Key hôm nay sao thế nhỉ? Hình như anh bị cảm thì phải. Lẳng lặng bùng tiết ra hành lang đứng, mắt anh bỗng nhòe đi, đầu đau cả lên. Có lẽ anh trúng nước rồi…dầm mưa nhiều quá mà. Một màu tối bao lấy đôi mắt anh…
Khẽ cựa mình...anh mở đôi mắt nặng trịch của mình ra. Bất chợt anh ôm người con gái trước mặt mình, ôm thật chặt, miệng kêu nhỏ tên 1 người…
-Tuyết Ngọc!
Người con gái hơi sững rồi cũng cười nhẹ đẩy vai anh ra cho anh nhìn lại mình thật kỹ 1 lần nữa. Người con gái có đôi mắt đen huyền sắc sảo, gương mặt bôi son trét phấn ngày nào giờ trông nhẹ hẳn ra. Cô gái khẽ cười
-Là em…
-Tuyết Mai! Anh xin lỗi!-Anh cướp lời cô rồi cười buồn. Phải, thiên thần của anh đã mất thật rồi….mãi mãi ko bao giờ quay lại đâu, đừng tưởng bở nữa, đừng làm người nào tổn thương nữa. Anh tự hứa với lòng như thế đấy, bước xuống giường đi ra khỏi phòng y tế, anh bị 1 bàn tay kéo lại…sức ko mạnh nhưng anh cũng phải dừng. Còn tại sao thì chả ai biết. Cô dúi một bịch thuốc nhỏ cho anh, bảo:
-Anh cảm rồi. Uống đi…à, còn nữa…em sẽ đeo đuổi anh. Dù là gì em cũng sẽ theo anh đến cùng.-Key lặng người với câu nói đầy nhiệt quyết đó. Cô quá giống chị mình thì làm sao có thể yêu được…nếu yêu thì cũng chỉ là cái nét giống người con gái đó thôi. Bước đi, Key suy nghĩ nhiều nhưng ko biết người sau lưng mình cũng nghĩ có khác gì đâu…
-Mình…chuyện lần trước cho mình xin lỗi!-Cả bọn mở to mắt hết cở nhìn cô gái trước mặt mình. Ko tin được đó là T.Mai! Ko son phấn điệu đà mà thay vào là nét tự nhiên. Kể ra nhỏ cũng ko tệ đâu...do mất chị nên mới thay đổi thế đấy. Nó nhún vai cười trừ vẻ cũng ko có gì. Nhưng đâu phải chỗ này có mình nó đâu, Leira và Nhi nhao nhao cả lên
-Gì! Nhém hại chết người ta còn nói xin lỗi, thế giờ tôi đâm chết cô rồi xin lỗi nhé!-Trân trừng mắt nhìn cô, giọng rõ gian.
-Cô muốn xin lỗi à, mơ đi!-Leira ko nói nhiều chỉ lạnh nhạt lên tiếng vậy thôi.
-Cút khỏi bọn tôi. Suýt vì cô mà tôi mất chị rồi này!-Nhóc Khánh cũng đâu vừa, gằn giọng với cô. Thấy tội tội cho cô chỉ đứng ngây mặt ra thở dài, nó cũng qua loa cho hết chuyện
-Thôi thôi. Dù gì cũng ko có chuyện xảy ra. Coi như tôi tha cho cô đấy! Giờ tôi đói rồi…đừng làm mất ngon!-Nói xong nó cắm cúi ăn mặc cho cô làm gì thì làm.
Key bước đến, nheo mắt nhìn cô tỏ vẻ ko hài lòng. Anh ko thích cứ phải đối diện với cô thế này, sợ lắm, bao cảm giác cứ vây lấy anh. Cô cũng bước đi cầm những giọt nước mắt chực rơi. Cả bọn lại im lặng…sao dạo này mọi người có vẻ trầm tư hơn trước nhỉ, hắn cũng vậy…điều đặc biệt là ánh mắt hắn cứ luôn hướng về nó…
Khẽ cựa mình...anh mở đôi mắt nặng trịch của mình ra. Bất chợt anh ôm người con gái trước mặt mình, ôm thật chặt, miệng kêu nhỏ tên 1 người…
-Tuyết Ngọc!
Người con gái hơi sững rồi cũng cười nhẹ đẩy vai anh ra cho anh nhìn lại mình thật kỹ 1 lần nữa. Người con gái có đôi mắt đen huyền sắc sảo, gương mặt bôi son trét phấn ngày nào giờ trông nhẹ hẳn ra. Cô gái khẽ cười
-Là em…
-Tuyết Mai! Anh xin lỗi!-Anh cướp lời cô rồi cười buồn. Phải, thiên thần của anh đã mất thật rồi….mãi mãi ko bao giờ quay lại đâu, đừng tưởng bở nữa, đừng làm người nào tổn thương nữa. Anh tự hứa với lòng như thế đấy, bước xuống giường đi ra khỏi phòng y tế, anh bị 1 bàn tay kéo lại…sức ko mạnh nhưng anh cũng phải dừng. Còn tại sao thì chả ai biết. Cô dúi một bịch thuốc nhỏ cho anh, bảo:
-Anh cảm rồi. Uống đi…à, còn nữa…em sẽ đeo đuổi anh. Dù là gì em cũng sẽ theo anh đến cùng.-Key lặng người với câu nói đầy nhiệt quyết đó. Cô quá giống chị mình thì làm sao có thể yêu được…nếu yêu thì cũng chỉ là cái nét giống người con gái đó thôi. Bước đi, Key suy nghĩ nhiều nhưng ko biết người sau lưng mình cũng nghĩ có khác gì đâu…
-Mình…chuyện lần trước cho mình xin lỗi!-Cả bọn mở to mắt hết cở nhìn cô gái trước mặt mình. Ko tin được đó là T.Mai! Ko son phấn điệu đà mà thay vào là nét tự nhiên. Kể ra nhỏ cũng ko tệ đâu...do mất chị nên mới thay đổi thế đấy. Nó nhún vai cười trừ vẻ cũng ko có gì. Nhưng đâu phải chỗ này có mình nó đâu, Leira và Nhi nhao nhao cả lên
-Gì! Nhém hại chết người ta còn nói xin lỗi, thế giờ tôi đâm chết cô rồi xin lỗi nhé!-Trân trừng mắt nhìn cô, giọng rõ gian.
-Cô muốn xin lỗi à, mơ đi!-Leira ko nói nhiều chỉ lạnh nhạt lên tiếng vậy thôi.
-Cút khỏi bọn tôi. Suýt vì cô mà tôi mất chị rồi này!-Nhóc Khánh cũng đâu vừa, gằn giọng với cô. Thấy tội tội cho cô chỉ đứng ngây mặt ra thở dài, nó cũng qua loa cho hết chuyện
-Thôi thôi. Dù gì cũng ko có chuyện xảy ra. Coi như tôi tha cho cô đấy! Giờ tôi đói rồi…đừng làm mất ngon!-Nói xong nó cắm cúi ăn mặc cho cô làm gì thì làm.
Key bước đến, nheo mắt nhìn cô tỏ vẻ ko hài lòng. Anh ko thích cứ phải đối diện với cô thế này, sợ lắm, bao cảm giác cứ vây lấy anh. Cô cũng bước đi cầm những giọt nước mắt chực rơi. Cả bọn lại im lặng…sao dạo này mọi người có vẻ trầm tư hơn trước nhỉ, hắn cũng vậy…điều đặc biệt là ánh mắt hắn cứ luôn hướng về nó…
/19
|