Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc

Chương 75 - Chương 75

/88


Ngô Thiên Thiên hùng hùng hổ hổ xông vào viện Thúy Lan, không nhìn thấy Ngô thị trong chánh đường, trực tiếp chạy vào trong nội thất, vừa mới ló đầu vào liền hỏi: Cô mẫu, tại sao người lại đối xử với Yến tỷ tỷ như vậy?

Ngô thị đang rất khó chịu, cũng đã mệt lả rồi, không còn hơi sức nằm ở trên giường.

Vừa nghe Ngô Thiên Thiên hỏi như vậy, lập tức trong lòng liền không vui, nhưng lại không có hơi sức phát tác, không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo nàng, nói: Cháu ngồi xuống trước đi, bồi cô mẫu trò chuyện.

Ngô Thiên Thiên thấy bộ dáng của bà, có chút lo lắng, tạm thời để xuống chuyện của Yến Vũ Nhi, quan tâm hỏi: Cô mẫu, người làm sao vậy? Không thoải mái sao?

Ngô thị gật đầu một cái, hôm nay bà thượng thổ hạ tả, thật là khó chịu.

Mời đại phu chưa? Tại sao có thể trở thành như vậy? Nàng thật sự quan tâm tới Ngô thị.

Ngô thị thật sự là không có hơi sức nói chuyện, Hà Diệp một bên trả lời: Bẩm biểu tiểu thư, hôm nay sợ là lão phu nhân ăn phải đồ hỏng, Vu tổng quản đã cầm bài tử vào cung mời thái y rồi, chắc hẳn đang trên đường tới đây.

Ngô Thiên Thiên yên tâm một chút, lại dịch dịch góc chăn cho Ngô thị, liền nghe tiếng người gọi bên ngoài: Vu tổng quản!

Trong mắt Ngô thị sáng lên, chống đỡ như muốn đứng dậy, nghe tiếng nói truyền tới từ bên ngoài: Hà Hương cô nương, ta hành sự bất lực, ngươi nhất định phải giúp ta nói tốt một chút!

Ngô thị nghe xong, vẻ mặt lập tức trầm xuống, Vu tổng quản này lại đâm thọt vào cái sọt nào cho bà đây?

Để cho hắn đi vào nói chuyện! Bà phất phất tay, Hà Diệp muốn nói lại thôi, chỉ là nhìn bộ dáng yếu ớt hiện tại của Ngô thị, sợ là không có hơi sức đi ra ngoài, vì vậy xoay người đi gọi Vu tổng quản.

Vu tổng quản đi vào trong phòng, trước tiên quỳ xuống trước giường Ngô thị, dập đầu đến mức vang lên tiếng bang bang.

Được rồi, đến cùng là ngươi đã làm chuyện ngu xuẩn gì hả? ! Ngô thị vô cùng không kiên nhẫn.

Lão phu nhân, ngày hôm nay cũng không biết thế nào, lúc nô tài đi Thái Y Viện, những thái y khác đều không ở đó, chỉ có một mình Ngụy thái y ở đó. Nô tài liền mời hắn qua phủ xem bệnh cho lão phu nhân, hắn chế giễu, nói năng lỗ mãng, nô tài trong cơn tức giận liền động thủ. Vậy mà Ngụy thái y này không nghe theo, muốn đi tới Kinh Triệu Doãn kiện nô tài. Lão phu nhân, xin ngài làm chủ cho nô tài!

Vu tổng quản gấp đến độ không nhịn được, cả người như là kiến bò trên chảo nóng, thở không ra hơi nói hết mọi chuyện ra, mồ hôi đã sớm ướt đẫm, thỉnh thoảng cầm tay áo lau đi mồ hôi trên mặt.

Ngô Thiên Thiên nghe hắn nói một đống lời vô dụng, cả giận nói: Nói nhiều như vậy, rốt cuộc có mời được người tới không? Cô mẫu vẫn còn đang chờ đấy!

Vu tổng quản càng thêm khẩn trương, đầu cũng đã cúi thấp xuống đất rồi, tiếng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: Nô tài vô dụng, bởi vì đắc tội với Ngụy thái y, vừa lúc không có những người khác ở trong Thái Y Viện, trong cơn hốt hoảng liền chạy về cầu cứu lão phu nhân! Lão phu nhân, xem ở trên phân lượng nô tài vẫn luôn trung thành và tận tâm, ngài nhất định phải cứu lấy nô tài!

Khốn kiếp! Lão phu nhân không biết lấy sức lực từ đâu tới hét lớn một tiếng, thuận tay quơ lấy một cái chén men sứ ném về phía Vu tổng quản.

Vu tổng quản không tránh kịp, đầu bị đập bể, cũng không dám lên tiếng.

Vu tổng quản, cô mẫu còn nằm ở trên giường đó, ngươi lại không chú ý tới chủ tử mà chỉ lo cho mình sao? Ngô Thiên Thiên cực kỳ giận dữ, quay đầu nhìn sang Hà Diệp: Hắn đáng chết, ngươi cũng ngu ngốc sao? Không mời được thái y, đi đường Đồng An mời một đại phu tốt một chút còn không được à?

Hà Diệp thế này mới phản ứng được, vội vàng đáp vâng liền lui ra ngoài.

Thân thể Ngô thị khó chịu, trong lòng càng thêm bị nghẹn một hơi. Bên người bà đều là những người gì thế này? Từng cái từng cái một chỉ lo vớt mỡ*, thời khắc mấu chốt tất cả đều không thể thay mình phân ưu.

