Xin lỗi mọi người nha…. thật tình là chap đã xong lâu rồi nhưng chẳng hiểu tại sao ngày hôm sau tớ lên đã bị mất tất cả đành phải đánh máy lại từ đầu… xin lỗi mọi người nhiều lắm… xin đừng bỏ rơi truyện nha… thực sự mình không bao giờ có ý bỏ truyện đâu nha nên mọi người đừng lo
***
– Rin!! bắn đi – Ken cất tiếng. Ngay lập tức, con trăn Anaconda đã nằm “rập” xuống, máu văng ra tứ tung.
– S… sao…sao lại có thể? – Tên kia bấy giờ rất kinh ngạc: Tại sao bức từ trường không thể ngăn viên đạn đó?
– Ngươi vẫn chưa biết gì à? Bức từ trường đó đã bị bọn ta phá hủy rồi – Bin cười trong khi trên tay đang cầm một máy tính nhỏ mà lúc đầu đã được giấu trong lớp túi quần được thiết kế đặt biệt của anh. Nên về cơ bản, tên kia vốn không thể tìm thấy chiếc máy tính trên người họ.
– Ngươi…. – Tên kia kinh ngạc, khi biết kế hoạch của mình đã thất bại. Hắn chắc rằng nếu lần này hắn không giết được 1 người trong tụi nó, e rằng hắn sẽ không được yên ổn.
” bíp, bíp, bíp” âm thanh đâu đó từ chiếc điện thoại vẫn còn vang lên. Tên kia định quăng nó đi xa vì khó chịu nhưng chiếc điện thoại đó lại dính chặt vào tay hắn.
– À ta quên nói, điện thoại ta nếu không đúng dấu vân tay đã được cài sẵn trước thì ta xin nhắc nhở ngươi một điều: nó không chỉ dùng để kêu “bíp, bíp” không đâu…. Ngươi còn khoảng 3 phút nữa đấy – Bin cười.
Tên kia như đang điên lên, cố gắng gỡ chiếc điện thoại ra khỏi tay mình, nhưng vô ích.
– Các ngươi… Dù gì thì các ngươi cũng sẽ chết… Chúng ta sẽ được chết cùng nhau thôi mà – Hắn ta bỗng nhiên cười điên loạn như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, hắn bắt đầu tiến đến bàn điều khiển.
Ngay tại lúc đó, Rin đã bắn thêm một viên đạn xuyên qua bụng của hắn ta. Nhưng hắn đã cố níu lấy sự sống của mình chỉ để nhấn một cái nút trước khi thần chết mang linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể. Nhưng lúc bấy giờ chẳng ai để ý đến việc đó cả.
– Nè, có ai thấy có gì đó rất kì lạ không? – Rin lên tiếng, ngay khi vừa chạy đến chỗ của 3 người kia.
– Có một chút… chỉ thắc mắc là tại sao mấy kẻ đó dẫn chúng ta đến đây chỉ để chơi cái trò này thôi sao? – Kevin
– À mà… cái vụ chiếc điện thoại đó nổ là thật à? – Miyu thắc mắc vì nếu chiếc điện thoại có nổ thì cả Bin, Ken và Kevin chắc chẳng đứng đây để “tám” chuyện.
– hahaha… bộ cô nghĩ là nó nổ thật à? – không ngoài dự tính của Miyu cả 3 người kia cười phá lên.
– Quả thật … Nếu tên đó không chết vì bị Rin bắn chắc cũng chết vì tức – Bin cười đến đau bụng.
– Các cậu…. – Rin bấy giờ lại lên tiếng, nhưng lần này nhỏ bỗng dưng lại có biểu hiện rất lạ, một tay đặt lên ngực, miệng khẽ mở để hít thở đều, cả người có vả mệt mỏi, xanh xao.
– Rin!!! cậu sao vậy? – Miyu hốt hoảng đỡ lấy người của Rin. Cả bọn bắt đầu trở nên nghiêm túc lại.
– hình như ở đây ngày càng khó chịu… – Kevin cảm thấy không khí chung quanh ngày càng kì lạ.
-… giống như bị thiếu oxi… Rin! Tớ xin lỗi. Tớ quên mất – Miyu chợt nhớ ra gì đó rồi cố gắng đỡ Rin dậy. – Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.
– Để tôi – chỉ nói đúng 2 chữ sau đó Ken nhẹ nhàng bế Rin trên tay.
