Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc

Chương 83 - Chương 83

/88


Edit: Preiya

Mộ Dung Hoài tơi tả đi về, còn Yến Vũ Nhi lại hưng phấn giống như là được tiêm máu gà. Ngân phiếu một ngàn lượng trong tay vang lên tiếng xôn xao, vẻ mặt thỏa mãn.

Lúc trước nàng chưa bao giờ nghĩ tới có thể ra khỏi Dụ vương phủ, đó là bởi vì nàng không tìm được phương pháp đi ra ngoài, chỉ là lần này thì ngược lại, nếu như hợp tác tốt với Mộ Dung Hoài, rất nhanh nàng là có thể kiếm được đầy bồn đầy bát* rồi.

*đầy bồn đầy bát: hình dung kiếm được rất nhiều tiền

Đến lúc đó, mình lại đi thỉnh cầu với Lý Thư, hi vọng hắn để mình rời đi, hắn không phải là người khắc nghiệt gì, Yến Vũ Nhi tin hắn nhất định sẽ giúp nàng một tay, để nàng rời đi.

Chủ tử, ngài thật là lợi hại! Liễu Nhứ sùng bái toát ra ánh sao, nàng cũng chỉ là nói mấy câu, lãng phí một chút nước miếng, một ngàn lượng bạc liền dễ dàng vào túi tiền bên hông của nàng.

Yến Vũ Nhi run run cầm một xấp ngân phiếu, khóe môi câu lên một độ cong vui vẻ. Hôm nay nàng thật là đấu chí vang dội, giống như một tên tướng sĩ sắp đấu tranh anh dũng, tự tin ngẩng đầu lên, một vùng bầu trời xanh lam, vạn dặm không có bóng mây, tâm tình của nàng cũng rộng mở chưa từng có trước đó.

Chuyện cười, kiếp trước nhà nàng chính là thương gia số một số hai tại Thành phố A, từ nhỏ nàng đã thấm nhuần trong đó, sau đó cũng từng bàn chuyện buôn bán mấy lần với người ta, về sách lược đàm phán vẫn phải có, chỉ là nàng không ngờ sẽ có người ra giá cao như vậy, điều này làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh*.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Bất quá Mộ Dung Hoài này chỉ là con hổ giấy không có răng, nhìn thì lợi hại nhưng thật ra thì cực kỳ đơn thuần, thử nghĩ xem thế nhưng bởi vì một câu nói đùa của mình mà hắn liền đỏ mặt, Yến Vũ Nhi cười càng vui vẻ hơn.

Sau này hắn chính là cây rụng tiền của mình, đúng, chính là hắn!

Tâm tình Yến Vũ Nhi rất tốt, quay mặt sang nhìn hồ nước, có một làn gió mát thổi từ hồ sen bên kia qua đây, thổi bay sợi tóc của nàng, mềm mại lướt qua mặt, cảm giác hơi ngứa một chút, nàng hít sâu một hơi, một luồng khí ngọt ngào mang theo mùi thơm dịu chui vào trong mũi, thật là thoải mái!

Không lâu sau, mình sẽ trở thành một tiểu phú bà, vô luận như thế nào nàng cũng không bình tĩnh lại được, đây chính là một khoản tiền đầu tiên mà chính nàng kiếm được!

Mộ Dung Hoài không hổ là Mộ Dung Hoài, không quá ba ngày, Yến Vũ Nhi liền nghe được tin tức tốt truyền đến, canh ngũ sắc nhận được rất nhiều lời đánh giá tốt từ thực khách, buôn bán ở tửu lâu của Mộ Dung Hoài càng thêm đông nghẹt, doanh thu mỗi ngày lại càng giống như nước chảy, tất cả mọi người đều tranh nhau tới nếm thử canh ngũ sắc có tác dụng toàn năng dưỡng sinh dưỡng nhan làm trì hoãn sự già đi này.

