Nàng rõ ràng đã đem giấu quyển Cung Xuân Đồ dưới giường, còn tự cho là bí mật không chê vào đâu được.
Bị người thân cận nhất phát hiện ra bản thân làm một số việc không đứng đắn gì đó, đánh vỡ hình tượng nhu thuận dĩ vãng của nàng, đồng thời hai người lại trực diện đối mặt nhau, nhận sự chất vấn của đối phương. Da mặt nàng dù có dầy như thành trì thì giờ phút này cũng không khỏi xấu hổ vô cùng.
Đáng tiếc, nàng lại không có khả năng tìm một cái lỗ chui xuống.... ...
Vì vậy, hai má Băng Nhi nhanh chóng nổi lên từng mạt ửng hồng, như nước mực chậm rãi lan truyền, rất nhanh cả lỗ tai cũng đề đỏ lên, phảng phất như hoa đào nở rộ. Băng Nhi vội cắn môi, trong cái khó ló cái khôn, nói tránh đi “Ca, sao huynh lại lật đồ của ta..... đó không phải là hành vi của quân tử......”
Đương nhiên Lạc Ngọc Ly hiểu rõ kỹ xảo, liếc nhìn nàng thật sâu “Là A Phì tìm được.”
Băng Nhi gấp đến độ gãi gãi hai gò má, việc này quy tội đến trên người A Phì, kế hoạch trước đó nàng không thể không từ bỏ.
Nàng ngàn tính vạn tính, lại quên trong nhà còn có một con mèo ngu xuẩn không yên, thật là thất sách.
Sau một khắc, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của Băng Nhi cũng chưa hết đỏ, nàng lui về phía sau hai bước, hai mắt trừng thật to, biểu hiện bản thân thật sự rất tức giận, xoa tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thì ra là con mèo A Phì kia! Con mèo ngu xuẩn chết tiệt! Đồ đạc trong nhà sao có thể tùy tiện lục lọi? Nếu làm hư này nọ thì phải làm thế nào?” Một bên Băng Nhi toát ra bộ dáng muốn cắn người, che đậy cảm xúc không biết làm thế nào trong lòng. Một bên nhanh chóng chuyển động đôi mắt đen lúng liếng, nghĩ kế thoát thân.
Nhưng mà Lạc Ngọc Ly cũng không bởi vì vậy mà buông tha cho nàng. Hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, khuôn mặt đạm bạc cùng ánh mắt lạnh như băng làm cho nàng không rét mà run.
Giọng nói của hắn mang theo giọng mũi nặng nề hỏi: "Cung Xuân Đồ? Hử?"
Bị con ngươi tối tâm của Lạc Ngọc Ly đảo qua, Băng Nhi sờ sờ cái mũi, ngừng một chút mới nói: “Đại ca….. Làm thế nào biết đây là Cung Xuân Đồ?”
Lạc Ngọc Ly nhìn nàng, nói: “Muội nghĩ muốn ngụy biện gì nữa?”
"Ta nào có ngụy biện. Ta là ăn ngay nói thật.” Đôi mắt đen láy chuyển động, cắn môi đỏ mọng, hàm răng lóe ra sáng bóng trong suốt, tiếp theo vô liêm sỉ mà nói: “Cái này rõ ràng không phải là Cung Xuân Đồ. Vì sao đại ca chắc chắn đây là Cung Xuân Đồ? Chẳng lẽ trước kia đại ca đã xem qua Cung Xuân Đồ? Hay lã đại ca đã nhìn lén qua? Nếu như là thế, đại ca ngươi quả thật là quá giả đứng đắn rồi! Nếu đại ca đi ngay đứng thẳng, khi đó đến giáo huấn ta cũng không muộn.”
Nghe vậy, khóe miệng Lạc Ngọc Ly hơi cong, chậm rãi nhếch môi. Nhưng mà tươi cười đẹp mắt như vậy lại ẩn chứa ý lạnh thấu xương.
Băng Nhi đưa tay gãi gãi hai gò má, có chút đứng ngồi không yên!
Đột nhiên, trong tay Lạc Ngọc Ly như làm ảo thuật, không hề do dự lấy ra cái chổi lông gà từ trong ống tay áo, hung hăn quất xuống mông người nào đó.
Hắn ra tay cực kỳ nhanh, quả thật nhanh đến mức không tưởng tượng được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không thể đến trên đời này lại có người có thể ra tay nhanh như vậy.