– Nè… chúng ta vẫn còn Linh, tôi và Miyu sẽ ở đây để cứu cô ta. Hai người mau đưa Rin ra khỏi đây đi! – Bin nói xong thì cả đám như ngầm đồng ý và tiến hành theo.
Cả Miyu và Bin nhanh chóng tiến đến chỗ xác của tên kia, ( nói đúng hơn là tới bàn điều khiển )
– Làm thế để hạ cái hộp xuống? – Miyu nhìn vào những cái nút trên đó mà cảm thấy chóng mặt… những thứ này với cô mà nói thì cô bó tay.
– thế này! – Bin cười. Sau khi nhìn cái bàn điều khiển, cậu nhấn nhấn vài thứ, ngay lúc đó chiếc hộp kia từ từ hạ xuống như có phép màu.
Miyu không nói gì chỉ chạy đế chỗ của Linh, cởi dây trói. Sau đó thì đỡ Linh lên lưng của Bin để cậu cõng.
– Này hình như ở đây ngày càng ngột ngạt hơn rồi… mau rời khỏi đây thôi – Bin cảm thấy khó chịu, anh dùng cả miệng để thở.
Cả hai liền chạy ra khỏi chỗ đó và gặp mặt Ken và Kevin vẫn còn đang cố mở cánh cửa để thoát ra ngoài.
– Mở không được – Ken thở dốc. Trong đầu anh lúc này đã rối tung, và chỉ đủ để nghĩ rằng “nếu không mở được cánh cửa này thì Rin sẽ gặp nguy mất”. ( không mở thì anh cũng chết mà…)
– Tránh ra – Miyu lạnh lùng, lấy một lọ thủy tinh nhỏ từ trong ngăn túi. Mở ra và tạt lên bức tường sắt. Chỉ một lọ nhỏ thôi, chất axit trong đó đã ăn mòn hết cả một khoảng lớn của bức tường.
– Wow!! – Bin khá ngạc nhiên – Cô kiếm đâu ra loại axit đó vậy?
– Chị ấy tự chế đó ạ… em đã nói là chị ấy còn giỏi hơn cả anh nữa mà không tin – Kevin nói đầy tự hào.
Bin ném cho Kevin một cái nhìn viên đạn. rồi nhanh chóng đi qua chỗ đó. Một nụ cười vô cùng gian tà đã xuất hiện chính khoảnh khắc bấy giờ.
– Bộp! ây da, con gì cắn vậy trời!! – Bin lấy tay xoa xoa chỗ vừa mới bị cắn.
– Ở đây làm gì mà có muỗi chứ… anh lộn xộn quá – Kevin
– Gì chứ, hôm nay nhóc muốn lên mặt với anh đây à? – Bin tức giận, từ khi nào mà Kevin lại có thái độ như vậy với anh chứ?
– Không, em chỉ nói đúng thôi mà – Kevin vẫn bình thản như không có gì xảy ra
– Hai người mau thôi đi – Miyu lên tiếng nhắc nhở trước khi cuộc chiến giữ hai người bắt đầu. – Rin, cậu tỉnh rồi!! – Miyu nở nụ cười nhẹ nhõm khi thấy Rin dẫn dần mở mắt trên tay của Ken.
– Yu hả? – Rin cất tiếng khi thấy Miyu
– Rin à…. Mình là Miyu – Miyu khẽ cười buồn nhưng rồi trở lại về vẻ lạnh lùng như trước.
Rin chẳng nói gì khẽ cuối mặt xuống, tựa đầu vào cái gì đó vừa êm êm vừa ấm áp.
– Cô ổn rồi chứ? – giọng nói rất dỗi quen thuộc vang lên khiến Rin ngước nhìn lên, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chầm chầm vào chủ nhân của thứ “êm êm và ấm áp ” kia.
– Ken?! – miệng nhỏ xinh thốt lên đầy vẻ bất ngờ.
– Ổn rồi thì tự đi được rồi chứ? – giọng Ken vẫn đều đều
Rin khẽ gật đầu nhẹ. Nhỏ cảm thấy xấu hổ không phải vì được Ken bế mà là vì trong đầu nhỏ bỗng xuất hiện một suy nghĩ:” Giá như mình được cậu ấy bế thêm một lúc nữa”.
– Linh cũng tỉnh rồi nè – Kevin chợt nhìn thấy đôi mắt của Linh dần mở.
