Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 42 - Chương 42

/147




Hoa Khấp Tuyết, có phải nàng đang có chuyện gì không hài lòng, nàng phải nói thẳng với ta a! Giấu ở trong lòng làm gì! Mộ Lương đè Hoa Khấp Tuyết vào một thân cây, trong mắt nổi lên bão táp, gấp gáp gầm nhẹ, cái bộ dáng này của nàng nhanh chóng ép điên hắn rồi, dọc đường đi mặc kệ hắn có nói gì, mắt nàng đều không biểu cảm đồng thời không nói chuyện!

Chàng suy nghĩ nhiều rồi. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, da thịt trắng nõn của hắn bởi vì giận dữ mà dần ửng đỏ, môi mỏng mím chặt, mất đi vẻ bình tĩnh thong dong của bình thường .

Hoa Khấp Tuyết, nàng thật sự là có bản lãnh bức chết người. Mộ Lương thất bại nhắm mắt lại, thở ra một hơi, đè xuống giận dữ trong lòng, lần nữa mở mắt thì trong mắt chỉ còn lại thỏa hiệp, đưa tay vuốt lên gương mặt mềm mại của nàng, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, A Noãn, ta so với nàng hiểu rõ nàng hơn nàng hiểu chính mình, nàng đang không vui vẻ, Sao giấu được ta?

Ánh mắt Mộ Lương tràn đầy nhu tình, đồng thời kèm theo nét cưng chiều, vạn phần bất đắc dĩ, làm mềm nhũn trái tim Hoa Khấp Tuyết.

Mắt Hoa Khấp Tuyết hạ xuống, thở dài một hơi, thái độ của nàng, thật đã làm tổn thương hắn đi, đối mặt với một Mộ Lương dịu dàng như thế, nàng chỉ có thể thỏa hiệp, mấp máy môi, nói ra lý do làm nàng không vui.

Đông Phương vũ nói, chỉ có nàng ta mới có thể tiếp nhận chàng, tại sao?

Cả người Mộ Lương liền cứng đờ, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, sắc mặt liền trắng bệch, máu trong người cũng từ từ lạnh dần, chuyện của hắn, làm sao Đông Phương Vũ biết được?

Chàng rốt cuộc giấu ta chuyện gì? Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu, không bỏ qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, liền đau lòng.

A Noãn. . . . . . Mộ Lương há miệng, mắt hiện lên bối rối cùng vô lực, nghĩ đến sự kiện kia, đột nhiên hắn cảm thấy sợ, sợ A Noãn sẽ không tiếp nhận được, hắn cho là hắn sẽ gạt được nàng là tốt rồi, nhưng vẫn để nàng biết được.

Nói. Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, nhìn hắn hốt hoảng cùng vô dụng, trong lòng liền càng quyết tâm phải biết được bí mật hắn.

A Noãn, ta nói, nhưng nàng đừng có rời khỏi ta được không. . . . . . trong mắt Mộ Lương hiện yếu ớt, không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Khấp Tuyết, nắm thật chặt quả đấm.

Mộ Lương, chàng cho rằng tình yêu của ta là gì, gặp phải khó khăn sẽ dừng lại? Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, lại mang trong đó nỗi thất vọng, thất vọng vì Mộ Lương đối với mình không có lòng tin, nhưng trong lòng cũng có chút căng thẳng, rốt cuộc là chuyện gì, làm cho hắn lo lắng đến nỗi nghĩ mình sẽ rời bỏ hắn?

Đôi tay đặt ở trước ngực hắn, Hoa Khấp Tuyết khẽ dùng sức, muốn đẩy hắn ra, đột nhiên lại bị hắn ôm càng chặt hơn.

Không...không được đẩy ta ra. trong giọng nói của Mộ Lương có chút run rẩy, vùi đầu vào ngạnh cổ nàng, A Noãn, ta không phải không tin nàng, mà là ta không tự tin với chính mình. . . . . .

Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, Mộ Lương luôn là người tự tin bá đạo, đến tột cùng hắn giấu mình cái gì?

Cho chàng một cơ hội cuối cùng, nói. Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giọng nói lạnh hơn phần, nhưng không đẩy hắn ra nữa.

Mộ Lương hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt còn chút trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, Không được rời khỏi ta.

Nói! Hoa Khấp Tuyết tức giận trừng hắn, lúc nào thì Mộ Lương lại biến thành nhu nhược như vậy! Như thế nào nàng cũng không nhớ mình lúc nào đã nói qua rằng mình muốn rời khỏi hắn!

Mỗi khi trăng tròn, ta sẽ biến thành một con quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, khát máu, gặp người liền giết. Mộ Lương nhắm mắt lại, cười cười tự giễu, chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc đã nói ra.

Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, sức lực ôm nàng cũng lớn hơn, hắn đã nói rồi, nếu nàng vẫn muốn rời đi, hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn rất sợ, sợ A Noãn sẽ vì vậy mà chán ghét hắn.

Mộ Lương, cũng chỉ là giết người, nếu như làm vậy có thể cho chàng thoải mái hơn, ta sẽ đi cùng với chàng giúp chàng giết. Hoa Khấp Tuyết thương tâm nhìn thẳng hắn, không hề nghĩ sẽ chán ghét hắn, cũng không hề nghĩ tới muốn chạy trốn khỏi hắn.

A Noãn. . . . . . Mộ Lương kinh ngạc nhìn nàng, có chút không kịp phản ứng, A Noãn, không quan tâm chuyện hắn sẽ biến thành quái vật?

Mộ Lương, thật ra thì có lúc chàng cũng rất đần. Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, dùng sức đẩy hắn ra một chút, Ta sẽ không cảm thấy chính mình vô dụng, chỉ như vậy liền chịu không được. Nam nhân khi yêu đều như vậy cứ để tâm vào chuyện vụn vặt sao?

Lúc

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status