Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 61 - Chương 60.2

/147


Vương Gia, Tuyết cô nương, đã đến Tướng phủ. Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Cảnh Duệ nhỏ giọng nhắc nhở.

Ừ. Mộ Lương vén lên rèm, nhàn nhạt nhìn bên ngoài một cái, cúi đầu, dịu dàng nói, A Noãn, nên xuống xe.

Hoa Khấp Tuyết biết đã đến, liền nâng đầu dậy, tùy ý để Mộ Lương chỉnh lại mái tóc đang rối loạn cho nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần biến thành lạnh lùng.

Mộ Lương thấy vậy, cười đến híp mắt lại, tiểu cô nương này biến đổi sắc mặt tốc độ nhanh quá đi, nhưng hắn rất hài lòng, hắn cũng không hy vọng cô nương này lộ ra dáng vẻ thẹn thùng cho người khác nhìn nha.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lập tức hiểu ý tứ của hắn, mắt đẹp khẽ nheo lại.

Đợi hai người xuống xe ngựa, Hoa Khấp Tuyết trên mặt chỉ còn lại lạnh nhạt lạnh lùng, mà khuôn mặt Mộ Lương cũng thay đổi từ khuôn mặt dịu dàng kia thành khuôn mặt khẽ cười nhưng lại rất xa cách.

Tiểu thư, người mới vừa ngủ dậy sao? Lưu Nguyệt khoát áo choàng lên cho Hoa Khấp Tuyết, nhìn đôi mắt của nàng có chút ửng hồng, tò mò hỏi.

Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết không thay đổi, nhưng lại không biết vì sao Lưu Nguyệt lại hỏi như thế.

A Noãn vừa rồi có hơi mệt. Mộ Lương mỉm cười giải vây cho nàng, liếc nhìn hai mắt hơi ửng hồng của nàng, âm thầm oán thầm, đây là do hồi nãy nàng ở trong lòng hắn cọ tới cọ lui mà ra.

Hoa Khấp Tuyết hướng về phía Lưu Nguyệt gật đầu một cái, ngay sau đó nhàn nhạt nhìn Mộ Lương một cái, vẫn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn đại môn của Tướng phủ phía trước, liền nuốt lại lời nghi vấn đang định nói ra, dẫn Lưu Nguyệt đi tới.

Mộ Lương nghĩ đến bộ dáng của nàng ở trong lòng mình khẽ cọ tới cọ lui vừa rồi, nhếch miệng cười, mắt cũng híp lại thành một đường.

Vương Gia, chú ý giữ hình tượng một chút, hiện giờ đang ở bên ngoài, ngài quá phóng túng rồi. Cảnh Duệ đứng kế bên nhìn Mộ Lương, khẽ nói, trên người cũng nổi đầy da gà, vương gia cười, đối với cách nhìn của người khác, là đẹp, nhưng theo suy nghĩ của hắn, thì thật là đáng sợ

Mộ Lương nghe vậy, nụ cười trên mặt liền biến mất trong nháy mắt, lạnh lùng nhìn Cảnh Duệ, mặt lạnh nhạt đi về phía trước, thời điểm khi đi ngang qua Cảnh Duệ, nhẹ nhàng vỗ xuống bờ vai hắn. . . . . .

Thân thể Cảnh Duệ liền cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt liền đổi sang vẻ mặt khổ sở , sau khi bị Mộ Lương vỗ, bả vai liền có cảm nhận được từng đợt đau đớn từ từ truyền tới.

Cảnh Duệ , tốc độ ngươi quá chậm, còn chưa đuổi kịp.

Mộ Lương đột nhiên lạnh lùng nói một câu như vậy.

Sắc mặt Cảnh Duệ nhất thời đen mặt lại, rốt cuộc là hắn trêu ai ghẹo ai, hắn tốt bụng nhắc nhở hạ Vương Gia cố giữ hình tượng, kết quả lần nào cũng bị đánh bị tổn hại! Thiên hạ có người nào thê thảm hơn so với hắn sao? A?!

Vương Gia đã tới. Vân Tự nhìn nam tử mặc áo tím đang ngồi thưởng thức trà trong đại sảnh, mặt liền nở nụ cười.

Tướng gia. Mộ Lương chỉ gật đầu một cái, không định đứng lên, nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết đang ngồi bên cạnh cười nhạt, Tướng gia, nàng là Hoa Khấp Tuyết.

