Nghe thấy lão đại tru lên, bọn hắn liếc đưa mắt với nhau, nhìn chằm chằm Vân Phi Vũ, chậm rãi lui về phía sau.
Vật sắc nhọn vẫn kề bên cổ khiến nam tử không dám động đậy, chỉ có thể cẩn thận mở miệng cầu xin: “Tiểu thư… Ân, vị tiểu thư này, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Có thể… có thể đem vật trên tay ngươi bỏ xuống trước được không? Ngươi xem, thủ hạ của ta đều đã lui xuống rồi. Ngươi…”
“Câm miệng!” Vân Phi Vũ tức giận. Vừa rồi nhìn khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng ba người kia. Tuy rằng trong tay có con tin nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài.
Mặt trời chính ngọ (giữa trưa) nóng bức mà chói mắt, thân thể Vân Phi Vũ đã muốn thấm đầy mồ hôi, lòng bàn tay nắm cây trâm cũng ướt đẫm, thực không muốn mọi việc cứ tiếp diễn như vậy. Giờ phút này, *** thần y cực kỳ căng thẳng. Mặc dù thân thể đã trải qua rèn luyện nhưng so với tình thế trước mắt thực sự kém rất xa, y lại lấy một địch bảy, thật không có gì đảm bảo mình có thể nắm chắc phần thắng, đành phải kiên nhẫn chờ cứu viện.
Nheo mắt nhìn khắp nơi, Vân Phi Vũ túm trụ nam tử đi tới dưới mái hiên, mà nam tử cực độ sợ hãi vật trong tay y, đành phải phối hợp chậm rãi lui về phía sau.
Rốt cuộc tới được nơi râm mát,Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra. Lúc này ycũng thấy ba người kia đang chạy tới phía mình, thân thể nhất thời trở nên vô lực, tay trái cầm trâm thả lỏng, cây trâm từ trong tay rơi xuống.
Nam tử thấy vật sắc nhọn ở cổ họng biến mất, lập tức đẩy Vân Phi Vũ ra rồi bỏ chạy, một bên chạy một bên hô lớn: “Người đâu, tới đây cho ta, bắt lấy tiểu tiện nhân này để ta thượng.”
Mấy người mới tản ra giờ lại hùng dũng tiến lên, nam tử đứng phía sau bọn hắn, dị thường căm tức chỉ vào Vân Phi Vũ: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, dám uy hiếp gia gia (gia gia) ta đây, cũng không hỏi xem đại gia ta là ai. Coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi mà lại không biết ơn. Người đâu, đem y phục của nàng lột hết, xem nàng còn dám phản kháng hay không.”
“Dừng tay, ai dám đụng vào tiểu thư nhà ta thì chỉ có con đường chết.”
Vân Phi Vũ mệt mỏi dựa vào tường ngồi xuống, thân ảnh mảnh mai trước mắt hiện lên sát khí lạnh lùng khiến y thoáng thất thần, bừng tỉnh nhìn nàng như người xa lạ.
“Tiểu thư, người có bị thương hay không, có đau hay không?” Bích Nha cúi người, lau đi mồ hôi trên trán y, cao thấp kiểm tra thân thể y, cực kỳ lo lắng.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bích Nha, Vân Phi Vũ có chút mê mẩn, vội lắc đầu, sau đó nhẹ giọng thì thầm: “Nhất định là do ta hoa mắt.”
“Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Có phải tên hỗn đản kia làm người đau?”
“Không, ta rất tốt. Đúng rồi Tiểu Nha, các ngươi vừa đi đâu, không phải vẫn đi theo phía sau ta sao?” Vân Phi Vũ nhìn tình cảnh trước mắt, thuận miệng hỏi.
“Còn nói nữa, tiểu thư nóng lòng nên cứ xông tới trước, cũng không để ý chúng ta ở phía sau. Nơi này là đường chính a tiểu thư, người qua đường nhiều như vậy, lẽ nào tiểu thư muốn…..”
“Ừ, ừ, biết rồi mà.” Vân Phi Vũ phất tay, y biết mình có khuyết điểm không để ý tới mọi việc, nhưng hiện tại y không muốn nghe tiểu nha đầu lải nhải, bởi vì trận chiến trước mắt càng có sức thu hút hơn. Bản thân không thể động thủ, đành phải ở một bên cổ vũ trợ uy.
