Cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt như Thiên thần, đang tiến tới bàn ăn của hắn.
“Chào em trai…” cô gái đó đứng trước mặt hắn chào. Hắn ngước lên cực Kỳ bất ngờ.
“Chào chị…” hắn đứng lên chào lại.
“Lâu rồi không gặp…. Loly có học ở đây hông.?” cô gái ấy hỏi hắn về nó,
Cô gái đó là ai sao biết được tên nó.
Đang ăn thì nghe thấy người nhắc đến tên mình liền ngước lên. Xém tí sặc vì sốc.
Gương mặt này, mái tóc này, giọng nói này, body này… ( không Liên quan ==” ) rất quen thuộc với nó.
“Chị ngồi đi..” Hắn chủ động kéo ghế cho cố gái đí ngồi.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên hắn đối xử con gái như vậy ( hắn : chả lẽ trước đây tui hông tốt. ? )
“Anh Kha chị này là ai ? ” Liên hỏi.
“Là chị của tôi…”
“Chị ruột hả?” lại hỏi tiếp.
“Không … là chị họ”
“À..”
“Này… Loly học lớp 11 mấy vậy?” cô gái đó chả để ý mà cứ liên tục hỏi về nó.
“Chung lớp với em đừng lo…” Hắn trả lời ròi cúi xuống ăn típ.
“Này… định để bà chị này nhìn miệng hả thằng kia…” cô gái đó nghe hắn trả lời thì rất vui, xong lại nhăn nhó chửi hắn.
“Sao chứ…? không phải chị đã ăn trong xe rồi sao” hắn cứ tiếp tục ăn.
“Này… Mày quên câu châm ngôn sống của chị mày rồi à!” cô gái đó cáo. ( sao thay đổ xưng hô nhanh thế )
“Không hẳn là quên chỉ tại không nhớ nổi thôi!” hắn nói vậy như chọc tức cô gái.
“Mày …. thôi mệt quá … ăn đi, xong rồi dẫn chị mày đi xem nó…” cô gái thở dài nói.
“rồi Chị định nhìn miệng thiệt à!” hắn húp một muỗng súp ròi ngước lên
“Mệt…chị mày chịu thua… cho ly nước ngọt đi…”
“Ok… con zê…” hắn.
Bên phía nó.
Chả là nó ngước lên gặp hình bóng đó, rồi lại nghe giọng nói đó thì nó ĐƠ TOÀN TẬP.
“Này… ê…. wê… ” Khoa ở bên đối diện thấy nó ngồi im mặt đơ ra liền gọi.
“….” đơ và im thinh.
“BĂNG…” Khoa hét lên nhưng chỉ đủ hai người nghe.
“Hả… gì… à ăn đi… ăn típ đi…. ” nó giật mình.
“Bị gì à..?” Khoa.
“Không không… ăn lẹ đi rồi lên..” nó.
“Rồi…” khoa.
Sau khi xử hết đống cơm thì hai người tình tang tí te lên lớp.
TÙNG TÙNG TÙNG.
rất may cho hai anh chị là vừa mới đặt Mông xuống đất… í lộn… Xuống ghế thì tiếng trống vang lên. Khỏi phải chạy thục mạnh từ căn tin lên lớp(trường rất rộng, từ lớp cách căn tin rất xa )
Tiết này là tới tiết của bà cô Lan ” lê lếch “, bả có cái tên cực đặt biệt như vậy vì bả đi rất chậm, một bước của bả bằng 2,3 bước cửa người ta, cũng kể đến cái dáng đi của bả nữa nhìn thôi là thấy ghét, tính tình thì khó ưa, bả đì học sinh là số một.
Tiếng trống nảy giờ vang lên, mà chả thấy bà cô đâu, con lớp trưởng chạy ra coi thì ra là… bả đang đi … à không lếch thật chậm lại lớp.
Sau vài ” chục ” phút, lếch của bả cũng tới lớp.
“Nghiêm…” lớp trưởng la.