Hả? Vân Tự giật mình, tỉ mỉ quan sát nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh hắn, mắt liền trợn to, đẹp, vẻ đẹp khuynh thành a, không trách được nàng có đủ tư cách ở bên cạnh Mộ Lương.

Tướng gia. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nói, cắt đứt tầm mắt của hắn, trong mắt chợt loé lên tia chán ghét, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, như không có chuyện gì.

Nụ cười của Vân Tự liền cứng đờ, thu hồi ánh mắt, thấy nàng chỉ ngồi, không hề đứng dậy hành lễ, lông mày hơi nhíu lại, Mộ Lương là Nhiếp Chính Vương, đương nhiên không phải cần phải cung kính hắn, nhưng vị cô nương này, sao lại lớn lối như thế.

Nữ nhân của ta, cũng có quyền lực giống như ta, tướng gia nhìn thấy đừng chê cười. Mộ Lương lười biếng nhếch môi, nhẹ nhàng mở miệng, nhưng chỉ một câu, cũng đã biểu lộ thân phận của Hoa Khấp Tuyết, đây là nữ nhân của hắn.

Không dám, không dám. . . . . . Sắc mặt Vân Tự có chút cứng ngắc, cười khan hai tiếng, liền dẫn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đi đến bàn ăn.

Không biết Vương Gia thích ăn gì, hạ quan cũng chỉ chuẩn bị những món ăn mà mẫu phi người yêu thích. Vân Tự dù sao cũng là người lăng lộn trên quan trường đã tranh đấu mấy chục năm, cho dù lúc bắt đầu Mộ Lương đã ra oai phủ đầu hạ thấp uy thế của hắn, lúc này phần lúng túng ban đầu đã bị hắn rất nhanh che giấu đi.

Mộ Lương cười nhạt khẽ nhìn thức ăn trên bàn một chút, khẽ cười nói, Mẫu phi yêu thích, đương nhiên Bổn vương cũng sẽ thích, tướng gia phí tâm.

Vương Gia thích là tốt rồi. Vân Tự cười ha ha, thấy lực chú ý của Mộ Lương bị những món ăn trước mắt hấp dẫn, lúc này mới thu hồi nụ cười, nụ cười trên mặt không đổi, nhưng ánh mắt lại đang thay đổi, đang dần trở nên phức tạp, trong đó có chứa chút chán ghét, có chút ghen tỵ, có chút tuyệt vọng, rồi lại mang theo một tia si ngốc.

Mặt Hoa Khấp Tuyết không biểu cảm nhìn bàn ăn phía trước, nhưng cũng không đại biểu là nàng không thấy nét mặt của Vân Tự, mắt chợt lóe lên, loại ánh mắt phức tạp đó của hắn, nhìn cực kỳ ghê tởm.

A Noãn, ăn một chút đi. dường như Mộ Lương không thấy ánh mắt đang biến đổi của Vân Tự, giơ tay lên gấp một đũa rau xanh cho Hoa Khấp Tuyết, cười rất dịu dàng.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

Vân Tự thấy vậy, trong mắt liền xẹt qua suy nghĩ sâu xa, ngay sau đó lập tức lại cười , Vương Gia, mau ăn đi, không thôi món ăn sẽ lạnh.

Ha ha. Mộ Lương nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng chính mình lại không ăn , chỉ là không ngừng gấp đồ ăn vào trong chén cho Hoa Khấp Tuyết.

Vân Tự thấy vậy, lông mày liền nhíu, Mộ Lương luôn luôn cao cao tại thượng, tại sao hôm nay lại như vậy, cô nương này sợ là không đơn giản.

A Noãn, mùi vị như thế nào? Mộ Lương dịu dàng hỏi.

Không tệ. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt đáp, giống như tùy ý nhìn về phía Vân Tự, Tình cảm của tướng gia cùng Lương Phi nhất định không tệ, qua nhiều năm như vậy, vẫn có thể nhớ những món ăn nàng thích.

Đúng, đúng là như vậy? Nụ cười Vân Tự liền cứng đờ, rất nhanh che giấu quá khứ, nhưng đáy mắt liền trở nên lạnh lùng, bên ngoài đều tương truyền quan hệ của hắn cùng Lương Vũ luôn không tốt, Hoa Kháp Tuyết này hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý!

