– Tụi em xin lỗi mà… tụi em không dám làm vậy nữa đâu… mấy anh tha cho tụi em lần này – Nhật Hạ nước mắt nước mũi thi nhau mà chảy ( eo >.<) . Cả người ngồi bệt xuống nền đất dơ bẩn. Bên cạnh là Đình Ngọc, Tuyết Nhi và Khánh Uyên… Xung quanh họ toàn là những người mặc áo đen lạnh lùng. Cách đó khoảng 5 mét là cả 5 tên con “zai” vô cùng “ẹp” (♥,♥) nhưng xung quanh họ giống như là có một lớp sát khí dày đặc. chính là bọn hắn và cả tên Chris
– Anh Ren, em là em họ của anh mà… anh tha cho em đi – Tuyết Nhi nài nỉ cầu xin
– Bé à… 2 lần rồi,… anh đã tha cho em 2 lần rồi… tụi anh hiếm khi cho ai cơ hội thứ 2 và sẽ không bao giờ có lần thứ 3… em không biết sao? – Ren bước xuống chỗ nhỏ Nhi, tay vuốt tóc nhỏ.
– .c..hỉ… chỉ lần n..ày thôi… lần… em xin anh… em không muốn… chết
– Gì thế? ai bảo em phải chết? Anh đâu thể để một người xinh đẹp như em chết được… – Ren cười khinh bỉ
– Vậy anh thả tụi em ra đi… ở trong này em sợ lắm…
– Ồ… em ăn gian nhỉ? trò chơi mới bắt đầu mà em đã muốn trốn đi rồi… sao vui được?
Nghe tới đây, cả 4 người : Nhi, Uyên,Ngọc,Hạ đều trân mắt nhìn anh…
– Phải rồi, ăn gian khó bỏ… tôi phạt cảnh cáo nhé! – Bin cũng từ từ tiến lại, nói xong câu thì cười. Trên tay cầm một lọ thủy tinh nhỏ có dung dịch màu xanh.
– K…khô…không được… không được – Cả 4 ả kia khiếp sợ nhìn nụ cười ma quái kia, lùi dần lùi dần…
– Thôi mà… gây chuyện không nghĩ đến hậu quả sao… Thế nào nhỉ? Trước đây bảo tụi này là bạn trai là người yêu nữa cơ mà… Các cô hành hạ được bao nhiêu người phải rời khỏi trường này hay tự tử rồi? – ken nhíu mày
– aaaaaaaaaaaaaaaaa… – Tiếng hét chói tai vang lên đầy sợ hãi
– Mới có 2 giọt thôi mà… – Bin nhíu mày, nhìn lại gương mặt của con người trước mặt. Chỉ 2 giọt… đã khiến nửa khuôn mặt của ả Nhật Hạ lở loét, biến dạng và kinh dị… Chỉ 2 giọt … đã khiến cho nửa khuôn mặt của ả đau buốt kinh khủng.
– Aaaa… Gi…giết t…tôi.. đ…đi – Cơn đau chưa hề dừng lại và dường như khuôn mặt của ả không chỉ biến dạng một nửa… nó dần lấn sang nửa khuôn mặt kia.
– Nếu thế thì quá dễ dàng rồi… trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà – Bin lại lấy thêm một lọ thủy tinh khác nhỏ 1 giọt dung dịch vào nửa khuôn mặt bị biến dạng của Hạ thì chất dung dịch ban đầu không còn tiếp tục phá hủy nửa khuôn mặt còn lại. Nhưng cơn đau vẫn còn, nó lan tỏa khắp cơ thể khiến con nhỏ quằn quại dưới đất ( T/G: Ghê thật! thế này còn hơn cả đánh ghen cơ. Bin: ngươi muốn thử một chút không?. T/G: *chảy mồ hôi hột* á, dạ em đâu dám, anh Bin để dành dùng cho mấy người kia đi a * bỏ của chạy lấy người* )
– H..h..Hạ – thấy người bạn của mình như vậy 3 người còn lại chỉ biết sửng sốt nhìn
– Hì hì, các cô yên tâm, mỗi người có một món quà riêng. Không sợ đụng hàng nhá – Ron nói xong còn khuyến mãi thêm nụ cười và cái nháy mắt quyến rũ nhưng thay vì hét toáng lên vì vẻ đẹp trai đó như mọi ngày những người con gái đó chỉ biết kinh hãi mà nhìn… hoàng tử mà tụi nó vẫn luôn hâm mộ hay sao? Tàn Nhẫn! Họ có thể là người sao? Ác Quỉ!
