Mẹ nó và mẹ hắn đều đi lên lầu. Lên phòng nó. Cửa phòng khép hờ. Im ắng đến lạ thường. Hai người đẩy cửa vào trong, không thấy nó đâu. Ngó qua ngó lại một hồi thì thấy nó đang nằm ở trên cây táo bên cửa sổ ( tg: chị là khỉ cơ à – Băng : khỉ cái đầu mi, ta là người đàng hoàng, ăn nói tào lao, người gì mà kì cục, tại người ta thích mới nằm khỉ cái con khỉ nhà ngươi – tg: nói gì nói lắm thế, tui nhớ là bà ít nói lắm cơ mà – Băng : nhắc mới nhớ tự nhiên con tg cho tui cái vai gì mà câm như hến lạnh như nước đá thế – tg : tui thích, mà thôi tui viết tiếp 8 với bà mỏi hết cả miệng *** bây giờ quay lại truyện sau 5 phút làm nhảm của con tg ***)
Do là cửa sổ phòng nó thông với cây táo được trồng lâu đời rất to, tán cây rộng có thể nằm được trên đó.
“Tiểu Băng con làm gì trên đó thế?” mẹ nó nói.
Nó bỗng giật mình suýt té xuống sân may là giữ thăng bằng đc, mẹ nó và mẹ hắn ở trong này giật thót tim sợ nó rơi xuống. ” Này vào đây mẹ với bác biểu” mẹ nó ngoắc tay bảo vô nó nghe theo lếch từ từ vô.
“có chuyện gì không mẹ, bác gái?” nó ngồi xuông ghế hỏi.
“Con biết chuyện thằng Kha nó cho bạn nó ở đây không” mẹ hắn hỏi.
“có ạ!” Trả lời thản nhiên.
“Vậy con không hỏi nó về vấn đề này à”
“Có, nhưng anh ấy bảo là Liên bị thương nên ở lại”
“Ai làm cô ta bị thương?”
“Là tự cô ta làm” nó trả lời ngắn gọn lạnh lùng nhưng không thiếu lễ phép.
“tự cô ta làm thì tại sao lại ở đây?”
“Tại cô ta nói là con làm cho cô ta bị thương, nhưng con không có vì vậy anh ấy cho cô ta ở lại đây!”
“Là cô ta tự làm mình bị thương sao!” mẹ hắn hỏi lại lần nữa
“Vâng”
Mẹ nó nảy giờ không hỏi nó một lời nào, bà chỉ để mẹ hắn nói, hỏi rõ mọi chuyện và để mẹ hắn giải quyết, mọi chuyện chắc chắn sẽ êm xuôi.
Không ai ngờ là nó bây giờ rất ngoan, lại thật thà khác với thường ngày giọng nói bớt lạnh, thêm vào lễ phép kính trọng. Nếu nói vậy chẳng lẽ nó là người hai mặt. Nhưng không có ai biết rằng nó làm vậy vì có một mối thù, thù này nó không trả được thì nó sẽ ân hận suốt đời. Làm sao nó có thể trơ mắt đứng nhìn người chị nó yêu thương nhất lại phải bỏ nó mà đi về nơi xa xăm như vậy.
“Cháu đi xuống dưới nhà với bác, cả chị nữa…” mẹ hắn nắm tay kéo nó xuống dưới nhà và mẹ nó đi theo sau.
Cảnh nhà dưới vẫn im lặng, hắn, Liên, Ny, Huy đang ngồi trên sofa suy nghĩ gì đó, mà người lo lắng nhất là hắn.
Thấy nó, mẹ nó, mẹ hắn đi xuống thì 4 người họ đứng dậy ( ba nó và ba hắn đi đâu mất tiêu rồi )
“Kha, Tiểu Băng ngồi xuống, chị cũng ngồi xuống luôn” mẹ nó là người đầu tiên phá tân sự im lặng của gian phòng. Ny, Liên, Huy cũng không biết phép tắt mà ngồi xuống. ” Tôi không có bảo các người ngồi…” mẹ nó thấy chướng mắt bảo. Ba người giật thót đứng lên. ” Bác gái…. đó…” ” con im ngay…” chưa để hắn nói hết mẹ hắn đã xen vào cắt lời.