“Rồi ngồi xuống… các em chuẩn bị là kiểm tra 15 tiết… í lộn 15 phút. ” Bà cô.
Bài kiểm tra được phát ra. Ai nấy đều cặm cụi viết như điên. Riêng chỉ có 4 người là ngồi đó suy nghĩ coi cái này làm sao, tính như thế nào, công thức nó viết sao. Vâng đó là chính là các anh các chị Liên, Ny, Huy, Kha nhà người ta đấy ạ.
Cũng mai là cô không canh kỹ quá, chỉ là nhìn sơ qua rồi lại quay qua cửa sổ hóng Gió. Thế là Phi vụ này chót lọt rồi. ( làm như ăn trộm không bằng ==”)
15″ sau. Bài làm của tất cả được nộp lên.
TÙNG TÙNG TÙNG
Tiếng trống lại vang lên. Ơ sao tiết học gì chỉ có kiểm tra bài cũng thế? vậy còn bài mới thì sao? …. lí do chỉ là bà cô và lớp chậm mất hết cả mấy chụp phút.
Tiết sau sinh hoạt cn.
“Hôm nay cô có việc bận nên các em cứ chơi thoải mái… ” bà cô Tuyên bố.
“Yeah…”
“Quậy đi bà con ơi…”
“Yahoooo….”
“Let’s go! listen to My heart~ ố ô … ố ô… í lộn tại tui cuồn TFBoys.”
Cái lớp như cái chợ Bến thành.
Từ đâu hắn đi lại chỗ nó.
“Đi lên sân thượng một chút được không?”
“Có gì sao?” nó không thèm nhìn hắn mà trả lời.
“Coi như anh cầu xin em…”
“Được…”
Nó và hăn cùng đi lên sân thượng.
Tại sân thượng.
“Rồi nói đi..” nó ngồi xuống ghế đá
“Chị ra đi..” hắn nói.
Cô gái đó bước ra. Chạy lại ôm nó.
“Loly chị nhớ em lắm…”
Nó bị ôm bất ngờ. Nhất thời không nói nên lời.
“Loly… là chị nè… chị là Jolie đây…”
“Nhớ chị không…”
“Sao em không nói gì hết vậy… Bộ không nhớ chị à… giận à…”
…….
Nó chả hiểu gì cả, cái gì mà chị nó, Chị Jolie hả? chị ấy đã chết rồi mà.
“Chị… ” nó lâu lắm mới thốt lên một câu.
“Ừ.. chị đây…”
“Là chị sao……”
“Đúng … là chị đây..”
“Không phải! …. cô không phải chị tôi… chị tôi chết ròi mà…. ”
“Là chị đây… chị còn sống,…”
“Không phải… chị không phải chị tôi… ”
“Chị xin lỗi … xin lỗi vì đã không nói với em… Cái xác đó là chị nhưng….” ” Đừng nói nữa… ÁAAAAAAAAA…..” nó hét lên rồi ngất xỉu, sau đó nó không biết gì nữa.
5 năm trước.
“Jeam…. Cậu chơi với tớ đi… chị Jolie đi ra ngoài rồi… ” Nó lúc 12 tuổi.
“Không được… tớ có việc bận rồi… là bạn tớ gọi…” Hắn lúc 12 tuổi.
“Sao vậy …?”
“Tối tồi mình chơi với cậu nha… mình đi đây…”
Nói rồi hắn lên xe cho tài xế chở đi đâu đó.
Nó ngồi trong nhà chán quá, định gọi cho chị ấy, nhưng chị ấy bận rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nó cũng bấm máy gọi.
“Alo… Loly hả? chị bận rồi… tối về hai chị em mình nói chuyện được không…” đầu dây bên kia bắt máy.
“Chị bận gì… sao ai cũng bận hết vậy…” nó bất mãn.