…
Quay trở lại với tụi nó một chút:
– Các cậu, bình tĩnh hết rồi chứ? – Yuko hít một hơi dài ngồi xuống chiếc ghế trong căn phòng bí mật của gia đình nhỏ. – Được rồi, qua kiểm tra hệ thống an ninh và camera, có 2 người đã đột nhập vào nhà chúng ta. Tớ chắc chắn trong hai kẻ đó, có một người là N.L, hacker nổi tiếng thứ hai trên thế giới. Chỉ có hắn ta mới phá hủy được toàn bộ hệ thống an ninh của tớ. nhưng trước giờ tớ và hắn ta chưa hề có xích mích chắc chắn đã có người đứng sau thuê hắn làm chuyện này
– Thế còn kẻ còn lại… có nhận diện được không? – Rin
– không – Yuko lắc đầu vẻ tiếc nuối
– N.L… cậu từng thấy gương mặt của hắn chưa? – Rina
– chưa… là hacker thường hay dấu gương mặt và danh tính thật… – Yuko chợt nhớ ra gì đó – Mấy cái thẻ tín dụng của các cậu đưa cho tớ đi.
– Chi vậy?
– Mình mới tìm được cách có thể rút tiền…
Tụi nó hiểu ý, đưa cho Yuko.
– Yu à không, Miyu cậu gọi cho Kevin nhé. Tớ nghĩ chúng ta sẽ hoạt động trở lại – Rin.
– Kevin đang làm cho băng nhóm thế lực nhất thành phố, kêu nó theo mình chỉ sợ nó thiệt thòi. – Miyu đăm chiêu suy nghĩ
– vậy thì thôi, chỉ cần tụi mình là đủ… chúng ta sẽ khôi phục lại vị trí, có điều… không biết địa bàn cũ của tụi mình ở đâu nhỉ? – Rina cố gắng nhớ lại
– Chuyện đó, các cậu yên tâm. Ryan đang quản lí nó đấy. – Miyu cười
– Mà nè, trước hết chúng ta phải chuyển đi chỗ khác thôi, ở đây bị phát hiện rồi… chẳng ở lâu được, có khi đang ngủ mà bị đánh boom khủng bố không chừng. – Rin giọng đùa cợt nhưng gương mặt hết sức nghiêm túc. (bị thiệt không chừng)
-… Ưm… tớ đang nghĩ đến một chỗ… nhưng mà chuyện này… tớ giao lại cho Rina nha- Yuko nói mà đỏ hết cả mặt khiến tụi nó tò mò và cũng bất ngờ
– Đó là…
…
Sáng hôm sau:
– Ren, à tui, tui có có… có chuyện muốn nói – Rina ngại ngùng, mặt đỏ như quả cà chua. Miệng thì cà lăm, lắp bắp.
– Hửm? gì vậy Heo? cô bị ấm đầu rồi à? sao hôm nay cà lăm thế – Ren trong đầu bỗng có một suy nghĩ đen tối…
– À… tui, tui… tui muốn nói là tui…
” tôi thích anh! mau nói đi heo ngốc” Trong lòng ai đó đang vui mừng chờ đợi
– Tui muốn nói là… -Khi Rina cố gắng lấy hết quyết tâm nói một lần nhưng bị chặn họng
– Ủa? Rina sao hôm nay mấy người kia không thấy vậy? – Ron quay xuống hỏi nhỏ Rina vì đã vào lớp rồi mà chỉ thấy mỗi mình nhỏ còn tụi nó thì không thấy đâu. Điều đó đã khiến Ren muốn nổ tung vì nghĩ sắp có thể nghe được câu tỏ tình của Rina nhưng đã bị Ron chắn ngang… thật là tức!
– À… tụi nó có chuyện riêng… Mà…mà nè hình như mấy cậu cũng đang sống riêng với nhau phải không? – Rina chuyển sang chủ đề khác – Tại vì tui thấy mấy cậu sáng nào cũng đi học chung…
– Ừ – bọn hắn đồng thanh
– Tui có chuyện muốn nói… là là… ờ… các cậu…
Rina vẫn cứ lắp bắp ấp úng và chẳng chịu đi vào trọng tâm khiến bọn hắn sắp tức điên lên.