Tuy rằng đối phương nhiều người, nhưng xem ra chỉ là hạng ác bá, lưu manh tầm thường, còn Trương Quân, Trương Bảo là hộ vệ được rèn luyện có bài bản, ngay cả vũ khí cũng chưa dùng tới mà mấy tên lưu manh đã bị sức mạnh của họ làm thất điên bát đảo, nằm trên mặt đất kêu gào ‘ai ui’.
Nam nhân đáng khinh thấy toàn bộ thuộc hạ bị xử lý mà hai người kia cũng đang đi về phía mình, hắn xoay người bỏ chạy, vừa chạy trốn vừa ngoan cố nói vọng lại: “Ngươi… các ngươi chờ đấy, đừng có chạy đi đâu. Ta… ta đi kêu người tới.”
Trương Quân, Trương Bảo chờ hắn chạy xa, nhìn nhau nở nụ cười, sau đó cùng giơ chân đá bay chiếc ghế dài trước mặt, vừa vặn rơi trúng người nam tử đáng khinh kia, chỉ thấy hắn dừng lại, thân thể mềm nhũn tựa bùn nhão ngã nhào xuống đất.
“Tốt lắm!”
Nghe thấy tiếng vô tay trầm trồ khen ngợi từ phía sau, hai người kinh ngạc quay đầu liền thấy nguyên nhân gây ra tai họa – ngũ tiểu thư, hai mắt tỏa sáng nhìn bọn họ.
Huynh đệ hai người lại liếc nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều là nghi hoặc cùng khó hiểu, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, sau đó tiến lên đồng thời quỳ xuống: “Thuộc hạ đến chậm khiến ngũ tiểu thư sợ hãi, mong tiểu thư trách phạt.”
“Đứng lên đi, đứng lên đi! Việc này không thể trách các ngươi, là do ta chạy lung tung, là các ngươi cứu ta, không phải sao? Mau đứng lên đi.”
“Tạ ơn ngũ tiểu thư, thuộc hạ nhất định không để việc này lặp lại.”
“Được được, đã biết. Vậy chúng ta…”
Y còn chưa kịp nói xong liền thấy một hạt châu màu vàng bay tới chỗ bọn họ. Trương Quân nhanh chóng huy một đao, chém hạt châu thành hai nửa. Làn khói màu vàng dày đặc từ hạt châu tản ra chung quanh, cả khu phố bị bao trùm bởi màn sương.
“Là đạn khói.” Trương Bảo thét lớn.
Huynh đệ hai người vừa thấy cảnh này lập tức nhận ra đã trúng phải mai phục của kẻ địch, không nói một lời, lui dần về phía Vân Phi Vũ, chặt chẽ bảo hộ y ở phía sau, cảnh giác nghe ngóng tứ phía.
Không hề có tiếng động, một đoàn bóng đen từ màn khói hiện ra, tất cả đều mặc hắc y che kín mặt mũi. Những người này không nói lời nào, nhanh chóng tiến lên huy đao múa kiếm về phía bốn người. Trương Quân, Trương Bảo cùng hét lớn, một người dùng đao ngăn cản, một người vung đao phản kích, phối hợp vô cùng ăn ý, năm tên hắc y nhân đồng thời bị đánh lui.
Dựa vào một chiêu đó, hai huynh đệ nhận ra: chỉ trông cậy vào bọn họ sẽ không thể đối phó với năm người này, hơn nữa, quan trọng nhất là phải bảo vệ ngũ tiểu thư. Hai người không nói gì, nhìn nhau gật đầu rồi lập tức hành động.
Trương Quân tiến lên từng bước, đem đao đặt ngang trước ngực ngăn cản năm người, Trương Bảo lui về phía sau, lặng lẽ từ trong lòng lấy ra một vật, nhanh chóng ném lên không trung, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, trên bầu trời nở ra một đóa hoa màu đỏ xinh đẹp.
Bích Nha che chở phía trước Vân Phi Vũ, khẩn trương quan sát chung quanh, mà người được bảo hộ lại không nhận ra nguy hiểm, vẫn hưng phấn nhìn mọi việc diễn ra trước mắt.
Thấy pháo hoa cầu cứu, năm tên hắc y nhân liếc nhìn nhau, lập tức công kích mãnh liệt hơn, mỗi một chiêu thức đều nhằm trúng chỗ hiểm. Vì sự an toàn của Vân Phi Vũ, hai huynh đệ không phản kích, chỉ toàn lực chống đỡ.
