– Ba, ơiiiiiiiii , cho con đi đi màaaaaaaa – Yu nhõng nhẽo với ba
– Không được. – ba của Yu kiên quyết, dù rất muốn chiều con nhưng ông vẫn không chịu
– Hu hu hu … ba hết thương con rồi – Yu vẫn chưa chịu bỏ cuộc
– ấy ấy… không phải, con là con gái mới mười mấy tuổi đầu chưa thể tự lập được, cuộc sống rất khó khăn, ta không muốn con phải chịu vất vả sớm như vậy – ông vội vàng giải thích
– Con chịu được mà, vả lại có phải chỉ có mình con không đâu, còn có Rin, Rina, Yuko nữa mà baaaa… – Yu lại nhõng nhẽo
– không được! – lần này không chỉ có ba Yu mà mẹ của Yu cũng không chấp nhận chuyện này. Thế là Yu với vẻ mặt buồn hiu về phòng , hai ông bà lắc đầu nhìn theo Yu :” thể nào nó cũng sẽ giở trò nữa cho mà xem ”
3 phút sau :
– RẦM!!!! – một âm thanh phát ra từ phòng Yu khiến khói đen bay mịt mù
– LAM TƯỜNG !!!!!!! TA ĐÃ CẤM CON KHÔNG ĐƯỢC PHA CHẾ THUỐC NỔ RỒI MÀ!!- cả ba và mẹ YU hét toáng lên vì đứa con quậy phá của mình
– thưa ba, thưa mẹ, con đi nha! – Yu cuối đầu chào ba mẹ trong làn khói đen rồi xách balo và vali của mình phóng nhanh ra khỏi cửa
…..
biệt thự nhà Rin :
– Cố lên, xíu nữa là qua gòi… cố… lên – Rin đang… leo rào nhà mình. dáng Rin lúc này rất ư là “chuẩn” một chân dưới đất, một chân đang cố với tới song sắt ngang gần nhất ( 2 mét à “gần” lắm)
– Grrr… Ggấu gấu… – tiếng chó sủa vang lên từ đằng sau Rin
– á, La La… là tao mà, La La… – Rin hoảng hồn nhìn chú chó lai sói mà ba mới mua về hôm qua
– Grrr… – La La ( chú chó nhà Rin) gầm gừ trong họng. Đôi mắt nhìn Rin như con mồi
– á – Rin hoảng loạn chạy toán lên nhưng không dám la lớn ( sợ người giúp việc trong nhà nghe thấy đó mà. Còn ba mẹ Rin đi làm rồi ) , còn La La thì rượt đằng sau
trong biệt thự thì:
– Cô chủ thiệt là dễ thương quá ha… chơi với thú cưng nữa. Nghe nói con này hơi dữ á vậy mà cô chủ tiếp xúc được a -dù không la lớn nhưng người giúp việc trong nhà đương nhiên là thấy và tưởng cô chủ của mình đang chơi đùa với thú cưng
trong khi đó ngoài sân thì:
– La La, ngoan… ngoan n…nào nhá – Rin vừa chạy vừa quay phía sau dụ nó ( vô ích)
– á á á – Rin vừa quay qua thì thấy trước mắt là cửa sắt thì hốt hoảng la lớn hơn nữa và…
– ơ, cửa không khóa… TRỜI Ạ! vậy mà nãy giờ đi leo tường rồi còn bị chó rượt nữa, đứa nào vậy ? đứa nào mà không khóa cửa vậy? để cửa mở vậy rồi ăn trộm vô thì sao?… trời ạ, cũng may là hôm nay bổn cô nương ta trốn nhà đi mới biết cái cửa này không khóa đấy – Rin thoát ra được thì đứng trước nhà chửi (đáng lẽ phải cảm ơn người không khóa cửa chứ ta?) – biết thế ta đẫ trốn nhà từ sớm gòi, lần sau ta sẽ trốn dài dài – Rin chửi xong thì xách balo vali rồi phóng đi
….
biệt thự nhà Yuko:
có một cô gái nhỏ cầm vali và balo đứng trên bức tường cao nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nhìn lại căn biệt thự, Yuko mỉm cười thật tươi :
– tạm biệt! – Yuko xoay người bước đi.
….
biệt thự nhà Rina:
– Con chào bà – Rina lễ phép thưa bà quản gia nhà mình
– cô chủ định đi đâu thế? – bà quản gia mặt nghiêm nghị nhìn Rina.
