[ ” nếu anh nói anh tin em thì sao “]
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó.
Lúc nảy hắn chỉ nói một câu là nếu hắn tin nó thì sao , rồi bỏ đi, nó cứ nghĩ là hắn sẽ xin lỗi nó, rồi kêu nó tha thứ, nhưng nó lầm, người như hắn không bao giờ Hạ thấp lòng tự trọng mà làm vậy. Đang mãi nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.
[ reng….. reng…. ]
” Nghe” đang mãi suy nghĩ nó không thèm nhìn số người gọi.
” Băng…. em phải không…. em pha… tút…. tút…. tút” đầu dây bên kia bất ngờ hỏi. Chỉ là cô định gọi cho Trung nhưng lại bấm nhầm số nó, cứ nghĩ là sẽ không còn xài nữa định tắt lại nghe tiếng của nó.
Nó cúp máy liền. Nói thật bây giờ nó không muốn nói chuyện với ai. Nhưng vì gì mà chị nó lại điện cho nó.
————————-
Việt Nam. 17h.
Tập đoàn Lý gia, phòng làm việc của chủ tịch.
” Anh, hồi lúc nảy em gọi nhầm vào số của Băng. Cứ nghĩ là không ai bắt máy nhưng có một chuyện đã xảy ra. ” Cô từ của phòng bước vào.
” Chuyện gì?” anh bỏ bút xuống rồi nói.
” Có người bắt máy, là Băng” cô đi lại chỗ anh ngồi, anh Thuận tay kéo anh ngồi trên đùi mình.
” Rồi sao” có vẻ như anh không để tâm đến.
” Anh này…. anh không thấy lạ sao” cô vỗ nhẹ vào vai anh.
” Lạ làm gì…. có người bắt máy, thì chứng tỏ người đó không muốn cắt đức mọi liên lạc với mình” anh nói lý.
” Ừ…. anh nói cũng đúng” cô gật đầu.
” Đi… Anh tan làm, chúng ta đi ăn, anh đã kêu quản gia đưa Minh Tuấn đến đây rồi” anh nói, tay vén tóc cho cô.
” Đi thôi” cô hớn hở.
Anh mỉm cười. Cô vẫn trẻ con như thế, nghe tới đồ ăn là vui vẻ.
… …
Nhà hàng.
” Papa… con muốn…. ăn gà rán” Minh Tuấn bặp bẹ nói.
” Được …. còn em ăn gì ” anh xoa đầu bé rồi quay qua cô.
” Cho em… cái này…. này lun…. ơ kia nữa…. cái này này….. rồi xong rồi hì hì ” cô liên tục chỉ vào menu.
Anh quay qua cô phục vụ nói gì đó rồi lại quay qua chơi game cùng Minh Tuấn. Cô cũng chẳng có gì làm lấy iPad ra chơi. ( au: nhà giàu quá mà )
Mọi chuyện sẽ rất êm đẹp khi không có sự xuất hiện của cô gái kia.
Cô gái đó ăn mặc hở han, cũng không phải dạng thiếu vải gì nhưng nhìn chung là không đẹp. Gương mặt thì đẹp, nhưng không biết tâm địa có đẹp giống người hay không.
Cô anh và Minh Tuấn cũng chả để tâm vào cô gái đó, nhưng cô ta lại không thích thế, tiến thẳng lại bàn đó mà lớn giọng nói.
” Con đ* kia, mày làm gì chồng tao” cô ta nói.
” Chị nói tôi” cô giật mình, buông iPad xuống nói.
” Phải…” cô ta khoanh tay, gật đầu.
” Xin lỗi nhưng chị nhầm người rồi” cô nhỏ nhẹ nói,
” Không nhầm…. anh ta * chỉ vào anh * là chồng tôi, anh ta tên là Lý Minh Trung” cô ta là đang cố ý gây sự.
” Bằng chứng” cô hất mặt.
