Trên máy bay, chuyến bay từ New York, Mĩ đến Bắc Kinh, Trung Quốc. Một cô gái rất đẹp. Nét đẹp hồn nhiên, xinh xắn đúng với lứa tuổi của mình. Đó là tiểu thư họ Triệu: Triệu Tiểu Vi. Nó có một ông anh trai sinh đôi rất yêu thương nó. Vì là sinh đôi nên cả hai anh em đều có tính tinh nghịch và quậy từ nhỏ. Nhưng khuôn mặt chẳng có chỗ nào giống nhau.
“Reng… reng… reng…” Tiếng điện thoại reo. Nó bắt máy.
- Ông anh trai yêu quý của em đây rồi. Sao bây giờ mới gọi hả? – Nó nạt. Giọng nó vẫn nhỏ nhẹ lắm.
- Vừa nãy anh đang trong giờ học mà. Bây giờ đang là giờ giải lao. Chắc anh không đến đón được đâu. – Anh nó nói.
- Triệu Thường Lâm! Đã hứa rồi mà. – Nó gằn từng chữ. Triệu Thường Lâm là tên anh nó.
- Thôi mà! Tý nữa anh có bài kiểm tra. Tha cho anh đi. Chiều nay anh sẽ xin nghỉ để về nhà đưa em đi chơi được chưa? – Anh nó bắt đầu dụ nó đi chơi để đỡ phải nghe những lời mắng nhiếc của nó.
- Được rồi! Nhớ đấy! Nếu không em đến trường anh lôi anh về. – Nó nói xong tắt bụp một cái. Thường Lâm thì chẳng ú ớ được gì.
Nó xuống sân bay và gọi taxi về thẳng nhà. Nói là nhà chứ là nhà của anh nó. Nhà gia đình nó thì ở New York. Mẹ là người Mĩ, ba là người Trung Quốc. Nhưng hai anh em thì nhiều cái có nét giống ba, có nét giống mẹ. Nhưng giống mẹ nhiều hơn. Hai anh em nó lúc nào cũng được người ta khen là gương mặt có nét rất “Tây”. Nếu so sánh Thường Lâm và nó thì chẳng ai có thể biết được đó là hai anh em sinh đôi cả. Nhìn khác nhau một trời một vực. Kể cả nó có giả trai như thế nào đi chăng nữa.
Nhà anh nó ở một khu chung cư cao cấp nhất Bắc Kinh. Vì nhà giàu, mua nhà chung cư hạng xoàng làm gì. Nó lấy chìa khóa mà anh nó gửi bác bảo vệ chung cư và mở cửa. Kéo vali vào và ngồi trên ghế sofa nghỉ.
- Hình như lâu lắm ông anh không ở nhà hay sao ý. À quên! Trường Havin có ký túc xá mà. – Nó tự lẩm nhẩm một mình.
“Reng…reng…reng” Điện thoại nó reo lên. Là ba nó gọi. Nó bắt máy:
- Ba ạ!
- Ừ! Về đến nơi rồi hả con. – Ba nó quan tâm anh em nó cực kì.
- Vâng! Ba đã chuẩn bị hết chưa ạ? – Nó hỏi.
- Ba chuẩn bị hết rồi. Mà nhớ quản lí anh trai con tốt vào. Nó mà chểnh mảng học tập là chung quy tội về con đấy. Mà con cũng không được chểnh mảng nghe chưa? – Ba nó quát yêu.
- Con biết rồi ba. Anh trai mà vào tay con quản lí thì khối em theo… à không… khối đứa bằng anh ý chứ. – Nó buột miệng nói nhưng nhận ra rồi nói lại. May là ba nó không vặn vẹo thêm. Chỉ bảo nó nghỉ rồi mai còn nhập học.
Nó vừa tắt thì bụng nó kêu. Nó tìm mãi chẳng thấy đồ ăn. Định bụng nhịn đói đến chiều thì Thường Lâm về và lôi nó đi ăn.
- Này! Em là heo hay sao vậy? Gọi nhiều thế! – Thường Lâm ngạc nhiên khi em gái mình gọi rất nhiều món.
Nó đá vào chân Thường Lâm rồi nói:
- Cái gì? Tại sáng nay em cũng có ăn đâu. Giờ ăn bù luôn lúc sáng mà.
- Rồi! Có đồ ăn rồi! Cô nương ăn đi cho tôi nhờ. – Thường Lâm nói.
Hai anh em ngồi ăn với nhau đến hai giờ chiều. Thường Lâm dẫn nó đi chơi. Đi chơi mải mê xong lại dẫn nó đến trung tâm mua sắm đi shopping. Nhưng đến lúc đó thì anh nó có việc phải về trường. Bỏ nó lại một mình. Chẳng sao hết, nó có thể tự đi được. Nó đi vào tiệm cắt tóc nổi tiếng ở Bắc Kinh cắt cho mình một bộ tóc tomboy. Nhìn nó lúc này rất giống con trai. Không phải nói là hot boy mới đúng. Sau đó nó đi vào cửa hàng quần áo bán đồ nam. Nó chọn cho mình một bộ vô cùng thời trang. Thanh toán xong nó mặc luôn nhưng không quên bó chặt ngực. Rồi nó lại đi mua hơn mấy chục bộ quần áo nam cùng mấy đôi giày có thể gọi là vô cùng nam tính.