– Nè, cô tỉnh rồi phải không? Xuống được chưa vậy tôi mệt lắm rồi đó- Bin nghe tin Linh tỉnh dậy thì mừng vì sắp phải cõng nhỏ.
– Xin lỗi… – Linh nghe thấy thì nhanh chóng trèo xuống nhưng đứng hơi loạng choạng. – Cảm ơn mọi người đã đến cứu tớ…
– Qua những chuyện này đi, chúng ta đến bệnh viện thôi – Kevin hối thúc cả bọn.
……………………..
Tại phòng bệnh của Yuko:
– Nè Ron, nãy giờ Yuko đã tỉnh chưa? – Rin bước vào hỏi khẽ khi thấy Ron vẫn còn ngồi bên giường bệnh
Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Yuko.
Cả đám tụi nó đều im lặng. Chỉ có một người là bắt đầu rơi nước mắt.
– Xin lỗi… tất cả… hix… tất cả là tại tớ – Linh khóc nấc lên.
– Nè không sao đâu mà… lỗi đâu phải do bạn nín đi – Rina đứng dậy an ủi Linh.
– Hix… hix – cơn nấc của Linh vẫn cứ tiếp tục
– Cô có im đi không? Yuko của tụi này vẫn ổn!! Cô khóc như thế là có ý gì?! – Miyu tức giận quát lên.
– tớ… tớ không có hix ý đó…
– Cô… – Miyu tức giận định lao vào cho Linh một cái tát nhưng Bin đã kịp can ngăn. – Anh mau buông tay tôi ra!!
– Bây giờ cô đánh cô ta có ích gì không? Suy nghĩ đi… – Bin nói rồi bỏ tay Miyu ra.
Lời nói đó như đánh thức được Miyu, nhỏ không còn nhìn về phía Linh nữa mà khẽ cuối đầu xuống. Ngay khoảnh khắc đó, Bin đã kéo Miyu vào lòng và ôm nhỏ thật chặt. Nhỏ không kháng cự chỉ đứng yên cảm nhận sự ấm áp mà lâu rồi nhỏ đã không có được.
Nhưng một lúc sau, Miyu cảm thấy sức nặng của anh dần đè lên người nhỏ.
– Bin, Bin- 2 tiếng gọi nhưng anh không trả lời. Lần này Ren, Ken, Kevin bước đến chỗ của Miyu để đỡ Bin.
– Bin Bin…. Mày sao vậy? – Tụi nó lại càng lo lắng hơn…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
***
– Rin!! bắn đi – Ken cất tiếng. Ngay lập tức, con trăn Anaconda đã nằm “rập” xuống, máu văng ra tứ tung.
– S… sao…sao lại có thể? – Tên kia bấy giờ rất kinh ngạc: Tại sao bức từ trường không thể ngăn viên đạn đó?
– Ngươi vẫn chưa biết gì à? Bức từ trường đó đã bị bọn ta phá hủy rồi – Bin cười trong khi trên tay đang cầm một máy tính nhỏ mà lúc đầu đã được giấu trong lớp túi quần được thiết kế đặt biệt của anh. Nên về cơ bản, tên kia vốn không thể tìm thấy chiếc máy tính trên người họ.
– Ngươi…. – Tên kia kinh ngạc, khi biết kế hoạch của mình đã thất bại. Hắn chắc rằng nếu lần này hắn không giết được 1 người trong tụi nó, e rằng hắn sẽ không được yên ổn.
” bíp, bíp, bíp” âm thanh đâu đó từ chiếc điện thoại vẫn còn vang lên. Tên kia định quăng nó đi xa vì khó chịu nhưng chiếc điện thoại đó lại dính chặt vào tay hắn.
– À ta quên nói, điện thoại ta nếu không đúng dấu vân tay đã được cài sẵn trước thì ta xin nhắc nhở ngươi một điều: nó không chỉ dùng để kêu “bíp, bíp” không đâu…. Ngươi còn khoảng 3 phút nữa đấy – Bin cười.
Tên kia như đang điên lên, cố gắng gỡ chiếc điện thoại ra khỏi tay mình, nhưng vô ích.
– Các ngươi… Dù gì thì các ngươi cũng sẽ chết… Chúng ta sẽ được chết cùng nhau thôi mà – Hắn ta bỗng nhiên cười điên loạn như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, hắn bắt đầu tiến đến bàn điều khiển.