– Dạ, con đi mua sắm một chút chung với Yuko, Rin, Yu đó mà – Rina nói dối không chớp mắt (tập gần cả tháng trời vì một câu nói dối đó mọi người)
– Chừng nào cô về? – bà quản gia dò xét biểu hiện của Rina. Nhỏ phải rùng mình trước ánh mắt đa nghi của bà
– dạ chắc khoảng tới chiều lận ạ, tụi con sẽ ăn trưa ở nhà hàng nào đó, cho nên bà không cần phải chờ cơm – Rina vừa nói xong thì cô cũng chạy biến đi mất nếu ở lại thêm phút giây nào nữa Rina không nghĩ mình sẽ an toàn “chuồn” khỏi nhà – thưa bà con đi!
– haiz… con bé đã đi rồi – bà quản gia nhìn Rina “chuồn” khỏi nhà, bà đương nhiên biết là Rina muốn tự lập nhưng ba mẹ lại không cho Rina cơ hội. Còn bà thì khác, bà muốn Rina tự quyết định con đường mà mình đi. Tuy chỉ là thân phận của một quản gia nhưng bà cũng là người nuôi nấng, bên cạnh Rina suốt 17 năm chẳng lẽ bà không hiểu Rina muốn gì. Bà đã quyết định để cho Rina rời đi.
…
Thế là họ đã chuồn đi thành công, hẹn gặp nhau tại một nhà hàng tại trung tâm thành phố:
– Rina! bên này – Rin thấy Rina bước vào nhà hàng thì ra hiệu cho Rina
– Hì hì, kế hoạch thành công. Có vẻ bà quản gia không nghi ngờ tớ lắm – Rina cười tươi rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Yu – WOAAA… đồ ăn nhìn ngon quá – Rina thấy thức ăn là mắt sáng rực, nhanh chóng cầm muỗng đĩa lên và gấp.
– Cậu đó, thấy đồ ăn là quên hết hà – Yu nhéo yêu chiếc mũi của Rina. Rina thì suýt xoa cho cái mũi nhưng rồi lại tiếp tục ăn ( bó tay )
– vào Nam thôi, tớ có một căn nhà ở đó. Với lại hình như các cậu cũng nhận được học bổng toàn phần của World Class phải không? vào đó học cho tiện – Yuko đưa ý kiến của mình xong thì cả đám không có lời phản đối. Đó là lựa chọn thích hợp nhất bây giờ.
Trưa hôm đó, tụi nó đã vào nam. Cuộc vui chỉ mới bắt đầu
– Không được. – ba của Yu kiên quyết, dù rất muốn chiều con nhưng ông vẫn không chịu
– Hu hu hu … ba hết thương con rồi – Yu vẫn chưa chịu bỏ cuộc
– ấy ấy… không phải, con là con gái mới mười mấy tuổi đầu chưa thể tự lập được, cuộc sống rất khó khăn, ta không muốn con phải chịu vất vả sớm như vậy – ông vội vàng giải thích
– Con chịu được mà, vả lại có phải chỉ có mình con không đâu, còn có Rin, Rina, Yuko nữa mà baaaa… – Yu lại nhõng nhẽo
– không được! – lần này không chỉ có ba Yu mà mẹ của Yu cũng không chấp nhận chuyện này. Thế là Yu với vẻ mặt buồn hiu về phòng , hai ông bà lắc đầu nhìn theo Yu :” thể nào nó cũng sẽ giở trò nữa cho mà xem ”
3 phút sau :
– RẦM!!!! – một âm thanh phát ra từ phòng Yu khiến khói đen bay mịt mù
– LAM TƯỜNG !!!!!!! TA ĐÃ CẤM CON KHÔNG ĐƯỢC PHA CHẾ THUỐC NỔ RỒI MÀ!!- cả ba và mẹ YU hét toáng lên vì đứa con quậy phá của mình
– thưa ba, thưa mẹ, con đi nha! – Yu cuối đầu chào ba mẹ trong làn khói đen rồi xách balo và vali của mình phóng nhanh ra khỏi cửa
…..
