Cặp của Yuko và Ron:
– Cậu dẫn tôi đi đâu thế? – Yuko lên xe, gài chiếc nón bảo hiểm lại rồi hỏi Ron.
– Biển… Yuko thích không? – Ron cười thân thiện
– Ưm… nhưng… đừng quăng tôi xuống biển là được – Yuko đùa lại một câu, cả hai cùng cười, nhưng họ đều có cảm giác có một bức tường vô hình đang ngăn cách 2 người
Trên đường đi, cả hai chẳng nói gì nhiều. Cảnh vật bắt đầu thay đổi, từ một thành phố nhộn nhịp thay thế bằng những cánh đồng xanh tươi, cây cối xuất hiện nhiều hơn. Không khí cũng trong lành hẳn.
– Tại sao các cậu lại đưa ra bản hợp đồng đó vậy? – Yuko lên tiếng hỏi, phá tan bầu không khí ngượng ngập giữa hai người
– Vì… Chúng tôi muốn thay đổi… – Ron mỉm cười nói với Yuko
– Thay đổi..? – Yuko vẫn chưa hiểu ý của Ron
– Ừm… Yuko có để ý thấy không?Ken, Cậu ấy luôn lạnh lùng với mọi thứ. Còn Ren nữa xung quanh cậu ấy lúc nào cũng là con gái. cả với Bin cậu ấy phải luôn giả tạo trước mọi điều… nhưng giờ khác rồi, tụi này đã thay đổi theo một hướng tích cực hơn… – Ron nói đến đây thì ngừng lại ngăn cản câu nói ” vì các cậu đó”
– Nhưng… – Yuko định nói thêm thì tiếng sóng biển khiến nhỏ chú ý. – Đến rồi, biển kìa! – Yuko vui sướng khi được nhìn thấy biển. – WOA thích quá!!
– Bám chặt nhé! – Ron tăng tốc hơn một chút để có thể tiến nhanh hơn đến biển
Vừa xuống xe, Yuko đã chạy như bay đến bãi biển. Yuko nhắm mắt cảm nhận được hương vị của biển. Một cơn cảm xúc trực trào đến Yuko. Sự bình yên, nhẹ nhõm nhưng tràn đầy sức sống và mạnh mẽ của biển mang lại cho Yuko đó chính là cảm giác và ước mơ mà Yuko ao ước có được…
– Thích quá!!! – Yuko chạy dọc theo bờ biển, tay vươn cao như muốn ôm trọn mọi thứ.
– Yuko cẩn thận đi, coi chừng sóng biển cuốn đi luôn đó – Ron mỉm cười vui vẻ khi thấy sự thích thú của Yuko, muốn lên tiếng để chọc và chia sẻ niềm vui cùng nhỏ
– Plè !! Làm sao có chuyện đó được – Yuko quay lại lè lưỡi trêu Ron nhưng..
– Á – Yuko đã bị vấp một thanh gỗ và té xuống nền cát, Ron thì vội vã chạy tới
– Yuko có sao không? đã bảo cẩn thận rồi mà – Ron quỳ một chân xuống, ân cần hỏi thăm Yuko.
– cậu chỉ bảo coi chừng sóng biển cuốn đi thôi mà chứ đâu có nói là cẩn thận thanh gỗ này đâu – Yuko cãi bướng với Ron. ( sao trẻ con thế này?)
– ừm, được rồi, nhưng giờ Yuko có đứng lên được không? – Ron đành bó tay với cái kiểu cãi cọ này của Yuko
– hình như… a… không được rồi – Yuko thử đứng dậy nhưng không được vì đau.
– Yuko để tôi coi nhá. – Ron nói rồi nhè nhẹ, tháo đôi giày búp bê ra khỏi đôi chân của Yuko. – trật chân rồi – Ron nhìn và nâng niu đôi chân rồi phán khiến cho mặt Yuko xanh rờn
– Không lẽ, anh đừng nói là phải kéo chân tôi cho nó ngay lại giống như trên TV á? -Yuko lắc đầu nguầy nguậy vì nhỏ sợ đau
– Nhưng nếu không làm vậy thì sẽ đau dài dài đấy…
– Nhưng mà… – Yuko cắn môi suy nghĩ… nhỏ thực sự rất sợ đau.
– sẽ hết đau ngay thôi… tin ở tôi. – đôi mắt xanh đầy vẻ lo lắng của Ron như muốn xoáy sâu vào lòng của Yuko khiến nhỏ có chút xao động. Yuko nhắm mắt thở một hơi dài rồi gật đầu nhẹ thay cho lời đồng ý.
– Trước hết tôi sẽ xoa bóp nhẹ nhẹ nên sẽ không đau lắm đâu – Ron nói rồi dùng bàn tay xoa bóp xung quanh chỗ bị thương. Yuko cũng thả lỏng dần.