“Bây giờ tôi muốn làm rõ chuyện này… * mẹ hắn nhìn Liên * cô Liên cô nói là bị thương?” mẹ hắn hỏi Liên.
“Dạ…” Câu trả lời của Liên có một chút lo sợ.
“Vậy ai làm cô bị thương? ” bà hỏi tiếp.
“Là….. Băng…..” lại một câu trả lời lo sợ nhưng có chút chần chừ.
“SAI….” bà nghe câu trả lời liền la lên.
Mọi người đều giật mình nhất là Liên, trừ nó, mẹ nó, mẹ hắn là Bình thường.
“Tôi nói cho cô biết cô gạt được Kha nhưng chúng tôi thì không!” bà gắt lên.
“Bác… bác…. nói vậy… là sao ạ” Liên nói mãi mới ra một câu mắt không dám nhìn thẳng vào bà.
“Trong nhà này có camera….” Bà.
Lại một câu nói nữa làm mọi người đứng hình, ngay cả nó và hắn còn không biết huống chi là cô ta, chỉ có mẹ nó ba nó, mẹ hắn ba hắn biết thôi.
“Sao ? trong nhà này có camera…” Liên bất ngờ, sợ là kế hoạch bị lộ tẩy.
“Phải… và nếu như cô nói là Băng nó làm cô bị thương vậy hãy chứng Minh đó là sự thật. ”
“Tôi….” Liên biết cô đã hết đường lui.
“Và nếu muốn chứng Minh thì bây giờ mở camera lên coi” mẹ nó lên tiếng, bà im lặng nảy giờ rồi bà không thể nhịn nữa.
“Dạ… thôi…. thật ra là…. con… con tự … làm mình… bị thương” mặt Liên toát mồ hôi.
Hắn bây giờ mới biết được sự thật, là nó không có sai, là cô ta tự làm mình bị thương, nó không có làm gì cả, việc hắn cho Liên ở lại nó cũng không cấm cảng, nếu vậy hắn phải tức giận với Liên, hắn phải xin lỗi nó, phải nói rõ với nó. Nhưng hắn không làm như vậy ngược lại hắn còn nói một câu làm mọi người bất ngờ.
———— end chap 8———–
Do là cửa sổ phòng nó thông với cây táo được trồng lâu đời rất to, tán cây rộng có thể nằm được trên đó.
“Tiểu Băng con làm gì trên đó thế?” mẹ nó nói.
Nó bỗng giật mình suýt té xuống sân may là giữ thăng bằng đc, mẹ nó và mẹ hắn ở trong này giật thót tim sợ nó rơi xuống. ” Này vào đây mẹ với bác biểu” mẹ nó ngoắc tay bảo vô nó nghe theo lếch từ từ vô.
“có chuyện gì không mẹ, bác gái?” nó ngồi xuông ghế hỏi.
“Con biết chuyện thằng Kha nó cho bạn nó ở đây không” mẹ hắn hỏi.
“có ạ!” Trả lời thản nhiên.
“Vậy con không hỏi nó về vấn đề này à”
“Có, nhưng anh ấy bảo là Liên bị thương nên ở lại”
“Ai làm cô ta bị thương?”
“Là tự cô ta làm” nó trả lời ngắn gọn lạnh lùng nhưng không thiếu lễ phép.
“tự cô ta làm thì tại sao lại ở đây?”
“Tại cô ta nói là con làm cho cô ta bị thương, nhưng con không có vì vậy anh ấy cho cô ta ở lại đây!”
“Là cô ta tự làm mình bị thương sao!” mẹ hắn hỏi lại lần nữa
“Vâng”
Mẹ nó nảy giờ không hỏi nó một lời nào, bà chỉ để mẹ hắn nói, hỏi rõ mọi chuyện và để mẹ hắn giải quyết, mọi chuyện chắc chắn sẽ êm xuôi.
