Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.5 - Chương 21 - Chương 12 (2)

/285


Độc Cô Thiên Thiên mang theo Độc Cô Thiên Diệp đi lên trên, vừa đi vừa nói về mấy người này: "Các nàng đều là người của chi thứ hai và thứ ba, thiên phú cũng tốt, cũng kiên trì tu luyện. Địa vị các nàng coi như có vẻ cao, cho nên nói chuyện hơi hống hách, muội đừng để trong lòng."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Muội không để ở trong lòng." Nàng nghĩ: ta không mang thù, bởi vì thù đã báo rồi !

Tử Tiêu sủng nịch nhìn nàng, động tác nhỏ của nàng không giấu giếm được hắn, nhưng hắn lại yêu tính tình có cừu oán tất báo này của nàng. Không đi bao xa, chợt nghe phía dưới truyền ra một trận kêu la.

"Rất ngứa, sao trên người ta ngứa như vậy?"

"Ta cũng ngứa, sẽ không là khi tu luyện dính thứ gì không tốt chứ ?"

"Có thể là bọn họ giở trò quỷ hay không?"

"Một phế vật có thể làm cái quỷ gì? Đi về tắm rửa trước nói sau."

Hác Bằng Du nghe thấy giọng nói phía dưới, cười to, hỏi Độc Cô Thiên Diệp: "Muội làm cái gì bọn họ? Khiến bọn họ khó chịu thành như vậy?"

Độc Cô Thiên Diệp mở tay ra, biểu tình rất là vô tội, nói: "Chỉ là một chút phấn ngứa thôi. Cùng lắm là ngứa thôi."

Nghe thấy phấn ngứa, trong lòng Hác Bằng Du sợ hãi một trận, lúc trước hắn bị Độc Cô Thiên Diệp làm thí nghiệm rồi, cái cảm giác cả người đều ngứa này khiến bây giờ lòng hắn còn sợ hãi. Lúc trước hắn chọc tới Độc Cô Thiên Diệp, nhưng dù sao cũng là sư huynh muội, ba ngày nàng đã cho hắn giải dược. Giờ những người đó chọc tới nàng, không mười ngày nửa tháng thời gian đừng nghĩ ra ngoài.

Độc Cô Thiên Thiên nghe thấy nói nàng hạ phấn ngứa cho bọn họ, cũng không trách cứ nàng, nói: "Mấy người kia cũng quả thật nên giáo huấn một chút, ỷ vào thiên phú của mình trong gia tộc tính tốt, thường xuyên đi ra ngoài gây chuyện thị phi."

Trong lúc nói chuyện mấy người đã đi đến chỗ Độc Cô Dật Lan.

"Đi thôi." Độc Cô Dật Lan đợi bọn họ, xoay người tiếp tục đi lên trên.

Độc Cô Thiên Kỳ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, chuyện phía dưới hắn thấy rõ ràng, cũng không cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp làm không tốt, ngược lại còn còn cổ vũ : "Lần sau lại thấy loại này, muội cứ trực tiếp đá bay nàng!"

Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói Độc Cô Thiên Kỳ chọc cười, buồn bã trong lòng cũng tan một ít.

Lại đi lên trên mấy phút, bọn Độc Cô Thiên Diệp đi trước một viện. Khác với những phòng khác trên ngọn núi này, viện này chỗ lớn hơn rất nhiều, hình dạng cũng ngăn nắp, toàn bộ đối xứng trái phải, cảm giác rất cổ xưa, không có linh động như những viện khác.

"Dật Lan thiếu gia, phu nhân nói chỉ có người Độc Cô gia mới có thể đi vào, hai vị này phải đợi trong sân." Một thị vệ chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng lên tới, nhắn dùm ý tứ của Phượng Tam Muội.

Cước bộ Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, không đi nữa.

Độc Cô Dật Lan nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, giải thích: "Gia tộc có quy định này, ngoại nhân không cho tiến vào chủ viện."

Tử Tiêu đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, kéo tay nàng, nói: "Ta là vị hôn phu của nàng, không phải ngoại nhân."

"Ta là ca ca của nàng, cũng không tính ngoại nhân." Hác Bằng Du cũng nói, chỉ đổi sư huynh thành ca ca. Bằng không vừa nghe sư huynh, sẽ bị lộ. Phế vật làm sao có sư huynh chứ !

Cái kia thị vệ khó xử nhìn Độc Cô Thiên Diệp đã dừng bước, không nghĩ tới tính tình của nàng lớn như vậy. Mà Độc Cô Dật Lan cũng chấp nhận nàng như vậy! Nhưng nghĩ đến hắn thương yêu nhất là phụ thân của nàng, thì có thể hiểu.

