Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 15: Song Sinh Huynh Đệ

/46


Ánh mặt trời của Ai Cập chói chang, gay gắt chiếu rọi khắp nơi. Tại khuôn viên cạnh thần điện thành TêBê, cây cỏ xanh um hòa hợp với khí nước trong lành tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp. Nam tử huyết y khép mắt nằm cạnh nữ tử bạch y xinh đẹp, nữ tử đó không ai khác chính là Zuto. Nàng hiện tại vì cái nhiệt độ cháy da kia mà tỉnh giấc, hai bàn tay ngờ nghệch dụi dụi hai mắt, không ý tứ ngáp một cái rõ dài. Nàng thật ra vẫn còn muốn ngủ a.

"Ưm..." huyết y nam tử nằm bên cạnh nàng bất ngờ phát ra tiếng động, nàng giật mình ngẩn người. Từ lúc nào mà có người xuất hiện ở đây? Không nhẽ là lúc nàng chợp mắt ngủ quên? Nàng nhíu mi rồi chú tâm quan sát, nàng chắc chắn đây là một đại soái ca a, mày kiếm hơi nhếch, sống mũi thon, cao, mi mắt dài cong vút, tuy rằng là hắn nhắm mắt nhưng nàng vẫn có thể biết đôi mắt của hắn khi mở ra, nhất định rất đẹp và hút hồn. Môi bạc mím lại, làn da thì trắng như sữa tươi, nữ tử cũng phải ganh tị. Một thân huyết y hoàng phục Babylon toát lên vẻ vương giả, nàng ngắm nhìn hắn mà tim lỗi mất một nhịp.



"Này!" Nàng cảm thấy ngồi nhìn hắn như vậy thì... Cũng khá là kỳ quặc! Thế nên nàng quyết định gọi hắn dậy, nàng nghịch ngợm nắm lấy lá cỏ, quơ khều trước mũi hắn như đang đùa với mèo. Hắn vì bị chọc phá mà hoàn hảo tỉnh ngủ, đôi mắt phượng tinh tế trừng to đầy oán khí, ánh mắt lạnh lẽo đến mức đả thương người. Nhưng khi hắn thấy nàng ngồi bên cạnh thì giống như cơn giận đã bay đi mất, nàng đang cười với hắn khiến hắn nhìn xem có chút sững sờ. Phải chăng nàng quá đẹp, đẹp tựa như vị nữ thần?

"Ngươi tên gì, là ai? Sao lại ở đây?" nàng khẽ cười, cất tiếng kéo hắn thoát khỏi suy nghĩ trong đầu.

"Ragashu!"

Hắn nhàn nhạt nói, tuy là câu trả lời của hắn không có gì đặc biệt. Nhưng nàng lại vô cùng kích động a, miệng nàng mở to đến mức muốn rớt đất, hành động đột nhiên khựng lại mà không có bất cứ lý do nào.

Thiên a! Không phải tai nàng có vấn đề chứ, cư nhiên cái vị đại soái ca này lại là tên bạo tàn Ragashu trong truyền thuyết a. Thảm hại thật, nàng còn đang có ý định đem hắn bắt giữ làm cảnh a, vậy mà giấc mơ cứ như thế lụi tàn...

"Còn nàng, nàng là ai?" Ragashu nhìn thái độ của nàng mà không khỏi nhíu mi, hắn muốn biết nàng đang nhập tâm nghĩ gì trong đầu.

"Ta là ai ngươi không cần biết!" nàng mím môi, cáu kỉnh liếc hắn một cái

"Nàng đã biết tên ta, sao lại không cho ta biết tên của nàng chứ? Không lẽ..."

"Không lẽ gì?"

"Tên của nàng rất xấu, khó nghe???"

"Aaaaaaaa... ĐỒ ĐIÊN! TÊN CỦA NGƯƠI MỚI XẤU, MẸ NGƯƠI XẤU, CẢ NHÀ NGƯƠI ĐỀU XẤU!"

Nàng nhìn bộ dạng nhàn nhã với giọng điệu giễu cợt của Ragashu lúc này mà nóng giận, một bụng oán khí dày đặc, nàng lấy hết sức thét to đến chói tai.

Lính canh bên ngoài nghe thấy tiếng thét của nàng mà giật mình, họ cứ tưởng là nàng xảy ra chuyện nên kéo nhau tấp nập chạy vào ứng cứu.

Kết quả là bọn họ vô tình được chứng kiến một màn rất chi là hại não a. Nữ hoàng Ai Cập của họ, cũng tức là nàng, quần áo xộch xệch đang ngồi đè trên người của Ragashu hoàng đế, hai bàn tay nhỏ nhắn túm lấy cổ hắn siết chặt, miệng thì liên tục mắng chửi, một chút ý tứ của nữ vương cũng chẳng có, rất mất hình tượng, rất mất mặt.