Không ai ngờ là nó bây giờ rất ngoan, lại thật thà khác với thường ngày giọng nói bớt lạnh, thêm vào lễ phép kính trọng. Nếu nói vậy chẳng lẽ nó là người hai mặt. Nhưng không có ai biết rằng nó làm vậy vì có một mối thù, thù này nó không trả được thì nó sẽ ân hận suốt đời. Làm sao nó có thể trơ mắt đứng nhìn người chị nó yêu thương nhất lại phải bỏ nó mà đi về nơi xa xăm như vậy.
“Cháu đi xuống dưới nhà với bác, cả chị nữa…” mẹ hắn nắm tay kéo nó xuống dưới nhà và mẹ nó đi theo sau.
Cảnh nhà dưới vẫn im lặng, hắn, Liên, Ny, Huy đang ngồi trên sofa suy nghĩ gì đó, mà người lo lắng nhất là hắn.
Thấy nó, mẹ nó, mẹ hắn đi xuống thì 4 người họ đứng dậy ( ba nó và ba hắn đi đâu mất tiêu rồi )
“Kha, Tiểu Băng ngồi xuống, chị cũng ngồi xuống luôn” mẹ nó là người đầu tiên phá tân sự im lặng của gian phòng. Ny, Liên, Huy cũng không biết phép tắt mà ngồi xuống. ” Tôi không có bảo các người ngồi…” mẹ nó thấy chướng mắt bảo. Ba người giật thót đứng lên. ” Bác gái…. đó…” ” con im ngay…” chưa để hắn nói hết mẹ hắn đã xen vào cắt lời.
“Bây giờ tôi muốn làm rõ chuyện này… * mẹ hắn nhìn Liên * cô Liên cô nói là bị thương?” mẹ hắn hỏi Liên.
“Dạ…” Câu trả lời của Liên có một chút lo sợ.
“Vậy ai làm cô bị thương? ” bà hỏi tiếp.
“Là….. Băng…..” lại một câu trả lời lo sợ nhưng có chút chần chừ.
“SAI….” bà nghe câu trả lời liền la lên.
Mọi người đều giật mình nhất là Liên, trừ nó, mẹ nó, mẹ hắn là Bình thường.
“Tôi nói cho cô biết cô gạt được Kha nhưng chúng tôi thì không!” bà gắt lên.
“Bác… bác…. nói vậy… là sao ạ” Liên nói mãi mới ra một câu mắt không dám nhìn thẳng vào bà.
“Trong nhà này có camera….” Bà.
Lại một câu nói nữa làm mọi người đứng hình, ngay cả nó và hắn còn không biết huống chi là cô ta, chỉ có mẹ nó ba nó, mẹ hắn ba hắn biết thôi.
“Sao ? trong nhà này có camera…” Liên bất ngờ, sợ là kế hoạch bị lộ tẩy.
“Phải… và nếu như cô nói là Băng nó làm cô bị thương vậy hãy chứng Minh đó là sự thật. ”
“Tôi….” Liên biết cô đã hết đường lui.
“Và nếu muốn chứng Minh thì bây giờ mở camera lên coi” mẹ nó lên tiếng, bà im lặng nảy giờ rồi bà không thể nhịn nữa.
“Dạ… thôi…. thật ra là…. con… con tự … làm mình… bị thương” mặt Liên toát mồ hôi.
Hắn bây giờ mới biết được sự thật, là nó không có sai, là cô ta tự làm mình bị thương, nó không có làm gì cả, việc hắn cho Liên ở lại nó cũng không cấm cảng, nếu vậy hắn phải tức giận với Liên, hắn phải xin lỗi nó, phải nói rõ với nó. Nhưng hắn không làm như vậy ngược lại hắn còn nói một câu làm mọi người bất ngờ.
———— end chap 8———–
/37
|