Ngay tại lúc đó, Rin đã bắn thêm một viên đạn xuyên qua bụng của hắn ta. Nhưng hắn đã cố níu lấy sự sống của mình chỉ để nhấn một cái nút trước khi thần chết mang linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể. Nhưng lúc bấy giờ chẳng ai để ý đến việc đó cả.
– Nè, có ai thấy có gì đó rất kì lạ không? – Rin lên tiếng, ngay khi vừa chạy đến chỗ của 3 người kia.
– Có một chút… chỉ thắc mắc là tại sao mấy kẻ đó dẫn chúng ta đến đây chỉ để chơi cái trò này thôi sao? – Kevin
– À mà… cái vụ chiếc điện thoại đó nổ là thật à? – Miyu thắc mắc vì nếu chiếc điện thoại có nổ thì cả Bin, Ken và Kevin chắc chẳng đứng đây để “tám” chuyện.
– hahaha… bộ cô nghĩ là nó nổ thật à? – không ngoài dự tính của Miyu cả 3 người kia cười phá lên.
– Quả thật … Nếu tên đó không chết vì bị Rin bắn chắc cũng chết vì tức – Bin cười đến đau bụng.
– Các cậu…. – Rin bấy giờ lại lên tiếng, nhưng lần này nhỏ bỗng dưng lại có biểu hiện rất lạ, một tay đặt lên ngực, miệng khẽ mở để hít thở đều, cả người có vả mệt mỏi, xanh xao.
– Rin!!! cậu sao vậy? – Miyu hốt hoảng đỡ lấy người của Rin. Cả bọn bắt đầu trở nên nghiêm túc lại.
– hình như ở đây ngày càng khó chịu… – Kevin cảm thấy không khí chung quanh ngày càng kì lạ.
-… giống như bị thiếu oxi… Rin! Tớ xin lỗi. Tớ quên mất – Miyu chợt nhớ ra gì đó rồi cố gắng đỡ Rin dậy. – Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.
– Để tôi – chỉ nói đúng 2 chữ sau đó Ken nhẹ nhàng bế Rin trên tay.
– Nè… chúng ta vẫn còn Linh, tôi và Miyu sẽ ở đây để cứu cô ta. Hai người mau đưa Rin ra khỏi đây đi! – Bin nói xong thì cả đám như ngầm đồng ý và tiến hành theo.
Cả Miyu và Bin nhanh chóng tiến đến chỗ xác của tên kia, ( nói đúng hơn là tới bàn điều khiển )
– Làm thế để hạ cái hộp xuống? – Miyu nhìn vào những cái nút trên đó mà cảm thấy chóng mặt… những thứ này với cô mà nói thì cô bó tay.
– thế này! – Bin cười. Sau khi nhìn cái bàn điều khiển, cậu nhấn nhấn vài thứ, ngay lúc đó chiếc hộp kia từ từ hạ xuống như có phép màu.
Miyu không nói gì chỉ chạy đế chỗ của Linh, cởi dây trói. Sau đó thì đỡ Linh lên lưng của Bin để cậu cõng.
– Này hình như ở đây ngày càng ngột ngạt hơn rồi… mau rời khỏi đây thôi – Bin cảm thấy khó chịu, anh dùng cả miệng để thở.
Cả hai liền chạy ra khỏi chỗ đó và gặp mặt Ken và Kevin vẫn còn đang cố mở cánh cửa để thoát ra ngoài.
– Mở không được – Ken thở dốc. Trong đầu anh lúc này đã rối tung, và chỉ đủ để nghĩ rằng “nếu không mở được cánh cửa này thì Rin sẽ gặp nguy mất”. ( không mở thì anh cũng chết mà…)
– Tránh ra – Miyu lạnh lùng, lấy một lọ thủy tinh nhỏ từ trong ngăn túi. Mở ra và tạt lên bức tường sắt. Chỉ một lọ nhỏ thôi, chất axit trong đó đã ăn mòn hết cả một khoảng lớn của bức tường.
– Wow!! – Bin khá ngạc nhiên – Cô kiếm đâu ra loại axit đó vậy?
– Chị ấy tự chế đó ạ… em đã nói là chị ấy còn giỏi hơn cả anh nữa mà không tin – Kevin nói đầy tự hào.
Bin ném cho Kevin một cái nhìn viên đạn. rồi nhanh chóng đi qua chỗ đó. Một nụ cười vô cùng gian tà đã xuất hiện chính khoảnh khắc bấy giờ.
