Tiếp theo chúng ta dời ánh mắt chuyển sang những người quen cũ đã lâu chưa gặp, thủ lĩnh bọn cướp ngày xưa cũng chính là Bùi Chiếm Phong Bùi đội trưởng hôm nay. Hắn nghe người khác nói tiểu Mai Tử đến đây tìm phu quân, thế là liền hưng phấn đi tìm thủ hạ của mình ngày xưa lại bên doanh trại của Đại tướng quân để bái kiến phu nhân.
Hắn đi cách doanh trướng chủ tướng không xa thì chợt dừng lại không nhúc nhích, nhìn lá cờ màu vàng trên nóc doanh trướng mà thần sắc rất là quỷ dị.
Bên cạnh hắn, tên cướp nhát gan ngày xưa thấy hắn như vậy thì kỳ quái hỏi: "Sao không đi tiếp? Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Chiếm Phong Bùi đội trưởng vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao. Chúng ta về trước đi, một lát sau hãy bái kiến tướng quân cùng phu nhân."
Một tên cướp khác ở bên cạnh không hiểu hỏi: "Đã tới đây rồi thì tại sao không vào a."
Sắc mặt Bùi đội trưởng chợt trở nên uy nghiêm, không cần suy nghĩ nói: "Ta đã nói đi là đi, các ngươi còn hỏi nhiều làm gì!" Vừa nói hắn vừa xoay người rời đi.
Bọn cướp càng thêm hoang mang, lão đại của bọn họ chưa bao giờ kỳ quái như thế a!
Trong đó, có một tên cướp không nhịn được quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn chợt phát hiện có cái gì đó không đúng, không nhịn được hét lớn: "Kỳ quái, lá cờ trên nóc doanh trướng động đậy kìa."
Bùi đội trưởng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi hiểu cái gì, đây là gió!" Vừa nói hắn vừa phất tay mang người rời khỏi.
Tên cướp vô tội bị mắng cuối cùng liếc nhìn nóc doanh trướng một cái, sờ sờ đầu nghi ngờ nói: "Là gió sao? Nhưng không có gió mà, lá cờ trên đỉnh của mấy doanh trướng khác cũng đâu có động!"
Nhưng hắn chỉ hoang mang một chút, rồi nhìn tất cả mọi người đã đi xa rồi thì cũng vội vã chạy bộ đuổi theo.
Trong doanh trướng, Mai Tử uất ức nói: "Chàng dùng sức quá lớn, tay ta đỡ lấy cột cũng đau rồi."
Tiêu Kinh Sơn thỏa mãn nở nụ cười, ôm lấy nàng đặt xuống giường: "Không sao, ta giúp nàng xoa xoa tay."
Mai Tử liếc hắn một cái: "Cánh tay cũng muốn."
Tiêu Kinh Sơn tốt bụng vô cùng: "Được, cánh tay đương nhiên cũng sẽ xoa."
Mai Tử ở trong chăn duỗi chân ra: "Chân cũng muốn, chân cũng đứng đến đau rồi."
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn tiến vào trong chăn, mò tới chân của nàng: "Tốt, chân cũng xoa."
Bùi Chiếm Phong cuối cùng cũng chờ đến gần tối mới lại đây bái kiến tiểu Mai Tử ngày xưa - bây giờ là tướng quân phu nhân.
Mai Tử nhìn thấy hắn, dĩ nhiên là vui vẻ không ngờ được. Trong quân doanh xa lạ này, trừ Tiêu Kinh Sơn ra nàng một người cũng không quen, bây giờ một đám người quen cũ chợt đến như thế, đương nhiên cảm thấy thân thiết vô cùng.
Bùi Chiếm Phong lại theo đúng quy củ quỳ xuống đất bái kiến Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử, ngược lại làm cho tiểu Mai Tử rất là khó xử.
Nàng lấy ngón tay chọc chọc Tiêu Kinh Sơn bên cạnh: "Ta không thích như vậy, quỳ làm gì a, giống như trước kia không được sao?"
Tiêu Kinh Sơn hạ giọng giải thích: "Bên ngoài có quy củ của bên ngoài, nàng không để hắn quỳ, sau này hắn gặp người khác cũng không tiện."
Mai Tử nghe cái hiểu cái không, cũng chỉ có thể giả vờ đã hiểu gật gật đầu.
Số mệnh thật là khó đoán, bọn cướp ngày xưa vậy mà giờ lại trở thành thuộc hạ của Tiêu Kinh Sơn. Thế là một nhóm người đứng lên, bắt đầu kể lại chuyện sau này.
