Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 109 - Chương 76

/147




Cầm trong tay viên đan dược màu trắng trong suốt bỏ vào trong miệng, đau đớn trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất, Phong Vụ Niên đổi một thân y phục sạch sẽ, ngồi xếp bằng, đang muốn vận công, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Người nào?

Thái tử, là ta. Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Triệu Song Nhân.

Vào đi. Phong Vụ Niên thản nhiên mở miệng.

Cửa được mở ra, Triệu Song Nhân một thân áo xanh chậm rãi đi vào.

Chuyện gì. Phong Vụ Niên lười phải nói nhảm cùng nàng, lạnh lùng nhìn nàng.

Thái tử, ta là nhớ người nên tới thăm người một chút, cũng không được sao? Triệu Song Nhân cười đến kiều mỵ, chân thành tiến lên, ngồi ở bên cạnh Phong Vụ Niên.

Trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện ra Phong Vụ Niên cũng là nhân trung chi long, thân phận địa vị cùng với dáng vẻ bên ngoài của hắn đều làm cho nàng mê luyến thật sâu, khiến cho nàng ngoài việc báo thù thì còn muốn trở thành nữ nhân của hắn.

Vậy sao? Phong Vụ Niên cười tà, dứt khoát nghiêng người dựa vào trên giường, cười như không cười nhìn nàng.

Triệu Song Nhân cảm thấy trong lòng một hồi rung động, nâng lên một nụ cười tràn đầy kiều mỵ: Thái tử, nếu không thì để cho ta tới hầu hạ ngài đi. Mặc dù nàng không thể mang thai nhưng nàng tự tin với dáng người này của mình vẫn có đủ năng lực làm cho nam nhân mê luyến.

Hầu hạ? Phong Vụ Niên cười càng tà khí hơn: Ngươi muốn hầu hạ Bổn vương như thế nào? Bưng trà dâng nước, hay là. . . . . .

Hắn đột nhiên giật lấy quần áo của nàng kéo ra, lạnh lùng cười: Hay là muốn dùng thân thể này của ngươi?

Thái tử! Gương mặt Triệu Song Nhân ửng hồng, mềm mại leo lên trên người Phong Vụ Niên, mị nhãn như tơ nhìn nam nhân ở trước mặt nói: Nếu như thái tử nguyện ý thì Song Nhân đương nhiên là nguyện ý.

Ha ha, vậy sao? Phong Vụ Niên bên ngoài thì dịu dàng cười nhưng trong mắt là ý lạnh như băng, xé quần áo của nàng ra, không hề có màn dạo đầu liền chiếm đoạt thân thể Triệu Song Nhân nhưng ở trong đầu lại đang nghĩ đến hình ảnh bên trong cánh rừng hoa đào, dung nhan tuyệt mỹ khi ngủ của Hoa Khóc Tuyết.

Triệu Song Nhân kiều mị rên rỉ, thân thể mặc dù đau đớn nhưng trong tâm lại rất kích động , nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phong Vụ Niên, trong mắt Triệu Song Nhân đều là si mê.

Kích tình qua đi, Phong Vụ Niên đẩy Triệu Song Nhân ra, trên gương mặt lạnh lùng không nhìn ra chút dấu vết nào là động tình.

Triệu Song Nhân suy yếu xụi lơ ở trên giường, thấy vậy, trong lòng trầm xuống, một chút vui sướng mới vừa dâng lên cũng tiêu tán không ít.

Nói mục đích ngươi tới đây đi. Phong Vụ Niên lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt không có chút nào quyến luyến.

Thái tử, đây là Xích tình đan mà ta luyện ra. Triệu Song Nhân cứng đờ cười cười, từ trong quần áo ở dưới đất lấy ra một viên đan dược màu đỏ.

Tác dụng. Phong Vụ Niên nhíu mày, nhận lấy đan dược trong tay nàng.

Triệu Song Nhân sắc mặt lạnh lẽo: Nam nữ yêu nhau ăn vào thuốc này nếu như tình cảm của hai người càng sâu thì công dụng càng mạnh, thân thể sẽ phải chịu đựng cảm giác đau đớn khi xương bị đục khoét, lâu dần sẽ thổ huyết, nếu hai người không thể tuyệt tình tuyệt ái, vậy thì sẽ sống cuộc sống đau đớn đến chết!

Mộ Lương và Hoa Khóc Tuyết không phải là yêu nhau sao? Vậy hãy để cho bọn họ đau đớn đến chết, nếu thật có thể cắt đứt tình cảm của họ thì đối với bọn họ mà nói cái loại khổ sở này sợ là không khác gì so với lúc đầu, ha ha ha ha!

Thuốc này là ta dùng oan hồn của Lý Phượng Kỳ chế thành, ha ha ha, mặc dù là nàng bị điên nhưng tận trong xương tủy vẫn là rất căm hận Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết, hận ý điên cuồng này chính là thuốc dẫn tốt nhất, ha ha ha ha!

Triệu Song Nhân càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng kích động, gương mặt bị hận ý làm cho vặn vẹo, gần như là điên cuồng.

Vậy giữ ngươi lại còn có tác dụng gì? Phong Vụ Niên chán ghét nhìn nàng, đột nhiên nâng lên nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Song Nhân sững sờ, mờ mịt nhìn hắn, theo bản năng đáp: Thuốc ta đã luyện chế thành công rồi.