Mặc dù Băng Nhi không nhìn thấy Lạc Ngọc Ly, trong lòng lại luôn luôn đề phòng hắn, nhưng lần này ngược lại phải bị đánh, còn bị đánh vào mông.
Băng Nhi vừa chạy trốn vừa che mông, nói: “Dừng tay, dừng tay, hảo nam không đấu cùng nữ tử.”
Lạc Ngọc Ly mắt điếc tai ngơ, giọng điệu lạnh lùng khiển trách: “Muội là một nữ hài tử, học cái gì tốt không học lại lén lút chuồn ra ngoài lúc nửa đêm, thậm chí còn cất giấu loại Cung Xuân Đồ không biết liêm sỉ này. Cố tình phạm sai lầm còn không biết hối cải, vô liêm sỉ, ngụy biện cảo bướng, vô pháp vô thiên, càng làm nhục gia phong, thẹn với phụ mẫu huynh trưởng. Ta đây sẽ mang gia pháp hầu hạ muội.”
Nhưng nhìn thấy một phòng bay đầy lông gà rất phong tình, bó thành một bó, một lớp tới một lớp, hung hăng đánh tới…….
Nhất thời trong phòng truyền đến một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết “Ca, không cần………”
. . . . . .
Ban đêm, hàn phong giống như có thể xuyên thấu qua giấy cửa sổ thổi vào trong phòng, bầu trời chợt thoáng qua một đường sáng.
Cả đêm Băng Nhi gặp ác mộng, không cách nào yên giấc, cố tình không khí trong phòng còn cực kỳ ẩm ướt, nằm trên giường cả người đều không thoải mái.
Nàng mơ mơ màng màng lăn lộn, nhưng mà khắp nơi trên thân thể nóng bừng đau đớn đánh úp lại, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Nàng cắn răng, trong lòng thầm hận, thầm hận người đại ca không hiểu thương hương tiếc ngọc. Nàng muốn vĩnh viễn không để ý đến hắn.
Một khi nghĩ đến mỹ nhân đồ cực phẩm bị Lạc Ngọc Ly xé bỏ, nàng càng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đau đớn không thôi.
Bức họa này nàng vô cùng vô cùng cảm thấy hứng thú, cũng là bức vẽ nàng bí mật vẽ ở Xuân Phong Lâu. Nghe nói, bộ mỹ nhân đồ này tên là “Tiêu Dao Vũ” chính là một điệu vũ của một loài bướm tao nhã tươi đẹp, cùng sở hữu tám mươi tám loại kỹ thuật nhảy múa, trăm loại biến hóa, vẽ lại mỹ nhân tuyệt sắc tao nhã đang nhanh nhẹn nhảy múa, yêu ba sinh mị, ý cảnh tiêu dao, cực kỳ đẹp.
Mặt ngoài nhìn vào hoàn toàn là vũ đạo để lấy lòng cùng thỏa mãn khách nhân.
Nhưng Băng Nhi giống như cảm nhận được một loại huyền diệu khác. Trong đó hình ảnh nữ tử bên cạnh tất có một người nam tử. Kỹ thuật nhảy của nàng kia như mộng như ảo, khi thì như gần như xa đối với nam tử, khi thì lại khống chế nhịp đập của đối phương. Vài động tác đơn giản còn có thế Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, nam tử lại giống như tù nhân quay chung quanh nữ tử. Tuy rằng người trong tranh để lộ cảnh xuân, nhưng da thịt lõa lồ đều phân bố ở huyệt vị yếu hại cùng nhược điểm, tâm tư như vậy giống như đang che giấu cái gì đó.
Kể từ ở Xuân Phong Lâu nhận được bức họa này, trong lòng Băng Nhi lại hiểu ra chút ít.
Trực giác của nàng từ trước đến giờ rất nhạy cảm, luôn cảm thấy bộ “Tiêu Dao Vũ” đồ này có chút cổ quái, giống như đang cất giấu một chút bí mật không thể cho ai biết.
Có lẽ là tính tình hiếu kỳ thích tìm hiểu, Băng Nhi bị khơi lên lòng hiếu kỳ hoàn toàn, liền dựa vào trí nhớ vẽ lại một lần, giấu ở dưới giường.
Theo mỗi đêm tỉ mỉ tính toán suy nghĩ, nàng càng ngày càng cảm thấy bức họa này rất không bình thường, cực kỳ cực kỳ không bình thường.
Trong lòng có thể yên tĩnh, có một số việc không cần thiết lập tức phải biết rõ, càng không cần thiết lập tức làm sáng tỏ, chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp.