Tướng gia hôm nay mời Bổn vương đến, rốt cuộc là có chuyện gì? Mộ Lương nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của hắn, khóe miệng liền nở nụ cười có chút quỷ dị, đột nhiên mở miệng hỏi.

Vân Tự liền sững người, không ngờ hắn nhanh như vậy đã vội vào chủ đề, làm cho hắn không phản ứng kịp, sau đó liền phất phất tay, đợi cho tất cả mọi người trong phòng khách đều lui xuống phía sau, mới thu hồi nụ cười.

Hạ quan, là vì chuyện của Lý tướng quân, mới mời Vương Gia tới đây. Vân Tự đột nhiên đứng dậy, sau đó nặng nề quỳ mạnh xuống đất, Vương Gia, Tướng quân bị oan, xin ngài làm chủ cho hắn.

Tướng gia làm sao biết được, hắn ta bị oan? Mộ Lương khẽ vuốt ly rượu trong tay, cũng không hề nhìn Vân Tự đang quỳ dưới đất.

Lý tướng quân vì Mộ quốc vào sinh ra tử mấy chục năm, lòng trung thành của hắn, Nhật Nguyệt có thể chứng giám! cặp mắt Vân Tự đỏ bừng, trong lời nói chứa đầy bi phẫn.

Mộ Lương nghe vậy, quay đầu lại, cười như không cười nhìn thật lâu Vân Tự đang quỳ dưới đất, sau đó mới lạnh nhạt mở miệng, Trên đất lạnh, tướng gia hãy đứng lên đi.

Nếu Vương Gia không vì Tướng quân sửa lại án sai kia, hạ quan quyết không đứng lên! âm thanh Vân Tự hơi cao hơn một chút, có chút kích động.

Tướng gia, đây là người đang uy hiếp Vương Gia? nãy giờ Hoa Khấp Tuyết một bên không lên tiếng giờ mới lạnh lùng nhìn về phía Vân Tự, giọng nói cũng lạnh băng.

Thân thể Vân Tự liền cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết mang theo kinh ngạc, ngay sau đó nhìn về phía Mộ Lương không có phản ứng gì, Vương Gia, hạ quan tuyệt đối không có ý uy hiếp ngài, chỉ là hạ quan thật không muốn thấy Tướng quân chịu oan!

Vậy cứ tiếp tục quỳ đi. Mộ Lương cười khẽ, vân đạm phong khinh mở miệng, dường như lời vừa mới nói, chỉ là đang thảo luận chuyện thời tiết hôm nay.

Vương Gia. . . . . . Trên mặt Vân Tự lúc trắng lúc xanh, hắn không ngờ Mộ Lương lại có thể đối với hắn như thế, dù không để ý đến hắn là Thừa Tướng đương triều, đứng trên vạn người, thì ngoài quan hệ đó ra dù gì mình cũng là biểu cữu của hắn, sao hắn có thể không đặt mình vào mắt như thế.

Vương Gia, tướng gia đã lớn tuổi, trên rất đất ẩm ướt. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn Vận Tự đang giận mà không dám nói gì, nhàn nhạt mở miệng.

Vân Tự nghe vậy, chỉ kém không có phụ họa gật đầu, không ngờ nữ nhân này còn có chút nhãn lực nhìn người mở lời như vậy, nhưng vẫn là muốn khách sáo đôi câu, Tạ ơn cô nương, nhưng so với oan khuất của tướng quân, chút ẩm ướt cỏn con này thì có đáng gì?

Vậy A Noãn muốn như thế nào? Mắt phượng của Mộ Lương chứa đầy ý cười, dịu dàng nhìn nàng, không quan tâm đến lời nói của Vân Tự, điều này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Vân Tự một cái, đột nhiên bàn tay giơ ra sau lưng, lấy ra một đệm lót bằng bông, đưa cho Mộ Lương, Lót ít đệm phía dưới, là ổn rồi.

A Noãn thật là biết săn sóc người khác a... Mộ Lương không hề nhìn Vân Tự mắt hắn chỉ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết chớp mắt vài cái, ngay sau đó liền cười dịu dàng , nhận lấy đệm bông sau đó đưa cho Vân Tự, Tướng gia, nên quỳ trên đệm lót đi.

