---
Canh khuya vắng lặng, tiếng vó ngựa lộp độp.
Một đoàn xe ngựa giương đèn lồng, cầm đuốc hối hả lên đường.
Trong xe ngựa, Diệp Mạt Sơ nằm trên giường êm, đầu đắp khăn ướt, hai má nóng bừng.
Úc Thừa Uyên ngồi bên cạnh vắt khăn, vắt đến khi khăn khô một nửa thì thay khăn trên trán nàng, vẻ mặt âm trầm suốt quá trình.
Diệp Mạt Sơ nắm lấy tay áo hắn, không ngừng lay động, cười nịnh nọt: "Thừa Uyên ca ca, ta không sao, chỉ là sáng nay bị gió thổi một chút, đại phu đều nói không có gì đáng ngại, huynh đừng tức giận nữa."
Tiểu cô nương vì bệnh nên không có sức lực, giọng nói vốn mềm mại nay càng thêm yếu ớt, khiến người ta không nỡ nổi giận.
Hắn thở dài, dùng mu bàn tay chạm vào má nàng, chỉ cảm thấy một mảng nóng rực, ngữ khí bất đắc dĩ: "Ta đã nói, nếu muội thật sự không yên tâm, ta sẽ để Thường Lâm dẫn mấy người đi trước, bảo vệ bên cạnh tỷ tỷ của muội, nhưng muội không nghe, nhất định phải ngày đêm lên đường, giờ thì hay rồi, mệt mỏi nằm liệt giường. Cứ sốt thế này, sẽ thành heo quay mất."
Tay Úc Thừa Uyên vốn ấm áp, nhưng Diệp Mạt Sơ lúc này đang sốt, chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo, áp vào mặt thật dễ chịu.
Thấy hắn chỉ chạm một cái rồi lấy ra, nàng không nhịn được, đưa hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn ôm lấy, dụi mặt vào cọ cọ, thoải mái đến mức cong cả mắt: "Thừa Uyên ca ca, tay huynh mát lạnh quá."
Nhìn tiểu cô nương đang sốt đến mơ mơ màng màng như mèo con cọ tới cọ lui trên tay mình, Úc Thừa Uyên vừa buồn cười vừa bất lực.
Hắn mặc kệ nàng cọ một lúc, bàn tay to ôm lấy mặt nàng ấn nàng trở lại gối, lại nhúng ướt một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng: "Khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Mạt Sơ hai tay ôm má, gật đầu, lại hỏi: "Chúng ta còn bao lâu nữa mới gặp được tỷ tỷ ta?"
Câu hỏi này, mấy ngày nay nàng đều hỏi vài lần một ngày, hôm nay càng quá đáng, sốt đến hồ đồ, tỉnh táo một chút liền hỏi một lần.
Úc Thừa Uyên cầm lấy một tay nàng, dùng khăn ướt lau chậm rãi, ngữ khí ôn hòa: "Ước chừng trước khi trời tối ngày mốt có thể đến Huy Châu."
Diệp Mạt Sơ vui vẻ, hai mắt cong thành trăng non, nắm tay vái hắn: "Thừa Uyên ca ca, cảm ơn huynh nhiều lắm."
Úc Thừa Uyên: "Muội muốn cảm ơn ta thế nào?"
Diệp Mạt Sơ nghĩ nghĩ: "Hay là, chờ ta gặp tỷ tỷ, ta nấu cho huynh một bữa cơm nhé?"
Úc Thừa Uyên khẽ nhướng mày: "Không cần như vậy."
Diệp Mạt Sơ không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
Úc Thừa Uyên ngả người ra sau, vẻ mặt ghét bỏ: "Ta không muốn chết."
Diệp Mạt Sơ tức giận, vỗ giường: "Huynh coi thường người ta!"
Úc Thừa Uyên nhắc nhở: "Quên nồi canh nấm suýt chút nữa đưa ta đi chầu trời hồi nhỏ của muội rồi sao?"
Diệp Mạt Sơ nghẹn lời, hai má vốn đã đỏ bừng vì sốt càng thêm nóng, vẻ mặt ngượng ngùng lẩm bẩm: "Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng chỗ đau."
Nói xong liền kéo chăn, trùm kín mít, không còn mặt mũi nào gặp ai.
Úc Thừa Uyên bật cười, đưa tay lôi nàng ra khỏi chăn: "Cẩn thận ngạt thở."
---
Huy Châu, Nghiêm phủ.
"Nghiêm Cảnh Tri, chúng ta hòa ly." Diệp Thanh Ngô bình tĩnh nói.
Nghiêm Cảnh Tri sắc mặt sa sầm, hất tay áo bỏ đi, đến chiếc ghế bành đối diện ngồi xuống, lạnh lùng im lặng.
Lâu sau, hắn như đè nén được cơn giận trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Thanh Ngô: "Phu nhân, lần trước ta đã nói, ta sẽ không hòa ly với nàng, sau này đừng nhắc lại nữa."
