- Hở... - nó nín khóc mở to mắt nhìn hắn.
Hắn cũng rất ngạc nhiên khi đôi mắt của nó có màu tím, đây là lần đầu hắn nhìn thẳng vào mắt nó như thế, đôi mắt màu tím của nó chứa đựng sự hồn nhiên, trong sáng nhưng trong ánh mắt nó có 1 nỗi buồn nào đó. Hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi hỏi nó:
- Còn sợ ko?
Nó ko nói gì chỉ gật đầu 1 cái.
- Về. - hắn thở dài rồi nói.
Nó ko nói gì vẫn tiếp tục ôm eo hắn.
Trên đường về nhà nó và hắn ko nói gì chỉ im lặng suy nghĩ về người kia.
******
- Nhi... - về tới nhà hắn xuống xe gọi nó dậy, nãy nó ôm hắn mà ngủ mất tiu.
- Ưm...- nó ko chịu dậy mà nhào vào người hắn.... ngủ tiếp.
- Haizz...đúng là heo. - hắn thở dài đành bế nó lên phòng.
- A!!! Hai về. Mun có sao ko? - thấy hắn bước vào nhà Sam hét toáng lên.
- Ngủ đi. - Hắn đưa tay lên miệng ra dấu im lặng rồi nhìn xuống nó đang ngủ ngon lành.
Sam hiểu ý nên im luôn ko nói gì nữa rồi lên phòng. Rian, Kan cũng đi luôn.
Hắn bế nó lên phòng, đặt nó lên chiếc giường cạnh cửa sổ, kéo chăn đắp cho nó rồi ngắm nó ngủ, nó ngủ như 1 thiên thần, rất yên bình, hắn bất giác cuối xuống hôn lên trán nó rồi ra cửa để về phòng, nhưng vừa đưa tay lên chốt vặn thì hắn nghe thấy tiếng khóc của nó, hắn đi lại phía giường nó thì nghe nó lẩm bẩm:
- Mẹ...đừng...đừng bỏ...con...hix...
- Nhi... - hắn lay tay nó.
- Đừng...đụng..vào người...tôi. Mấy...người tránh...ra...đừng...mà.. - nó hất tay hắn ra.
- Nhi, ko sao đâu, em đừng sợ có tôi ở đây. - hắn thấy nó khóc mà lòng đau thắt lại, nắm chặt tay nó nói giọng dịu dàng.
- Hix...em...em sợ...lắm - nó vẫn còn lẩm bẩm nhưng 1 lúc sau đó đã ngủ thiếp đi, trên khoé mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.
Hắn thấy nó ngủ nên đi ra đóng cửa lại rồi lấy xe chạy thẳng đến bar Leo.
Hắn cũng rất ngạc nhiên khi đôi mắt của nó có màu tím, đây là lần đầu hắn nhìn thẳng vào mắt nó như thế, đôi mắt màu tím của nó chứa đựng sự hồn nhiên, trong sáng nhưng trong ánh mắt nó có 1 nỗi buồn nào đó. Hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi hỏi nó:
- Còn sợ ko?
Nó ko nói gì chỉ gật đầu 1 cái.
- Về. - hắn thở dài rồi nói.
Nó ko nói gì vẫn tiếp tục ôm eo hắn.
Trên đường về nhà nó và hắn ko nói gì chỉ im lặng suy nghĩ về người kia.
******
- Nhi... - về tới nhà hắn xuống xe gọi nó dậy, nãy nó ôm hắn mà ngủ mất tiu.
- Ưm...- nó ko chịu dậy mà nhào vào người hắn.... ngủ tiếp.
- Haizz...đúng là heo. - hắn thở dài đành bế nó lên phòng.
- A!!! Hai về. Mun có sao ko? - thấy hắn bước vào nhà Sam hét toáng lên.
- Ngủ đi. - Hắn đưa tay lên miệng ra dấu im lặng rồi nhìn xuống nó đang ngủ ngon lành.
Sam hiểu ý nên im luôn ko nói gì nữa rồi lên phòng. Rian, Kan cũng đi luôn.
Hắn bế nó lên phòng, đặt nó lên chiếc giường cạnh cửa sổ, kéo chăn đắp cho nó rồi ngắm nó ngủ, nó ngủ như 1 thiên thần, rất yên bình, hắn bất giác cuối xuống hôn lên trán nó rồi ra cửa để về phòng, nhưng vừa đưa tay lên chốt vặn thì hắn nghe thấy tiếng khóc của nó, hắn đi lại phía giường nó thì nghe nó lẩm bẩm:
- Mẹ...đừng...đừng bỏ...con...hix...
- Nhi... - hắn lay tay nó.
- Đừng...đụng..vào người...tôi. Mấy...người tránh...ra...đừng...mà.. - nó hất tay hắn ra.
- Nhi, ko sao đâu, em đừng sợ có tôi ở đây. - hắn thấy nó khóc mà lòng đau thắt lại, nắm chặt tay nó nói giọng dịu dàng.
- Hix...em...em sợ...lắm - nó vẫn còn lẩm bẩm nhưng 1 lúc sau đó đã ngủ thiếp đi, trên khoé mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.
Hắn thấy nó ngủ nên đi ra đóng cửa lại rồi lấy xe chạy thẳng đến bar Leo.
/38
|