– Rina muốn nói gì thì cứ nói ra đi, giúp được thì tụi này sẽ giúp – Ron kiên nhẫn nhắc nhở
– Ừm phải đó, lòng vòng như vậy rất mất thời gian… bộ muốn tụi này tức đến chết luôn à? – Chris hơi khó chịu trong lời nói.
” Phải rồi, Rina, mày cố lên! Tại vì thực sự đã hết cách rồi… hết cách rồi nên mày mới phải làm như thế… bọn họ chắc cũng sẽ hiểu cho mày thôi… mau nói đi ” Sau một lúc suy nghĩ… ( thực ra những gì nhỏ suy nghĩ đều biểu hiện hết lên mặt… khiến bọn hắn đặt một dấu chấm hỏi to đùng trước những emotion khó hiểu của Rina )
– Chuyện.. là..
“Bạn thân ơi vui quá là vui… Bao ước mơ cùng túi thần kì”
Tiếng chuông điện thoại vô duyên vô cớ vang lên (còn nhớ của ai không mọi người?…Bin á)
– Trời ơi! Bin à, đến giờ mà mày vẫn còn giữ cái nhạc chuông quái đản đó hả? – Chris trợn mắt nhìn đầy vẻ khó tin – Thiệt là mất hết hình tượng…
– Kệ tao! – Bin mắt viên đạn nhìn Chris, mở máy và nghe.
– Alo…
“…”
– Hửm? sao đột ngột thế?
“…”
– Nhất định phải đến?
“…”
– Thôi được rồi, tụi này sẽ tới ngay.
– Gì vậy? – Bọn hắn khó hiểu nhìn biểu hiện lạ của Bin, có vẻ khá nghiêm túc.
– Đi thôi! – Bin nhíu mày nói ngắn gọn mỗi 2 chữ ( thế mà bọn hắn vẫn hiểu mới ghê)
– ơ… các cậu đi đâu vậy? – Rina tròn xoe mắt hỏi.
– Có việc một chút thôi… ở đây học ngoan nghen Heo – Trước khi đi, Ren không quên quay lại chọc tức Rina một câu… khiến nhỏ tức té khói.
Bọn hắn ra khỏi lớp vui vẻ… vì giáo viên có dám nói tiếng nào đâu, chỉ sợ sống không yên với bọn hắn. Còn mỗi mình Rina, chợt nhớ ra gì đó cũng chạy te te ra khỏi lớp nhưng đâu có được:
– Phan Thục Vy! em tính đi đâu đó? Cái lớp chứ có phải cái chợ đâu mà đi ra vào tự nhiên thế? – Giáo viên bộ môn nắm lấy cổ áo của Rina giữ lại. một vài học sinh trong lớp còn nở nụ cười hài lòng.
– thế còn 4 bạn lúc nãy thì sao ạ? -Rina giọng đều đều mà chất vấn
– … em dám có thái độ vô lễ đó với tôi? – Giáo viên lúng túng một lúc rồi lên giọng với nhỏ
– Em không hề vô lễ với cô, em tự ý ra khỏi lớp thì em có lỗi nhưng việc cô thiên vị cho người khác thì cũng đâu được gọi là đúng đâu thưa cô- Rina vẫn đều giọng nói, trong không khí có chút căng thẳng. Thật không giống Rina thường ngày
– Em…
– Con nhỏ kia, mày vô lễ với giáo viên rồi mà còn đứng đó lên mặt nữa hả? – một nữ sinh đứng dậy quát lớn.
