước vào địa giới của Vân Châu, buổi tối một ngày kia lại xảy ra một chuyện làm Mai Tử đấm ngực dậm chân. Hai con ngựa của bọn họ, tất cả đều chạy mất.
Mai Tử nhìn dây cương vẫn buộc ở trên cây như cũ, không dám tin hỏi: "Không phải dây cương còn ở đây sao, sao chúng lại chạy được?"
A Mang không nhìn Mai Tử, cúi đầu hàm hồ nói: "Ta cũng không biết, ai biết chúng nó chạy đâu."
Mai Tử nhặt dây cương đáng thương trên mặt đất lên, phẫn phẫn nói: "Dây cương này cũng quá dỏm đi! Ngay cả một con ngựa cũng giữ không được!"
A Mang nghe lời này, giống như được để ý, ngẩng đầu đứng lên, cũng cùng dạng phẫn phẫn nói: "Đúng vậy, dây cương này quá dỏm rồi! Nhất định là người bán ngựa cho ta đã trộm giảm nguyên liệu, đưa cái dây cương không dùng được cho ta! Không được, ta muốn đi tìm hắn để nói cho rõ!" Vừa nói, hắn vừa làm bộ như muốn rời khỏi.
Mai Tử vội vã kéo hắn, giọng điệu than thở nói: "Mà thôi, người bán ngựa cách chúng ta cũng xa rồi, bây giờ ngươi quay lại không biết phải tốn bao nhiêu ngày đường đâu." Mắt thấy đã đến địa phận Vân Châu rồi, sao lại có thể quay trở lại nữa!
A Mang cẩn thận nhìn sắc mặt Mai Tử một chút, cũng cau mày ưu tư thở dài nói: "Đúng vậy, nhưng phải làm thế nào đây? Ta không có bạc để mua hai con ngựa nữa rồi."
Mai Tử sờ sờ bạc trắng trong lòng, cả đường đi bây còn dư lại hơn phân nửa, nàng liên tục tư lự, cuối cùng vẫn nói: "Ta có bạc trắng, nhưng bạc trắng không biết có đủ để mua ngựa không, hơn nữa bạc trắng này. . . . . ." Nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Bạc trắng này vẫn còn phải dùng vào việc khác."
Đây là bạc Kinh Sơn để lại cho nàng, nàng muốn giữ lấy, chờ tìm được Kinh Sơn sẽ phải dùng để cùng hắn trở về sống qua ngày.
A Mang quan sát sắc mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể dùng bạc của ngươi. Mà thôi, nếu không có ngựa thì chúng ta dùng chân đi, dù sao chúng ta cũng tiến vào địa phận Vân Châu rồi."
Mai Tử gật gật đầu, hạ quyết tâm nói: "Được, vậy mình dùng chân đi bộ đi!"
Dùng chân đi bộ, mình sẽ gặp Tiêu Kinh Sơn chậm một chút, Mai Tử biết điều này. Nhưng Mai Tử không biết là, sẽ chậm như thế.
Nàng với A Mang đi thật lâu thật lâu, Mai Tử giơ đầu ngón tay đếm, đã được vài ngày rồi mà bọn họ vẫn còn trên đường đi. Đi qua đường núi, trấn nhỏ, thôn lạc, người khói thưa thớt, đi tới đi lui, chẳng qua không tới được nơi đại quân đóng quân trong truyền thuyết.
Mai Tử cau mày ưu tư hỏi A Mang: "A Mang, bao giờ chúng ta mới có thể tới?"
A Mang né tránh ánh mắt Mai Tử, hàm hồ nói: "Nhanh thôi."
Mai Tử xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy hai má A Mang có một chút đỏ. Nàng cho là A Mang vì mình oán trách mà áy náy nên vội vàng giải thích: "Ta không có trách ngươi, ta chỉ cảm thấy chúng ta đi lâu quá thôi."