biệt thự nhà Rin :
– Cố lên, xíu nữa là qua gòi… cố… lên – Rin đang… leo rào nhà mình. dáng Rin lúc này rất ư là “chuẩn” một chân dưới đất, một chân đang cố với tới song sắt ngang gần nhất ( 2 mét à “gần” lắm)
– Grrr… Ggấu gấu… – tiếng chó sủa vang lên từ đằng sau Rin
– á, La La… là tao mà, La La… – Rin hoảng hồn nhìn chú chó lai sói mà ba mới mua về hôm qua
– Grrr… – La La ( chú chó nhà Rin) gầm gừ trong họng. Đôi mắt nhìn Rin như con mồi
– á – Rin hoảng loạn chạy toán lên nhưng không dám la lớn ( sợ người giúp việc trong nhà nghe thấy đó mà. Còn ba mẹ Rin đi làm rồi ) , còn La La thì rượt đằng sau
trong biệt thự thì:
– Cô chủ thiệt là dễ thương quá ha… chơi với thú cưng nữa. Nghe nói con này hơi dữ á vậy mà cô chủ tiếp xúc được a -dù không la lớn nhưng người giúp việc trong nhà đương nhiên là thấy và tưởng cô chủ của mình đang chơi đùa với thú cưng
trong khi đó ngoài sân thì:
– La La, ngoan… ngoan n…nào nhá – Rin vừa chạy vừa quay phía sau dụ nó ( vô ích)
– á á á – Rin vừa quay qua thì thấy trước mắt là cửa sắt thì hốt hoảng la lớn hơn nữa và…
– ơ, cửa không khóa… TRỜI Ạ! vậy mà nãy giờ đi leo tường rồi còn bị chó rượt nữa, đứa nào vậy ? đứa nào mà không khóa cửa vậy? để cửa mở vậy rồi ăn trộm vô thì sao?… trời ạ, cũng may là hôm nay bổn cô nương ta trốn nhà đi mới biết cái cửa này không khóa đấy – Rin thoát ra được thì đứng trước nhà chửi (đáng lẽ phải cảm ơn người không khóa cửa chứ ta?) – biết thế ta đẫ trốn nhà từ sớm gòi, lần sau ta sẽ trốn dài dài – Rin chửi xong thì xách balo vali rồi phóng đi
….
biệt thự nhà Yuko:
có một cô gái nhỏ cầm vali và balo đứng trên bức tường cao nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nhìn lại căn biệt thự, Yuko mỉm cười thật tươi :
– tạm biệt! – Yuko xoay người bước đi.
….
biệt thự nhà Rina:
– Con chào bà – Rina lễ phép thưa bà quản gia nhà mình
– cô chủ định đi đâu thế? – bà quản gia mặt nghiêm nghị nhìn Rina.
– Dạ, con đi mua sắm một chút chung với Yuko, Rin, Yu đó mà – Rina nói dối không chớp mắt (tập gần cả tháng trời vì một câu nói dối đó mọi người)
– Chừng nào cô về? – bà quản gia dò xét biểu hiện của Rina. Nhỏ phải rùng mình trước ánh mắt đa nghi của bà
– dạ chắc khoảng tới chiều lận ạ, tụi con sẽ ăn trưa ở nhà hàng nào đó, cho nên bà không cần phải chờ cơm – Rina vừa nói xong thì cô cũng chạy biến đi mất nếu ở lại thêm phút giây nào nữa Rina không nghĩ mình sẽ an toàn “chuồn” khỏi nhà – thưa bà con đi!
– haiz… con bé đã đi rồi – bà quản gia nhìn Rina “chuồn” khỏi nhà, bà đương nhiên biết là Rina muốn tự lập nhưng ba mẹ lại không cho Rina cơ hội. Còn bà thì khác, bà muốn Rina tự quyết định con đường mà mình đi. Tuy chỉ là thân phận của một quản gia nhưng bà cũng là người nuôi nấng, bên cạnh Rina suốt 17 năm chẳng lẽ bà không hiểu Rina muốn gì. Bà đã quyết định để cho Rina rời đi.
…
Thế là họ đã chuồn đi thành công, hẹn gặp nhau tại một nhà hàng tại trung tâm thành phố:
– Rina! bên này – Rin thấy Rina bước vào nhà hàng thì ra hiệu cho Rina
– Hì hì, kế hoạch thành công. Có vẻ bà quản gia không nghi ngờ tớ lắm – Rina cười tươi rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Yu – WOAAA… đồ ăn nhìn ngon quá – Rina thấy thức ăn là mắt sáng rực, nhanh chóng cầm muỗng đĩa lên và gấp.
– Cậu đó, thấy đồ ăn là quên hết hà – Yu nhéo yêu chiếc mũi của Rina. Rina thì suýt xoa cho cái mũi nhưng rồi lại tiếp tục ăn ( bó tay )
– vào Nam thôi, tớ có một căn nhà ở đó. Với lại hình như các cậu cũng nhận được học bổng toàn phần của World Class phải không? vào đó học cho tiện – Yuko đưa ý kiến của mình xong thì cả đám không có lời phản đối. Đó là lựa chọn thích hợp nhất bây giờ.
Trưa hôm đó, tụi nó đã vào nam. Cuộc vui chỉ mới bắt đầu
/41
|