Nhưng Yến Vũ Nhi lại không bình tĩnh nổi, sớm biết nên đòi hỏi Mộ Dung Hoài nhiều hơn một chút nữa, thử nói đi, nhi tử Mộ Dung gia Mộ Dung Hoài được xưng là người đánh bàn tính đến ra tiếng lách cách, tại sao có thể có hào phóng bạo tay như vậy chứ?

Bởi vì canh ngũ sắc cũng không kèm theo tên tuổi của Yến Vũ Nhi tên tuổi cho nên vẫn chưa có người nào biết chuyện hợp tác giữa nàng và Mộ Dung Hoài. Đây là yêu cầu riêng của nàng, rất nhiều người trong Dụ vương phủ cũng đã từng uống qua canh ngũ sắc này, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay liền sẽ bị đám người Ngô thị phát hiện ra, vẫn là bí mật một chút thì tốt hơn.

Sau đó, Mộ Dung hoài lại phái người đến mấy lần, cầm đi mấy bài thuốc món ăn đẳng cấp khác từ Yến Vũ Nhi, theo yêu cầu của nàng, ghi tên tuổi nàng ở trên thực đơn, hưởng ứng cũng không tệ lắm, theo ước định, trừ doanh thu thuộc về Yến Vũ Nhi ra thì còn có phân ngạch cổ phần nhất định, từ đó về sau, hàng năm nàng đều có thể phân chia một khoản tiền lời khả quan từ trong sổ sách tửu lâu của Mộ Dung Hoài, chỉ lợi nhuận không lỗ vốn.

Cả ngày Yến Vũ Nhi đều ở trong phòng đánh bàn tính lách cách vang dội, rất là hưng phấn.

Như vậy mỗi ngày, nàng bắt chéo hai chân, không cần làm cái gì hết, vừa mở mắt ra là có bạc đếm, thật là dễ chịu.

Nàng vốn là nghĩ, với thân phận hiện giờ của nàng thì sẽ phải chịu trói buộc cực lớn, bản thân không có tự do, tay chân lại nhỏ bé, muốn tự lập đúng là khó càng thêm khó. Không nghĩ tới, Mộ Dung Hoài lại là người mang đến vui mừng vô cùng lớn cho nàng, nàng bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh rời khỏi Dụ vương phủ vào một ngày nào đó.

Đúng vậy, nàng phải rời đi, Dụ Vương rời khỏi đã gần một tháng, lại không có một chút tin tức nào, hắn không đặt nàng ở trong lòng, chẳng lẽ còn để cái mặt nóng của nàng đi dán cái mông lạnh của hắn sao?

Ta bỏ đi! Không được, tuyệt đối không được!

Nàng không phải là một bụi hoa tầm gởi nhu nhược nhất định phải dựa vào đại thụ mà sinh tồn, hơn nữa coi như nàng nguyện ý làm hoa tầm gởi của hắn, những bụi hoa tầm gởi muốn dựa vào gốc cây đại thúc là hắn bên cạnh kia cũng quá nhiều, thay vì đánh nhau bể đầu chảy máu với một đám nữ nhân để ảnh hưởng hình tượng, còn không bằng từ một bụi hoa tầm gởi biến thành một gốc cây tự lập tự mình cố gắng vươn lên, mặc dù không đủ khỏe mạnh, nhưng ít nhất có thể sống dựa vào chính mình.

Hiện giờ bà cô nãi nãi cũng là người có tiền, đứng nói chuyện lưng cũng sẽ có khí phách một chút, ai rời khỏi thế giới này thì địa cầu vẫn chuyển động, nàng nhất định phải nghĩ ra môt phương pháp rời đi Dụ vương phủ thích đáng.

Nghĩ như vậy, cả ngày tâm tình của Yến Vũ Nhi đều rất tốt, thừa dịp buổi sáng ánh mặt trời vẫn chưa quá gay gắt, Yến Vũ Nhi bảo hạ nhân đặt một cái tháp mỹ nhân ở dưới bóng cây, dựa vào tháp mỹ nhân nhắm hai mắt lại.

Yến cơ, bên ngoài nóng rồi, người vẫn là vào trong nghỉ ngơi đi, đừng phơi nắng tổn hại thân thể. Dung ma ma nhìn thấy, khẽ nhíu mày.