Mà tâm tư Băng Nhi kín đáo, mỗi khi nàng nhớ lại kỹ thuật nhảy kế tiếp, liền tiêu hủy một bức trong đó.
Cố tình, chỉ còn sót một bức cuối cùng, không nghĩ lại bi ̣Lạc Ngọc Ly phát hiện ra!
Vì vậy, trong lòng nàng càng nghĩ càng giận, hung hăng vỗ vỗ giường, nhưng lúc này, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng nam tử khẽ thở dài.
"Đã tỉnh?"
Không ngờ, bên người nàng tuy rằng không có người nhưng người đã có mặt trong phòng.
Bỗng nhiên, nến được thấp sáng, một mảnh sáng trưng “Cộp” một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện một vật trên bàn, thì ra là một chén thuốc.
Đầu ngón tay cầm chén thuốc thon dài mà trong suốt, tựa như nhạc công trong Xuân Phong Lâu, ngón tay mang theo mùi thơm tươi mát, tinh tế hơi lạnh.
Băng Nhi nhận lấy chén thuốc, đuôi lông mày chậm rãi nhíu lại, giọng điệu không tốt lên tiếng “Huynh tới làm gì?”
Nam tử lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên là tới thăm muội.”
Băng Nhi bĩu môi, tức giận nói: “Không phải huynh đã nói, nhìn thấy ta một cái liền tức giận, còn đến nhìn ta làm gì?’
"Tối nay rất lạnh, ta đến xem muội có bị đông chết hay không.” Lạc Ngọc Ly nhàn nhạt liếc nhìn Băng Nhi một cái, đôi mắt trầm tĩnh như mộng.
Nhưng mà hắn cũng không để ý tới ý tứ của nàng, chậm rãi đi lên phía trước, nhấc chăn lên, ngồi ở bên người nàng. Hai ngón tay thon dài kiểm tra xem trên người nàng có vết bầm ứ đọng hay không. Hắn kiểm tra cực kỳ cẩn thận, Băng Nhi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái khi thuốc mỡ được bôi trên người nàng. Đương nhiên cũng chỉ là nơi mắt có thể nhìn thấy được, mông của nàng vẫn còn rất đau.
"Những chỗ khác, tự mình bôi thuốc.” Tùy theo lông mi dài của Lạc Ngọc Ly buông xuống, khuôn mặt nhìn không rõ biểu cảm.
Băng Nhi cắn cắn môi dưới, lẩm bẩm một tiếng “Cũng may, rốt cuộc huynh cũng biết áy náy rồi.”
Lạc Ngọc Ly chậm rãi đứng thẳng lên, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là đến xem thương thế của muội, nhìn xem muội có biết hối lỗi hay không. Đừng cho là ta sẽ thấy áy náy, cũng đừng nghĩ là ta rất muốn đến nhìn muội. Muội thật sự là có chút tự mình đa tình rồi.”
Băng Nhi nhất thời chán nản, hai chân hung hang dùng sức giậm lên chân Lạc Ngọc Ly, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm tốt lắm, bằng không huynh đánh chết ta cũng tốt, về sau cũng không cần đến xem ta.”
"Vì sao ta phải đánh chết muội?” Lạc Ngọc Ly chậm rãi nhíu mày.
"Nhưng mà huynh thật sự sắp đánh chết ta.” Băng Nhi căm hận nói.
Lạc Ngọc Ly im lặng một hồi, sau đó hắn vẫn như cũ thản nhiên nói: “Muội phải biết rằng…….Yêu càng nhiều thì càng nghiêm khắc.”
Băng Nhi lập tức tức giận mà nói: “Còn đánh là thương mắng là yêu nữa? Tất cả đầu là cái rắm!"
Nghe nàng nói ra hai chữ “cái rắm” LạcNgọc Ly nhí nhíu mày “Nữ hài tử cần phải lịch sự một chút.”
Băng Nhi cười lạnh một tiếng, “Lịch sự như thế nào? Mà không lịch sự lại như thế nào? Nhưng mà ta biết, trên đời này nam nhân đánh nữ nhân đều không phải là nam nhân tốt.”
Dưới sự trào phúng của nàng, con ngươi của Lạc Ngọc Ly hơi hơi tà mị, chỉ thản nhiên nói: “Muội còn nhỏ, thật sự còn chưa tính là nữ nhân.”
Băng Nhi phản bác “Ta đã cập kê đương nhiên được tính là nữ nhân.”
Mặt Lạc Ngọc Ly không chút biểu cảm nói: “Ta thật sự nhìn không ra, chỗ nào của muội giống nữ nhân?”