Diệp Thanh Ngô đổ nước trà trong chén lên kiếm, lấy khăn ra chậm rãi lau vết m.á.u đã khô, giọng nói bình tĩnh: "Ta không chấp nhận bị hưu."
Nghiêm Cảnh Tri nhìn mỹ nhân đang thong thả lau kiếm, nhất thời thất thần.
Năm đó vào một ngày xuân, hắn cùng thầy ra khỏi thành làm việc, ngoài thành tình cờ gặp nàng múa côn linh hoạt, đánh hai tên du côn một trận nhừ tử, cứu một phụ nhân trẻ tuổi suýt bị khinh bạc.
Nàng oung dung, nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ ấy, hắn đến giờ vẫn khó quên.
Lúc đó thầy ở bên cạnh, hắn không tiện nán lại, thấy nàng đỡ vị phụ nhân hoảng sợ kia lên xe ngựa nhà mình, hắn cũng rời đi.
Sau đó, hắn vẫn nhớ mãi không quên nàng, nhưng khổ nỗi không biết thân phận nàng.
Sau này trong tiệc xuân do Định Viễn Hầu phủ tổ chức, hắn lại gặp nàng, lần này hắn lập tức tìm người hỏi thăm, mới biết, thì ra nàng chính là vị đại tiểu thư Thành An Hầu phủ được người người ca tụng là ôn nhu hiền thục nhất kinh thành, Diệp Thanh Ngô.
Trước mặt mọi người, nàng quả nhiên giống như lời đồn, một bộ dáng đoan trang hiền thục vô hại, với nữ tử cầm côn đánh người ta khóc ngoài thành quả thực như hai người khác nhau.
Trước sau khác biệt, hắn vừa kinh ngạc vừa thấy thú vị vô cùng.
Hắn nói với mẫu thân rằng mình đã xem trúng một cô nương, xin bà đi cầu hôn, mẫu thân rất vui, nhưng vừa nghe là tiểu thư Thành An Hầu phủ, lập tức thay đổi sắc mặt, dù thế nào cũng không chịu đi.
Hắn quỳ xuống cầu xin, mẫu thân nói trừ khi bà chết, nếu không sẽ không để Nghiêm gia kết thân với một Hầu phủ bị Hoàng thượng ghét bỏ, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.
Hắn biết, mẫu thân nói đều đúng.
Nhưng hắn chính là thích nàng, muốn cưới nàng.
May mà danh tiếng Thành An Hầu không tốt, kéo theo việc hôn nhân của nàng cũng không thuận lợi, nhất thời nửa khắc nàng cũng sẽ không đính hôn, hắn liền chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Canh khuya vắng lặng, tiếng vó ngựa lộp độp.
Một đoàn xe ngựa giương đèn lồng, cầm đuốc hối hả lên đường.
Trong xe ngựa, Diệp Mạt Sơ nằm trên giường êm, đầu đắp khăn ướt, hai má nóng bừng.
Úc Thừa Uyên ngồi bên cạnh vắt khăn, vắt đến khi khăn khô một nửa thì thay khăn trên trán nàng, vẻ mặt âm trầm suốt quá trình.
Diệp Mạt Sơ nắm lấy tay áo hắn, không ngừng lay động, cười nịnh nọt: "Thừa Uyên ca ca, ta không sao, chỉ là sáng nay bị gió thổi một chút, đại phu đều nói không có gì đáng ngại, huynh đừng tức giận nữa."
Tiểu cô nương vì bệnh nên không có sức lực, giọng nói vốn mềm mại nay càng thêm yếu ớt, khiến người ta không nỡ nổi giận.
Hắn thở dài, dùng mu bàn tay chạm vào má nàng, chỉ cảm thấy một mảng nóng rực, ngữ khí bất đắc dĩ: "Ta đã nói, nếu muội thật sự không yên tâm, ta sẽ để Thường Lâm dẫn mấy người đi trước, bảo vệ bên cạnh tỷ tỷ của muội, nhưng muội không nghe, nhất định phải ngày đêm lên đường, giờ thì hay rồi, mệt mỏi nằm liệt giường. Cứ sốt thế này, sẽ thành heo quay mất."
Tay Úc Thừa Uyên vốn ấm áp, nhưng Diệp Mạt Sơ lúc này đang sốt, chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo, áp vào mặt thật dễ chịu.
Thấy hắn chỉ chạm một cái rồi lấy ra, nàng không nhịn được, đưa hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn ôm lấy, dụi mặt vào cọ cọ, thoải mái đến mức cong cả mắt: "Thừa Uyên ca ca, tay huynh mát lạnh quá."
Nhìn tiểu cô nương đang sốt đến mơ mơ màng màng như mèo con cọ tới cọ lui trên tay mình, Úc Thừa Uyên vừa buồn cười vừa bất lực.
Hắn mặc kệ nàng cọ một lúc, bàn tay to ôm lấy mặt nàng ấn nàng trở lại gối, lại nhúng ướt một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng: "Khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Mạt Sơ hai tay ôm má, gật đầu, lại hỏi: "Chúng ta còn bao lâu nữa mới gặp được tỷ tỷ ta?"
