Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.5 - Chương 24 - Chương 13 (3)

/285


"Bách Lý Tà còn chưa đến, cho nên ông còn đang hôn mê. Bà cũng không biết mình trúng Kỳ Hương. Lúc nên mệt rã rời thì mệt rã rời." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, quyết định không chấp Độc Cô Vân Hằng nữa.

"Con là nói tương kế tựu kế?" Độc Cô Dật Lan hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Nhưng con còn là phải giải độc trên người bà cố. Đến lúc đó nà chỉ cần giả vờ giả vịt là được rồi. Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của con. Còn có thân thể hai người lúc này trực tiếp ăn đan dược bổ thì cũng không tốt, tốt nhất là thực bổ. Con sẽ làm mỗi ngày rồi mang lại đây cho hai người."

"Được." Phượng Tam Muội gật đầu.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Dật Lan rời khỏi sơn động, để không gian lại cho bọn họ. Lúc đi ra còn nghe giọng nói của Độc Cô Vân Hằng: "Bây giờ gia tộc loạn như vậy, nàng không thể tu luyện, nàng đón nàng tiếp về làm gì?"

Nói như vậy ngươi dám nói trước mặt của ta mặt không ? Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, khóe miệng cong lên.

Tin tức Độc Cô Vân Hằng tỉnh lại quả nhiên không truyền ra, ông vẫn là ở lại trong sơn động, lúc không có ai thì tu luyện khôi phục thực lực của mình, khi có người đến nằm giả vờ giả vịt.

Mỗi ngày Độc Cô Thiên Diệp đúng hạn bưng đồ ăn tới cho ông, hai người thường xuyên ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, làm Phượng Tam Muội dở khóc dở cười. Nhưng thân thể ông dưới sự điều trị của dược thiện và dược dục của Độc Cô Thiên Diệp, chậm rãi khôi phục .

Đơn giản điều trị thân thể Phượng Tam Muội một chút, Độc Cô Thiên Diệp chọn một buổi chiều giải kỳ hương trên thân thể bà, sau đó để bà đeo trên người một túi hương, bên trong là dược liệu khắc chế Tử Dạ trúc.

Phượng Tam Muội dựa theo lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nên uống trà thì uống trà, nên mệt rã rời thì mệt rã rời, thường xuyên làm bộ ngủ gục trong lúc xử lý sự vụ gia tộc. Người khác nhìn thấy mừng thầm trong lòng.

Còn chưa đầy nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, người nơi này không có khái niệm lễ mừng năm mới, cũng không chúc mừng gì. Nhưng hôm nay có người đến, còn đến chỗ của Độc Cô Thiên Diệp gây chuyện !

Khi Độc Cô Thiên Diệp ở trong sân lật xem bản bách khoa toàn thư về trận pháp lúc trước được đến, nếu muốn cứu phụ mẫu của mình ra sớm một chút, nàng phải tinh thông trận pháp mới được, bằng không không cứu được cha mẹ, còn có thể làm mình mất mạng.

Hác Bằng Du ngủ trong phòng, Tử Tiêu bưng hoa quả đã gọt xong cho nàng, dùng tăm chọn mình tước mà uy Độc Cô Thiên Diệp. Giờ nàng cũng đã quen với Tử Tiêu, một ngụm cắn xuống từ tay hắn.

"Giữa ban ngày làm loại chuyện này, thật sự rất biết xấu hổ." Từ ngoài viện một giọng nữ thanh thúy truyền đến, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu nhìn lại, một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu tím đứng bên ngoài. Ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp tràn ngập khinh bỉ và khinh thường.

"Ngươi là ai?" Tử Tiêu cau mày hỏi.

Nàng kia thấy Tử Tiêu nói chuyện với nàng, ngượng ngùng cười, nói: "Ta là nữ nhi nàng nhị bá, tên Độc Cô Thiên Lan. Xin hỏi công tử xưng hô thế nào."

Tử Tiêu lười trả lời, cúi đầu chọn một miếng hoa quả uy cho Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp há mồm ăn sau đó mới xoay người nhìn Độc Cô Thiên Lan, nói: "Hóa ra là nữ nhi nhị bá, không biết tỷ tỷ đến đây có chuyện gì ?"

Thiên Lan, Thiên Lam, thật sự là một cái tên khiến cho nàng thích không nổi !

Độc Cô Thiên Lan thấy Tử Tiêu không để ý tới nàng, trong lòng khó chịu một trận, lại nhìn thấy dáng vẻ hắn uy Độc Cô Thiên Diệp ăn hoa quả, càng cảm thấy chướng mắt. Nàng đã về hai ngày, trong lúc vô ý nhìn thấy Tử Tiêu, bề ngoài tuấn dật của hắn, tà mị cả người phát ra, làm cho nàng mê muội thật sâu. Sau đó hỏi thăm mới biết, hắn dĩ nhiên là vị hôn phu của phế vật kia!