*vớt mỡ: ý chỉ vơ vét những cái béo bở (thường chỉ những khoản thu không chính đáng)

Cô mẫu, người uống chút nước đi! Ngô Thiên Thiên đau lòng nhìn Ngô thị, đưa ly trà qua.

Không cần, càng uống càng khó chịu! Ngô thị khoát khoát tay, bà đã chịu đủ rồi.

Thế à? Vậy có phải ly trà này có vấn đề không? Người nào có lá gan lớn như vậy, lại dám hại cô mẫu người?

Ngô thị sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái. Không thể nào, trà này là bà nhìn thấy Hà Diệp mới vừa thay, Hà Diệp là tâm phúc của bà, quyết sẽ không hại bà.

Ngược lại bà nghĩ tới có thể là Yến Vũ Nhi, dù sao hôm nay bà xử trí nàng, ghi hận trong lòng cũng hợp tình hợp lý, nhưng buổi sáng nàng chỉ pha trà có một lần thôi, cảm thấy thân thể khó chịu cũng đã là chuyện sau bữa trưa, hơn nữa, lúc ấy tất cả mọi người ở đó đều bị hại, sợ là hôm nay phòng bếp xảy ra sai lầm trong vấn đề chọn mua, bà đã phái người đi kiểm chứng trước rồi.

Lão phu nhân, ngài lại không thoải mái sao? Hà Hương chú ý tới chân mày đang nhíu thật chặt của Ngô thị, hỏi.

Mau! Đỡ ta… Ngô thị còn chưa nói xong, liền nghe được một tiếng kỳ lạ, ngay sau đó một trận mùi hôi thối truyền đến, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Mộ Dung công tử khá hơn chưa! Lý Thư hỏi Lý Dịch mới tiến vào phòng.

Lý Dịch trả lời: Bẩm Vương gia, Mộ Dung công tử nghỉ ngơi một hồi liền đi trở về. Thấy Vương gia còn đang nghỉ ngơi, cũng không tới làm phiền, để cho nô tài nói với ngài một tiếng.

Tốt! Lý Thư gật đầu một cái, khóe môi câu lên một độ cong, hôm nay sợ là tính toán của người nào đó phải thất bại rồi, thật không nghĩ tới, sẽ cho hắn một kinh hỉ như vậy.

Vương gia, hôm nay người này thật sự là quá to gan, lão phu nhân đã sai người nghiêm tra, bắt được trực tiếp đánh chết cho xong chuyện! Vẻ mặt Lý Dịch nơm nớp lo sợ, nhớ tới dáng vẻ lúc Vu tổng quản nói ra còn có chút sợ.

Ha ha, chỉ sợ hắn không bắt được! Tâm tình Lý Thư bỗng nhiên rất tốt.

Vương gia, ngài biết là ai? Lý Dịch rất là kinh ngạc, nếu Vương gia biết, thế nào không hạ lệnh bắt người chứ?

Nàng giúp gia làm một chuyện tốt, vì sao bổn vương phải bắt nàng? Trong mắt Lý Thư chợt lóe lên một tia hài hước, không phải Ngô thị muốn lôi kéo Mộ Dung Hoài sao, hôm nay đây thật sự là làm được.

Trong đầu hắn chợt thoáng qua bóng dáng của người nào đó, lúc đó hắn còn kỳ quái, hôm nay xem ra, nụ cười giảo hoạt rõ ràng chính là biểu hiện thực hiện được kế sách. Chỉ là hôm nay hắn cũng không bắt được nhược điểm của nàng.

Tiểu dã miêu này, quả thật là vô cùng thú vị, chắc hẳn thời gian mình không có ở đây, nàng cũng sẽ không chịu thua thiệt gì.

Sướng Xuân Viên, Hồ Mi Nhi nghe nha hoàn bẩm báo, ánh mắt đều cười lên như hoa.

Đi, đi viện Phỉ Thúy! Tại sao tin tức tốt như vậy có thể không chia sẻ với người khác chứ?

Liễu Tưởng Dung cũng nghe nói đến chuyện tập thể vương phủ trúng độc kỳ lạ, âm thầm may mắn lúc đó mình chưa dùng bữa cùng bọn họ.

Đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồ Mi Nhi đi vào trong sân, nở nụ cười đứng lên.

Tỷ tỷ, muội muội nghe nói có một chuyện rất thích thú, không kịp chờ nghĩ muốn để cho tỷ cũng vui vẻ một chút. Khuôn mặt Hồ Mi Nhi cười tươi như hoa.

Oh, rửa tai lắng nghe! Liễu Tưởng Dung mời nàng ta vào phòng, Hồ Mi Nhi tưởng rằng nàng còn chưa nhận được tin tức, kể ra câu chuyện đã thêm mắm thêm muối mà mình nghe được.

Nha, thế nhưng lại có chuyện như vậy, đây là ai làm, không ra thể thống gì! Liễu Tưởng Dung làm ra vẻ không biết, khiến Hồ Mi Nhi rất là thỏa mãn.

Tỷ tỷ, hôm nay là ai đã không còn quan trọng, mấu chốt là chúng ta hy vọng là người nào. Nàng ta có điều ngụ ý chớp chớp mắt, Liễu Tưởng Dung mờ mịt nhìn nàng ta.

Ai nha tỷ tỷ, là ai không được lão phu nhân thích nhất, đó chính là người nào. Nàng cười đến


/88

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status