Thì ra bọn cướp cầm thư của Tiêu Kinh Sơn đến quân doanh đầu quân cho Lỗ Cảnh An, sau này Tiêu Kinh Sơn lại ra khỏi núi lớn suất binh trợ giúp Lỗ Cảnh An, một đường thắng trận đánh xuống, cuối cùng hai lượng người ngựa kết hợp làm một, đóng quân ở chỗ này chờ tấn công thành trì cuối cùng của Bành vương gia - Thanh Châu.
Bùi Chiếm Phong giải thích với Mai Tử: "Dù đã sớm biết Tiêu tướng quân thân phận bất phàm, cũng lờ mờ đoán được một chút, nhưng lúc đó gặp ở Vân Châu vẫn rất kinh ngạc. Tiêu Đại tướng quân ngày xưa từ lúc giúp đương kim Hoàng đế đoạt được thiên hạ đã sớm uy danh truyền xa, bọn ta hâm mộ đã lâu, rất bội phục."
Mai Tử nghe thấy mới lạ, không nhịn được hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Chàng thực sự lợi hại như thế sao? Ta chỉ biết chàng làm tướng quân nhưng lại không biết thì ra chàng nổi danh đến thế."
Bọn cướp ngày xưa ở một bên không nhịn được cười, rõ ràng nói: "Phu nhân, đó là do người ở trong thâm sơn chưa từng nghe nói qua. Ngày xưa Tiêu Đại tướng quân dẫn quân bình định thiên hạ, công thành chiếm đất không gì là không phá nổi, kẻ thù phải nói là sợ mất mật, phàm là đối thủ cũng sợ đến té ra cả quần."
Tiêu Kinh Sơn lại nhìn bọn cướp một cái, quay đầu giải thích với Mai Tử: "Đâu có lợi hại như vậy, chỉ là người ngoài truyền miệng mà thôi, nàng muốn nghe cứ nghe nhưng đừng cho là thật."
Đám người Bùi Chiếm Phong nghe lời này, biết Tiêu Kinh Sơn chỉ sợ là không muốn để Mai Tử biết chuyện quá khứ máu tanh động loạn của mình, nên họ cũng không nói lung tung nữa.
Ai dè Mai Tử lại vì vậy mà nổi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được kéo lấy Tiêu Kinh Sơn hỏi đông hỏi tây, còn hỏi đến mấy vấn đề thật sự là quá mức không thể nào trả lời, khi đó Tiêu Kinh Sơn chỉ có thể há miệng rụt lưỡi không thể nào nói ra.
Bọn cướp ở bên thấy cảnh này không ngừng cười thầm, cũng không khỏi nghĩ thầm trong lòng, chúng ta rất sợ ngươi a, nhưng thì ra ngươi cũng có khắc tinh.
Bùi Chiếm Phong lại bày ra khuôn mặt cung kính, nhìn thấy thuộc hạ cười trộm thì hung hăng trừng bọn họ, trừng đến khi bọn họ vội vã nghiêm mặt làm ra một bộ giống như trẻ con nghe lời.
Lúc Tiêu Kinh Sơn có chút ngượng ngùng thì chợt có tiếng cười to ở bên ngoài không xa truyền tới. Người nọ vừa cười vừa nói: "Nghe nói chị dâu nhỏ tới đây rồi hả?"
Tiêu Kinh Sơn vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, thế là Mai Tử cũng vội vã theo sau, thì ra là Lỗ Cảnh An ngày ấy đã từng gặp mặt.
Lỗ Cảnh An thấy Mai Tử, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, ngạc nhiên mà cười nói: "Quả nhiên là chị dâu nhỏ!"
Mai Tử gặp qua Lỗ Cảnh An một lần, biết đối phương là bạn tốt của phu quân mình nên vội vàng làm lễ. Lỗ Cảnh An đương nhiên cũng lấy lễ bái qua Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử.
Hôm nay Bùi Chiếm Phong là quân dưới trướng Lỗ Cảnh An, Bùi Chiếm Phong cũng vội vã mang bọn cướp bái kiến Lỗ Cảnh An. Lỗ Cảnh An cũng không để ý những việc này, tùy tiện vẫy tay nói: "Nếu tất cả mọi người đều quen nhau, vậy thì chẳng cần phân biệt ai cao ai thấp, cứ trực tiếp ngồi xuống nói chuyện thôi."
Lập tức mọi người lại lần nữa tiến vào doanh trướng, rốt cuộc doanh trướng không có chỗ để ngồi nữa, phải có người đứng.