– “Cụp” aa… – Yuko la lên nhẹ khi Ron bất ngờ kéo thẳng phần chân của nhỏ. Nhưng sau đó thì lại hết đau.- Ơ… hay quá hết đau rồi… hì cảm ơn cậu nha – Yuko cười tươi với Ron khiến cho anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm
– Không có gì đâu, mà hiện giờ Yuko không thể đi lại được nhiều cho nên muốn gì thì cứ nói với tôi.
– Thế bây giờ vẫn chưa được đi à? – Yuko tròn xoe mắt, nhỏ cũng chỉ biết một chút về xử lí vết thương ngoài da khi có xây xát nhẹ thôi, vả lại Yuko và tụi nó chưa từng bị những thứ này nên nhỏ cũng không tìm hiểu.
– Nếu muốn đi thì lên tôi cõng – Ron nói rồi chỉ lên vai của mình.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết, không lên thì đi bộ về. – Ron đe dọa vì hết cách với Yuko, Đối với nhỏ anh luôn phải vừa đấm vừa xoa như thế. Yuko cũng không còn cách nào đành để cho Ron cõng.
– này, cậu thích ai chưa? – Yuko vừa thốt ra lời nói lại cảm thấy hối hận, sao lại tò mò chuyện riêng của người khác như vậy chứ, đó đâu phải là tính cách của nhỏ.
– ưm… có lẽ là chưa… thế còn Yuko
– Ron nè, nếu như tôi có bạn trai thì hợp đồng có chấm dứt được không? – Yuko không trả lời Ron mà hỏi một câu hỏi khác khiến cho Ron hơi nhíu mày
– Trên hợp đồng thì có lẽ là không… nhưng nếu Yuko đã tìm được hạnh phúc cho mình thì tôi có lí do gì để giữ Yuko ở lại đâu chứ… – “… vì tôi đâu có là gì”
– Giá như người đó là cậu thì đã tốt hơn thế này rồi… – Yuko lẩm bẩm nhỏ trong miệng.
– Yuko nói gì?
– à không có gì đâu… cảm ơn cậu nha… à mà nè nếu tôi có bạn trai trước nhất định tôi sẽ tìm cho cậu một hạnh phúc sau đó tôi mới có thể yên tâm mà rời đi…
– Hứa chứ? – Ron dừng chân lại hỏi Yuko
– Hứa mà. – Yuko mỉm cười, giọng chắc chắn khẳng định
Sau đó cả hai đã rất vui vẻ trên bãi biển cho đến chiều tối. ( cặp này hơi chán nhưng cũng lỡn mợn mà phải không? . P/s: hu hu dạo này không online được nhiều nên post truyện hơi chậm)
– Cậu dẫn tôi đi đâu thế? – Yuko lên xe, gài chiếc nón bảo hiểm lại rồi hỏi Ron.
– Biển… Yuko thích không? – Ron cười thân thiện
– Ưm… nhưng… đừng quăng tôi xuống biển là được – Yuko đùa lại một câu, cả hai cùng cười, nhưng họ đều có cảm giác có một bức tường vô hình đang ngăn cách 2 người
Trên đường đi, cả hai chẳng nói gì nhiều. Cảnh vật bắt đầu thay đổi, từ một thành phố nhộn nhịp thay thế bằng những cánh đồng xanh tươi, cây cối xuất hiện nhiều hơn. Không khí cũng trong lành hẳn.
– Tại sao các cậu lại đưa ra bản hợp đồng đó vậy? – Yuko lên tiếng hỏi, phá tan bầu không khí ngượng ngập giữa hai người
– Vì… Chúng tôi muốn thay đổi… – Ron mỉm cười nói với Yuko
– Thay đổi..? – Yuko vẫn chưa hiểu ý của Ron
– Ừm… Yuko có để ý thấy không?Ken, Cậu ấy luôn lạnh lùng với mọi thứ. Còn Ren nữa xung quanh cậu ấy lúc nào cũng là con gái. cả với Bin cậu ấy phải luôn giả tạo trước mọi điều… nhưng giờ khác rồi, tụi này đã thay đổi theo một hướng tích cực hơn… – Ron nói đến đây thì ngừng lại ngăn cản câu nói ” vì các cậu đó”
– Nhưng… – Yuko định nói thêm thì tiếng sóng biển khiến nhỏ chú ý. – Đến rồi, biển kìa! – Yuko vui sướng khi được nhìn thấy biển. – WOA thích quá!!
– Bám chặt nhé! – Ron tăng tốc hơn một chút để có thể tiến nhanh hơn đến biển
Vừa xuống xe, Yuko đã chạy như bay đến bãi biển. Yuko nhắm mắt cảm nhận được hương vị của biển. Một cơn cảm xúc trực trào đến Yuko. Sự bình yên, nhẹ nhõm nhưng tràn đầy sức sống và mạnh mẽ của biển mang lại cho Yuko đó chính là cảm giác và ước mơ mà Yuko ao ước có được…
– Thích quá!!! – Yuko chạy dọc theo bờ biển, tay vươn cao như muốn ôm trọn mọi thứ.