Còn về phần Ragashu, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa có bất cứ phản ứng nào, chỉ là nhìn nàng đối với lời trêu chọc của hắn nổi giận mà lấy làm thích thú, khóe môi bất giác câu lên tạo thành một nụ cười khuynh đảo nhân tâm. Bất quá là mặt hắn lúc nãy đã trắng bệch vì thiếu dưỡng khí, dù hắn rất muốn đẩy nàng ra để có thể thở, nhưng hắn không làm vậy, vì hắn sợ chính mình sẽ vô tình mạnh tay mà khiến nàng bị thương.

"Ta sắp chết ngạt!" hắn cười yếu ớt

"Mặc kệ ngươi, không liên quan đến ta!" nàng nghiến răng nói

"Không liên quang? Nàng đang siết cổ ta kia mà!"

"Nha, có chuyện đó sao? Sao ta không biết a?"

Vừa nói vừa giả vờ ngu ngơ, nhưng nàng lại thêm lực vào tay cố tình siết chặt hơn, nàng là vậy đó, muốn nàng tha mạng sao, đâu có dễ như vậy chứ, ít nhất thì cũng nên cầu xin nàng đi chứ.

!!!!!

"Nữ hoàng, xin người dừng tay!"

"Đúng vậy thưa nữ hoàng! Người không nên thất lễ với hoàng đế Ragashu!"

"Nữ hoàng, người làm như vậy sẽ đắc tội với hoàng đế."

Bọn lính canh lúc này đã hoàn hồn nhập xác thì nhanh chóng nháo nhào hết cả lên. Từng người một lên tiếng, họ khéo léo chỉ trích hành động bất nhã của nàng đối với Ragashu.

"Nữ hoàng bệnh cũ tái phát, đã phát điên rồi! Sẽ có án mạng mất, mau gọi người tìm đại thần Imhotep đến!"

Một tên lính đứng bên ngoài đột nhiên hô lớn, Zuto vốn đang tập trung siết cổ Ragashu thì bất ngờ quay phắt lại nhìn, nàng chính là giờ phút này bốc hỏa ngùn ngụt a, cư nhiên lại có kẻ không phân biệt trên dưới, dám nói là nàng phát điên sao?

"F*ck!" nàng sinh khí rống giận, buông tay khỏi cổ Ragashu rồi vội vàng đứng dậy, ý định muốn tiến về phía bọn lính canh, đánh bọn họ vài phát cho đỡ tức nhưng nàng đâu có biết, sau thời điểm nàng đứng lên thì một đại bi kịch đã diễn ra, toàn bộ lính gác ở đây lại biến thành người chứng kiến.

!!!!!

Vội vàng đứng lên, chân chính là như vậy chân vẫn chưa được vững, ngay lúc đó Ragashu đột ngột nắm chặt lấy tay nàng, cố tình kéo mạnh một cái khiến nàng ngã chổng vó vào người hắn. Do không dự liệu trước nên cú ngã khiến đầu nàng có chút choáng váng, nàng nhắm chặt hai mắt, lại chợt nhận ra có chút gì đó không đúng cho lắm.

Vội mở mắt, đập vào mắt nàng là gương mặt tuyệt mỹ đã phóng đại của Ragashu, khoảng cách giữ mặt nàng và hắn hầu như chỉ có 1cm, khoảng cách quá gần nên nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn đang phả vào mặt.

Thiên a! Nàng thật sự xấu hổ đến chết đi được! Tên Ragashu đáng ghét, cư nhiên giữa chốn đông người kéo nàng ngã, lại còn đè trên thân hắn như thế này là sao a. Bộ dáng này có phải hay không quá mờ ám, quá ái muội đi? Nàng khóc không ra nước mắt a!

Ragashu nhìn biểu tình trên mặt của nàng mà cảm thấy buồn cười, nàng vì cái gì ngồi lên thân người hắn, ra tay đánh hắn mà không sợ, thế mà chỉ vì khoảng cách gần, thân mật, lại bối rối, mặt đỏ bừng a. Hắn bây giờ đối với nàng và bọn lính kia, chính là như vậy muốn trêu đùa thêm một chút.

Nhếch môi nhàn nhạt, hắn cười gian tà, lật ngược người lại, đem nàng hoàn hảo đặt dưới thân mình, hắn vươn tay ôm trọn lấy eo nàng, tay còn lại siết chặt lấy hai tay nàng đặt ở phía trên đầu nàng, hắn dùng ánh mắt mị hoặc nhìn nàng rồi cúi đầu hôn lên gò má đỏ hồng, sau đó là hôn lên môi.