Anh ngồi kế bên cũng chả hiểu gì, con mẹ này đâu lòi ra rồi tự nhận là vợ anh, ảo tưởng vừa thôi, ông đây là chậu đã có chủ rồi nhá.
” Đây…. cô xem” cô ta quăng xấp ảnh hai người đang làm đăng ký kết hôn.
” Lừa tôi chắc…. ảnh photoshop thôi mà” cô cười khẩy nói rồi quay qua anh.
” Cô… cô…” cô ta cứng họng.
Bốp…. bốp….. tiếng vỗ tay lần lược vang lên.
” Chị làm tốt lắm…. ” Liên từ bàn ngoài sau bước lên nói.
” Hả?” cô khó hiểu.
” Đây là Ánh Khanh, bạn em….” Liên khoát tay cô bạn.
” Ý em là…. diễn kịch” cô
” Phải để thử chị có tin tưởng anh không” Liên.
” Rảnh ha…. ” Cô bĩu môi giận dỗi ngồi xuống tiếp tục chơi iPad.
” Giận à….” Liên.
” …..” Im lặng không trả lời.
” Em lần này quá đáng lắm đó” anh ngồi kế bên tuy không hiểu gì nhưng vẫn nói.
” Thôi được rồi…. em xin lỗi được chưa…. em sẽ chuộc lỗi bằng cách đưa chị đi du lịch được không” Liên mặt hối lỗi.
” Em xin lỗi vì đã gạt chị” Ánh Khanh cúi đầu.
” Thôi thôi…. chị cũng không muốn giận lâu…. à mà em Hứa rồi nhá… ngày mai đưa chị đi chơi. ” Cô quay lên nói.
” Rồi… đi ý đi” Liên.
” Cũng được…. có đến cùng Khoa không?”
” Có …. còn có cả Huy và Ny…”
” Kêu họ lại đây”
” Rồi”
Thế là 7 người ngồi ăn với nhau vui vẻ chuẩn bị cho chuyến di du lịch ngày mai.
—— ——
Tại Ý.
Tiệm cafe SYA ( see you again )
” Chị Băng lại tới à” Tiểu Thuần đang dọn bàn thì thấy nó mặt hớn hở.
” Ừ… hôm nay sao?” nó bước vào quầy.
” Tốt đẹp hết…. chị lại đây phụ tiếp bọ em sao, ” Tiểu Thuần.
” Ừ…. có khách tới để chị cho” nó bước ra.
” Chào quý khách” nó cúi đầu.
” Ơ…. là anh…” nó bất ngờ,
” Em…. làm ở đây sao” hắn cũng không kém.
” Chủ” nó lạnh lùng nói. tính bước vào lại bị hắn nắm lại.
” Nói chuyện với anh chút đi” hắn nói.
” Không phải hôm qua đã nói rồi sao?” nó hất mặt.
” Anh….” hắn
” Dù sao cũng là khách…. tôi mời anh một ly” nó giật tay bước vào trong. Hắn theo sau.
” Đây… không Cần trả” nó đưa ly nước cho hắn, rồi quay vào trong làm tiếp.
” Băng” Khánh từ cửa bước vào, lại thấy hắn đứng đó, lòng cảm thấy khó chịu
” Anh tớ rồi…. đi thôi ” nó mặt vui vẻ, tháo tạp dề.
” Đi” Khánh vui ra mặt, đưa tay cho nó khoát, vui vẻ ra ngoài.
” Băng” hắn thấy vậy liền giật tay nó lại. Và hôn nó trước mặt mọi người, có cả Khánh.
———— end chap ———–
Có thấy cái đoạn đi ăn nhà hàng có nhảm hông, tui thì thấy là cực nhảm luôn, tự mình viết rồi tự chê.
Tui cỡ này max lười luôn.
Để lại lời cmt trước khi rời khỏi.
Văn án sai sót gì thì bỏ qua.