Lỗ Cảnh An cười quan sát Mai Tử, nhìn Tiêu Kinh Sơn thở dài nói: "Ta đã nghe chuyện chị dâu nhỏ, thật sự là làm người khác không thể ngờ được, huyện Thanh Sơn cách nơi đây đâu chỉ ngàn dặm, nàng thế mà lại một mình chạy đến đây tìm đại ca."
Hắn hướng Mai Tử chắp tay kính nể nói: "Chị dâu, Cảnh An thật sự thán phục! Đại ca có chị giúp đỡ làm bạn cả đời như vậy, thật sự là không còn gì để tiếc nuối nữa."
Mai Tử nghe hắn khen ngợi mình như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, không khỏi giải thích nói: "Lúc đó ta đâu có biết cái gì là ngàn dặm vạn dặm đâu, nhưng là lo lắng, lo lắng thế là liền ra ngoài tìm hắn mà thôi. Bước ra ngoài rồi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ vừa đi vừa hỏi, ai dè cứ thế đã đi hơn ngàn dặm !"
Lỗ Cảnh An nghe, cười to vài tiếng, cười đến chòm râu cũng rung rung, cười xong rồi hắn lại thở dài nói: "Chị dâu dường như sống ẩn dật trong núi cả đời người, không tiếp xúc với nhiều chuyện, suy nghĩ cũng đơn giản rất nhiều. Nhưng việc bọn ta phải làm lại rất ít khi dùng đến hai chữ ‘đơn giản’ này. Thế gian có rất nhiều chuyện, nếu giải quyết theo cách của chị dâu - không hỏi lý do chỉ cần tâm muốn. Như vậy, không biết trên đời ít đi bao nhiêu phân tranh! Lúc đó đại ca để xuống đống đổ nát của nhân gian, quyết định ẩn cư cả đời trong rừng núi, vốn ta cho là huynh ấy nhất định sẽ cô độc một đời, lại không ngờ huynh ấy gặp được chị dâu, một nữ tử hiếm thấy như vậy, thật đúng là duyên trùng hợp."
Mai Tử biết ở bên ngoài không thể so với trong núi, có nhiều thế tục lễ tiết hơn, vốn còn có chút lo lắng. Bây giờ lại nghe Lỗ Cảnh An nói như thế, chỉ cảm thấy mình và Tiêu Kinh Sơn có lẽ trời đã định là một đôi, trong lòng không khỏi mềm mại. Nàng nhìn trộm Tiêu Kinh Sơn, lại thấy Tiêu Kinh Sơn đang nhìn mình chăm chú, không khỏi e thẹn liếc hắn cười.
Bên này đang nói, chợt nghe bên ngoài có người đến báo là Thôi phó tướng cầu kiến.
Lỗ Cảnh An sờ sờ chòm râu xuề xòa của hắn, nhíu mày nói: "Thôi phó tướng, ai là Thôi phó tướng? Chẳng lẽ là người đem chị dâu nhốt cả đêm trong doanh trướng - Thôi phó tướng."
Mai Tử nghe vậy, cũng tò mò nhìn ra bên ngoài.
Tiêu Kinh Sơn cười, hạ lệnh để Thôi phó tướng tiến vào, lại thấy Thôi phó tướng vác trên lưng một bọc hành lý cẩn thận đi vào doanh trướng, sau đó khuỵu gối quỳ xuống.
Lỗ Cảnh An nhăn mày, cố làm vẻ nghiêm túc hỏi: "Vị này —— chính là người kéo chị dâu từ trong khách sạn đến quân doanh nhốt suốt cả đêm - Thôi phó tướng?"
Hắn nói đến đoạn "Suốt cả đêm" thì đặc biệt tăng cường giọng điệu, liếc mắt nhìn Thôi phó tướng đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy cả người Thôi phó tướng đổ mồ hôi hột.
Thôi phó tướng mặc dù không quen thuộc với Lỗ Cảnh An nhưng hắn biết vị này không phải là một người dễ chọc. Truyền thuyết rằng, hắn từng đá một thuộc hạ đắc tội hắn bay lên cây trong cơn nóng giận, sau đó thuộc hạ này từ trên cây rơi xuống, sống sờ sờ cứ thế té chết.
Lập tức, Thôi phó tướng run run rẩy rẩy tiến lên nói: "Chính là mạt tướng có mắt không tròng, chưa hỏi rõ ràng liền đem tướng quân phu nhân hiểu nhầm thành gian tế bắt lại."