Hắn cuồng bạo chiếm giữ bờ môi đỏ mọng của nàng, dùng lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng của nàng ra, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng, tham lam mút lấy chút tư vị ngọt ngào trong khoang miệng nàng.

Đối với hành động đột ngột của Ragashu, Zuto chỉ biết trừng to mắt, một chút cũng không nhúc nhích nổi, đại não chẳng biết làm sao lại chọn đúng lúc này dừng hoạt động. Nàng chính là như vậy cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để phản kháng lại hắn, chỉ có thể im lặng để hắn muốn làm gì thì làm. Nàng hiện tại tâm rất chi là bối rối, quẫn bách.

!!!!!

Giờ phút này không chỉ riêng mình nàng mà là toàn bộ lính gác đều thất thần, tiếng binh khí thi nhau rơi leng keng xuống mặt đất, họ trừng mắt há mồm chăm chú nhìn hoàng đế tuấn nam đang kịch liệt ôm hôn nữ hoàng mỹ nữ trên cỏ. Có người nhịn không được thèm khát còn chảy cả nước bọt.

"ASISU/RAGASHU!!!" Hai tiếng quát lớn đồng thời vang lên kéo mọi người trở về thực tại, cả hai giọng nói này khá giống nhau, rất lạnh, lạnh đến mức làm người ta có cảm giác áp bức, sợ hãi.

Ragashu nghe thấy thì nhíu mi, buông tha cho Zuto, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, sau đó mặc kệ nàng có khó chịu hay không, hắn nắm tay kéo nàng đứng lên luôn, nàng cúi gầm mặt, ủy khuất đến mức muốn khóc.

Sau khi nàng và hắn đứng lên, thì hai bóng người từ hai hướng đã đi tới trước mặt. Một trong hai người đó là nó và một người giống hệt Ragashu không khác, rất đẹp, chỉ là ánh mắt người này rất đáng sợ.

"Trở về!" nó lạnh nhạt nói, giữ lấy tay nàng kéo về phía mình. Đôi mắt thạch anh lạnh nhạt quét qua người Ragashu, Ragashu lấy làm khó chịu khi thấy nó thân thiết với nàng, và hắn cũng âm thầm quan sát nó.

Nó hiện đang mặc chiếc Skhenti màu lam nhạt quấn ở thân dưới, dùng thắt lưng nạm ngọc màu bạch ngân, để lộ cặp chân trắng như mây. Vì thật chất nó vẫn là nữ, nên thân trên không để trần như những nam tử khác mà là mặc một cái áo da báo.

Mái tóc tím hằng ngày được giấu gọn trong mảnh khăn trùm đầu. Hai hàng mày vòng nguyệt tuyệt hảo, mi mắt dày dài. Ánh mắt nhìn thâm thúy, xa xăm. Sống mũi tinh tế, cao thon. Bờ môi đỏ như máu dù không tô son, trát phấn.

Nó quả thật đẹp tuyệt vời!!

Bất quá trước mặt những người này, nó vẫn ở trong thân phận là một gã nam nhân, không thể để lộ cho những người khác biết được.

!!!!!

Lại bị kéo tay, Zuto lần nữa trượt ngã, mém chút là đem cả thân người ôm lấy đất mẹ thiêng liêng. Nhưng rất may cho nàng là nó kịp đỡ lấy nàng trước khi điều đó xảy ra, nó kéo nàng vào lòng mình rồi ôm chặt lấy nàng, không có ý muốn bỏ ra. Giương ánh mắt thạch anh lạnh nhạt đầy sát khí nhìn Ragashu trân trối, cánh môi hoa đào vô ý nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.

Còn về Zuto, nàng cũng ôm lấy nó, ủy khuất trong lòng mà bật khóc nức nở. Tiếng khóc lớn đến độ vang vọng cả thần điện lẫn khuôn viên. Nàng khóc đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ ửng lên, nhìn vào thì thật là đáng thương. Đâu ai ngờ được rằng, nàng chính là kẻ không sợ trời không sợ đất, duy nhất khiến nàng hoảng sợ chỉ là chó sói, còn hoang mang bật khóc là vì kích động, mỗi lần như vậy nàng thường bị ngất a. Việc đó cũng khó trách được nàng, vì đó là do di truyền của mẫu thân đại nhân của nàng ban cho.



"Ngài là hoàng đế của Babylon chăng?" nó chợt lên tiếng hỏi

"Đúng!" Ragashu nhàn nhạt trả lời, nhưng ánh mắt vẫn chung thủy không rời khỏi Zuto. Hắn lo lắng nàng có thể hay không giận hắn, vốn dĩ hắn chỉ định trêu nàng một chút, ai ngờ được lại làm nàng khóc đến thảm thương, lại nói, nàng không chút e ngại ôm ấp một tên nam nhân lạ trước mặt nhiều người như thế sao. Trong lòng hắn nổi lên chút tư vị chua xót, cùng ghen tị đối với nó.