Bị người thân cận nhất phát hiện ra bản thân làm một số việc không đứng đắn gì đó, đánh vỡ hình tượng nhu thuận dĩ vãng của nàng, đồng thời hai người lại trực diện đối mặt nhau, nhận sự chất vấn của đối phương. Da mặt nàng dù có dầy như thành trì thì giờ phút này cũng không khỏi xấu hổ vô cùng.
Đáng tiếc, nàng lại không có khả năng tìm một cái lỗ chui xuống.... ...
Vì vậy, hai má Băng Nhi nhanh chóng nổi lên từng mạt ửng hồng, như nước mực chậm rãi lan truyền, rất nhanh cả lỗ tai cũng đề đỏ lên, phảng phất như hoa đào nở rộ. Băng Nhi vội cắn môi, trong cái khó ló cái khôn, nói tránh đi “Ca, sao huynh lại lật đồ của ta..... đó không phải là hành vi của quân tử......”
Đương nhiên Lạc Ngọc Ly hiểu rõ kỹ xảo, liếc nhìn nàng thật sâu “Là A Phì tìm được.”
Băng Nhi gấp đến độ gãi gãi hai gò má, việc này quy tội đến trên người A Phì, kế hoạch trước đó nàng không thể không từ bỏ.
Nàng ngàn tính vạn tính, lại quên trong nhà còn có một con mèo ngu xuẩn không yên, thật là thất sách.
Sau một khắc, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của Băng Nhi cũng chưa hết đỏ, nàng lui về phía sau hai bước, hai mắt trừng thật to, biểu hiện bản thân thật sự rất tức giận, xoa tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thì ra là con mèo A Phì kia! Con mèo ngu xuẩn chết tiệt! Đồ đạc trong nhà sao có thể tùy tiện lục lọi? Nếu làm hư này nọ thì phải làm thế nào?” Một bên Băng Nhi toát ra bộ dáng muốn cắn người, che đậy cảm xúc không biết làm thế nào trong lòng. Một bên nhanh chóng chuyển động đôi mắt đen lúng liếng, nghĩ kế thoát thân.
Nhưng mà Lạc Ngọc Ly cũng không bởi vì vậy mà buông tha cho nàng. Hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, khuôn mặt đạm bạc cùng ánh mắt lạnh như băng làm cho nàng không rét mà run.
Giọng nói của hắn mang theo giọng mũi nặng nề hỏi: "Cung Xuân Đồ? Hử?"
Bị con ngươi tối tâm của Lạc Ngọc Ly đảo qua, Băng Nhi sờ sờ cái mũi, ngừng một chút mới nói: “Đại ca….. Làm thế nào biết đây là Cung Xuân Đồ?”
Lạc Ngọc Ly nhìn nàng, nói: “Muội nghĩ muốn ngụy biện gì nữa?”
"Ta nào có ngụy biện. Ta là ăn ngay nói thật.” Đôi mắt đen láy chuyển động, cắn môi đỏ mọng, hàm răng lóe ra sáng bóng trong suốt, tiếp theo vô liêm sỉ mà nói: “Cái này rõ ràng không phải là Cung Xuân Đồ. Vì sao đại ca chắc chắn đây là Cung Xuân Đồ? Chẳng lẽ trước kia đại ca đã xem qua Cung Xuân Đồ? Hay lã đại ca đã nhìn lén qua? Nếu như là thế, đại ca ngươi quả thật là quá giả đứng đắn rồi! Nếu đại ca đi ngay đứng thẳng, khi đó đến giáo huấn ta cũng không muộn.”
Nghe vậy, khóe miệng Lạc Ngọc Ly hơi cong, chậm rãi nhếch môi. Nhưng mà tươi cười đẹp mắt như vậy lại ẩn chứa ý lạnh thấu xương.
Băng Nhi đưa tay gãi gãi hai gò má, có chút đứng ngồi không yên!
Đột nhiên, trong tay Lạc Ngọc Ly như làm ảo thuật, không hề do dự lấy ra cái chổi lông gà từ trong ống tay áo, hung hăn quất xuống mông người nào đó.
Hắn ra tay cực kỳ nhanh, quả thật nhanh đến mức không tưởng tượng được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không thể đến trên đời này lại có người có thể ra tay nhanh như vậy.
Mặc dù Băng Nhi không nhìn thấy Lạc Ngọc Ly, trong lòng lại luôn luôn đề phòng hắn, nhưng lần này ngược lại phải bị đánh, còn bị đánh vào mông.
