Cả ngày hôm nay moị chuyện dường như xảy ra một cách đột ngột khiến ai cũng có cái cảm giác gì đó mà không thể diễn tả được....11h đêm hôm đó,Ren gửi lời nhắn đến phòng của Tulip....kêu cô bé ra....
_Có chuyện gì mà đêm khuya này kêu Tulip ra vậy Ren?
_Chiếc vòng cưới tôi tặng cô đâu rồi
_Đây nè....mà sao vậy?
_Đưa trả lại đây...?
_Gì vậy?.....Tulip sững sờ trước cái phán đoán của Ren
_Đưa trả cái vòng cưới lại đây....Ren nhấn mạnh giọng lặp lại câu nói của mình....Tulip nhìn Ren rưng rưng đôi mắt....cô nói
_Tại sao chứ....đây là kỉ vật Ren tặng Tulip trong ngày cưới mà
_Tôi đâu có yêu cô đâu....và tôi cũng không công nhận cô là vợ của tôi
Đến lúc này,Tulip không còn thốt ra được lời nào....cô im lặng nhìn Ren một lúc....SAu đó,Tulip từ từ tháo chiếc vòng đó ra....đưa cho Ren rồi nói
_Không còn việc gì khác đúng không....Tulip về phòng nhé...
Tulip nhè nhẹ quay lưng đi,từng bước,từng bước chậm rãi ...đầu óc cô quay cuồng...mọi thứ dường như biến mất....Ren vẫn đứng đó,tay giữ chặt chiếc vòng mà Tulip vừa tháo ra....im lặng không nói gì....lại một tiếng thở dài trong ngày được thốt ra....Tulip không về phòng mà từng bước chân cứ chĩnh choãng đi ra khỏi tòa lâu đài....Cô bước ra vườn hoa,nhìn về phía lâu đài cấm đó mà não nề....bỗng,tiếng hát du dương ở đâu vang đến....Tulip tò mò đi theo tiếng hát... ...và cô ngạc nhiên im lặng nhìn người đó....Một vẻ đẹp thanh tú tỏa ra....Tulip mỉm cười buồn....và chợt giật mình bởi tiếng gọi của người đó
_Em đến sao không chào anh....Tulip
_Anh Lu....tối khuya rồi sao còn chưa ngủ mà có hứng ra đây ngồi hát vậy?
_Chứ thế em làm gì không ngủ mà lên miệng nói anh hử....wanh" em cái chết giờ đó....
_Hì...đêm nay trăng đẹp,tiện đường đi dạo thôi mà....Tulip cố gắng mỉm cười nhìn Lu....Lu ngước mặt lên trời nhìn trời đêm rồi lại cuối xuống nhìn Tulip.Cậu để tay lên trán Tulip rờ rờ hỏi
_Em có bị sốt không vậy?....Chả lẽ hồi chiều thấy anh xỉu bệnh rồi à
_Anh này....Tulip nhăn mặt nói
_Đêm nà trời không trăng,đêm nay trời không sao kêu đi ngắm trăng....đúng là phải đưa em đến bệnh xá rồi
_Anh Lu này....chọc người ta hoài à.....thấy ghét....Tulip đưa tay đánh nhè nhẹ lên lưng Lu khiến Lu phì cười....nhưng chỉ được một lúc thôi,Lu nghiêm mặt nhìn Tulip nói
_Em sao vậy....có chuyện gì đúng không?
_Đâu có đâu....anh này nghĩ gì không à....Tulip mỉm cười đưa tay chống chế....nhưng hành động đó càng khiến Lu nghi ngờ....cậu nheo mắt
_Em đứng là có chuyện gì xảy ra rồi....nếu em không nói thì càng đau hơn đấy....Lúc bấy giờ,Tulip mới thôi chống chế,cô mỉm cười yếu ớt gãi đầu....
_Hì....có gì đâu...bị người ta từ chối ấy mà
_Là sao?....Lu hỏi lại
_Tức là người ta không công nhận mình là vợ của người ta thôi chứ có gì đâu anh....