– Bạn xem lại bản thân đi… tôi và cô đang nói chuyện… chẳng đến lượt bạn đâu! – Vẫn giữ giọng nói đó và ánh mắt bất cần, Rina cất lời khiến nữ sinh kia cứng họng
Rina khẽ nói nhỏ vào tai bà cô: “cô à… em xin đảm bảo với cô… Em sai em sẽ làm bảng kiểm điểm gửi cô, cô muốn phạt thế nào cũng được. Nhưng đừng xem thường em hay thiên vị cho bất kì người nào. đừng nghĩ em vào đây bằng 1 cái học bổng cô ạ. Điều em có thể làm được… còn hơn cả lũ công tử tiểu thư nhà giàu kia”
– Thưa cô, em ra khỏi lớp – Rina nói rồi bỏ đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhớ cmt nha mấy bạn ^^
– Anh Ren, em là em họ của anh mà… anh tha cho em đi – Tuyết Nhi nài nỉ cầu xin
– Bé à… 2 lần rồi,… anh đã tha cho em 2 lần rồi… tụi anh hiếm khi cho ai cơ hội thứ 2 và sẽ không bao giờ có lần thứ 3… em không biết sao? – Ren bước xuống chỗ nhỏ Nhi, tay vuốt tóc nhỏ.
– .c..hỉ… chỉ lần n..ày thôi… lần… em xin anh… em không muốn… chết
– Gì thế? ai bảo em phải chết? Anh đâu thể để một người xinh đẹp như em chết được… – Ren cười khinh bỉ
– Vậy anh thả tụi em ra đi… ở trong này em sợ lắm…
– Ồ… em ăn gian nhỉ? trò chơi mới bắt đầu mà em đã muốn trốn đi rồi… sao vui được?
Nghe tới đây, cả 4 người : Nhi, Uyên,Ngọc,Hạ đều trân mắt nhìn anh…
– Phải rồi, ăn gian khó bỏ… tôi phạt cảnh cáo nhé! – Bin cũng từ từ tiến lại, nói xong câu thì cười. Trên tay cầm một lọ thủy tinh nhỏ có dung dịch màu xanh.
– K…khô…không được… không được – Cả 4 ả kia khiếp sợ nhìn nụ cười ma quái kia, lùi dần lùi dần…
– Thôi mà… gây chuyện không nghĩ đến hậu quả sao… Thế nào nhỉ? Trước đây bảo tụi này là bạn trai là người yêu nữa cơ mà… Các cô hành hạ được bao nhiêu người phải rời khỏi trường này hay tự tử rồi? – ken nhíu mày
– aaaaaaaaaaaaaaaaa… – Tiếng hét chói tai vang lên đầy sợ hãi
– Mới có 2 giọt thôi mà… – Bin nhíu mày, nhìn lại gương mặt của con người trước mặt. Chỉ 2 giọt… đã khiến nửa khuôn mặt của ả Nhật Hạ lở loét, biến dạng và kinh dị… Chỉ 2 giọt … đã khiến cho nửa khuôn mặt của ả đau buốt kinh khủng.
– Aaaa… Gi…giết t…tôi.. đ…đi – Cơn đau chưa hề dừng lại và dường như khuôn mặt của ả không chỉ biến dạng một nửa… nó dần lấn sang nửa khuôn mặt kia.
– Nếu thế thì quá dễ dàng rồi… trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà – Bin lại lấy thêm một lọ thủy tinh khác nhỏ 1 giọt dung dịch vào nửa khuôn mặt bị biến dạng của Hạ thì chất dung dịch ban đầu không còn tiếp tục phá hủy nửa khuôn mặt còn lại. Nhưng cơn đau vẫn còn, nó lan tỏa khắp cơ thể khiến con nhỏ quằn quại dưới đất ( T/G: Ghê thật! thế này còn hơn cả đánh ghen cơ. Bin: ngươi muốn thử một chút không?. T/G: *chảy mồ hôi hột* á, dạ em đâu dám, anh Bin để dành dùng cho mấy người kia đi a * bỏ của chạy lấy người* )
– H..h..Hạ – thấy người bạn của mình như vậy 3 người còn lại chỉ biết sửng sốt nhìn
– Hì hì, các cô yên tâm, mỗi người có một món quà riêng. Không sợ đụng hàng nhá – Ron nói xong còn khuyến mãi thêm nụ cười và cái nháy mắt quyến rũ nhưng thay vì hét toáng lên vì vẻ đẹp trai đó như mọi ngày những người con gái đó chỉ biết kinh hãi mà nhìn… hoàng tử mà tụi nó vẫn luôn hâm mộ hay sao? Tàn Nhẫn! Họ có thể là người sao? Ác Quỉ!