Đầu ngón tay Lỗ Cảnh An "Cộc cộc" gõ xuống tay cầm của cái ghế, nhíu mày suy tư: "Thôi phó tướng, bình thường ngươi đều bắt gian tế như thế sao?"
Thôi phó tướng cúi đầu trả lời sự thật: "Trước kia mạt tướng chưa từng bắt qua gian tế."
Mặt Lỗ Cảnh An nhất thời trầm xuống, vỗ bàn một cái nói: "Ngươi chưa từng bắt qua thì sao bây giờ lại dám bắt người bậy bạ?"
Tiêu Kinh Sơn thấy Lỗ Cảnh An càng nói càng loạn đành cười nói: "Được rồi, Cảnh An, đừng làm ồn nữa. Thôi phó tướng, đứng dậy rồi hãy nói, Lỗ tướng quân chỉ đùa với ngươi mà thôi."
Thôi phó tướng cẩn thận nhìn sắc mặt Lỗ Cảnh An một chút. Lỗ Cảnh An này lại không giống như đang nói giỡn, vì vậy hắn lại cúi đầu không dám đứng lên, chỉ cầm lấy bọc hành lý trên lưng, hai tay nâng cao nói: "Tướng quân, đây là bọc hành lý của phu nhân ở khách sạn, khi ấy phu nhân bị mạt tướng —— bị mạt tướng mang về còn nhớ mãi không quên, mạt tướng nghĩ thầm bên trong nhất định có món đồ quan trọng, cho nên hôm nay đặc biệt đi đến khách sạn lấy về."
Mai Tử đã sớm chú ý tới bọc hành lý trên lưng hắn nhìn quen quen mắt rồi, đặc biệt nó còn có dây thừng nhỏ màu đỏ nàng mang theo ngày xưa, chỉ là ngại vẻ mặt nghiêm túc của Lỗ Cảnh An nên nàng không dám nhìn tới. Bây giờ nghe Thôi phó tướng nói như thế, quả nhiên là túi của mình thật, nàng vui mừng hướng Tiêu Kinh Sơn nói: "Ta còn cho là không tìm thấy bọc hành lý này, không ngờ Thôi phó tướng có lòng như thế, vậy mà lại đi lấy cho ta."
Nàng đương nhiên không dám nói lúc đó mình muốn đi lấy bọc hành lý nhưng Thôi phó tướng lại cố tình không cho, nếu không Lỗ Cảnh An như ôn thần bên cạnh này lại làm khó dễ Thôi phó tướng.
Thôi phó tướng thấy Mai Tử nói như thế, biết nàng đỡ lời thay mình nên vội vàng bưng bọc hành lý tiến về phía trước nói: "Phu nhân, mời kiểm tra xem hành lý bên trong có bị thiếu hụt hay không."
Mai Tử cười nhận lấy: "Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là vài bộ quần áo cũ mà thôi." Nàng mở ra, quả nhiên những bộ quần áo kia đều ở đây, có vẻ chưa từng bị người ta đụng qua.
Lỗ Cảnh An thấy Mai Tử có lòng thay Thôi phó tướng nói chuyện nên nghiêm mặt nói: "Thôi phó tướng à."
Thôi phó tướng thấy Lỗ tướng quân lại nhắc tới mình, vội vàng xoay qua Lỗ tướng quân cúi đầu: "Lỗ tướng quân."
Lỗ Cảnh An làm khuông làm dạng nói: "Tiêu Đại tướng quân của các ngươi a, hắn luôn đối đãi rộng lượng với thuộc hạ, đương nhiên sẽ không trách phạt các ngươi cái gì, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, ngươi làm vậy không phải là làm tướng quân thất vọng hay sao? Ngươi hại tướng quân phu nhân của các ngươi chịu bao nhiêu uất ức? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh vác đây?"
Ngữ điệu hắn trầm trọng kéo dài làm cho Thôi phó tướng hổ thẹn cực kỳ, cúi đầu nhận tội.
Tiêu Kinh Sơn thấy thế đành cười nói: "Mà thôi, ngươi đã có lòng giúp phu nhân tìm bọc hành lý trở về, cũng coi như là lấy công chuộp tội, chuyện này từ nay trở đi không truy cứu nữa."
Có Tiêu Kinh Sơn mở miệng hòa giải, cuối cùng Lỗ Cảnh An cũng ngừng lại, mà Thôi phó tướng cuối cùng cũng cúi đầu lạy các vị trong doanh trướng rồi một đường lui ra.