Chiêu thức của năm gã hắc y nhân dường như có ý muốn liều mạng, chỉ ngăn cản cũng khiến hai người bọn họ dần đuối sức. Vân Phi Vũ bắt đầu kích động, y giữ chặt Bích Nha kéo đến phía sau mình. Biết vừa rồi là pháo hoa báo tin, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ đợi viện binh nhanh đến nơi.
Hơn hai mươi người tập hợp đợi mệnh lệnh của Cung Trường Tuấn. Cơm nước xong họ cũng chỉ đợi ở khách ***. Khi pháo hoa báo tin phát sáng trên không trung, mọi người tự giác tập hợp trước cửa khách ***, chỉ chờ đội trưởng ra lệnh.
Tích Vô Nhai ở trong phòng cũng nghe ‘phanh’ một tiếng, mở cửa sổ liền thấy đội hộ vệ của Vân gia chờ xuất phát ở cửa, không khỏi lớn tiếng hỏi.
“Cung đội trưởng, các ngươi đây là…?”
Cung Trường Tuấn vung tay lên, ý bảo mấy thuộc hạ xuất phát trước, sau đó hắn ngẩng đầu chắp tay đáp: “Bẩm công tử, phía tiểu thư đã xảy ra chuyện, hai người được phái theo phát tín hiệu cầu cứu.”
“Nơi nào?”
Cung Trường Tuấn đưa tay chỉ hướng tây bắc, hai người cũng không dài dòng, trực tiếp thi triển khinh công hướng về phía phát sinh sự việc.
Tích Vô Nhai là người đầu tiên tới nơi. Hắn đứng ở nơi cao quan sát chung quanh. Ngã tư đường còn vương màn khói màu vàng nhàn nhạt, lúc ẩn lúc hiện, có thể nhìn ra sự hỗn loạn lúc này: quầy hoa quả bị lật đổ, những chiếc bình vỡ nát, bảng hiệu lộn ngược, còn có vài người nằm trên mặt đất. Hắn vội vàng tiến lên xem xét, chỉ là hôn mê bất tỉnh, trong lòng nhẹ nhàng một chút lại tiếp tục lo lắng tới sự an toàn của nhóm người Vân Phi Vũ.
Thoáng nghe thấy âm thanh giao chiến, Tích Vô Nhai nghe ngóng tìm kiếm. Âm thanh giao chiến dường như ngay bên tai nhưng lại không thấy bóng dáng người nào. Hắn phi thân lên nóc nhà lập tức thấy rõ mọi việc. Thì ra Trương Quân, Trương Bảo che chở Vân Phi Vũ lùi vào một hẻm nhỏ. Nhìn vết thương của hai người, xem ra bọn họ đã tới giới hạn.
Tích Vô Nhai lập tức phi thân tiến lại, lăng không xuất ra một chưởng đánh xuống người gã hắc y nhân chuẩn bị tấn công Vân Phi Vũ, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt bốn người.
Dường như không để mắt tới mấy tên hắc y nhân, hắn ôm quyền hướng tới hai huynh đệ họ Trương, sau đó mỉm cười ôn nhu nhìn Vân Phi Vũ: “Hoàn hảo tới đúng lúc, tiểu thư không bị thương chứ?”
Năm gã hắc y nhân khó đối phó như vậy lại bị hắn dễ dàng dùng một chưởng đánh bay mất một người, Vân Phi Vũ kinh hoảng, trong lòng dậy sóng: “Người này chính là võ lâm minh chủ? Người này chính là thiên hạ đệ nhất? Người này cũng là… phu quân của ta?”
“Không đúng, không đúng! Nghĩ linh *** cái gì chứ!” Dùng sức lắc đầu, trong lòng chỉ còn lại sự kính ngưỡng to lớn cùng một chút tâm tư: “Xem ra về sau phải cùng hắn quan hệ thật tốt, biết đâu có thể học được một ít võ công.”
“Tiểu thư, tiểu thư?” Bích Nha quơ tay trước mặt Vân Phi Vũ, biết tiểu thư nhà mình lại đi vào cõi thần tiên rồi, xấu hổ quay đầu, thấp người thi lễ với Tích Vô Nhai: “Tiểu thư nhà ta không sao cả, có thể bị dọa một chút.”
“Nga, vậy thì tốt.”