Băng Nhi vừa chạy trốn vừa che mông, nói: “Dừng tay, dừng tay, hảo nam không đấu cùng nữ tử.”
Lạc Ngọc Ly mắt điếc tai ngơ, giọng điệu lạnh lùng khiển trách: “Muội là một nữ hài tử, học cái gì tốt không học lại lén lút chuồn ra ngoài lúc nửa đêm, thậm chí còn cất giấu loại Cung Xuân Đồ không biết liêm sỉ này. Cố tình phạm sai lầm còn không biết hối cải, vô liêm sỉ, ngụy biện cảo bướng, vô pháp vô thiên, càng làm nhục gia phong, thẹn với phụ mẫu huynh trưởng. Ta đây sẽ mang gia pháp hầu hạ muội.”
Nhưng nhìn thấy một phòng bay đầy lông gà rất phong tình, bó thành một bó, một lớp tới một lớp, hung hăng đánh tới…….
Nhất thời trong phòng truyền đến một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết “Ca, không cần………”
. . . . . .
Ban đêm, hàn phong giống như có thể xuyên thấu qua giấy cửa sổ thổi vào trong phòng, bầu trời chợt thoáng qua một đường sáng.
Cả đêm Băng Nhi gặp ác mộng, không cách nào yên giấc, cố tình không khí trong phòng còn cực kỳ ẩm ướt, nằm trên giường cả người đều không thoải mái.
Nàng mơ mơ màng màng lăn lộn, nhưng mà khắp nơi trên thân thể nóng bừng đau đớn đánh úp lại, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Nàng cắn răng, trong lòng thầm hận, thầm hận người đại ca không hiểu thương hương tiếc ngọc. Nàng muốn vĩnh viễn không để ý đến hắn.
Một khi nghĩ đến mỹ nhân đồ cực phẩm bị Lạc Ngọc Ly xé bỏ, nàng càng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đau đớn không thôi.
Bức họa này nàng vô cùng vô cùng cảm thấy hứng thú, cũng là bức vẽ nàng bí mật vẽ ở Xuân Phong Lâu. Nghe nói, bộ mỹ nhân đồ này tên là “Tiêu Dao Vũ” chính là một điệu vũ của một loài bướm tao nhã tươi đẹp, cùng sở hữu tám mươi tám loại kỹ thuật nhảy múa, trăm loại biến hóa, vẽ lại mỹ nhân tuyệt sắc tao nhã đang nhanh nhẹn nhảy múa, yêu ba sinh mị, ý cảnh tiêu dao, cực kỳ đẹp.
Mặt ngoài nhìn vào hoàn toàn là vũ đạo để lấy lòng cùng thỏa mãn khách nhân.
Nhưng Băng Nhi giống như cảm nhận được một loại huyền diệu khác. Trong đó hình ảnh nữ tử bên cạnh tất có một người nam tử. Kỹ thuật nhảy của nàng kia như mộng như ảo, khi thì như gần như xa đối với nam tử, khi thì lại khống chế nhịp đập của đối phương. Vài động tác đơn giản còn có thế Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, nam tử lại giống như tù nhân quay chung quanh nữ tử. Tuy rằng người trong tranh để lộ cảnh xuân, nhưng da thịt lõa lồ đều phân bố ở huyệt vị yếu hại cùng nhược điểm, tâm tư như vậy giống như đang che giấu cái gì đó.
Kể từ ở Xuân Phong Lâu nhận được bức họa này, trong lòng Băng Nhi lại hiểu ra chút ít.
Trực giác của nàng từ trước đến giờ rất nhạy cảm, luôn cảm thấy bộ “Tiêu Dao Vũ” đồ này có chút cổ quái, giống như đang cất giấu một chút bí mật không thể cho ai biết.
Có lẽ là tính tình hiếu kỳ thích tìm hiểu, Băng Nhi bị khơi lên lòng hiếu kỳ hoàn toàn, liền dựa vào trí nhớ vẽ lại một lần, giấu ở dưới giường.
Theo mỗi đêm tỉ mỉ tính toán suy nghĩ, nàng càng ngày càng cảm thấy bức họa này rất không bình thường, cực kỳ cực kỳ không bình thường.
Trong lòng có thể yên tĩnh, có một số việc không cần thiết lập tức phải biết rõ, càng không cần thiết lập tức làm sáng tỏ, chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp.
Mà tâm tư Băng Nhi kín đáo, mỗi khi nàng nhớ lại kỹ thuật nhảy kế tiếp, liền tiêu hủy một bức trong đó.