_Em đang nói Ren à.....
_Ơ....ừm.....hì hì....nhưng mà không sao mà....
_Đừng cười nữa,muốn khóc thì khóc đi....sao lúc nào em cũng muốn ra vẻ ta đây vậy?
_Em làm gì phải khóc vì Ren chứ......em không sao đâu....
Lu không nói không rắng,cậu kéo tay Tulip về phía mình rồi ôm cô bé.Tay kia xoa đầu cô và nói
_Nếu như em không muốn để người ta thấy mình khóc thì hãy dựa vào vai anh mà khóc nè....khờ quá....
Tulip im lặng không nói gì,chỉ biết là lúc ấy nước mắt cô đã rơi ra thật nhiều.....khóc vì mối tình đầu tiên cô có được....mối tình mà cô đã yêu đơn phương bấy lâu nay....Trong cái lúc ấy,bất chợt,một làn sóng điện mạnh nào đó chạy vào Tulip khiến cô bé kêu thét lên,tiếng thét vang trời kéo tất cả nhóm tiểu thư hoàng tử dậy....LAyon tái mặt lắp bắp cái tên của Tulip...mọi người còn lại giật mình chạy nhanh xuống đi tìm Tulip...chiếc vòng trong tay Ren chợt đứt đôi....Ren sững sờ nhìn mắt về phía lâu đài u ám đó....tự dưng,mọi tiếng thét của những người con gái vang lên...khuôn mặt Ren đổ mồ hôi dữ dội....tại vườn hoa,Tulip gục xuống....lại tiếng người phụ nữa thân thuộc vang lên....cộng tiếng người con trai trẻ tuổi
_Tulip....con về đây đi.....sao con cứ nhắm mắt không trả lời vậy hả?
_CHị Tulip ơi...về với Nike đi....Nike và mẹ nhớ chị lắm....
Một lần nữa,Tulip nước mắt chảy ròng ròng,cô quằn quại trong đau đớn dưới cái nhìn lo lắng và tiếng gọi tên không ngừng của Lu.....
_Có chuyện gì mà đêm khuya này kêu Tulip ra vậy Ren?
_Chiếc vòng cưới tôi tặng cô đâu rồi
_Đây nè....mà sao vậy?
_Đưa trả lại đây...?
_Gì vậy?.....Tulip sững sờ trước cái phán đoán của Ren
_Đưa trả cái vòng cưới lại đây....Ren nhấn mạnh giọng lặp lại câu nói của mình....Tulip nhìn Ren rưng rưng đôi mắt....cô nói
_Tại sao chứ....đây là kỉ vật Ren tặng Tulip trong ngày cưới mà
_Tôi đâu có yêu cô đâu....và tôi cũng không công nhận cô là vợ của tôi
Đến lúc này,Tulip không còn thốt ra được lời nào....cô im lặng nhìn Ren một lúc....SAu đó,Tulip từ từ tháo chiếc vòng đó ra....đưa cho Ren rồi nói
_Không còn việc gì khác đúng không....Tulip về phòng nhé...
Tulip nhè nhẹ quay lưng đi,từng bước,từng bước chậm rãi ...đầu óc cô quay cuồng...mọi thứ dường như biến mất....Ren vẫn đứng đó,tay giữ chặt chiếc vòng mà Tulip vừa tháo ra....im lặng không nói gì....lại một tiếng thở dài trong ngày được thốt ra....Tulip không về phòng mà từng bước chân cứ chĩnh choãng đi ra khỏi tòa lâu đài....Cô bước ra vườn hoa,nhìn về phía lâu đài cấm đó mà não nề....bỗng,tiếng hát du dương ở đâu vang đến....Tulip tò mò đi theo tiếng hát... ...và cô ngạc nhiên im lặng nhìn người đó....Một vẻ đẹp thanh tú tỏa ra....Tulip mỉm cười buồn....và chợt giật mình bởi tiếng gọi của người đó
_Em đến sao không chào anh....Tulip
_Anh Lu....tối khuya rồi sao còn chưa ngủ mà có hứng ra đây ngồi hát vậy?