Tích Vô Nhai mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người sang nơi khác, trong nháy mắt, ngữ khí ôn nhu như ngọc trở nên nghiêm nghị.
“Nói! Ai phái các ngươi tới?”
Năm tên hắc y nhân lúc này chỉ còn lại bốn. Dường nhu bọn họ nhận ra đối thủ trước mặt rất mạnh, không trả lời, chỉ nhìn nhau, trong đó một người ném đạn khói, bốn người lập tức phi thân tẩu thoát. Tích Vô Nhai vung tay xua tan đám khói trước mặt, đang định đuổi theo lại nghe phía sau ‘ai nha’ một tiếng.
Người phát ra tiếng chính là Bích Nha, chỉ thấy một thanh tiểu đao tỏa ra ánh sáng màu xanh yếu ớt đang tiến gần tới cổ họng Vân Phi Vũ, chắc chắn nàng sẽ không kịp tránh né. Tích Vô Nhai không chút nghĩ ngợi, ngón tay bắn ra một đạo kình phong làm lệch hướng tiểu đao, cắm thẳng vào vách tường sau lưng Vân Phi Vũ. Một lúc sau, vách tường xuất hiện một lỗ hổng lớn, tiểu đao theo đó mà rơi xuống mặt đất.
Tử thần lướt qua người, Vân Phi Vũ không còn tâm trạng thoải mái để quan sát người ta giao chiến, đến khi hoàn hồn mới phát hiện y phục ướt đẫm mồ hôi. Thể lực tiêu hao quá độ, *** thần vô cùng căng thẳng, sự kiện vừa rồi… nghĩ lại cũng thấy sợ hãi, rốt cuộc y không thể tiếp tục kiên trì, cả người ngã về phía sau.
“Tiểu thư, tiểu thư….”
Thanh âm lo lắng của Bích Nha ngày càng xa, mọi vật dần trở nên mơ hồ. Trước khi bất tỉnh, Vân Phi Vũ thấy một người phía xa, toàn thân khoác hắc bào, dưới ánh mặt trời lóe lên màu bạc xinh đẹp. Y không biết là đó là ảo giác hay sự thực, có điều… y cảm nhận được ánh mắt người nọ nhìn mình lạnh như băng, buốt thấu xương.
Vật sắc nhọn vẫn kề bên cổ khiến nam tử không dám động đậy, chỉ có thể cẩn thận mở miệng cầu xin: “Tiểu thư… Ân, vị tiểu thư này, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Có thể… có thể đem vật trên tay ngươi bỏ xuống trước được không? Ngươi xem, thủ hạ của ta đều đã lui xuống rồi. Ngươi…”
“Câm miệng!” Vân Phi Vũ tức giận. Vừa rồi nhìn khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng ba người kia. Tuy rằng trong tay có con tin nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài.
Mặt trời chính ngọ (giữa trưa) nóng bức mà chói mắt, thân thể Vân Phi Vũ đã muốn thấm đầy mồ hôi, lòng bàn tay nắm cây trâm cũng ướt đẫm, thực không muốn mọi việc cứ tiếp diễn như vậy. Giờ phút này, *** thần y cực kỳ căng thẳng. Mặc dù thân thể đã trải qua rèn luyện nhưng so với tình thế trước mắt thực sự kém rất xa, y lại lấy một địch bảy, thật không có gì đảm bảo mình có thể nắm chắc phần thắng, đành phải kiên nhẫn chờ cứu viện.
Nheo mắt nhìn khắp nơi, Vân Phi Vũ túm trụ nam tử đi tới dưới mái hiên, mà nam tử cực độ sợ hãi vật trong tay y, đành phải phối hợp chậm rãi lui về phía sau.
Rốt cuộc tới được nơi râm mát,Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra. Lúc này ycũng thấy ba người kia đang chạy tới phía mình, thân thể nhất thời trở nên vô lực, tay trái cầm trâm thả lỏng, cây trâm từ trong tay rơi xuống.
Nam tử thấy vật sắc nhọn ở cổ họng biến mất, lập tức đẩy Vân Phi Vũ ra rồi bỏ chạy, một bên chạy một bên hô lớn: “Người đâu, tới đây cho ta, bắt lấy tiểu tiện nhân này để ta thượng.”