Cố tình, chỉ còn sót một bức cuối cùng, không nghĩ lại bi ̣Lạc Ngọc Ly phát hiện ra!
Vì vậy, trong lòng nàng càng nghĩ càng giận, hung hăng vỗ vỗ giường, nhưng lúc này, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng nam tử khẽ thở dài.
"Đã tỉnh?"
Không ngờ, bên người nàng tuy rằng không có người nhưng người đã có mặt trong phòng.
Bỗng nhiên, nến được thấp sáng, một mảnh sáng trưng “Cộp” một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện một vật trên bàn, thì ra là một chén thuốc.
Đầu ngón tay cầm chén thuốc thon dài mà trong suốt, tựa như nhạc công trong Xuân Phong Lâu, ngón tay mang theo mùi thơm tươi mát, tinh tế hơi lạnh.
Băng Nhi nhận lấy chén thuốc, đuôi lông mày chậm rãi nhíu lại, giọng điệu không tốt lên tiếng “Huynh tới làm gì?”
Nam tử lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên là tới thăm muội.”
Băng Nhi bĩu môi, tức giận nói: “Không phải huynh đã nói, nhìn thấy ta một cái liền tức giận, còn đến nhìn ta làm gì?’
"Tối nay rất lạnh, ta đến xem muội có bị đông chết hay không.” Lạc Ngọc Ly nhàn nhạt liếc nhìn Băng Nhi một cái, đôi mắt trầm tĩnh như mộng.
Nhưng mà hắn cũng không để ý tới ý tứ của nàng, chậm rãi đi lên phía trước, nhấc chăn lên, ngồi ở bên người nàng. Hai ngón tay thon dài kiểm tra xem trên người nàng có vết bầm ứ đọng hay không. Hắn kiểm tra cực kỳ cẩn thận, Băng Nhi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái khi thuốc mỡ được bôi trên người nàng. Đương nhiên cũng chỉ là nơi mắt có thể nhìn thấy được, mông của nàng vẫn còn rất đau.
"Những chỗ khác, tự mình bôi thuốc.” Tùy theo lông mi dài của Lạc Ngọc Ly buông xuống, khuôn mặt nhìn không rõ biểu cảm.
Băng Nhi cắn cắn môi dưới, lẩm bẩm một tiếng “Cũng may, rốt cuộc huynh cũng biết áy náy rồi.”
Lạc Ngọc Ly chậm rãi đứng thẳng lên, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là đến xem thương thế của muội, nhìn xem muội có biết hối lỗi hay không. Đừng cho là ta sẽ thấy áy náy, cũng đừng nghĩ là ta rất muốn đến nhìn muội. Muội thật sự là có chút tự mình đa tình rồi.”
Băng Nhi nhất thời chán nản, hai chân hung hang dùng sức giậm lên chân Lạc Ngọc Ly, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm tốt lắm, bằng không huynh đánh chết ta cũng tốt, về sau cũng không cần đến xem ta.”
"Vì sao ta phải đánh chết muội?” Lạc Ngọc Ly chậm rãi nhíu mày.
"Nhưng mà huynh thật sự sắp đánh chết ta.” Băng Nhi căm hận nói.
Lạc Ngọc Ly im lặng một hồi, sau đó hắn vẫn như cũ thản nhiên nói: “Muội phải biết rằng…….Yêu càng nhiều thì càng nghiêm khắc.”
Băng Nhi lập tức tức giận mà nói: “Còn đánh là thương mắng là yêu nữa? Tất cả đầu là cái rắm!"
Nghe nàng nói ra hai chữ “cái rắm” LạcNgọc Ly nhí nhíu mày “Nữ hài tử cần phải lịch sự một chút.”
Băng Nhi cười lạnh một tiếng, “Lịch sự như thế nào? Mà không lịch sự lại như thế nào? Nhưng mà ta biết, trên đời này nam nhân đánh nữ nhân đều không phải là nam nhân tốt.”
Dưới sự trào phúng của nàng, con ngươi của Lạc Ngọc Ly hơi hơi tà mị, chỉ thản nhiên nói: “Muội còn nhỏ, thật sự còn chưa tính là nữ nhân.”
Băng Nhi phản bác “Ta đã cập kê đương nhiên được tính là nữ nhân.”
Mặt Lạc Ngọc Ly không chút biểu cảm nói: “Ta thật sự nhìn không ra, chỗ nào của muội giống nữ nhân?”
/88
|