Lúc này, người ngồi trong doanh trướng còn có Bùi Chiếm Phong cùng bọn cướp, bọn họ đúng là lính dưới trướng của Lỗ Cảnh An. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai ai cũng không khỏi ngầm hạ quyết tâm: vị Lỗ tướng quân này, sau này thế nào cũng không thể đắc tội!
Hắn đi cách doanh trướng chủ tướng không xa thì chợt dừng lại không nhúc nhích, nhìn lá cờ màu vàng trên nóc doanh trướng mà thần sắc rất là quỷ dị.
Bên cạnh hắn, tên cướp nhát gan ngày xưa thấy hắn như vậy thì kỳ quái hỏi: "Sao không đi tiếp? Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Chiếm Phong Bùi đội trưởng vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao. Chúng ta về trước đi, một lát sau hãy bái kiến tướng quân cùng phu nhân."
Một tên cướp khác ở bên cạnh không hiểu hỏi: "Đã tới đây rồi thì tại sao không vào a."
Sắc mặt Bùi đội trưởng chợt trở nên uy nghiêm, không cần suy nghĩ nói: "Ta đã nói đi là đi, các ngươi còn hỏi nhiều làm gì!" Vừa nói hắn vừa xoay người rời đi.
Bọn cướp càng thêm hoang mang, lão đại của bọn họ chưa bao giờ kỳ quái như thế a!
Trong đó, có một tên cướp không nhịn được quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn chợt phát hiện có cái gì đó không đúng, không nhịn được hét lớn: "Kỳ quái, lá cờ trên nóc doanh trướng động đậy kìa."
Bùi đội trưởng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi hiểu cái gì, đây là gió!" Vừa nói hắn vừa phất tay mang người rời khỏi.
Tên cướp vô tội bị mắng cuối cùng liếc nhìn nóc doanh trướng một cái, sờ sờ đầu nghi ngờ nói: "Là gió sao? Nhưng không có gió mà, lá cờ trên đỉnh của mấy doanh trướng khác cũng đâu có động!"
Nhưng hắn chỉ hoang mang một chút, rồi nhìn tất cả mọi người đã đi xa rồi thì cũng vội vã chạy bộ đuổi theo.
Trong doanh trướng, Mai Tử uất ức nói: "Chàng dùng sức quá lớn, tay ta đỡ lấy cột cũng đau rồi."
Tiêu Kinh Sơn thỏa mãn nở nụ cười, ôm lấy nàng đặt xuống giường: "Không sao, ta giúp nàng xoa xoa tay."
Mai Tử liếc hắn một cái: "Cánh tay cũng muốn."
Tiêu Kinh Sơn tốt bụng vô cùng: "Được, cánh tay đương nhiên cũng sẽ xoa."
Mai Tử ở trong chăn duỗi chân ra: "Chân cũng muốn, chân cũng đứng đến đau rồi."
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn tiến vào trong chăn, mò tới chân của nàng: "Tốt, chân cũng xoa."
Bùi Chiếm Phong cuối cùng cũng chờ đến gần tối mới lại đây bái kiến tiểu Mai Tử ngày xưa - bây giờ là tướng quân phu nhân.
Mai Tử nhìn thấy hắn, dĩ nhiên là vui vẻ không ngờ được. Trong quân doanh xa lạ này, trừ Tiêu Kinh Sơn ra nàng một người cũng không quen, bây giờ một đám người quen cũ chợt đến như thế, đương nhiên cảm thấy thân thiết vô cùng.
Bùi Chiếm Phong lại theo đúng quy củ quỳ xuống đất bái kiến Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử, ngược lại làm cho tiểu Mai Tử rất là khó xử.
Nàng lấy ngón tay chọc chọc Tiêu Kinh Sơn bên cạnh: "Ta không thích như vậy, quỳ làm gì a, giống như trước kia không được sao?"
Tiêu Kinh Sơn hạ giọng giải thích: "Bên ngoài có quy củ của bên ngoài, nàng không để hắn quỳ, sau này hắn gặp người khác cũng không tiện."
Mai Tử nghe cái hiểu cái không, cũng chỉ có thể giả vờ đã hiểu gật gật đầu.
Số mệnh thật là khó đoán, bọn cướp ngày xưa vậy mà giờ lại trở thành thuộc hạ của Tiêu Kinh Sơn. Thế là một nhóm người đứng lên, bắt đầu kể lại chuyện sau này.