"Ngươi đi vào nói cho tổ mẫu. Để bà dàn xếp một chút." Độc Cô Dật Lan nói với thị vệ.

Thật sự rất nhân nhượng nàng ! Trong lòng thị vệ nghĩ, nhưng không dám nói, xoay người đi vào nói với Phượng Tam Muội .

"Nga? Còn có vị hôn phu và ca ca?" Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói của thị vệ cũng không tức giận, nói: "Bọn họ không vào nàng sẽ không vào sao? Tính tình này thật là giống phụ thân nàng. Ngươi để bọn họ cùng nhau vào đi. Dù sao những quy củ tệ hại này cũng phải sửa lại ."

"Dạ." Thị vệ đi ra ngoài, nói với bọn Độc Cô Thiên Diệp: "Phu nhân gọi các ngươi vào."

Mấy người Độc Cô Thiên Diệp đi vào, Độc Cô Dật Lan hành lễ với người ngồi ở trên, nói: "Tổ mẫu, chúng con đã về."

"Bà cố." Hai người Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ cũng hô.

Phượng Tam Muội uống xong trà trong ly, hỏi: "Ngươi nói đã có Hỏa Long đan, là thật ?"

Độc Cô Dật Lan lấy bình ngọc ra đưa cho Phượng Tam Muội, nói: "Tổ mẫu, đây là Hỏa Long đan. Là Bách Lý Tà luyện chế trong trận đấu luyện đan sư cuối cùng."

Phượng Tam Muội đổ đan dược trong bình ngọc ra tay, một luồng khí nhất thời đập vào mặt. Bà nhìn nhìn đan văn trên đan dược, không nghĩ tới đan dược cấp mười còn xuất hiện đan văn.

Bà thu hồi đan dược, nói: "Tên của Bách Lý Tà ta cũng nghe nói, có mời được Hắc Bạch Vô Thường không ?"

"Bọn họ nói sẽ tiến cử sư điệt bọn họ là Bách Lý Tà lại đây, nếu ‘hắn’ không được, bọn họ lại đến."

"Sư điệt bọn họ? Ai?"

"Khụ khụ, đúng là Bách Lý Tà luyện chế Hỏa Long đan, nhưng vì có chuyện không thể cùng đến với chúng con." Vì Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Dật Lan đành nói dối.

"Ân. Con phải phụ trách liên hệ với bọn họ. Thân thể tổ phụ con không thể kéo dài." Phượng Tam Muội dặn dò nói.

"Con sẽ." Độc Cô Dật Lan hồi đáp.

"Hai người Thiên Thiên và Thiên Kỳ cũng vất vả, đi về nghỉ ngơi trước đi." Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ nói.

"Dạ, bà cố, chúng con có thời gian lại đến thăm ngài." Độc Cô Thiên Thiên nói, liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, đi khỏi với Độc Cô Thiên Kỳ.

Tuy rằng từ nãy đến giờ Phượng Tam Muội nói chuyện với bọn Độc Cô Dật Lan, nhưng vẫn đang quan sát Độc Cô Thiên Diệp, phát hiện nàng cũng không bất mãn, cũng không cảm thấy mình rất thấp kém, chỉ im lặng đứng đó.

"Ngươi là Độc Cô Thiên Diệp?" Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Phải." Độc Cô Thiên Diệp đơn giản thừa nhận, không có lời nói.

"Ngươi rất bất mãn với gia tộc?" Phượng Tam Muội tiếp tục hỏi.

"Ngươi nói xem?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi ngược lại.

"Vì sao?"

"Đối với gia tộc muốn giết chết ta và mẫu thân ta, ta có thể có thiện cảm gì ?" Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo trả lời.

Phượng Tam Muội biết nàng biết được chuyện Độc Cô Vân Hằng mang người đi đại lục Huyền Nguyệt, khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Thu Thủy thì muốn giết chết hai người.

"Nhưng các ngươi còn sống." Phượng Tam Muội nói.

"Cho nên các ngươi cũng còn sống." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

"A, khẩu khí thật lớn." Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra vui giận.

"Quá khen."

"Ngươi trở về lần này là muốn làm gì?" Phượng Tam Muội hỏi.

"Không có gì, chỉ về xem gia tộc cha ta từng sống có dáng vẻ gì." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phượng Tam Muội, khí thế không kém gì bà.

Nói đến Độc Cô Dật Hiên, ánh mắt Phượng Tam Muội mềm mại xuống, thật lâu sau mới mở miệng, nói: "Ngươi còn chưa gọi ta là bà cố."

Hả?