Đúng vậy thuốc ngươi đã luyện thành thì giữ ngươi lại cũng vô dụng. Phong Vụ Niên lạnh lùng cười.

Ta còn có thể hầu hạ thái tử!

Đột nhiên Triệu Song Nhân cảm thấy lạnh cả người, theo bản năng quay người bỏ chạy, lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn lại, trên người dần dần dâng lên đau đớn, gương mặt nàng toàn là hoảng sợ, muốn hét to, lại phát hiện nàng không thể phát ra được âm thanh nào.

Mùi vị của ngươi thật đúng là chả ra làm sao, Bổn vương không lưu người vô dụng.

Vẻ mặt Phong Vụ Niên lãnh khốc, chậm rãi thu tay lại, nhìn quần áo xốc xếch cùng với bộ mặt hoảng sợ của Triệu Song Nhân hóa thành một vũng máu trên đất, chán ghét cau mày gọi: Phúc bá, dọn dẹp gian phòng này một chút. Dứt lời, lắc mình rời đi.

Đào Hoa Lâm.

Ngao! Một con Bạch Hổ đứng ở dưới cây đào ngửa mặt lên trời rống, nghi ngờ nhìn bốn phía, móng vuốt lớn gãi gãi lỗ mũi, kỳ quái, nơi này rõ ràng là có hơi thở của chủ tử, tại sao nó lại không nhìn thấy bọn họ đâu.

Đại Hoa nằm ở dưới cây đào, mí mắt khép hờ, nó xác định chủ tử là ở tại chỗ này, nếu không nhìn thấy bọn họ, vậy thì nằm ở chỗ này đợi cũng tốt lắm.

Chạy trên đường nhiều ngày như vậy, Đại Hoa cảm thấy rất vất vả, trong chốc lát, liền ngủ thiếp đi, mà ở hướng trên đỉnh đầu của nó, một đạo kết giới ngăn cách Hoa Khóc Tuyết và Mộ Lương.

Trong kết giới với bên ngoài là cùng một dạng, cũng là một mảnh rừng hoa đào, chỉ là nơi này hoa rơi nhiều hơn, cánh hoa màu hồng quanh quẩn trong không trung.

Trong vòng một ngày, chúng ta có thể luyện thành không? Hoa Khóc Tuyết thản nhiên quan sát bốn phía, có chút không xác định mở miệng.

Mộ Lương bĩu môi, sắc mặt còn có chút khó coi: Ta không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nữa.

Hắn không có đụng đến ta. Hoa Khóc Tuyết sâu sắc cảm nhận được công lực ghen tuông của hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, mím môi nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, Hoa Khóc Tuyết nhẹ giọng nói ra.

Ta biết rõ hắn không có đụng đến nàng nhưng hắn thiếu chút nữa là chạm vào nàng! Mộ Lương hừ lạnh, càng nghĩ càng phát cáu, nhìn chằm chằm vào cánh môi của Hoa Khóc Tuyết, hung hăng hôn một cái, ngẩng đầu lên, lại cúi đầu hôn một cái, nghiêm mặt bá đạo tuyên bố: Đây là của ta!

Là của chàng, đừng làm rộn! Hoa Khóc Tuyết đối với hành động trẻ con này của hắn dở khóc dở cười, dứt khoát ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, chôn đầu vào trước ngực hắn, theo lời của hắn nói.

Mộ Lương thấy nàng làm nũng, hài lòng cười, tức tối trong bụng cũng theo dáng vẻ nàng tiêu tan không ít, bàn tay siết lấy vòng eo tinh tế của nàng, ôm nàng gần lại.

Chủ tử! Chớ âu yếm nữa, tu luyện đi tu luyện á..., ngày mai là diễn ra cuộc so tài tranh bá rồi! Âm thanh Thiêu Hồng từ phía tây truyền đến, mang theo điểm vội vàng, lại ẩn chứa trêu chọc.

Thiêu Hồng, ngươi đừng nói. . . . . . Liệp Tử nhìn thấy Mộ Lương nguy hiểm nheo mắt lại, âm thanh run run.

Tu luyện thế nào, nói đi. Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn xung quanh.

Liền cởi hết đồ ra nha, sau đó mặt đối mặt ngồi dưới đất, mười ngón tay nắm chặt, trong lòng không có nghĩ đến việc khác chỉ cần hấp thu lực lượng của chúng ta truyền qua! Thiêu Hồng nói.

Mộ Lương sờ lỗ mũi một cái, vô tình hoặc cố ý liếc nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết.

Nơi này chỉ có ta với Mộ Lương? Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, hỏi.

Ừm, chủ tử, nơi này chỉ có người cùng nam nhân của người, nhớ kĩ, một lát nữa mặc kệ xuất hiện thứ gì, đều là hư ảo, hai người ngàn vạn lần không thể bị những chuyện đó tác động a, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc!

Thiêu Hồng nhắc nhở.

Sau âm thanh của Thiêu Hồng, trong kết giới yên tĩnh lại.

Mộ Lương yên lặng sờ mũi, vô tình hay cố ý liếc về phía Hoa Khóc Tuyết mấy

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status