…
Quay trở lại với tụi nó một chút:
– Các cậu, bình tĩnh hết rồi chứ? – Yuko hít một hơi dài ngồi xuống chiếc ghế trong căn phòng bí mật của gia đình nhỏ. – Được rồi, qua kiểm tra hệ thống an ninh và camera, có 2 người đã đột nhập vào nhà chúng ta. Tớ chắc chắn trong hai kẻ đó, có một người là N.L, hacker nổi tiếng thứ hai trên thế giới. Chỉ có hắn ta mới phá hủy được toàn bộ hệ thống an ninh của tớ. nhưng trước giờ tớ và hắn ta chưa hề có xích mích chắc chắn đã có người đứng sau thuê hắn làm chuyện này
– Thế còn kẻ còn lại… có nhận diện được không? – Rin
– không – Yuko lắc đầu vẻ tiếc nuối
– N.L… cậu từng thấy gương mặt của hắn chưa? – Rina
– chưa… là hacker thường hay dấu gương mặt và danh tính thật… – Yuko chợt nhớ ra gì đó – Mấy cái thẻ tín dụng của các cậu đưa cho tớ đi.
– Chi vậy?
– Mình mới tìm được cách có thể rút tiền…
Tụi nó hiểu ý, đưa cho Yuko.
– Yu à không, Miyu cậu gọi cho Kevin nhé. Tớ nghĩ chúng ta sẽ hoạt động trở lại – Rin.
– Kevin đang làm cho băng nhóm thế lực nhất thành phố, kêu nó theo mình chỉ sợ nó thiệt thòi. – Miyu đăm chiêu suy nghĩ
– vậy thì thôi, chỉ cần tụi mình là đủ… chúng ta sẽ khôi phục lại vị trí, có điều… không biết địa bàn cũ của tụi mình ở đâu nhỉ? – Rina cố gắng nhớ lại
– Chuyện đó, các cậu yên tâm. Ryan đang quản lí nó đấy. – Miyu cười
– Mà nè, trước hết chúng ta phải chuyển đi chỗ khác thôi, ở đây bị phát hiện rồi… chẳng ở lâu được, có khi đang ngủ mà bị đánh boom khủng bố không chừng. – Rin giọng đùa cợt nhưng gương mặt hết sức nghiêm túc. (bị thiệt không chừng)
-… Ưm… tớ đang nghĩ đến một chỗ… nhưng mà chuyện này… tớ giao lại cho Rina nha- Yuko nói mà đỏ hết cả mặt khiến tụi nó tò mò và cũng bất ngờ
– Đó là…
…
Sáng hôm sau:
– Ren, à tui, tui có có… có chuyện muốn nói – Rina ngại ngùng, mặt đỏ như quả cà chua. Miệng thì cà lăm, lắp bắp.
– Hửm? gì vậy Heo? cô bị ấm đầu rồi à? sao hôm nay cà lăm thế – Ren trong đầu bỗng có một suy nghĩ đen tối…
– À… tui, tui… tui muốn nói là tui…
” tôi thích anh! mau nói đi heo ngốc” Trong lòng ai đó đang vui mừng chờ đợi
– Tui muốn nói là… -Khi Rina cố gắng lấy hết quyết tâm nói một lần nhưng bị chặn họng
– Ủa? Rina sao hôm nay mấy người kia không thấy vậy? – Ron quay xuống hỏi nhỏ Rina vì đã vào lớp rồi mà chỉ thấy mỗi mình nhỏ còn tụi nó thì không thấy đâu. Điều đó đã khiến Ren muốn nổ tung vì nghĩ sắp có thể nghe được câu tỏ tình của Rina nhưng đã bị Ron chắn ngang… thật là tức!
– À… tụi nó có chuyện riêng… Mà…mà nè hình như mấy cậu cũng đang sống riêng với nhau phải không? – Rina chuyển sang chủ đề khác – Tại vì tui thấy mấy cậu sáng nào cũng đi học chung…
– Ừ – bọn hắn đồng thanh
– Tui có chuyện muốn nói… là là… ờ… các cậu…
Rina vẫn cứ lắp bắp ấp úng và chẳng chịu đi vào trọng tâm khiến bọn hắn sắp tức điên lên.