Thì ra bọn cướp cầm thư của Tiêu Kinh Sơn đến quân doanh đầu quân cho Lỗ Cảnh An, sau này Tiêu Kinh Sơn lại ra khỏi núi lớn suất binh trợ giúp Lỗ Cảnh An, một đường thắng trận đánh xuống, cuối cùng hai lượng người ngựa kết hợp làm một, đóng quân ở chỗ này chờ tấn công thành trì cuối cùng của Bành vương gia - Thanh Châu.
Bùi Chiếm Phong giải thích với Mai Tử: "Dù đã sớm biết Tiêu tướng quân thân phận bất phàm, cũng lờ mờ đoán được một chút, nhưng lúc đó gặp ở Vân Châu vẫn rất kinh ngạc. Tiêu Đại tướng quân ngày xưa từ lúc giúp đương kim Hoàng đế đoạt được thiên hạ đã sớm uy danh truyền xa, bọn ta hâm mộ đã lâu, rất bội phục."
Mai Tử nghe thấy mới lạ, không nhịn được hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Chàng thực sự lợi hại như thế sao? Ta chỉ biết chàng làm tướng quân nhưng lại không biết thì ra chàng nổi danh đến thế."
Bọn cướp ngày xưa ở một bên không nhịn được cười, rõ ràng nói: "Phu nhân, đó là do người ở trong thâm sơn chưa từng nghe nói qua. Ngày xưa Tiêu Đại tướng quân dẫn quân bình định thiên hạ, công thành chiếm đất không gì là không phá nổi, kẻ thù phải nói là sợ mất mật, phàm là đối thủ cũng sợ đến té ra cả quần."
Tiêu Kinh Sơn lại nhìn bọn cướp một cái, quay đầu giải thích với Mai Tử: "Đâu có lợi hại như vậy, chỉ là người ngoài truyền miệng mà thôi, nàng muốn nghe cứ nghe nhưng đừng cho là thật."
Đám người Bùi Chiếm Phong nghe lời này, biết Tiêu Kinh Sơn chỉ sợ là không muốn để Mai Tử biết chuyện quá khứ máu tanh động loạn của mình, nên họ cũng không nói lung tung nữa.
Ai dè Mai Tử lại vì vậy mà nổi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được kéo lấy Tiêu Kinh Sơn hỏi đông hỏi tây, còn hỏi đến mấy vấn đề thật sự là quá mức không thể nào trả lời, khi đó Tiêu Kinh Sơn chỉ có thể há miệng rụt lưỡi không thể nào nói ra.
Bọn cướp ở bên thấy cảnh này không ngừng cười thầm, cũng không khỏi nghĩ thầm trong lòng, chúng ta rất sợ ngươi a, nhưng thì ra ngươi cũng có khắc tinh.
Bùi Chiếm Phong lại bày ra khuôn mặt cung kính, nhìn thấy thuộc hạ cười trộm thì hung hăng trừng bọn họ, trừng đến khi bọn họ vội vã nghiêm mặt làm ra một bộ giống như trẻ con nghe lời.
Lúc Tiêu Kinh Sơn có chút ngượng ngùng thì chợt có tiếng cười to ở bên ngoài không xa truyền tới. Người nọ vừa cười vừa nói: "Nghe nói chị dâu nhỏ tới đây rồi hả?"
Tiêu Kinh Sơn vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, thế là Mai Tử cũng vội vã theo sau, thì ra là Lỗ Cảnh An ngày ấy đã từng gặp mặt.
Lỗ Cảnh An thấy Mai Tử, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, ngạc nhiên mà cười nói: "Quả nhiên là chị dâu nhỏ!"
Mai Tử gặp qua Lỗ Cảnh An một lần, biết đối phương là bạn tốt của phu quân mình nên vội vàng làm lễ. Lỗ Cảnh An đương nhiên cũng lấy lễ bái qua Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử.
Hôm nay Bùi Chiếm Phong là quân dưới trướng Lỗ Cảnh An, Bùi Chiếm Phong cũng vội vã mang bọn cướp bái kiến Lỗ Cảnh An. Lỗ Cảnh An cũng không để ý những việc này, tùy tiện vẫy tay nói: "Nếu tất cả mọi người đều quen nhau, vậy thì chẳng cần phân biệt ai cao ai thấp, cứ trực tiếp ngồi xuống nói chuyện thôi."
Lập tức mọi người lại lần nữa tiến vào doanh trướng, rốt cuộc doanh trướng không có chỗ để ngồi nữa, phải có người đứng.
Lỗ Cảnh An cười quan sát Mai Tử, nhìn Tiêu Kinh Sơn thở dài nói: "Ta đã nghe chuyện chị dâu nhỏ, thật sự là làm người khác không thể ngờ được, huyện Thanh Sơn cách nơi đây đâu chỉ ngàn dặm, nàng thế mà lại một mình chạy đến đây tìm đại ca."