A Mang gật đầu nói: "Không sao, ta hiểu, ai bảo ngựa của chúng ta lại chạy mất."
Kể từ sau khi bọn họ mất ngựa, Mai Tử cảm thấy A Mang đối với mình đã khá hơn nhiều, giọng điệu hiền hòa, sắc mặt nhu hòa, có lúc còn dùng sắc mặt cẩn thận nhìn mình, này thật là làm cho Mai Tử hơi không hiểu.
Nhưng người khác đối tốt với Mai Tử một phần, Mai Tử đương nhiên sẽ hết sức thật lòng đáp lại. Hơn nữa thời gian còn dài, Mai Tử cảm thấy A Mang này giống tiểu đệ nhà mình, chơi rất vui, vì vậy quan hệ hai người ngược lại hòa hợp rất nhiều, thỉnh thoảng còn cười rộ một phen. Ở nơi đường xá tịch mịch này, vừa đi vừa nháo, đường đi dần dần cũng không phải khó khăn như trước.
Có một lần A Mang nhìn Mai Tử cười đến đỏ cả mặt, nghiêm túc nói: "Dáng vẻ ngươi bây giờ so với lần đầu tiên ta nhìn thấy có vẻ đẹp mắt hơn nhiều. Nhưng ta thích nhìn ngươi xỏa tóc hơn."
Nhất thời mặt Mai Tử phát nóng, cầm cái khăn trong tay muốn đánh hắn: "Nói lung tung cái gì vậy!"
A Mang cũng không tránh, đứng đó mặc cho Mai Tử đánh qua. Mà Mai Tử cũng không nỡ xuống tay, dứt khoát thu tay lại xoay đầu không nhìn hắn nữa.
Bên tai, giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của A Mang truyền tới: "Ta nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi muốn cả đời ở thôn quê trong núi hay sao?"
Mai Tử gật đầu, chắc chắn nói: "Đó là đương nhiên, chỗ đó mới là nhà của ta a."
A Mang không nói gì, lo sắp xếp đồ của mình.
Thôn Bích Thủy, trưởng thôn từ trấn trên trở về, lấy trong túi da dê ra một phong thư, phấn chấn nhìn người dân ngoài cửa thôn nói: "Các ngươi ai đi đến nhà Mai Tử nương báo tin cho bà ấy, nói ta có tin của con rể nhà bà ở đây."
Người trong thôn nghe lời này, vui mừng chạy như điên đến nhà mẹ Mai Tử một phen hộc cả lưỡi.
Mai Tử nương vừa kinh ngạc vừa vui, vội vã chạy đến nhà trưởng thôn cầm lá thư kia muốn xem, nhưng bà lại không biết chữ.
Cuối cùng cũng tìm được người biết chữ đọc dùm, thì ra là Tiêu Kinh Sơn viết cho Mai Tử, nói ba tháng sau là có thể trở về.
Người biết chữ kia nhìn cái tên cuối thư một chút, thở dài nói: "Ai u, nếu thư này gửi đến từ mấy tháng trước là được rồi, sao bây giờ mới đến."
Mai Tử nương nghe vậy, thật là cảm thán cực kỳ, buồn vui lẫn lộn. Buồn vì nữ nhi của mình trắng đêm lo lắng như thế đã lâu, bây giờ chạy đi tìm chồng rồi. Vui vì cuối cùng con rể này không có chuyện gì, trong lòng bà cũng bớt lo.
Mai Tử cùng A Mang hai người đi không biết bao lâu, cuối cùng có một ngày nhìn thấy đằng xa có vô số lều bạc, trong đó còn có người đen kịt. A Mang chỉ chỗ đó nói: "Chỗ đó chính là quân doanh, bây giờ bọn họ vẫn đóng quân ở đây, hình như đang đợi lệnh."
Mai Tử nhìn chỗ xa, mù mờ ngỡ ngàng nhìn mảnh người đen kịt không thấy rõ bóng người này: "Nhiều người như thế, ta làm sao tìm được hắn đây?"
