"Cái nha đầu nhà ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy, thật là một nha đầu hư hỏng nhẫn tâm, không cho lão già cơm ăn."
Quái lão đầu tức giận đem cửa phòng mở ra, thấy Nhược Vi mặt cười hì hì nhìn mình, thì biết rõ mình lại bị cái nha đầu này đùa bỡn.
"Hừ." Quái lão đầu đoạt lấy khay trong tay Nhược Vi đặt ở trên bàn nhỏ, cầm chiếc đũa tự mình một người ngây ngất bắt đầu ăn mỳ trường thọ.
Dùng nước Linh Tuyền để nấu canh, hơn nữa Nhược Vi – tay nghề tốt, mỳ trường thọ làm mùi vị đặc biệt, một chén mỳ trường thọ to đang trách lão đầu ăn như hổ đói, một hồi chỉ thấy đáy, đến canh cũng uống sạch bong.
Nhược Vi thấy cũng thật vui vẻ, dù sao đây chính là mình sáng sớm đặc biệt làm, có người cổ động dĩ nhiên là vui vẻ.
"Làm sao lại chỉ có một tô mì thôi, nha đầu hẹp hòi." Quái lão đầu để chén đũa trong tay xuống, lại bắt đầu dài dòng.
"Hừ, thiệt là, lại ghét bỏ, lần sau sợi mì cũng không có, buổi trưa vốn đang tính toán cho người khác làm đồ ăn ngon, bây giờ xem bộ dạng chắc không cần thiết rồi."
"Ai, tiểu nha đầu tại sao như vậy, người nào chê, ở đâu, ta tại sao không có nhìn thấy."
Bộ dạng Nhược Vi trách móc lão đầu như vậy, hì hì một tiếng bật cười, Quái lão đầu sẽ không để ý Nhược Vi giễu cợt mình, Đông Chí không dám như tiểu thư nhà mình quang minh chánh đại bật cười như vậy, nhưng cũng là cười đến run lên run lên.
Đông Chí nghĩ thầm sư phụ cũng chỉ tại trước mặt tiểu thư mới ăn vạ như vậy.
"Tốt lắm, lão nhân gia ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài."
"Ừ, nhanh đi, nhanh đi." Lão già này, vừa nghe đến ăn ngon liền cái gì cũng không chú ý đến rồi.
Đông Chí thu thập bát đũa đi theo sau lưng Nhược Vi, ra khỏi phòng Quái lão đầu, "Đông chí, ngươi trước cầm chén đũa đưa đến phòng bếp đi, đến lúc đó trở lại thư phòng tìm ta."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí hành lễ lui ra.
Đi vào thư phòng, Nhược Vi ngồi vào trước bàn đọc sách, từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy, cẩn thận mở ra, chữ viết xinh đẹp trên giấy nhảy vào tầm mắt, chỉ thấy trên đó viết chuyện cần làm trong một ngày hôm nay, sắp xếp xong xuôi những chi tiết không rõ, bất luận kẻ nào dựa theo cũng có thể đem chuyện làm xong.
"Tiểu thư, việc của nô tỳ đã xong xuôi rồi." Đông Chí đứng ở ngoài cửa như Nhược Vi chỉ thị.
"Ừ, vào đi."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí cẩn thận mở cửa vào thư phòng, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nhìn trang giấy, thì biết rõ tiểu thư nhà mình lại đang nghĩ chuyện sinh nhật hôm nay của sư phụ rồi.
"Đông Chí, việc ngày hôm qua giao cho ngươi đều làm tốt."
"Tiểu thư, đều làm xong, cũng sẽ không ra sự cố gì." Đối với chuyện tiểu thư giao phó cho mình, Đông Chí làm rất để tâm, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ừ, vậy thì tốt." Đối với người bên cạnh mình có năng lực sử lý công việc, Nhược Vi vẫn biết.
Liên tục xác định không có bỏ sót chuyện gì, Nhược Vi mới đứng dậy ra khỏi thư phòng.
"Khóa cửa lại." Thư phòng mặc dù không có đò quý trọng gì, nhưng sổ sách hai cửa hàng cũng để trong thư phòng.
"Đi thôi, hay là đi phòng bếp chuẩn bị một chút trước, buổi trưa hôm nay phải làm những món ăn so thường ngày phải nhiều hơn."
Đến phòng bếp, Liễu thẩm đã ở đó rồi, thấy Nhược Vi mang theo Đông Chí tới, vội vàng tiến lên hành lễ, "Tiểu thư, nguyên liệu ngày hôm qua phân phó cũng đã chuẩn bị xong."
"Ừ, đã biết, Liễu thẩm đi làm việc đi"
"Dạ, tiểu thư."
"Đông Chí, đem mấy cái xương to này chặt ra.” Nhược Vi chỉ chỉ mấy cái xương lợn to đó
"Đã biết, tiểu thư."
Hai chủ tớ cả buổi trưa cũng ở lại phòng bếp, phòng bếp thỉnh thoảng toát ra một hồi mùi thơm, đưa đến mọi người trong phủ nước miếng nuốt không ngừng.
"Tiểu thư, đã làm xong, có phải hay không theo như ngày hôm qua nói như vậy."
"Ừ, ngươi làm cho người ta đi vào phòng bếp bưng đồ ăn đến phòng ăn đi."