_Chứ thế em làm gì không ngủ mà lên miệng nói anh hử....wanh" em cái chết giờ đó....
_Hì...đêm nay trăng đẹp,tiện đường đi dạo thôi mà....Tulip cố gắng mỉm cười nhìn Lu....Lu ngước mặt lên trời nhìn trời đêm rồi lại cuối xuống nhìn Tulip.Cậu để tay lên trán Tulip rờ rờ hỏi
_Em có bị sốt không vậy?....Chả lẽ hồi chiều thấy anh xỉu bệnh rồi à
_Anh này....Tulip nhăn mặt nói
_Đêm nà trời không trăng,đêm nay trời không sao kêu đi ngắm trăng....đúng là phải đưa em đến bệnh xá rồi
_Anh Lu này....chọc người ta hoài à.....thấy ghét....Tulip đưa tay đánh nhè nhẹ lên lưng Lu khiến Lu phì cười....nhưng chỉ được một lúc thôi,Lu nghiêm mặt nhìn Tulip nói
_Em sao vậy....có chuyện gì đúng không?
_Đâu có đâu....anh này nghĩ gì không à....Tulip mỉm cười đưa tay chống chế....nhưng hành động đó càng khiến Lu nghi ngờ....cậu nheo mắt
_Em đứng là có chuyện gì xảy ra rồi....nếu em không nói thì càng đau hơn đấy....Lúc bấy giờ,Tulip mới thôi chống chế,cô mỉm cười yếu ớt gãi đầu....
_Hì....có gì đâu...bị người ta từ chối ấy mà
_Là sao?....Lu hỏi lại
_Tức là người ta không công nhận mình là vợ của người ta thôi chứ có gì đâu anh....
_Em đang nói Ren à.....
_Ơ....ừm.....hì hì....nhưng mà không sao mà....
_Đừng cười nữa,muốn khóc thì khóc đi....sao lúc nào em cũng muốn ra vẻ ta đây vậy?
_Em làm gì phải khóc vì Ren chứ......em không sao đâu....
Lu không nói không rắng,cậu kéo tay Tulip về phía mình rồi ôm cô bé.Tay kia xoa đầu cô và nói
_Nếu như em không muốn để người ta thấy mình khóc thì hãy dựa vào vai anh mà khóc nè....khờ quá....
Tulip im lặng không nói gì,chỉ biết là lúc ấy nước mắt cô đã rơi ra thật nhiều.....khóc vì mối tình đầu tiên cô có được....mối tình mà cô đã yêu đơn phương bấy lâu nay....Trong cái lúc ấy,bất chợt,một làn sóng điện mạnh nào đó chạy vào Tulip khiến cô bé kêu thét lên,tiếng thét vang trời kéo tất cả nhóm tiểu thư hoàng tử dậy....LAyon tái mặt lắp bắp cái tên của Tulip...mọi người còn lại giật mình chạy nhanh xuống đi tìm Tulip...chiếc vòng trong tay Ren chợt đứt đôi....Ren sững sờ nhìn mắt về phía lâu đài u ám đó....tự dưng,mọi tiếng thét của những người con gái vang lên...khuôn mặt Ren đổ mồ hôi dữ dội....tại vườn hoa,Tulip gục xuống....lại tiếng người phụ nữa thân thuộc vang lên....cộng tiếng người con trai trẻ tuổi
_Tulip....con về đây đi.....sao con cứ nhắm mắt không trả lời vậy hả?
_CHị Tulip ơi...về với Nike đi....Nike và mẹ nhớ chị lắm....
Một lần nữa,Tulip nước mắt chảy ròng ròng,cô quằn quại trong đau đớn dưới cái nhìn lo lắng và tiếng gọi tên không ngừng của Lu.....
/113
|