"Còn người bên cạnh ngài là..." nó nheo mắt nhìn nam tử bên cạnh Ragashu, nam tử ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt như tranh vẽ, anh tuấn tiêu sái, mỗi bước đi đều là phong tình vạn chủng, đẹp tựa thần tiên. Anh khoác trên người lam y hoàng phục Babylon. Nhưng điều khiến người khác thấy kỳ lạ là gương mặt của anh ta, dù nhìn góc độ nào cũng giống hệt Ragashu. Chỉ là ánh mắt rất khác, dường như có nhiều tham vọng, sát ý ẩn sâu trong đáy mắt anh ta, nhưng lại ít người nhận ra được.

"Ta là Rakefi, anh trai của Ragashu!" nam tử Rakefi đối với nó và nàng mỉm cười đơn thuần, bất quá nụ cười đó nó chẳng ưa thích, quá giả tạo.

"Vậy ngài là?" Ragashu câu mi nhìn nó, bọn lính canh cũng chăm chú nhìn, đơn giản vì bọn họ chẳng biết nó là ai và từ đâu xuất hiện.

"Muốn biết?" nó nhàn nhã nói mà chẳng thèm nhìn Ragashu hay Rakefi, nó dùng những ngón tay thon dài, trắng nõn của mình đan vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt thẳng những sợi tóc bị rối tung, ánh mắt ôn nhu, sủng nịnh nhìn nàng đầy mê hoặc.

"Ngài là ai? Có vẻ như... Ở đây chẳng ai biết về ngài!" Rakefi mất kiên nhẫn, giương ánh mắt như sói nhìn nó, căn bản vì Rakefi nhận thấy nó đang xem thường mình và Ragashu.

"Nếu thật sự muốn biết thì tự mà tìm hiểu đi."

Nó đáp lại câu hỏi của Rakefi, rồi quay lưng dùng khinh công, trước sự ngỡ ngàng của mọi người mà ôm lấy nàng bay lên không trung trở lại thần điện.



Nhìn nó và nàng bay đi, Rakefi khẽ cười, nụ cười âm độc, thâm hiểm, ánh mắt lóe sáng đầy mưu mô.

Hắn Rakefi, là anh trai hoàng đế Ragashu, từ trước đến nay đều là dùng danh nghĩa em trai mình để cai trị vương quốc Babylon, thích tàn sát người vô tội, đem Ragashu em trai mình giam lỏng trong tẩm cung không cho ra ngoài, vì vậy mà bao nhiêu tội lỗi hắn tạo ra đều đẩy hết trách nhiệm cùng oán thán lên người Ragashu mà chẳng ai hay biết.

Rakefi, cũng chính hắn là người tính kế sát hại cha của mình để được làm hoàng đế. Nhưng kế hoạch của hắn không thành công, trước khi chết cha của hắn đã để lại di ngôn, cho Ragashu thay thế vương vị của ông. Hắn từ đó mà căm hận Ragashu, cư nhiên hắn là anh trai mà có thể để thua kém em trai mình sao? Hắn ngàn vạn lần không cam chịu, hắn nhất định sẽ lật đổ Ragashu và trở thành hoàng đế trong nay mai.

Còn về lần này hắn cùng Ragashu đến Ai Cập là vì Asisu. Hắn muốn đề nghị Menfuisu gả Asisu cho Ragashu để kết mối liên minh giữa hai nước, không chỉ như vậy thôi đâu, hắn còn muốn lợi dụng Asisu, chiếm lấy Giza Hạ Ai Cập, sau đó là đem Thượng Ai Cập toàn bộ san bằng, biến nó thành thuộc địa của người Babylon.

Nhưng đó chỉ là chuyện của sau này, hắn hiện tại bây giờ là đang trông chờ Menfuisu cùng Carol-con gái nữ thần sông Nil quay lại.



"Ragashu!" Rakefi vỗ vai Ragashu

"Sao?" Ragashu lạnh nhạt

"Em cảm thấy Asisu như thế nào?"

"Rất tuyệt..." Ragashu ngập ngừng "Nếu như nàng không yêu Menfuisu thì em nhất định sẽ thú nàng. Đưa nàng về làm hoàng phi Babylon."

"Chuyện đó không khó, ta có thể giúp được em!" Rakefi cười ngạo mạn, ánh mắt đen láy, nham hiểm hiện lên ý cười nồng đậm.

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status