“Chị có việc thật mà… thôi bye nha…”
“Khoang đã… Nhớ về sớm nha…”
“Ừ rồi…. ÁAAAAAA.” ” tút…. tút… tút” Jolie vừa nói rồi hét lên sau đó là một tiếng tút dài…
“Alo… chị có nghe không…. alo… chị… chị ơi…”
Nó không còn nghe tiếng của chị nó nữa. < bịch > chiếc điện thoại từ trên tai nó rơi xuống. Chị của nó bị sao vậy.
——— tại hiện trường ———
Chiếc xe vừa tông chị nó đã bỏ chạy.
Trên đường mọi người bu quanh chị nó. Máu từ từ chảy ra từ đầu của chị.
Sau đó là tiếng của xe cứu thương chở chị nó tới bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.
———— tại nhà nó ——–
Bây giờ nó đứng ngồi không yên. Chị nó ra sao, chị ở đâu, có gặp mệnh hệ gì không…. Vân Vân …. mây mây…
“Reng… reng..” Tiếng chuông điện thoại nó. Là số từ bệnh viện. Nó nhìn thấy, nhấc máy khó khăn.
“A…lo…” giọng nó run run.
“Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không?” y tá.
“Ai là bệnh nhân…?”
“Là một cô gái tên là Mộc Liên, tên ngoại Quốc Jolie. ” Cô y ta cầm CMND ( chứng Minh nhân dân ) nói.
“Phải… ”
“Mời cô đến đây gấp… và hãy chuẩn bị tâm lí vì bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. ”
< bịch > em điện thoại lại một lần nữa hun đất mẹ.
Nó vội vã đến bệnh viện. Ba Mẹ đã đi công tác nên nó kêu quản gia trông nhà.
Bệnh viện.
“Chị… chị tôi đâu…” nó chạy như điện vào bệnh viện.
“Cô là người nhà bệnh nhân..” ông bác sĩ.
“Phải…”
“Tôi thật sự chia buồn cùng gia đình…. bệnh nhân đã qua đời. …” Ông bác sĩ buồn rầu nói.
“Sao?… chị tôi… chị tôi ….” nó chạy vào phòng bệnh nơi chị nó nằm.
“Chị ơi …. chị tỉnh lại đi… chị tỉnh lại đi…” Nó cầm tay chị lay lay, nước mắt chảy ra rất nhiều.
2 năm sau.
Sau chuyện Jolie qua đời nó rất buồn, cô bé hoạt bát, tươi cười ngày xưa đã không còn thay vào đó là một người lạnh lùng, ít nói. Ba mẹ của nó cũng biết chuyện này, dù không phải là con ruột nhưng ông bà rất thương đưa con gái này.
Trong hai năm qua nó đã tìm hiểu được một sự thật là chiếc xe đã tông chị nó là xe của hắn, đúng, thời gian mà hắn và chị nó đi ra khỏi nhà có công việc rất giống nhau, lại trùng hợp là hai người cùng đi trên một con đường, và chiếc xe mà hắn đi và chiếc xe tông chị nó là một, cùng màu xe và số xe. Khi biết được sự thất này nó rất đau lòng.
Còn về việc hắn thì hắn cũng biết. Nhưng người vi phạm là ông Tài xế đã chở hắn. Khi tông chị ổng không dừng lại mà chạy luôn trong lúc đó thì hắn không hay biết chuyện gì.
Ông Tài xê anh tuyên án tù chung thân.
Nhưng nó vẫn hận. Tại sao lúc đó không dừng lại đưa chị nó đến bệnh viện, nếu đưa sớm hơn thì chị nó đã được cứu dù là tia hy vọng nhỏ nhoi.
Người nó hận nhất chính là hắn.
Cuối cùng nó quyết định đi Anh. Và bỏ luôn cái tên Loly mà hắn đặt cho nó.
Cuộc đời nó bước qua một Trang mới.
———— end chap ———
Không được đọc chùa.
Văn án có gì sai sót xin vui lòng mà bỏ qua.
Người viết : hannah-jolie….
14.3.2016
/37
|