– Rina muốn nói gì thì cứ nói ra đi, giúp được thì tụi này sẽ giúp – Ron kiên nhẫn nhắc nhở
– Ừm phải đó, lòng vòng như vậy rất mất thời gian… bộ muốn tụi này tức đến chết luôn à? – Chris hơi khó chịu trong lời nói.
” Phải rồi, Rina, mày cố lên! Tại vì thực sự đã hết cách rồi… hết cách rồi nên mày mới phải làm như thế… bọn họ chắc cũng sẽ hiểu cho mày thôi… mau nói đi ” Sau một lúc suy nghĩ… ( thực ra những gì nhỏ suy nghĩ đều biểu hiện hết lên mặt… khiến bọn hắn đặt một dấu chấm hỏi to đùng trước những emotion khó hiểu của Rina )
– Chuyện.. là..
“Bạn thân ơi vui quá là vui… Bao ước mơ cùng túi thần kì”
Tiếng chuông điện thoại vô duyên vô cớ vang lên (còn nhớ của ai không mọi người?…Bin á)
– Trời ơi! Bin à, đến giờ mà mày vẫn còn giữ cái nhạc chuông quái đản đó hả? – Chris trợn mắt nhìn đầy vẻ khó tin – Thiệt là mất hết hình tượng…
– Kệ tao! – Bin mắt viên đạn nhìn Chris, mở máy và nghe.
– Alo…
“…”
– Hửm? sao đột ngột thế?
“…”
– Nhất định phải đến?
“…”
– Thôi được rồi, tụi này sẽ tới ngay.
– Gì vậy? – Bọn hắn khó hiểu nhìn biểu hiện lạ của Bin, có vẻ khá nghiêm túc.
– Đi thôi! – Bin nhíu mày nói ngắn gọn mỗi 2 chữ ( thế mà bọn hắn vẫn hiểu mới ghê)
– ơ… các cậu đi đâu vậy? – Rina tròn xoe mắt hỏi.
– Có việc một chút thôi… ở đây học ngoan nghen Heo – Trước khi đi, Ren không quên quay lại chọc tức Rina một câu… khiến nhỏ tức té khói.
Bọn hắn ra khỏi lớp vui vẻ… vì giáo viên có dám nói tiếng nào đâu, chỉ sợ sống không yên với bọn hắn. Còn mỗi mình Rina, chợt nhớ ra gì đó cũng chạy te te ra khỏi lớp nhưng đâu có được:
– Phan Thục Vy! em tính đi đâu đó? Cái lớp chứ có phải cái chợ đâu mà đi ra vào tự nhiên thế? – Giáo viên bộ môn nắm lấy cổ áo của Rina giữ lại. một vài học sinh trong lớp còn nở nụ cười hài lòng.
– thế còn 4 bạn lúc nãy thì sao ạ? -Rina giọng đều đều mà chất vấn
– … em dám có thái độ vô lễ đó với tôi? – Giáo viên lúng túng một lúc rồi lên giọng với nhỏ
– Em không hề vô lễ với cô, em tự ý ra khỏi lớp thì em có lỗi nhưng việc cô thiên vị cho người khác thì cũng đâu được gọi là đúng đâu thưa cô- Rina vẫn đều giọng nói, trong không khí có chút căng thẳng. Thật không giống Rina thường ngày
– Em…
– Con nhỏ kia, mày vô lễ với giáo viên rồi mà còn đứng đó lên mặt nữa hả? – một nữ sinh đứng dậy quát lớn.
– Bạn xem lại bản thân đi… tôi và cô đang nói chuyện… chẳng đến lượt bạn đâu! – Vẫn giữ giọng nói đó và ánh mắt bất cần, Rina cất lời khiến nữ sinh kia cứng họng
Rina khẽ nói nhỏ vào tai bà cô: “cô à… em xin đảm bảo với cô… Em sai em sẽ làm bảng kiểm điểm gửi cô, cô muốn phạt thế nào cũng được. Nhưng đừng xem thường em hay thiên vị cho bất kì người nào. đừng nghĩ em vào đây bằng 1 cái học bổng cô ạ. Điều em có thể làm được… còn hơn cả lũ công tử tiểu thư nhà giàu kia”
– Thưa cô, em ra khỏi lớp – Rina nói rồi bỏ đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhớ cmt nha mấy bạn ^^
/41
|