Mấy người mới tản ra giờ lại hùng dũng tiến lên, nam tử đứng phía sau bọn hắn, dị thường căm tức chỉ vào Vân Phi Vũ: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, dám uy hiếp gia gia (gia gia) ta đây, cũng không hỏi xem đại gia ta là ai. Coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi mà lại không biết ơn. Người đâu, đem y phục của nàng lột hết, xem nàng còn dám phản kháng hay không.”
“Dừng tay, ai dám đụng vào tiểu thư nhà ta thì chỉ có con đường chết.”
Vân Phi Vũ mệt mỏi dựa vào tường ngồi xuống, thân ảnh mảnh mai trước mắt hiện lên sát khí lạnh lùng khiến y thoáng thất thần, bừng tỉnh nhìn nàng như người xa lạ.
“Tiểu thư, người có bị thương hay không, có đau hay không?” Bích Nha cúi người, lau đi mồ hôi trên trán y, cao thấp kiểm tra thân thể y, cực kỳ lo lắng.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bích Nha, Vân Phi Vũ có chút mê mẩn, vội lắc đầu, sau đó nhẹ giọng thì thầm: “Nhất định là do ta hoa mắt.”
“Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Có phải tên hỗn đản kia làm người đau?”
“Không, ta rất tốt. Đúng rồi Tiểu Nha, các ngươi vừa đi đâu, không phải vẫn đi theo phía sau ta sao?” Vân Phi Vũ nhìn tình cảnh trước mắt, thuận miệng hỏi.
“Còn nói nữa, tiểu thư nóng lòng nên cứ xông tới trước, cũng không để ý chúng ta ở phía sau. Nơi này là đường chính a tiểu thư, người qua đường nhiều như vậy, lẽ nào tiểu thư muốn…..”
“Ừ, ừ, biết rồi mà.” Vân Phi Vũ phất tay, y biết mình có khuyết điểm không để ý tới mọi việc, nhưng hiện tại y không muốn nghe tiểu nha đầu lải nhải, bởi vì trận chiến trước mắt càng có sức thu hút hơn. Bản thân không thể động thủ, đành phải ở một bên cổ vũ trợ uy.
Tuy rằng đối phương nhiều người, nhưng xem ra chỉ là hạng ác bá, lưu manh tầm thường, còn Trương Quân, Trương Bảo là hộ vệ được rèn luyện có bài bản, ngay cả vũ khí cũng chưa dùng tới mà mấy tên lưu manh đã bị sức mạnh của họ làm thất điên bát đảo, nằm trên mặt đất kêu gào ‘ai ui’.
Nam nhân đáng khinh thấy toàn bộ thuộc hạ bị xử lý mà hai người kia cũng đang đi về phía mình, hắn xoay người bỏ chạy, vừa chạy trốn vừa ngoan cố nói vọng lại: “Ngươi… các ngươi chờ đấy, đừng có chạy đi đâu. Ta… ta đi kêu người tới.”
Trương Quân, Trương Bảo chờ hắn chạy xa, nhìn nhau nở nụ cười, sau đó cùng giơ chân đá bay chiếc ghế dài trước mặt, vừa vặn rơi trúng người nam tử đáng khinh kia, chỉ thấy hắn dừng lại, thân thể mềm nhũn tựa bùn nhão ngã nhào xuống đất.
“Tốt lắm!”
Nghe thấy tiếng vô tay trầm trồ khen ngợi từ phía sau, hai người kinh ngạc quay đầu liền thấy nguyên nhân gây ra tai họa – ngũ tiểu thư, hai mắt tỏa sáng nhìn bọn họ.
Huynh đệ hai người lại liếc nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều là nghi hoặc cùng khó hiểu, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, sau đó tiến lên đồng thời quỳ xuống: “Thuộc hạ đến chậm khiến ngũ tiểu thư sợ hãi, mong tiểu thư trách phạt.”
“Đứng lên đi, đứng lên đi! Việc này không thể trách các ngươi, là do ta chạy lung tung, là các ngươi cứu ta, không phải sao? Mau đứng lên đi.”
“Tạ ơn ngũ tiểu thư, thuộc hạ nhất định không để việc này lặp lại.”
“Được được, đã biết. Vậy chúng ta…”
Y còn chưa kịp nói xong liền thấy một hạt châu màu vàng bay tới chỗ bọn họ. Trương Quân nhanh chóng huy một đao, chém hạt châu thành hai nửa. Làn khói màu vàng dày đặc từ hạt châu tản ra chung quanh, cả khu phố bị bao trùm bởi màn sương.