Dựa vào cái gì phế vật kia có thể có được thiên tốt như vậy hạ! Chỉ có nàng mới xứng đôi với thiên nhân chi tư của hắn. Sau khi dày vò hai ngày, cuối cùng nàng cũng gom đủ dũng khí đi tới cái viện hoang này. Ai biết vưa tới thì nhìn thấy trường hợp Tử Tiêu uy Độc Cô Thiên Diệp ăn hoa quả, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên cứ như vậy ăn vào, cảm thấy đặc biệt chói mắt, nhất thời khống chế không được, mới xuất khẩu châm chọc.

Lúc này Tử Tiêu không để ý tới nàng, ngược lại là Độc Cô Thiên Diệp chào hỏi nàng, khiến nàng cảm thấy rất nhục nhã. [rin : ta nói, không ai có thể khinh thường bạn nếu bạn không cho phép, bạn Thiên Lam nghĩ như vậy là muốn người ta khinh thường mà]

"Không có việc gì, ta nghe nói nữ nhi ngũ thúc về gia tộc, nên đến thăm muội muội." Độc Cô Thiên Lan nói xong, tự mình đẩy cửa đi rồi đi vào.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ uốn éo uốn éo khi đi đường của nàng, da gà trên người nổi lên. Bảo Tử Tiêu đi chuyển một cái ghế dựa ra cho nàng ngồi.

"Ngồi cái gì, ngồi sẽ béo lên, đứng có vẻ tốt." Mí mắt Tử Tiêu cũng không nâng một chút, tiếp tục uy Độc Cô Thiên Diệp ăn hoa quả, "Ngươi gần đây mệt như vậy, nên bồi bổ cho tốt mới được."

Gần đây Độc Cô Thiên Diệp điều trị thân thể cho bọn Phượng Tam Muội, luôn luôn làm dược thiện khác nhai, còn phải nghiên cứu trận pháp, tu luyện linh lực, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Tử Tiêu đến Luyện Yêu Hồ tìm chút linh quả cho nàng, lúc rảnh thì cho nàng ăn.

Tử Tiêu nói là loại mệt này, nhưng đến lỗ tai Độc Cô Thiên Lan thì thành hai người mỗi ngày ở trên giường điên loan đảo phượng mới mệt, nghĩ có thể cùng người hết sức tuấn mỹ như vậy, như vậy, mặt của nàng không tự giác đỏ bừng .

Tử Tiêu liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Lan một cái, thấy rành mạch lòng của nàng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chán ghét.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn gương mặt hồng hồng của Độc Cô Thiên Lan, khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ sao mặt của ngươi lại đỏ?"

Độc Cô Thiên Lan nghĩ rằng Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấu tâm tư của nàng, cố ý châm chọc nàng, trong lòng mắng tiện nhân, trên mặt lại cười cười: "Hôm nay quá nóng, nóng." Sau đó nhìn Tử Tiêu hỏi: "Không biết vị công tử này là?"

"Hắn là vị hôn phu của ta." Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh mắt hoa si của Độc Cô Thiên Lan rơi trên người Tử Tiêu, trong lòng rất không thoải mái, biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.

Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, nghe chính mồm nàng nói mình là vị hôn phu của nàng, khóe miệng ức chế không được cong lên. Độc Cô Thiên Lan nhìn thấy hai biến thành trái tim hồng.

"Muội muội à, không phải tỷ tỷ nói ngươi, người không thể tu luyện như ngươi, ở cùng người tu luyện là không tốt, muội muội ngươi phải nghĩ rõ ràng."

"Nga? Có cái gì không tốt ?" Độc Cô Thiên Diệp cười hỏi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

"Người không thể tu luyện sống lâu cũng chỉ trên dưới một trăm tuổi, ba bốn mươi tuổi sẽ bắt đầu già đi, ngươi nếu cùng người tu luyện, hắn sẽ ghét bỏ ngươi." Độc Cô Thiên Lan nói.

Độc Cô Thiên Diệp tự hỏi một chút, gật đầu đồng ý, sau đó vô cùng đáng thương hỏi Tử Tiêu: "Ta sẽ già đi, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"

Tử Tiêu bị ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp nhìn xem mà tâm thần nhộn nhạo, hận không thể hóa thân thành sói ăn nàng luôn. Hắn sủng nịch vỗ mái tóc của nàng, nói: " Sao ta có thể ghét bỏ nàng chứ? Mặc kệ nàng biến thành dáng vẻ gì, ta đều thích."

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói của Tử Tiêu thì nở nụ cười, nói với Độc Cô Thiên Lan: "Tỷ tỷ, hắn nói sẽ không ghét bỏ ta."