Đến lúc này là 6 giờ tối. Nó lại đi ăn tiếp. Ăn xong rồi vui vẻ về nhà.
“Ngày mai chắc chắn sẽ thú vị lắm đây. Không thể chờ đợi được hơn.”
“Reng… reng… reng…” Tiếng điện thoại reo. Nó bắt máy.
- Ông anh trai yêu quý của em đây rồi. Sao bây giờ mới gọi hả? – Nó nạt. Giọng nó vẫn nhỏ nhẹ lắm.
- Vừa nãy anh đang trong giờ học mà. Bây giờ đang là giờ giải lao. Chắc anh không đến đón được đâu. – Anh nó nói.
- Triệu Thường Lâm! Đã hứa rồi mà. – Nó gằn từng chữ. Triệu Thường Lâm là tên anh nó.
- Thôi mà! Tý nữa anh có bài kiểm tra. Tha cho anh đi. Chiều nay anh sẽ xin nghỉ để về nhà đưa em đi chơi được chưa? – Anh nó bắt đầu dụ nó đi chơi để đỡ phải nghe những lời mắng nhiếc của nó.
- Được rồi! Nhớ đấy! Nếu không em đến trường anh lôi anh về. – Nó nói xong tắt bụp một cái. Thường Lâm thì chẳng ú ớ được gì.
Nó xuống sân bay và gọi taxi về thẳng nhà. Nói là nhà chứ là nhà của anh nó. Nhà gia đình nó thì ở New York. Mẹ là người Mĩ, ba là người Trung Quốc. Nhưng hai anh em thì nhiều cái có nét giống ba, có nét giống mẹ. Nhưng giống mẹ nhiều hơn. Hai anh em nó lúc nào cũng được người ta khen là gương mặt có nét rất “Tây”. Nếu so sánh Thường Lâm và nó thì chẳng ai có thể biết được đó là hai anh em sinh đôi cả. Nhìn khác nhau một trời một vực. Kể cả nó có giả trai như thế nào đi chăng nữa.
Nhà anh nó ở một khu chung cư cao cấp nhất Bắc Kinh. Vì nhà giàu, mua nhà chung cư hạng xoàng làm gì. Nó lấy chìa khóa mà anh nó gửi bác bảo vệ chung cư và mở cửa. Kéo vali vào và ngồi trên ghế sofa nghỉ.
- Hình như lâu lắm ông anh không ở nhà hay sao ý. À quên! Trường Havin có ký túc xá mà. – Nó tự lẩm nhẩm một mình.
“Reng…reng…reng” Điện thoại nó reo lên. Là ba nó gọi. Nó bắt máy:
- Ba ạ!
- Ừ! Về đến nơi rồi hả con. – Ba nó quan tâm anh em nó cực kì.
- Vâng! Ba đã chuẩn bị hết chưa ạ? – Nó hỏi.
- Ba chuẩn bị hết rồi. Mà nhớ quản lí anh trai con tốt vào. Nó mà chểnh mảng học tập là chung quy tội về con đấy. Mà con cũng không được chểnh mảng nghe chưa? – Ba nó quát yêu.
- Con biết rồi ba. Anh trai mà vào tay con quản lí thì khối em theo… à không… khối đứa bằng anh ý chứ. – Nó buột miệng nói nhưng nhận ra rồi nói lại. May là ba nó không vặn vẹo thêm. Chỉ bảo nó nghỉ rồi mai còn nhập học.
Nó vừa tắt thì bụng nó kêu. Nó tìm mãi chẳng thấy đồ ăn. Định bụng nhịn đói đến chiều thì Thường Lâm về và lôi nó đi ăn.
- Này! Em là heo hay sao vậy? Gọi nhiều thế! – Thường Lâm ngạc nhiên khi em gái mình gọi rất nhiều món.
Nó đá vào chân Thường Lâm rồi nói:
- Cái gì? Tại sáng nay em cũng có ăn đâu. Giờ ăn bù luôn lúc sáng mà.
- Rồi! Có đồ ăn rồi! Cô nương ăn đi cho tôi nhờ. – Thường Lâm nói.
Hai anh em ngồi ăn với nhau đến hai giờ chiều. Thường Lâm dẫn nó đi chơi. Đi chơi mải mê xong lại dẫn nó đến trung tâm mua sắm đi shopping. Nhưng đến lúc đó thì anh nó có việc phải về trường. Bỏ nó lại một mình. Chẳng sao hết, nó có thể tự đi được. Nó đi vào tiệm cắt tóc nổi tiếng ở Bắc Kinh cắt cho mình một bộ tóc tomboy. Nhìn nó lúc này rất giống con trai. Không phải nói là hot boy mới đúng. Sau đó nó đi vào cửa hàng quần áo bán đồ nam. Nó chọn cho mình một bộ vô cùng thời trang. Thanh toán xong nó mặc luôn nhưng không quên bó chặt ngực. Rồi nó lại đi mua hơn mấy chục bộ quần áo nam cùng mấy đôi giày có thể gọi là vô cùng nam tính.
Đến lúc này là 6 giờ tối. Nó lại đi ăn tiếp. Ăn xong rồi vui vẻ về nhà.
“Ngày mai chắc chắn sẽ thú vị lắm đây. Không thể chờ đợi được hơn.”
/18
|