Người viết:hannah-jolie……
18.5.2016
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó.
Lúc nảy hắn chỉ nói một câu là nếu hắn tin nó thì sao , rồi bỏ đi, nó cứ nghĩ là hắn sẽ xin lỗi nó, rồi kêu nó tha thứ, nhưng nó lầm, người như hắn không bao giờ Hạ thấp lòng tự trọng mà làm vậy. Đang mãi nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.
[ reng….. reng…. ]
” Nghe” đang mãi suy nghĩ nó không thèm nhìn số người gọi.
” Băng…. em phải không…. em pha… tút…. tút…. tút” đầu dây bên kia bất ngờ hỏi. Chỉ là cô định gọi cho Trung nhưng lại bấm nhầm số nó, cứ nghĩ là sẽ không còn xài nữa định tắt lại nghe tiếng của nó.
Nó cúp máy liền. Nói thật bây giờ nó không muốn nói chuyện với ai. Nhưng vì gì mà chị nó lại điện cho nó.
————————-
Việt Nam. 17h.
Tập đoàn Lý gia, phòng làm việc của chủ tịch.
” Anh, hồi lúc nảy em gọi nhầm vào số của Băng. Cứ nghĩ là không ai bắt máy nhưng có một chuyện đã xảy ra. ” Cô từ của phòng bước vào.
” Chuyện gì?” anh bỏ bút xuống rồi nói.
” Có người bắt máy, là Băng” cô đi lại chỗ anh ngồi, anh Thuận tay kéo anh ngồi trên đùi mình.
” Rồi sao” có vẻ như anh không để tâm đến.
” Anh này…. anh không thấy lạ sao” cô vỗ nhẹ vào vai anh.
” Lạ làm gì…. có người bắt máy, thì chứng tỏ người đó không muốn cắt đức mọi liên lạc với mình” anh nói lý.
” Ừ…. anh nói cũng đúng” cô gật đầu.
” Đi… Anh tan làm, chúng ta đi ăn, anh đã kêu quản gia đưa Minh Tuấn đến đây rồi” anh nói, tay vén tóc cho cô.
” Đi thôi” cô hớn hở.
Anh mỉm cười. Cô vẫn trẻ con như thế, nghe tới đồ ăn là vui vẻ.
… …
Nhà hàng.
” Papa… con muốn…. ăn gà rán” Minh Tuấn bặp bẹ nói.
” Được …. còn em ăn gì ” anh xoa đầu bé rồi quay qua cô.
” Cho em… cái này…. này lun…. ơ kia nữa…. cái này này….. rồi xong rồi hì hì ” cô liên tục chỉ vào menu.
Anh quay qua cô phục vụ nói gì đó rồi lại quay qua chơi game cùng Minh Tuấn. Cô cũng chẳng có gì làm lấy iPad ra chơi. ( au: nhà giàu quá mà )
Mọi chuyện sẽ rất êm đẹp khi không có sự xuất hiện của cô gái kia.
Cô gái đó ăn mặc hở han, cũng không phải dạng thiếu vải gì nhưng nhìn chung là không đẹp. Gương mặt thì đẹp, nhưng không biết tâm địa có đẹp giống người hay không.
Cô anh và Minh Tuấn cũng chả để tâm vào cô gái đó, nhưng cô ta lại không thích thế, tiến thẳng lại bàn đó mà lớn giọng nói.
” Con đ* kia, mày làm gì chồng tao” cô ta nói.
” Chị nói tôi” cô giật mình, buông iPad xuống nói.
” Phải…” cô ta khoanh tay, gật đầu.
” Xin lỗi nhưng chị nhầm người rồi” cô nhỏ nhẹ nói,
” Không nhầm…. anh ta * chỉ vào anh * là chồng tôi, anh ta tên là Lý Minh Trung” cô ta là đang cố ý gây sự.
” Bằng chứng” cô hất mặt.