Nhìn bọn họ trước mặt mình mặt nói loại lời này, Độc Cô Thiên Lan ghen ghét dữ dội, tiếp tục nói: "Hắn sẽ không ghét bỏ ngươi, là vì giờ ngươi chưa già. Hơn nữa ngươi cũng không thể liên lụy hắn, nếu người khác biết hắn có một thê tử không thể tu luyện, sẽ làm hắn hổ thẹn. Ngươi thương hắn thì phải suy nghĩ cho hắn."

Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được có lý, gật đầu nói: "Ta không thể liên lụy hắn."

"Đúng vậy, nếu ngươi thật sự thương hắn, phải tìm cho hắn một nữ nhân xứng đôi với hắn." Độc Cô Thiên Lan nói.

"Không biết tỷ tỷ cảm thấy ai mới xứng đôi hắn?" Độc Cô Thiên Diệp đã sắp không khống chế được lửa giận của mình.

Độc Cô Thiên Lan phong tình cười, nói: "Ngươi thấy tỷ tỷ thế nào? Giờ tỷ tỷ mới hơn sáu mươi tuổi, đã là cấp bậc thần vương, sau này chắc chắn có thể bồi hắn rất lâu ."

Độc Cô Thiên Diệp đến cười, một hơi thiếu chút nữa không lên nổi. Mới sáu, hơn sáu mươi tuổi!

Được rồi, tuy hơn sáu mươi tuổi đối với người tu luyện là rất trẻ, nhưng cũng lớn hơn bọn họ thiệt nhiều! Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, trong mắt tràn đầy đồng tình: cọng cỏ non như ngươi bị trâu già coi trọng !

Mặt Tử Tiêu đã đen như đáy nồi mà Độc Cô Thiên Diệp dùng để nấu cơm, trực tiếp đuổi người: "Cút!"

Độc Cô Thiên Lan thật không ngờ mình vừa nói xong đã bị Tử Tiêu đuổi, cũng không rời đi, còn da mặt dày nói: "Công tử, ta nói là thật. Ngươi và phế vật này cùng nhau không có kết quả tốt đâu, còn không bằng cùng ta. Ta cũng là tiểu thư của gia tộc Độc Cô, thân phận so với phế vật không thể tu luyện như nàng không biết cao hơn bao nhiêu!"

Độc Cô Thiên Diệp đã bị ý tưởng của Độc Cô Thiên Lan biến thành hết chỗ nói rồi, đây mà minh mục trương đảm đục khoét nền tảng! Quả nhiên là người không biết xấu hổ cả quỷ cũng sợ hãi!

Nghe thấy Độc Cô Thiên Lan lần nữa nói Độc Cô Thiên Diệp là phế vật, một đạo linh lực của Tử Tiêu ném nàng khỏi viện, hung hăng ném tới trên đất.

"Ôi!" Độc Cô Thiên Lan bị quăng ngã, đau kêu to. Nhưng nhìn Tử Tiêu phát ra lệ khí, đứng lên không cam lòng rời khỏi, trước khi đi là còn phiêu cái mị nhãn với hắn, nói: "Công tử phải suy nghĩ thật kĩ nha !"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lan, đã không biết dùng từ ngữ gì để hình dung nàng. Nhìn dáng vẻ tức giận của Tử Tiêu, không vui trong lòng bỗng nhiên biến mất, lập tức bật cười.

"Nàng còn cười, người khác đã đến lấy góc tường của nàng rồi, nàng cũng không cần?" Tử Tiêu ủy khuất nói.

"Ha ha, sao ta không cần chứ. Nhưng ta biết ngươi sẽ không dễ dàng bị lấy đi như vậy, ta chỉ là có vẻ yên tâm thôi." Độc Cô Thiên Diệp trấn an trái tim bị thương của người nào đó, nhìn hoa đào của hắn chợt bay chợt bay, khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, trong lòng ngứa một trận, nhanh chóng hôn trên mặt hắn, nói: "Ngươi là của ta!"

Tử Tiêu không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ chủ động hôn hắn, tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước, vẫn khiến hắn vui vẻ như cũ, đang nâng mặt của nàng, vuốt ve môi đỏ mọng của nàng, cúi đầu hôn xuống. Ban đầu cũng tính lướt qua, nhưng vừa chạm đến thân thể của nàng, hắn luôn không khống chế được mình, thầm nghĩ muốn đòi lấy càng nhiều. Độc Cô Thiên Diệp đáp lại làm cho hắn cơ hồ cầm giữ không được mình!

"Ha ha ha ha." Đột nhiên truyền đến tiếng cười của tiểu hài tử đánh gãy hai người ôn tồn.

Nghĩ đến hành vi vừa rồi bị người khác nhìn thấy, Độc Cô Thiên Diệp nhất thời đỏ mặt. Nàng nhìn theo tiếng cười, phát hiện trên tường không biết khi nào thì toát ra một cái đầu nho nhỏ, nhìn bọn họ si ngốc cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status