A Mang trấn an nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta tự có cách. Nhưng ta phải đi gặp một người trước, ngươi chờ ta một ngày, được không?"
Mai Tử mặc dù nóng lòng, nhưng đã đi xa nhiều ngày đường như thế đều chịu được, đợi thêm một ngày cũng không phải chuyện khó, liền gật đầu nói: "Được."
A Mang dẫn Mai Tử đến một khách sạn nhỏ ở lân cận, mướn cho Mai Tử một phòng hảo hạng để nàng ở đây một đêm. Trước lúc đi A Mang còn giữ lấy khung cửa nghiêm túc nói với Mai Tử: "Bây giờ ta có chuyện phải làm, ngươi chịu khó ở đây chờ ta một ngày, một ngày sau ta liền trở về mang ngươi đi gặp Tiêu Kinh Sơn."
Mai Tử dùng sức gật đầu: "Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
Mai Tử nhìn bóng lưng A Mang rời khỏi, nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút khổ sở. Nàng nghĩ đến hơn một năm trước lúc Tiêu Kinh Sơn rời khỏi nhà, bóng lưng của hắn như thế nào nàng cũng chưa từng thấy qua .
Nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến mình ngay lập tức sẽ gặp được hắn, trong lòng vừa mong đợi vừa thấp thỏm, nghĩ đến đường đi không biết dáng vẻ của mình dơ dáy đến mức nào? Thế là vội vã gọi tiểu nhị, nói hắn mang nước nóng đến cho nàng tắm rửa kỹ càng một chút.
Bây giờ Mai Tử đã biết phòng thượng đẳng trong khách sạn chẳng những có nước ngâm chân, còn có thể phân phó mang nước tắm đến.
Mai Tử tắm nước nóng xong, hơi sửa sang lại búi tóc, lần nữa mặc vào quần áo của mình ngày xưa ở sơn thôn, nhìn bóng hình đối diện trong gương rồi hài lòng gật đầu một chút. Cuối cùng nàng cũng là Mai Tử vừa sạch sẽ vừa bóng loáng rồi.
Làm xong việc này Mai Tử cũng không còn chuyện gì để làm, thế là liền bắt đầu khô khan buồn chán chờ đợi. Đợi một lúc sau, cuối cùng trời cũng tối, Mai Tử nói tiểu nhị mang một chút thức ăn tới, tùy tiện ăn xong liền lên giường ngủ sớm một chút.
Lâu nay đều ăn gió ngủ ngoài đồng, khó được bữa cơm nóng mềm dẻo như vậy, hơn nữa nghĩ đến ngày mai có lẽ có thể được gặp Tiêu Kinh Sơn, Mai Tử trong lúc ngủ mơ cũng cười.
Đang ngủ say sưa chợt bên ngoài có một trận tiếng vang làm Mai Tử từ trong mơ sợ hãi tỉnh dậy. Bây giờ nàng đã có thói quen nửa đêm bị quấy sợ hãi tỉnh dậy rồi. Nàng ôm chăn cẩn thận nhìn đám người cùng ánh lửa di động ngoài cửa sổ, không hiểu nghĩ, lần này lại là cái gì?
Rất nhanh mặc quần áo vào, đẩy cửa nhìn một cái liền thấy bên ngoài toàn là đuốc và người. Mai Tử mặc dù ra ngoài tiếp thu được không ít kiến thức, nhưng nhiều người cầm đuốc như thế nàng thật chưa thấy qua bao giờ. So sánh với lúc bọn cướp tới phá thôn Bích Thủy của bọn họ thì đó chính là Tiểu Vu* thấy Đại Vu a.
(*Vu : Phù thủy)
Mai Tử mới vừa đi ra khỏi cửa liền nghe thấy có một ít người mặc đồ quan binh lại đây, cao giọng hô: "Ở lại hết trong phòng, kiểm tra từng phòng!"
/89
|