– Bộp! ây da, con gì cắn vậy trời!! – Bin lấy tay xoa xoa chỗ vừa mới bị cắn.
– Ở đây làm gì mà có muỗi chứ… anh lộn xộn quá – Kevin
– Gì chứ, hôm nay nhóc muốn lên mặt với anh đây à? – Bin tức giận, từ khi nào mà Kevin lại có thái độ như vậy với anh chứ?
– Không, em chỉ nói đúng thôi mà – Kevin vẫn bình thản như không có gì xảy ra
– Hai người mau thôi đi – Miyu lên tiếng nhắc nhở trước khi cuộc chiến giữ hai người bắt đầu. – Rin, cậu tỉnh rồi!! – Miyu nở nụ cười nhẹ nhõm khi thấy Rin dẫn dần mở mắt trên tay của Ken.
– Yu hả? – Rin cất tiếng khi thấy Miyu
– Rin à…. Mình là Miyu – Miyu khẽ cười buồn nhưng rồi trở lại về vẻ lạnh lùng như trước.
Rin chẳng nói gì khẽ cuối mặt xuống, tựa đầu vào cái gì đó vừa êm êm vừa ấm áp.
– Cô ổn rồi chứ? – giọng nói rất dỗi quen thuộc vang lên khiến Rin ngước nhìn lên, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chầm chầm vào chủ nhân của thứ “êm êm và ấm áp ” kia.
– Ken?! – miệng nhỏ xinh thốt lên đầy vẻ bất ngờ.
– Ổn rồi thì tự đi được rồi chứ? – giọng Ken vẫn đều đều
Rin khẽ gật đầu nhẹ. Nhỏ cảm thấy xấu hổ không phải vì được Ken bế mà là vì trong đầu nhỏ bỗng xuất hiện một suy nghĩ:” Giá như mình được cậu ấy bế thêm một lúc nữa”.
– Linh cũng tỉnh rồi nè – Kevin chợt nhìn thấy đôi mắt của Linh dần mở.
– Nè, cô tỉnh rồi phải không? Xuống được chưa vậy tôi mệt lắm rồi đó- Bin nghe tin Linh tỉnh dậy thì mừng vì sắp phải cõng nhỏ.
– Xin lỗi… – Linh nghe thấy thì nhanh chóng trèo xuống nhưng đứng hơi loạng choạng. – Cảm ơn mọi người đã đến cứu tớ…
– Qua những chuyện này đi, chúng ta đến bệnh viện thôi – Kevin hối thúc cả bọn.
……………………..
Tại phòng bệnh của Yuko:
– Nè Ron, nãy giờ Yuko đã tỉnh chưa? – Rin bước vào hỏi khẽ khi thấy Ron vẫn còn ngồi bên giường bệnh
Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Yuko.
Cả đám tụi nó đều im lặng. Chỉ có một người là bắt đầu rơi nước mắt.
– Xin lỗi… tất cả… hix… tất cả là tại tớ – Linh khóc nấc lên.
– Nè không sao đâu mà… lỗi đâu phải do bạn nín đi – Rina đứng dậy an ủi Linh.
– Hix… hix – cơn nấc của Linh vẫn cứ tiếp tục
– Cô có im đi không? Yuko của tụi này vẫn ổn!! Cô khóc như thế là có ý gì?! – Miyu tức giận quát lên.
– tớ… tớ không có hix ý đó…
– Cô… – Miyu tức giận định lao vào cho Linh một cái tát nhưng Bin đã kịp can ngăn. – Anh mau buông tay tôi ra!!
– Bây giờ cô đánh cô ta có ích gì không? Suy nghĩ đi… – Bin nói rồi bỏ tay Miyu ra.
Lời nói đó như đánh thức được Miyu, nhỏ không còn nhìn về phía Linh nữa mà khẽ cuối đầu xuống. Ngay khoảnh khắc đó, Bin đã kéo Miyu vào lòng và ôm nhỏ thật chặt. Nhỏ không kháng cự chỉ đứng yên cảm nhận sự ấm áp mà lâu rồi nhỏ đã không có được.
Nhưng một lúc sau, Miyu cảm thấy sức nặng của anh dần đè lên người nhỏ.
– Bin, Bin- 2 tiếng gọi nhưng anh không trả lời. Lần này Ren, Ken, Kevin bước đến chỗ của Miyu để đỡ Bin.
– Bin Bin…. Mày sao vậy? – Tụi nó lại càng lo lắng hơn…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
/41
|