Anh ngồi kế bên cũng chả hiểu gì, con mẹ này đâu lòi ra rồi tự nhận là vợ anh, ảo tưởng vừa thôi, ông đây là chậu đã có chủ rồi nhá.
” Đây…. cô xem” cô ta quăng xấp ảnh hai người đang làm đăng ký kết hôn.
” Lừa tôi chắc…. ảnh photoshop thôi mà” cô cười khẩy nói rồi quay qua anh.
” Cô… cô…” cô ta cứng họng.
Bốp…. bốp….. tiếng vỗ tay lần lược vang lên.
” Chị làm tốt lắm…. ” Liên từ bàn ngoài sau bước lên nói.
” Hả?” cô khó hiểu.
” Đây là Ánh Khanh, bạn em….” Liên khoát tay cô bạn.
” Ý em là…. diễn kịch” cô
” Phải để thử chị có tin tưởng anh không” Liên.
” Rảnh ha…. ” Cô bĩu môi giận dỗi ngồi xuống tiếp tục chơi iPad.
” Giận à….” Liên.
” …..” Im lặng không trả lời.
” Em lần này quá đáng lắm đó” anh ngồi kế bên tuy không hiểu gì nhưng vẫn nói.
” Thôi được rồi…. em xin lỗi được chưa…. em sẽ chuộc lỗi bằng cách đưa chị đi du lịch được không” Liên mặt hối lỗi.
” Em xin lỗi vì đã gạt chị” Ánh Khanh cúi đầu.
” Thôi thôi…. chị cũng không muốn giận lâu…. à mà em Hứa rồi nhá… ngày mai đưa chị đi chơi. ” Cô quay lên nói.
” Rồi… đi ý đi” Liên.
” Cũng được…. có đến cùng Khoa không?”
” Có …. còn có cả Huy và Ny…”
” Kêu họ lại đây”
” Rồi”
Thế là 7 người ngồi ăn với nhau vui vẻ chuẩn bị cho chuyến di du lịch ngày mai.
—— ——
Tại Ý.
Tiệm cafe SYA ( see you again )
” Chị Băng lại tới à” Tiểu Thuần đang dọn bàn thì thấy nó mặt hớn hở.
” Ừ… hôm nay sao?” nó bước vào quầy.
” Tốt đẹp hết…. chị lại đây phụ tiếp bọ em sao, ” Tiểu Thuần.
” Ừ…. có khách tới để chị cho” nó bước ra.
” Chào quý khách” nó cúi đầu.
” Ơ…. là anh…” nó bất ngờ,
” Em…. làm ở đây sao” hắn cũng không kém.
” Chủ” nó lạnh lùng nói. tính bước vào lại bị hắn nắm lại.
” Nói chuyện với anh chút đi” hắn nói.
” Không phải hôm qua đã nói rồi sao?” nó hất mặt.
” Anh….” hắn
” Dù sao cũng là khách…. tôi mời anh một ly” nó giật tay bước vào trong. Hắn theo sau.
” Đây… không Cần trả” nó đưa ly nước cho hắn, rồi quay vào trong làm tiếp.
” Băng” Khánh từ cửa bước vào, lại thấy hắn đứng đó, lòng cảm thấy khó chịu
” Anh tớ rồi…. đi thôi ” nó mặt vui vẻ, tháo tạp dề.
” Đi” Khánh vui ra mặt, đưa tay cho nó khoát, vui vẻ ra ngoài.
” Băng” hắn thấy vậy liền giật tay nó lại. Và hôn nó trước mặt mọi người, có cả Khánh.
———— end chap ———–
Có thấy cái đoạn đi ăn nhà hàng có nhảm hông, tui thì thấy là cực nhảm luôn, tự mình viết rồi tự chê.
Tui cỡ này max lười luôn.
Để lại lời cmt trước khi rời khỏi.
Văn án sai sót gì thì bỏ qua.
Người viết:hannah-jolie……
18.5.2016
/37
|