“Là đạn khói.” Trương Bảo thét lớn.
Huynh đệ hai người vừa thấy cảnh này lập tức nhận ra đã trúng phải mai phục của kẻ địch, không nói một lời, lui dần về phía Vân Phi Vũ, chặt chẽ bảo hộ y ở phía sau, cảnh giác nghe ngóng tứ phía.
Không hề có tiếng động, một đoàn bóng đen từ màn khói hiện ra, tất cả đều mặc hắc y che kín mặt mũi. Những người này không nói lời nào, nhanh chóng tiến lên huy đao múa kiếm về phía bốn người. Trương Quân, Trương Bảo cùng hét lớn, một người dùng đao ngăn cản, một người vung đao phản kích, phối hợp vô cùng ăn ý, năm tên hắc y nhân đồng thời bị đánh lui.
Dựa vào một chiêu đó, hai huynh đệ nhận ra: chỉ trông cậy vào bọn họ sẽ không thể đối phó với năm người này, hơn nữa, quan trọng nhất là phải bảo vệ ngũ tiểu thư. Hai người không nói gì, nhìn nhau gật đầu rồi lập tức hành động.
Trương Quân tiến lên từng bước, đem đao đặt ngang trước ngực ngăn cản năm người, Trương Bảo lui về phía sau, lặng lẽ từ trong lòng lấy ra một vật, nhanh chóng ném lên không trung, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, trên bầu trời nở ra một đóa hoa màu đỏ xinh đẹp.
Bích Nha che chở phía trước Vân Phi Vũ, khẩn trương quan sát chung quanh, mà người được bảo hộ lại không nhận ra nguy hiểm, vẫn hưng phấn nhìn mọi việc diễn ra trước mắt.
Thấy pháo hoa cầu cứu, năm tên hắc y nhân liếc nhìn nhau, lập tức công kích mãnh liệt hơn, mỗi một chiêu thức đều nhằm trúng chỗ hiểm. Vì sự an toàn của Vân Phi Vũ, hai huynh đệ không phản kích, chỉ toàn lực chống đỡ.
Chiêu thức của năm gã hắc y nhân dường như có ý muốn liều mạng, chỉ ngăn cản cũng khiến hai người bọn họ dần đuối sức. Vân Phi Vũ bắt đầu kích động, y giữ chặt Bích Nha kéo đến phía sau mình. Biết vừa rồi là pháo hoa báo tin, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ đợi viện binh nhanh đến nơi.
Hơn hai mươi người tập hợp đợi mệnh lệnh của Cung Trường Tuấn. Cơm nước xong họ cũng chỉ đợi ở khách ***. Khi pháo hoa báo tin phát sáng trên không trung, mọi người tự giác tập hợp trước cửa khách ***, chỉ chờ đội trưởng ra lệnh.
Tích Vô Nhai ở trong phòng cũng nghe ‘phanh’ một tiếng, mở cửa sổ liền thấy đội hộ vệ của Vân gia chờ xuất phát ở cửa, không khỏi lớn tiếng hỏi.
“Cung đội trưởng, các ngươi đây là…?”
Cung Trường Tuấn vung tay lên, ý bảo mấy thuộc hạ xuất phát trước, sau đó hắn ngẩng đầu chắp tay đáp: “Bẩm công tử, phía tiểu thư đã xảy ra chuyện, hai người được phái theo phát tín hiệu cầu cứu.”
“Nơi nào?”
Cung Trường Tuấn đưa tay chỉ hướng tây bắc, hai người cũng không dài dòng, trực tiếp thi triển khinh công hướng về phía phát sinh sự việc.
Tích Vô Nhai là người đầu tiên tới nơi. Hắn đứng ở nơi cao quan sát chung quanh. Ngã tư đường còn vương màn khói màu vàng nhàn nhạt, lúc ẩn lúc hiện, có thể nhìn ra sự hỗn loạn lúc này: quầy hoa quả bị lật đổ, những chiếc bình vỡ nát, bảng hiệu lộn ngược, còn có vài người nằm trên mặt đất. Hắn vội vàng tiến lên xem xét, chỉ là hôn mê bất tỉnh, trong lòng nhẹ nhàng một chút lại tiếp tục lo lắng tới sự an toàn của nhóm người Vân Phi Vũ.