Ma ma, ánh mặt trời này vừa phải, hơn nữa không khí ở chỗ này rất ngọt ngào, hoa sen trong hồ cũng đã nở ra, ngươi không cảm thấy càng thích thú hơn trong phòng sao?

Dung ma ma nói không lại nàng, không thể làm gì khác hơn là dặn dò đôi câu liền làm chuyện của mình.

Yến tỷ tỷ một mình trốn ở chỗ này thanh nhàn nha, cũng không hỏi thăm muội muội ta! Theo một tiếng nói kiều tiếu, Ngô Thiên Thiên bĩu môi đứng ở cách đó không xa.

Thiên Thiên tới đây, mau tới đây ngồi! Yến Vũ Nhi đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước cô nàng này vẫn còn tức giận rời đi đó, vội vàng lấy lòng gọi nàng ấy.

Ngô Thiên Thiên vốn cũng không phải là tức giận nàng, mấy bước đi tới trước mặt nàng, đẩy nàng rồi chen vào trong, ngồi xuống ở trên tháp mỹ nhân.

Ngược lại một mình tỷ tỷ thật ung dung thoải mái, nhưng muội muội ta không có tốt số như vậy! Ngô Thiên Thiên bắt đầu nói ra nỗi khổ tâm.

Lúc này Yến Vũ Nhi mới chú ý tới tựa hồ như tâm tình của nàng thật không tốt, theo thường lệ nàng ấy giận dỗi mình cũng sẽ không như thế, nếu không thì nàng ấy sẽ không tới cửa tìm nàng, nhất định là nàng ấy gặp phải chuyện gì phiền lòng rồi.

Thiên Thiên, xảy ra chuyện gì sao? Nàng quan tâm hỏi thăm. Ngô Thiên Thiên là bằng hữu đầu tiên của nàng ở cái thế giới này, đương nhiên là không tính tới Liễu Nhứ, giữa họ càng giống như là tỷ muội, Yến Vũ Nhi nàng là một người ân cừu tất báo, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nàng đều sẽ hết sức quan tâm tới bằng hữu và thân nhân.

Rõ ràng có thể nhìn thấy Ngô Thiên Thiên có tâm sự, lông mày được tô đen nhíu chặt, liếc mắt nhìn Yến Vũ Nhi rồi lại cúi đầu.

Liễu Nhứ thấy Ngô Thiên Thiên tới đây, lanh trí bưng trà và điểm tâm qua đây, lại tri kỷ lui sang một bên, cự ly không gần không xa, có thể nhìn thấy chủ tử kêu gọi, lại không đến mức nghe được nội dung nói chuyện của họ.

Yến Vũ Nhi đưa một ly trà cho Ngô Thiên Thiên, nàng ấy bưng ly trà lên, ừng ực ừng ực từng ngụm lớn đổ vào trong miệng, nước trà cũng đã thấy đáy.

Yến Vũ Nhi có chút kinh ngạc, mặc dù Ngô Thiên Thiên không giống như những nữ tử khác làm ra dáng vẻ liễu yếu đu đưa theo gió, nhưng nàng ấy tuyệt đối là một tiểu thư khuê các, hành vi cử chỉ đều là đoan trang khéo léo, chỉ là lời nói có chút hùng hùng hổ hổ, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ kích động như vậy của nàng ấy.

Rốt cuộc là làm sao? Nhìn bộ dáng nàng như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn!

Vũ nhi tỷ tỷ, tỷ giúp muội nghĩ biện pháp được không? Gần đây nàng vẫn luôn gọi tên Yến Vũ Nhi, lại càng thân cận hơn lúc gọi Yến tỷ tỷ trước kia rất nhiều, sao Yến Vũ Nhi có thể không lo lắng cho nàng ấy chứ?

Trước tiên muội hãy nói chuyện gì đã xảy ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp! Yến Vũ Nhi cầm tay của nàng ấy, an ủi.

Hôm qua cô mẫu tới nhà muội, nói với cha nương muội là




/88

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status