Tạ ơn, Tạ ơn Vương Gia. . . . . . Vân Tự như thế nào cũng không cười được, nhận lấy đệm bông, tức giận đến nghiến răng, oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết, có Mộ Lương che chở, vậy thì để cho nữ nhân này phách lối thêm mấy ngày nữa, hắn thề, hắn nhất định sẽ không để cho nữ nhân này sống tốt.

Hoa Khấp Tuyết biết hắn hận mình, hơi híp mắt lại, che lại đáy mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Mộ Lương một cái.

Tướng gia, không phải Bổn vương không giúp ngươi, mà là, chứng cớ xác thực, Bổn vương cũng không thể cứu được hắn. Mộ Lương cười nhạt nhìn về phía Vân Tự, trong giọng nói đầy bất đắc dĩ.

Nhưng mà. . . . . . Vân Tự gấp gáp nhìn hắn, lại bị hắn cắt đứt.

Tại sao Tướng gia tin tưởng Tướng quân bị oan uổng, chẳng lẽ tướng gia biết phản đồ thật sự là ai? Nụ cười Mộ Lương có chút quỷ dị, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn từng đợt.

Chiến lược cùng bố trận trong trận chiến Kim Than, chỉ có ba người biết, Lý tướng quân nếu thật sự không phản bội, vậy tướng gia. . . . . .

Vậy Vân Tự chính là tên phản đồ kia! Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, hiểu ý nghĩa trong lời nói của Mộ Lương, chiến lược cùng bố trận trong trận chiến Kim Than, chỉ có Mộ Lương, Lý Chúc cùng Vân Tự ba người biết được!

Vương Gia, oan uổng cho hạ quan quá, hạ quan cả đời này trung thành luôn tận tâm tận lực, làm sao có thể phản bội Mộ quốc! Vân Tự làm sao sẽ không biết ý nghĩa trong lời nói của Mộ Lương, lập tức liên tục dập mạnh đầu xuống đất, mạnh đến nỗi làm cho trán chảy cả máu.

Tướng gia, Bổn vương chỉ nói vậy mà thôi. Mộ Lương cũng không ngăn cản động tác liên tục dập đầu của hắn, chỉ cười nhạt, Đứng lên đi, đồ ăn, cũng lạnh, không ăn sẽ lãng phí.

Tạ vương gia! Vân Tự chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt cảm động, mắt cũng đỏ bừng rồi.

Tướng gia, ngài có nghe nói qua công cao hơn chủ không , tuổi của hoàng thượng cũng không còn nhỏ, giữ Lý tướng quân lại đang nắm giữ một tấm hổ phù, thủy chung là mối họa, tội danh phản quốc này, cho dù thật sự không phải là tướng quân, hoàng thượng cũng nhất định sẽ định tội hắn vào trong đó, tướng gia ở trong triều đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn nhìn không thấu sao?

Mộ Lương đùa bỡn đồ ăn trong chén, cười như không cười mở miệng.

Vân Tự nghe vậy, thân thể cứng đờ, Lý Chúc đang cầm trong tay Hổ Phù, hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ biện pháp thu quân quyền trong tay Tướng quân về làm của mình, sự kiện phản quốc lần này, nói trắng ra là chỉ là ngụy trang, khiến cho Hoàng đế thuận nước đẩy thuyền thu hồi binh quyền, trừ đi một tâm bệnh.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Tự có chút khó coi, nắm giữ Hổ Phù , trừ Lý Chúc, thì chính là hắn, hoàng đế kia có thể hay không. . . . . .

Tướng gia không cần lo lắng, Bổn vương sẽ bảo vệ được ngài, bất luận nói thế nào, ngài cũng là biểu cữu của Bổn vương. Mộ Lương nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nhạt mở miệng.

Vương Gia. . . . . . Vân Tự cảm động đến mắt lão cũng dần ứa lệ rồi, cả khuôn mặt vì kìm nén mà đỏ bừng.

Chỉ là. . . . . . Mộ Lương nhíu mày, hài lòng nhìn mặt hắn đang biến sắc, Muốn Bổn vương cứu được Tướng quân chuyện như vậy, tướng gia cũng không nên nhắc lại chuyện này, đợi sang năm đến ngày giỗ của hắn, tướng gia cầm hai bình rượu ngon đi viếng mộ cho hắn một chút là được, để tránh, tổn thương tới tính mạng.