Câu hỏi này, mấy ngày nay nàng đều hỏi vài lần một ngày, hôm nay càng quá đáng, sốt đến hồ đồ, tỉnh táo một chút liền hỏi một lần.
Úc Thừa Uyên cầm lấy một tay nàng, dùng khăn ướt lau chậm rãi, ngữ khí ôn hòa: "Ước chừng trước khi trời tối ngày mốt có thể đến Huy Châu."
Diệp Mạt Sơ vui vẻ, hai mắt cong thành trăng non, nắm tay vái hắn: "Thừa Uyên ca ca, cảm ơn huynh nhiều lắm."
Úc Thừa Uyên: "Muội muốn cảm ơn ta thế nào?"
Diệp Mạt Sơ nghĩ nghĩ: "Hay là, chờ ta gặp tỷ tỷ, ta nấu cho huynh một bữa cơm nhé?"
Úc Thừa Uyên khẽ nhướng mày: "Không cần như vậy."
Diệp Mạt Sơ không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
Úc Thừa Uyên ngả người ra sau, vẻ mặt ghét bỏ: "Ta không muốn chết."
Diệp Mạt Sơ tức giận, vỗ giường: "Huynh coi thường người ta!"
Úc Thừa Uyên nhắc nhở: "Quên nồi canh nấm suýt chút nữa đưa ta đi chầu trời hồi nhỏ của muội rồi sao?"
Diệp Mạt Sơ nghẹn lời, hai má vốn đã đỏ bừng vì sốt càng thêm nóng, vẻ mặt ngượng ngùng lẩm bẩm: "Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng chỗ đau."
Nói xong liền kéo chăn, trùm kín mít, không còn mặt mũi nào gặp ai.
Úc Thừa Uyên bật cười, đưa tay lôi nàng ra khỏi chăn: "Cẩn thận ngạt thở."
---
Huy Châu, Nghiêm phủ.
"Nghiêm Cảnh Tri, chúng ta hòa ly." Diệp Thanh Ngô bình tĩnh nói.
Nghiêm Cảnh Tri sắc mặt sa sầm, hất tay áo bỏ đi, đến chiếc ghế bành đối diện ngồi xuống, lạnh lùng im lặng.
Lâu sau, hắn như đè nén được cơn giận trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Thanh Ngô: "Phu nhân, lần trước ta đã nói, ta sẽ không hòa ly với nàng, sau này đừng nhắc lại nữa."
Diệp Thanh Ngô đổ nước trà trong chén lên kiếm, lấy khăn ra chậm rãi lau vết m.á.u đã khô, giọng nói bình tĩnh: "Ta không chấp nhận bị hưu."
Nghiêm Cảnh Tri nhìn mỹ nhân đang thong thả lau kiếm, nhất thời thất thần.
Năm đó vào một ngày xuân, hắn cùng thầy ra khỏi thành làm việc, ngoài thành tình cờ gặp nàng múa côn linh hoạt, đánh hai tên du côn một trận nhừ tử, cứu một phụ nhân trẻ tuổi suýt bị khinh bạc.
Nàng oung dung, nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ ấy, hắn đến giờ vẫn khó quên.
Lúc đó thầy ở bên cạnh, hắn không tiện nán lại, thấy nàng đỡ vị phụ nhân hoảng sợ kia lên xe ngựa nhà mình, hắn cũng rời đi.
Sau đó, hắn vẫn nhớ mãi không quên nàng, nhưng khổ nỗi không biết thân phận nàng.
Sau này trong tiệc xuân do Định Viễn Hầu phủ tổ chức, hắn lại gặp nàng, lần này hắn lập tức tìm người hỏi thăm, mới biết, thì ra nàng chính là vị đại tiểu thư Thành An Hầu phủ được người người ca tụng là ôn nhu hiền thục nhất kinh thành, Diệp Thanh Ngô.
Trước mặt mọi người, nàng quả nhiên giống như lời đồn, một bộ dáng đoan trang hiền thục vô hại, với nữ tử cầm côn đánh người ta khóc ngoài thành quả thực như hai người khác nhau.
Trước sau khác biệt, hắn vừa kinh ngạc vừa thấy thú vị vô cùng.
Hắn nói với mẫu thân rằng mình đã xem trúng một cô nương, xin bà đi cầu hôn, mẫu thân rất vui, nhưng vừa nghe là tiểu thư Thành An Hầu phủ, lập tức thay đổi sắc mặt, dù thế nào cũng không chịu đi.
Hắn quỳ xuống cầu xin, mẫu thân nói trừ khi bà chết, nếu không sẽ không để Nghiêm gia kết thân với một Hầu phủ bị Hoàng thượng ghét bỏ, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.
Hắn biết, mẫu thân nói đều đúng.
Nhưng hắn chính là thích nàng, muốn cưới nàng.
May mà danh tiếng Thành An Hầu không tốt, kéo theo việc hôn nhân của nàng cũng không thuận lợi, nhất thời nửa khắc nàng cũng sẽ không đính hôn, hắn liền chậm rãi chờ đợi thời cơ.
/108
|