"Dạ, tiểu thư."
Quái lão đầu tức giận đem cửa phòng mở ra, thấy Nhược Vi mặt cười hì hì nhìn mình, thì biết rõ mình lại bị cái nha đầu này đùa bỡn.
"Hừ." Quái lão đầu đoạt lấy khay trong tay Nhược Vi đặt ở trên bàn nhỏ, cầm chiếc đũa tự mình một người ngây ngất bắt đầu ăn mỳ trường thọ.
Dùng nước Linh Tuyền để nấu canh, hơn nữa Nhược Vi – tay nghề tốt, mỳ trường thọ làm mùi vị đặc biệt, một chén mỳ trường thọ to đang trách lão đầu ăn như hổ đói, một hồi chỉ thấy đáy, đến canh cũng uống sạch bong.
Nhược Vi thấy cũng thật vui vẻ, dù sao đây chính là mình sáng sớm đặc biệt làm, có người cổ động dĩ nhiên là vui vẻ.
"Làm sao lại chỉ có một tô mì thôi, nha đầu hẹp hòi." Quái lão đầu để chén đũa trong tay xuống, lại bắt đầu dài dòng.
"Hừ, thiệt là, lại ghét bỏ, lần sau sợi mì cũng không có, buổi trưa vốn đang tính toán cho người khác làm đồ ăn ngon, bây giờ xem bộ dạng chắc không cần thiết rồi."
"Ai, tiểu nha đầu tại sao như vậy, người nào chê, ở đâu, ta tại sao không có nhìn thấy."
Bộ dạng Nhược Vi trách móc lão đầu như vậy, hì hì một tiếng bật cười, Quái lão đầu sẽ không để ý Nhược Vi giễu cợt mình, Đông Chí không dám như tiểu thư nhà mình quang minh chánh đại bật cười như vậy, nhưng cũng là cười đến run lên run lên.
Đông Chí nghĩ thầm sư phụ cũng chỉ tại trước mặt tiểu thư mới ăn vạ như vậy.
"Tốt lắm, lão nhân gia ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài."
"Ừ, nhanh đi, nhanh đi." Lão già này, vừa nghe đến ăn ngon liền cái gì cũng không chú ý đến rồi.
Đông Chí thu thập bát đũa đi theo sau lưng Nhược Vi, ra khỏi phòng Quái lão đầu, "Đông chí, ngươi trước cầm chén đũa đưa đến phòng bếp đi, đến lúc đó trở lại thư phòng tìm ta."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí hành lễ lui ra.
Đi vào thư phòng, Nhược Vi ngồi vào trước bàn đọc sách, từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy, cẩn thận mở ra, chữ viết xinh đẹp trên giấy nhảy vào tầm mắt, chỉ thấy trên đó viết chuyện cần làm trong một ngày hôm nay, sắp xếp xong xuôi những chi tiết không rõ, bất luận kẻ nào dựa theo cũng có thể đem chuyện làm xong.
"Tiểu thư, việc của nô tỳ đã xong xuôi rồi." Đông Chí đứng ở ngoài cửa như Nhược Vi chỉ thị.
"Ừ, vào đi."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí cẩn thận mở cửa vào thư phòng, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nhìn trang giấy, thì biết rõ tiểu thư nhà mình lại đang nghĩ chuyện sinh nhật hôm nay của sư phụ rồi.
"Đông Chí, việc ngày hôm qua giao cho ngươi đều làm tốt."
"Tiểu thư, đều làm xong, cũng sẽ không ra sự cố gì." Đối với chuyện tiểu thư giao phó cho mình, Đông Chí làm rất để tâm, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ừ, vậy thì tốt." Đối với người bên cạnh mình có năng lực sử lý công việc, Nhược Vi vẫn biết.
Liên tục xác định không có bỏ sót chuyện gì, Nhược Vi mới đứng dậy ra khỏi thư phòng.
"Khóa cửa lại." Thư phòng mặc dù không có đò quý trọng gì, nhưng sổ sách hai cửa hàng cũng để trong thư phòng.
"Đi thôi, hay là đi phòng bếp chuẩn bị một chút trước, buổi trưa hôm nay phải làm những món ăn so thường ngày phải nhiều hơn."
Đến phòng bếp, Liễu thẩm đã ở đó rồi, thấy Nhược Vi mang theo Đông Chí tới, vội vàng tiến lên hành lễ, "Tiểu thư, nguyên liệu ngày hôm qua phân phó cũng đã chuẩn bị xong."
"Ừ, đã biết, Liễu thẩm đi làm việc đi"
"Dạ, tiểu thư."
"Đông Chí, đem mấy cái xương to này chặt ra.” Nhược Vi chỉ chỉ mấy cái xương lợn to đó
"Đã biết, tiểu thư."
Hai chủ tớ cả buổi trưa cũng ở lại phòng bếp, phòng bếp thỉnh thoảng toát ra một hồi mùi thơm, đưa đến mọi người trong phủ nước miếng nuốt không ngừng.
"Tiểu thư, đã làm xong, có phải hay không theo như ngày hôm qua nói như vậy."
"Ừ, ngươi làm cho người ta đi vào phòng bếp bưng đồ ăn đến phòng ăn đi."
"Dạ, tiểu thư."
/197
|