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp chưa phản ứng lại kịp, Phượng Tam Muội thở dài, lập lại lời nói vừa rồi: "Phụ thân con gọi ta tổ mẫu, con còn chưa gọi ta bà cố."

Đây là thừa nhận nàng? !

"Lúc trước các ngươi muốn giết ta, giờ dễ dàng thừa nhận ta như vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp thốt ra nghi vấn trong lòng.

Phượng Tam Muội thở dài nói: "Lúc trước sau khi ông cố phụ con về thì rất hối hận. Lúc ấy nói cũng là tức giận, chứ không phải thật sự nghĩ vậy. Nếu trước khi thành hôn còn có khả năng ngăn trở một chút, nhưng đã có con rồi, còn so đo vấn đề thân phận gì cũng đã quá chậm."

"Nhưng ta là phế vật không thể tu luyện." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thiên tài có cuộc sống thiên tài, phế tài có thoải mái phế tài." Phượng Tam Muội dựa vào ghế, hơi mệt mỏi nói, "Con không thể tu luyện, sẽ sống cả đời vô cùng đơn giản. Dù phụ thân con có năng lực kinh diễm đại lục thì thế nào, cuối cùng còn không phải..."

Độc Cô Thiên Diệp thật không ngờ Phượng Tam Muội cư nhiên có suy nghĩ này, nàng nghĩ một cửa này của bà sẽ rất khó qua !

"Thiên Diệp, bà cố nhận con, con còn không kêu bà cố!" Độc Cô Dật Lan thúc giục.

"Bà cố…." Lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp kêu, còn hơi không được tự nhiên.

"Ha ha, bé ngoan." Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tuy không thể tu luyện, nhưng tính tình lại cùng giống phụ thân nàng, rất cương trực. Nhưng lại khiến bà thích vô cùng!

"Con không thể tu luyện, những chuyện không có thì đừng nghĩ, cứ đây sống là được. Tuy rằng bà cố có một phen tuổi, nhưng cho con một cuộc sống an ổn vẫn làm được."

Người không thể tu luyện sống lâu cũng chỉ một trăm tuổi, mà giờ bà hứa cho nàng vài thập niên bình an vẫn là được.

"Bà cố..." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phượng Tam Muội, trong lòng hơi cảm động.

"Viện của phụ thân vẫn còn, ta vẫn để người quét tước đúng hạn. Con cứ ở viện của phụ thân con đi. Thiếu thứ gì trực tiếp bảo tam bá đặt mua. Của con, ách, vị hôn phu và ca ca, cũng tạm thời tới đó ở đi." Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, nói: "Hắn cũng không thể tu luyện hả? Các con là quen biết thế nào?"

"Hắn có thể tu luyện." Độc Cô Thiên Diệp nói, linh lực dao động rõ ràng như vậy cũng nhìn không ra sao.

"Thiên Diệp, ta cũng nhìn ra con là một người có chủ kiến. Con tìm vị hôn phu nên tìm một người như con. Bằng không khi con già đi, hắn lại còn rất trẻ, sẽ có rất nhiều vấn đề. Hơn nữa hắn vừa nhìn thì sẽ không là người bình thường, con đi theo hắn,sẽ mệt chết đi. Thừa dịp bây giờ còn chưa thành hôn, tự suy nghĩ cho tốt!"

"Bà cố, ngài không thể để tiểu Diệp nhi làm một người không chịu trách nhiệm !" Tính cách từ trước đến nay của Tử Tiêu lại xuất hiện .

"Ừ?"

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Tiểu Diệp nhi đã nói sẽ phụ trách với con, giờ ngài bảo nàng đổi ý, đây không phải bảo nàng làm một người không chịu trách nhiệm sao?"

Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy nàng gật đầu, xoa xoa cái trán của mình, nói: "Ai, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, chúng ta quản không được."

Phượng Tam Muội cho là hai người bọn họ đã có cuộc sống vợ chồng thực chất, mà Độc Cô Thiên Diệp thừa nhận chỉ là chuyện mình nói sẽ chịu trách nhiệm. Hiểu lầm cứ như vậy mà sinh ra !

"Ta mệt mỏi, các con đi xuống trước. Dật Lan, con mang Thiên Diệp đi phòng ngũ đệ con đi." Phượng Tam Muội phất phất tay, để bọn họ đi về.

Ra khỏi viện, Độc Cô Dật Lan nói: "Ta mang con đi phòng ở của ngũ đệ trước, ngay trên ngọn núi đối diện kia. Con xem, là viện đó đó, bên trong có một cây đại thụ."

Độc Cô Thiên Diệp xa xa nhìn lại, nhìn thấy trên núi đối diện có một cái viện, không lớn, toàn bộ dùng đá cẩm thạch màu trắng xây thành.