Hạ quan sẽ ghi nhớ lời nói của vương gia. Vân Tự do dự một chút, sau đó gật đầu một cái, nhưng mà trên mặt lại rất đau lòng, dường như đã dứt bỏ thứ gì quan trọng nhất .

Mộ Lương thấy vậy, chỉ là cười khẽ, người này từ đầu đến cuối, thủy chung không thoát được sự ích kỷ.

Mắt Hoa Khấp Tuyết cụp xuống, che lại ánh mắt châm chọc, diễn tựa như thật, nếu thực sự cùng Lý Chúc là tình đồng thủ túc, lại có thể trơ mắt nhìn hắn chết? Nàng nghe Lưu Nguyệt nói qua, Lý Chúc cùng Vân Tự là sống chết chi giao, nếu như Lý Chúc biết mình chết là do Vân Tự gây ra, sợ là chết cũng sẽ không nhắm mắt.

Tùy tiện ăn một chút, ba người họ buông đũa xuống, bầu không khí này, cũng không thích hợp để dùng bữa.

Vương Gia, vườn hoa Tướng phủ, ngài còn chưa nhìn qua lần nào, không bằng hôm nay ánh trăng không tệ, đi tản bộ thôi. Vân Tự cười đề nghị.

A Noãn, muốn đi sao? Mộ Lương quay đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết.

Ừ. Hoa Khấp Tuyết vốn muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút, hiện tại cũng không tiện không cho ta người mặt mũi, liền gật đầu đáp ứng.

Vậy, xin tướng gia dẫn đường. Mộ Lương chậm rãi đứng dậy, đưa tay ôm lấy Hoa Khấp Tuyết, lạnh nhạt cười, lễ độ nhưng xa cách.

Vân Tự thấy hắn chuyện gì cũng hỏi Hoa Khấp Tuyết, trong mắt liền âm lãnh và đầy hận ý, hắn tựa hồ như đang trên người Mộ Lương nhìn thấy một bóng dáng người khác, chạm đến hận ý đang chôn dấu dưới đáy lòng hắn.

Tướng gia, người đang thất thần. bị Hoa Khấp Tuyết bắt được đáy mắt âm lãnh đầy hận ý của hắn, híp híp mắt, âm thanh có chút lạnh băng.

Mộ Lương thấy vậy, chỉ làm như không nhìn thấy, tay như có như không vuốt vuốt những sợi tóc của Hoa Khấp Tuyết, cũng chỉ cười, nhưng lại chứa trong đó mười phần quái dị.

À? tới đây Vân Tự chợt thức tỉnh, có chút hốt hoảng nhìn về phía Mộ Lương, thấy hắn căn bản là không có chú ý mình, lúc này mới thở một hơi, Vương Gia chê cười, hạ quan chỉ là nhớ tới chút chuyện cũ.

Vân Tự mở cửa, cười quay đầu lại, Vương Gia, xin đi cùng cựu thần. Dứt lời, dẫn đầu đi ra ngoài.

A Noãn, chúng ta đi. Mộ Lương thấy hắn xoay người, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, nhìn theo bóng lưng của Vân Tự, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.

Được. Hoa Khấp Tuyết thấy hắn như vậy, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt đáp lời, xem ra, Mộ Lương đã biết cái gì, chờ trở về nàng mới hảo hảo hỏi một chút.

Vườn hoa này, thiết kế đúng là rất khác biệt. Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bốn phía, mỉm cuời.

Vương Gia quá khen rồi. Vân Tự nghe được lời này, liền nở nụ cười.

Mộ Lương chỉ cười không nói, lại đi theo hắn về phía trước mấy bước, ở dưới một tiểu lâu chợt dừng lại, trên bảng hiệu của tiểu lâu kia đề là Trân châu các. , tấm biển này là dùng trân châu khảm lên tạo thành chữ, thể hiện rõ vật chứa trong tiểu lâu này .

A? Hạ quan không có gì yêu thích, chỉ có yêu thích thu thập trân châu, làm Vương Gia chê cười. Vân Tự thấy hắn dừng bước nhìn trân châu các không định đi tới nữa, cũng đi theo dừng bước.

Tướng gia, Bổn vương, có thể vào xem một chút hay không? Mộ Lương nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Dĩ nhiên có thể! Vân Tự vội vàng tiến lên mở cửa, chờ sau khi cửa mở, liền đứng giữ ở ngạch cửa, đợi Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đi vào trước, lúc này mới đi vào trong, đóng kỹ cửa lại.