Hắn hướng Mai Tử chắp tay kính nể nói: "Chị dâu, Cảnh An thật sự thán phục! Đại ca có chị giúp đỡ làm bạn cả đời như vậy, thật sự là không còn gì để tiếc nuối nữa."
Mai Tử nghe hắn khen ngợi mình như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, không khỏi giải thích nói: "Lúc đó ta đâu có biết cái gì là ngàn dặm vạn dặm đâu, nhưng là lo lắng, lo lắng thế là liền ra ngoài tìm hắn mà thôi. Bước ra ngoài rồi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ vừa đi vừa hỏi, ai dè cứ thế đã đi hơn ngàn dặm !"
Lỗ Cảnh An nghe, cười to vài tiếng, cười đến chòm râu cũng rung rung, cười xong rồi hắn lại thở dài nói: "Chị dâu dường như sống ẩn dật trong núi cả đời người, không tiếp xúc với nhiều chuyện, suy nghĩ cũng đơn giản rất nhiều. Nhưng việc bọn ta phải làm lại rất ít khi dùng đến hai chữ ‘đơn giản’ này. Thế gian có rất nhiều chuyện, nếu giải quyết theo cách của chị dâu - không hỏi lý do chỉ cần tâm muốn. Như vậy, không biết trên đời ít đi bao nhiêu phân tranh! Lúc đó đại ca để xuống đống đổ nát của nhân gian, quyết định ẩn cư cả đời trong rừng núi, vốn ta cho là huynh ấy nhất định sẽ cô độc một đời, lại không ngờ huynh ấy gặp được chị dâu, một nữ tử hiếm thấy như vậy, thật đúng là duyên trùng hợp."
Mai Tử biết ở bên ngoài không thể so với trong núi, có nhiều thế tục lễ tiết hơn, vốn còn có chút lo lắng. Bây giờ lại nghe Lỗ Cảnh An nói như thế, chỉ cảm thấy mình và Tiêu Kinh Sơn có lẽ trời đã định là một đôi, trong lòng không khỏi mềm mại. Nàng nhìn trộm Tiêu Kinh Sơn, lại thấy Tiêu Kinh Sơn đang nhìn mình chăm chú, không khỏi e thẹn liếc hắn cười.
Bên này đang nói, chợt nghe bên ngoài có người đến báo là Thôi phó tướng cầu kiến.
Lỗ Cảnh An sờ sờ chòm râu xuề xòa của hắn, nhíu mày nói: "Thôi phó tướng, ai là Thôi phó tướng? Chẳng lẽ là người đem chị dâu nhốt cả đêm trong doanh trướng - Thôi phó tướng."
Mai Tử nghe vậy, cũng tò mò nhìn ra bên ngoài.
Tiêu Kinh Sơn cười, hạ lệnh để Thôi phó tướng tiến vào, lại thấy Thôi phó tướng vác trên lưng một bọc hành lý cẩn thận đi vào doanh trướng, sau đó khuỵu gối quỳ xuống.
Lỗ Cảnh An nhăn mày, cố làm vẻ nghiêm túc hỏi: "Vị này —— chính là người kéo chị dâu từ trong khách sạn đến quân doanh nhốt suốt cả đêm - Thôi phó tướng?"
Hắn nói đến đoạn "Suốt cả đêm" thì đặc biệt tăng cường giọng điệu, liếc mắt nhìn Thôi phó tướng đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy cả người Thôi phó tướng đổ mồ hôi hột.
Thôi phó tướng mặc dù không quen thuộc với Lỗ Cảnh An nhưng hắn biết vị này không phải là một người dễ chọc. Truyền thuyết rằng, hắn từng đá một thuộc hạ đắc tội hắn bay lên cây trong cơn nóng giận, sau đó thuộc hạ này từ trên cây rơi xuống, sống sờ sờ cứ thế té chết.
Lập tức, Thôi phó tướng run run rẩy rẩy tiến lên nói: "Chính là mạt tướng có mắt không tròng, chưa hỏi rõ ràng liền đem tướng quân phu nhân hiểu nhầm thành gian tế bắt lại."
Đầu ngón tay Lỗ Cảnh An "Cộc cộc" gõ xuống tay cầm của cái ghế, nhíu mày suy tư: "Thôi phó tướng, bình thường ngươi đều bắt gian tế như thế sao?"