Thoáng nghe thấy âm thanh giao chiến, Tích Vô Nhai nghe ngóng tìm kiếm. Âm thanh giao chiến dường như ngay bên tai nhưng lại không thấy bóng dáng người nào. Hắn phi thân lên nóc nhà lập tức thấy rõ mọi việc. Thì ra Trương Quân, Trương Bảo che chở Vân Phi Vũ lùi vào một hẻm nhỏ. Nhìn vết thương của hai người, xem ra bọn họ đã tới giới hạn.
Tích Vô Nhai lập tức phi thân tiến lại, lăng không xuất ra một chưởng đánh xuống người gã hắc y nhân chuẩn bị tấn công Vân Phi Vũ, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt bốn người.
Dường như không để mắt tới mấy tên hắc y nhân, hắn ôm quyền hướng tới hai huynh đệ họ Trương, sau đó mỉm cười ôn nhu nhìn Vân Phi Vũ: “Hoàn hảo tới đúng lúc, tiểu thư không bị thương chứ?”
Năm gã hắc y nhân khó đối phó như vậy lại bị hắn dễ dàng dùng một chưởng đánh bay mất một người, Vân Phi Vũ kinh hoảng, trong lòng dậy sóng: “Người này chính là võ lâm minh chủ? Người này chính là thiên hạ đệ nhất? Người này cũng là… phu quân của ta?”
“Không đúng, không đúng! Nghĩ linh *** cái gì chứ!” Dùng sức lắc đầu, trong lòng chỉ còn lại sự kính ngưỡng to lớn cùng một chút tâm tư: “Xem ra về sau phải cùng hắn quan hệ thật tốt, biết đâu có thể học được một ít võ công.”
“Tiểu thư, tiểu thư?” Bích Nha quơ tay trước mặt Vân Phi Vũ, biết tiểu thư nhà mình lại đi vào cõi thần tiên rồi, xấu hổ quay đầu, thấp người thi lễ với Tích Vô Nhai: “Tiểu thư nhà ta không sao cả, có thể bị dọa một chút.”
“Nga, vậy thì tốt.”
Tích Vô Nhai mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người sang nơi khác, trong nháy mắt, ngữ khí ôn nhu như ngọc trở nên nghiêm nghị.
“Nói! Ai phái các ngươi tới?”
Năm tên hắc y nhân lúc này chỉ còn lại bốn. Dường nhu bọn họ nhận ra đối thủ trước mặt rất mạnh, không trả lời, chỉ nhìn nhau, trong đó một người ném đạn khói, bốn người lập tức phi thân tẩu thoát. Tích Vô Nhai vung tay xua tan đám khói trước mặt, đang định đuổi theo lại nghe phía sau ‘ai nha’ một tiếng.
Người phát ra tiếng chính là Bích Nha, chỉ thấy một thanh tiểu đao tỏa ra ánh sáng màu xanh yếu ớt đang tiến gần tới cổ họng Vân Phi Vũ, chắc chắn nàng sẽ không kịp tránh né. Tích Vô Nhai không chút nghĩ ngợi, ngón tay bắn ra một đạo kình phong làm lệch hướng tiểu đao, cắm thẳng vào vách tường sau lưng Vân Phi Vũ. Một lúc sau, vách tường xuất hiện một lỗ hổng lớn, tiểu đao theo đó mà rơi xuống mặt đất.
Tử thần lướt qua người, Vân Phi Vũ không còn tâm trạng thoải mái để quan sát người ta giao chiến, đến khi hoàn hồn mới phát hiện y phục ướt đẫm mồ hôi. Thể lực tiêu hao quá độ, *** thần vô cùng căng thẳng, sự kiện vừa rồi… nghĩ lại cũng thấy sợ hãi, rốt cuộc y không thể tiếp tục kiên trì, cả người ngã về phía sau.
“Tiểu thư, tiểu thư….”
Thanh âm lo lắng của Bích Nha ngày càng xa, mọi vật dần trở nên mơ hồ. Trước khi bất tỉnh, Vân Phi Vũ thấy một người phía xa, toàn thân khoác hắc bào, dưới ánh mặt trời lóe lên màu bạc xinh đẹp. Y không biết là đó là ảo giác hay sự thực, có điều… y cảm nhận được ánh mắt người nọ nhìn mình lạnh như băng, buốt thấu xương.
/290
|