Bốn phía trưng bày đầy hộp gỗ lớn nhỏ, bên trong đều để hạt trân châu màu sắc lớn nhỏ khác nhau, nhưng người trong nghề liền biết, những thứ trân châu này, đều là Trân Phẩm.

Xem ra tướng gia đúng là rất yêu thích trân châu. Mộ Lương cầm lên một khỏa trân châu, híp híp mắt như đang suy nghĩ chuyện gì.

Ha ha, từ nhỏ, hạ quan liền yêu thích trân châu, này còn phải cảm tạ mẫu phi của vương gia, năm đó hạ quan vẫn là hài tử, biểu tỷ hàng năm tặng quà sinh nhật cho ta, đều là trân châu. . . . . .

Hình như Vân Tự đang nhớ lại chuyện tốt đẹp, trên mặt mang đầy hạnh phúc, đột nhiên ý thức được mình đang ở đâu, thu hồi nụ cười, Vương Gia, người xem ta, không có chuyện gì lại nói cái này làm cái gì. . . . . .

Không sao, Bổn vương, còn chưa gặp qua mẫu phi, nên cũng rất hâm mộ tướng gia. Mộ Lương cười có chút khổ sở, chuyện này, hắn không phải nói dốc, từ nhỏ, phụ hoàng liền nói cho hắn biết, mẫu phi là một cô nương rất tốt, nhưng hắn vẫn không có duyên gặp mặt nàng một lần nào.

Mộ Lương, chàng còn có ta. Hoa Khấp Tuyết thấy hắn lại như thế, trong lòng đau nhói, đưa tay nắm tay của hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói nhỏ, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Mộ Lương dịu dàng cườ, khẽ gật đầu.

Ha ha, buổi tối như thế này, Vương Gia không nên nghĩ đến những chuyện không vui vẻ, tới xem những thứ này trân châu một chút, nếu thấy thích, Vương Gia cứ việc cầm đi. Vân Tự khẽ cười đánh vỡ chút không khí ưu thương vừa rồi.

Xem một chút là được rồi, cầm đi thì không cần, Bổn vương sợ tướng gia đau lòng. Mộ Lương cười trêu ghẹo.

Sao Vương Gia lại nói những lời đó, đồ nơi này của hạ quan được Vương Gia coi trọng, đó là phúc phận cho hạ quan. Vân Tự liền vội vàng lắc đầu, thái độ nhìn rất chân tình.

A. Mộ Lương chỉ là cười khẽ, lại không nói thêm lời gì, ôm Hoa Khấp Tuyết từ từ đi qua các giá gỗ.

Tướng gia, trân châu trong này, thiếu một viên. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn những trân châu trong này, sau đó đóng cái hộp lại, khẽ nheo lại mắt.

Nói đến viên trân châu, vốn dĩ đây là đôi trân châu hạ quan yêu thích nhất, lại không nghĩ rằng sẽ bị mất đi một viên trong đó, hiện giờ nhớ tới, thật sự vẫn còn rất đau lòng. Vân Tự đi tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết, nhìn hộp gỗ nàng đang cầm trong bàn tay, thở dài.

A….? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn trân châu trong hộp một chút, đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, giương mắt nhìn nam nhân đang cười nhạt, không thể nhận ra hắn đang gật gật đầu.

Tướng gia, Bổn vương nhìn sắc trời đã tối, đến lúc phải về, A Noãn, cũng mệt mỏi rồi. Mộ Lương mỉm cười, nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái.

Nhanh như vậy? Vân Tự nghe hắn phải về, có chút nóng nảy nhìn hắn, trong mắt lại có chút không nở, rồi lại rất nhanh che giấu đi, sau đó liền hữu lễ mỉm cười, Đã như vậy, vậy hạ quan sẽ đưa tiễn Vương Gia cùng Hoa cô nương.

Không cần, tướng gia cũng nên nghỉ ngơi đi. Mộ Lương nhẹ giọng cự tuyệt, gật đầu với hắn một cái, xoay người ra khỏi trân châu các.

Vân Tự đứng trong trân châu các, nhìn bóng lưng hắn rời đi, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, trong mắt đầy phức tạp, giơ tay lên vuốt ve viên trân châu trên tay, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười ôn nhu, giống như là đang vuốt ve mặt người tình mặt. . . . . .

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status