– Yuko cẩn thận đi, coi chừng sóng biển cuốn đi luôn đó – Ron mỉm cười vui vẻ khi thấy sự thích thú của Yuko, muốn lên tiếng để chọc và chia sẻ niềm vui cùng nhỏ
– Plè !! Làm sao có chuyện đó được – Yuko quay lại lè lưỡi trêu Ron nhưng..
– Á – Yuko đã bị vấp một thanh gỗ và té xuống nền cát, Ron thì vội vã chạy tới
– Yuko có sao không? đã bảo cẩn thận rồi mà – Ron quỳ một chân xuống, ân cần hỏi thăm Yuko.
– cậu chỉ bảo coi chừng sóng biển cuốn đi thôi mà chứ đâu có nói là cẩn thận thanh gỗ này đâu – Yuko cãi bướng với Ron. ( sao trẻ con thế này?)
– ừm, được rồi, nhưng giờ Yuko có đứng lên được không? – Ron đành bó tay với cái kiểu cãi cọ này của Yuko
– hình như… a… không được rồi – Yuko thử đứng dậy nhưng không được vì đau.
– Yuko để tôi coi nhá. – Ron nói rồi nhè nhẹ, tháo đôi giày búp bê ra khỏi đôi chân của Yuko. – trật chân rồi – Ron nhìn và nâng niu đôi chân rồi phán khiến cho mặt Yuko xanh rờn
– Không lẽ, anh đừng nói là phải kéo chân tôi cho nó ngay lại giống như trên TV á? -Yuko lắc đầu nguầy nguậy vì nhỏ sợ đau
– Nhưng nếu không làm vậy thì sẽ đau dài dài đấy…
– Nhưng mà… – Yuko cắn môi suy nghĩ… nhỏ thực sự rất sợ đau.
– sẽ hết đau ngay thôi… tin ở tôi. – đôi mắt xanh đầy vẻ lo lắng của Ron như muốn xoáy sâu vào lòng của Yuko khiến nhỏ có chút xao động. Yuko nhắm mắt thở một hơi dài rồi gật đầu nhẹ thay cho lời đồng ý.
– Trước hết tôi sẽ xoa bóp nhẹ nhẹ nên sẽ không đau lắm đâu – Ron nói rồi dùng bàn tay xoa bóp xung quanh chỗ bị thương. Yuko cũng thả lỏng dần.
– “Cụp” aa… – Yuko la lên nhẹ khi Ron bất ngờ kéo thẳng phần chân của nhỏ. Nhưng sau đó thì lại hết đau.- Ơ… hay quá hết đau rồi… hì cảm ơn cậu nha – Yuko cười tươi với Ron khiến cho anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm
– Không có gì đâu, mà hiện giờ Yuko không thể đi lại được nhiều cho nên muốn gì thì cứ nói với tôi.
– Thế bây giờ vẫn chưa được đi à? – Yuko tròn xoe mắt, nhỏ cũng chỉ biết một chút về xử lí vết thương ngoài da khi có xây xát nhẹ thôi, vả lại Yuko và tụi nó chưa từng bị những thứ này nên nhỏ cũng không tìm hiểu.
– Nếu muốn đi thì lên tôi cõng – Ron nói rồi chỉ lên vai của mình.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết, không lên thì đi bộ về. – Ron đe dọa vì hết cách với Yuko, Đối với nhỏ anh luôn phải vừa đấm vừa xoa như thế. Yuko cũng không còn cách nào đành để cho Ron cõng.
– này, cậu thích ai chưa? – Yuko vừa thốt ra lời nói lại cảm thấy hối hận, sao lại tò mò chuyện riêng của người khác như vậy chứ, đó đâu phải là tính cách của nhỏ.
– ưm… có lẽ là chưa… thế còn Yuko
– Ron nè, nếu như tôi có bạn trai thì hợp đồng có chấm dứt được không? – Yuko không trả lời Ron mà hỏi một câu hỏi khác khiến cho Ron hơi nhíu mày
– Trên hợp đồng thì có lẽ là không… nhưng nếu Yuko đã tìm được hạnh phúc cho mình thì tôi có lí do gì để giữ Yuko ở lại đâu chứ… – “… vì tôi đâu có là gì”
– Giá như người đó là cậu thì đã tốt hơn thế này rồi… – Yuko lẩm bẩm nhỏ trong miệng.
– Yuko nói gì?
– à không có gì đâu… cảm ơn cậu nha… à mà nè nếu tôi có bạn trai trước nhất định tôi sẽ tìm cho cậu một hạnh phúc sau đó tôi mới có thể yên tâm mà rời đi…
– Hứa chứ? – Ron dừng chân lại hỏi Yuko
– Hứa mà. – Yuko mỉm cười, giọng chắc chắn khẳng định
Sau đó cả hai đã rất vui vẻ trên bãi biển cho đến chiều tối. ( cặp này hơi chán nhưng cũng lỡn mợn mà phải không? . P/s: hu hu dạo này không online được nhiều nên post truyện hơi chậm)
/41
|