Thôi phó tướng cúi đầu trả lời sự thật: "Trước kia mạt tướng chưa từng bắt qua gian tế."
Mặt Lỗ Cảnh An nhất thời trầm xuống, vỗ bàn một cái nói: "Ngươi chưa từng bắt qua thì sao bây giờ lại dám bắt người bậy bạ?"
Tiêu Kinh Sơn thấy Lỗ Cảnh An càng nói càng loạn đành cười nói: "Được rồi, Cảnh An, đừng làm ồn nữa. Thôi phó tướng, đứng dậy rồi hãy nói, Lỗ tướng quân chỉ đùa với ngươi mà thôi."
Thôi phó tướng cẩn thận nhìn sắc mặt Lỗ Cảnh An một chút. Lỗ Cảnh An này lại không giống như đang nói giỡn, vì vậy hắn lại cúi đầu không dám đứng lên, chỉ cầm lấy bọc hành lý trên lưng, hai tay nâng cao nói: "Tướng quân, đây là bọc hành lý của phu nhân ở khách sạn, khi ấy phu nhân bị mạt tướng —— bị mạt tướng mang về còn nhớ mãi không quên, mạt tướng nghĩ thầm bên trong nhất định có món đồ quan trọng, cho nên hôm nay đặc biệt đi đến khách sạn lấy về."
Mai Tử đã sớm chú ý tới bọc hành lý trên lưng hắn nhìn quen quen mắt rồi, đặc biệt nó còn có dây thừng nhỏ màu đỏ nàng mang theo ngày xưa, chỉ là ngại vẻ mặt nghiêm túc của Lỗ Cảnh An nên nàng không dám nhìn tới. Bây giờ nghe Thôi phó tướng nói như thế, quả nhiên là túi của mình thật, nàng vui mừng hướng Tiêu Kinh Sơn nói: "Ta còn cho là không tìm thấy bọc hành lý này, không ngờ Thôi phó tướng có lòng như thế, vậy mà lại đi lấy cho ta."
Nàng đương nhiên không dám nói lúc đó mình muốn đi lấy bọc hành lý nhưng Thôi phó tướng lại cố tình không cho, nếu không Lỗ Cảnh An như ôn thần bên cạnh này lại làm khó dễ Thôi phó tướng.
Thôi phó tướng thấy Mai Tử nói như thế, biết nàng đỡ lời thay mình nên vội vàng bưng bọc hành lý tiến về phía trước nói: "Phu nhân, mời kiểm tra xem hành lý bên trong có bị thiếu hụt hay không."
Mai Tử cười nhận lấy: "Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là vài bộ quần áo cũ mà thôi." Nàng mở ra, quả nhiên những bộ quần áo kia đều ở đây, có vẻ chưa từng bị người ta đụng qua.
Lỗ Cảnh An thấy Mai Tử có lòng thay Thôi phó tướng nói chuyện nên nghiêm mặt nói: "Thôi phó tướng à."
Thôi phó tướng thấy Lỗ tướng quân lại nhắc tới mình, vội vàng xoay qua Lỗ tướng quân cúi đầu: "Lỗ tướng quân."
Lỗ Cảnh An làm khuông làm dạng nói: "Tiêu Đại tướng quân của các ngươi a, hắn luôn đối đãi rộng lượng với thuộc hạ, đương nhiên sẽ không trách phạt các ngươi cái gì, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, ngươi làm vậy không phải là làm tướng quân thất vọng hay sao? Ngươi hại tướng quân phu nhân của các ngươi chịu bao nhiêu uất ức? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh vác đây?"
Ngữ điệu hắn trầm trọng kéo dài làm cho Thôi phó tướng hổ thẹn cực kỳ, cúi đầu nhận tội.
Tiêu Kinh Sơn thấy thế đành cười nói: "Mà thôi, ngươi đã có lòng giúp phu nhân tìm bọc hành lý trở về, cũng coi như là lấy công chuộp tội, chuyện này từ nay trở đi không truy cứu nữa."
Có Tiêu Kinh Sơn mở miệng hòa giải, cuối cùng Lỗ Cảnh An cũng ngừng lại, mà Thôi phó tướng cuối cùng cũng cúi đầu lạy các vị trong doanh trướng rồi một đường lui ra.
Lúc này, người ngồi trong doanh trướng còn có Bùi Chiếm Phong cùng bọn cướp, bọn họ đúng là lính dưới trướng của Lỗ Cảnh An. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai ai cũng không khỏi ngầm hạ quyết tâm: vị Lỗ tướng quân này, sau này thế nào cũng không thể đắc tội!
/89
|