Xuống núi lại vẫn đi bộ như cũ, sau khi ra khỏi nơi này có thể ngự không phi hành. Nếu tất cả mọi nơi đều không thể phi hành,vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Đi vào viện của Độc Cô Dật Hiên, Độc Cô Thiên Diệp không dám đi vào, có lẽ đây là cái gọi là cận hương tình khiếp.[tình cảm sợ hãi khi đến gần quê]

"Đi thôi. Ta thường xuyên đến xem viện của Ngũ đệ, không hoang phế như những viện khác." Độc Cô Dật Lan cửa viện ra rồi đi vào.

Độc Cô Thiên Diệp hít sâu một hơi, đi theo Độc Cô Dật Lan vào. Vừa vào cửa thì thấy hoa sơn trà nở đỏ như lửa trong sân.

"Không nghĩ tới phụ thân thích hoa này." Độc Cô Thiên Diệp cảm thán nói.

Trong sân rất đơn giản, trừ hoa sơn trà không có gì nữa. Xuyên qua sân, mấy người tới trước phòng ốc. Sau khi Độc Cô Dật Lan giới thiệu tất cả phòng một phen, thì để bọn họ tự nghỉ ngơi. Nói ngày mai lại dẫn bọn họ đi gặp Phượng Tam Muội, làm cho nàng dẫn bọn họ đi nhìn Độc Cô Vân Hằng.

Độc Cô Thiên Diệp tìm vị trí bên cạnh chủ ốc, sau khi nói câu các ngươi tùy ý với bọn Tử Tiêu thì đóng cửa . Tử Tiêu và Hác Bằng Du nhìn nhìn, đều tự tìm một gian phòng ở lại. Tử Tiêu đương nhiên ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du tùy tiện chọn một gian.

Vừa mới về gia tộc, nàng cần thời gian nhất định để thích ứng một chút.

Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Dật Lan tìm Độc Cô Thiên Diệp, nói hôm nay những người của mấy chi khác tới, thương nghị với Phượng Tam Muội ở phòng nghị sự chuyện của Độc Cô Thiên Diệp và biện pháp cứu trị Độc Cô Vân Hằng. Bọn họ phải trễ một chút mới có thể đi tìm Phượng Tam Muội. Khi hắn đến Độc Cô Thiên Diệp đang làm bữa sáng, vì thế hắn không chút khách khí ngồi xuống cùng ăn.

"Không nghĩ tới tay nghề Thiên Diệp tốt như vậy." Độc Cô Dật Lan khoa trương sờ sờ bụng hắn, ợ một tiếng, khiến hắn đột nhiên rất ngượng ngùng.

Đoán rằng thời gian tới rồi, bọn họ bắt đầu chậm rãi đi xuống núi. Còn tưởng rằng sau khi tới là có thể nhìn thấy Phượng Tam Muội, không nghĩ tới thị vệ nói những người đó đều còn ở bên trong. Bọn họ chỉ có thể đợi một chút.

Trong phòng nghị sự, Phượng Tam Muội nghe ý kiến mọi người, trong lòng lại nghĩ không biết lúc này Độc Cô Thiên Diệp đã rời giường chưa.

"Đại tẩu, giờ đã có Hỏa Long đan, khi nào thì chúng ta mới có thể chữa thương cho đại ca?" Chi thứ hai nhìn Phượng Tam Muội hỏi.

"Chữa thương không phải chỉ cần Hỏa Long đan là được. Tuy chúng ta đã có Hỏa Long đan, nhưng sau khi lão gia tỉnh lại nhất định phải lập tức tiến hành trị liệu. Giờ người của Công hội Luyện đan sư còn chưa đến, chúng ta chỉ có thể đợi." Phượng Tam Muội nói.

"Chẳng lẽ lần này Dật Lan không mời được Hắc Bạch Vô Thường sao?" Người của chi thứ ba hỏi.

"Không có, bọn họ đề cử sư điệt bọn họ đến."

"Sư điệt Hắc Bạch Vô Thường? Là quán quân đại hội luyện đan sư lần này - Bách Lý Tà đúng không ?"

Phượng Tam Muội gật gật đầu, nói, "Nhưng chúng ta cũng không thể chỉ có chiêu thức này. Chỉ cần là biện pháp có thể cứu trị lão gia, chúng ta đều phải thử một lần."

"Được."

"Còn chuyện gì không?" Phượng Tam Muội cảm thấy đây thân thể của mình gần đây càng ngày càng không tốt, vừa mới đứng lên không bao lâu đã mệt nhọc.

"Vì sao đại tẩu đồng ý cho phế vật kia về gia tộc?" Người của chi thứ ba đột nhiên mở miệng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status